Chậm rãi tiến bước về phía trước, Sở Thịnh Hòa không khỏi thở dài. Lúc này đây, khi đã có đủ bằng chứng trong tay ông thật không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu việc này chỉ do một mình Đoàn Lạc Xuân, nhị phòng của ông gây ra sẽ dễ dàng giải quyết hơn nhiều. Nhưng đằng này lại liên quan cả đến dưỡng mẫu của ông, Sở lão thái thái. Mất mẫu thân từ nhỏ và được dưỡng mẫu nuôi nấng, chăm sóc, yêu thương như bào tử [1] của mình, ông sao có thể? Thật sự không biết làm thế nào cho phải.
_ Sở lão gia!- Tiến về Sở Thịnh Hòa, Nam Cung Hàn chậm rãi lên tiếng.- Ông quyết định thế nào?
_ Nam Cung Công tử!- Chất giọng của Sở Thịnh Hòa đã khàn đi ít nhiều.- Hãy cho ta gặp Nguyệt Nhi.
Nam Cung Hàn không tỏ ra bất ngờ khi nghe thấy lời đề nghị này của Sở Thịnh Hòa. Bởi chàng biết, khi chàng đến tìm gặp ông để nói về việc lật lại vụ án của Thân Tuyết Thảo của Tang Ngọc Băng, ông đã đoán ra được ít nhiều. Chỉ là chàng không ngờ, Sở Thịnh Hòa lại muốn gặp Băng Tư sớm đến như vậy. Trong khi đó, Băng Tư lại chưa muốn gặp lại ông.
_ Chuyện này...- Nam Cung Hàn có chút lúng túng.- Tại hạ sẽ thử dàn xếp. Nhưng vẫn phải phụ thuộc vào ý tứ của Túy Nguyệt cô nương.
_ Được!- Sở Thịnh Hòa chậm rãi gật đầu.- Xin nhờ cậy vào...Hầu gia.
Hai chữ cuối cùng Sở Thịnh Hòa nói ra khiến Nam Cung Hàn không khỏi giật mình. Song rất nhanh sau đó chàng nghĩ, chàng đột ngột đến tìm ông để điều tra hai vụ án oán ấy, ắt hẳn ông ít nhiều đã có sự nghi ngờ. Hơn thế nữa, Sở lão gia đây vốn là người làm ăn, có mối quan hệ rộng. Để tìm hiểu về một người vốn không phải chuyện khó khăn. Chỉ cần bỏ ra chút ít ngân lượng là sẽ có được không ít thông tin về chàng rồi.
_ Tại hạ sẽ cố gắng hết sức!- Chất giọng của Nam Cung Hàn có gì đó miễn cưỡng.
Dứt câu, Nam Cung Hàn chắp tay lên chào rồi nhanh chóng ra ngoài, trả lại cái tĩnh lặng trong gian phòng cho Sở Thịnh Hòa.
Còn lại một mình trong căn phòng nhỏ của Phi Thiên lâu, Sở Thịnh Hòa không khỏi trầm ngâm nghĩ ngợi. Nhìn xuống phố xá đang đông người qua lại, ông không khỏi thởi dài buồn lòng. Dòng người nườm nượp, tấp nập với biết bao nhiêu là công việc bề bộn. Họ dường như không biết và cũng không để ý đến trận phong vân đang ập xuống mái nhà của ông mỗi lúc một gần. Rồi gia đình này sẽ đi về đâu? Những nhi nữ của ông sẽ ra sao? Dưỡng mẫu của ông rồi sẽ như thế nào? Càng nghĩ, ông càng cảm thấy phiền muộn vô cùng. Thật không biết nên làm thế nào mới phải, mới có thể vẹn toàn mọi bề.
*
Gió hiu hiu thổi khiến người ta không khỏi cảm thấy buồn ngủ thế nhưng Lôi Vi chẳng thể nào ngủ được. Chàng Hoa Hoa Công tử kia nói rằng hai người nhất định sẽ còn gặp lại nhau. Nhưng sau hôm nàng trốn đi chơi, cả ngọn Vân Đoan này được canh giữ rất nghiêm ngặt chứ đừng nói gì đến Phương Yên biệt cung. Làm sao có thể gặp nhau được chứ? Còn Hàn Phong...dường như đang đếm ngược từng ngày để sắc phong nàng trở thành phi tần của chàng.
