Vừa chạy, Lệ Uyên vừa thở lấy thở để. Hôm nay Ngọc Nhạn Công chúa sai nàng đem ít điểm tâm đến Trùng Hoa viên cho Vương gia. Nào ngờ đâu nàng lại biết được một tin kinh tâm động phách. Tuy không thể bước đến cổng của Mạnh Cát viện song nàng có thể đoán được Linh Thân vương cũng như Thất Hoàng tử chấn động đến mức nào. Tin chắc rằng sau khi nghe xong tin này chủ tử của nàng cũng sẽ biến sắc.
Vội đẩy cửa vào, Lệ Uyên quan sát kỹ xung quanh rồi mới đóng cửa lại tiến về phía Ngọc Nhạn Công chúa.
_ Công...Công chúa!- Vừa thở, Lệ Uyên vừa lên tiếng.
_ Có chuyện gì mà trông ngươi có vẻ khẩn trương vậy?- Nhấp ngụm trà, Ngọc Nhạn Công chúa chậm rãi hỏi.
_ Nô...nô tỳ vừa mới nghe được một tin từ Trùng Hoa viên.
_ Tin gì?
_ Là...là Hoàng thượng sắp hồi kinh rồi.
Không nói gì, Ngọc Nhạn chỉ cười khẽ. Hoàng thượng hồi kinh thì có gì đáng nói. Nhưng khoan đã, tại sao Hoàng thượng mới chỉ đi có hơn một tháng đã về rồi? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì. Đặt tách trà xuống bàn, nàng đưa mắt nhìn Lệ Uyên.
_ Nói tiếp đi!
_ Nô tỳ nghe nói chuyến đi lần này, Hoàng thượng và Vương chủ người Khiết kia suýt bị Yên Khâu ám hại nên Người mới hồi kinh sớm hơn dự định. Còn nữa, người cứu Hoàng thượng là một ca vũ trong Đông cung ạ.
_ Ca vũ trong Đông cung sao?- Ngọc Nhạn không khỏi chau mày.- Thái tử đem theo ca vũ để làm gì chứ?- Vừa nói, nàng vừa cầm tách trà lên.
_ Nô tỳ nghe người của Trùng Hoa viên bàn tán ca vũ đó chính là Cát Lôi Vi.
“Xoảnggg” tiếng tách trà rơi xuống đất bể tan tành. Ngọc Nhạn quay ngoắt về phía Lệ Uyên. Lệ Uyên lập tức quỳ xuống. Mặt nàng ta cắt không còn giọt máu.
_ Cát Lôi Vi? Thì ra bao lâu nay nàng ta làm ca vũ trong Đông cung. Vương gia có biết chuyện này không?
_ Nô tỳ không rõ ạ! Nhưng trong Trùng Hoa viên, Vương gia ngoài Mạnh Cát viện ra gần như không đi đâu cả. Nô tỳ đoán có lẽ Vương gia biết.
_ Thảo nào hôm ấy, chàng ấy bỏ đến Trùng Hoa viên ở đến nay không về phủ. Thì ra chàng vốn đã sớm biết chuyện này.
Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa cười tự trào bản thân mình.
_ Còn...còn một chuyện nữa ạ.- Lệ Uyên thận trọng lên tiếng.
_ Chuyện gì?
_ Nô tỳ không biết chuyện này có thật hay không. Nô tỳ nghe một vài cung nữ hầu hạ Linh Thân vương bàn tán rằng...Hoàng thượng đã phong Cát Lôi Vi là phi tử, trở thành Điệp phi nương nương. Sau khi chữa trị vết thương cho nàng ta xong, về đến Hoàng cung sẽ làm lễ sắc phong ạ.
Một lần nữa, Ngọc Nhạn lại chấn động trước những gì Lệ Uyên nói. Lần này nàng kinh ngạc đến độ phải mất một lúc khá lâu sau đó nàng mới trở về trạng thái bình thường. Lúc này đây, một nụ cười đầy thích thú cũng như nham hiểm chậm rãi vẽ trên gương mặt thanh tú của nàng.
_ Rất tốt! Phận làm tôn tử nên tác hợp cho họ.
