Hách Liên Phủ trong đại sảnh đường xuất hiện không khí ngưng trọng ít có, đám người bốn phía hoặc ngồi hoặc đứng, không có một người trên mặt mang theo vẻ tươi cười.
“Phụ thân! Ngươi phải thay nữ nhi làm chủ!” Hách Liên Dung Dung gương mặt xinh đẹp mang theo tái nhợt, mạnh chống thân thể bị thương nặng, ngồi ở trên ghế cách phụ thân không xa. Mỗi khi nàng nhớ tới khuôn mặt tuấn mỹ vừa lãnh khốc của Mộ Dung Viêm Hạo, trong lòng là trăm vị trộn lẫn, nói không ra lời đến tột cùng là hận nhiều một ít, hay là yêu nhiều một chút.
Đời này chưa có gặp qua nam tử tuấn mỹ lỗi lạc bất quân như vậy, hơn nữa còn là nam tử thứ nhất dám trọng thương nàng mà không chút thương tiếc. Chẳng lẽ lòng của phụ nữ thật sự liền tiện như vậy? Càng muốn nam nhân đối với mình nhìn không thuận mắt tới hành hạ mình mới cam tâm?
“Đúng a! Lão gia, Hữu tổng quản mang theo thị vệ trong phủ chúng ta vừa đi không trở về, lần này như thế nào cũng phải có công đạo, không thể không minh bạch để cho người khi dễ như vậy.” Tả tổng quản Lăng Tiêu ngón trỏ ở trên tay vịn chiếc ghế gõ một chút. Sự tình của tiểu thư thành thật mà nói hắn cảm thấy đó là bọn họ đuối lý, quản hay không quản cũng không sao cả, nếu không phải sợ Hách Liên Gia mất mặt, dứt khoát nói thẳng chuyện tính xin lỗi, bọn họ cũng hiểu được trình độ bốc đồng của tiểu thư nhà mình đã khiến người chán ghét đến cấp độ nào, bất quá sự tình Hữu tổng quản vẫn là không thể cứ buông tay như vậy.
Hách Liên Hùng một tay xoa chòm râu dài, trong đầu suy nghĩ thật sự là do dự không chừng. Theo phương thức làm việc trước đây, hắn đã sớm phái người dùng hết biện pháp đem nhà Mộ Dung tiêu diệt, nhưng bây giờ không thể làm như vậy.
Mộ Dung gia chính là phú hào số một vùng Trung Nguyên, cùng địa phương quyền quý, thậm chí là trong triều nhân sĩ, đều có quan hệ tốt đẹp. Vừa bắt đầu hắn còn nghĩ biện pháp cùng nhà Mộ Dung giao hảo, để hắn ngoại nhân từ phương Bắc có thể thuận lợi ở Trung Nguyên phát triển, nhưng là hắn còn chưa kịp hành động, nữ nhi tùy hứng cũng là phá hủy hết thảy khả năng.
Kế tiếp hắn lại muốn, nếu đã đắc tội nhà Mộ Dung, vừa hiểu được người Mộ Dung gia cũng có võ công, cho nên trước phái Hữu tổng quản đi dò xét, thuận tiện tới vô hình ra oai phủ đầu, dù sao hắn Hách Liên gia danh tiếng ở trong võ lâm chính là nhất đẳng , mà Mộ Dung danh hào này còn chưa có ở trên giang hồ xuất hiện qua, cho là phương diện này là bọn hắn chiếm ưu thế. Nhưng Hữu tổng quản lại đi không trở về, lại lật đổ tất cả ý nghĩ của hắn.
Hữu tổng quản ở trên giang hồ là nhất lưu kiếm khách, có thể ngăn lại người Mộ Dung gia, nhất định cũng cao thủ ở trong đó, chẳng qua là đến nay không người nào biết được là ai mà thôi.
Sớm nên nghĩ đến , Mộ Dung gia tài cao thế lớn, làm sao có thể không mời bất kỳ võ lâm cao thủ làm chỗ dựa ?
