Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 52: Chương 52: Giọt nước tràn ly




Mặt trời những ngày cuối đông trở nên rực rỡ và đẹp vô cùng. Từng sợ nắng vàng óng nhẹ nhàng xuyên qua những tầng mây, ban phát hơi ấm cho nhân gian. Trong nắng, cơn gió lạnh khẽ thổi mang theo hơi ẩm của trận tuyết đêm qua khiến bầu không khí mang theo một hương vị đặc biệt thanh tân. Một hương vị tươi mới báo hiệu một mùa mới sắp sang.

Theo gió, một bản nhạc réo rắc vang lên giữa lưng chừng đồi làm say lòng người. Giữa bãi cỏ được bao phủ bởi tuyết trắng, bên trong đình nhỏ là một nam nhân trong bộ y phục màu trắng ngà đang gảy đàn. Vừa gảy, chàng vừa hướng mắt nhìn về phía nữ tử trong bộ y phục màu cam đang múa điệu múa làm say lòng người. Nơi đáy mắt chàng phát ra những tia sáng rực rỡ, đẹp hơn cả ánh thái dương. Sự mê luyến dường như tràn ngập và thấm dần vào trong mọi ngóc ngách nhỏ nhất của bãi cỏ này.

Nở một nụ cười thật tươi, Phúc Tuần lại đưa mắt lên dõi theo từng động tác uyển điệu của Lôi Vi. Đã lâu lắm rồi chàng không xem nàng múa. Quả là so với lúc chàng xem nàng múa tại Chiêu Anh hầu phủ, nàng đã có sự tiến bộ vượt bậc. Nàng cuối cùng cũng đã tự khẳng định được bản thân mình. Chàng thật sự vui mừng vì điều đó.

Lôi Vi nói với Phúc Tuần rằng điệu vũ này là dành riêng cho chàng, chỉ riêng mình chàng. Khi nghe nàng nói như vậy, lòng chàng thật ngập tràn hạnh phúc không gì sánh bằng. Bởi dù chỉ là ngẫu hứng, nhưng chắc rằng nàng đã dồn cả tâm tư, tình cảm của mình vào đó. Bản nhạc, điệu múa chỉ thuộc về hai người. Hạnh phúc của họ như đang được nhân lên gấp nhiều lần.

Đưa một tay lên cao, một tay còn lại nhẹ nhàng đặt dưới cằm, Lôi Vi chậm rãi quay lại và hé nở một nụ cười. Xoay người thêm lần nữa, nàng kết thúc bài múa của mình. Cất tiếng cười giòn tan, nàng tiến lại gần Phúc Tuần trong tiếng vỗ tay của chàng.

_ Đẹp! Đẹp lắm! Quả không hổ danh là Thượng đẳng ca vũ.

_ Gì chứ? Anh đấy mỉa mai em đấy à?- Chất giọng của Lôi Vi có chút hờn dỗi.

_ Ta nào dám!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa bóp nhẹ chóp mũi của Lôi Vi.

Những giây phút bên nhau như thế này thật yên bình. Ngắm gương mặt đang ửng đỏ của Lôi Vi, lòng Phúc Tuần cảm thấy ấm áp đến lạ kỳ. Một sự yên bình thật khó tả. Yêu thương trong tim mỗi lúc một tràn đầy.

Mỹ nhân như hoa. Chỉ nở vì người quân tử.

Đời này, chỉ có người con gái này là khiến Phúc Tuần mê đắm đến vậy. Chàng nguyện dùng cả đời này của mình để ở bên nàng, dùng cả sinh mệnh của mình để bảo vệ nàng quyết không hối tiếc.

_ Nào! Thân thể nàng vốn không thể chịu lạnh, quàng áo vào cho ấm.

Vừa nói Phúc Tuần vừa choàng áo khoác vào cho Lôi Vi. Trước sự ôn nhu, dịu dàng của chàng, nàng thật không thể nào kháng cự lại được. Nàng chỉ có thể thuận theo trái tim mình mà thôi.

_ Chỉ cần được anh ôm là em đã cảm thấy ấm áp rồi.- Vừa nói, Lôi Vi vừa ôm lấy cánh tay của Phúc Tuần rồi rúc vào người chàng.

_ Chỗ này...- Vừa nói, Phúc Tuần vừa chỉ vào miệng Lôi Vi.-...biến thành kim khẩu [1] từ khi nào vậy.

Không nói gì, Lôi Vi chỉ cười rồi cọ cọ mũi mình vào người Phúc Tuần chẳng khác nào một chú chó nhỏ đang ra sức nựng chủ nhân của mình.

