Vẫn như mọi lần đi lấy tin về, hết nhìn trước rồi lại nhìn sau, Lệ Uyên quan sát thật kỹ xung quanh sau đó mới bước hẳn vào Hoàn Bân các. Bên trong Hoàn Bân các ở hậu hoa viên, Ngọc Nhạn đang vừa thưởng trà vừa đọc sách. Dáng vẻ tuy nhàn hạ nhưng trong lòng trăm mối ngổn ngang. Dù rất ghét nhưng nàng buộc phải thừa nhận rằng nàng một lần nữa lại mang ơn Lôi Vi. Nghĩ đến việc này, nàng không khỏi cảm thấy khó chịu. Nàng thật không ngờ lại có một ngày nàng lại mang ơn kẻ có hiềm khích của mình.
_ Có ơn nhất định sẽ trả! Nhưng cái gai vẫn là cái gai. Ta nhất định sẽ loại bỏ ngươi.
Nhìn về phía những đụn tuyết đang dần tràn ra, che kín cả lối đi, lòng Ngọc Nhạn thêm lạnh vài phần. Không! Nó vốn dĩ đã đóng băng rồi, nên sao có thể lạnh được nữa...
_ Thưa Lương đệ!
Giọng của Lệ Uyên từ phía sau vọng tới khiến Ngọc Nhạn thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình.
_ Có chuyện gì?
Hít một hơi đầy căng, Lệ Uyên nhanh chóng tiến lại gần Ngọc Nhạn rồi thì thầm điều gì đó vào tai nàng. Đôi môi nhỏ xinh nhẹ cong lên tạo thành một nụ cười. Một nụ cười tươi tắn, sắc sảo nhưng cũng đầy tính toán.
_ Tìm cách không cho tin tức này lan truyền. Đặc biệt không được để đến tai đám phi tần của Đông cung, bao gồm cả đám ca vũ, nhạc công Nhã Khiết viên.
_ Vâng!
*
Công vụ cuối cùng cũng xong. Gần ba tháng nay Phúc Tuần, Phúc Tường cũng như những người đi cùng đều đã đi thị sát tất cả các thành nằm dọc bên bờ Xuyên Tình của vùng Tây Thủy cũng như dẹp bỏ nạn tham ô vùng này. Giờ họ có thể trở về kinh thành được rồi. Đã hứa với Lôi Vi sẽ sớm trở về để cùng nàng ngắm Phù dung trong Phù Dung viên phía sau Mạnh Cát viện, chàng nhất định phải giữ lời.
Tâm trạng vui vẻ, tinh thần vui vẻ khiến Phúc Tuần thúc ngựa chạy nhanh trên con đường dài rộng phía trước. Hoàng cung không còn xa, chàng và Lôi Vi không bao lâu nữa sẽ gặp lại nhau. Chỉ cần nghĩ đến đây, lòng chàng lại từng bừng.
_ Xem chừng Hoàng huynh của ta đã nóng ruột lắm rồi!- Vừa cười lớn, Phúc Tường vừa vui vẻ nói.
_ Đúng vậy!- Đi phía sau, Đồng Vũ lên tiếng.- Vương gia! Chúng ta có nên đuổi theo không ạ?
_ Tâm trạng huynh ấy đang tốt, cứ để huynh ấy chạy thêm một lúc nữa rồi chúng ta đuổi theo cũng không muộn.
Phía trước là một cánh rừng già, nếu không cẩn thận sẽ có mai phục. Trước kia khi Phúc Tuần còn là Linh Thân vương đã từng bị mai phục trong rừng một lần. Nên Đồng Vũ không thể không cẩn thận. Nếu quả thật đương kim Thái tử xảy ra chuyện e rằng Lôi Vi sẽ không sống tiếp được. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, chàng không khỏi lo lắng.
_ Vẫn cứ để thuộc hạ đuổi theo Ngài ấy.
Không nói gì, Phúc Tường gật đầu. Đồng Vũ nhanh chóng quất roi vào ngựa rồi phi nhanh chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Phúc Tuần.
_ Công tử!- Vừa thắn dây cương, Đồng Vũ vừa gọi.- Người đi chậm thôi!