_ Công chúa! Nô tỳ không hiểu ý Người.- Chất giọng của Lệ Uyên đầy khó hiểu.
_ Ta thà cúi người thi lễ với nàng ta, gọi nàng ta một tiếng “mẫu phi” hơn là trên nàng ta một bậc mà phải xưng hô tỷ muội với nàng ta.
Chất giọng gai góc và lạnh lùng của Ngọc Nhạn khiến Lệ Uyên không rét mà run.
_ Nhưng...nhưng...nhưng...- Lệ Uyên muốn nói điều gì nhưng lắp bắp mãi không nên lời.
_ Nhưng sao?- Quắc mắt về phía Lệ Uyên, Ngọc Nhạn hỏi.
_ Nhưng Chiêu Anh Công chúa nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra đâu ạ.- Vừa nói, Lệ Uyên vừa nhìn sắc mặt của Ngọc Nhạn.- Lúc nãy, khi ra về nô tỳ nhìn thấy đám người hầu của Trùng Hoa viên dọn dẹp lại Bích Tranh các. Công chúa! Đó không phải là nơi Chiêu Anh Công chúa ở mỗi khi đến Trùng Hoa viên hay sao ạ?
_ Tỷ ấy sẽ không thể nào can thiệp được. Lời của vua là nhất ngôn cửu đỉnh, không thể thay đổi được.
*
Bên ngoài Đại điện, sắc trời đã chuyển chạng vạng từ sớm song Phúc Tuần vẫn mãi không chịu đứng lên. Từ đầu buổi chiều đến giờ chàng vẫn kiên quyết quỳ ở đây, quỳ đến khi nào gặp được phụ hoàng của mình thì thôi. Những gì đang diễn ra thật quá sức tưởng tượng của chàng. Chàng không thể và cũng không muốn chấp nhận chuyện này. Chàng biết việc làm này của chàng là bốc đồng. Nhưng nếu không làm thế này e rằng mọi chuyện không thể cứu vãn được mất. Chàng nhất định không thể để chuyện này xảy ra.
Lôi Vi trở thành mẫu phi của chàng sao? Đây đúng là chuyện hoang đường nhất trong tất cả những chuyện hoang đường chàng được nghe. Nếu sớm biết có ngày này, chàng khi ấy sẽ bất chấp nàng đang đau khổ cũng xin phụ hoàng ban cho chàng hai hôn sự cùng một lúc. Nếu biết trước có chuyện này, chàng khi ấy sẽ tìm mọi cách để xuất tuần vùng Thảo Nguyên với mọi người để ngăn chặn sự việc. Nếu biết trước có việc này, chàng sẽ không nói với Phúc Vân dẫn nàng ra vùng Thảo Nguyên cho khuây khoải. Chung quy về một mối vẫn là tại chàng. Chàng thật muốn cười lớn và tự chửi rủa vào bản thân mình. Tại sao chàng lại không lường trước mọi việc để đến phút cuối cùng lại thê thảm như vậy?
_ Linh Thân vương!
Khẽ thở ra, Phúc Tuần chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt chàng là Tiểu Lý Tử, một Thái giám trẻ tuổi hầu tại Đại điện được Ông Tổng quản nhận làm đồ dệ.
_ Sư phụ của nô tài nói rằng...hay là...Ngài cứ về trước. Khi nào thích hợp sẽ nói người đến báo tin cho Ngài.
“Khi nào thích hợp”, bốn chữ này Phúc Tuần nghe thế nào cũng không lọt lỗ tai. Khi nào thích hợp là khi nào? Là ngày Lôi Vi được sắc phong, chính thức trở thành Điệp phi nương nương, mẫu phi của chàng sao? Không dù có thể nào, chàng cũng quyết phải chờ cho bằng được. Cười nhạt một tiếng, chàng chậm rãi phất tay ý bảo Tiểu Lý Tử lui ra.
