Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 2: Chương 2: Chuyện lạ Phò mã phủ




Quang Dương thành

Sau hơn hai ngày đi ngựa, một ngày đi thuyền cuối cùng Linh thân vương cũng đã tới thành Quang Dương. Quang Dương là một trong những thành lớn dưới triều Tân Thục. Hoạt động mua bán, giao thương với các ngoại bang diễn ra rất tấp nập ở nơi này. Nhờ vậy, cuộc sống của người dân nơi đây sung túc, đủ đầy hơn so với các thành lân cận khác. An ninh nơi đây so với các thành khác cũng tốt hơn hẳn. Đơn giản vì con gái cưng của Hoàng đế lấy chồng nơi đây. Vị Phò mã may mắn đó không ai khác chính là Chiêu Anh hầu Nam Cung Hàn.

Nhắc tới Chiêu Anh hầu không ai không biết đến câu chuyện tình đơn giản nhưng đẹp của vị Hầu trẻ tuổi với Công chúa Thiên Phương khi đó cả. Ngay chính bản thân Phúc Tuần mỗi lần nhớ lại câu chuyện tình của tỷ tỷ mình chàng cũng cảm thấy xúc động và mong ước mình cùng Tiểu Nhạn sẽ có được mối tình như vậy.

Trời dần về trưa nhưng dường như Phúc Tuần vẫn chưa muốn đến Phò mã phủ. Cảnh sắc thành này thật sự thu hút chàng mất rồi. Nơi đây tuy là thành lớn nhưng mọi thứ lại đơn sơ, trang nhã và hòa hợp với thiên nhiên khiến vẻ đẹp của nó trở nên lay động lòng người.

_ Chủ tử!- Đi theo sau, Tiểu An Tử lên tiếng.- Đã gần đến chính ngọ[1] rồi, chúng ta nên quay về thuyền để chuẩn bị thôi.

Khẽ thở dài, Phúc Tuần chậm rãi quay về phía sau.

_ Hiếm khi được ra ngoài. Ta phải ngắm phong cảnh nơi này cho thoải thích đã.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa mỉm cười tinh quái.- Còn nữa đừng gọi ta là chủ tử. Hãy gọi ta là...Đào công tử.

_ Dạ!?- Tiểu An Tử ngạc nhiên nhìn Phúc Tuần.

_ Thế đi!

Dứt câu Phúc Tuần, lúc này là Đào Công tử quay người bước đi mặc kệ tên hầu của mình đứng như trời trồng giữa đường. Hắn thầm kêu than trong lòng vì không thể nào hiểu được chủ nhân của mình. Muốn giả làm tên biến thái, đào hoa đa tình, ngài cứ việc đâu phải nhất thiết thể hiện nó ngay trong họ của mình. Mãi nghĩ ngợi, đến lúc bừng tỉnh Tiểu An Tử đã thấy chủ tử của mình cách xa cả dặm.

_ Ch...Công tử! Công tử chờ nô tài với!

Dừng chân trước một khách điếm, Phúc Tuần quay người về phía đường lớn để đợi Tiểu An Tử.

_ Ta nói này! Chân của ngươi đâu có ngắn đâu sao chạy chậm thế.

_ Công tử! Người đi nhanh thế nô tài thực theo không kịp.- Tiểu An Tử vừa thở vừa trả lời.

_ Vào thôi!- Vừa mở quạt, Phúc Tuần vừa hạ lệnh.

Chọn cho mình một chỗ ngồi rộng rãi trên lầu, Phúc Tuần đưa mắt nhìn ra phố xá từ ban công. Ngồi tại nơi này, ta có thể phóng tầm mắt ra xa và quan sát mọi thứ xung quanh. Quả là một chỗ ngồi lý tưởng.

_ Công tử! Đồ ăn và rượu của Ngài đây ạ!

_ Uhm!- Phúc Tuần gật đầu rồi quay về Tiểu An Tử.- Tiểu An Tử!

Hiểu ý chủ nhân, Tiểu An Tử đưa cho tên tiểu nhị vài lượng bạc khiến tên ấy đa tạ rối rít rồi mới chịu đi xuống.