_ Nhanh lên!- Phúc Tuần vội hối thúc.- Ta muốn về kinh càng sớm càng tốt!
_ Công tử! Dù nhanh thế nào ngựa vẫn cần phải nghỉ ngơi. Hơn nữa, thuộc hạ tin rằng Cát Tiểu thư vẫn ở đó đợi Người thôi.
_ Ta biết!- Nghe Đồng Vũ nói đến chuyện ngựa cần nghỉ ngơi, Phúc Tuần không khỏi thở dài.- E rằng tối nay chúng ta phải trú tạm trong rừng. Ngày mai mới có thể tiếp tục.
Thắn dây cương rồi nhìn lên bầu trời đang dần chuyển màu, Phúc Tuần chậm rãi nói. Lòng chàng không khỏi hụt hẫng.
_ Vâng!
*
Dù trời có nắng đẹp đến đâu song với tiết trời mùa đông thế này màn đêm nhanh chóng bao phủ vạn vật. Mặt đất dần thấm đẫm hơi sương. Và trong gió nghe thấy sự rét mướt. Bên ánh lửa lập lòe, từng bông hoa tuyết trắng muốt nhẹ nhàng bay lơ lửng giữa tầng không rồi bay vào ngọn lửa tựa cánh thiêu thân khiến người ta không khỏi nhói lòng mà thương xót.
Từng tiếng “tí...tách...” của củi khô vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng khiến cho bầu không khí dần trở nên đặc lại. Ngồi tựa đầu vào gốc cây, Phúc Tuần hướng mắt nhìn về phía Đông. Chỉ vài ngày nữa thôi chàng sẽ về tới kinh thành. Chỉ vài ngày nữa thôi, chàng và Lôi Vi sẽ gặp lại nhau.
“Vụt...”, tiếng mũi tên xé gió vang lên. Trong chốc lát một mũi tên bắn ra từ một bụi cây đâm thẳng vào gốc cây Phúc Tuần tựa vào. Nhanh như cắt, chàng vội nghiêng người qua né tên rồi tuốt kiếm ra. Cùng lúc đó một đám hắc y nhân từ tứ phía xông ra bao vây lấy năm người. Trong nhóm chỉ có ba người Phúc Tuần, Phúc Tường và Đồng Vũ là biết võ công còn hai vị Thị lang kia không biết một tý võ công nào. Nên giờ quả thật không biết ai đang bảo vệ ai.
Cả năm người nhanh chóng rơi vào hỗn chiến. Đám hắc y nhân liên tục tấn công và vây hãm bọn họ từ tứ phía. Bên trong hai Thị lang ngoài việc né đòn cũng không biết làm gì hơn. Trong khi đó tuy Phúc Tuần và Phúc Tường đều có võ công nhưng Đồng Vũ vẫn phải vận hết sức mình để bảo vệ họ. Vậy nên chàng phải tìm cách phá vòng vây, mở đường máu cho mọi người thoát thân.
Đạp ngã một tên, Đồng Vũ tung kiếm lên rồi vận sức tung một chưởng vào hai tên bên cạnh sau đó đón lấy kiếm đâm hai tên đó.
_ Công tử!- Vội quay về phía Phúc Tuần và Phúc Tường, Đồng Vũ vội nói.- Mau đi thôi!
Nhanh như chớp, Phúc Tuần quét một đường kiếm giải vây cho Phúc Tường rồi kéo đệ đệ của mình ra khỏi sự kìm kẹp.
_ Đi nhanh!
Theo con đường Đồng Vũ mở, mọi người nhanh chóng chạy đến và leo lên ngựa. Tuy nhiên bọn hắc y nhân nào dễ dàng buông tha. Ngay lập tức bọn chúng vây lấy ngựa. Song Phúc Tuần nhanh chóng thúc ngựa đạp bọn chúng một cái rồi cùng mọi người tháo chạy. Bọn hắc y nhân cũng vội vàng đuổi theo.
_ Bọn này! Dai như đĩa!- Phúc Tường gằn từng chữ một.