Không biết làm thế nào hơn Tiểu Lý Tử vội lui ra. Nhưng mới bước được vài bước, một tốp người toàn chủ tử từ cổng Đại điện tiến vào khiến hắn không khỏi ngạc nhiên. Tiến đến chỗ Phúc Tuần, cả tốp người lập tức quỳ xuống. Gì vậy? Chuyện cũ tái diễn sao? Chỉ có điều lần này quân số có vẻ nhiều hơn vài người. Thái tử Phúc Vân, Chiêu Anh Công chúa, Chiêu Anh hầu Nam Cung Hàn, Hinh Thân vương Phúc Hoằng, Linh Thân vương Phúc Tuần, Thất Hoàng tử Phúc Khải, Bát Hoàng tử Phúc Tường, bảy người này quỳ một hàng ngay giữa sân Đại điện khiến không chỉ Tiểu Lý Tử mà cả bọn lính gác cũng bất ngờ, ngạc nhiên.
_ Tiểu Lý Tử!- Thái tử Phúc Vân chậm rãi lên tiếng.- Ngươi vào bẩm với Hoàng thượng, chừng nào Hoàng thượng không gặp Linh Thân vương Mạnh Phúc Tuần, bọn ta sẽ quỳ mãi ở đây. Quỳ đến khi nào Bệ hạ chịu gặp Linh Thân vương thì thôi.
_ Thái tử!- Chất giọng của Phúc Tuần thảng thốt.
_ Ngũ đệ! Là ta đã không chăm sóc tốt Lôi Vi khiến nàng ấy không chỉ trọng thương mà còn trở thành Điệp phi của phụ hoàng. Trong chuyện này ta có trách nhiệm không nhỏ.
_ Đây là chuyện ngoài ý muốn, không ai lường trước được. Hoàng huynh không có lỗi.
Đưa mắt nhìn Phúc Vân rồi sang Phúc Tuần, Thiên Phương Công chúa nhẹ nhàng mỉm cười.
_ Nếu đã là việc xảy ra ngoài ý muốn, vậy hãy để bọn ta cùng đệ gánh vác, cùng đệ đối mặt, cùng đệ ngăn chặn.
_ Đúng vậy!- Phúc Khải lên tiếng.- Vương gia của đệ! Huynh yên tâm! Chuyện này sẽ sớm được giải quyết ổn thỏa thôi.
_ Tiểu nha đầu đó đúng là có phúc thật.- Vừa nói, Phúc Tường vừa vờ thở dài.
_ Còn không mau vào bẩm báo?- Đưa mắt nhìn Tiểu Lý Tử, Phúc Hoằng nghiêm giọng.
Thấy sắc mặt nghiêm túc của các vị Thái tử, Vương gia, Công chúa, Hầu gia, Hoàng tử, dĩ nhiên Tiểu Lý Tử không dám chậm trễ mà vội chạy vào trong nhanh đến độ chân nọ đá chân kia khiến hắn suýt té...
_ Cái gì?- Vừa đập bàn, Định An Hoàng đế vừa quát.- Bọn chúng dám uy hiếp Trẫm sao? Bọn chúng muốn quỳ? Vậy được! Cứ để cho bọn chúng quỳ.
....................
Màn đêm buông xuống. Trên bầu trời những ngôi sao lấp lánh cũng đã mọc. Gió đêm khẽ thổi mang theo chút lạnh. Chậm rãi đưa mắt nhìn ra ô cửa, Định An Hoàng đến khẽ lắc đầu.
_ Ông Quốc Dương!
Ngay sau tiếng gọi, Ông Tổng quản liền có mặt.
_ Có nô tài!
_ Bọn chúng vẫn còn quỳ ngoài đó sao?
Dù đoán biết được câu hỏi của Định An Hoàng đế song Ông Tổng quản vẫn không khỏi thở dài.
_ Vâng ạ!
Chậm rãi đứng lên tiếng về phía trước, Định An Hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm rộng lớn. Một đoạn hồi ức mờ nhạt hiện về trong ông. Ấy là một thiếu nữ tuổi vừa trăng tròn đang nâng cao cánh tay lên múa điệu Phi đáo Thiên đàng [1]. Hình ảnh tà áo đỏ nhẹ nhàng thướt tha yêu kiều đến nay vẫn mãi in đậm trong tâm trí ông, khiến ông không thể nào quên được.
_ Gọi Linh Thân vương vào!