Về chuyện này, nàng đã nghĩ đi nghĩ lại mấy ngày nay. Bản thân luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Dù cho Hàn Phong có ôn nhu, ân cần với nàng bao nhiêu đi chăng nữa nhưng trong mơ hồ, nàng luôn cảm chàng không phải là người nàng đã nhìn thấy, là người nàng cần tìm kiếm. Cảm giác tuy rất gần gũi nhưng lại không thân thuộc. Nếu vậy, nàng phải lý giải thế nào về nụ hôn vội vàng của chàng đêm hôm ấy? Nếu không phát sinh tình cảm cho nhau, chàng sẽ không làm vậy. Thật sự hai người đã từng rất thân thiết với nhau trước khi nàng bị mất trí nhớ sao? Câu hỏi này...sao lại khó trả lời đến vậy? Giá có thể hỏi thẳng Hàn Phong, mọi chuyện sẽ không rắc rối đến thế.
Còn đối với chàng Công tử kia, không thể phủ nhận nàng rất có cảm tình với chàng. Thêm vào đó, trò chuyện với chàng, nàng cảm thấy chàng rất gần gũi quen thuộc, bởi vậy nên giây trước vừa gặp mặt giây sau nàng đã dễ dàng mở lòng ra với chàng. Và nghe qua cách nói của chàng, xem chừng hai người không chỉ dừng lại ở mức độ thân thiết. Nhìn vào đôi mắt ấy, nàng không chỉ nhìn thấy sự chân thành mà cả những tình cảm đong đầy nhưng không thể nói nên lời.
Từ khi gặp hai nam nhân này, nàng luôn cảm thấy ba người dường như có sự ràng buộc không sao lý giải được. Tựa như...tình tay ba. Nhưng rõ ràng chàng Hoa Hoa Công tử kia nàng mới chỉ gặp qua một lần mà thôi. Song mới chỉ có một lần mà đã thân quen đến thế...Mối quan hệ giữa nàng và hai nam nhân này nên lý giải như thế nào đây? Ai mới thực sự là người nàng đã bao lần nhìn thấy trong giấc mơ? Quan trọng nhất, một trong hai người, ai là người đã cầu hôn nàng trong giấc mơ.
_ Rốt cuộc mình nên làm thế nào bây giờ?- Nằm dài ra bàn, Lôi Vi thở ra một hơi dài thường thược.- Thiệt là đau đầu quá đi mất!
Nghĩ thế nào cũng không thông nên cái đầu nàng nhanh chóng đau như búa bổ. Bản thân thấy có chút phiền phức khi bị mắc kẹt và không thể nào làm rõ mọi chuyện giữa mình và hai nam nhân kia.
_ Không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa! Bực bội!
_ Là kẻ nào dám làm cho nàng bực bội vậy?
Chất giọng trầm có chút quen thuộc vang lên khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Vội quay lại nhìn, nàng thực không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy bạch y nam nhân đang chậm rãi tiến về phía nàng.
_ Hoa Hoa Công tử?
Phúc Tuần thực sự không thích cái tên này một chút nào. Cái tên này nên gán cho Bát đệ của chàng mới đúng. Đằng này...sao nàng lại có thể gán ghép lung tung như thế được chứ.
_ Nàng có thể bỏ bớt một chữ Hoa đi được không?- Vừa ngồi xuống bên cạnh Lôi Vi, Phúc Tuần vừa thở dài ảm não.
Không nói gì, Lôi Vi cười thật tươi và lắc đầu khiến Phúc Tuần thực sự chào thua trước sự cứng đầu của nàng.
_ Nhưng...sao huynh lại vào được đây?- Chất giọng của Lôi Vi đầy tò mò lẫn hồ nghi.
Nghe cách xưng hô của Lôi Vi, Phúc Tuần không tránh khỏi cảm giác dường như nàng đang cố giữ khoảng cách với chàng. Những cảm xúc không thể nào gọi tên chợt dấy lên trong lòng chàng.
_ Nàng đoán thử xem!
Nhìn vào điệu cười có chút gì đó ranh mãnh của nam nhân ngồi ngay trước mắt, Lôi Vi đoán cách chàng dùng chắc chắn chẳng quang minh chính đại gì. Nhưng cụ thể là cách gì, nàng quả thực nghĩ không ra. Hơi cong môi lên, nàng khẽ lắc đầu. Như chỉ chờ có vậy, nụ cười của chàng càng lúc càng tươi.
_ Vậy để ta chỉ cho nàng.
Dứt câu, không để Lôi Vi kịp phản ứng, Phúc Tuần nhanh chóng kéo nàng đi. Băng qua lối mòn nhỏ bọc hậu, cả hai nhanh chóng ra đến khu rừng nằm ngay phía sau Phương Yên cung. Từ chỗ này lại mở ra một lối mòn khác. Theo lối mòn, cả hai càng lúc càng tiến sâu vào rừng. Những ngọn cây cao chót vót và những tán cây to rộng khiến nàng không khỏi trầm trồ, cảm thán trước sự hùng vĩ song cũng không kém phần dịu dàng của thiên nhiên. Từng tia nắng thu vàng nhẹ nhàng xuyên qua từng tán lá và đem đến nắng ấm cho mặt đất làm cả một vùng đất rộng lớn tràn ngập sắc màu. Đâu đó vang lên tiếng chim líu lo ca hót càng khiến cho nơi này tưng bừng sức sống.
