Tân Độ thành
Nhìn vào bức tranh sơn thuỷ Phúc Hoằng vừa vẽ cách đây ít lâu, Phúc Tuần quan sát thật kỹ từng nét vẽ một để nắm vững chiến lược tác chiến trong kế hoạch sắp tới. Bởi chủ soái của Hoàng Viêm quốc đang ở ngay tại Tân Độ thành nên vô hình trung nơi đây trở thành cơ quan đầu não của địch. Tân Độ thành tuy không phải là thành lớn của Tân Thục nhưng để bước đầu có thể chiếm được Tân Thục, nơi này trở thành địa điểm lý tưởng. Giờ muốn phản công lại, quân ta phải hết sức chú ý. Tuy thành không đông dân cư song điều đó không đồng nghĩa với việc sẽ không có thương vong khi nổ ra chiến tranh. Vậy nên điều họ có thể làm lúc này chính là cố gắng giảm thương vong xuống mức thấp nhất.
“Phạch...phạch...” tiếng đập cánh nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả hai. Một con chim bồ câu màu nâu trắng đứng trên bệ cửa sổ nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ của mình nhìn vào. Đưa mắt nhìn nhau bọn họ không khỏi tò mò tự hỏi ai lại liều lĩnh gửi thư bồ câu cho họ. Nhưng bọn họ giờ chả có thời gian để suy nghĩ đến điều đó.
Vừa ôm con chim bồ câu vào, Phúc Tuần vừa quan sát khắp quanh hoa viên nhỏ trước sân rồi nhanh chóng đóng cửa sổ lại. Đặt con chim lên bàn, chàng rút thư ra và đọc. Là thứ chữ chẳng ai đọc được.
_ Là thư của Vi Nhi!
Vừa nói, Phúc Tuần vừa đọc. Nội dung bức thư chỉ ngắn gọn mấy chữ nhưng không khỏi khiến chàng choáng váng. Sắc mặt thay đổi liên tục. Nhìn thấy biểu hiện này của chàng, Phúc Hoằng không khỏi lo lắng.
_ Thái tử phi nói gì vậy?
Vừa nói, Phúc Hoằng vừa vươn tay ra định cầm bức thư của Lôi Vi. Nhưng Phúc Tuần đã kịp phản ứng, chàng gập đôi bức thư lại rồi nhanh chóng đốt nó đi.
_ Nàng ấy nói, phụ hoàng xảy ra chuyện rồi.
Ngoài thông tin này ra, Lôi Vi còn cho chàng biết rằng, trong năm nay phụ hoàng của chàng sẽ băng hà. Nàng hy vọng chàng có thể trở về nhìn mặt phụ hoàng của mình lần cuối trước khi Người ra đi. Tin tức này đến với chàng quá đột ngột khiến chàng không sao thích ứng được. Ngay lúc này đây, chàng thật muốn viết cho nàng một bức thư hỏi rõ nàng có phải sớm đã biết được chuyện này, tại sao đến giờ phút này mới nói với chàng. Nhưng nghĩ lại tình cảnh của mình lúc này, chàng căn bản chỉ có thể nhận tin chứ không thể gửi tin, rồi ngẫm lại nàng từng nói, thời đại của chàng, nàng gần như mù mờ, không nắm rõ cũng không chắc chắn bất kỳ điều gì, vậy nên chàng đoán, nàng chắc chỉ mới biết chuyện này trong thời gian gần đây mà thôi.
_ Xem ra...chúng ta không thể trì hoãn đến ba tháng được nữa.
Nghe Phúc Tuần nói vậy, mi tâm của Phúc Hoằng càng nhăn lại lợi hại. Lẽ nào bệnh tình của phụ hoàng chàng đã tệ đến mức không thể cầm cự được nữa rồi sao? Đúng là thế sự vô thường!
_ Nếu vậy chỉ còn cách cho người trà trộm vào phủ Thái thú, từ trong đánh ra mở đường máu cho đệ thoát ra ngoài. Đến lúc đó, chỉ có thể hy vọng Chu lão tướng quân kia sẽ đưa binh qua kịp lúc để cứu viện cho chúng ta.
_ Tam huynh! Huynh không thoát ra cùng đệ sao?
_ Đệ mới quan trọng!- Phúc Hoằng chậm rãi nói.- Ta chỉ là một Vương gia lại không phải là người quan trọng với Lôi Vi.
_ Nhưng...
_ Đệ yên tâm! Ta sẽ nghĩ cách thoát ra!
Trải qua cuộc chiến sinh tử lần này, Phúc Hoằng mới nhìn thấy được điều gì là quan trọng nhất với bản thân mình. Địa vị, danh vọng và nhiều cái khác nữa chỉ cần một cuộc chiến quét qua có thể mất đi tất cả bao gồm cả tính mạng. Thứ còn lại duy nhất chính là tình yêu. Dù có trải qua sinh tử, nó vẫn có thể bùng lên sức sống mãnh liệt tựa như ngọn lửa đốt chảy cả vũ trụ.
_ Ca! Đệ tin huynh! Huynh nhất định không được làm đệ thất vọng.
Không nói gì, Phúc Hoằng gật đầu chắc chắn.
*
Nghi Xương hầu phủ- Bách Xuân thành
Cửa sau của Nghi Xương hầu phủ, một tên nô tài không ngừng đi qua đi lại mà tim đập chân run. Chốc chốc hắn lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Nguyệt hắc phong cao [1] luôn khiến người ta có cảm giác bất an, sợ hãi. Theo gió, tiếng bước chân đưa tới mỗi lúc một gần. Hắn dừng lại, áp tai vào sát cửa, chú ý lắng nghe. Đến khi tiếng bước chân dừng hẳn, tiếp sau đó là ba tiếng gõ cửa liên tiếp, hắn vội vàng mở cửa ra.
_ Thập Nhất Hoàng tử!- Vừa đóng cửa, tên nô tài vừa cúi người.
_ Tỷ tỷ của ta đâu?- dừng chân lại, Phúc Đạt hỏi.
_ Hồi Hoàng tử! Công chúa cùng Hầu gia đang ở đại sảnh chờ Người.