Họ cứ thế ngồi lặng lẽ bên nhau ngắm từng bông tuyết nhẹ rơi, nghe khúc nhạc phát ra từ cây Cổ cầm. Cho đến thật lâu sau đó, Lôi Vi nhận ra giờ nàng thật làm biếng. Trước kia, sau kỳ thi thăng cấp lên Sơ kỳ nàng một tuần bảy ngày thường luyện đàn ít nhất hai lần. Từ sau khi ở bên cạnh Phúc Tuần rồi, nàng dường như luyện đàn rất ít, toàn bắt chàng đàn cho nàng nghe. Vậy mà chàng chẳng hề kêu ca, than vãn gì. Ngẫm lại, nàng thật không biết đây có phải chính là điều mà người ta vẫn hay nói: vì người mình yêu, mình có thể làm bất kỳ chuyện vô vị hay quá đáng nào mà không hề kêu ca, phản đối. Nghĩ tới đây nàng khẽ mỉm cười, nụ cười tựa như một cánh hoa.

Cứ vậy, họ cứ vậy mà tựa vào vai nhau đến khi sắc trời chuyển màu.

_ Vi Nhi!- Vừa gọi, Phúc Tuần vừa nhẹ nhàng lay người Lôi Vi.- Vi Nhi! Dậy thôi!

_ Người ta muốn ngủ!- Vừa nói, Lôi Vi vừa xiết chặt vòng tay của mình quanh người Phúc Tuần.- Anh để cho em ngủ thêm tý nữa đi.

Nhìn dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê của Lôi Vi, Phúc Tuần không khỏi bật cười. Nhẹ nhàng hạ tay xuống, chàng vỗ vào má của nàng.

_ Dậy đi nào Vi Nhi! Trời gần tối rồi!

_ Trời tối rồi sao?

Vừa hỏi, Lôi Vi vừa he hé mở mắt ra. Lúc này nàng mới nhận ra bầu trời đã chuyển sắc. Gió nơi ngọn đồi cũng đang dần trở nên lạnh hơn. Đưa tay lên che miệng rồi ngáp một hơi dài, nàng nhanh chóng vươn người.

_ Sao lại có thể tối nhanh đến thế được?

_ Đấy là tại nàng ham ngủ đấy!

Không nói gì, Lôi Vi hừ nhẹ một tiếng rồi cùng Phúc Tuần đứng lên tiếng về phía cỗ xe ngựa cách đó không xa.

_ Vậy là sắp hết một ngày rồi. Mai trời lại sáng.

_ Thật không ngờ, nàng cũng biết đạo lý đó!- Chất giọng của Phúc Tuần có chút kinh ngạc, trong giọng nói còn lẩn khuất tiếng cười.

_ Sách đấy! Em đọc từ trong sách ra đấy.

_ Sách gì vậy?

_ Không nói cho anh biết!

Dứt câu, Lôi Vi chạy một mạch về phía cỗ xe. Một phần là vì muốn đùa giỡn với Phúc Tuần, một phần là vì nếu chàng tiếp tục truy hỏi tên sách, nàng quả thật không thế nào bịa ra được. Câu nàng nói vốn có trong một bộ truyện nổi tiếng nhưng vì nàng nhớ không chính xác nên chỉ nói dựa theo mà thôi. Chạy một mạch đến cỗ xe, nàng hướng mắt nhìn xuống bên dưới ngọn đồi.

Ngọn đồi nằm ngay phía sau lưng của Trùng Hoa viên vậy nên từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ khu vườn rộng lớn đó. Kể cả khu vườn Phù dung cũng được thâu vào trong mắt nàng. Nhìn từ trên cao nhìn xuống, nơi ấy thật giống như một cách đồng Phù dung mang sắc trắng thuần khiết cuối ngày.

_ Đẹp quá!- Lôi Vi thốt lên.- Vườn Phù dung, còn cả Mạnh Cát viện nữa, thật đẹp.

_ Đúng vậy!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa tiến tới nắm lấy tay Lôi Vi.- Nhìn từ nơi này, nó chẳng khác nào chốn Bồng Lai. Vi Nhi! Có vui không?

Không nói gì, Lôi Vi chỉ gật đầu.

_ Vi Nhi! Nàng vì ta mà đã trồng trên mảnh đất đó loài cây tượng trưng cho tình yêu bất diệt. Còn ta, ta nguyện vì nàng mà biến nơi ấy trở thành chốn Bồng Lai. Trở thành nơi của riêng hai ta.

Nghe được những lời này, có người con gái nào lại không cảm động. Lôi Vi cũng không phải là ngoại lệ. Ngước lên nhìn Phúc Tuần, ý cười như lan tỏa trong đôi mắt nàng, mang theo đó là biết bao nhiêu yêu thương, hạnh phúc, mãn ý. Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi vòng tay qua ôm lấy Phúc Tuần, cái ôm thật dịu dàng và đầy chân tình.