Vừa cưỡi ngựa vừa quay lại nhìn đám hắc y nhân đang đuổi theo phía sau, Phúc Tuần đoán chắc người bọn chúng muốn truy sát là chàng. Kẻ biết được hành tung của chàng lại biết chọn thời điểm như vậy, xem ra chỉ có người trong cung mới biết được.
_ Bát đệ! Hãy dẫn mọi người chạy trước. Ta và Đồng Vũ sẽ chặn chúng lại.
Nghe Phúc Tuần nói, Phúc Tường không khỏi thất kinh.
_ Không được!- Phúc Tường vội cản lại.- Huynh không thể liều mạng như thế được!
_ Hãy làm theo lời ta nói! Bọn chúng gần đuổi tới nơi rồi.
_ Huynh! Địa vị của huynh bây giờ đã khác rồi. Không thể tùy tiện như trước được.- Phúc Tường cứng giọng.- Huynh hãy dẫn hai Thị lang chạy trước. Đệ và Đồng Vũ sẽ cản chúng lại.
Dứt câu, không kịp để Phúc Tuần phản đối, Phúc Tường vội cho ngựa quay đầu lại rồi cùng Đồng Vũ chạy về phía đám hắc y nhân.
_ Bát đệ!
_ Thái tử!- Bên cạnh, Thị lang Từ Trọng Sinh lên tiếng.- Sự an nguy của Ngài giờ là trên hết. Vậy nên xin Ngài mau chóng đi thôi.
_ Ta không thể để Bát đệ liều mình như thế được.
Vừa nói, Phúc Tuần vừa quay đầu ngựa lại nhưng đã bị Thị lang Mục Bảo Quán cản lại.
_ Thái tử!- Mục Bảo Quán vội cản.- Sự an nguy của Ngài bây giờ không chỉ vì một mình Ngài nữa mà còn là vì sự an nguy của Tân Thục. Xin Ngài tam tứ [1]!
Có thể liều mình nơi sa trường nhưng lại không thể liều mình với bọn giặc cỏ này, Phúc Tuần thật sự hận bản thân mình.
_ Thái tử! Xin Ngài nhanh cho!- Từ Trong Sinh vội giục.- Chúng thần sẽ liều mình bảo vệ Ngài.
Không còn cách nào khác Phúc Tuần đành quay đầu ngựa trở lại.
_ Đi thôi!
Dứt câu Phúc Tuần cùng hai Thị lang quất ngựa chạy nhanh, bỏ lại tiếng gươm đao va vào nhau. Vừa chạy, chàng không ngừng ngoáy đầu lại phía sau những mong Phúc Tường và Đồng Vũ nhanh chóng phá được vòng vây của bọn hắc y nhân.
_ Thái tử!- Mục Bảo Quán kêu lên.- Phía trước có một trấn nhỏ.
Nghe Bảo Quán nói, Phúc Tuần vội quay lại nhìn. Phía trước, xa xa có vài ba ánh lửa lập lòe.
_ Được! Chúng ta đến đó chờ bọn họ.
Dứt câu, Phúc Tuần cùng hai Thị lang nhằm hướng trấn nhỏ phía trước mà chạy. Đoạn đường không quá xa nhưng không hiểu sao chàng lại có cảm giác xa xôi, không thể đến được. Cố điều chỉnh lại tinh thần, nắm chặt dây cương chàng hướng ngựa chạy thẳng về phía trước...
...Ngay khi vừa vào trấn nhỏ, cả ba người nhanh chóng vào một khách điếm. Trong khi Phúc Tuần và Từ Trọng Sinh ở lại, Mục Bảo Quán vội ra ngoài quan sát động tĩnh và chờ đợi Phúc Tường lẫn Đồng Vũ. Mãi một lúc sau, Mục Bảo Quán mới đưa Đồng Vũ về.
_ Công tử!- Vội chạy vào, Đồng Vũ vội kêu lên.
_ Đồng Vũ!- Phúc Tuần nhẹ thở phào, nhưng rất nhanh sau đó gương mặt chàng lộ rõ lo lắng.- Đệ đệ ta...