Không nói một lời nào, Phúc Đạt nhằm thẳng đại sảnh mà đi. Nghi Xương hầu phủ này hắn đã đến vài lần. Tuy không nhiều nhưng cũng đủ để nắm được địa đồ của phủ nên chẳng mấy chốc hắn đã đến nơi tiền sảnh. Đại sảnh, Thi Anh Công chúa cùng tướng công của mình, Nghi Xương hầu Mạc Sâm đang ngồi bên trong chờ đợi. Nhác thấy bóng hắn, Thi Anh Công chúa nhanh chóng ra đón.
_ Đệ tới rồi! Nào! Vào đây ngồi!
_ Tỷ! Tỷ phu!- Vừa bước vào, Phúc Đạt vừa chắp tay lên hành lễ rồi nói.- Đã khiến hai người lo lắng rồi.
_ Đệ đừng nói vậy!- Vừa bước tới, Mạc Sâm chậm rãi nói.- Trên đường có bị theo dõi hay bị phát hiện không?
_ Không có!- Phúc Đạt ngồi xuống nói.
Đóng cửa lớn lại, Thi Anh Công chúa tiến vào ngồi ngay chiếc ghế đối diện với Phúc Đạt. Nàng quan sát thật kỹ đệ đệ của mình mà lòng không khỏi nhói đau. Bào đệ của nàng bị đuổi ra khỏi cung, buộc phải rời xa kinh thành, lưu đày tận vùng Tây Thuỷ cũng gần được một năm rồi. Một năm qua đệ ấy quả thật gầy đi không ít.
Tất cả đều tại Thái tử phi kia gây ra. Nếu không phải tại nàng ta, Phúc Đạt sớm đã gây dựng được thế lực của mình, tiếm vị của Phúc Tuần, làm chủ Đông cung rồi. Nghĩ đến đây, hận ý trong lòng nàng càng tăng lên. Từ khi nghe chuyện nàng ta là nguyên nhân khiến Ngọc Nhạn và Phúc Tuần bất hoà dẫn đến không thể sớm nên duyên với nhau, nàng đã cảm thấy nữ nhân này thể nào cũng trở thành mầm hoạ, làm vật cản chân người khác. Quả thật càng lớn lên gan của nữ tử đó càng to, gây không ít sóng gió trong hậu cung nói riêng cũng như cả Hoàng cung nói chung.
_ Ta đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó rồi.- Vừa nhấp ngụm trà, Mạc Sâm vừa nói.- Tỷ tỷ của đệ cũng đã gửi thư cho Thập Hoàng tử Phúc Lan, Thập nhị Hoàng tử Phúc Thái và Thập tam Hoàng tử Phúc Hoà rồi.
_ Đúng vậy!- Thi Anh Công chúa gật đầu.- Các đệ ấy nói sẽ cùng chúng ta trong ứng ngoại hợp, giúp sức cho đệ.
Không nói gì, Phúc Đạt chỉ cong nhẹ khoé môi lên rồi uống ngụm trà.
_ Việc đệ cho người tung tin phụ hoàng có vấn đề đã khiến dân chúng hoang mang.- Mạc Sâm lãnh mạc nói.- Chúng ta sẽ nhân lúc này kích động giới sĩ tử, nho sinh, cả quý tộc ở kinh thành. Triều đình chắc chắn sẽ không thể cầm cự được bao lâu. Đến khi đó, chúng ta sẽ chớp thời cơ.
_ Đúng vậy!- Phúc Đạt chậm rãi nói.- Đến khi đó, chúng ta sẽ không mất một tấc sắt mà chiếm được Hoàng cung.
_ Được rồi! Được rồi!- Thi Anh Công chúa vội lên tiếng.- Đệ đi đường cũng đã mệt rồi. Hãy mau đi nghỉ ngơi. Chuyện đâu còn có đó! Ta đã sai người chuẩn bị nước tắm cũng như phòng cho đệ rồi đấy.
_ Đa tạ tỷ tỷ!
Mỉm cười, Thi Anh Công chúa nhanh chóng ở cửa.
_ Trương thúc!
_ Có lão nô!- Trương thúc lập tức có mặt.
_ Đưa Hoàng tử về nghỉ ngơi!
_ Vâng!
Nhấp thêm một ngụm trà nữa, Phúc Đạt cáo lui, theo sự hướng dẫn của Trương thúc mà đến bể tắm nằm ở hậu viện của Nghi Xương hầu phủ. Đẩy cửa bước vào phòng, hắn đưa mắt quét một lượt khắp gian phòng. Bể tắm ở đây không thể nào rộng so với Trì Tiên điện ở Hoàng cung nhưng cũng đủ để cho hắn vẫy vùng. Ở một góc của bể, hai tỳ nữ vừa hoàn thành xong công việc của mình vội vàng đứng lên tiến về phía hắn.
_ Hồi Hoàng tử! Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi ạ.
Không nói gì, Phúc Đạt chậm rãi tiến về phía trước. Hai tỳ nữ kia thấy hắn không lên tiếng cũng không dám đoán ý nên đành đứng yên một chỗ chờ lệnh. Hết quan sát bể tắm, hắn lại quan sát hai tỳ nữ. Đôi mắt lộ rõ vẻ gian tà.
_ Hai ngươi!
Hai nàng tỳ nữ vội quay về phía hắn.
_ Ngươi ra ngoài!- Vừa nói, hắn vừa chỉ tay ra hiệu.- Ngươi ở lại giúp bổn Hoàng tử mộc dục canh y [2].
Nàng tỳ nữ còn lại vội thi lễ lui ra ngoài. Còn lại một mình, nàng nữ tỳ kia không biết nên tiến hay lùi. Vừa lúc nàng định đi về phía đầu bể tắm, Phúc Đạt đã đứng ngay trước mặt nàng. Vừa nhìn thật kỹ gương mặt nàng, hắn vừa đưa hai tay lên. Hiểu ý nàng nhanh chóng đưa tay ra cởi bỏ y phục cho hắn. Từng động tác cho thấy rõ nàng tỳ nữ đang run rẩy sợ hãi.
_ Ta trước kia chưa từng thấy qua ngươi.- Vừa ngâm mình trong bể tắm, Phúc Đạt vừa nói.- Ngươi mới tới Hầu phủ sao?
