Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 166: Chương 166: Cùng nàng đón hài tử




“Hơi ngã người về phía trước, Lôi Vi quan sát khắp tứ phía. Một cánh đồng đầy màu sắc và hương thơm hiện ra ngay trước mắt nàng. Thế nhưng cảnh sắc có tươi đẹp hơn nữa cũng không giúp tâm trạng của nàng khá lên được. Những gì xảy ra trong buổi sinh thần của Tuyết Cách chợt hiện lên lần nữa khiến nàng không khỏi hoang mang. Không! Phải nói là cực kỳ hoang mang.

Gắng giữ vững tâm lý, Lôi Vi vội nhìn xuống bụng của mình. Nhìn thấy cái bụng phẳng lì, trái tim nàng như quặn thắt lại đầy đau đớn. Cổ họng như có ai bóp nghẹt làm nàng không sao thở được. Đầu óc trống rỗng, không thể nào nghĩ được điều gì. Một tầng nước hiện lên mỗi lúc một rõ ràng trong đôi mắt của nàng.

_ Tại sao? Tại sao lại như vậy?- Chất giọng của Lôi Vi hoàn toàn mất sức sống, không có lấy khí lực nào.

_ Mẫu phi! Mẫu phi!

Đâu đó vang lên tiếng trẻ con non nớt khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Ngẩng đầu lên, nàng vội đưa mắt nhìn khắp lượt xung quanh lần nữa. Một đứa bé tầm 2- 3 tuổi đang tiến về phía nàng. Đứa trẻ có gương mặt bầu bĩnh, đôi gò má phúng phính như búng ra sữa, trông rất đáng yêu. Mỗi lần cười, trên gương mặt non nớt kia lại lộ ra hai cái lún đồng tiền thật là khiến người khác muốn chọt vào.

_ Đứa trẻ ngoan! Lại đây với cô nào!- Vừa nói, Lôi Vi vừa tiến về phía đứa nhỏ.

_ Mẫu phi!- Vừa chạy về phía nàng, đứa nhỏ tiếp tục gọi.

Từ cái miệng nhỏ xíu kia Lôi Vi nghe rất rõ ràng đứa trẻ kia gọi nàng là “mẫu phi“. Nàng chắc không nghe lầm chứ? Sao chuyện này có thể xảy ra được?

_ Mẫu phi!

Đứa trẻ kia vẫn vừa chạy vừa gọi Lôi Vi là mẫu phi. Vội định thần lại, nàng đưa mắt nhìn đứa trẻ, đôi môi hé nở một nụ cười.

Nhưng...

Theo từng bước chạy của đứa trẻ, cảnh sắc xung quanh ngày một thay đổi theo chiều hướng tối dần và từng mảng không gian cũng dần bị tiêu tán khiến nàng không khỏi hoảng hốt.

_ Mẫu phi! Sao Người lại không cần hài nhi?

Câu hỏi của đứa trẻ như một đòn giáng mạnh vào bụng của Lôi Vi. Vội quay lại nhìn, nàng không khỏi kinh hoàng khi nhìn thấy từng bộ phận trên thân thể của đứa trẻ đang dần bị tháo rời. Tháo rời tới đâu máu liền phun ra tới đó...

_ Á!

Một cơn đau dữ dội đánh thẳng vào bụng Lôi Vi khiến nàng không tài nào đứng vững.

_ Đừng!”

_ Đừng! Con ơi! Đừng!

_ Vi Nhi! Tỉnh lại đi Vi Nhi!

Nghe Lôi Vi kêu thất thanh, Phúc Tuần đang nghị sự phòng bên lập tức chạy sang liền thấy cả người nàng sớm đã túa mồ hôi ra như tắm.

_ Vi Nhi! Vi Nhi!- Vừa lay Lôi Vi, Phúc Tuần vừa không ngừng gọi nàng.- Tỉnh lại đi Vi Nhi!

_ Đừng! Con ơi!

Kêu lên một tiếng thất thanh, Lôi Vi mở bừng mắt ra, ngồi bật dậy và thở hổn hển.

_ Vi Nhi!- Trong chất giọng dường như nghe thấy Phúc Tuần thở ra một hơi nhẹ nhỏm.- Không sao rồi! Có ta ở đây! Nàng đừng sợ!- Vừa nói, chàng vừa ôm lấy nàng.

_ Phúc Tuần!- Chất giọng của Lôi Vi như nghẹn lại.- Em sợ! Em sợ lắm!

_ Không sao rồi! Đã qua rồi! Nàng đừng sợ gì nữa!

Vẫn biết bản thân mình không nên làm Phúc Tuần lo lắng, đau lòng nhưng nước mắt không chịu ngừng chảy khiến cả gương mặt nhỏ nhắn của nàng nhanh chóng ướt đẫm. Mãi một lúc lâu sau đó, nàng mới bình tĩnh lại được.

_ Con... con...- Lôi Vi nửa muốn nói nửa lại không muốn nói.

_ Hài tử vẫn ở đây!- Vừa mỉm cười nhìn Lôi Vi, Phúc Tuần vừa nắm tay nàng đặt lên cái bụng đã hơi lum lúp của nàng.

_ Thật sao?

Không nói gì, Phúc Tuần gật đầu chắc chắn, tay không tự chủ mà xoa mấy cái vào bụng Lôi Vi. Lúc sau nhớ lại những gì nàng nói trước kia, chàng mới ngừng xoa bụng nàng. Không kiềm được, Lôi Vi lại bắt đầu nức nở khiến Phúc Tuần vừa đau lòng lại vừa cảm thấy có chút buồn cười.