*

Thái Thường Nhạc phủ mỗi năm lại có một lần nhộn nhịp. Kể ra cũng không phải là chuyện gì to tát nhưng nó lại mang đến một niềm vui không nhỏ cho các ca vũ cũng như nhạc công trong phủ. Đó chính là ngày bọn họ nhận được quà từ người nhà gửi đến. Năm nay ngày này rơi vào dịp cuối năm nên có lẽ niềm vui của họ được nhân lên nhiều lần.

Nhớ năm ngoái, việc này khiến cả Thái Thường Nhạc phủ được một phen ồn ào. Vậy nên, để tránh lịch sử lặp lại, Lôi Vi quyết định đến bờ hồ chăm chỉ tập múa. Tốt nhất là không nên đụng tới đám người đó. Tú Đình tuy thời gian gần đây không gây chuyện với nàng. Nhưng nàng thực hiện được lời hứa của mình, chắc chắn trong lòng nàng ta có không ít cái gai. Chẳng qua là chưa tìm được thời cơ mà thôi. Sống trong Hoàng cung một năm, cuối cùng nàng cũng học được câu bớt được việc nào hay việc nấy. Càng huống hồ giờ ai ai trong hậu cung cũng biết nàng đi theo Linh Thân vương Mạnh Phúc Tuần nên càng phải bớt những việc phiền phức hơn trước nhiều.

Trước kia chỉ có mình nàng, có thể xem nàng muốn làm gì thì làm, không màng đến hậu quả. Nhưng giờ, những việc nàng làm lại có khả năng ảnh hưởng đến Phúc Tuần. Nàng không thể mạo hiểm. Con người ta rồi cũng sẽ đến lúc phải trưởng thành, nhưng trưởng thành như thế này nàng thật không thích tí nào.

Vung tay trái lên cao, hạ tay phải xuống thấp sau đó xoay tròn rồi quay lại hé nở một nụ cười. Bài múa cho yến tiệc đón năm mới cuối cùng Lôi Vi cũng đã luyện xong. Cuối năm, tiết trời vẫn lạnh như cắt da cắt thịt nhưng vì để khỏi vướng víu tay chân nên nàng đã treo áo khoác lên cành cây. Nên hậu quả chính là tuyết bám đầy trên áo nàng. Phần lớn trong số đó đã tan ra và thấm vào bên trong.

_ Trời lạnh như thế này, ngươi vẫn chăm chỉ luyện tập đến thế à? Bội phục! Bội phục!

Chất giọng quen thuộc vang lên, Lôi Vi quay lại nhìn.

_ Tham kiến Bát Hoàng tử! Bát Hoàng tử cát tường!

_ Đứng lên đi!

Trong lúc Lôi Vi đứng lên, Phúc Tường quất mắt nhìn một lượt.

_ Ngũ huynh đâu? Bình thường ta thấy huynh ấy chiều nào cũng ra Ngự Hoa viên này chắc chắn là đến chỗ ngươi. Hôm nay sao ta không thấy?

_ Bát Hoàng tử! Từ sau khi từ sa trường trở về, tiểu nữ thấy Ngài càng ngày càng lắm lời thì phải?!- Vừa cười, Lôi Vi vừa nói.- Đúng là Linh Thân vương rất hay ra chỗ này nhưng đâu nhất thiết ngày nào Ngài ấy cũng phải tới.

_ Cũng đúng!- Phúc Tường gật đầu.- Ngày nào cũng gặp nha đầu nhà người huynh ấy chắc đã sớm bị thất tam phong [2] rồi.

Ý tứ trong lời nói của Phúc Tường quá rõ ràng. Thật chàng không chọc nàng điên lên là không được hay sao chứ? Ấu trĩ hết chỗ nói.

_ Ngài...

_ Đấy! Đấy! Đấy! Ta nói có sai đâu! Mới chỉ chọc ngươi một câu, ngươi đã muốn động khẩu sát nhân [3].

_ Động khẩu sát nhân?- Lôi Vi kinh ngạc.

_ Uhm! Lời nói có tính sát thương rất cao, cao hơn cả vạn tiễn xuyên tâm. Chẳng lẽ ngươi không biết?

Chào thua! Lần này Phúc Tường nói đúng, Lôi Vi ngã mũ chào thua. Nhưng...quả thật cục tức vừa rồi nàng nuốt không trôi.

_ Nếu lời nói có tính sát thương cao chắc có lẽ Bát Hoàng tử Ngài giờ đã mồ yên mã đẹp từ tám đời trước rồi.

_ Ngươi...

Phía xa truyền tới tiếng nói cười nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lôi Vi và Phúc Tường. Cả hai nhanh chóng nhìn thấy bên kia hồ, một tốp nữ nhân đang tiến về cái đình nghỉ mát gần đó.