_ Hồi...hồi Hoàng tử! Vâng ạ!- Vừa nói, nàng vừa rụt rè đưa khăn lên lau lưng cho Phúc Đạt.
_ Tên ngươi là gì?- Vừa quay về phía nàng tỳ nữ, Phúc Đạt vừa nâng chén rượu bên cạnh lên.
_ Hồi Hoàng tử! Nô tỳ tên Mộc Cẩn ạ.
Không nói gì, Phúc Đạt đặt ly rượu xuống rồi quay về phía Mộc Cẩn khiến nàng không khỏi giật mình. Gương mặt nàng nhanh chóng chuyển sang xanh như tàu lá khi hắn một tay lần theo bắp đùi của nàng mò vào trong, tay còn lại không ngừng nắn bóp nhũ hoa của nàng.
_ Cái tên hay lắm! Tối nay, nếu ngươi làm bổn Hoàng tử ta hài lòng, về sau ngươi không cần phải lo nghĩ chuyện gì nữa.
Não sau một hồi bị đặc nghẽn cuối cùng cũng thông suốt trở lại, sự kinh ngạc lộ rõ trên gương mặt của Mộc Cẩn. Trước khi Thập Nhất Hoàng tử đến vài ngày, nàng từng nghe đám cung nữ ở cùng phòng bàn tán rằng những nô tỳ nào hầu tắm cho hắn ở Hầu phủ đều không có kết cục tốt đẹp. Ban đầu nàng còn mơ hồ không hiểu, nhưng giờ nàng đã hiểu ẩn ý của những người đó là gì.
_ Hoàng...Hoàng tử nói gì, nô tỳ không hiểu. Nô tỳ xin phép!
Dứt câu, Mộc Cẩn vội đẩy Phúc Đạt một cái rồi đứng bật dậy chạy ra ngoài. Vì không có thế nên hắn bị nàng đẩy về phía hồ. Nhếch môi cười đầy thích thú, hắn chậm rãi đứng lên, tiến về phía chiếc bàn gần giá treo đồ lấy thanh đoản đao nhằm về phía cửa mà phóng khiến Mộc Cẩn đứng chết trân tại chỗ.
_ Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể thoát khỏi ta sao?
Quay lại nhìn Phúc Đạt với con mắt kinh hãi, Mộc Cẩn vội vàng mở cửa. Nhưng nhanh như cắt, hắn đã phóng tới ngay phía sau nàng, túm tóc, kéo giật nàng vào trong rồi không thương tiếc ném thẳng nàng xuống đất. Chốt cửa lại, hắn quay lại nhìn nàng tỳ nữ nhỏ bé lúc này đang gắng gượng đứng lên.
_ Thứ mà ta đã muốn, ta nhất định phải có cho bằng được!
Vừa nói, Phúc Đạt vừa chậm rãi tiến từng bước về phía Mộc Cẩn. Nàng vội xoay người lại mà lùi dần, lùi dần về phía sau.
_ Ngoan ngoãn thì bổn Hoàng tử sẽ đối xử nhẹ nhàng với ngươi. Nhược bằng không, đừng trách tại sao ta không thương hoa tiếc ngọc.
_ Xin Hoàng tử tha cho nô tỳ!- Chất giọng của Mộc Cẩn đầy sợ hãi.- Nô tỳ cầu xin Người!
Thấy Phúc Đạt không có ý buông tha, Mộc Cẩn gắng vận hết sức mình để đứng lên chạy. Nhưng chưa kịp đứng lên, nàng đã bị hắn túm chân rồi lao về phía nàng hệt như hổ vồ mồi. Vừa khoá chặt hay tay của nàng, hắn vừa liếm láp nơi vành tai, hõm cổ của nàng khiến nàng không sao chịu được.
_ Cứu! Cứu ta với! Có ai không cứu ta với!
Nghe thấy tiếng kêu cứu của Mộc Cẩn, Phúc Đạt ngồi nhổm dậy dụng sức thẳng tay tát vào mặt nàng một cái.
_ Ngươi kêu đi! Dù ngươi có kêu to hơn nữa cũng chẳng ai tới cứu ngươi đâu.
_ Người đường đường là một Hoàng tử tại sao lại làm ra loại chuyện này?- Chất giọng của Mộc Cẩn đầy uất hận.- Ngươi không sợ bị báo ứng sao?
_ Đúng! Chính bởi vì ta đường đường là một Hoàng tử nên ta mới làm ra loại chuyện này. Loại chuyện mà dù có chết ngươi cũng không dám nói ra.
Dứt câu, Phúc Đạt mau mắn tháo đai áo của Mộc Cẩn. Nhận ra nó quá phiền phức, hắn trực tiếp dùng tay xé toạc hết lớp y phục này đến lớp y phục khác của nàng cho đến khi nàng nằm loã thể trước mặt hắn. Đưa đôi mắt hau háu nhìn một lượt thân hình đang run rẩy vì sợ hãi dưới thân, khoé môi hắn càng lúc càng cong lên thích thú. Không thể chờ đợi thêm được nữa, hắn nhanh chóng cởi bỏ khố của mình ra khiến Mộc Cẩn không khỏi khiếp đảm. Nàng biết dù giờ nàng có la hét hay cầu xin như thế nào cũng vô dụng nhưng nàng không thể nào chịu được sự nhục nhã này. Vậy nên nàng không ngừng vũng vẫy hòng thoát khỏi hắn. Song điều đó dường như càng khiến cho dục hoả trong người hắn bốc lên cao. Khi âm dương có sự tiếp xúc với nhau, nàng cảm nhận được cái bỏng rát không cách gì ngừng lại, bất giác thân thể của nàng run lên một cách kịch liệt vì kinh hãi.
Nhìn chòng chọc vào gương mặt đã đỏ dừ của Mộc Cẩn, Phúc Đạt cho tay xuống xộc liên tục vào khu vườn lúc này dưới sự co xát không ngừng của hắn đã trở nên ẩm ướt.