_ Xin Công tử trách phạt! Thuộc hạ đã không thể bảo vệ được Bát Công tử khiến Bát Công tử rơi vào tay bọn chúng.
Với Phúc Tuần, đây thật sự là tin sét đánh ngang tai. Song chàng biết lúc này không phải là lúc để thẫn thờ, càng không phải là lúc để trách phạt. Điều quan trọng nhất lúc này chính là bằng mọi cách phải tìm ra Phúc Tường bị nhốt ở đâu và bằng mọi cách phải cứu được chàng ra...
*
Hơn nửa tháng trôi qua, cuối cùng Lôi Vi cũng có thể tạm thở phào nhẹ nhỏm về tình trạng bệnh của Minh Đức Thái hậu. Theo lệnh của Định An Hoàng đế, ngày ngày nàng đến Trường Sinh điện để chăm sóc Thái hậu. Ban đầu người không chịu tiếp nhận sự chăm sóc của nàng khiến nàng phải nhờ đến Ngọc Nhạn Công chúa. Cũng may nàng ta là người biết nghĩ trước nghĩ sau, biết cân nhắc suy tính nên việc chăm sóc Thái hậu cũng không hẳn khó khăn.
Mấy ngày gần đây thái độ của Thái hậu dành cho Lôi Vi có chút thay đổi. Nàng cũng không rõ lắm. Nhưng nàng cảm nhận được rằng tuy Thái hậu vẫn không nói chuyện câu nào với nàng hoặc thi thoảng nói ra những câu khiến nàng cảm thấy khó chịu nhưng mỗi lần nàng đến Người không còn chau mày nữa. Nghĩ đến đây trong lòng nàng không khỏi mừng vui. Nàng như thấy được chút ánh sáng nơi cuối con đường tối tăm, mịt mờ ấy. Nếu giờ Phúc Tuần có ở đây, nàng sẽ lập tức chạy đến nói cho chàng biết điều này. Sự cố gắng của nàng cuối cùng cũng đã có một chút thành quả rồi.
Nhắc đến Phúc Tuần, Lôi Vi lại nẫu cả ruột gan. Chàng đi gần ba tháng rồi mà vẫn chưa về. Tiết trời tháng 11 đang mỗi lúc một lạnh. Tuyết rơi cũng mỗi lúc một dày hơn. Chàng hứa với nàng nhất định sẽ về kịp để cùng nàng ngắm Phù dung trong Phù Dung viên phía sau Mạnh Cát viện. Chàng liệu có biết mùa Phù Dung đang đi qua một nửa? Nghĩ đến đây nàng không khỏi thở dài.
Xa xa trong một tiểu đình nhỏ tiếng cười nói rôm rả vang lên. Quay lại nhìn, Lôi Vi nhận ra đó là các thê thiếp của Phúc Tuần. Trong khi Triệu Yên Xuân, nhi nữ của Thái phó Triệu Hoài và Sở Phẫn Diễm ngồi lặng lẽ một bên, Hoắc Tương Nguyệt, nhi nữ của Đại Tướng Quân Hoắc Thành Uy đang được Đặng Phương Thoa và Hứa Thúy Trúc, nhi nữ của Hứa Trác Khiêm tung hô nịnh hót.
Muốn biết lí do vì sao Hoắc Tương Nguyệt lại được tung hô như vậy phải quay ngược về khoảng thời gian hơn 3 tháng trước, trước khi Phúc Tuần xuất tuần vài ngày. Khoảng thời gian ấy, Tân Thục nhận được tin nội bộ Đan Lưu xảy ra lục đục. Trong khi quần thần lo lắng việc nước, Quốc chủ Đan Lưu lại hoang dâm vô độ, ham mê tửu sắc, khiến lòng người oán thán. Lúc này trong triều đình nổi lên hai thế lực, một bên phò hôn quân để được lợi, một bên mưu cầu việc lớn, tìm cách phế đương kim Quốc chủ đưa em họ của Người lên. Hai bên đấu đá lẫn nhau đến độ không thể vãn hồi khiến dân chúng vốn đã lầm than lại càng lầm than hơn vậy nên họ tìm cách vượt sông bỏ trốn. Biên giới phía Tây Nam của Tân Thục chỉ cách Đan Lưu một con sông Xuyên Tình ấy. Nếu dân chúng vượt sông qua như vậy e rằng vùng biên giới sẽ sinh biến, bọn cường đạo sẽ được dịp nổi lên, thêm vào đó sẽ khiến vùng biên cương bất ổn. Vậy nên Định An Hoàng đế đã sai Đại Tướng Quân Hoắc Thành Uy dẫn quân xuống phía Tây Nam để kiểm soát tình hình và cùng là quan sát động thái Yên Khâu. Nếu Yên Khâu nuốt trọn Đan Lưu, Tân Thục sẽ chẳng khác nào rơi vào thế gọng kìm. Hai đầu Tây Bắc, Tây Nam đều là đất của Yên Khâu chỉ cần vượt sông là có thể san bằng vùng Thảo Nguyên nằm ở giữa và tiến thẳng vào Tân Thục.
