Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 161: Chương 161: Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian*




Trầm Châu thành

Rừng cây nổi gió khiến những chiếc lá vàng khô bay bổng lên cao tạo nên một thanh âm rất riêng của mùa thu. Đâu đó văng vẳng tiếng chim kêu líu lo và trên bầu trời, từng cụm mây trôi lững lờ không phương hướng.

Rải một chén rượu thành hình chữ nhất trên mặt đất, Nam Dạ Minh lầm rầm khấn vái sau đó liền ngồi bệt xuống bên bia mộ của Thiều Hương Y. Năm nào cũng vậy, cứ mỗi độ trung thu tới, chàng lại ra đây với nàng, ngồi một buổi, tâm sự một buổi, uống rượu một buổi, sầu một buổi. Những gì đã xảy ra năm ấy vẫn cứ luôn hiện rõ mồn một ngay trước mắt chàng. Và đặc biệt từ sau hôm chàng phát hiện ra đứa trẻ kia căn bản không phải là hài tử của chàng, nó căn bản là dã chủng của Thượng Quan Bảo Phượng và Thượng Quan Ngạn thì mọi thứ đã sụp đổ hoàn toàn. Thì ra bao nhiêu năm nay chẳng những Bảo Phượng lừa gạt chàng mà cả Thượng Quan gia đã giết chết tình yêu thời niên thiếu tươi đẹp của chàng. Mối hận này nếu không giải, chàng thật không thể nào nhìn mặt Hương Y được.

_ Y Y! Là ta có lỗi với nàng!- Vừa uống, Dạ Minh vừa bật khóc.- Nếu năm ấy ta kiên quyết hơn thì nàng đã không phải khổ sở như thế để rồi lựa chọn cho mình kết cục thảm như vậy. Là ta có tội với nàng!

Nốc sạch bầu rượu, Dạ Minh đưa tay lên sau sạch nước mắt rồi chậm rãi vươn tay ra chạm vào từng chữ, từng chữ khắc trên bia mộ. Từng chữ, từng chữ tựa như từng nhát dao đâm thẳng vào tim chàng. Bao năm nay, hình ảnh một nữ tử trong bộ y phục màu trắng gieo mình từ trên lầu cao xuống đất, khắp nơi loang nổ vết máu không đêm nào không hiện về trong giấc mơ của chàng khiến trái tim chàng quặng thắt lại từng cơn, không sao thở được.

Từ xa, có tiếng bước chân ngựa mỗi lúc một dồn dập vang lên. Không cần quay đầu lại, Dạ Minh cũng biết là ai đang tới.

_ Thiếu gia!- Quản gia của Nam phủ vừa nhảy xuống ngựa đã vội đứng chỉnh tề ngay ngắn.- Mọi việc đã xong rồi ạ.

_ Tốt!

Chậm rãi đứng lên, Dạ Minh quay về phía quản gia đưa mấy phong thư và dặn dò.

_ Ngươi hãy gửi bức thư này đến Phi Thiên lâu ở kinh thành.- Vừa nói, Dạ Minh vừa đưa ba phong thư cho quản gia.- Bức thư này gửi cho thúc phụ của ta ở Ngọc Hải Nam thành. Còn đây là những gì ngươi cần phải làm. Mọi chuyện ngươi chỉ cần làm theo những gì ta viết trong đó.

_ Vâng ạ!

_ Nhớ kỹ, người ở kinh thành kia từng có ơn với ta, sau này nếu họ cần gì ngươi nhất định phải tận lực.

Quản gia hiểu rõ “người ở kinh thành kia” mà thiếu gia của mình nhắc tới chính là tiểu cô nương từng được thiếu gia mang về cách đây khoảng bốn năm trước. Tuy nàng ấy ở trong phủ không lâu nhưng để lại ấn tượng vô cùng tốt đẹp với đám người hầu kẻ hạ, vậy nên dù thiếu gia không dặn dò, ông cũng nhất định sẽ tận lực. Chỉ có điều...

_ Thiếu gia!- Chất giọng của người quản gia trầm đi vài phần.- Người thật sự không về Nam phủ nữa sao?

Không nói gì, Dạ Minh chậm rãi lắc đầu.

_ Thiếu gia...lão phu nhân...

_ Lão thái thái và mẫu thân ta, đành nhờ ngươi chăm sóc. Trời cũng không còn sớm nữa, ngươi mau về đi.

Không dám nói gì thêm câu gì, quản gia nhanh chóng cáo từ rồi xoay người về phía con ngựa. Cầm chặt dây cương, ông một lần nữa quay lại nhìn chủ tử của mình.

_ Thiếu gia! Xin bảo trọng!