_ Được rồi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa lau những giọt nước mắt của Lôi Vi.- Con đã bình an rồi! Nàng đừng lo lắng cũng đừng sợ hãi nữa. Mau nằm xuống nghỉ ngơi! Một lát nữa Hoa Lệ sẽ đem chút đồ ăn lên cho nàng! Ta có công vụ, giải quyết xong sẽ quay lại với nàng ngay.

Có thể là bản thân bị doạ cho một trận hoặc có thể bởi không muốn Phúc Tuần phải lo lắng nên Lôi Vi ngoan ngoãn nghe lời chàng, nằm xuống giường nghỉ ngơi. Sực nhớ ra điều gì đó, nàng vội nắm lấy vạt áo của Phúc Tuần.

_ Cách Nhi...

_ Cách Nhi đã được Đồng Thảo đưa đi nghỉ rồi. Nàng đừng lo lắng!

Nghe Phúc Tuần nói vậy Lôi Vi mới yên tâm mà thả vạt áo của chàng ra rồi chầm chậm nhắm mắt lại. Mỉm cười, chàng nhẹ nhàng xoa đầu nàng rồi đặt một nụ hôn thật sâu lên trán nàng sau đó bước những bước thật khẽ rồi rời khỏi phòng.

Trở lại thư phòng, chàng nhanh chóng nhìn thấy Lệ Yến đang quỳ ngay trước áng thư. Toàn thân nàng run bần bật như sắp nát vụn tới nơi. Chậm rãi bước vào, chàng quan sát thật kỹ gương mặt thanh tú đang căng thẳng của nàng.

_ Thái y nói, trong bánh hoa Quế do nàng làm có một lượng Hồng hoa vừa đủ để khiến Nguyên Quý phi sảy thai. Nàng giải thích sao về chuyện này?- Chất giọng của Phúc Tuần lạnh tanh, không cảm xúc.

_ Oan cho thần thiếp quá! Hoàng thượng! Xin Người minh xét! Thần thiếp không có.

_ Ngươi liên tục kêu oan. Vậy ngươi có chứng cứ gì chứng minh mình vô tội?

Câu hỏi của Phúc Tuần khiến Lệ Yến không khỏi bối rối. Quả thật lúc này đây nàng không biết nên tìm chứng cứ ở đâu ra để chứng minh sự trong sạch của mình. Càng nghĩ, nàng lại càng cuống, hai tay không ngừng chà xát vào nhau chẳng mấy chốc hai bàn tay của nàng đã đỏ bừng.

_ Không chứng minh được? Không chứng minh được vậy thì đừng ở đây nói lời vô nghĩa với Trẫm. Hôm nay, nếu không phải vì giao tình của ngươi và Quý phi, Trẫm đã sớm nhốt ngươi vào nhà giam Hình bộ rồi. Cút về cung của ngươi cho Trẫm. Trẫm không muốn nhìn thấy mặt ngươi.

Như sét đánh ngang tai, ngay lập tức Lệ Yến bay mất hồn vía. Không gặp mặt đối với cung phi chẳng khác nào bị phán án tử, còn nghiêm trọng hơn cả bị tống tới nhà giam Hình bộ.

_ Thần thiếp xin cáo lui!- Vừa nói, Lệ Yến vừa cắn chặt môi.

Ngước nhìn Phúc Tuần lần nữa, Lệ Yến gắng lê bước chân của mình rời khỏi thư phòng. Không ai chịu tin lời nàng. Người có thể cứu nàng sợ rằng cũng không muốn cứu nàng.

Ra tới bên ngoài, Lệ Yến không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhiêu Đình đang đứng chờ. Bước chân có chút ngập ngừng nhưng rồi nàng cũng đi thẳng về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.

_ Thế nào?- Nhiêu Đình cất tiếng hỏi.- Có phải không chứng minh được bản thân mình trong sạch với Hoàng thượng, đúng không?

Chất giọng của Nhiêu Đình nhẹ tênh khiến Lệ Yến không khỏi tức giận nhưng cũng không nói được gì. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

_ Ta nhớ lúc ở Ngọc Hải Bắc thành, chẳng phải ngươi rất trực tính, sẵn sàng cãi tay đôi với ta sao? Sao giờ liên quan tới sự trong sạch của bản thân, ngươi lại nhát như thỏ đế thế?

_ Không liên quan tới ngươi!- Lệ Yến gắt giọng.

Nhiêu Đình nói không sai! Lúc còn ở Ngọc Hải Bắc thành, Lệ Yến quả thực không ít lần phản kháng những ngón trò của nàng ta. Nhưng giờ, sau khi nhìn thấy sự tức giận, điên cuồng của Hoàng thượng, nàng không thể không sợ hãi. Tuy chỉ mới vào cung một thời gian ngắn ngủi nhưng nàng cảm nhận được đương kim Hoàng thượng là một người vô cùng dịu dàng ấm áp và tràn đầy tình cảm. Dù cho có tức giận đi chăng nữa cũng sẽ không giận cá chém thớt. Song sự dịu dàng ấm áp kia chỉ dành cho Lôi Vi, không giận cá chém thớt chỉ dành cho người ngoài. Bởi thực tế chứng minh, Hoàng thượng ngoài nàng ấy ra chẳng quan tâm, dịu dàng với bất kỳ phi tử nào và chỉ cần là chuyện có liên quan tới Lôi Vi là chàng luôn không giữ được bình tĩnh.