Khi hay tin phụ thân phải đến vùng biên giới, Hoắc Tương Nguyệt đã khóc rất nhiều khiến Phúc Tuần trước khi xuất tuần phải đến chỗ nàng ta vỗ về an ủi. Cũng chỉ vì một lý lẽ tuy rằng tình cảm không có nhưng dù sao cũng là thê thiếp của chàng, chàng không thể bỏ mặc không quan tâm. Lôi Vi nghe đâu cả hai đã ở với nhau một đêm. Và sau khi chàng xuất tuần, tin chàng lâm hạnh Hoắc Tương Nguyệt được truyền khắp hậu cung. Từ đó trong Đông cung, nàng ta nghiễm nhiên trở thành người “cao giá nhất” vì được Thái tử lâm hạnh.
Nhìn sắc mặt của nàng ta, Lôi Vi quả thật không khỏi nghi ngờ về tính chân thật của sự việc. Nhưng nghi ngờ rồi thì sao? Nàng cũng chẳng có quyền gì để tra hỏi Hoắc Tương Nguyệt. Vậy nên, nàng chỉ cần tin tưởng vào Phúc Tuần thôi. Nghĩ vậy, nàng rảo bước đi nhanh, rời khỏi Ngự Hoa viên. Không nên đụng mặt họ là tốt nhất, bằng không thể nào cũng có chuyện xảy ra. Kéo áo choàng lên, nàng nhanh chóng rời đi. Nhưng đi được vài bước, một bóng áo màu cam đã chặn nàng lại. Ngẩng mặt lên nhìn, nàng nhận ra đó là một tỳ nữ.
_ Cát Tiểu thư!- Tỳ nữ này nhỏ nhẹ lên tiếng.- Chủ tử của nô tỳ muốn Tiểu thư vào trong đình kia.
Nhìn qua cái đình nhỏ, Lôi Vi không khỏi nhăn trán.
_ Chủ tử của ngươi? Là ai?
_ Là Hoắc Thừa huy ạ!
Thiên đường gọi tên! Trong đầu Lôi Vi bốn chữ này lập tức hiện lên. Chủ tử, bất kể thứ bậc lớn bé thế nào một khi bị họ gọi nàng không thể không tuân theo. Giờ nàng quả thật chỉ biết cầu trời khẩn phật cho mọi chuyện đừng tệ hơn.
Bước vào tiểu đình, Lôi Vi nhanh chóng cúi người thi lễ với từng người một. Gọi tên rồi thi lễ với từng người đúng là tốn một khoảng thời gian không hề nhỏ. Dù rằng nàng có thể gọi chung họ là “chủ tử” và chỉ cần tung hô một lần nhưng ai biết được trong bọn họ có ai muốn bắt bẻ nàng hay không. Cẩn thận vẫn hơn! Trong khi Hứa Thúy Trúc theo ý Hoắc Tương Nguyệt, để nàng quỳ thêm một lúc lâu nữa, Triệu Yên Xuân lại chậm rãi lên tiếng cho nàng đứng lên.