“Các ngươi nói ta cũng biết, nhưng là phải thử nghĩ xem, Hữu tổng quản rất có thể còn bị vây hãm tại Mộ Dung gia, chúng ta không có đem hết thảy kế hoạch tốt liền đi trước đòi người, giống như là làm một loại hành động mạo hiểm, nếu bị thương Hữu tổng quản thì làm cái gì bây giờ?” Hoặc là võ công của bọn hắn so với trong tưởng tượng cao cường, mà dẫn đến bọn họ tổn thất thảm trọng nên làm cái gì bây giờ?
Những lời đó thực thông minh không nói ra miệng, bởi vì kia chính là làm cho nhà mình khí thế yếu bớt mà thôi.
Hiểu được Hách Liên Hùng nói đều là lời nói thật, mọi người lâm vào trong hoang mang do dự.
“Các ngươi thật sự nhiều lời!” Không biết từ hướng nào, đột nhiên truyền đến thanh âm xa lạ mà khinh lãng, trong thanh âm ý trào phúng thật rõ ràng.
Mọi người cả kinh, rối rít từ chỗ ngồi đứng dậy tìm mọi nơi, rốt cục làm cho bọn họ phát hiện vốn là vị trí Tả hộ pháp của Hách Liên gia, một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ phi phàm đang thảnh thơi ngồi. Về phần Tả hộ pháp vốn là ngồi ở chỗ đó, vừa nhìn liền hiểu được là bị người điểm huyệt, giống như khối đại mộc đầu ở một bên, không nhúc nhích.
“Ngươi là ai?” Hách Liên Hùng kinh ngạc đến trái tim thiếu chút nữa nhảy ra miệng, nếu không phải kinh nghiệm lãnh đạo mọi người đã lâu để cho hắn giữ vững thái độ chững chạc, sợ rằng sớm bị nhân vật bất thình lình cấp dọa bể mật.
Chiết phiến trong tay nhẹ lay động, cánh môi đẹp khẽ câu lên, dung nhan nhìn như ôn hòa, trong mắt cũng không mang một nụ cười. Mắt đen lần lượt lướt qua mặt mọi người, trong lòng hiện lên giễu cợt, chỉ là một ít tên không được mặt bàn gì đó. “Không cần quản ta là ai, biết ta tới giúp các ngươi là được rồi.”
“Giúp chúng ta?” Người này tới không hiểu, nói ra lời lại càng không biết vì sao. Cũng không phải là quen biết lẫn nhau, thậm chí vừa mới gặp mặt, hắn hiện tại vừa ra khỏi miệng đã phải trợ giúp bọn họ? Ai tin? Như thế nào tin?
“Các ngươi không phải là muốn báo thù sao?”
“Chúng ta vừa nói gì ngươi đều nghe được?”
Nói nhảm! Người tới nhịn xuống mắt trợn trắng xúc động, thực là thiển cận như vậy, Hách Liên gia đến tột cùng là như thế nào trở thành Bắc Phương bá chủ ?
“Không cần nhiều lời, chỉ cần nhớ được ta là tới giúp các ngươi là được rồi.”
“Ta Hách Liên gia không cần ——”
Chiết phiến chặn lại, lời của Tả tổng quản đột nhiên dừng lại, miệng cứ như vậy giương, nan kham vạn phần đối với mọi người.
“Ngươi đối với hắn làm cái gì?”
Nhiều lời, chiết phiến vung khẽ lần nữa khẽ, đại sảnh nhất thời lại thêm một mộc đầu nhân.
Lần này hắn không để cho những người khác có bất kỳ cơ hội mở miệng, sợ cùng những tục nhân này lây dính nhiều, ngay cả mình cũng tục.”Các ngươi chỉ cần nhớ được, ta là tới giúp các ngươi là được rồi, nếu là muốn đối với các ngươi bất lợi . Bằng các ngươi một thân công phu như vậy, sớm không biết bị ta giết vài lần. Muốn đối phó Mộ Dung Viêm Hạo, ngàn vạn đừng vừa bắt đầu liền tiến lên khiêu khích. Hiện tại các ngươi đã làm chuyện đối với mình bất lợi, tốt nhất đi trước nói lời xin lỗi. Ta nghĩ Hách Liên cô nương tuyệt đối rất vui lòng.” Thế gian này sợ rằng không có cô nương nào có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay người Mộ Dung gia đi!