Hôm Nhiêu Đình bị phạt đánh, nàng đã một lần nhìn thấy Hoàng thượng phát điên. Hôm nay, một lần nữa chàng lại phát điên, lần này còn kịch liệt hơn cả lần trước. Không đơn giản chỉ bởi vì sinh linh bé nhỏ kia. Sẵn sàng chặt đầu cả Thái Y viện, bắt giam những người có liên quan ở Ngự Trù phòng, tăng cường Cấm vệ quân... chàng phải yêu nữ nhân đó tới mức nào mới có thể bất chấp tất cả như vậy?

Không nói gì, Lệ Yến lập tức bỏ đi.

_ Ngươi sẽ không ngu ngốc đến nỗi chỉ làm một đĩa bánh đó chứ?

Câu nói của Nhiêu Đình ngay lập tức khiến Lệ Yến phải dừng bước. Khi quay lại nhìn vừa lúc An Tổng quản từ trong bước ra.

_ Mời Bạch Tài nhân vào!

Và trước lúc Lệ Yến kịp gọi Nhiêu Đình lại, nàng ta đã đi vào trong. Vừa đi, nàng vừa ngẫm nghĩ lại những gì Nhiêu Đình nói mà không khỏi nhăn trán thắc mắc, tại sao nàng ta lại giúp nàng? Nàng trước đó chẳng phải đã khiến nàng ta bị phạt đánh sao? Nàng ta làm như vậy nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng, không phù hợp. Mục đích thực sự của nàng ta rốt cuộc là gì?

Mãi nghĩ ngợi chẳng mấy chốc Lệ Yến đã tới cổng của Hoan Hỉ cung. Vừa lúc đó, một đội tuần tra đi ngang qua mà người dẫn đầu chính là Trang Quang Hạo khiến nàng không khỏi căng thẳng. Nàng không thể để cho chàng phát hiện được. Bằng không, việc nàng từng sống ở thanh lâu có khả năng sẽ bị lộ. Tới chừng đó e rằng mạng của nàng cũng sẽ khó mà bảo toàn.

Đám lính tuần ngày một tới gần. Không nghĩ ngợi được gì nhiều, Lệ Yến vội vàng nấp sau một bụi cây. Đợi tới khi đám lính tuần canh đi khỏi liền gấp rút trở về Lãm Thuý lâu của mình.

*

Lưng chừng xuân, bầu trời trở nên trong xanh hơn. Gió thổi hiu hiu mang theo chút se lạnh làm bầu không khí dịu đi rất nhiều. Trước mái hiên vừa thưởng thức món kim ngọc mãn đường [1], Lôi Vi vừa nhìn Tuyết Cách nô đùa, nghịch ngợm với Mạnh Hạo Chuyết, Nam Cung Long và Mân Lãng. Dường như vụ cầu hôn của Mân Lãng ở buổi sinh thần của cô bé còn lưu dấu khá sâu gì thì phải. Dường như giữa Nhị Công tử nhà Nam Cung và chàng tiểu vương gia kia không được ổn lắm. Người ta đều nói, không nên vì một tên con trai mà phá hỏng đi tình bạn của các cô gái chứ chưa ai nói không nên vì một cô gái mà phá đi mối quan hệ huynh đệ con cô cậu. Không biết hai tên nhóc đó sau này xử lý chuyện này ra sao? Nàng thực sự có chút tò mò, không nhịn được.

_ Cách Nhi! Đừng chạy nhanh quá!

Vừa nhắc nhở Tuyết Cách, Lôi Vi vừa dựa người vào chiếc ghế xếp. Mấy tháng qua bởi vì sự an toàn của thai nhi nên nàng rất ít khi đi lại cũng không mấy khi rời khỏi Hoan Hỉ cung chỉ trừ hai tháng cuối này nàng đi lại thường xuyên hơn. Từ sau vụ việc xảy ra trong buổi sinh thần của Tuyết Cách, không chỉ Phúc Tuần mà cả Thái hậu cũng trở nên sốt sắng hơn hẳn. Họ ra lệnh cho Trần Thái y luôn ở bên cạnh nàng, trực tiếp kiểm tra đồ ăn thức uống của nàng, không được xảy ra bất kỳ sai sót gì. Chàng còn phong cho Trang Quang Hạo làm Tiểu đội trưởng Cấm vệ quân hàm thất phẩm, làm việc ở Chương Minh cung, kiêm phụ trách bảo vệ an toàn của nàng. Thành ra hơn 4 tháng nay Hoan Hỉ cung này đâu đâu cũng đầy người.

Lại nói việc Phúc Tuần để Trang Quang Hạo ở đây bảo vệ nàng, nàng có chút lo lắng. Bởi nàng đã từng từ chối lời cầu hôn của chàng ấy, giờ lại cứ vậy để bên người nàng, nàng e sẽ không tốt với chàng ấy. Tuy cả nàng và Quang Hạo đều không nói ra đoạn tình cảm mờ sương này nhưng Phúc Tuần vốn là người nhạy bén không thể không nhận ra điều bất thường ở Quang Hạo được. Chàng rốt cuộc là đang tính cái gì vậy chứ. Thật không tài nào hiểu được!

_ Tiểu Tuyết Cầu! Mày hiểu được không?- Vừa cầm hai chân trước của Tiểu Tuyết Cầu lên, Lôi Vi vừa nói vừa chu miệng ra.- Hả? Mày có hiểu rốt cuộc cái tên cuồng thư đó đang nghĩ gì không? Hả?

_ Ai là tên cuồng thư vậy?