Vừa ăn, Phúc Tuần vừa tiếp tục công việc đang dang dở của mình, ngắm phố xá. Trời về trưa, phố xá bắt đầu thưa người, trong khi đó khách điếm mỗi lúc một náo nhiệt. Trong cái khách điếm này có đủ loại người đang ngồi hoặc ăn uống hoặc trò chuyện cùng với nhau. Câu chuyện của họ luôn là những chủ đề không bao giờ mới. Nhưng Phúc Tuần vẫn chú ý lắng nghe, bởi lẽ đây chính là tiếng nói thật sự của người dân.

_ Hôm nay Dung Nguyệt không ra khỏi phủ sao?- Một vị khách lên tiếng hỏi.

Sau câu hỏi ấy là tiếng bàn tán trở nên sôi nổi hẳn lên. Ai ai cũng bàn về chuyện Dung Nguyệt hôm nay tại sao lại không ra ngoài.

_ Nghe nói tối nay trong phủ bày tiệc nên Tiểu hoa tiên không ra ngoài được.- Một vị khách khác lên tiếng.

Tiểu hoa tiên! Cái tên ấy thật khiến Phúc Tuần tò mò lắm. Có vẻ như cô nương Dung Nguyệt kia chẳng những được lòng mọi người mà còn được mọi người xem là thần tiên nữa. Quả không đơn giản!

_ Tiểu hoa tiên?- Vừa hỏi, Phúc Tuần vừa quay về phía mọi người.- Cô nương đó là thần thánh phương nào thế?

_ Công tử mới tới thành này phải không?...Thảo nào không biết. Cách đây hơn nửa tháng trước. Trong Phò mã phủ xảy ra một sự vụ làm chấn động cả thành. Hôm đó là một đêm trăng tròn, khi toàn phủ đã đi nghỉ bỗng nhiên nghe thấy tiếng động. Âm thanh rất lớn khiến toàn phủ phải thức giấc chạy ra. Họ chạy đến Phù Dung đình thì thấy một tiểu cô nương đang vùng vẫy giữa hồ sen. Ai cũng tái mặt vì sợ hãi nghĩ rằng nàng ấy là ma. Công chúa phải hạ lệnh cho bọn nô tài xuống hồ cứu cô nương ấy lên bằng được.

_ Tiểu cô nương đó là Dung Nguyệt?- Phúc Tuần chậm rãi hỏi.- Xem cách nói của huynh đài, có vẻ như cô nương Dung Nguyệt này không phải là người trong phủ?

_ Đúng vậy!- Người kia trả lời tắp lự.

Phúc Tuần nhăn trán nghĩ ngợi. Nếu không phải là người trong phủ vậy có khi nào là thích khách. Nhưng Phò mã phủ được canh gác rất nghiêm ngặt là sao có chuyện thích khách xảy ra được. Huống hồ, nếu là thích khách khi bị phát hiện phải tìm cách trốn đi, làm gì có chuyện vẫy vùng giữa hồ để bị bắt.

_ Kỳ lạ hơn trước khi cô nương ấy xuất hiện, trong Phò mã phủ xuất hiện một chứng bệnh lạ, các tỳ nữ trong phủ đột nhiên đau đầu, buồn nôn, hoa mắt. Một số người còn sùi bọt mép, đau họng dữ dội và chết. Nhưng sau khi nàng ấy xuất hiện, nàng ấy đã chữa khỏi bệnh này.

_ Bệnh gì vậy? Nghe triệu chứng, chắc là bị trúng độc.- Phúc Tuần phỏng đoán.

_ Đúng vậy! Tây lầu của Phò mã phủ có mọc một loại cây khi ra hoa rất đẹp. Các tỳ nữ vì thấy đẹp nên hái lá nào ngờ bị trúng độc. Nàng ấy đã tìm ra nguyên nhân và chữa trị cho các tỳ nữ bị nhiễm độc. Vậy nên mọi người gọi nàng ấy là Tiểu hoa tiên

_ Vậy...Dung Nguyệt là tên của cô nương đó sao?

_ Có thể nói là như vậy!- Một vị khách khác lên tiếng.- Khi được tìm thấy, cô nương ấy khá nhát, Công chúa hỏi gì cũng không nói nên đã đặt tên nàng ấy là Dung Nguyệt. Giờ thì nàng ấy không những không nhát mà còn rất hoạt bát, lanh lợi nữa. Cô nương đó quả đúng là đào thơ[2]. Chỉ có điều lạ là cô nương ấy có một cái tay nải chả giống ai. Dường như cái tay nải đó rất quan trọng đối với nàng ấy nên nàng ấy giữ rất kỹ không cho ai xem.