Vừa đưa mắt quan sát kỹ ba người này, Lôi Vi không khỏi đánh giá. Đều là Lương viên, cao hơn Thừa huy một bậc nhưng khi nghe tin Hoắc Tương Nguyệt được lâm hạnh, Hứa Thúy Trúc lập tức hùa vào nịnh nọt nàng ta, nghe theo lời của nàng ta. Trong khi đó, Triệu Yên Xuân vẫn giữ được phong thái, cốt cách của mình.
Liếc nhìn Yên Xuân một cái, Tương Nguyệt chậm rãi đưa mắt nhìn Lôi Vi.
_ Ngẩng mặt lên ta xem.
Vâng! Câu nói này thật sự khiến Lôi Vi liên tưởng đến những phân cảnh trong các bộ phim cổ trang khi Hoàng thượng đi tuần và đem theo tân giai nhân về cung, việc đầu tiên tân giai nhân đó phải làm chính là yết kiến Hoàng hậu cùng các phi tần khác tại cung của Hoàng hậu. Khi đó, Hoàng hậu sẽ ra lệnh cho tân giai nhân ngẩng mặt lên. Nghĩ đến đây, nàng thật không biết có phải mình đang đóng phim hay không nữa. Nhưng thôi kệ dù sao nàng cũng không thể kháng lệnh. Không nên làm lớn chuyện! Hít một hơi đầy căng, nàng chậm rãi ngẩng mặt lên theo lời của Tương Nguyệt. Trong phút chốc, năm nữ nhân tôn quý của Đông cung hiện rõ ngay trước mặt nàng. Ngoại trừ Phẫn Diễm nàng vốn đã biết mặt ra, bốn người còn lại nàng thật không biết phía sau những gương mặt yêu kiều kia là những con người như thế nào.
_ Gương mặt cũng sáng sủa đấy!- Nhếch môi lên tạo thành một nụ cười, Tương Nguyệt chậm rãi nói.- Chẳng trách Thái tử Điện hạ lại mê ngươi đến vậy.
Không nói gì, Lôi Vi vẫn đưa mắt nhìn Tương Nguyệt. Tương Nguyệt! Cái tên nghe thật đẹp, gương mặt cũng thật đẹp. Nhưng tâm hồn thì...
_ Đáng tiếc...Thái tử cũng cũng chỉ là chơi bời với ngươi mà thôi.
Giữ hòa khí là trên hết! Lôi Vi cố niệm điều này chẳng khác nào niệm chú trong đầu.
_ Hoắc Thừa huy!
Chất giọng đầy khiển trách của Yên Xuân vang lên. Nhìn sơ qua gương mặt nàng ấy, Lôi Vi biết nàng ấy không đồng tình với những gì những gì Tương Nguyệt nói.
_ Yên Lương viên! Đừng quên, giờ ai đang được Thái tử đắc sủng.
Quay lại nhìn Lôi Vi, Tương Nguyệt không khỏi chấn động. Nàng ta đã nói kích đến như thế rồi mà nàng vẫn không có một chút xíu biểu hiện gì của sự sợ hãi. Đôi mắt nàng vẫn tĩnh lặng, không gợn chút sóng. Nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, tim nàng ta hốt nhiên đập nhanh một nhịp. Cứ ngỡ có thể nhìn thấu cửa sổ tâm hồn của nàng nhưng kỳ thực nàng ta lại đang nhìn thấy chính mình ở trong ấy và nó bắt nàng ta phải thành thật với chính mình.
_ Sao? Nói gì đi chứ? Ta nghe nói cái miệng này của ngươi không phải là không chừa một ai sao? Nói ta nghe cảm nhận của ngươi xem nào? Có phải rất khó chịu, phẫn nộ nhưng không làm gì được không?
Nói khích nói bác khiến người khác cảm thấy phẫn uất để thỏa mãn bản thân. Trường hợp này quả thật không hiếm. Nghĩ đến điều này, Lôi Vi không khỏi cảm thấy buồn cười.
_ Nói đi!- Tương Nguyệt gằng giọng.
_ Hoắc Thừa huy thật sự muốn nghe tiểu nữ nói sao?- Chất giọng của Lôi Vi không nhanh cũng không chậm. Và ẩn sâu trong đó là sự sắc bén.- Vậy được! Trước khi nói, tiểu nữ muốn hỏi Hoắc Thừa huy một câu. Thừa huy là đang hạ bệ tiểu nữ hay là đang hạ bệ Thái tử?