Càng đi sâu vào trong rừng càng mở ra nhiều khung cảnh tươi đẹp khiến nụ cười của Lôi Vi càng lúc càng trở nên rạng rỡ. Ngắm gương mặt thích thú của nàng, lòng Phúc Tuần cảm thấy an yên biết bao. Hạnh phúc đôi khi chỉ giản đơn như vậy thôi. Nhìn nàng chạy nhảy, nhìn nàng vui đùa, nhìn nàng mỉm cười rạng rỡ...đối với chàng những ngày tháng qua đó là những điều thật xa vời, nhưng giờ nó đang là sự thật, đang hiện hữu ngay trước mắt chàng.
_ Wow! Đẹp quá!- Vừa ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt trời rực rỡ, Lôi Vi vừa thốt lên.- Đã lâu rồi ta không khám phá một khu rừng đó. Thật là thích!
_ Nàng thích đến vậy sao?- Mỉm cười, Phúc Tuần nhanh chóng tiến về phía Lôi Vi.
_ Uhm!- Vừa quay lại Lôi Vi vừa gật đầu.- Haizzz!!! Lâu lắm rồi không được thoải mái như thế này.- Ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời chói chan, nàng chậm rãi khép rèm mi lại.- Thật tự do tự tại!
Hít một hơi đầy căng bầu không khí trong lành vào phổi, Lôi Vi dang rộng hai tay ra tựa hồ nàng đón nhận cái nắng ấm của vầng thái dương cũng như làn gió mát thổi ra từ nơi rừng già thâm nghiêm.
_ Đi!- Vừa nắm lấy tay của Lôi Vi, Phúc Tuần vừa nói.- Ta sẽ dẫn nàng đến một nơi có thể đón lấy ánh nắng mặt trời.
Dứt câu, Phúc Tuần nhanh chóng kéo Lôi Vi đi. Băng qua những hàng cây xanh ngắt một màu, băng qua dòng suối nhỏ lượn lờ uốn quanh...cả hai nhanh chóng đến một ngọn đồi thoai thoải với bãi cỏ xanh rì nằm nép mình bên trong ngọn Vân Đoan rộng lớn tựa như nàng thiếu nữ e ấp chốn khuê phòng. Từ nơi đây, nàng không chỉ có thể nhìn thấy cánh rừng nơi xa xa mà còn có thể nhìn thấy cả một bầu trời xanh thăm thẳm cao và trải dài đến vô tận.
_ Làm sao anh biết được nơi này vậy?
_ Những nơi nàng muốn đến, ta nhất định sẽ tìm được và dẫn nàng đến.
Câu trả lời có chút không ăn nhập với câu hỏi của Phúc Tuần khiến Lôi Vi không khỏi bối rối. Ánh mắt đầy trìu mến nhìn nàng đầy chăm chú của chàng càng khiến nàng ngượng ngùng hơn. Gò má hây hây đỏ chẳng biết là do ngượng ngùng hay do gió bay ngang qua để lại dấu vết.
_ Chỗ này...có cái đình lưu động sao?
Trước khi Phúc Tuần kịp hiểu mấy chữ cuối cùng của Lôi Vi, nàng đã vội vàng chạy đến cái đình nhỏ bằng gỗ được chàng sai người dựng ngay giữa ngọn đồi. Nhìn nét mặt của nàng, chàng thật muốn cười lớn. Nữ tử này, mỗi lần ngượng quá đều sẽ tìm mọi cách đánh trống lảng. Khẽ lắc đầu, chàng nhanh chóng đuổi theo nàng.
_ Từ từ! Đợi ta với!
_ Hoa Hoa Công tử!- Vừa nói, Lôi Vi vừa quay lại trêu Phúc Tuần.- Từ đó đến đây thôi mà huynh chạy cũng không nổi sao? Chậm quá!
Biết Lôi Vi có ý khích mình song bị nàng nói như vậy, chút tự ái trong chàng nhanh chóng nổi lên. Vậy là một màn rượt đuổi quanh tiểu đình nhỏ diễn ra. Cả hai rượt đuổi nhau khắp ngọn đồi nhỏ cùng với đó là tiếng cười giòn tan. Trong gió, tiếng cười ấy bay càng lúc càng xa khiến ai nghe thấy không khỏi mỉm cười bởi nó không hề vướng bận chút ưu tư nào. Nó trong trẻo, vui tươi và tràn đầy sức sống.