_ Cái tay nải ấy trông nó như thế nào?- Phúc Tuần tò mò.

_ Nghe người trong phủ nói là nó dài dài, cũng khá to. Còn có hai sợi dây buộc hai bên đầu nữa. Trông nó khá giống cái hộp đựng thuốc của mấy ông thầy lang hay đeo.

_ Đúng là kỳ lạ thật!- Tiểu An Tử lúc này mới lên tiếng.- Ch...Công tử có muốn tìm hiểu thử hay không?

_ Tất nhiên rồi! Dung Nguyệt này vừa cổ quái lại vừa thú vị. Ta phải xem xem nàng ta rốt cuộc là ai. Chúng ta đi thôi!

Dứt câu Phúc Tuần cầm lấy cây quạt rồi đứng lên bước xuống lầu. Bước trên con đường dài rộng, chàng không thể nào không nghĩ đến câu chuyện mình được nghe trong khách điếm vừa rồi. Xuất cung nhiều lần, chàng cũng đã gặp không ít chuyện kỳ quái. Nhưng lần này so với các lần trước lại càng kỳ quái hơn. Sự hiếu kỳ của chàng lúc này thực sự đã tăng cao rồi. Chàng rất nóng lòng gặp Dung Nguyệt để xem người con gái ấy rốt cuộc là ai? Nàng có khả năng gì? Có thật nàng đúng là Tiểu hoa tiên như mọi người truyền tụng hay chỉ là một tiểu nha đầu bạc thần kinh ngôn[3].

Càng nghĩ, Phúc Tuần càng thấy thú vị và cảm thấy hiếu kỳ về nữ tử này. Vậy nên bước chân của chàng trở nên mỗi lúc một nhanh hơn. Giờ, chàng thật sự nóng lòng muốn đến Phò mã phủ để biết rõ đầu đuôi câu chuyện này là như thế nào.

_ Cướp! Ăn cướp! Cứu tôi với!

Tiếng kêu cứu đầy hoảng hốt khiến chủ tớ Phúc Tuần không thể không quay lại nhìn. Và hình ảnh một tiểu cô nương nhỏ nhắn vội rượt đuổi theo một tên cướp to con đập ngay vào mắt chàng. Chàng vội nhón chân dùng khinh công nhưng chưa kịp bay lên đã có người từ đâu bay xuống đạp tên cướp một phát khiến hắn ngã nhào ra phía sau.

_ Mau trả tiền lại đây!

Chàng trai trẻ mặc bộ y phục màu đen vừa nắm lấy cổ tên cướp vừa hét vào mặt hắn.

_ Mơ giữa ban ngày à?!- Tên cướp nạt lại.

Dứt câu, tên cướp đẩy mạnh chàng trai trẻ và vội rút ra một thanh đoản đao[4] rồi sau đó xấn tới. Chàng trai trẻ hết tránh né rồi lại trả đòn. Người qua lại tụ tập mỗi lúc một đông khiến tên cướp càng làm càn hơn. Thấy tình hình không ổn, Phúc Tuần vội nhón chân bay vào.

_ Ch...Công tử!- Tiểu An Tử hoảng hốt kêu lên nhưng đã quá trễ.

Một dũng mãnh trong chiếc áo màu đen, một đào hoa trong chiếc áo màu trắng hai con người ấy vốn không quen biết nhau nhưng lúc này lại đồng tâm diệt trừ bọn cường đạo. Cả hai vừa chống trả vừa tấn công khiến tên cướp nhanh chóng đuối sức. Cùng đường làm càn, hắn vội ôm lấy và kề đoản đao vào cổ tiểu cô nương kia.

_ Không được lại gần! Nếu không ta giết chết cô ta!

_ Khốn nạn!- Chàng trai mặc áo màu đen hét lên.- Ngươi có biết tội lỗi ngươi phạm phải nhiều và không thể dung thứ được hay không? Cha mẹ cho ngươi thân thể khỏe mạnh của một trang nam nhi, ngươi lại không làm những việc đúng đắn mà lại đi làm cường đạo, ngươi đã phạm phải tội bất hiếu với cha mẹ. Đồng tiền của người ta là do ngươi ta phải bỏ công sức ra mới kiếm được, ngươi lại đi cướp lấy, ngươi đúng là kẻ bất lương. Đường đường là một đấng nam nhi ngươi lại dùng một cô nương để để uy hiếp hòng tìm một con đường sống ngươi là kẻ bất nhân.