_ Xem ra ngươi cũng chỉ một dâm oa [3] mà thôi.- Vừa nói, Phúc Đạt vừa một tay giữ lấy cằm của Mộc Cẩn tay còn lại không ngừng bôi lên mặt nàng.- Nhìn này! Dâm thuỷ [4] của ngươi ra cũng không ít đâu. Nói cho bổn Hoàng tử nghe xem, ngươi đã tự ủy [5] bao nhiêu lần rồi? Hoặc...nhẹ nhất là đã từng đọc qua dâm thư [6] hay xuân hoạ [7] chưa?
Trước những lời nói đầy phóng đãng, dâm ô của Phúc Đạt càng khiến Mộc Cẩn kinh hồn khiếp vía không sao chịu được. Né tránh hơi thở đầy nóng hổi của hắn ghé vào mặt nàng mỗi lúc một gần, nàng vội quay đầu đi ngay lập tức nhìn thấy một cái khay để gần đó. Không nghĩ ngợi bất kỳ điều gì, Mộc Cẩn vội vàng với tay lấy khay gỗ rồi vận hết sức bình sinh có thể nện một cái thật mạnh vào đầu Phúc Đạt.
Vì quá đau, Phúc Đạt ngồi bật dậy ôm đầu. Nhân cơ hội, Mộc Cẩn vội vàng vùng thoát, tháo chạy.
_ Con tiện tì này! Dám đánh bổn Hoàng tử!
Vừa ôm đầu, Phúc Đạt vừa đuổi theo Mộc Cẩn. Và trước khi nàng kịp tháo được chốt cửa, hắn đã túm lấy đầu tóc nàng kéo ngược vào trong rồi ném nàng xuống hồ. Nước từ hồ văng lên tung toé, còn Mộc Cẩn cứ ngụp lặn liên tục trong hồ. Vùng vẫy càng nhiều càng khiến nàng mất sức sau cùng cứ thế mà chìm xuống. Đến khi nàng đuối sức, Phúc Đạt mới từ trên bờ nhảy xuống. Ấn thật chặt Mộc Cẩn vào thành hồ, không có màn dạo đầu, hắn cứ vậy xông thẳng vào bên trong nàng khiến nàng kêu lên một tiếng đầy thống khổ. Khi cơn đau còn chưa qua đi hắn lại không ngừng thúc mạnh vào trong khiến toàn thân nàng bủn rủn, mềm nhủn. Đến khi nhìn thấy một cục máu nhỏ chưa kịp nổi lên đã tan trong nước, nơi đáy mắt hắn hiện lên một tầng ngạc nhiên mỏng manh rồi rất nhanh sau đó là sự thích thú đến tột cùng.
_ Thì ra ngươi vẫn là xử nữ! Nếu vậy bổn Hoàng tử sẽ cư xử với ngươi thật nhẹ nhàng.
Dứt câu, hắn nhanh chóng thoát ra khỏi người nàng hơn phân nửa liền sau đó liên tục thúc vào thật mạnh khiến nàng đau đến độ sống không bằng chết...
*
Một tuần sau đêm Nguyên Tiêu, Định An Hoàng đế chưa có hề có dấu hiệu tỉnh lại. Cả Hoàng cung ai nấy cũng như ngồi trên đống lửa không lúc nào yên, Thái y không dám rời khỏi Đại điện, Hoàng hậu một bước cũng không rời khỏi tẩm cung, quân lính được lệnh không được tự ý rời khỏi vị trí canh gác của mình. Toàn Hoàng cung như ngồi trên chảo dầu. Không ai là không thấp thỏm lo lắng.
Tuy tình hình nóng như lửa đốt là vậy, nhưng sắc diện lúc nào cũng phải tỏ ra bình tĩnh, không được để người khác dò xét ra bất kỳ điểm gì bất thường bằng không chắc chắn sẽ bị nắm thóp. Trải qua rất nhiều chuyện, Lôi Vi vốn cho rằng mình có thể đứng vững, nhưng cứ hết đợt sóng này đến đợt sóng khác ập đến, lòng nàng dù vững đến đâu cũng không thể nào thôi bất an.
Vừa đi qua đi lại, Lôi Vi vừa vỗ vỗ vào lưng Tuyết Cách để xuống sữa. Bước chân chậm rãi khoan thai cùng với điệu hát nhẹ nhàng khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy thật êm đềm, an yên biết bao. Thế nhưng, chỉ có người trong cuộc mới biết bên trong có bao nhiêu mối lo.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, nắng mùa xuân không chỉ ấm mà cũng đang dần trở nên gắt hơn đôi ba phần khiến lòng người càng thêm ngổn ngang. Ngoài hiên vài ba chú chim nhỏ vừa đậu trên thảm cỏ tìm sâu vừa líu lo. Thấy Tiểu Công chúa đã say giấc, Lôi Vi nhẹ nhàng đặt nữ nhi vào trong nôi rồi chậm rãi bước ra sân. Cùng lúc đó bên ngoài truyền đến tiếng của Tiểu Khổng Tử:
_ Yên Lương viên đến!
Nhác thấy bóng Lôi Vi bước ra, Yên Xuân nhanh chóng cúi người thi lễ với nàng. Tiếp sau cả hai lại cùng nhau vào trong thư phòng của nàng mà nói chuyện. Mấy ngày nay, nội dung câu chuyện của họ vẫn không hề thoát ra khỏi những sự việc đang xảy ra trong cung. Song điều quan trọng nhất lúc này, chính là họ đã nắm được chứng cớ trong tay nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp để ra tay, diệt trừ thế lực kia. Giờ ngoài cách theo dõi sát sao hành động của chúng ra vẫn không có cách nào khả dĩ hơn.
_ Đối với loại người này dù cho có đủ bằng chứng, nhân chứng vẫn khó lòng đụng tới được. Vẫn chỉ có cách bắt tận tay day tận trán mới xử tội được thôi.- Vừa nói, Lôi Vi vừa đưa tay lên chống đầu.- Nhưng muội đến giờ vẫn chưa nghĩ được biện pháp hay.
_ Bệ hạ bất tỉnh đã mười ngày trên dưới trong triều chắc chắn sẽ loạn. Nếu chúng ta khiến...loạn càng thêm loạn, nhất định sẽ có người hành động.