Chất giọng bông đùa vang lên làm Lôi Vi quay lại nhìn. Liền nhìn thấy phu thê Phúc Tường đang chậm rãi bước tới. Mấy năm gần đây phu thê nhà này đặc biệt hạnh phúc. Trừ những lần bất đồng ý kiến ra còn không có lúc nào một nhà ba người này ngớt tiếng cười cả.

_ Còn có thể là ai được chứ?- Chất giọng của Lôi Vi có xen lẫn chút bất mãn.- Ta nhìn thấy một đám thị vệ kia là cảm thấy hít thở không thông rồi.

_ Người phải hiểu, bây giờ trong hậu cung này, Người là người được Hoàng huynh sủng ái nhất, tối nào cũng tới cung của Người làm đám cung phi không khỏi oán hận. Lại thêm sự việc lần trước...

_ Được rồi! Được rồi! Dừng!- Vừa gật đầu lia lịa, Lôi Vi vừa đưa tay lên ra hiệu.- Ninh Vương gia! Từ khi nào Ngài trở nên lắm lời thế? Có phải là bị nhiễm từ Vương phi rồi không?

_ Này! Này! Này! Người dám nói nàng ấy, Người cẩn thận! Bằng không dù có Hoàng huynh ở đây ta cũng...

_ Cũng thế nào?

Vừa mới bộc lộ dáng vẻ thê nô nhất mực bảo vệ thê tử của mình ra, nghe thấy tiếng của Phúc Tuần, Phúc Tường lập tức câm như hến.

_ Cũng thế nào hả?- Vừa nói, Phúc Tuần vừa ngồi lên tay vịn của chiếc ghế xếp, tay quàng qua ôm Lôi Vi.- Đệ định làm gì?

_ Không! Không gì cả!

_ Nhát như thỏ đế!

Vừa lườm Phúc Tường, Băng Luân vừa chậm rãi phun ra bốn chữ khiến ai kia tức tía tai đỏ mặt nhưng không nói được câu nào. Mặc kệ phu thê nhà nào đó đấu mắt với nhau, Phúc Tuần và Lôi Vi tiếp tục thưởng thức món kim ngọc mãn đường. Bởi món kim ngọc mãn đường năm nay đầu bếp làm rất ngon, làm nàng rất thích vậy nên Phúc Tuần ra lệnh cho Ngự Trù phòng phải luôn có sẵn nguyên liệu để làm chỉ cần khi nào nàng muốn ăn sẽ lập tức làm ngay. Cứ vậy nàng đã ăn được hơn nửa mùa xuân rồi.

Cứ vậy họ vừa ngồi nói chuyện với nhau vừa nhìn lũ trẻ nô đùa cho tới tận bữa cơm tối, mọi người cùng nhau dùng một bữa cơm thật vui vẻ tràn ngập tiếng cười con trẻ. Từ sau khi Phúc Khải bị tội phải đi lưu đày, Phúc Tường trở thành cánh tay đắc lực nhất của Phúc Tuần cũng chính vì vậy hai gia đình nhỏ này cũng trở nên thân thiết với nhau hơn. Còn mối quan hệ giữa chàng với Phúc Hoằng tuy đã được cải thiện từ lâu nhưng cũng không vì vậy mà trở nên thân thiết với nhau hơn. Lại nói năm ngoái Liễu Phi Anh hạ sinh thêm một Công tử tên Mạnh Hạo Duệ. Từ sau khi hạ sinh đứa con trai này sức khoẻ của Hinh Vương phi có phần giảm sút. Phúc Hoằng từ sau khi thoát nạn đã trở nên quan tâm tới gia đình hơn vì vậy nếu không bận giải quyết công vụ, chàng luôn ở trong phủ. Lôi Vi thật không ngờ chàng ấy lại thay đổi lớn tới như vậy. Phúc Tuần tuy không nói gì về sự thay đổi này với nàng nhưng nàng đoán có lẽ trong thời gian rơi vào tay địch, Phúc Hoằng đã nhận ra được điều gì là quan trọng nhất với bản thân, nhận ra được rằng nàng chỉ đi cùng chàng một đoạn đường còn Phi Anh mới đi cùng chàng cả con đường...

Đêm càng lúc càng sâu, sương rơi cũng mỗi lúc một dày. Trong không khí đã nghe thấy hơi lạnh quyện chặt với hương hoa mang lại một hương vị tinh khiết bay đến tận cung Quảng Hàn. Mảnh nguyệt nha [2] mang một vẻ đẹp dịu dàng khó cưỡng, ánh sáng của nó như vượt qua những tầng mây chiếu xuống nhân gian, thứ ánh sáng hư huyền làm vạn vật trở nên lung linh, cũng làm ta cảm nhận được mỗi một cành cây ngọn cỏ đều mang trong mình một linh hồn. Cảnh sắc đêm xuân trên ngọn Vân Đoan thật say lòng người.

Vừa thả thiên đăng [3] lên trời mang theo những nguyện ước. Tám con người, bốn lớn. Bốn bé vừa ngẩng đầu lên nhìn vừa reo hò vui vẻ. Đôi mắt người nào người nấy cũng sáng ngời lấp lánh.

“Xử thế nhược đại mộng,

Hồ vi lao kỳ sinh!

Sở dĩ chung nhật tuý,

Đồi nhiên ngoạ tiền doanh.

Giác lai miên đình tiền,

Nhất điểu hoa gian minh.

Tá vấn thử hà nhật,

Xuân phong ngữ lưu oanh.