Bốn chữ cuối cùng được nói ra khiến Tương Nguyệt cắt không còn giọt máu. Hạ bệ Thái tử?
_ Không phải sao?- Lôi Vi nhẹ cong môi lên.- Vừa nãy chẳng phải Thừa huy nói, Thái tử đối với tiểu nữ là chơi bời sao? Nếu ý của Thừa huy là tiểu nữ chẳng qua chỉ là một ca vũ nhỏ nhoi, không đáng để Thái tử bận tâm, thì Thừa huy chính là đang hạ bệ tiểu nữ. Còn nếu ý của Thừa huy là Thái tử chẳng qua là đi bắt ong bướm chứ nào có nghiêm túc với tiểu nữ, thì Thừa huy chính là đang hạ bệ Thái tử.
Với sự giải thích của mình, Lôi Vi khiến Tương Nguyệt phải lùi lại vài bước trong khi đó, ba người phía sau ai nấy cũng ý nhị giấu đi nụ cười.
_ Ngươi...ngươi nói láo!
_ Một câu nói có thể hiểu rất nhiều cách. Là tự bản thân Thừa huy tạo nên sự mập mờ trong câu nói của mình. Nhưng nó mập mờ hay không, hẳn là không còn quan trọng nữa. Cái quan trọng đó chính là tiểu nữ nghe thấy rõ ràng Thừa huy đang hạ bệ chính mình. Còn hạ bệ như thế nào hẳn Thừa huy là người biết rõ nhất.
Càng nghe Lôi Vi nói, Tương Nguyệt càng bấu chặt tay vào bàn. Nghe tiếng nàng đã lâu nhưng hôm nay nàng ta mới chính thức được kiểm nghiệm. Quả thật cái miệng này không chừa một ai cả. Giờ có trách cũng chỉ có thể trách bản thân nàng tự đào hố mà thôi.
_ Cát Lôi Vi!- Hứa Thúy Trúc vội quay sang quát Lôi Vi.- Ngươi dám ăn nói hàm hồ?
_ Dám mạo phạm đến Hoắc Thừa huy như thế? Ngươi đáng tội gì?- Đặng Phượng Thoa góp giọng vào.
Đưa mắt nhìn Thúy Trúc và Phượng Thoa một cái, Lôi Vi không nói gì. Chẳng phải bản thân hai nàng ta đang mong muốn Tương Nguyệt bị hạ bệ hay sao? Nịnh hót nhau là thế, song sẵn sàng hạ bệ nhau bất kỳ lúc nào. Trong mắt bọn họ, Tương Nguyệt đang được đắc sủng nên bọn họ ra sức bảo vệ, nịnh bợ chứ thực ra họ nào có can tâm tình nguyện.
_ Có chuyện gì ở đây vậy?
Chất giọng nữ hơi trầm đầy quen thuộc khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên quay lại nhìn. Từ bên ngoài, Lệ phi đang chậm rãi bước vào.
_ Tham kiến Lệ phi nương nương! Lệ phi nương nương cát tường!
Đồng loạt những ai có mặt trong đình đều tiến về phía Lệ phi cúi người thi lễ.
_ Đứng lên cả đi!- Vừa tiến vào trong, Lệ phi vừa lên tiếng.
_ Tạ Lệ phi!
Nhất tề quay về phía Lệ phi đang đứng, trong lòng Tương Nguyệt, Thúy Trúc, Phượng Thoa không khỏi lo lắng. Họ quả thực không biết bà đã nghe được những gì và nghe được bao nhiêu.
_ Các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Có thể nói cho bản cung biết không?
Bên dưới Tương Nguyệt, Thúy Trúc và Phượng Thoa đều đưa mắt nhìn nhau. Ánh mặt lộ rõ sự lo lắng song ai nấy cũng đang cố giữ bình tĩnh.