Dạ Minh vẫn đứng đó lặng lẽ, không nói bất kỳ câu nào. Đợi tiếng vó ngựa xa dần, chàng lần nữa ngồi xuống bên cạnh Hương Y.

_ Y Y! Đám người Thượng Quan kia ta đã khiến bọn chúng gặp tai hoạ, trả thù cho muội rồi. Bọn chúng ác giả ác báo, chắc chắn những ngày tháng sau này không thể nào tốt đẹp được. Y Y! Muội yên tâm! Từ giờ trở đi, không ai có thể chia cắt chúng ta được nữa, không ai có thể bắt huynh rời xa muội được nữa.

*

Đêm dần buông, ánh trăng càng lúc càng lên cao, gió càng lúc thổi càng mạnh. Bận rộn cả tháng nay cuối cùng đám người làm cũng đã trang đèn kết hoa rực rỡ cho Đại điện. Từ trên cao nhìn xuống, Đại điện toả ra muôn vàn màu sắc tươi đẹp nhưng cũng không kém phần lung huyền. Nơi đây từ sớm, đám quan đại thần cũng như gia quyến đã tề tựu đông đủ để cùng nhau tham dự yến tiệc Trung thu do triều đình tổ chức. Lễ Trung Thu cùng với lễ Trừ Tịch là hai buổi lễ quan trọng và được tổ chức thường niên của các triều đại phong kiến. Ngoại trừ có lý do đặc biệt ra còn năm nào cũng được tổ chức. Dưới thời của Linh Phúc Hoàng đế, năm nay là lần đầu tiên tổ chức lễ Trung Thu sau khi mãn tang Định An Hoàng đế. Và yến tiệc này còn đặc biệt một chỗ chính là họ lần nữa tiếp đón sứ đoàn Donlish qua. Dẫn đầu đoàn là chàng Hầu tước trẻ tuổi của họ phụng mệnh mang chiếu thư giao hảo hữu nghị của nhà vua, Đức vua Laurent I, qua Tân Thục.

Đúng giờ được thông báo, sứ đoàn Donlish có mặt tại Đại điện và trong đám quần thần của Tân Thục, mọi người không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Edlen. Bởi hơn nửa năm sau khi Phúc Tuần đăng cơ, chàng ấy nhận được thư tín từ Donlish gửi tới thông báo việc Nữ hoàng của họ đột ngột ra đi, và triệu chàng ấy về gấp để mở một cuộc điều tra về cái chết của Nữ hoàng. Ai nấy cũng đinh ninh rằng, Edlen sẽ không trở lại Tân Thục nữa. Vậy nên sự xuất hiện chàng ta khiến mọi người được một phen kinh ngạc và cũng khiến cho những ai có ý định chống đối Nguyên Cát quý phi phải dè chừng lại.

_ Hoàng thượng giá lâm! Thái hậu Nương nương giá lâm! Hoàng hậu Nương nương giá lâm!

Sau tiếng hô to của An Tổng quản, nhất tề những ai có mặt tại Đại điện đều quỳ xuống hành lễ:

_ Thái hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên tuế tuế! Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Hoàng hậu Nương nương kim an!

_ Bình thân!

Sau câu nói ấy, tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình. Nhìn quanh một lượt khắp bên dưới, Phúc Tuần chậm rãi gật đầu ra hiệu cho Tiểu An Tử.

_ Khai yến!

Ngay lập tức, nhạc nổi lên và đám ca vũ nhanh chóng bước lên sân khấu để bắt đầu phần chính của ngày hôm nay. Vừa ăn uống mọi người vừa thưởng thức ca vũ. Một buổi yến ca [1] rộn ràng không khí!

Chậm rãi nhấp một ngụm rượu, Phúc Tuần đưa mắt nhìn về chiếc ghế trống phía bên trái mình. Chỗ ấy bao năm nay nàng luôn ngồi bên cạnh chàng, nay nàng lại vắng mặt, không tham dự buổi tiệc này. Lúc chiều, khi nghe Tiểu An Tử báo tin nàng không tham gia bữa tiệc, chàng thực sự không khỏi buồn lòng. Chàng biết, nàng không phản đối việc này nhưng để nàng chấp nhận được việc này thực sự không hề dễ dàng. Hơn nữa, chàng cũng không muốn ép buộc nàng. Khẽ lắc đầu, chàng rót một chén rượu nữa. Vừa đúng lúc Ngọc Nhạn nhìn thấy liền giữ tay chàng lại.

_ Hoàng thượng!

Hiểu ý của Ngọc Nhạn, Phúc Tuần chậm rãi bỏ tay ra khỏi chén rượu.