_ Thật hiếm thấy các Công chúa ra đây hóng mát.- Vừa đưa mắt nhìn Lôi Vi vừa nói.

_ Ngươi nghĩ thế thật à?

Trong lời nói của Phúc Tường có ẩn ý. Lôi Vi hoàn toàn nhìn ra được điều đó. Nhưng nàng thật sự không muốn bận tâm đến mấy chuyện vặt vãnh đó.

_ Bát Hoàng tử! Ngài là nam nhân chứ không phải là nữ nhân. Nên nghĩ thoáng một tý thì hơn.

Không nói gì, Phúc Tường tiến về phía trước một bước. Từ sau tiệc mừng sinh thần của Phúc Khải tại Linh Thân vương phủ năm ngoái, đám tỷ muội của chàng có người sớm đã nhìn không vừa mắt Lôi Vi. Nguyên nhân cũng bởi có nhiều Hoàng tử quan tâm đến nàng, còn bởi vì nàng lại có tài năng thật sự. Đêm Trung thu vừa rồi, khi Lôi Vi lên múa, chàng ngồi bên dưới quan sát, mười phần hết tám, chín phần tỷ muội của chàng tỏ ra khó chịu. Xem ra ngoài đám Hoàng tử ra, chỉ có Thiên Phương Công chúa là thực tâm đối đãi và nâng đỡ nàng ấy. Nghĩ đến chàng không khỏi lo lắng thay cho nàng. Tuy nói rằng Phúc Tuần sẽ che chở, bảo vệ nàng nhưng nếu nàng không lấy được thiện cảm của họ quả thật sau này sẽ khó sống ở hậu cung.

Nhác thấy bóng dáng của Ngọc Nhạn, mi tâm của Phúc Tường khẽ chau lại. Từ sa trường trở về, chàng nghe nói Ngọc Nhạn dạo gần đây hay lui tới chỗ Lôi Vi. Chàng thật không biết đây rốt cuộc là phúc hay họa.

_ Ta nghe nói, Ngọc Nhạn Công chúa dạo gần đây đối đãi với ngươi rất tốt?

_ Đó là người ngoài nói, là tự bản thân Công chúa cảm nhận mà thôi.

_ Ngươi đã có sự đề phòng?

_ Có thì sao? Không có thì sao? Tiểu nữ chỉ muốn kê cao gối mà ngủ thôi. Không muốn ngày ngày phải bất an lo cái này, sợ cái kia. Đối với người chốn hậu cung, tiểu nữ không muốn tiếp xúc nhiều. Nhưng Ngọc Nhạn Công chúa...cứ như là bám riết lấy tiểu nữ. Tuy tiểu nữ muốn ngủ ngon nhưng cũng không muốn bay mất đầu.

Không nói gì, Phúc Tường bật cười.

_ Chuyện này, Ngài đừng nói cho Linh Thân vương biết.

_ Sớm đã lan truyền khắp hậu cung, ngươi nghĩ Ngũ huynh còn không biết sao?

Lần này, Lôi Vi thật không nén được tiếng thở dài.

_ Vi Nhi! Ngươi phải tự mình cẩn thận. Ngũ huynh rất lo lắng cho ngươi đấy. Từ sau khi ngươi bị trúng độc Thần sa, ta có cảm giác huynh ấy lúc nào cũng ngồi trên đống lửa. Ngươi thử nghĩ xem, ngươi bị nghi oan hoặc xảy ra sơ suất gì huynh ấy còn có thể cứu được. Nhưng ngươi bị hạ độc như vậy, huynh ấy...thật sự ngoài việc chết chung với ngươi ra thì cứu ngươi cách sao đây?

Nhớ lại chuyện này, Lôi Vi lại nhớ đến chuyện Phúc Hoằng hạ thủ với Phúc Tuần. Từng chuyện, từng chuyện liên đới với nhau. Nàng thật sự không muốn nhớ đến những chuyện ấy nữa.

_ Tiểu nữ sẽ cẩn thận!

Chạng vạng Lôi Vi mới quay trở về Thái Thường Nhạc phủ. Kỳ thực nàng sớm đã rời khỏi bờ hồ rồi nhưng vì vẫn chưa muốn trở về nên nàng đành vào một cái đình ngồi tạm. Chờ đi khi mặt trời đã đi xuống được nửa đường rồi nàng mới trở về.