Đối với những gì Yên Xuân nói, Lôi Vi quả thật không thể không nghĩ qua. Nếu giờ cho cháy lớn chắc chắn kẻ địch trong tối buộc phải động thủ. Đến lúc đó chỉ cần chớp lấy thời cơ.
_ Ý tỷ là giám quốc [8]?
_ Không được! Không thể để bất kỳ Hoàng tử nào giám quốc được.
Nghe Yên Xuân nói vậy, mi tâm của Lôi Vi càng nhăn lại lợi hại. Nàng thực không hiểu dụng ý của nàng ấy là gì.
Nhìn biểu hiện của Lôi Vi, biết chắc là nàng vẫn chưa hiểu ý mình, Yên Xuân nhẹ nhàng mỉm cười rồi trải giấy ra bàn, múa bút vài nét tao nhã trên mặt giấy trắng tinh. Đến khi nàng viết xong, Lôi Vi không khỏi thất sắc cả kinh.
_ Chuyện này không được đâu! Không thể được! Nếu chuyện này xảy ra chắc chắn sẽ gây nên biến lớn.
_ Chính là điều này! Chỉ khi nào xảy ra biến lớn kẻ chủ mưu thực sự mới không thể nào không ra tay. Chúng ta làm cách này chính là buộc người đó phải ra tay. Không phải người đó rất muốn Hoàng đế mau chết sao? Ước muốn của bản thân càng lúc càng trở thành sự thật tội gì mà dễ dàng ngồi yên để vuột mất cơ hội chứ.
_ Tỷ nói nghe cũng có lý...nhưng...để muội nghĩ thêm đã.
Hết lắc đầu rồi thở dài, Lôi Vi thực sự không dám nghĩ bản thân buộc phải liều lĩnh đến vậy. Bởi điều đó phạm vào đại kỵ của chốn Hoàng cung. Nhìn gương của các vị vua triều đại trước, không ai không dè chừng việc này. Nay nếu thực thi việc này, e rằng sẽ gây nên sự bất bình trong triều đình.
_ Cục diện bỗng nhiên thay đổi như thế, lợi hại đều có đủ. Nhưng nếu chúng ta không làm gì e rằng kết cục sẽ là...
Yên Xuân bỏ lửng câu nói của mình.
_ Muội muốn đến Đại điện xem sao.
_ Vậy cũng được! Thiếp ở Mãn Quang các đợi Thái tử phi.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ gật đầu với Yên Xuân.
Sau khi Yên Xuân rời khỏi Túc Duyên các, Lôi Vi nhanh chóng căn dặn Đồng Thảo chăm sóc Tuyết Cách cẩn thận rồi cùng Hoa Lệ và Tiểu Khổng Tử đến thẳng Đại điện. Trong ngoài Thanh Đức điện đều được Hoắc Đại tướng quân canh giữ nghiêm ngặt, ngoại trừ Hoàng hậu còn không cho bất kỳ ai lai vảng hay vào bên trong. Bầu không khí xem chừng còn nóng hơn cả lò Bát quái của Thái Thượng Lão Quân. Lấy hết dũng khí, nàng bước từng bước thật vững vàng về phía cổng của Đại điện.
_ Thái tử phi nương nương xin dừng bước!- Một tướng dưới trướng của Hoắc Đại tưởng quân vừa hành lễ vừa cản Lôi Vi lại.- Đại tướng quân có lệnh không cho phép bất kỳ vào bên trong Đại điện, ngoại trừ Hoàng hậu Nương nương.
_ Có Hoàng hậu bên trong không?- Lôi Vi chậm rãi hỏi.
_ Hồi Thái tử phi có ạ!
_ Vậy ngươi vào báo với cả Hoàng hậu và Hoắc Đại tướng quân biết. Ta ở đây chờ.
Nhanh chóng vâng một tiếng, viên tướng dưới trướng chấp lệnh vội vàng vào bên trong. Trong lúc đợi hắn trở ra. Lôi Vi chậm rãi đưa mắt quan sát toà điện uy nghiêm ngay trước mắt. Nơi này đã chứng kiến không biết bao nhiêu vị vua của triều Tân Thục. Từ lúc đăng cơ cho đến khi gia băng họ đều phải nhốt mình ở nơi này. Ngôi cao, điện lạnh, không một bóng người...
Có tiếng bước chân càng lúc càng gần ở phía sau kéo Lôi Vi trở lại với hiện tại. Ngoảnh đầu nhìn lại, nàng thấy Ngọc Nhạn đang chậm rãi tiến về phía nàng.
_ Tham kiến Thái tử phi!- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa thi lễ với Lôi Vi.
_ Miễn lễ! Người tại sao lại đến Đại điện?
Khẽ mỉm cười, Ngọc Nhạn chậm rãi tiến một bước về phía trước, nhìn thẳng vào cánh cửa đang khép kín của Đại điện.
_ Nếu ta nói, ta đi theo Thái tử phi thì thế nào?
_ Nếu đúng là như vậy, Người quá nhàn rỗi rồi.- Chất giọng của Lôi Vi nhàn nhạt, không nhanh không chậm.
_ Người vẫn thích chọc điên người khác như thuở nào nhỉ?!
Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa quay về phía Lôi Vi. Toan nói thêm điều gì đó nhưng tiếng vị tướng quân ở phía sau vang lên khiến lời còn chưa kịp nói ra đã phải thu vào.
_ Hoàng hậu có lệnh, cho phép Thái tử phi vào trong.
_ Ta có thể chứ?- Quay về phía viên tướng kia, Ngọc Nhạn cất tiếng hỏi.
Không nói gì, Lôi Vi khẽ gật đầu ra hiệu cho hắn.
_ Có thể! Mời Thái tử phi và Ngọc Lương đệ vào.
Dứt câu, viên tướng kia nhanh chóng tránh qua một bên để nhường lối cho Lôi Vi và Ngọc Nhạn. Suốt dọc đường đi cả hai vẫn giữ im lặng, không ai nói với ai câu nào.
_ Tham kiến Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương cát tường!
_ Miễn lễ!- Nhìn một lượt Lôi Vi và Ngọc Nhạn, Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi nói.