_ Mệt...mệt quá!- Vừa thở hổn hển Lôi Vi vừa nói.- Không...không giỡn...với huynh nữa!
_ Ta...cũng không giỡn...với nàng nữa! Chúng ta...vào trong đình ngồi nghỉ thôi!
Gật đầu, Lôi Vi nhanh chóng cùng Phúc Tuần tiến vào bên trong đình nghỉ ngơi. Và nàng không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy trên chiếc bàn nhỏ là một chiếc Cổ cầm được làm từ cây Ngô Đồng. Vừa nhìn thấy cây Cổ cầm này không hiểu sao nàng lại có cảm giác thân thuộc vô cùng, như thể nó là của nàng vậy.
_ Đây là...cây đàn của huynh à?
_ Không hoàn toàn là như vậy!- Ngồi xuống đối diện với Lôi Vi, Phúc Tuần chậm rãi nói.- Cây đàn này là của người khác. Vì người đó tạm thời đi vắng nên ta giữ hộ.
_ Ra là vậy!- Vừa nói, Lôi Vi vừa nhìn ngắm cây đàn.- Chủ nhân của cây đàn này chắc hẳn phải là người rất tinh tế mới có thể chọn được một cây dao cầm [2] tinh xảo đến vậy.
Nghe Lôi Vi nói, Phúc Tuần phải nén lắm mới nhịn được cười.
_ Ngược lại...người đó...ngoài nhạy bén và sự điềm tĩnh đã ngấm vào trong gân cốt ra, hoàn toàn không hề tinh tế tý nào.
_ Hả?- Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên.
_ Uhm...đối với đồ vật, người đó thực sự rất có nhãn quang [3]. Nhưng đối với con người lại không được tinh tế cho lắm. Đấy là còn chưa kể người đó là một tiểu nha đầu nghịch ngợm.
Nghe cách nói của nam nhân ngồi đối diện, Lôi Vi cảm thấy chàng rất hiểu rõ về người đó. Ở một nơi phức tạp như thế này, người ta thường sống khép kín, hướng nội hơn. Vậy nên để hiểu một người không phải là chuyện dễ dàng.
_ Tiểu nha đầu? Người đó...là nữ nhi sao?- Lôi Vi ướm hỏi.
_ Đúng vậy!- Nụ cười trên môi Phúc Tuần mỗi lúc một tươi.
_ Là...tình nương [4] của huynh?
Không nói gì, Phúc Tuần gật đầu xác nhận. Cái gật đầu của chàng khiến Lôi Vi bỗng chốc cảm thấy hụt hẫng. Nàng không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy hụt hẫng đến như vậy. Đưa mắt nhìn chiếc Cổ cầm lần nữa, lòng nàng cảm thấy phiền muộn vô cùng. Nàng và chàng Hoa Hoa Công tử này chỉ mới gặp nhau một lần, lần này là lần thứ hai mà thôi, sao có thể thành ra thế này được chứ? Còn nếu cả hai thực sự quen biết nhau trước khi nàng mất trí nhớ vậy mối quan hệ của hai người thân thiết đến mức nào? Và nàng phải giải thích thế nào về sự xuất hiện của chủ nhân chiếc Cổ cầm kia?
_ Xem ra, tiểu nha đầu này vẫn chưa đủ tinh tế để nhận ra mọi việc.
Câu nói của Phúc Tuần khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên nhìn chàng như muốn tìm hiểu kỹ hơn.
_ Ăn đi kẻo đói!- Vừa nói Phúc Tuần vừa đặt lên bàn một hộp gỗ và lấy ra hai chén chè.
_ Đây là...
_ Là một món chè ta đã từng được ăn. Nàng thử xem món chè này ta làm thế nào.
Những trái vải trắng đục nhẹ nhàng trôi trên mặt nước tựa như những đám mây trắng xốp trôi bồng bềnh. Bên trong là sắc vàng mờ nhạt của nhân. Cả chén chè dậy lên hương thơm dịu ngọt, thanh nhã của hạt sen và trái vả khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Nàng vội ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần đầy tò mò. Nhưng đáp lại nàng là nụ cười ôn nhu của chàng cùng với đó, đôi bàn tay của chàng nhẹ nhàng lướt trên từng dây đàn...
Những thanh âm đầu tiên vừa vang lên đã khiến Lôi Vi không khỏi ngẩng ngơ. Nó như đưa nàng đến một nơi nào đó rất xa xôi, không thể nào xác định được...