Cảm chi dục thán tức,

Đối tửu hoàn tự khuynh.

Hạo ca đãi minh nguyệt,

Khúc tận dĩ vong tình.”*

Vừa ngắm nhìn thiên đăng bay theo gió càng lúc càng xa, Phúc Tường chậm rãi ngâm một bài thơ. Bài thơ vừa có sự ngông cuồng lại vừa có cả nỗi buồn.

_ Có thanh, có sắc! Có tình, có ý! Có nỗi buồn, có bất mãn! Quan trọng nhất là có sự ngông cuồng.- Vừa tiến về phía trước, Phúc Tuần vừa chậm rãi nói.- Bát đệ! Trẫm cảm thấy năm đó phụ hoàng nên đặt tên hiệu cho đệ là Ngạo Thân vương mới đúng.

Phúc Tuần vừa dứt câu, mọi người đã rộ lên tiếng cười, đám trẻ con đang nô đùa gần đó nghe thấy tuy không hiểu chuyện gì nhưng thấy người lớn cười sảng khoái như vậy cũng ngừng đuổi bắt nhau quay đầu lại nhìn một lúc.

_ Nguyên phi thử ứng khẩu đi!- Đứng bên cạnh, Băng Luân cất tiếng đề nghị.

Ở đây người có thể ứng thi với nhau ra chỉ có Phúc Tuần với Phúc Tường. Băng Luân bởi vốn là dị quốc tuy có học qua ngôn ngữ cũng như chữ viết nhưng tài thi ca cũng chỉ nằm trong quyển Thi Kinh nổi tiếng kia. Còn Lôi Vi tuy tới từ thời hiện đại nhưng số bài thơ bằng chữ Hán nàng học được trong nhà trường rất ít, không vượt quá mười đầu ngón tay. Cũng may bởi ông nội nàng vốn là người thích văn chương, đặc biệt là cổ thi, nên nàng cũng học lén được mấy bài.

_ Ứng thi thì ta không dám múa rìu qua mắt thợ. Nhưng có một bức tranh tứ bình ta khá là thích.

_ Bức tranh tứ bình?- Băng Luân không khỏi tò mò.

_ Đúng vậy! Bức tranh tứ bình này đã vẽ nên cuộc sống mà ai ai cũng mong muốn.

“Xuân du phương thảo địa, hạ thưởng lục hà trì.

Thu ẩm Hoàng hoa tửu, đông ngâm bạch tuyết thi.”**

_ Haha! Nghe thật nhàn nhã, không vướng bận hồng trần!- Vừa nói Phúc Tuần vừa nắm lấy tay của Lôi Vi.- Ta đảm bảo sẽ cho nàng một cuộc sống mà nàng mong muốn.

_ Um!- Vừa mỉm cười, Lôi Vi vừa gật đầu.- Chúng ta cùng nhau...

Chưa kịp nói hết câu, một cơn đau đã dội đến khiến Lôi Vi phải nắm chặt tay Phúc Tuần. Trong chốc lát, mặt chàng cắt không còn giọt máu.

_ Vi Nhi! Nàng làm sao vậy?- Chất giọng của Phúc Tuần bỗng chốc trở nên hốt hoảng.

_ Đau! Chắc là... sắp... sắp... sinh rồi!

Lúc Lôi Vi dứt câu, Phúc Tuần đã hồn vía lên mây. Vừa hồi hộp lại vừa vui mừng. Vừa hạnh phúc cũng vừa lo lắng.

_ Hoàng huynh! Mau đưa nàng ấy vào trong!- Đứng gần đó, Phúc Tường vội giục.

Ngay lập tức Phúc Tuần vội bế Lôi Vi lên chạy thẳng một mạch vào tư phòng của nàng trong Hoan Hỉ cung.

_ Mau! Mau gọi Thái y!- Nhìn thấy Tiểu Khổng Tử, Phúc Tuần vội hét lên.

Thở gấp, Phúc Tường và Băng Luân vội giữ tay Tiểu Khổng Tử lại.

_ Ngươi mau đi gọi Trần Thái y nói rằng Nương nương sắp chuyển dạ rồi. Còn nữa sai người chuẩn bị nước, vải sạch các thứ.

_ Vâng! Vâng! Nô tài rõ rồi!

_ Mau đi đi!

Dứt câu Phúc Tường lẫn Băng Luân nhanh chóng chạy vào trong. Chẳng mấy chốc sau đó Trần Thái y cùng mấy người y nữ cũng nhanh chóng chạy đến. Thiên Phương Công chúa cùng Hầu gia vừa nghe tin cũng nhanh chóng chạy tới Hoan Hỉ cung. Tình cảnh hiện tại thật giống như cách đây bốn năm trước. Chỉ có điều giờ đây, mọi người ai cũng đã có kinh nghiệm nên không ai hoang mang tới nỗi hồn phi phách tán hay loạn tới độ gà bay chó chạy nữa. Duy chỉ có Phúc Tuần là khác.

Đây là lần đầu tiên chàng rơi vào tình cảnh như thế này. Chàng hoàn toàn không có lấy một tý kinh nghiệm nào. Chính bởi vậy, lòng luôn bồn chồn không yên. Mỗi lần nghe thấy Lôi Vi kêu lên là tim chàng lại đập mạnh như trống trận, người như bị ai đó xé toạc làm đôi. Thống khổ vô cùng!

_ Hoàng huynh! Huynh hãy ngồi xuống trước đi!- Vừa nói, Phúc Tường vừa chắn ngang đường của Phúc Tuần.