_ Hồi Lệ phi!- Vừa tiến về phía trước, Phẫn Diễm vừa tươi cười.- Chúng thần thiếp đang lo lắng không biết khi nào Thái tử sẽ hồi cung ạ. Vì...năm mới sắp đến rồi.
_ Đúng vậy đấy ạ!
Rất nhanh chóng đám Tương Nguyệt vội hùa theo Phẫn Diễm. Trong lòng bọn họ như trút được gánh nặng.
_ Vậy sao?- Mỉm cười, Lệ phi quay về phía Lôi Vi.- Cát Tiểu thư! Có phải như vậy không?
Lệ phi cố ý nhấn mạnh ba chữ “Cát Tiểu thư” khiến cả bọn Tương Nguyệt không rét mà run. Vốn chỉ là một ca vũ nhỏ nhoi lại được Lệ phi trịnh trọng gọi như vậy đủ thấy địa vị của nàng trong cung này không hề nhỏ. Xem tình hình, mạng của họ giờ đều đang nằm trong tay nàng.
_ Hồi Lệ phi!- Mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi nói.- Tiểu nữ chỉ là một ca vũ nhỏ nhoi nào dám hóng chuyện của các chủ tử.
_ Vậy ngươi vào đây làm gì? Chẳng phải hôm qua ngươi đã hứa với ta, hôm nay sau khi chăm sóc Thái hậu xong sẽ đến Quý Hoa cung thăm ta sao?
Lệ phi càng nói càng khiến đám Tương Nguyệt thất kinh sợ hãi. Ra Lôi Vi là đang trên đường đến chỗ Lệ phi. Bọn họ lựa sai thời điểm giáo huấn rồi.
_ Lệ phi nương nương thứ tội!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cúi người xuống.- Lôi Vi vì mãi nghĩ ngợi vài chuyện nên quên mất là đã có hẹn với Người.
Lôi Vi căn bản cũng bị câu hỏi của Lệ phi dọa đến độ hồn phi phách tán nên không biết trả lời sao. Song khi bình tĩnh lại, nàng hiểu rằng Lệ phi đang giúp nàng nâng cao vị trí khiến bọn Tương Nguyệt không thể coi thường.
_ Xin Lệ phi đừng trách phạt Cát cô nương!- Vừa nói, Tương Nguyệt vừa tiến về phía trước.- Là lỗi của thần thiếp ạ! Chúng thần thiếp vào cung chưa được bao lâu nên không hiểu hết tính nết của Thái tử. Thần thiếp được biết Cát cô nương hiểu rất rõ Thái tử nên đã mời nàng vào hỏi chuyện mà không biết nàng đã có hẹn trước với Người ạ.
Một câu chuyện ngắn gọn kín kẽ lại có thể tạo thiện cảm cho người khác. Lôi Vi không thể không phục tài bịa chuyện của Tương Nguyệt.
_ Muốn tìm hiểu về Thái tử, các ngươi hãy tự mình tìm hiểu. Có như vậy Thái tử mới thấy được sự chân thành của các ngươi.
_ Chúng thần thiếp xin ghi nhớ!- Năm giai nhân vội cúi người xuống.
_ Lôi Vi! Chúng ta đi!
Không dám chậm trễ, Lôi Vi vội đến đỡ tay Lệ phi rồi cùng Người rời khỏi tiểu đình. Trong khi đó, đám Tương Nguyệt nhìn Lệ phi và nàng rời đi mà lòng thầm thở phào nhẹ nhỏm. Tuy chỉ có Tương Nguyệt không can tâm. Bởi bản thân nàng ta biết, người thật sự được Phúc Tuần sủng ái chính là Lôi Vi. Nay Lệ phi ra mặt giúp đỡ nàng ta như thế e rằng nếu càng để lâu vị trí của nàng ta càng dễ bị lung lay...
------------------------------
* Cao nhân tất hữu cao nhân trị: Người tài giỏi (nhưng hay khoe khoang, hợm hĩnh) sẽ có người tài giỏi hơn trừng trị. Ở đây, trong truyện mang hàm ý người có địa vị cao mà hống hách ắt có người có địa vị cao hơn trị.
[1] Tam tứ: suy nghĩ kỹ.
---------------------------
Hết chương 86