_ Ta không sao!- Nói đoạn, Phúc Tuần quay về phía Tiểu An Tử.- Tiểu An Tử! Truyền!

Ngay lập tức, Tiểu An Tử tiến một bước về phía trước. Quét mắt một vòng khắp lượt bên dưới, hắn dõng dạc hô to.

_ Mời các giai nhân tử bước ra giữa sân!

Sau tiếng hô ấy, các giai nhân tử nhanh chóng bước ra giữa sân quỳ thành hai hàng. Cả thảy có tất cả 20 người. Ai nấy cũng tề chỉnh ngay ngắn nhưng họ cũng cố gắng thu hút ánh nhìn của bậc quân vương chỉ đáng tiếc, ánh nhìn của con người cao lãnh ấy chưa bao giờ dừng lại trên người họ. Thấy vẻ ảm não của Phúc Tuần, Hiếu Nhân Thái hậu không khỏi cau mày.

_ Nguyên Cát Quý phi sao có thể hành xử như vậy chứ?- Âm lượng của Hiếu Nhân Thái hậu không lớn nhưng bởi gió thổi đi nên ít nhiều cũng bay tới tai một số người bên dưới.- Thật không ra...

_ Thái hậu đừng trách nàng! Thân thể nàng ấy vốn không chịu được lạnh, gió năm nay lại lớn hơn mọi năm, nên Trẫm đã bảo nàng ấy đừng đến.

Biết rõ Phúc Tuần đang bao che cho Lôi Vi nhưng chàng đã nói như vậy, Hiếu Nhân Thái hậu cũng thôi không lên tiếng nữa. Trong khi đó, bên dưới, Lệ phi nay đã thành Đoàn Thái phi vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh.

_ Thuận thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết!

Vừa mở chiếu chỉ ra, Tiểu An tử vừa đọc to rõ ràng từng chữ một. Nội dung của chiếu chỉ chính là sắc phong đám giai nhân tử đã được tuyển chọn và học tập cung quy kĩ càng kia thành Tài nhân và Mỹ nhân cùng với đó là ban phát cung riêng và những vật dụng quý giá cho bọn họ. Có thể nói bọn họ là trường hợp duy nhất trong lịch sử Tân Thục được sắc phong ngay trong lễ Trung thu thay vì một buổi lễ riêng biệt như các Hoàng đế tiền nhiệm và kế nhiệm sau này. Điều này khiến một vài người trong số họ không khỏi cảm thấy uỷ khuất song tại nơi này, Hoàng đế là người có quyền nhất, bọn họ lại chỉ là đám giai nhân tử mới vừa được sắc phong, một năm chưa chắc được gặp long nhan một lần, nào dám có ý kiến gì. Hơn nữa hậu cung là chốn nguy hiểm trùng trùng. Nên dẫu có bất mãn cũng chẳng dám nói ra.

_ Tạ ơn Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

_ Đều đứng lên cả đi!- Chất giọng của Phúc Tuần nhàn nhạt, không nhanh cũng không chậm.

Nhanh chóng “vâng” một tiếng, đám giai nhân tử mới được sắc phong nhanh chóng về chỗ của mình.

_ Các ngươi đã bước vào hậu cung thì phải tuân theo phép tắc của hậu cung.- Hiếu Nhân Thái hậu chậm rãi nói từng chữ rõ ràng.- Không được gây chia rẽ, bài xích hay mâu thuẫn hậu cung. Tất cả phải nghe theo sự chỉ bảo, dạy dỗ của Hoàng hậu, cố gắng hầu hạ Bệ hạ. Sớm sinh người nối dõi, kéo dài huyết mạch cho Hoàng thất.

Sau khi Hiếu Nhân Thái hậu dứt câu nói, nhất tề đám giai nhân tử mới được sắc phong đều đứng lên hướng về phía Người mà khom người thi lễ.

_ Chúng thần thiếp xin nghe theo lời răn dạy của Thái hậu.

_ Tốt!- Vừa nói, Hiếu Nhân Thái hậu vừa gật đầu hài lòng.

_ Your Majesty! (Bệ hạ!)- Bên dưới, chàng Hầu tước trẻ vừa cầm ly rượu vừa đứng lên.- To congratulate you for having more concubines, I invite you to a glass of wine. (Để chúc mừng Ngài có thêm phi tử, ta mời Ngài một ly rượu.)- Vừa nói, chàng ta vừa nâng cao ly rượu của mình lên.

Ngồi bên cạnh, Edlen nhanh chóng dịch lại những gì chàng Hầu tước nói cho mọi người nghe. Và như nhận ra sự tìm kiếm trong đôi mắt của chàng Hầu tước, chàng đưa ánh mắt nhắc nhở chàng ta thu liễm lại.

