Cả Đại điện rộng lớn chỉ vang lên mỗi tiếng đọc thư của Lôi Vi. Trước mặt nàng là Định An Hoàng đế. Bên cạnh và ngay phía sau nàng là các Vương gia, Hoàng tử cùng một số vị quan đại thần và Edlen.
Nàng có mặt tại đây cũng nhờ phúc của Phúc Tường hết cả. Nguyên do là Edlen nhận được thư từ Hoàng gia Donlish gửi đến cho Định An Hoàng đế. Vì chưa thông thạo ngôn ngữ nên chàng chưa thể dịch thư cho mọi người nghe. Vậy là Phúc Tường để xuất để nàng đến dịch thư kiêm làm thông ngôn cho mọi người. Vì thế nàng có mặt tại đây.
_ Vậy khi nào họ sẽ đến nơi?- Nhìn Edlen, Định An Hoàng đế hỏi.
_ When will they arrive?- Quay về phía Edlen, Lôi Vi nhanh chóng dịch lại lời của Định An Hoàng đế.
Sau khi nhẩm tính, Edlen quay về phía Lôi Vi và phỏng đoán.
_ Hồi Hoàng thượng! Họ sẽ đến nơi vào trước tết Trung thu khoảng từ bốn đến năm ngày.
Vừa đứng dậy, Định An Hoàng đến vừa trầm ngâm suy nghĩ. Sau đó Ngài quay về phía tất cả mọi người.
_ Đây là lần đầu tiên một Hoàng thất của phương Tây gửi người của họ qua chúng ta giao lưu. Vậy nên, chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng không thể để Thục quốc ta bị mất mặt.
Nói đoạn Định An Hoàng đế phân công cụ thể từng công việc một cho mọi người. Những công việc đa phần đều thuộc bên Lễ bộ. Từ việc tiếp đón cho tới việc sắp xếp lịch trình hay nơi ăn chốn ở cho đoàn quý tộc phương Tây đều được phân công cụ thể, rõ ràng. Các công việc này vốn chỉ cần ra chiếu thư cho Lễ bộ. Sau đó Lễ bộ sẽ gửi công văn đến các bộ cũng như các ty, phủ, viện khác trong Hoàng cung. Các ty, phủ, viện sẽ theo đó mà làm công việc được giao. Thế nhưng đây là lần đầu tiên Tân Thục tiếp đón người của một đất nước phương Tây, Định An Hoàng đế không muốn xảy ra sai sót gì nên mới đích thân phân công như vậy.
Sau khi phân công xong, ai nấy cũng nhanh chóng lui ra để về chuẩn bị mọi chuyện. Việc người phương Tây đến Tân Thục lần đầu, đối với mọi người mà nói là việc hết sức quan trọng. Nên ai nấy cũng phải làm thật tốt công việc của mình để tránh xảy ra sai sót.
_ Now what are you busy? (Giờ nàng có bận gì không?)- Vừa bước ra khỏi Đại điện, Edlen vừa quay sang hỏi Lôi Vi.
_ Yes! I must go out with Ninh Prince (Có! Tiểu nữ phải ra ngoài với Ninh Thân vương!)
_ Oh!
Nhìn thấy gương mặt có chút thất vọng của Edlen, Lôi Vi không khỏi tò mò.
_ You need me help? (Ngài cần tiểu nữ giúp?)
_ No! (Không!)- Edlen mỉm cười.- I can do it myself. (Ta có thể tự làm.)
Gật đầu một cái, Lôi Vi nhanh chóng rời khỏi Đại điện rồi đến Bắc môn Huyền Vũ. Mới sáng sớm hôm nay, Phúc Tường đã ba chân bốn cẳng chạy đến Xuân Hoa viện tìm nàng cầu cứu. Không biết tại sao ba hôm nay Băng Luân Công chúa lại nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài cũng không chịu gặp chàng khiến chàng không khỏi lo lắng. Lo nếu để tình trạng này kéo dài, sức khỏe của Băng Luân Công chúa sẽ bị ảnh hưởng đến hài tử nên chàng đành nhờ Lôi Vi giúp đỡ.