Bên trong Thái Thường Nhạc phủ xem ra tiếng bàn tán vẫn chưa ngớt. Càng đến gần Tây Khương viện, tiếng khoe khoang nịnh bợ càng lúc càng rõ ràng. Khoe quà, khoe lễ vật ở một mức độ nào đó có thể xem đây là việc chấp nhận được. Nhưng như thế này quả thật quá phô trương. Cứ như là không cho thiên hạ biết được mình có đồ mới là sẽ chết không bằng. Loại người này, Lôi Vi quả thật không thể nào cảm nổi. Nhìn vào liền có cảm giác buồn nôn.

_ Kia không phải là con dâu tương lai của Hoàng thượng sao? Sao đến ngày nhận quà của người thân lại không có quà gì cả vậy.

Không cần nhìn Lôi Vi cũng biết được ai đang phát ngôn. Tú Đình vẫn luôn muốn tìm cơ hội để châm chọc, mỉa mai thậm chí là bài xích, chà đạp nàng. Hít một hơi thật sâu, vừa vòng hai tay trước ngực, Lôi Vi vừa quay về đám Tú Đình đang ngồi trong đình nghỉ mát. Xem ra lần này so với lần trước chỉ có nàng ta là lên tiếng còn những kẻ còn lại đều im lặng, chỉ ậm ờ mấy câu, a dua hùa theo. Hùa theo một kẻ nhà giàu có mà thôi. Chỉ đáng tiếc...

_ Ăn no rửng mỡ đi hóng chuyện người khác. Bản chất đúng là không thay đổi.- Chất giọng của Lôi Vi trầm ổn nhưng nếu nghe kỹ quả thật lời nào lời nấy cũng toát ra lãnh khí khiến người khác lạnh thấu xương.- Ta nói này, nếu có thời gian ngươi hãy lo tốt chuyện của mình đi.

_ Còn chưa biết ai phải lo tốt chuyện của mình đâu.- Vừa cười mỉa, Tú Đình vừa tiến lại gần về phía Lôi Vi.- Chuyện tốt của ngươi ở chốn hậu cung còn chưa ít hay sao? Dam díu với Hinh Thân vương, sau đó lại còn phá đám chuyện của Ngọc Nhạn Công chúa và Linh Thân vương. Hôm nay, ngươi trèo cao đến như vậy e rằng có ẩn tình.

_ Ẩn tình? Ẩn tình gì? Ta cũng thật sự muốn biết nó là ẩn tình gì? Trước khi nói ta dam díu với Hinh Thân vương, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ hai chữ “dam díu” có nghĩa là gì. Hinh Thân vương năm thê bảy thiếp sao không nghe ai nói gì, trong khi đó ta khi ấy căn bản chả là người của ai, đi theo Hinh Thân vương thì có gì là sai? Ngươi nói ta dam díu, có phải não của ngươi bị liệt rồi không?

_ Ngươi...

_ Còn nữa! Chuyện tình cảm giữa Linh Thân vương và Ngọc Nhạn Công chúa, ta từ trước đến nay chưa hề phủ nhận trách nhiệm cũng không hề có bổn phận phải chịu trách nhiệm. Tình cảm là tự nó phát sinh và phát triển, ta căn bản không có sức quản, cũng không muốn quản. Ta không phủ nhận tình cảm của ta dành cho Linh Thân vương. Nhưng đó là sau này còn trước đó, ta đâu có. Ngươi nói ta phá hoại tình cảm hai người họ, có phải ngươi mất khả năng đánh giá, nhận thức sự việc không?

_ Ngươi nói cái gì? Não bị liệt? Mất khả năng đánh giá, nhận thức sự việc?

Tú Đình có chút choáng váng về khẩu khí của Lôi Vi. Khẩu khí của nàng, không phải nàng ta không biết nhưng lần nào nàng ta quả thật cũng đỡ không nổi. Mọi người nhanh chóng tụ lại, vây quanh Tú Đình và Lôi Vi. Lúc nào cũng vậy, mỗi lần hai người xảy ra chiến tranh là lại thu hút không ít sự chú ý. Điều này đôi khi khiến Lôi Vi liên tưởng đến Taylor Swift và Katy Perry. Điểm khác biệt lớn nhất chính là hai người kia là hai ca sĩ nổi tiếng khắp thế giới còn nàng và nàng ta chỉ là ca vũ của Thái Thường Nhạc phủ nhỏ bé bên trong Hoàng cung Tân Thục rộng lớn mà thôi.

_ Đúng thế!- Lôi Vi khẳng định.

_ Cát Lôi Vi! Ngươi nghĩ mình là ai chứ? Mới chỉ lên Thượng đẳng ca vũ chưa được bao lâu mà đã vênh váo thế à. Ta nói cho ngươi biết nếu không phải có Thái tử thì ngươi căn bản không thể lên Thượng đẳng ca vũ trong vòng một năm. Chỉ một câu nói của Thái tử ngươi lập tức lên Trung sinh. Ta không phục!