Trong hư ảo nhàng nhìn thấy một tiểu đình nhỏ nằm trên một vùng đất thoai thoải của một ngọn đồi nhìn ra một khoảng không rộng lớn. Bên dưới có rất nhiều Phù Dung đang nở rộ. Gió nhẹ lượt qua khiến đóa Phù Dung nhẹ lay động, lượn sóng tựa như một cánh đồng. Rồi đâu đó vang lên điệu nhạc réo rắc khiến người nghe không khỏi say lòng. Đôi mắt người quân tử trìu mến nhìn dáng vẻ yêu kiều, yểu điệu của người thiếu nữ đang nâng cao cánh tay lên múa từng động tác uyển chuyển.
Xuân đi, hạ qua, thu tới, đông sang, hai con người ấy vẫn quấn quýt bên nhau mãi không rời. Tiếng nhạc vẫn cứ mãi réo rắc gieo vào lòng người nghe những cung bậc cảm xúc không sao diễn tả hết thành câu. Lôi Vi thật sự muốn nhìn rõ hơn gương mặt của đôi trai tài gái sắc kia. Họ chắc hẳn đang hạnh phúc nhiều lắm. Không hạnh phúc sao được khi họ đang được bên cạnh người mình yêu.
Một nụ cười thoáng hiện lên trên gương mặt thanh tú của nàng. Song dường như đó không phải là một nụ cười lấy làm thích thú. Ngồi đối diện, từ nãy giờ vừa đàn Phúc Tuần vừa quan sát sắc diện của Lôi Vi. Chàng không hề bỏ sót bất kỳ điền gì trong từng biểu hiện trên gương mặt của nàng. Chàng rất muốn nàng có thể khôi phục lại trí nhớ nhưng, để nàng phải chịu đau, chàng thực sự không can tâm, thực sự rất đau lòng.
Trước khi đi, chàng có đến tìm gặp Edlen để hỏi về chuyện bị mất trí nhớ, bởi lúc ấy, chàng dự tính khi từ Yên Khâu trở về sẽ ngược lên các thành phía Bắc tìm tung tích của Lôi Vi sau đó mới hồi kinh. Và cách khả thi nhất Edlen đưa ra chính là dùng một cú sốc họ đã trải qua trước khi mất trí nhớ tái hiện một lần nữa để tác động vào bộ não của người đó. Edlen dùng rất nhiều thuật ngữ y học phương Tây mà chàng không thể hiểu được, song chàng hiểu, nếu muốn Lôi Vi lấy lại trí nhớ, chàng phải tái hiện những gì đã diễn ra trước khi nàng rơi xuống vực. Nhưng đối với chàng việc này thực sự quá tàn nhẫn. Nếu đó là con đường duy nhất để nàng khôi phục trí nhớ, chàng thà để nàng như hiện giờ còn hơn phải tái hiện lại điều kinh khủng đó cho nàng.
Bắt đầu lại từ đầu chắc chắn sẽ khó khăn, nhưng Phúc Tuần luôn tin rằng, hai người rồi sẽ về với nhau. Chẳng phải sau mỗi lần xem xong một bộ phim, Lôi Vi vẫn thường hay nói, những ai yêu nhau chân thành đến cuối cùng sẽ quay trở về bên nhau đó sao. Chàng tin vào điều này! Chỉ cần chàng không bỏ cuộc, chàng tin hai người sẽ quay trở về với nhau.
Gảy lên một tiếng đàn, Phúc Tuần chậm rãi đưa tay tạo thành một vòng cung thật đẹp quanh cây Cổ cầm để kết thúc bàn nhạc của mình. Vừa giữ cho từng sợi đàn bình ổn trở lại, chàng vừa mỉm cười nhìn Lôi Vi.
_ Bản nhạc...hay thật!- Mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi nói. Chất giọng nàng trầm buồn.
_ Bản nhạc này là do chính ta viết nhạc phổ. Còn điệu vũ của bản nhạc này...do chính nàng sáng tác. Và tên của nó là Long Vi thần thoại do chính nàng đặt.
Câu trả lời của Phúc Tuần khiến Lôi Vi không khỏi kinh ngạc. Trong tên của khúc nhạc ấy có tên của nàng. Mở to mắt nhìn nam nhân ngồi ngay bên cạnh, nàng thật mong mình có thể tìm ra sự trêu đùa trong đó. Song ngoài sự chân thành ra cũng chỉ có yêu thương. Đôi môi chàng dịu dàng đong đầy hạnh phúc khiến trái tim nhỏ bé của nàng khẽ rung lên một nhịp.
_ Hoa Hoa Công tử tên Hoa Long sao?
Cái tên Lôi Vi nói khiến Phúc Tuần nghe thế nào cũng không lọt vào tai nổi. Thật tình!
_ Không phải! Ta không phải họ Hoa cũng chẳng tên Long?
_ Hả?- Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên.- Không phải họ Hoa cũng chẳng tên Long?