Đối với một nữ nhân đang mang thai, một trong những điều kiên kỵ chính là tâm trạng không vui vẻ thoải mái. Điều này rất ảnh hưởng đến thai nhi. Lôi Vi còn nhớ, thím của nàng từ khi có thai vẫn thường hay cáu gắt. Chú nàng là ảo thuật gia, mỗi lần thím nàng cáu giận đều làm ảo thuật khiến thím ấy vui lên, tinh thần thoải mái hẳn ra. Nghe những gì Phúc Tường nói, Lôi Vi thực sự cảm thấy lo lắng. Vậy nên nàng không thể không xuất cung một chuyến được.
*
Cánh cửa đóng im ỉm, bầu không khí yên tĩnh khiến Lôi Vi bỗng chốc có cảm giác bất an. Nhanh chóng đẩy cửa, nàng vội bước vào bên trong. Đi hết gian phòng này đến gian phòng nọ, nàng không nhìn thấy Băng Luân cũng như A Sa đâu cả. Lo lắng nàng vội chạy ra hậu hoa viên để tìm kiếm.
Chỉ đến khi nhìn thấy Băng Luân Công chúa đang đứng thơ thẩn bên bờ hồ, Lôi Vi mới dám thở phào nhẹ nhỏm. Vừa nhìn thấy nàng, A Sa đã vội chạy đến, vẻ mặt nàng ấy đầy lo lắng.
_ Lôi Vi! Nàng khuyên Công chúa giúp ta với.
Không cần nhìn vẻ mặt của A Sa, Lôi Vi cũng biết Băng Luân Công chúa đang gặp chuyện phiền muộn. Nhưng đến khi nhìn rồi, nàng quả thực không khỏi lo lắng. Xem ra, nàng ấy đã gặp phải chuyện không nhỏ.
_ Vương phi bị như vậy đã mấy ngày rồi?- Lôi Vi nhẹ giọng hỏi.
_ Đã ba ngày nay rồi!- A Sa lo lắng đáp.- Ban đầu Công chúa không chịu ăn uống gì cả. Ta khuyên mãi cũng không được. Ta đành lấy hài nhi trong bụng nàng ấy ra hù, nàng ấy mới ăn được một ít.
Nghe A Sa nói, Lôi Vi đưa tay lên nhẩm tính. Băng Luân Công chúa đã hoài thai cũng được bảy hay tám tháng rồi. Tình trạng này nếu kéo dài e rằng sẽ ảnh hưởng xấu đến chuyện sinh nở.
_ Rốt cuộc, nàng có biết Vương phi gặp chuyện gì không?
Lén đưa mắt nhìn Băng Luân Công chúa, A Sa chậm rãi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lôi Vi nghe. Cách đây ba ngày trước, vì thấy Phúc Tường gần đây lao lực khá nhiều nên Băng Luân Công chúa có tranh thủ lúc chàng đi vắng ra ngoài mua ít đồ về để tẩm bổ cho chàng. Bởi thường ngày chàng nào cho nàng động vào việc gì. Vì từ ngày gả vào Ninh Vương phủ đến giờ, số lần nàng và A Sa ra ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vậy nên sau khi mua đồ xong, họ phát hiện ra, mình đã bị lạc từ lúc nào không hay. Cả hai vừa đi vừa hỏi đường về Vương phủ.
Trong lúc A Sa mãi lo hỏi đường, Băng Luân Công chúa nhìn thấy mã xa [1] của Phúc Tường dừng lại gần một cửa tiệm. Lúc lâu sau có một nữ nhân từ tiệm bước ra và lên xa của chàng. Điều khiến nàng sốc chính là nữ nhân đó cũng đang mang thai. Trông vẻ mặt nữ nhân đó khá là vui vẻ. Và trên tay nàng ta là đủ thứ loại đồ. Nhìn thấy cảnh ấy, bao nhiêu thứ đồ đang cầm trên tay Băng Luân đều rơi tuột xuống đất khiến A Sa đang hỏi đường cũng không khỏi giật mình mà quay lại nhìn theo.
_ Ngươi nói thật chứ?- Lôi Vi cả kinh.
A Sa ra sức gật đầu. Ngay bản thân nàng cũng không thể nào tin được Vương gia lại đối xử với Công chúa như thế. Lôi Vi nghĩ đi nghĩ lại thế nào vẫn thấy không ổn! Nhưng ổn chỗ nào nàng không biết được. Nàng chỉ biết, sau khi nghe A Sa kể xong, nàng không khỏi buồn lòng cho Băng Luân Công chúa.
Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi chậm rãi tiến về phía Băng Luân Công chúa.
_ Vương phi! Người đứng lâu như vậy, không tốt đâu. Chúng ta vào trong thôi!