_ Thank you!- Phúc Tuần đáp lại, khoé môi chàng hơi cong lên.- I hope you will have good memories in the days you visit my country. (Trẫm hy vọng các ngươi sẽ có những ki niệm tốt đẹp trong những ngày ghé thăm quốc thổ của Trẫm.)

Ngoại trừ Edlen, sự ngạc nhiên lộ ra trong đôi mắt của đoàn sứ thần Donlish. Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt của họ, lòng Phúc Tuần không khỏi khoan khuấy vạn phần. Còn Phúc Tường ngồi bên dưới vừa uống rượu vừa lộ ra vài phần đắc ý.

_ Thật không ngờ, Bệ hạ lại biết tiếng phương Tây.- Ngồi bên cạnh Băng Luân cảm thán, âm lượng vừa đủ nghe.

_ Lại còn không à!- Chất giọng của Phúc Tường đầy sảng khoái.

_ Chàng biết được chuyện gì?

_ Chẳng lẽ nàng đã quên, trong cung này có một người là cao thủ thông dịch?

Như vỡ lẽ ra, Băng Luân à lên một tiếng rồi liền sau đó, nàng liền nở một nụ cười tinh ranh.

_ Nàng cười gì thế?- Phúc Tường tò mò hỏi.

_ Không nói cho chàng biết!- Vừa nói, Băng Luần vừa xoay người về phía Hạo Chuyết.- Nào Chuyết Nhi! Đừng mãi xem ca vũ như thế, mau ăn đi thôi!

Vừa nói, Băng Luân vừa gắp một miếng cá cho Hạo Chuyết, chỉ có điều miếng cá còn chưa kịp đến chén của chàng tiểu Công tử đã bị ai đó ăn mất tiêu khiến chàng ta chỉ biết giương mắt nhìn phụ thân muốn khóc mà không khóc được.

_ Cá của mẫu thân gắp chỉ có phụ thân mới được ăn thôi!- Phúc Tường tỉnh bơ nói.- Con muốn ăn thì tìm tiểu Công chúa, bảo điệt nữ của ta gắp cho.

Sau khi nghe xong câu nói ấy từ phụ thân của mình, ai kia sụp đổ hoàn toàn. Rõ ràng ngày thường phụ thân rất thương mình tại sao hôm nay lại tàn nhẫn ăn mất cá của mẫu thân gắp cho mình thế này chứ? Lại còn bảo bản thân đi tìm Cách Nhi nữa chứ? Cách Nhi dữ dằn như thế đời nào chịu gắp cá cho mình. Nội tâm tổn thương vô cùng! Thật là muốn khóc quá đi!

_ Ấu trĩ! Dám ở chốn đông người bắt nạt Chuyết Nhi của thiếp.

Vừa nói, Băng Luân Công chúa vừa nhéo vào hông Phúc Tường khiến ai kia đau thấu trời xanh mà không dám kêu. Sau khi dạy dỗ ai đó xong, nàng liền lập tức bỏ rơi chàng ta, quay sang chăm sóc cho Hạo Chuyết.

Việc ở bàn này chỉ xảy ra chưa đầy một phút, lại thêm mọi người đang cười đùa vui vẻ nên căn bản bọn họ không gây nhiều sự chú ý cho lắm. Nhưng những ai nhìn thấy đều không khỏi bật cười thích thú.

Dời tầm mắt khỏi bàn Phúc Tường, Phúc Tuần chậm rãi nâng chén rượu lên toan uống tiếp. Nhưng chén vừa nâng lên một nửa đã ngừng lại. Một giai điệu quen thuộc vang lên lập tức thu hút sự chú ý của chàng. Trên sân khấu ba gương mặt quen thuộc đang chậm rãi nâng cao cánh tay vẫy vẫy cánh quạt màu hồng đào tươi thắm. Gương mặt của Đồng Thảo, Băng Tư và Quân Đài đều rạng rỡ một nụ cười. Xoay một vòng tròn thật ngọt, cả ba vừa múa vừa lui vào hậu đài. Cùng lúc đó một dải lụa đào bay ra vắt lên xà ngang bên trên sân khấu. Một bóng người nhanh chóng bay ra khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên. Còn Phúc Tuần gần như đứng thẳng người khi nhìn thấy nàng.

_ Vi Nhi!- Nụ cười của Phúc Tuần càng lúc càng đậm.

_ Xích Điểu tỷ!- Lệ Yến đẩy tông giọng lên hơi cao.

_ Chẳng qua là một màn múa! Việc gì phải tỏ ra ngạc nhiên vậy chứ.- Nhiêu Đình bĩu môi.