_ Đúng vậy!- Phúc Tuần chậm rãi gạt đầu xác nhận.- Ta là Mạnh Phúc Tuần. Trước...là Linh Thân vương. Nay là đương kiêm Thái tử của Thục quốc.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Lôi Vi cứ thể mà mở to đôi mắt của mình. Đầu nàng ong ong chả nghĩ được gì còn lỗ tai cứ mãi lùng bùng, lùng bùng.
_ Đương...đương kiêm Thái tử của Thục quốc?
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi gật đầu xác nhận. Nhìn nét ngạc nhiên, khó hiểu và có cả không tin của nàng, nụ cười của chàng cứ thế mà phai dần, phai dần.
_ Nàng không tin?
Im lặng! Lôi Vi không nói gì. Nhưng nhìn qua biểu hiện của nàng, Phúc Tuần có thể biết được, nàng không tin vào những gì chàng nói.
_ Nếu là Thái tử của Thục quốc, tại sao huynh lại ở Yên Khâu này?
_ Ta đến Yên Khâu có việc. Là chuyện liên quan đến cả hai nước.
_ Vậy không phải...huynh nên giữ bí mật thân phận với ta sao?
_ Giữa ta và nàng lại phải có bí mật sao?
Câu hỏi của Phúc Tuần khiến Lôi Vi ngớ người. Phải rồi, khi nãy chàng có nói hai người đã cùng nhau sáng tác nhạc phổ và điệu múa Long Vi thần thoại này. Hai người phải có mối quan hệ cực kỳ mật thiết với nhau mới có thể cùng nhau làm việc này được.
_ Vi Nhi! Ta có một câu chuyện muốn kể cho nàng nghe. Nếu nàng không tin đó là thật vậy hãy cứ xem đó là một câu chuyện kể...
Nói đoạn Phúc Tuần chậm rãi kể câu chuyện của cả hai cho nàng nghe...
*
“_ Ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta thực sự đã bị nàng cuốn hút. Nhưng nàng...lại không hẳn như vậy.- Chất giọng của Phúc Tuần có chút bông đùa.
_ Chúng ta đến với nhau thực sự rất khổ, đặc biệt là nàng.- Nụ cười dần phai trên gương mặt của Phúc Tuần.- Ban đầu là ta đơn phương. Nhưng sau đó khi chúng ta yêu thương nhau, nàng vì ta mà bị liên lụy, đau khổ không ít.
_ Nếu ai đó hỏi ta, điều khiến ta hối hận nhất là gì thì ta sẽ trả lời rằng đó chính là ta đã không bảo vệ nàng thật tốt.- Chất giọng của Phúc Tuần càng lúc càng trở nên nghẹn ngào.- Nếu ta quyết liệt thêm chút nữa nàng có lẽ đã không phải chịu tổn thương, đau khổ đến độ...muốn xóa hết những đau thương đó ra khỏi trí nhớ của mình. Mọi chuyện suy cho cùng đều bắt nguồn từ ta mà ra.
_ Ta biết, ta ích kỷ nhưng...Vi Nhi! Quay trở về với ta! Hãy quay về với ta!”
“_ Nếu không phải ta phải ra trận có phải nàng định sẽ không gặp mặt ta nữa, cứ thế cắt đứt duyên phận giữa hai ta, cứ thế xóa sạch những gì hai ta đã có? Vi Nhi! Nàng thật tàn nhẫn! Thật sự rất tàn nhẫn!”
“_ Vi Nhi! Hãy quay về với ta!”
“_ Ta luôn biết nàng có điều giấu ta và ta chờ đợi, chờ đợi nàng sẽ nói cho ta biết sự thật. Bởi đối với ta, nó thể hiện rằng nàng tin tưởng ta. Vậy nên hôm nay, khi nàng nói cho ta biết điều này, đồng nghĩa với việc, nàng thật sự tin tưởng ta. Vì vậy, ta tin vào những gì nàng nói. Bởi ngay từ đầu, ta đã lựa chọn tin tưởng nàng, Vi Nhi à.”
“_ Vi Nhi! Hãy quay về với ta!”
“_ Vi Nhi! Tương lai dù có xảy ra bất kỳ biến cố gì, ta chắc chắn với nàng chúng ta vĩnh viễn bên cạnh nhau. Dù là kiếp này hay kiếp sau vẫn không thay đổi.”
“_ Vi Nhi! Hãy quay về với ta!”
“_ Ta ích kỷ muốn nàng ở bên cạnh mình để chăm sóc nàng, chở che nàng, bảo vệ nàng. Để yêu và được yêu! Ta đã ích kỷ muốn nàng ở lại cùng ta, nơi Hoàng cung rộng lớn nhưng ai ai cũng cô độc này. Vi Nhi, nếu đến một ngày nào đó nàng ghét bỏ ta, oán giận ta, ta sẽ chấp nhận tất cả. Chỉ là bây giờ, ta không thể xa nàng được. Vậy nên...Vi Nhi...gả cho ta nhé?”