Vừa nói, Lôi Vi vừa ra sức kéo Băng Luân Công chúa đi. Nhưng nàng ấy mãi vẫn không chịu nhấc chân. Nàng ấy lại đang mang thai nàng càng không dám kéo mạnh.
_ Vương phi!- Thở ra một hơi, Lôi Vi chậm rãi nói.- Người muốn ngược đãi bản thân mình như thế nào, tiểu nữ cũng sẽ không để tâm. Bởi điều tiểu nữ để tâm chính là đứa trẻ trong bụng Người. Nó đã làm gì nên tội mà Người lại ngược đãi nó giống như Người?
Nghe Lôi Vi nói vậy, Băng Luân Công chúa mới quay lại nhìn nàng. Đến lúc này đây nàng mới bật khóc. Nàng vốn yêu đời, lạc quan lại tin tưởng vào Phúc Tường tuyệt đối vậy mà lại xảy ra cơ sự này. Nếu không phải vì hài nhi trong bụng, có lẽ nàng sớm đã gục ngã rồi.
_ Khóc được, Người cứ khóc đi!- Vừa vỗ vai Băng Luân, Lôi Vi nhẹ nhàng nói.
Một lúc lâu sau đó, khi Băng Luân Công chúa đã ngừng khóc, Lôi Vi và A Sa đưa nàng về phòng nghỉ ngơi. Đợi nàng đã ngủ say, Lôi Vi mới đến thư phòng tìm Phúc Tường...
Phúc Tường vốn trong người đã nôn nóng vậy nên vừa nhìn thấy bóng dáng của Lôi Vi chàng đã vội chạy ra.
_ Thế nào?- Vừa đi, Phúc Tường vừa hỏi.- Nàng ấy thế nào rồi?
Không nói không rằng gì, Lôi Vi lườm Phúc Tường một cái khiến chàng không rét mà run sau đó nàng tiếp tục bước đi.
_ Lôi Vi! Rốt cuộc mọi chuyện thế nào rồi?
Sau câu hỏi của Phúc Tường, Lôi Vi lập tức dừng khựng lại rồi quay lại nhìn chàng lần nữa. Thấy khí sắc càng lúc càng ảm đạm của nàng, trên đầu chàng hốt nhiên xuất hiện một đám mây vần vũ.
_ Được rồi! Từ từ nói! Từ từ nói!
Nhờ vả người khác đúng là mắc phải trăm ngàn cái khổ.
Vào phòng, Lôi Vi nhanh chóng ngồi xuống ghế. Đưa mắt nhìn Phúc Tuần, nàng thầm nghĩ, hôm nay nàng nhất định đòi lại công đạo cho Băng Luân Công chúa. Không nói không rằng gì, nàng hất cằm về phía tách trà. Phúc Tường khổ sở rót trà rồi đưa cho nàng. Chàng quan sát thật kỹ gương mặt nàng. Ngoài sự bình thản đến lạnh lùng ra, chàng thật không nhìn thấy gì cả. Đúng là làm người ta sốt ruột chết mất.
Uống cạn tách trà, Lôi Vi đặt tách xuống bàn cái “cạch“. Trong không gian yên tĩnh của thư phòng, tiếng va chạm của tách và mặt bàn vang lên khiến người ta thật muốn rớt tim ra ngoài. Những tưởng sau khi uống xong tách trà rồi nàng sẽ nói cho mình biết mọi chuyện, nào ngờ đâu từ đầu đến cuối nàng vẫn chỉ im lặng khiến Phúc Tường phát cáu.
_ Cát Tiểu thư! Cát đại tiểu thư! Ngươi rốt cuộc đến khi nào mới...
Lời chưa nói xong Phúc Tường đã bị Lôi Vi lườm cho một cái.
_ Không phải hồi nãy Ngài bảo tiểu nữ cứ từ từ nói sao?
Lôi Vi nói vậy, Phúc Tường chả biết cãi sao.
_ Để ta rót cho ngươi tách nữa!- Vừa nói, Phúc Tuần cầm lấy tách trà trên bàn.
Dứt câu, Phúc Tường quay sang bàn bên cạnh để rót trà cho Lôi Vi. Nhìn dáng vẻ của chàng, Lôi Vi quả thật không tài nào hiểu nổi. Hai người thành hôn mới được hơn hai năm mà chàng Hoàng tử này lại tật xấu không bỏ, ngựa quen đường cũ. Hừ!