Đứng lên cả hai nhanh chóng tiến đến bên cạnh long sàng [9]. Định An Hoàng đế vẫn chưa tỉnh lại. Ngài vẫn đang mãi chìm trong giấc ngủ của mình, không biết đến khi nào mới có thể tỉnh lại. Giờ phút này đây, khi đứng nhìn Ngài ở khoảng cách gần thế này, Lôi Vi mới cảm nhận hết được thời gian đã để lại trên gương mặt Ngài những nếp nhăn của sự già nua. Cùng với đó là sự hốc hác và tái nhợt bởi trúng độc mỗi lúc một rõ hơn.
Hết nhìn Định An Hoàng đế, nàng lại quay sang nhìn Hiếu Nhân Hoàng hậu. Sau Mẫn phi và Giao phi, bà là phi tử xếp thứ ba trong trái tim của vị vua này nhưng cũng chỉ là một góc rất nhỏ trong tim Ngài. Vậy nên cũng không có gì lạ khi hậu thế nói bà là vị Hoàng hậu “hữu phận vô duyên“. Thế nhưng...vị Hoàng hậu “hữu phận vô duyên” ấy lại đang ở bên cạnh Ngài. Đang tận tâm chăm sóc Ngài trong những khoảng khắc cuối cùng của tuối xế chiều.
_ Bệ hạ đã đỡ tý nào chưa ạ?- Quan sát sắc mặt của Hoàng hậu, Lôi Vi ướm lời hỏi.
Không nói gì Hoàng hậu khẽ lắc đầu kèm theo đó là tiếng thở dài. Đã một tuần trôi qua, Định An Hoàng đến vẫn chưa tỉnh lại. Tuy nói ra ngoài rằng tình hình sức khoẻ của Hoàng thượng giảm sút, cần phải được nghỉ ngơi. Nhưng nếu để tình hình này kéo dài, việc nước không ai gánh vác e rằng sẽ sinh biến. Mấy ngày nay, Hoàng hậu cũng đã thử suy nghĩ qua một vài cách nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào khả thi. Bởi giờ phút này, chỉ cần đi sai một nước sẽ thua cả ván cờ. Vận nước nào phải trò may rủi, bà không thể liều lĩnh được.
_ Bổn cung thật không hiểu, tại sao tin tức đã bị phong toả rồi vẫn có thể bị lan truyền trong nhân gian như vậy?
Sau câu hỏi của Hoàng hậu, căn phòng lại trở nên yên tĩnh nhưng cũng chỉ được một lúc.
_ Chỉ e có kẻ tung tin đồn để làm ngư ông đắc lợi thôi!
Từng câu từng chữ của Ngọc Nhạn sắc bén khiến ai nghe thấy cũng lạnh người. Nàng ta không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng vấn đề, nếu kẻ chủ mưu có mặt ở đây e rằng cũng tim đập chân run.
_ Ý ngươi là...
_ Hoàng hậu! Chúng ta không thể ngồi yên được. Bằng không Hoàng cung này chắc chắn sẽ loạn.- Ngọc Nhạn bồi thêm vài câu.
_ Nhi thần bạo gan đoán, Hoàng hậu vốn đã nghĩ ra được một biện pháp nhưng vẫn đang chần chừ, chưa quyết được.
Với tình hình hiện tại của Định An Hoàng đế tỉnh lại là điều khó có thể xảy ra. Vậy nên, giờ ngoài cách của Yên Xuân ra thật chẳng còn cách nào khác hơn.
_ Nhi thần thấy, cả ba người chúng ta ai cũng đã nghĩ ra cách rồi.- Lôi Vi tiếp tục nói.- Hay là thế này, chúng ta mỗi người ghi cách của mình ra. Nếu khớp nhau, chúng ta sẽ thực hiện.
_ Vậy nếu không khớp nhau?- Ngọc Nhạn vặn hỏi.
_ Thì sẽ chọn cách của Hoàng hậu.- Không do dự, Lôi Vi lập tức đưa ra câu trả lời.
_ Được!- Chất giọng của Ngọc Nhạn chắc nịch.
Ngay lập tức Lôi Vi gọi một tỳ nữ đem nghiêng mực vào. Hết người này đến người kia ghi biện pháp của mình vào tay.
Khi cả ba chuẩn bị cùng nhau mở tay ra, một tiếng “hừ” rất khẽ vang lên. Vội quay lại nhìn về phía giường, họ nhìn thấy Định An Hoàng đế đã tỉnh lại, thế nhưng đôi mắt Ngài hoàn toàn trống rỗng vô hồn.
_ Bệ hạ! Người tỉnh rồi!- Vừa nói, Hoàng hậu vừa đến đỡ Định An Hoàng đế.
_ Thái y! Ông...
_ Không!
Ngọc Nhạn còn chưa truyền gọi Ông Quốc Dương, Định An Hoàng đế đã lên tiếng. Chất giọng rất nhỏ lại khàn đục nhưng sức mạnh cũng như uy quyền của nó không hề giảm sút.
_ Nhanh!- Định An Hoàng đế thều thào.
Cả Lôi Vi và Ngọc Nhạn vội đến bên cạnh giường của Định An Hoàng đế gần nhất có thể để nghe được những gì Ngài nói.
_ Nhanh! Phải nhanh chóng cứu Thái tử!
_ Bệ hạ yên tâm!- Nắm lấy tay Định An Hoàng đế, Hiếu Nhân Hoàng hậu nhanh chóng trấn an Ngài.- Thái tử nhất định sẽ được cứu. Người hãy nghỉ ngơi, dưỡng sức! Thần thiếp sai người gọi Thái y.
_ Không!- Định An Hoàng đế lắc đầu.- Trận chiến của ta đã kết thúc, giờ đến lượt nàng.- Vừa nói, Ngài vừa ngước nhìn Hoàng hậu.- Liên Nhi! Để nàng gánh trách nhiệm nặng nề này, Trẫm thực có lỗi!
_ Hoàng thượng! Người đừng nói như vậy.- Nước mắt của Hoàng hậu đã ràng rụa từ khi nào.- Xin Người đừng nói như vậy.
_ Người đó! Nàng đừng làm khó! Suy cho cùng cũng là vì chiến tranh nên mới trở nên như vậy.