_ Vâng!
Chuyện này căn bản không thể trốn tránh. Ông không gặp mặt Phúc Tuần là vì không muốn giữa phụ tử xảy ra bất hòa. Nhưng những đứa con này của ông thật quá cứng đầu, cứng đầu đến độ ông không thể dùng quyền của một vị vua ra mà phạt, mà ép chúng được.
_ Nhi thần tham kiến phụ hoàng! Phụ hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
_ Đứng lên đi!
Dứt câu, Định An Hoàng đến chậm rãi quay về phía Phúc Tuần. Gương mặt có phần mệt mỏi, đôi mắt có phần trũng lại. Xem ra đứa con này của ông quả thật si tình đến độ hết thuốc chữa rồi.
_ Nói đi! Hãy nói ra điều muốn nói đi.
_ Nhi thần khẩn xin phụ hoàng hãy thu hồi lại lệnh sắc phong ca vũ Cát Lôi Vi của Đông cung điện thành Điệp phi nương nương.
_ Con dựa vào đầu để cầu xin Trẫm điều này? Dựa vào tình yêu của con dành cho Lôi Vi? Con đừng quên, chính tình yêu của con đã khiến nàng bị tổn thương sâu sắc. Con muốn dựa vào địa vị của mình? Con nên biết, con chỉ là một Vương gia nhỏ bé. Vậy con dựa vào cái gì để cầu xin Trẫm điều này?
_ Dựa vào sinh mệnh của nhi thần!- Phúc Tuần kiên định trả lời.- Phụ hoàng! Người nói không sai. Tình yêu của nhi thần đã khiến nàng phải đau khổ. Là nhi thân đã gây nên thương tổn không thể nào bù đắp được cho nàng ấy. Nhưng nhi thần đã từng hứa với nàng là sẽ dùng sinh mệnh của bản thân mình để bảo vệ nàng ấy, che chở nàng ấy, khiến nàng ấy một đời bình an, một đời hạnh phúc. Vậy nên dù nàng ấy cả đời này cự tuyệt nhi thần, chỉ cần nhi thần còn sót lại một hơi thở, nhi thần quyết bảo vệ nàng ấy.
_ Sinh mạng của con có thể bảo vệ nàng ấy, giúp nàng ấy thoát chết sao?- Chất giọng của Định An Hoàng đế có chút châm chọc.- Nếu khi đó con có mặt ở đó, phải chăng con sẽ lao ra quyết một phen sống mái với Tác Đan? Rồi khi đó, vùng biên cương phía Nam của Tân Thục sẽ ra sao? Lúc ấy con chẳng những bảo vệ được nàng ấy như mong muốn của con mà còn đẩy hàng ngàn lê dân bách tính vào cảnh điêu linh lần nữa. Con thật sự mong muốn điều này sao?
Câu hỏi của Định An Hoàng đế khiến Phúc Tuần nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Viễn cảnh ông chỉ ra hoàn toàn có thể trở thành sự thật.
_ Là người có khả năng sẽ kế thừa ngôi vị này, con nên biết bên nào trọng bên nào nhẹ.
_ Phụ hoàng! Đến nữ nhân mình yêu thương mà không thể bảo vệ được thì còn nói gì đến chuyện bảo vệ lê dân bá tánh?
_ Ngươi...- Định An Hoàng đế không nói nên lời.- Được! Ngươi đã nói vậy, vậy Trẫn hỏi ngươi, nếu như lúc ấy Trẫn không nói Lôi Vi là phi tử của Trẫm, liệu giờ này, nàng ấy có còn toàn mạng hay không?