_ Ngài thật sự không biết tại sao Băng Luân Công chúa lại hành xử như thế?
Câu hỏi của Lôi Vi khiến Phúc Tường ngớ người. Nếu chàng biết, chàng đã không phải nhờ tới nàng. Đằng này chả biết hai người nói chuyện với nhau thế nào mà khi gặp chàng lại sa sầm mặt mày thế kia khiến chàng có muốn hỏi cũng không hỏi được.
Tuy nói vậy chứ có phong hoa tuyết nguyệt nào Phúc Tường chưa từng. Thôi thì trước tiên hạ hỏa nha đầu này trước đã.
_ Nếu ta thực sự biết, ta liệu có nhờ đến ngươi không?- Vừa đưa tách trà cho Lôi Vi, Phúc Tường vừa kể khổ.- Ta thực sự không biết đã có chuyện gì xảy ra khiến nàng ấy hành xử như vậy. Nếu thật là ta sai cũng nên nói cho ta biết một tiếng để ta sửa chứ đằng này lại...Haizzz!!! Ngươi thử nghĩ xem! Nàng ấy không nói, ta sao...ta sao biết được nàng ấy gặp chuyện gì chứ.
Nhìn bộ dạng khổ tâm của Phúc Tường, Lôi Vi cũng mủi lòng phần nào. Quả thật nếu Băng Luân không chịu nói rõ ràng sao chàng có thể biết được chứ. Nhưng nàng ấy không nói cũng có lý do. Bởi nàng ấy sợ phải đối mặt với sự thật. Thà rằng, nàng ấy tự lừa mình rằng chàng và thai phụ kia chẳng là gì của nhau còn hơn là phải đối diện với sự thật.
_ Ngài phong hoa tuyết nguyệt như thế, sao lại không hiểu được Băng Luân Công chúa gặp phải chuyện gì chứ?
Câu nói đầy ẩn ý của Lôi Vi khiến Phúc Tường không khỏi chau mày. Lẽ nào, Băng Luân nghĩ rằng chàng đang đùa bỡn tình cảm của hai người?
_ Lôi Vi!- Quay về phía Lôi Vi, Phúc Tường nghiêm giọng. Gương mặt thảm thiết kể khổ nhanh chóng bay biến, không để lại vết tích nào.- Ta đã từng nói với ngươi rồi! Ta không bao giờ đùa bỡn tình cảm với nữ nhân ta thật lòng thật dạ cả. Nếu ngươi cho rằng ta là đang đùa bỡn với nàng ấy thì trong lễ thành hôn của Hoàng huynh và Băng Luân năm ấy ta chẳng khác nào đã đùa cợt với cả Tân Thục, với cả tộc người Khiết. Ngươi nghĩ, đó thực sự là một vở Đại náo kịch mà ta mong muốn sao?
Nhìn sắc mặt của Phúc Tường, nghe từng câu nói của chàng, Lôi Vi quả thật không thể không tin chàng. Bởi chàng từ nhỏ đã xem Phúc Tuần là tấm gương, vậy nên chàng sẽ không bao giờ làm ra những việc khiến huynh của mình gặp bất lợi. Buổi thành hôn hôm ấy là lần đầu tiên chàng gây bất lợi cho Phúc Tuần. Nhưng liền sau đó cả chàng và Băng Luân Công chúa đều đứng ra chịu trách nhiệm nên sự việc mới được thu xếp ổn thỏa, tránh cho Phúc Tuần khỏi điều tiếng bị “cắm sừng“. Như vậy, hành động cướp tân nương hôm đó của chàng không phải là sự bồng bột nhất thời, càng không phải là trò đùa bỡn.
_ Vậy...- Chậm rãi đứng lên, Lôi Vi nhìn thẳng vào Phúc Tường.- Chuyện xảy ra cách đây ba ngày trước là thế nào?
_ Ba ngày trước?- Phúc Tường ngờ vực hỏi lại.
_ Đúng vậy! Câu hỏi này, Ngài hãy đi giải thích rõ ràng với Công chúa. Ngài hãy suy nghĩ kỹ xem ba ngày trước đã xảy ra chuyện gì rồi trả lời với nàng ấy. Muốn tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông. Đó là cách khả thi nhất! Tiểu nữ chỉ nói đến đây thôi. Vương gia! Cáo từ!