_ Nàng ấy đã vào đó bao lâu rồi mà vẫn chưa sinh được. Ngược lại, tiếng kêu càng lúc càng đau đớn. Ta làm sao có thể ngồi yên một chỗ được chứ.

_ Hoàng thượng!- Chậm rãi rót chén trà, Thiên Phương Công chúa tiến về phía Phúc Tuần.- Quý phi sẽ không sao đâu. Còn nhớ khi sinh Tiểu Công chúa, thời gian đau kéo dài tới hai, ba canh giờ nhưng vẫn thuận lợi sinh hài tử ra.

Phúc Tuần nghe Thiên Phương Công chúa nói vậy không khỏi giật bắn mình. Trong lúc đó, nàng không khỏi cắn môi hối hận, vốn định trấn an đệ đệ không ngờ lời nói ra lại phản tác dụng.

_ Những... những hai, ba canh giờ?- Phúc Tuần không khỏi hoang mang.- Làm sao... nàng ấy có thể chịu nổi chứ?

_ Nỗi đau này với nàng ấy nào thấm tháp vào đâu!- Vừa nhìn vào cánh cửa đóng kín, Phúc Tường vừa nói.- Khi Băng Luân hạ sinh Chuyết Nhi, nàng ấy từng nói với đệ, một cơn đau đẻ như vậy tựa như cùng một lúc bị bẻ gãy bảy chiếc xương sườn. Vậy mới nói nam nhân chúng ta tuy xông pha trận mạc, trên người có vô số vết thương lớn nhỏ nhưng vĩnh viễn không thể nào bằng một nữ nhân yếu đuối song rất kiên cường.- Vừa nói chàng vừa quay sang nhìn thê tử của mình với đôi mắt đầy kính trọng.- Hoàng huynh! Thay vì lo lắng cho nàng ấy có chịu đựng được cơn đau hay không, sao huynh không nghĩ tới việc sau khi nàng ấy hạ sinh hài tử xong cần huynh chăm sóc thế nào? Càng huống hồ tâm tình lúc này của huynh ảnh hưởng rất lớn tới việc nàng ấy có thuận lợi sinh hài tử hay không.

Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi gật đầu. Lời Phúc Tường nói không sai. Chàng lúc này không nên hốt hoảng không dứt, tránh nàng ấy biết được lại tâm trạng bất an, sinh nở càng thêm khó khăn. Càng huống hồ, những người đang có mặt trong căn phòng này, ngoài chàng ra ai ai cũng có kinh nghiệm, nên lời họ nói chắc không thể sai được...

Lôi Vi bắt đầu lên cơn đau bụng từ đầu canh ba. Giờ đã sang nửa canh tư những tiếng kêu đau xé lòng vẫn không ngừng vọng ra khiến Phúc Tuần dù có muốn giữ bình tĩnh cũng khó lòng mà giữ được. Mọi người trong phòng ai nấy cũng sớm đã thấm mệt nhưng không tài nào ngủ được bởi cơn đau kéo dài của Lôi Vi. Và dường như, lúc này đây không một ai ở hành cung Trần Thuỷ này có thể ngủ được. Ai ai cũng toàn lực hướng sự chú ý vào Hoan Hỉ cung này. Chỉ cần nhất cử nhất động nhỏ thôi cũng đều sẽ được đám mật thám của các cung phi nghe ngóng để về báo cáo lại tình hình cho chủ tử.

Thời gian vẫn cứ chậm chạp trôi qua từng nhịp, từng nhịp thế nhưng bầu không khí tại Hoan Hỉ cung lại càng lúc càng trở nên gấp gáp. Có cảm giác dường như bầu không khí của nơi này đang dần bị hút sạch, hút cạn khiến ai ai cũng không tài nào thở nổi.

Trời càng về khuya, tiếng kêu của Lôi Vi càng lúc càng vang. Song tới cuối canh tư lại mỗi lúc một yếu dần.

_ Nương nương!

Tiếng y nữ hốt hoảng vọng ra làm mọi người ai nấy cũng không khỏi lo lắng. Phúc Tuần như nhảy dựng cả người lên khi nghe thấy. Đôi chân không tự chủ được mà tiến về phía trước.

_ Hoàng huynh! Huynh không thể vào trong được!- Vừa nói, Phúc Tường vừa đưa tay ra cản Phúc Tuần lại.

Vừa đúng lúc này bên trong truyền ra tiếng y nữ:

_ Thái y! Nương nương không trụ được nữa, đã bất tỉnh rồi!

Nghe thấy vậy, Phúc Tuần vội gạt tay Phúc Tường chạy một mạch vào trong khiến cả đám người ngơ ngác.

_ Chuyện này...- Nam Cung Hàn không tài nào nói nên lời.

_ Mọi người cứ để cho đệ ấy vào đi.- Vừa nói, Thiên Phương Công chúa vừa mỉm cười.- Bằng không không ai trong bọn họ yên lòng cả.

Như vỡ lẽ ra điều gì đó, mọi người ai nấy cũng gật đầu tán thành.

Vừa đẩy cửa bước vào phòng, Phúc Tuần đã nhìn thấy Lôi Vi nằm đó bất động, đôi mắt nhắm hờ, đôi mày chau lại vì mệt mỏi, mồ hôi vẫn không ngừng túa ra khiến y phục, khăn trải giường,... đều ướt sũng. Đám người ở trong nghe thấy tiếng đẩy cửa, quay lại nhìn liền không khỏi ngạc nhiên.

_ Hoàng thượng vạn tuế! Vạn...

