Nghe hắn nói như thế, Vô Tình lập tức nhớ tới Tử Đồng, lập tức liền muốn lao ra cửa phòng.
Mộ Dung Nguyệt không vui đem người ngăn cản. “Không còn kịp rồi.”
“Ngươi muốn đối công tử làm cái gì?” Vô Tình gấp gáp cùng hắn giằng co, muốn lao ra cửa phòng bảo hộ Tử Đồng.
“Y thì sẽ có những người khác đối phó, có giết y rồi,” lấy sức lực Hách
Liên Dung Dung ,làm không tốt còn có thể thuận tiện hủy dung cũng không
nhất định.
“Làm sao ngươi có thể làm như vậy! Ngươi không phải là vẫn đều mơ tưởng công tử đấy sao?”
Mộ Dung Nguyệt không kiên nhẫn điểm điểm Vô Tình ,ánh mắt nổi giận đùng
đùng.”Người ta vẫn muốn là ngươi, y bất quá là đồ vật xinh đẹp mang vào
cất dấu mà thôi.”
“Ta?” Vô Tình kinh ngạc trừng hắn.
“Chính là ngươi!” Người này cùng đầu gỗ giống nhau, hắn biểu hiện được còn chưa đủ hiểu ?
Vô Tình đối với tình cảm mặc dù chậm lụt, nhưng đối với hiện tại tình
huống còn tương đối bén nhạy.”Nếu như ngươi muốn là ta, tại sao đối với
công tử hạ thủ?”
“Bởi vì ngươi trong lòng có hắn, trừ ta ra, bất kỳ người nào trong lòng ngươi ta đều muốn giết !”Đừng tưởng rằng hắn
không hiểu tình cảm hắn đối với người mù kia.
“Ngươi. . . . . .” Hắn biết? Hắn cho là trừ mình ra,không có ai có thể biết được điều bí
mật này.”Ngươi giết công tử, thiếu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Hắn
không cách nào ngăn cản hắn, nhưng thiếu gia có thể.
Mộ Dung
Nguyệt cười lạnh, ngay cả á huyệt cũng điểm,khiêng người hướng bên ngoài Ly Trần biệt viện chạy đi.”Ta không cần , ta hiểu được mình đấu không
lại Tứ ca, nhưng chỉ cần có thể nhận được ngươi, cho dù là chết, ta cũng không quan tâm.”
* * *
Nửa canh giờ qua, mọi người trong Ly Trần biệt viện từ mê man tỉnh lại, lập tức cảnh giác ra có cái gì
không đúng, mọi nơi tìm kẻ xâm nhập.
“Vô Tình không thấy!”
“Công tử không thấy!”
Tử Nhan cùng Định Duệ hai người trăm miệng một lời ,mặc dù cố giữ vững trấn định, trong mắt vẫn là có thể nhìn ra bối rối.
Giờ phút này phía chân trời đã sáng,tiếng gà gáy vang dội khắp nơi có thể
nghe, sắc trời bao phủ quanh mình một tầng sương mù , ra vẻ có chút ướt
lạnh.
“Trước phái một nhân mã đi tìm công tử, ta lập tức chạy về
thành báo cho thiếu gia, hẳn là ở nửa đường có thể gặp gỡ thiếu gia .”
Thiếu gia đã nói hắn trước giờ Mẹo chạy về trang viện .
“Ta lập tức đi!” Vô Tình tự có năng lựcbảo vệ ,không có quá lớn nguy hiểm, nhưng công tử. . . . . .
* * *
Hai tay ôm chặt cổ ngựa,bên tai là tiếng gió lao nhanh,chỉ còn lại có
tiếng tim đập phanh phanh phanh phanh – cho dù một đôi mắt không thấy
cảnh vật, y vẫn sợ thật chặt nhắm lại hai mắt nhìn cũng không dám nhìn.
Mã nhi dẫn hắn đến bên người Hạo .
Y muốn cùng Hạo nói, đừng bỏ rơi y,không có Hạo ,y . . . . . . Y làm sao bây giờ?
Không hiểu được a!
Nếu như không có Hạo,tử đồng không muốn làm búp bê,nhưng cũng không muốn
làm người. Không có Hạo,làm người ssẽ sợ,tâm đau đến không cách nào hô
hấp.
Thật đau quá,đau quá. . . . . .
Mã nhi rốt cuộc còn
muốn chạy bao lâu? Lúc nào mới có thể tìm được Hạo đây? Tay của y đau
quá ,mệt mỏi quá, ôm không được Mã nhi nữa . . . . . .
Trong rừng cây, thân ngựa đen bóng như mũi tên hướng phía trước lao tới,trên lưng
ngựa bóng người tựa hồ đã không chịu nổi xóc nảy, thân thể từ từ nghiêng lệch, toàn dựa vào hai tay mảnh gầy chống đỡ.
Bất quá trong chớp mắt ,bóng dáng màu trắng kinh hô một tiếng trên lưng ngựa rơi
xuống,thân thừa nhận tốc độ ngựa ngăn không được tại trong rừng lăn
lộn,nhưng ngay sau đó đụng vào cây khô bền chắc đột nhiên dừng lại.
* * *
Trên nửa đường trở về trang gặp Định Duệ khẩn cấp lao đến,biết Tử Đồng thất tung , Mộ Dung Viêm Hạo ngay sau đó thay đổi sắc mặt, cho ngựa chạy đi.
Còn chưa kịp tiến vào ngoài mảnh rừng Ly Trần sơn trang,một hắc mã lập tức
chạy đến bên cạnh hắn, móng trước cào cào,khóe miệng không ngừng phun ra tê tê kêu to.
Mộ Dung Viêm Hạo nghe không hiểu mã ngữ, nhưng mà
lại trực tiếp nghĩ đến Tử Đồng thất tung,lập tức đem dây cương tung
lên,theo hắc mã chạy vào trong rừng. Phía sau Định Duệ kinh ngạc,nhưng
ngay sau đó lao vào theo.
Cơ hồ là lập tức , Mộ Dung Viêm Hạo
phát hiện bạch sắc nhân ảnh trong rừng cây ,cũng không kéo dây cương
dừng ngựa, thân thể di chuyển,người đã đi tới bạch ảnh.
Người nằm dưới tàng cây y sam đơn bạc, ngay cả kiện ngoại sam cũng chưa mặc vào,
dưới mắt cá chân mãnh khảnh còn chân trần,mặc dù người tóc tai bù xù, Mộ Dung viêm hạo một cái liền nhận ra bảo bối hắn vẫn cẩn thận phủng trong tay.
“Tử Đồng!” Ngồi xổm trước người, hắn tiểu tâm dực dực đem
người đở dậy, cho dù động tác chậm chạp, vẫn làm Tử Đồng phát ra một
tiếng rên rỉ thống khổ rất nhỏ
Rất nhanh nhận ra kia mùi vị quen
thuộc, gương mặt tái nhợt như tuyết lộ ra nụ cười.”Hạo. . . . . .” Mã
nhi thật đem y dẫn tới bên Hạo,mặc dù rất đau,nhưng y bây giờ ở bên
người Hạo a!
“Hạo đừng không cần Tử Đồng. . . . . . Tử Đồng ngoan ngoãn,đừng không cần Tử Đồng có được hay không?” Cố gắng nâng tay muốn
chạm khuôn mặt Mộ Dung Viêm Hạo ,song thân thể bởi vì di động mà mang
đến đau đớn làm y nhăn lại đôi mi thanh tú.