Nói đoạn Lôi Vi nhanh chóng thi lễ rồi rời khỏi thư phòng của Phúc Tường để chàng lại một mình với dấu hỏi to đùng trong đầu. Nha đầu này thật là! Cứ tưởng chàng ngọt nhẹ như vậy, nàng sẽ nói rõ mọi chuyện cho chàng hay nào ngờ nàng lại để lại dấu hỏi to đùng cho chàng rồi mặc chàng giải quyết. Cũng may, nàng đưa ra gợi ý cho chàng.
_ Ngươi cũng chưa đến mức tuyệt tình!- Vừa nói, Phúc Tường vừa thở dài.- Ba ngày trước? Ba ngày trước?
Vừa đi qua đi lại trong thư phòng, Phúc Tường vừa cố nhớ lại những gì đã xảy ra cách đây ba ngày trước.
_ Lẽ nào nàng ấy vô tình nhìn thấy...- Dừng khựng bước chân lại, Phúc Tường suy đoán.- Nếu quả như vậy thật...nhưng chuyện cũng đâu có gì...Sao lại không chịu nói rõ ràng với ta chứ?
Vừa thở ra, Phúc Tường vội vàng ra ngoài, tiến về phía tư phòng của Băng Luân Công chúa.
*
Ngồi trên một cành cây thấp, Lôi Vi cười nghiên ngả. Bên dưới Băng Luân Công chúa không ngừng cúi mặt xuống để che đi sự ngượng ngùng của mình. Ngồi bên cạnh nàng ấy, Phi Đào vừa cười vừa chọc nàng khiến nàng không biết giấu mặt đi đâu.
_ Được rồi! Hai người đừng cười nữa mà.
_ Chuyện vui mà!- Vẫn cười sảng khoái, Lôi Vi nói.
Không nói không rằng gì, Băng Luân Công chúa cầm một trái táo lên và ném về phía Lôi Vi. Theo phải xạ nàng vội né quả táo. Và theo lẽ dĩ nhiên, nàng ngã cái oạch xuống dưới đất.
_ Vương phi!- Lồm cồm bò dậy, Lôi Vi vừa ca thán.- Người cũng thật là ác độc đó. Tại sao lại ném quả táo về phía tiểu nữ như thế chứ? Đau quá đi mất!
_ Ai bảo ngươi cứ cười?!- Băng Luân Công chúa chống chế.
_ Vì đây là chuyện vui nên tiểu nữ mới cười đấy chứ.
Đúng vậy! Chuyện Băng Luân vừa kể cho Lôi Vi và Phi Đào nghe quả thực là chuyện vui. Cuối cùng phu thê nhà này đã làm hòa với nhau, nàng sao có thể không vui được?
“Hôm ấy, sau khi Lôi Vi rời khỏi Ninh Vương phủ, Phúc Tường đã nhanh chóng đến chỗ Băng Luân để kể rõ ngọn ngành nhưng nghẹt nỗi nàng đã đi nghỉ nên chàng không gặp được. Rồi tối đến, trong lúc nàng đang dùng bữa, chàng từ đâu đạp cửa xông vào, chẳng nói chẳng rằng gì dẫn nàng ra hậu hoa viên. Còn chưa kịp định thần lại, nàng đã phải ngạc nhiên thêm lần nữa khi thấy ngay trên chiếc bàn đá là không ít những vật dụng bé xinh nào là vòng tay, lắc, nào là cái trống nhỏ, phong tranh [2], chong chóng tre và rất nhiều thứ khác nữa.
_ Vương gia! Đây là...đây là gì vậy?- Ngạc nhiên nhìn những món đồ có chút quen mắt, Băng Luân Công chúa quay sang hỏi Phúc Tường.
_ Là đồ cho hài nhi!- Phúc Tường chậm rãi nói.
_ Hả?- Băng Luân Công chúa càng kinh ngạc hơn.- Đồ cho hài nhi? Là chàng mua sao?
Lúng túng, Phúc Tường quay mặt đi.
_ Đúng vậy!
Nghe câu trả lời của Phúc Tường, Băng Luân Công chúa không khỏi ngạc nhiên. Nhìn lại vào đống đồ ở trên bàn, nàng thực sự bị chấn động. Bởi trên bàn ngoài đồ chơi của trẻ con ra còn có không ít tả lót. Chàng vốn là nam nhân, sao có thể đi mua những thứ này cơ chứ. Nghĩ thế nào, nàng cũng không tài nào nghĩ ra.