Phúc Tuần chậm rãi đưa mắt quan sát chàng trai mặc áo đen đứng bên cạnh. Nghe khẩu khí, chàng biết chàng ta là một người có ăn học, đọc sách thánh hiền, trên hết chàng ta là một người có nghĩa khí, ra tay giúp đỡ người khác, dù không quen biết. Khẽ nhếch mép cười, chàng đảo mắt xung quanh, rất nhanh sau đó chàng dùng chân đá văng một viên đá vào mắt tên cướp khiến hắn vì đau quá phải thả tiểu cô nương kia ra. Tiểu cô nương kia nhân lúc ấy vội chạy thoát. Chàng trai áo đen kia cũng nhanh chóng lao tới giữ tên cướp lại.

_ Tiền đâu?

Tên cướp kia vội lấy ra một chiếc túi nhỏ. Chàng trai kia vội giật lấy.

_ Đi! Đi đến nha môn với ta.

_ Ca!- Tiểu cô nương vội lên tiếng.- Tha cho hắn một con đường sống đi!

Chàng trai kia quay lại nhìn tiểu cô nương kia ra chiều suy nghĩ rồi quay về phía tên cướp.

_ Xéo đi! Đừng để ta gặp lại ngươi.

Tiểu cô nương kia chậm rãi quay về phía Phúc Tuần cúi người thi lễ.

_ Đa tạ Công tử đã ra tay tương trợ giúp đỡ ca ca tiểu nữ.

_ Cô nương đừng làm vậy!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa nâng tiểu cô nương kia đứng lên.- Đó là việc nên làm thôi.

Lúc này đây, Phúc Tuần mới vỡ lẽ ra hai người là huynh muội của nhau

_ Nhưng nếu không có Công tử, có lẽ tôi phải vất vả lắm mới cứu được muội muội của mình.- Vừa nói, chàng trai kia vừa chậm rãi tiến tới.- Tại hạ Đồng Vũ. Muội muội của tại hạ là Đồng Thảo. Huynh muội chúng tôi thật sự cảm ơn công tử đã ra tay giúp đỡ.- Vừa nói, Đồng Vũ vừa chắp hai tay lại để cảm tạ.

_ Tại hạ họ Đào.- Phúc Tuần chắp tay đáp lễ.

_ Đào Công tử!- Chất giọng của Đồng Vũ vui vẻ.- Nghe giọng chắc Công tử không phải người vùng này. Dường như là người của kinh thành.

_ Đúng!- Phúc Tuần mỉm cười.- Tại hạ là người kinh thành đi qua thành này có chút việc.

Vừa nói, Phúc Tuần vừa đưa mắt quan sát hai huynh muội họ Đồng và nhận ra Đồng Thảo từ nãy giờ vẫn không ngừng liếc nhìn chàng. Khi bị chàng phát hiện, nàng e lệ vội quay đi.

_ Ca! Chúng ta phải về thôi không lại bị Ngô thúc trách phạt. Huynh quên tối nay trong phủ có tiệc sao?

_ À! Chút nữa ta quên. Vậy...Đào công tử, hẹn ngày tái ngộ!

_ Hẹn ngày tái ngộ!

Dứt câu, Phúc Tuần rảo bước đi. Nhưng đi được chàng chợt dừng lại.

_ Ngô thúc?! Tiểu An Tử! Ngươi có nhớ quản gia Phò mã phủ tên gì không?

_ Công tử...nô tài không nhớ rõ. Hình như là Ngô Đại Vĩ. Có chuyện gì vậy ạ?

_ Không có gì! Chúng ta về thuyền chuẩn bị đến Phò mã phủ thôi.

_ Vâng!- Vừa nói, Tiểu An Tử vừa khom người.

Xem ra hôm nay đối với Phúc Tuần thật đặc biệt bởi chàng gặp được không ít điều thú vị. Những điều ấy lại liên quan đến phủ đệ của tỷ phu chàng. Thật khiến chàng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nếu có thời gian, chàng mong có thể ở đây lâu hơn một tí để mở rộng tầm mắt và khám phá nhiều điều thú vị khác nữa.

---------------------------------------------------

[1] chính ngọ: giữa trưa (12h).

[2] đào thơ: người con gái đẹp còn nhỏ tuổi.

[3] bạc thần kinh ngôn: môi mỏng nói càn.

[4] đoản đao: dao găm.

--------------------------------------------

Hết chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.