_ Ta căn bản không cần ngươi phục!- Lôi Vi cứng giọng.- Ngươi cũng không có tư cách để phản đối.

_ Ngươi nói cái gì? Không có tư cách để phản đối? Ngươi dựa vào cái gì mà bình phẩm ta có tư cách hay không có tư cách chứ?

_ Một kẻ chuyên đi nói dối thì có tư cách sao?

Sau câu nói đó một tiếng nổ ầm vang lên trong đầu Tú Đình. Nàng ta không dám nhìn vào đôi mắt tĩnh như nước của Lôi Vi. Đôi mắt tĩnh lặng ấy giờ đây chả khác nào một con dao có thể đâm một nhát chí mạng vào ngực nàng ta. Tiếng bàn tán nổi lên. Phần lớn mọi người đều không hiểu Lôi Vi đang ám chỉ điều gì. Nhưng nhìn gương mặt xanh như tàu lá của Tú Đình, ai cũng đoán chắc sự việc không đơn giản.

_ Ta căn bản chỉ muốn sống những ngày tháng bình bình an an. Ngươi tốt nhất đừng bức ta.

Dứt câu, Lôi Vi chậm rãi quay đi. Nhưng đi được vài bước, Tú Đình đã chạy đến giữ lấy bả vai và xoay người nàng lại.

_ Cát Lôi Vi!- Chất giọng của Tú Đình đầy phẫn uất.- Ngươi dám nói với ta là ngươi muốn có một cuộc sống bình bình an an sao? Nếu không phải vì ngươi, ta đã không phải đi bước này. Ngươi nghĩ mình là ai chứ? Ngươi đừng tỏ ra thanh cao nữa. Bộ mặt đó không hợp với ngươi đâu. Để ta nói cho ngươi biết, bộ mặt hợp với ngươi chính là bộ mặt Hồ ly. Hồ ly! Ngươi hiểu không? Cái thứ lai lịch bất minh như ngươi rõ ràng là Hồ ly hại người. Ta nguyền rủa ngươi! Nguyền rủa tổ tông nhà ngươi. Nguyền rủa những kẻ đã sinh ra con Hồ ly nhà ngươi.

Tú Đình càng nói càng loạn. Còn Lôi Vi càng nghe hỏa khí càng bốc lên dữ dội. Không thể nhịn thêm được nữa, nàng đưa tay tát thẳng vào mặt Tú Đình một cái khiến ai nấy cũng sững sờ. Cùng lúc tiếng tát trời giáng vang lên, từ bên ngách nhỏ của Tây Khương viện, nơi dẫn đến Xuân Hoa viện, xuất hiện một bóng áo màu lục. Phúc Tuần chính là đến Xuân Hoa viện để đưa đồ cho Lôi Vi. Nhớ lại ngày nhận quà năm ngoái, chàng đoán chắc nàng sẽ không về sớm như vậy. Nên chàng để lại đồ trong Xuân Hoa viên rồi đến Ngự hoa viên tìm nàng, thật không ngờ lại chứng kiến cảnh này.

_ Nghê Tú Đình! Ngươi nói về ta như thế nào ta không quan tâm. Nhưng nếu người ngươi đụng đến gia tộc ta, ta không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu. Ngươi đã nói ta là Hồ ly hại ngươi. Vậy được! Hôm nay ta sẽ diễn tròn vai diễn này, cho ngươi biết thế nào là lễ độ.

Là người thông minh, Tú Đình biết những gì Lôi Vi sắp nói ra có thể sẽ khiến nàng không thể nào ở lại Thái Thường Nhạc phủ được nữa.

_ Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!

_ Ngươi bảo ta câm là ta phải câm sao? Muộn quá rồi Nghê Tú Đình! Ngươi thông minh nhưng lại chẳng thức thời.

Nói đoạn Lôi Vi quay về phía mọi người. Vẫn là đôi mắt tĩnh lặng, trong veo ấy nhưng giờ ai ai cũng không dám nhìn thẳng vào nó.

_ Có lẽ mọi ngươi không nhớ chuyện ta đã từng nói với mọi người trong ngày nhận quà năm ngoái phải không vậy để ta nói cho mọi người biết. Nghê Tú Đình thực ra là...

_ Vi Nhi!

Chất giọng quen thuộc vang lên cắt ngang lời Lôi Vi, nàng vội quay lại nhìn nhận ra Phúc Tuần đang nhanh chóng tiến về phía mình. Nhưng lúc này nàng không muốn quản nhiền đến vậy.

_ Nang ta vốn không phải là thiên kim tiểu thư...

_ Vi Nhi!

_...Của Thái thú Bách Xuân thành.

Mọi người ai nấy cũng sững sốt hết nhìn Lôi Vi rồi quay sang nhìn Tú Đình mà quên đi mất việc thi lễ với Linh Thân vương lúc này đang đứng ngay bên cạnh Lôi Vi.