_ Ta...hôm đó...ta là đi mua những thứ này. Nàng đang mang thai không tiện đi lại. Thêm nữa cách nuôi hài tử sau này cũng không giống vùng Thảo Nguyên, nên ta đã nhờ một ca nữ ở Phi Thiên lâu của Hoàng cô cô giúp đỡ. Nàng ấy đang hoài thai đứa thứ hai, cũng sắp sinh rồi nên sẵn tiện giúp ta chọn vài món.
Nhớ lại cảnh hôm đó chàng đi cùng với ca nữ đó, gương mặt chàng đã đỏ lại càng đỏ hơn. Băng Luân Công chúa vốn định nói chuyện này chỉ cần tìm một vú nuôi giúp đỡ là xong nhưng thấy chàng lúng túng đến độ không thể lúng túng hơn được nữa, nàng e rằng nếu mình nói ra, có khi chàng sẽ đào hố chui xuống cho đỡ ngượng, nên nàng không nói nữa.
_ Nữ nhân kia và chàng thật sự không có quan hệ gì với nhau?- Băng Luân Công chúa vờ nghiêm giọng hỏi.
Nghe Băng Luân Công chúa hỏi như vậy, Phúc Tường vội quay ngoắt lại nhìn thẳng vào mắt nàng. Chàng giải thích đến như thế rồi mà nàng vẫn không tin. Trong đôi mắt chàng, sự giận dữ ít nhiều lộ ra ngoài.
_ Ta đã nói như vậy rồi mà nàng vẫn không tin ta sao?- Hít một hơi thật sâu, Phúc Tường cố mềm mỏng.
_ Lỡ đâu hôm ấy chàng mua cho người ta còn hôm nay vì thấy thiếp như thế nên lo mua về để an ủi.
_ Được! Vậy chúng ta ra ngoài tiệm đối chấp.
_ Giờ tối rồi ai còn bán nữa chứ!- Vừa nhìn lên bầu trời, Băng Luân Công chúa vừa nói.- Hơn nữa, dù có còn bán đi nữa, biết đâu chàng đã tranh thủ mua chuộc chủ tiệm.
_ Tại sao nàng càng ngày càng giống Lôi Vi, đường nào cũng nói được, không chừa cho ta đường thoát vậy? Làm bạn với tiểu nha đầu đó lâu ngày có phải nàng nhiễm tính không? Ta nói cho nàng biết, Mạnh Phúc Tường ta xưa nay làm việc gì cũng minh bạch, không giấu diếm ai bao giờ....
_ Chàng đương nhiên không giấu mà chẳng qua là không nói thôi.- Nén cười, Băng Luân Công chúa cắt ngang lời Phúc Tường.
_ Nàng...
Bực mình, Phúc Tường vội quay về phía thê tử của mình. Nào ngờ đâu vừa quay lại, chàng đã nhìn thấy nàng đang mím môi cười. Vậy hóa ra từ nãy giờ nàng cố tình hờn dỗi với chàng sao?
_ Này...nàng cười như vậy là có ý gì?
_ Hả?- Vội tắt cười, Băng Luân quay về phía Phúc Tường.- Thiếp có sao?
_ Chính mắt ta nhìn thấy! Nàng còn định chối sao?
_ Thiếp không có!- Nén cười, Băng Luân Công chúa ra sức lắc đầu.
_ Đấy! Đấy! Có chịu thừa nhận không thì bảo.
Không nói gì, Băng Luân Công chúa ra sức lắc đầu. Nào ngờ đâu, Phúc Tường tiến tới chọc nàng. Chàng hết cù nàng rồi lại trêu ghẹo nàng.
_ Nàng còn không chịu thừa nhận?- Vừa cù, Phúc Tường vừa hỏi Băng Luân Công chúa.- Có biết là ta ngượng đến mức nào không hả?
Bị Phúc Tường chọc đến đứt cả hơi, Băng Luân Công chúa đành gật đầu thừa nhận. Ngồi xuống đất, nàng vội thở lấy thở để.
_ Chàng có biết là thiếp đang mang thai không thế? Chàng đùa như thế lỡ...hài nhi hoảng sợ thì sao?
_ Hài nhi rất thích đây!- Ngồi xuống cạnh nàng, Phúc Tường mỉm cười.- Phụ mẫu nó hạnh phúc như vậy sao nó không thích được.
_ Chàng đúng thật là...