Những ai có mặt trong phòng dường như đều hiểu “người đó” mà Định An Hoàng đế nhắc đến là ai. Trong lòng bọn họ không khỏi khó hiểu. Lẽ nào Ngài đã sớm biết kẻ hạ độc mình là ai? Nếu quả như vậy, bọn họ thật không còn gì để nói. Đây rốt cuộc là vì Ngài muốn bù đắp cho “người đó” hay vì Ngài quá bao dung với “người đó“. Không ai có thể hiểu được!
Đôi mắt vô hồn của Định An Hoàng đế đột nhiên có chút thần sắc. Đôi mắt ấy chợt trở nên long lanh như giọt ngọc. Ý cười trong đáy mắt càng lúc càng đậm khi chủ nhân của nó nhìn thấy một dáng hình nhỏ bé quen thuộc mà từ rất lâu rồi Ngài không được nhìn thấy. Đôi môi nhợt nhạt nhẹ nhàng cong lên tạo thành một nụ cười đong đầy yêu thương.
_ Vũ Nhi!
Nói xong câu nói ấy, Định An Hoàng đế liền nhắm mắt lại. Hiếu Nhân Hoàng hậu vội đứng lên toan gọi Thái y nhưng bà lập tức đã bị Ngọc Nhạn cản lại.
_ Hoàng hậu nương nương! Chúng ta không thể gọi Thái y được. Ngay cả lúc...Bệ hạ xảy ra chuyện, chúng ta cũng không thể phát tang cho đến khi Thái tử trở về.
Nghe những lời Ngọc Nhạn nói, Hiếu Nhân Hoàng hậu liền bình tĩnh trở lại. Phút trước bà còn là một nữ nhân yếu đuối, phút sau đã trở thành một Hoàng hậu mạnh mẽ. Bản lĩnh này, rõ ràng cả Lôi Vi lẫn Ngọc Nhạn phải học hỏi ở bà rất nhiều.
_ Hoàng thượng thế nào rồi?- Quay về phía Lôi Vi lúc này đang chẩm mạch, Hoàng hậu chậm rãi hỏi.
_ Hồi Hoàng hậu! Mạch tuy yếu nhưng vẫn bình ổn. Song nhi thần chỉ e là...những lời vừa rồi là di ngôn của Bệ hạ.
_ Hai ngươi nghe cho rõ đây. Những gì vừa xảy ra trong căn phòng này, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Nếu có ai dám tiết lộ ra ngoài đừng trách bổn cung tàn nhẫn.
_ Chúng nhi thần tuân chỉ!- Lôi Vi và Ngọc Nhạn vội cúi người xuống.
_ Các người mau tìm cách liên lạc với Liễu Thượng thư, Hứa Thượng thư, Triệu Thái phó, Hoắc Đại tướng quân, Mã Đại học sĩ và một số vị đại thần khác cho ta.
_ Vâng ạ!
Dứt câu, Lôi Vi hơi nghiêng đầu lên nhìn về phía chiếc giường. Nơi đó, Định An Hoàng đế đã trở lại vào giấc ngủ của mình và giấc ngủ này sợ rằng sẽ là giấc ngủ thiên thu. Vậy là mong muốn để Phúc Tuần có thể gặp mặt phụ hoàng của mình lần cuối của nàng, đến cuối cùng cũng không thể trở thành sự thật...
Gạt nước mắt, Lôi Vi nhanh chóng rời khỏi Đại điện. Tâm tình của nàng giờ quả thực không chút thoải mái nên cũng không muốn trở về Túc Duyên các lúc này. Vậy nên vừa mới đi ngang qua Ngự hoa viên, nàng đã cho Tiểu Khổng Tử và Hoa Lệ trở về Túc Duyên các trước. Một mình tản bộ trong Ngự hoa viên, đầu óc cũng dần trở nên thảnh thơi. Chỉ là bởi trong lòng vẫn còn trăm mối ngổn ngang nên đến giờ nàng vẫn chưa thể nào buông lỏng bản thân được.
Chân bước vô định, chẳng mấy chốc Lôi Vi đã bước đến cái đình nhỏ nằm khuất sau những tán cây. Đã lâu quá rồi nàng không vào Ẩn đình này. Giờ trở lại, nó vẫn lặng lẽ ẩn mình sau những tán cây như thuở nào. Sự đời dù có biến thiên ra sao, vạn vật vẫn tuân theo sự phát triển, tuần hoàn của riêng bản thân nó, không vì bất kỳ lý do gì mà thay đổi. Nghĩ đến đây, nàng khẽ mỉm cười rồi nhanh chân bước vào tiểu đình.
Càng tới gần tiểu đình, Lôi Vi càng nhận ra một thân ảnh quen thuộc đang ngồi trong đình. Người ấy ngồi xoay lưng về phía nàng nhưng nàng vẫn dễ dàng nhận ra sự cô đơn ẩn đằng sau tấm lưng kia. Hơi nghiêng cái đầu qua đầy vẻ tư lự, nàng quan sát thật kỹ bóng lưng ấy một lần nữa, thầm đoán thử người đó đang nghĩ gì rồi tiếp tục bước vào trong.
Nhìn dáng vẻ xuất thần đến độ không nhận ra sự có mặt của nàng của người ngồi trong đình, Lôi Vi không khỏi kinh ngạc.
_ Khải ca?!- Vừa lay, Lôi Vi vừa gọi Phúc Khải.- Khải ca? Khải ca? Huynh sao vậy?
Lôi Vi phải gọi một lúc lâu Phúc Khải mới khôi phục lại tinh thần, giật mình quay về phía nàng.
_ Tham kiến Thái tử phi!
_ Giữa huynh và muội đâu cần phải lễ nghi rườm rà như vậy.- Vừa nói, Lôi Vi vừa ngồi xuống.
_ Nói gì đi chăng nữa, giờ muội cũng là Thái tử phi, là Hoàng tẩu của ta.- Vừa nói, Phúc Khải vừa đứng lên.
_ Haizzz!!! Tĩnh Bình Quận vương thật biết cách khiến người khác phiền lòng.