_ Vi Nhi! Nàng quá đáng rồi!- Chất giọng của Phúc Tuần trầm ổn nhưng lại chứa không ít nộ khí.

_ Linh Thân vương! Tiểu nữ không gây sự vô cớ.- Lôi Vi cứng giọng.- Tức nước thì vỡ bờ thôi!

_ Nàng...

Không màn đến Phúc Tuần, Lôi Vi tiến một bước dài về phía Tú Đình.

_ Nếu không phải ta vì giúp Thất Hoàng tử tra án phải ra khỏi cung, có lẽ ta cũng không biết chuyện tốt của Nghê Tú Đình. Họ của ngươi không phải là họ Nghê mà họ Cừ. Họ Cừ nhà ngươi vốn là một gia đình ngư phủ, sống lên đênh trên mặt biển gần Bách Xuân thành và bị mọi người trên bờ khinh thường. Gia đình ngươi không chỉ nghèo mà còn đông huynh đệ tỷ muội. Phụ thân ngươi vốn là một kẻ thất phu, thích rượu chè, cờ bạc. Sau mỗi lần đi biển về, có bao nhiêu tiền, phụ thân ngươi liền đem đi đánh bạc tất. Một lần phụ thân ngươi say rượu trở về nhà đánh đập từ mẫu thân đến huynh đệ tỷ muội ngươi. Ngươi trong lúc luống cuống, vì tự vệ ngươi đã đẩy ngã ông ta xuống thuyền. Ông ấy không phải là không biết bơi mà do quá say nên khi ngã xuống nước chỉ có thể quẫy vài cái như cá mắc cạn sau đó ông ta chết, tạm cho là chết nước đi. Mẫu thân ngươi vì sợ ngươi bị liên lụy nên bảo ngươi chạy trốn. Ngươi cũng hề do dự mà chạy trốn. Bởi trên thực tế ngươi cũng đã chán ghét cái cảnh đó rồi. Ngươi chạy đến Bắc Đình thành tìm Lưu Khải Minh để làm hộ tịch giả, đổi họ thành họ Nghê để cùng họ với Nghê Thái Cường, Thái thú Bách Xuân thành. Có biết vì sao cùng làm giả hộ tịch ở một nơi mà Thanh Nhi bị bắt, ngươi lại không không? Đây là sơ suất của ta!- Lôi Vi không khỏi tự mỉa mai mình.- Khi ta soát nhà của Lưu Khải Minh, ta thấy tờ giấy giao dịch giữa ngươi và hắn. Trong đó ghi rõ tên họ của ngươi trước và sau khi làm giả. Nhưng vì có người truy sát nên ta không thể soát thêm được, ta chỉ còn cách vội cầm chứng cớ cũng như tờ giấy giao dịch của ngươi đi. Nên ngươi mới thoát tội.

Nói tới đây tất cả lặng im. Bầu không khí vốn đã lạnh càng trở nên lạnh hơn. Phúc Tuần khi nhìn thấy phản ứng của Lôi Vi, chàng biết thể nào nàng cũng sẽ nói ra chuyện động trời nhưng chàng thật không ngờ chuyện này lại lớn đến vậy. Đến cuối cùng việc chàng ngăn cản nàng lúc nãy là đúng hay sai, chàng cũng không thể nào xác định được.

_ Khi Thanh Nhi bị bắt ta đã rất sững sờ. Ta hoang man không biết có nên giao tờ giao dịch của ngươi ra hay không. Cuối cùng, ta đã không giao ra. Ta chỉ không muốn ngươi giống như nàng ấy. Phải chết thảm! Ta muốn để ngươi thay đổi. Nhưng thật không ngờ...ta đã quá ngây thơ. Ngươi xuất thân trong gia đình nghèo khó, phụ thân lại tàn nhẫn như vậy. Ngươi muốn thoát khỏi nó ta có thể hiểu. Nhưng ta thật không hiểu, ngươi có lẽ cũng muốn một cuộc sống bình bình an an, không bị quá khứ khuấy động, cái nghèo bám riết, vậy mà ta với ngươi không thù không oán, ngươi lại luôn tìm cách xúc xiển ta, thậm chí còn hại ta trật chân, suýt nữa thi trượt. Ta không hiểu! Giờ cũng không muốn hiểu! Ngươi biết không, nghèo không phải là cái tội, cái tội chính là viện cớ nghèo mà làm ra đủ chuyện bất lương hại người.

Nói đến đây, Lôi Vi khẽ bật cười, tiếng cười đầy mỉa mai, chua xót.