Phúc Tuần có chút bất ngờ trước câu hỏi này của Định An Hoàng đế bởi nó không chỉ đơn giản là việc làm, lời nói để cứu một người mà còn là hành động cho thấy tình cảm của một vị quân vương, dù rằng hành động ấy mang tính quyền lực và cưỡng chế. Lúc chiều khi mới đến quỳ ở Đại điện, Ông Tổng quản đã nói cho chàng biết rằng bao nhiêu lân nay phụ hoàng của chàng vẫn luôn tìm kiếm một ca vũ, ca vũ mà ông đã gặp ở Vọng Vũ đài cách đây hơn một năm về trước, chính là Cát Lôi Vi. Khi biết được chuyện này Ông Tổng quản hoàn toàn bất ngờ, chấn động lẫn kinh ngạc nhưng vì khẩu dụ không được tiết lộ của nhà vua nên ông không thể trái lệnh được. Đến khi tình cờ gặp lại Lôi Vi, phụ hoàng của chàng luôn có ý định tiếp cận tạo mối quan hệ với nàng, sau đó sẽ phong nàng làm phi. Vậy nên dù không có việc xảy ra hôm ấy, chuyện nàng phong phi cũng là chuyện sớm muộn xảy ra. Và vì nhờ có chuyện ấy nên việc này được thúc đẩy sớm hơn dự định.
Sau khi nghe xong, Phúc Tuần kinh ngạc đến độ không nói nên lời. Song điều đó cũng không thể làm lung lay ý chí của chàng. Bởi chàng biết trong trái tim nàng vẫn còn có chàng.
_ Nàng ấy sống, nhi thần sống. Nàng ấy chết, nhi thần chết.
Nhìn vào đôi mắt cương quyết của Phúc Tuần, cơn giận từ đâu lại dâng lên trong lòng Định An Hoàng đế. Đồng sinh đồng tử sao? Một sự kiên định không gì có thể sánh bằng. Giá như trước kia, ông cũng như thế...
_ Đồng sinh đồng tử? Ngươi đã không thể đem lại hạnh phúc cho Lôi Vi, lẽ nào Ngươi không muốn nàng ấy được hạnh phúc, có một gia đình với một đấng trượng phu có thể bảo vệ, đem lại hạnh phúc cho nàng?
_ Nhi thần dĩ nhiên là muốn nàng ấy hạnh phúc. Nhi thần cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc để nàng ấy đến bên cạnh một nam nhân khác. Bởi hạnh phúc của nàng ấy phải là do nhi thần mang lại. Nhưng nếu điều phụ hoàng nói xảy ra thì nhi thần không mong muốn mình...phải gọi nàng ấy một tiếng “mẫu phi“.
_ Ngươi...
Bên ngoài Đại điện, tâm trạng của mọi người dường như cũng không khá khẩm hơn là bao. Sau khi Phúc Tuần được triệu kiến, Phúc Vân đã sai Tiểu Lý Tử đến Đông cung bảo Tiểu Khổng Tử đến Điệp Lan điện tìm cách báo tin cho Lôi Vi. Nàng phải vất vả lắm mới vượt tường thoát khỏi vòng kiểm soát của lính canh mà tới đây. Vừa tới đây đã phải chứng kiến bầu không khí căng thẳng thế này.
Từ ngày từ Thảo Nguyên trở về, Lôi Vi lập tức được đưa vào Điệp Lan điện. Nói là để chuẩn bị cho lễ sắc phong nhưng thực chất, chả khác giam lỏng là bao. Tự do của nàng chỉ gói gọn trong Điệp Lan điện và cũng không được tiếp xúc với bất kỳ thông tin nào. Song Thiên Phương Công chúa sớm đã an bài đặc biệt sai một cung nữ của Ngự Trù phòng đến đưa đồ ăn cho nàng. Tiểu An Tử, Tiểu Đậu Tử, Tiểu Khổng Tử, Tiểu Trúc Tử thay phiên nhau lén giấu thông tin vào bên trong thức ăn cho nàng. Hôm nay, nàng chờ từ bữa điểm tâm đến bữa trưa rồi tới bữa tối đều không nhận được tin tức nào. Đang lúc lo lắng lại nhặt được một tời giấy từ bên ngoài ném vào ghi vỏn vẹn một dòng báo rằng Phúc Tuần vì chuyện của nàng nên đã quỳ ngoài Đại điện và hiện đã được triệu kiến.
Nhớ lại chuyện Phúc Tuần đã từng quỳ ở Đại điện một lần, Lôi Vi thấp thỏm không yên vậy nên nàng phải vận dụng mọi trí lực mới thoát khỏi Điệp Lan điện bất chấp việc vết thương chưa lành hẳn mà chạy đến đây những mong mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng.