Lượn một vòng thật tròn quanh sân khấu, Lôi Vi nhanh chóng đáp chân xuống mặt đất. Cùng lúc đó từ bên trong hậu đài, Tuyết Cách cũng nhanh chóng bước lên sân khấu. Tiếng nhạc tiếp tục nổi lên và theo từng giai điệu, hai người một lớn một bé cùng nhau phối hợp, tạo nên điệu múa vừa quen lại vừa lạ khiến mọi người bên dưới vẫn không khỏi trầm trồ.

_ Không hổ là Hoàng tẩu của ta! Vũ nghệ vẫn...như vậy!- Nhìn Lôi Vi, Phúc Tường hạ một câu đầy ẩn ý rồi quay về phía Băng Luân.- Nàng thì ra là giấu ta chuyện này.

Bên trên dường như cũng có người vừa hiểu ra điều này. Phúc Tuần lập tức liếc xéo Tiểu An Tử khiến hắn run như cầy sấy.

_ Tiểu An Tử!- Rõ ràng là gương mặt ai kia vẫn đang rất mềm mỏng dịu dàng vậy mà chất giọng lại tràn đầy hàn khí.

_ Có nô tài!

_ Mang đàn của ta ra đây!

Đàn không phải ở chỗ của người đang múa trên kia hay sao? Hắn chạy đi lấy đến khi tới nơi e rằng...

_ Còn không mau đi lấy? Hạn cho ngươi trước kia Nguyên Cát Quý phi múa xong, phải đem được đàn về đây cho ta.

Nghe Phúc Tuần hạ lệnh như vậy, Tiểu An Tử ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến cung của Lôi Vi lấy đàn về.

_ Nguyên Cát Quý phi?- Vừa nhìn Lôi Vi, chất giọng của Lệ Yến không khỏi thảng thốt.- Xích Điểu tỷ...là Nguyên Cát Quý phi? Nói như vậy...các giai thoại về Thái tử phi được lưu truyền trong dân chúng chính là nói về tỷ ấy sao?

Một tầng kinh ngạc hiện lên trong mắt của Lệ Yến. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng vội quay đầu nhìn khắp tứ phía nhưng không nhìn thấy điều gì bất thường. Nhìn về phía sân khấu, nơi đáy mắt Lệ Yến dần dâng lên một điều gì đó thật khác lạ.

Trong khi đó trên sân khấu, sau khi nghe thấy lời châm chọc của Phúc Tường và mệnh lệnh của Phúc Tuần, Lôi Vi ra hiệu cho đám nhạc công kéo dài thời gian rồi xoay một vòng về phía Tuyết Cách.

_ Xem ra chúng ta phải múa lâu hơn một chút rồi!- Chất giọng của Lôi Vi rất nhỏ chỉ vừa đủ cho Tuyết Cách nghe thấy.- Con cứ múa theo những gì chúng ta đã tập. Phần còn lại, cứ đển mẫu phi lo.

Không nói gì, Tuyết Cách nhanh chóng gật đầu. Mỉm cười, Lôi Vi nhanh chóng tiến về phía trước rồi bung lụa ra về phía trước bàn của Phúc Tường. Biết tai hoạ sắp tới, ai kia không khỏi xanh mặt, trong lòng thầm chửi rủa. Trong khi đó, mọi người, ai nấy cũng không khỏi mong chờ những gì sắp xảy ra. Bởi ai ai cũng biết trong Hoàng cung chỉ có hai người dám làm náo loạn yến tiệc mà không bị trách phạt chính là Nguyên Cát Quý phi và Ninh Thân vương.

Dừng chân trước bàn của Phúc Tường, Lôi Vi nhẹ nhàng vung lụa về phía chàng rồi ra hiệu cho chàng nắm lấy. Dám bảo vũ nghệ của nàng không tiến bộ, hôm nay bản cung không xử đẹp ai kia không được. Vậy là từ một điệu múa đơn giản, Lôi Vi đã nhanh chóng làm nó trở nên phức tạp với những cái xoay và phi người trên không khiến Phúc Tường bị xoay như chong chóng. Đến khi Tiểu An tử trở về cũng là lúc chàng Vương gia nào đó say sẩm mặt mày...

Khi Phúc Tuần bắt đầu gảy đàn, cũng là lúc Lôi Vi tiến gần về phía chàng và tiếp tục điệu múa của mình. Trong gió từng điệu nhạc nhẹ nhàng bay lượn xung quanh người nàng rồi lan toả ra xung quanh tạo nên một thanh âm đẹp nhất trần gian khiến ai nấy đều không khỏi trầm trồ suýt xoa. Điệu múa nhẹ nhàng thanh tao, uyển điệu khiến người xem không khỏi say lòng.