Không nói gì, Phúc Tường ôm Băng Luân Công chúa vào lòng rồi hai người cùng nhau ngắm sao. Những ngôi sao nhấp nháy giữa bầu trời đêm trông thật đẹp...”
_ Có một đấng phu quân như vậy thật khiến cho người ta ngưỡng mộ quá đi.
Chất giọng cao vút của Lôi Vi khiến Băng Luân bừng tỉnh thoát ra khỏi dòng ký ức. Kỳ thực, đối với Lôi Vi mà nói, nam nhân ra ngoài mua sắm cho đứa con chuẩn bị chào đời cũng không có gì là lạ. Chỉ có điều, ở thời đại này, nam nhân nếu làm những chuyện này quả thực trông không ổn lắm. Như nàng lúc này, dù có tưởng tượng, nàng cũng không thể nào tưởng tượng ra được bộ dạng của Phúc Tuần khi phải làm những việc này. Chắc chắn là khó chịu, vụng về, ngượng ngùng thậm chí là cả cau có cũng nên. Càng nghĩ nàng càng muốn cười lớn. Băng Luân Công chúa và Phi Đào nhìn vào đều nghĩ nàng đang cười chuyện của Phúc Tường nên cũng chẳng tò mò gì lắm. Duy chỉ có Băng Luân là có chút khó chịu.
_ Lôi Vi! Ngươi đừng cười nữa!- Chất giọng của Băng Luân Công chúa có chút cau có.- Ngươi thật sự muốn ta đào một cái hố để chui xuống sao?
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Băng Luân Công chúa, Lôi Vi cố hít một hơi thật sâu rồi nén tiếng cười của mình xuống. Tuy cười Phúc Tường là thế, nhưng quả thật nàng không khỏi nể chàng. Bởi thời đại này liệu có bao nhiêu nam nhân làm việc này? Những việc này, vốn chàng chỉ cần thuê một bà vú là xong. Nhưng đích thân làm việc này rõ ràng sẽ gắn kết tình cảm không chỉ giữa chàng và Băng Luân Công chúa mà còn giữa chàng và hài nhi sắp chào đời, bên cạnh đó điều này cũng thể hiện sự quan tâm của chàng dành cho mẫu tử nàng ấy. Chỉ nhìn vào thôi là đã thấy cảm động rồi!
*
Phía Nam vùng Thảo Nguyên, lãnh thổ người Kao, bờ Đông sông Xuyên Tình
Đại quân của Phúc Tuần chia làm hai cánh. Một cánh bộ binh do chàng chỉ huy đi cùng gồm có Phúc Khải, Đồng Vũ và Trương Trình Lượng. Cánh còn lại đi bằng đường thủy do Mạc Phàm Bồng chỉ huy ngoài ra còn có Hoàng Độ Lăng và Nghiêm Huyền. Hai cánh quân này tuy xuất phát cùng một ngày nhưng do di chuyển bằng phương tiện khác nhau nên cánh quân của Mạc Phàm Bồng đến sớm hơn cánh quân của chàng.
Sau hơn mười ngày đi bộ, cuối cùng cánh quân của Phúc Tuần cũng đến doanh trại do Đại Tướng quân Hoắc Thành Uy dẫn đầu. Doanh trại này nằm trong vùng đất của tộc người Kao ở vùng Thảo Nguyên. Tộc trưởng tộc này, Thạc Đức có lấy con gái của Tộc trưởng người Nhĩ cũng nằm ở phía Nam vùng Thảo Nguyên này, Tước Hỉ [3] Công chúa. Mẫu thân của Tước Hỉ Công chúa lại là cháu họ của Vương chủ tộc người Khiết, gọi Tác Đan là bá bá. Tác Đan hiện lại là nhạc phụ của Phúc Tường, nên vô hình trung, anh em Phúc Tuần “có họ” với Thạc Đức. Vì vậy quân của Tân Thục mới dễ dàng xuống tận cực Nam xa xôi này như vậy. Bởi tộc người Kao xưa nay vốn hung hãn, không cho người ngoài vào lãnh thổ của mình.
Đại quân của Phúc Tuần đóng quân ngay gần cửa biển, nơi dòng Xuyên Tình từ đây hòa vào biển lớn, vậy nên lòng sông Xuyên Tình vốn đã rộng lại càng trở nên rộng lớn hơn bao giờ hết khiến việc vượt sông cũng gặp khó khăn hơn. Thế nhưng mùa này nước sông đã trở nên hiền hòa, nếu biết nắm bắt cơ hội sẽ dễ dàng dành thế chủ động, kết thúc trận chiến trước khi vào mùa mưa.