_ Đứng lên cả đi! Giờ này còn vạn tuế gì nữa chứ.- Phúc Tuần nóng ruột.- Nàng ấy sao rồi?

_ Hồi Hoàng thượng!- Trần Thái y vội bẩm báo.- Nương nương vì sức lực cạn kiệt nên đã bất tỉnh. Chúng thần đang tìm cách làm cho Nương nương tỉnh lại.

_ Vậy thì mau lên!

Vừa quát, Phúc Tuần vừa tiến về phía Lôi Vi, một tay nắm chặt lấy tay nàng, tay còn lại cầm khăn lau trán cho nàng. Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Thái y như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Những ai có mặt trong phòng lại trở lại ai làm việc người nấy.

Cẩn trọng mở nắp lọ, Trần Thái y đưa miệng lọ tới ngay trước mũi Lôi Vi, chẳng mấy chốc nàng đã tỉnh trở lại.

_ Á!- Lôi Vi kêu lên một tiếng.

_ Vi Nhi! Nàng tỉnh rồi!

_ Phúc... Tuần! Anh... anh sao... sao lại ở đây?

_ Ta muốn ở bên cạnh nàng! Cùng nàng chào đón hài tử của chúng ta.

Chỉ một câu nói giản đơn của Phúc Tuần đã khiến nước mắt của Lôi Vi chảy ra. Nhìn chàng đầy cảm động, nàng chậm rãi kéo miệng lên tạo thành một nụ cười. Nụ cười tuy mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn xán lạn, xinh đẹp, làm chàng thoáng ngẩn ngơ.

_ Nương nương! Thần biết Nương nương rất đau, sức lực cũng sắp cạn kiệt. Nhưng vì hài tử vẫn xin Nương nương gắng gượng.

Không nói gì Lôi Vi chậm rãi gật đầu. Đã trải qua một lần sinh nở nàng hiểu rõ cơn đau này dữ dội tới mức nào. Nhưng vì hài tử, nàng nhất định kiên trì tới cùng. Càng huống hồ Phúc Tuần đang ở đây, ở ngay bên cạnh nàng, tiếp thêm sức mạnh cho nàng, nàng không được phép dễ dàng bỏ cuộc. Chàng đã dám xé bỏ lề thói, quan niệm cổ hủ của thời đại này để vào đây với nàng, nàng không thể để chàng thất vọng được.

_ Mở ra rồi! Thái y đã mở lớn ra rồi!- Y nữ ngay bên dưới giường reo lên.

Ngay lập tức, Trần Thái y quay người lại cho một y nữ xác nhận lại lần nữa sau đó gấp rút chuẩn bị mọi thứ cần thiết.

_ Nương nương!- Một y nữ vừa đưa khăn ra vừa chậm rãi nói.- Xin Người hãy ngậm cái khăn này.

_ Đưa Trẫm!

Nói đoạn Phúc Tuần cầm lấy chiếc khăn sạch sẽ đã được gấp lại, cẩn thận đưa vào miệng Lôi Vi.

_ Vi Nhi! Có ta ở đây! Ta tuyệt không cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Mẫu tử nàng nhất định bình an!- Phúc Tuần khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Và trong suốt quá trình ấy, Phúc Tuần luôn nắm chặt tay Lôi Vi, cho dù móng tay của nàng đâm vào da thịt chàng để lại vết máu, chàng cũng không hé răng nửa lời. Bởi chàng biết, nàng còn đau hơn chàng gấp ngàn lần. Phúc Tường nói không sai, đứng trước mặt nữ nhân yếu đuối, nam nhân bọn họ dù cho từng xông pha nơi trận mạc, mang trong mình vô số vết thương tượng trưng cho vinh quang, oanh liệt, cũng không thể nào sánh bằng sự vĩ đại này.

_ Nương nướng cố lên! Thêm một lần nữa! Một lần nữa thôi!

Nghe thấy y nữ nói vậy, Lôi Vi vận dụng hết sức bình sinh còn lại ráng rặn ra lần cuối cùng. Tới khi rặn xong sức lực cũng đã cạn kiệt, toàn thân nhẹ tênh như người đi trên mây.

“Oa... oa... oa...” tiếng khóc vang dội từ trong vang lên khiến mọi người bên ngoài ai cũng mừng rỡ mà đứng cả lên.

_ Sinh rồi! Sinh rồi!

_ Muội ấy sinh rồi!

_ Tiếng khóc thật vang! Tiểu hài tử này sau này chắc sẽ làm nên nghiệp lớn.

Trong khi ở bên ngoài huyên náo như vậy bên trong cũng không kém phần nhộn nhịp. Một y nữ sau khi quấn khăn cho đứa nhỏ liền quỳ trước mặt Phúc Tuần.

_ Cung chúc Hoàng thượng! Nguyên phi đã hạ sinh một Hoàng tử.

Chậm rãi gật đầu, Phúc Tuần ôm lấy đứa nhỏ, đưa về phía Lôi Vi mà mỉm cười.

_ Nàng xem hài tử của chúng ta đáng yêu chưa này.

Hơi mở mắt, Lôi Vi mỉm cười thật tươi nhìn đứa trẻ trên tay Phúc Tuần. Một đứa bé trắng tốt mập mạp, đáng yêu vô cùng.

_ Giúp ta ngồi dậy!- Quay lại nhìn một y nữ, Lôi Vi chậm rãi lên tiếng.

Y nữ này từng giúp Lôi Vi sinh hạ Tiểu Công chúa nên hiểu ngay nàng muốn làm gì.