Ngồi bên cạnh Phúc Tuần, Ngọc Nhạn nhanh chóng nhận ra điệu nhạc này. Đó chính là điệu nhạc nàng ta thường nghe Phúc Tuần đàn trong quãng thời gian chàng và Lôi Vi rạn nứt tình cảm. Nàng sớm đã biết điệu nhạc này là chàng sáng tác cho mình Lôi Vi, tâm nàng cũng sớm nguội lạnh không hy vọng điều gì, nhưng khi nghe điệu nhạc và nhìn thấy điệu vũ này, nơi sâu thẳm trong tim nàng vẫn nhói đau.

Xoay một vòng thật tròn rồi chậm rãi lùi ba bước về phía sau, Lôi Vi vung tay lên cao để dải lụa bay là là trong gió rồi nhanh chóng nghiêng người xuống. Khi thanh âm cuối cùng của phím đàn vang lên cũng là lúc dải lụa đào nằm yên tĩnh trên cây đàn.

Tiếng vỗ tay vang lên. Lôi Vi nhanh chóng đứng lên mỉm cười với Phúc Tuần rồi xoay nửa người về phía sâu khấu, ra hiệu cho Tuyết Cách tới gần sau đó chậm rãi thu dải lụa lại.

_ Tham kiến Thái hậu! Tham kiến Hoàng thượng! Tham kiến Hoàng hậu Nương nương.

_ Tuyết Cách tham kiến Thái hậu! Tham kiến phụ hoàng! Tham kiến mẫu hậu!

_ Đứng lên đi!- Vừa nói, Hiếu Nhân Thái hậu vừa mỉm cười gật đầu hài lòng rồi quay sang Tuyết Cách.- Nào Cách Nhi! Lại đây ngồi với Ai gia!

_ Tạ Thái hậu!

Mỉm cười thật tươi, Phúc Tuần chậm rãi bước ra khỏi bàn, đưa tay về phía Lôi Vi. Có chút ngại ngùng, nàng cầm lấy tay chàng rồi theo chàng về chỗ ngồi.

_ Nàng dám lừa ta!- Vừa đi, Phúc Tuần vừa hạ thấp giọng, vờ trách cứ Lôi Vi.- Để xem tí nữa ta trị nàng thế nào.

_ Người ta muốn gây ngạc nhiên mà!

Vừa nói, Lôi Vi vừa lén véo vào tay Phúc Tuần. Tuy ai ai cũng biết rõ nàng là phi tử được chàng sủng ái, cưng chiều nhất nhưng chàng không mấy khi thể hiện tình cảm dành cho nàng trước mặt bá quan văn võ thế này. Vậy nên trong khi chàng rất tự nhiên nàng thật sự muốn độn thổ vì ngượng.

Sau khi cả hai ngồi xuống ngay ngắn, chàng Hầu tước chậm rãi đứng lên, hướng về phía Lôi Vi.

_ I often hear Edlen talk about the Princess. A beauty is beautiful and talent. I really admire you! Today to meet you, I feel very honored! I would like to invite you to a glass of wine. (Ta thường nghe Edlen nói về Quý phi. Một giai nhân xinh đẹp và tài năng. Ta rất ngưỡng mộ nàng! Hôm nay được gặp nàng, ta cảm thấy rất vinh hạnh! Ta muốn mời nàng một ly.)

_ Thanh you! Marquis! (Cảm ơn! Hầu tước!)

Lần này, trong sứ đoàn Donlish chỉ có mình chàng Hầu tước trẻ là tỏ thái độ ngạc nhiên khi Lôi Vi nói đúng cấp bậc của mình. Chàng từng nghe nói, ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã nói đúng cấp bậc của Đại Công tước. Giờ tự mình kiểm chứng, chàng không khỏi ngạc nhiên và thán phục. Nở một nụ cười thật tươi, chàng uống một hơi cạn sạch ly rượu của mình. Bên trên, Lôi Vi tiếp rượu, nhưng uống được đến nửa chừng, Phúc Tuần liền giữ tay lại không cho uống cạn.

Khẽ mỉm cười, Lôi Vi đưa mắt liếc nhìn một lượt khắp từ trên xuống dưới rồi tầm mắt dừng lại ở đĩa cá ngay trước mặt. Dùng một đôi đũa đã được chuẩn bị sẵn, nàng chậm rãi vẻ một miếng cá rồi kín đáo cho vào chén của Phúc Tuần. Hành động nhỏ của nàng ngay lập tức lọt vào mắt chàng, khoé môi nhẹ cong lên, ý cười trong mắt ai đó càng lúc càng đậm. Dùng một chiếc đũa khác, chàng khéo léo gắp miếng nguyệt nha cho vào chén của Lôi Vi.