_ Cung nghênh Thái tử! Thái tử cát tường!- Vừa quỳ xuồng, toàn bộ binh sĩ vừa tung hô.- Cung nghênh Thất Hoàng tử! Thất Hoàng tử cát tường!
Cả doanh trại hừng hực khí thế, binh sĩ ai nấy cũng sẵn sàng chiến đấu khiến Phúc Tuần gật đầu hài lòng.
_ Đứng lên cả đi!- Vừa đưa tay lên, Phúc Tuần vừa chậm rãi ra lệnh.
_ Tạ ơn Thái tử!
Nhất tề binh sĩ nhanh chóng đứng lên ngay ngắn. Nhìn một lượt mọi người Phúc Tuần tiến về phía trước một bước.
_ Trước kia, Tân Thục và Yên Khâu xảy ra chiến tranh liên miên khiến dân chúng rơi vào cảnh lầm than. Vậy nên Hoàng đế Tân Thục ta đã nghị hòa với Hoàng đế Yên Khâu để dân chúng được yên ổn làm ăn, được sống trong cảnh thái bình. Hai bên lấy bờ sông Xuyên Tình này làm ranh giới phân chia lãnh thổ, không ai xâm phạm ai. Vậy mà Anh Đức Hoàng đế lên ngôi chưa được bao lâu đã một lần xuất chinh xâm chiếm các nước chư hầu của Tân Thục khiến Tân Thục rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng nhờ có ân huệ trời cao chúng ta mới giữ được lãnh thổ. Song lần này, Anh Đức Hoàng đế lại gửi thư khai chiến với Thục quốc ta. Chúng ta không thể ngồi yên cho kẻ thù coi thường, bành trướng, xâm phạm lãnh thổ, khiến chúng ta phải hy sinh con dân của mình. Các binh sĩ! Cho dù có bỏ mạng nơi sa trường này, chúng ta cũng quyết giữ toàn vẹn lãnh thổ, bảo vệ cuộc sống của con dân Tân Thục, dứt khoát không để cho con dân Tân Thục phải hy sinh tính mạng của mình. Chúng ta nhất định phải chiến thắng trở về!
_ Nhất định chiến thắng! Nhất định chiến thắng!
Tiếng hô vang trời càng khiến sĩ khí của quân Tân Thục tăng cao. Cả một vùng sông rộng lớn đâu đâu cũng nhìn có thể cảm nhận sức nóng mà đại quân này mang lại.
Hết đưa mắt nhìn binh sĩ rồi đưa mắt nhìn Phúc Tuần, Phúc Khải khẽ mỉm cười. Ẩn ý trong những câu nói cuối cùng của Ngũ huynh chàng chỉ cần nghĩ một tý là biết ngay. Con dân Tân Thục! Lôi Vi cũng là con dân của Tân Thục! Vậy nên Hoàng huynh chàng quyết không để nàng phải hy sinh. Xem ra lần này Hoàng huynh chàng đã hạ quyết tâm tới cùng rồi.
_ Báo!
Từ ngoài cổng, một tên lính tốt vội chạy vào.
_ Hồi Thái tử! Tộc trưởng người Kao đã đến. Hiện đang chờ ngoài cổng ạ.
_ Cho Ngài ấy vào!
Tên lính tốt nhanh chóng nhận lệnh chạy ra cổng. Trong khi đó, bên trong, Phúc Tuần nhanh chóng giải tán binh sĩ, cho họ về thuyền, trại của mình luyện tập.
_ Thái tử Tân Thục cát tường!- Vừa vào, Thạc Đức vừa đưa một tay lên hành lễ.
_ Tộc trưởng không cần phải đa lễ!- Vội đưa tay ngăn lại, Phúc Tuần từ tốn nói.- Chúng ta vào trong lều nói chuyện.
_ Xin nghe theo Thái tử!
Nói đoạn Phúc Tuần, Phúc Khải cùng Thạc Đức và các tướng lĩnh vào trong lều lớn bàn chuyện. Họ bàn chuyện với nhau mãi đến khi mặt trời đã đi được một nửa bầu trời...
---------------------------
[1] Mã xa: xe ngựa.
[2] Phong tranh: diều giấy.
[3] Tước Hỉ: chim Khổng Tước (Công) mang điều tốt lành, vui vẻ.
---------------------------------
Hết chương 97