Không nói gì, Phúc Khải chậm rãi ngồi vào chiếc ghế đối diện với Lôi Vi. Nhìn dáng vẻ tựa như ảm não của nàng, chàng không khỏi bật cười thích thú. Đã trở thành Thái tử phi rồi mà vẫn thích trêu chọc người khác như vậy.
_ Cuối cùng huynh cũng chịu cười rồi!- Đôi mắt của Lôi Vi sáng rực lên.
_ Nhờ có Hoàng tẩu mà đệ mới có thể cười. Đa tạ tẩu tử!
Theo từng câu chữ của Phúc Khải, Lôi Vi liên tục lườm chàng bằng con mắt mang hình viên đạn.
_ Không đùa với huynh nữa!- Gương mặt của Lôi Vi trở nên nghiêm túc.- Nói cho muội biết, vừa rồi, huynh rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì mà xuất thần vậy? Có phải...huynh lại bị Phi Đào tỷ giận không?
_ Làm gì có?- Phúc Khải cau mày.
_ Vậy thì tại sao?
_ Là...
Lời còn chưa thoát ra khỏi miệng đã bị nuốt vào trong. Phúc Khải thực sự không biết phải nói với Lôi Vi như thế nào. Mọi chuyện xảy ra với chàng quá đột ngột. Chàng ước gì mình chưa nghe hay nhìn thấy bất kỳ điều gì. Như vậy, mọi chuyện đối với chàng có lẽ sẽ tốt hơn chăng? Chàng không dám chắc nó sẽ tốt lên bao nhiêu. Nhưng chàng nghĩ nó sẽ tốt hơn lúc này. Lòng chàng thật sự đang rối như tơ vò. Không biết phải làm gì và làm như thế nào.
_ Là vì trong cung dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, nên tâm tình ta không được tốt cho lắm.
_ Muội hiểu! Huynh bị thương nơi sa trường. Nặng thì cũng không nặng nhưng cũng không thể coi là nhẹ được. Gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như thế...huynh nên giữ sức khoẻ. Đừng nghĩ ngợi nhiều quá!
Mỉm cười một cái, Phúc Khải chậm rãi gật đầu. Cả hai nói chuyện với nhau khá lâu. Đến khi mặt trời ngả bóng về tây họ mới giật mình nhận ra màn đêm đang dần buông xuống.
_ Không còn sớm nữa! Muội phải về đây.
Dứt câu Lôi Vi đứng lên. Phúc Khải cũng nhanh chóng đứng lên cúi người hành lễ với nàng. Nhưng khi nàng mới bước xuống bậc tam cấp, chàng đã gọi lại.
_ Vi Nhi!
Không nói gì, Lôi Vi quay lại nhìn Phúc Khải, mỉm cười chờ đợi.
_ Nếu...nếu một ngày muội phát hiện ra người thân bên cạnh muội thay đổi, muội sẽ làm thế nào?
_ Là theo chiều hướng nào?- Lôi Vi hỏi lại.
_ Muội thử đặt giả thiết đi!
Thực ra khi Phúc Khải hỏi câu ấy, Lôi Vi sớm đã biết câu hỏi của chàng là theo chiều hướng nào. Song nàng vẫn vờ nhưng không biết để chàng nói ra tâm ý của mình. Thật không ngờ người huynh kết nghĩa của nàng lại “cứng đầu” đến vậy.
_ Nếu là theo chiều hướng tốt muội đương nhiên sẽ rất vui. Còn nếu theo chiều hướng xấu...uhm...muội nghĩ muội sẽ rất buồn và giận. Vì nói gì đi chăng nữa, muội cũng không phải là thánh nhân. Nhưng chắc chắn một điều rằng muội sẽ ở bên cạnh người đó, cố gắng hết sức để giúp người đó quay lại.
Không nói gì, Phúc Khải chỉ gật đầu.
_ Sao huynh lại hỏi muội câu đó?
_ Không có gì?- Phúc Khải lắc đầu.- Ta chỉ tò mò thôi! Cũng không còn sớm nữa, muội nên về rồi!
Bộ dạng của Phúc Khải khiến nàng liên tưởng tới những tình tiết cẩu huyết trong cách bộ phim truyền hình nàng từng xem qua. Khi nhân vật buộc phải đưa ra lựa chọn khó khăn sẽ thường tìm người hỏi ý kiến nhưng lại nói bóng gió xa xôi. Nhất định Phúc Khải có chuyện giấu nàng. Song chàng không nói, nàng cũng không ép.
_ Ông trời nhiều lúc đối với chúng ta rất tàn nhẫn. Luôn đưa ra những lựa chọn nghiệt ngã cho chúng ta. Rõ ràng là bên nào cũng không thể bỏ nhưng lại chỉ có thể chọn một trong hai mà thôi. Thật là đau lòng! Song muội tin, chỉ cần ta làm đúng với lương tâm của mình, bản thân sẽ cảm thấy thanh thản. Vậy nhé! Muội đi đây!
Dứt câu, Lôi Vi nhanh chóng rời khỏi tiểu đình để lại Phúc Khải lúc này vẫn còn đang chìm đắm trong những suy nghĩ triền miên của mình. Lòng chàng đã nhẹ nhỏm đôi phần. Nhưng nút thắt dường như lại chặt thêm một chút.
---------------------------
[1] Nguyệt hắc phong cao: trăng đen gió lớn ý chỉ đêm tối u ám.
[2] Mộc dục canh y: tắm rửa thay quần áo.
[3] Dâm oa: người con gái dâm đãng.
[4] Dâm thủy: chất dịch sinh lý.
[5] Tự ủy: tự an ủi lấy mình, đồng nghĩa với thủ dâm.
[6] Dâm thư: loại sách khêu gợi lòng ham muốn thể xác.
[7] Xuân họa: tranh vẻ cảnh quan hệ thể xác giữa nam nữ. Ở Hàn Quốc gọi là xuân cung đồ (chungongwa).
[8] Giám quốc: thay Vua coi sóc việc nước trong lúc Vua vắng mặt trong triều đình. Việc này thường được nhà Vua giao cho Thái tử nhưng cũng có thể được giao cho Hoàng tử hoặc một Vương gia trong Hoàng tộc có được sự tín nhiệm của Vua.
[9] Long sàng: giường của Vua
-----------------------
Hết chương 15