Nguyệt Nha tuy chỉ là một miếng nhỏ nhưng lại là nơi ngon nhất của cả con cá.

Chỉ những ai yêu đậm sâu đối phương mới gắp đươc miếng nguyệt nha ấy một cách trọn vẹn cho họ.

Nghĩ đến đây Lôi Vi không khỏi hạnh phúc. Tuy đã cố giấu nhưng nét hạnh phúc vẫn lộ rõ trên gương mặt của nàng khiến những ai ở bên dưới nhìn thấy liền không khỏi cảm thán ghen tỵ.

Vừa đẩy nhẹ tay Phúc Tuần ngầm ra hiệu chàng gặp một miếng cá cho Ngọc Nhạn rồi gắp đũa lên gắp miếng cá trong chén. Thế nhưng, miếng cá chưa tới miệng, cơn nhộn nhạo từ bụng dâng lên khiến bụng nàng khó chịu vô cùng, liền sau đó cảm giác buồn nôn ập đến làm nàng phải đưa tay lên giữ miệng. Hành động này của nàng ngay lập tức thu hút sự chú ý của Tuyết Cách.

_ Mẫu phi! Mẫu phi sao thế ạ?

Câu hỏi của nàng tiểu Công chúa ngay lập tức khiến Hiếu Nhân Thái hậu, Đoàn Thái phi, Phúc Tuần, Ngọc Nhạn và đám phi tử ngồi gần đó quay lại nhìn Lôi Vi lúc này có chút thất thần.

_ Nàng làm sao vậy? Thân thể có chỗ nào không khoẻ sao?- Vừa quàng tay qua vai Lôi Vi, Phúc Tuần vừa cất giọng hỏi, chất giọng đầy sự quan tâm.

_ Không...thần thiếp không sao ạ! Chắc có lẽ lúc chiều có ăn chút đồ vậy nên giờ nhìn thấy đồ ăn nên có chút ngán.

Kỳ thực lúc chiều, Lôi Vi có ăn qua chút bánh ngọt do Đồng Thảo làm cho Tuyết Cách còn dư nhưng nàng ăn không nhiều nên về căn bản không ảnh hưởng đến việc ăn uống của nàng. Chẳng qua nàng đang nghĩ đến chuyện khác. Vụ xô xát lúc chiều...phải chăng vì bị Nhiêu Đình kia dùng quá nhiều lực để đẩy nàng nên thân thể mới không ổn?

Mãi nghĩ ngợi, Lôi Vi một lần nữa đưa chén lên lên, ngay lập tức cơn buồn nôn ập đến, bụng kịch liệt khó chịu khiến nàng không sao ngồi thẳng được.

_ Mẫu phi! Mẫu phi!- Vừa gọi, Tuyết Cách vừa chạy về phía Lôi Vi.

_ Vi Nhi!?- Chất giọng của Phúc Tuần đầy thảng thốt.- Không được! Nhất định là nàng có chỗ nào khó chịu rồi. Mau nói cho ta biết đi!

Kỳ thực, Lôi Vi rất muốn nói mình không sao với Phúc Tuần nhưng cơn buồn nôn cứ như sóng triều ập đến liên tục nên vội xua tay để ra hiệu. Phải một lúc sau đó, cơn buồn nôn mới được đẩy lùi, nàng nhanh chóng uống một ngụm rượu nhỏ.

_ Thiếp không sao!

_ Sao lại không sao được chứ?- Chất giọng của Hiếu Nhân Thái hậu trầm ổn nhưng không giấu được sự lo lắng.- Tiểu An Tử! Ngươi mau đi gọi Trần Thái y đến Đại điện.

Vội “vâng” một tiếng, Tiểu An tử ba chân bốn cẳng chạy đi.

_ Để ta dìu nàng vào trong nghỉ ngơi!

_ Không cần đâu ạ! Thiếp vẫn có thể đi được! Chàng đừng lo!

Nói đoạn Lôi Vi nhanh chóng đứng lên thi lễ rồi được Đồng Thảo dìu vào trong. Vừa đi, nàng vừa ngoáy đầu lại nhìn Phúc Tuần, gật đầu một cái đầy chắc chắn. Đến khi nhìn thấy nàng khuất hẳn sau cánh cửa Đại điện, Phúc Tuần mới tạm yên tâm quay trở lại bàn tiệc.

_ Nào! Cách Nhi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa bế Tuyết Cách ngồi lên ghế.- Lên đây ngồi với phụ hoàng! Mẫu phi của con đã được Thái y chăm sóc rồi. Nhất định sẽ không sao đâu!