_ Lính đâu!
Tiếng quá của Định An Hoàng đế vang kên khiến ai nấy bên ngoài đều thót tim. Hai tên linh canh vội chạy vào.
_ Giải Linh Thân vương về Bảo Khánh cung. Không có lệnh của ta, không cho phép nó rời khỏi nơi đó nửa bước.
Sau câu nói ấy, Phúc Tuần nhanh chóng được hai tên lính áp giải ra ngoài.
_ Phúc Tuần!
Vừa nói, Lôi Vi vừa chạy về phía Phúc Tuần và giữ chàng lại.
_ Vi Nhi?- Chất giọng của Phúc Tuần có chút ngạc nhiên.- Nàng sao lại ở đây?
_ Không quan trọng!- Vừa lắc đầu, Lôi Vi vừa nói. Chất giọng của nàng vỡ òa.- Anh...tại sao...tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
_ Vi Nhi! Ta không sao!- Chất giọng của Phúc Tuần điềm tĩnh, ôn nhu như nước.- Nàng yên tâm! Ta chắc chắn sẽ không sao!
_ Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi. Đừng có vuốt...
_ Lôi Vi! Có những điều không thể nói ra được đâu.
Phúc Khải lên tiếng cắt ngang lời Lôi Vi hòng ngăn chặn điều nàng chuẩn bị nói cũng như kiềm chế tính bốc đồng của nàng. Nào ngờ đâu nàng lại bùng nổ.
_ Cái gì mà có thể với không thể? Tiểu nữ không hiểu và cũng không muốn hiểu. Tiểu nữ chỉ biết dù là một người bình thường cũng không thể đưa ra phán quyết một cách bừa bãi được huống hồ người đó là quân vương của một nước.
_ Điệp phi!- Một tên lính lên tiếng nhắc nhở.
_ Điệp phi gì chứ?! Ta còn chưa sắc phong thì Điệp phi cái quái gì? Ta không phải và cũng không muốn làm Điệp phi của các ngươi.
Sau câu nói ấy, nước mắt của Lôi Vi không thể nào kiềm lại được nữa. Nó nhanh chóng tuôn ra như suối. Nhìn thấy tình cảnh này, Phúc Tuần hoàn toàn tê tâm liệt phế. Vùng thoát ra khỏi hai bàn tay đang giữ vai mình, chàng vội ôm lấy nàng. Cái ôm rất chặt và mãnh liệt!
Trong lúc hai tên lính canh đưa mắt nhìn nhau không biết làm gì, Phúc Vân ra hiệu cho bọn chúng lui ra. Thấy vậy bọn chúng mới khẽ thở phào song không ai trong bọn chúng dám đứng cách quá xa.
_ Tại sao chứ? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
_ Ngoan nào Vi Nhi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa áp gò má lên đỉnh đầu Lôi Vi vừa lấy tay vỗ nhẹ đầu nàng.- Nàng nghe ta nói này, ta nhất định sẽ không sao. Và bằng mọi giá, ta sẽ cứu nàng.
Lôi Vi không nói gì, nàng chỉ gục đầu vào vồng ngực ấm áp của Phúc Tuần mà thút thít như một đứa trẻ.
_ Tại sao Điệp phi lại ở đây? Lập tức đưa nàng ấy hồi cung.
Câi nói vọng ra từ bên trong của Định An Hoàng đế chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Hai con người đang ôm chặt nhau lập tức bị lính canh tách ra.
_ Phúc Tuần!
_ Vi Nhi! Nàng yên tâm! Ta nhất định sẽ cứu nàng!
_ Anh nhất định, nhất định phải bình an!
Bốn tên lính canh nhau chóng chia tách hai người ra. Trong mắt mọi người lúc này bọn họ chẳng khác nào những kẻ chia uyên rẽ thúy song họ ăn lộc của triều đình, thủ cấp do Hoàng thượng nắm giữ nên dù không nỡ bọn họ cũng phải nỡ.
------------------------
[1] Phi đáo thiên đàng: Bay đến thiên đường.
----------------------
Hết chương 61