“_ Vi Nhi! Hãy quay về với ta! Vi Nhi! Vi Nhi à! Về với ta!”
_ Phúc Tuần!
Vừa gọi tên Phúc Tuần, Lôi Vi vừa ngồi bật dậy. Mồ hôi nàng đã thấm ướt cả bộ y phục. Thở ra những hơi thở hổn hểnh, nàng vội đưa tay lên giữ ngực. Nơi lồng ngực, trái tim của nàng đập những nhịp đập mạnh mẽ lạ thường vì bị kích động. Giọng nói ấy sao quá đỗi thân thương. Những câu nói ấy sao quá đỗi quen thuộc. Và những hình ảnh nàng nhìn thấy trong giấc mơ ấy sao quá đỗi gần gũi đến vậy.
_ Mạnh Phúc Tuần!
Bất chợt một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của nàng. Rồi vì mất điểm tựa nó nhanh chóng rơi xuống tấm mềm và loan ra. Đối mắt ôn nhu, ân cần, yêu thương những cũng lắm khổ đau bi thương của Phúc Tuần như hiện lên trước mắt nàng khiến nàng càng khóc dữ dội hơn.
“_ Trên đời này mọi thứ đều có thể làm giả, duy chỉ có ký ức là không thể. Vậy nên dù có đau khổ đến tận cùng, người ta vẫn muốn nhớ về nó. Nàng đã từng nói như thế với ta. Nhưng ta biết, có rất nhiều chuyện khiến người ta đau khổ đế mức thực sự muốn quên đi. Vi Nhi! Nếu nàng muốn quên đi tất cả những khổ đau ấy, nàng hãy cứ quên đi, không sao cả. Ta sẵn sàng cùng nàng bắt đầu lại từ đầu, tạo dựng lại mọi thứ. Chỉ xin nàng đừng rời xa ta. Vi Nhi! Hãy quay về với ta!”
Những gì Phúc Tuần nói với nàng lúc chiều, một lần nữa vang lên bên tai nàng tựa như tiếng thì thầm, nỉ non khiến nàng không thể nào không để tâm. Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi chậm rãi tiến về phía chiếc rương nhỏ nơi cuối phòng và lấy Ipad ra. Chàng bảo đây là món đồ của nàng, khi mở nó lên nàng sẽ biết được rằng những gì chàng nói trên ngọn đồi ấy lúc chiều hoàn toàn là sự thật. Nàng thực sự rất tò mò muốn biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Nhưng lúc chiều, sau khi nàng trở về không được bao lâu, Hàn Phong đã trở về. Chàng ở cùng nàng suốt từ lúc đến cho đến lúc nàng đi ngủ. Nên nàng căn bản không có thời gian nào để mở Ipad kia lên xem.
Quan sát Ipad thật kỹ, Lôi Vi chậm rãi mở máy lên rồi nhanh chóng lướt tay trên màn hình Ipad. Rất nhanh sau đó nàng đã vào file ảnh. Bên trong file có vài ba thư mục phân loại rõ ràng. Vào đại một thư mục, nàng không khỏi ngạc nhiên về những gì mình nhìn thấy.
Những hình ảnh thân quen cứ thế lướt qua ngay trước mắt Lôi Vi. Bao lâu nay nàng cứ ngỡ rằng đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ không có thực. Nhưng...thì ra tất cả những gì nàng nhìn thấy trong giấc mơ ấy là thật. Hình ảnh nàng ngồi dưới gốc Tử đằng cùng Phúc Tuần đùa nghịch được chụp lại một cách sống động. Rồi cả những hình ảnh của Phúc Tuần mà nàng đoán rằng nàng đã chụp lén chàng cũng hiện lên thật đẹp.
Hóa ra tất cả những gì nàng từng nhìn thấy đều là thật. Hóa ra người bao lâu nay nàng mơ thấy mình cùng sóng bước tay trong tay chính là chàng. Hóa ra lời hứa thủy chung giữa hai người là hoàn toàn có thật...
Gặp phải sự kích thích lớn, đầu của Lôi Vi bắt đầu lên cơn đau. Rất nhanh chóng nó đau như búa bổ khiến nàng không thể nào đứng vững mà phải ngồi thụp xuống. Giữ chặt Ipad trong tay, nàng gắng điều hòa lại nhịp thở. Song dường như đó là điều lực bất tòng tâm khi cường độ đau đầu của nàng mỗi lúc một tăng. Từng giọt, từng giọt nước mắt cũng bắt đầu thi nhau lăn xuống khiến cả gương mặt của nàng ướt đẫm.