_ Nương nương! Xin đừng để thân thể bị nhiễm lạnh.

Chậm rãi gật đầu, Lôi Vi nhanh chóng ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của y nữ.

_ Người giúp ta dặn Hoa Lệ chuẩn bị nước nóng cho ta. Khi nào khoẻ lại ta sẽ tắm một chút!- Nhận đứa bé từ tay Phúc Tuần, Lôi Vi chậm rãi nói.

_ Nương nương! Chuyện này...

_ Vi Nhi! Nàng vừa mới sinh con xong, tắm rửa không tốt cho thân thể.- Phúc Tuần vội khuyên can.- Phải kiêng cử trong một tháng.

_ Kiêng cử trong một tháng? Nếu vậy một tháng sau em chắc sẽ chết vì không chịu nổi cơ thể của chính mình mất.- Chất giọng của Lôi Vi có chút bông đùa.- Sau khi sinh xong, em phải tắm rửa cho sạch sẽ, bằng không với cái cơ thể đầy mồ hôi như vầy, em chắc chắn sẽ bị bệnh đấy.- Vừa nói, nàng vừa cởi một bên áo ra để lộ bầu vú căng tròn rồi cho đứa nhỏ bú.- Anh yên tâm! Em tuy không có nhiều kiến thức của thời hiện đại về sinh nở nhưng em biết cái gì nên cái gì không nên.

Nhìn Lôi Vi, Phúc Tuần chậm rãi gật đầu, không nói gì rồi vẫy tay ra hiệu y nữ ra ngoài làm những gì nàng phân phó. Ngắm nàng cho đứa nhỏ bú, trong lòng chàng chợt dâng lên một cảm xúc rất đặc biệt, ám áp và thiêng liêng vô cùng.

Cung quy vốn rất nghiêm ngặt, những đứa trẻ sau khi được sinh ra liền bị tách khỏi mẫu thân, được vú nuôi nuôi dưỡng, chăm sóc. Thậm chí cả việc nhỏ nhất như cho con bú hay hát ru con ngủ...mẫu thân cũng không được tự mình làm cho hài tử. Chính bởi vậy sự liên kết giữa mẫu tử trong cung lại không bằng những gia đình bình thường trong dân gian. Cũng chính bởi vậy, Phúc Tuần rất trân trọng, rất cảm động trước hình ảnh đang diễn ra trước mắt chàng. Lôi Vi đang cho hài tử bú những ngụm sữa đầu tiên từ khi ra đời từ chính bầu sữa của mình. Đôi tay nàng nhẹ đung đưa, môi hơi mấp máy, khẽ hát một bài dân ca. Đôi mắt nàng trìu mến chan chứa tình yêu thương vô bờ bến...

Nở một nụ cười thật tươi đầy mãn nguyện, Phúc Tuần chậm rãi vươn tay ra sau đỡ đầu Lôi Vi rồi đặt một nụ hôn thật sâu lên đỉnh đầu nàng.

_ Cảm ơn nàng! Thê tử của ta!- Phúc Tuần thì thầm.- Còn nữa! Xin lỗi vì ta đã không thể thay nàng gánh chịu nỗi đau dai dẳng và kéo dài đó.

Phúc Tuần tuy giỏi tài văn thơ nhưng đối với Lôi Vi chàng rất ít khi dùng những lời nói hoa mỹ. Những lời nói chàng dành cho nàng, ngoài chân thành cũng chỉ có chân thành nhưng lại khiến nàng cảm động vô cùng. Và lần này cũng không phải là ngoại lệ.

_ Phúc Tuần!- Chất giọng của Lôi Vi nghẹn ngào.

- -----------------------------------

[1] Kim ngọc mãn đường: tên một món ăn gồm bắp, bí đỏ, cà rốt, trứng gà, bún tàu và các loại đậu như đậu hà lan, đậu xanh trộn đều với dấm, dầu, muối, rau thơm. Món này là có thể là món ăn tiêu biểu của vùng Lưỡng Quảng (Quảng Đông & Quảng Tây, tức vùng Bách Việt xưa). Ý nghĩa của “kim ngọc mãn đường” nghĩa là vàng bạc đầy nhà, vì ý nghĩa tốt lành đó nên dân vùng Lưỡng Quảng thường hay làm món này trong dịp Nguyên Đán.

[2] Nguyệt nha: trăng mới nhú tựa như cái răng.

[3] Thiên đăng: đèn trời còn gọi là Khổng Minh đăng.

*Bài thơ “Xuân nhật tuý khởi ngôn chí của Lý Bạch. Dịch nghĩa như sau:

“Ở cõi đời như trong giấc mộng lớn

Tại sao mà phải làm mệt nhọc cuộc sống

Bởi vậy suốt ngày say sưa

Nằm uể oải trước hiên

Lúc tỉnh dậy nhìn ra trước sân

Một con chim đang hót trong đám hoa

Xin hỏi hôm nay là ngày nào

Mà chim oanh trò chuyện trong gió xuân

Cảm xúc trước cảnh ấy, muốn thở than

Hướng về đó, thôi thì lại tự rót rượu

Hát vang chờ đợi trăng sáng

Hát xong thì đã quên hết tình”

** Bài thơ Xuân hạ thu đông của Thôi Hiệu. Dịch nghĩa:

“Mùa xuân đi thăm nơi cỏ mọc, mùa hạ thưởng thức ao sen xanh

Mùa thu uống rượu cúc vàng, mùa đông ngâm thơ tuyết trắng”

- ------------------------------

Hết chương 166

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.