_ Ngươi có lẽ không biết, trong lúc ngươi ở Thái Thường Nhạc phủ ngày ngày luyện tập, ngày ngày ăn no mặc ấm, thì mẫu thân ngươi gần hai năm trước đã qua đời rồi. Huynh đệ tỷ muội của ngươi vì bị mọi người khinh rẻ cũng đã đi nơi khác rồi. Nghe đâu họ đã đến Lăng quốc. Nhưng không ngờ rằng, Lăng quốc năm ấy lại bị đại dịch. Họ cũng đã sớm chết trong đại dịch của Lăng quốc năm đó rồi.

Im lặng! Tú Đình hoàn toàn im lặng. Trên hết là một nỗi thống khổ. Đó không chỉ là sự thống khổ của nhục nhã mà còn là thống khổ của việc mất đi người thân. Mọi người không bàn tán gì, nhưng nàng ta biết rằng những ngày sắp tới đây bản thân mình sẽ không thể nào sống ở Thái Thường Nhạc phủ được nữa.

_ Vậy...vậy còn số đồ này?- Một ca vũ khẽ lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

_ Cái này không cần nghĩ cũng biết được là nàng ta tìm một người ngoài thành, cho tiền người đó mua đồ gửi vào.- Lôi Vi lạnh lùng nói.- Sau khi khoe khoang xong rồi có khả năng sẽ đem một vài món đồ trong số đó cho người ta hoặc đem đi bán với giá cao để trả phí cho người đó. Mấy mánh khóe này ta cứ tưởng lũ bám váy nhà giàu các ngươi phải biết chứ.

_ Lôi Vi!

Lần này Phúc Tuần không gọi nàng là “Vi Nhi” nữa mà gọi thẳng tên của nàng.

_ Sao thế?- Lôi Vi quay về phía Phúc Tuần hỏi.- Tiểu nữ nói sót chỗ nào? Nếu có, mời Linh Thân vương chỉ điểm.

_ Đủ rồi đấy!

Bốn mắt nhìn nhau. Một bên là nộ khí vẫn chưa tan, một bên là đang cố kìm nén cơn giận. Khẽ mỉm cười, Lôi Vi không nói gì chậm rãi rời gót. Nhưng đi được vài bước nàng vội quay về phía Tú Đình.

_ Đừng có nghĩ đến chuyện tìm cái chết. Ta nói cho ngươi biết, ngươi dù có chết cũng không được yên ổn đâu. Nên tốt nhất đừng nghĩ đến nó. Ngươi phải sống, sống để mà nếm trải những gì mẫu thân ngươi, huynh đệ tỷ muội ngươi đã trải qua.

Dứt câu, Lôi Vi bỏ đi một nước, không quay đầu lại.

*

Gió đã mạnh dần lên khiến cho lòng người thêm lạnh. Tà váy màu xám mỏng manh nhẹ nhàng bay trong gió tựa như một đám khói đang nghi ngút bay lên khiến người ta có một chút chua xót, nao lòng. Nhưng khi nhìn người con gái ấy, người ta lại có một cảm giác lạnh thấu xương.

Đưa mắt nhìn về một nơi nào đó vô định, một suy nghĩ mông lung, mơ hồ thoáng bay qua trong đầu Ngọc Nhạn. Một kế hoạch, một dự định hình thành nhưng ngay cả bản thân nàng cũng không tài nào dám chắc kế hoạch này sẽ thành công. Một là có tất cả, hai là mất tất cả. Nàng muốn cược một lần. Nhưng...lần này nàng lấy gì ra để cược đây?

_ Không được!

Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa lắc đầu. Nàng không thể nghĩ nhiều như thế. Nếu còn tiếp tục nghĩ nữa e rằng nàng không thể nào xoay chuyển cục diện này mất.

_ Lệ Uyên!- Hít một hơi thật sâu, Ngọc Nhạn gọi tỳ nữ của mình tới.

_ Có nô tỳ!

Ra hiệu cho Lệ Uyên cúi xuống, Ngọc Nhạn thì thầm vài câu với nàng ta. Chả biết nàng nói cái gì chỉ biết rằng nàng nói tới đâu thị nữ của nàng liền xanh mặt tới đó.

_ Công chúa!- Chất giọng của Lệ Uyên có phần hốt hoảng.

_ Nhớ rõ, chuyện này không được để ai biết. Nếu không ta sẽ giết ngươi.

_ Vâng!

Vừa nói, Lệ Uyên vừa sụp lạy. Mặt cắt không còn giọt máu. Kế hoạch lần này của chủ tử nàng ta thật quá nguy hiểm rồi. Nhưng Công chúa đã nói như thế, nàng ta cũng không dám lắm lời. Dù sao mạng mình vẫn quan trọng hơn cả.

_ Đi đi!

--------------------------

Hết chương 52

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.