Một lớp sương mờ từ từ bao phủ ngay trước mắt nàng. Nó cứ thế mà dày lên khiến nàng không thể nhìn thấy gì. Song rất nhanh sau đó, lớp sương mờ ấy đã tan ra để nàng có thể nhìn thấy vạn vật xung quanh. Bìa rừng chật chội và ngay bên dưới là một vách núi đá dựng đứng. Độ cao của nó khiến người ta không khỏi giật mình sợ hãi. Đâu đó bắt đầu vang lên tiếng la hét, tiếng đao kiếm va vào nhau. Rất nhanh sau đó một nữ tử ăn vận sang trọng vội chạy về phía này nhưng đến khi nhìn thấy vách núi đã nàng ấy không khỏi cảm thán. Từ bìa rừng, một bóng người xuất hiện tóm lấy nữ tử đó. Rồi sau đó...một loạt các sự việc xảy ra khiến Lôi Vi không thể nào nắm bắt kịp. Nàng chỉ thấy rằng sau khi bị nữ nhân rượt đuổi mình ép uống một lọ thuốc, nử tử kia chẳng mấy chốc đã lên cơn đau bụng dữ dội khiến bản thân không thể nào đứng vững mà ngã xuống quằng quại. Rất nhanh sau đó trên nền tuyết trắng tinh máu bắt đầu loang nổ khiến Lôi Vi không khỏi tái mặt. Và nữ tử ấy trong lúc bị kích động vì tức giận đã không suy nghĩ mà cầm dao lên đâm vào vai của nữ nhân kia. Tuy nhiên vì dao không đâm trúng chỗ hiểm, nên nữ nhân kia đã quay ra sau gạt tay nàng ấy khiến nàng ấy chới với mà ngã xuống vực tựa hồ phượng hoàng rơi vào miệng lửa.
Mồ hôi túa ra như tắm. Hơi thở nặng nhọc lại có phần đứt quãng. Trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, Lôi Vi chậm rãi buông thỏm đôi tay mình xuống. Đôi mắt lộ rõ vẻ thẫn thờ và bi thương đến tột độ. Từng tiếng nấc nghẹn ngào nhanh chóng thoát ra khỏi vành môi nàng mỗi lúc một lớn khiến những ai nghe thấy đều không khỏi hốt hoảng đau lòng.
_ Phúc Tuần! Em xin lỗi! Em đã...đã...không thể...bảo vệ được cốt nhục của chúng ta. Em xin lỗi! Phúc Tuần! Phúc Tuần!
_ Cát Tiểu thư?!
Tiếng khóc mỗi lúc một lớn của nàng đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của người hầu. Vội chạy vào, Hân Di không khỏi sững sờ khi nhìn thấy nàng ngồi dưới nền đất lạnh mà khóc nức nở, bên cạnh là một vật gì đó nàng chưa nhìn thấy bao giờ.
_ Cát Tiểu thư!- Vừa đỡ Lôi Vi đứng lên, Hân Di vừa hỏi.- Tiểu thư gặp phải chuyện gì vậy? Người mau đứng lên đi! Sức khỏe người không tốt, không thể ngồi dưới nền đất lạnh được.
_ Ta không sao!- Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi quay về phía Hân Di nói.- Ngươi đừng lo!
_ Sao có thể chứ? Để nô tỳ đi gọi Hoàng thượng.
Trước khi Hân Di kịp quay đi, Lôi Vi đã kịp giữ tay nàng ấy lại. Sự điềm tĩnh của nàng khiến Hân Di không khỏi giật mình ngạc nhiên.
_ Không được nói với Hoàng thượng! Những gì ngươi vừa nhìn thấy hãy xem như không có chuyện gì xảy ra cả.
_ Nhưng...
_ Nghe rõ chưa?
Nhìn sự điềm tĩnh cũng như quyết đoán trên gương mặt của Lôi Vi khiến Hân Di không thể không gật đầu tuân theo.
Bên ngoài tiếng bước chân mỗi lúc một dồn dập khiến cả hai chủ tử khẽ giật mình. Chắc chắn Hàn Phong đã nghe thấy tiếng Lôi Vi gào khóc nên mới vội vàng chạy đến đây. Việc nàng đã khôi phục trí nhớ nhất quyết không thể để cho chàng biết. Bằng không, chàng nhất định sẽ tìm mọi cách gây khó dễ với Phúc Tuần để bắt nàng tiến cung.
------------------------
[1] Bào tử: con ruột.
[2] Dao cầm: đàn khảm ngọc.
[3] Nhãn quang: thị lực của mắt. Nghĩa chuyển là chỉ người có mắt nhìn.
[4] Tình nương: cách con trai gọi người con gái mình yêu.
------------------------
Hết chương 131