_ Thật không ạ?- Tuyết Cách đưa đôi mắt đầy lo lắng nhìn Phúc Tuần.

Không nói gì, Phúc Tuần gật đầu đầy chắc chắn rồi quay về phía quần thần.

_ Nào chúng khanh gia!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa nanag ly rượu lên.- Hãy cùng cạn với Trẫm một ly.

Nhất tề đám quần thần hướng về phía Phúc Tuần mà quỳ xuống nâng ly lên.

_ Tạ ơn Hoàng thượng ban rượu!

Liền sau câu hô ấy, đám quần thần uống cạn sạch ly rượu của mình.

Trong khi đó, ở chỗ ngồi của đám giai nhân tử mới được sắc phong, Bạch Nhiêu Đình không ngừng bấu vào gấu váy của mình. Từ khoảnh khắc Lôi Vi bước lên sân khấu, nàng ta đã biết bản thân mình đã đắc tội với người không nên đụng vào nhất hậu cung này. Từ lúc đó trở đi, nàng ta luôn ở trong tâm trạng lo lắng không biết mai này bản thân phải sống như thế nào trong chốn hậu cung. Càng lo lắng bao nhiêu, tâm trạng của nàng ta càng tồi tệ bấy nhiêu. Đến khi nhìn thấy Lôi Vi có dấu hiệu bất thường, gương mặt nàng ta cắt không còn giọt máu. Nếu Hoàng thượng điều tra ra được Nguyên Cát Quý phi bị như vậy là vì nàng, cuộc đời nàng coi như chấm hết.

Bởi vì...

...Sự lãnh khốc của bậc quân vương không đáng sợ...

...Đáng sợ nhất đó chính là sự vô tình của kẻ đa tình.

_ Hồi bẩm Hoàng thượng! Trần Thái y đã tới ạ!

Tiếng Tiểu An Tử bên trên khiến Nhiêu Đình không khỏi giật bắn mình mà ngẩng đầu lên nhìn theo.

_ Mau đưa Trần Thái y vào thăm khám cho Quý phi!

_ Vâng!

Dứt câu, Tiểu An Tử vội đưa Trần Thái y vào tư phòng của Phúc Tuần bên trong Đại điện.

Dõi mắt nhìn Trần Thái y bước vào trong, Nhiêu Đình căng thẳng chờ đợi. Nàng ta thật không muốn bản thân vừa mới được sắc phong làm Mỹ nhân lại bị biếm xuống làm nha hoàn hay phải chịu một hình phạt tệ hại nào đó. Bởi theo nàng biết, vị Quý phi ấy túc trí đa mưu lại thêm người đó được Hoàng thượng yêu quý đến vậy, nên chắc chắn nàng Quý phi này muốn xử nàng ta thế nào, Hoàng thượng cũng nhất mực nghe theo.

Trong khi đó, đám giai nhân tử vừa mới được sắc phong cùng Nhiêu Đình, ai nấy cũng nhìn nàng ta với ánh mắt châm biếm, mỉa mai, số ít còn lại là thương hại. Cho đến khi Lệ Yến liếc mắt nhìn bọn họ một cái bọn họ mới thu ánh nhìn của mình lại.

_ Thế nào rồi?- Vừa quay nhìn về phía Trần Thái y, Phúc Tuần vừa hỏi. Nghe kỹ sẽ không khó để nhận ra chàng đang cố giữ chất giọng của mình trầm ổn.- Quý phi mắc bệnh gì?

_ Hồi Bệ hạ! Xin chúc mừng Bệ hạ ạ! Nguyên Cát Quý phi có hỷ mạch ạ.

Ngay lập tức mọi người quay lại nhìn Trần Thái y. Ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên.

_ Ngươi...nói sao?- Phúc Tuần như không tin vào những gì mình vừa nghe được.

_ Ngươi chắc chắn?- Chất giọng Hiếu Nhân Thái hậu đầy mừng rỡ.

_ Hồi Thái hậu! Lão thần chắc chắn!- Để tăng thêm độ xác thực, Trần Thái y nói thêm.- Quý phi đã hoài thai được khoảng ba tháng rồi. Long chủng đang phát triển khoẻ mạnh. Chỉ là thời gian gần đây Quý phi liên tục tập luyện nên thân thể không được khoẻ. Vì vậy Nương nương cần được nghỉ ngơi và ăn uống điều độ.

Từ câu đầu tiên cho đến câu cuối cùng của Trần Thái y, Phúc Tuần dường như không nghe ông ta nói cái gì, Niềm hạnh phúc này đến quá đột ngột, chàng không sao tin được đây là sự thật. Lôi Vi nói với chàng rằng màn vũ đạo kia là điều bất ngờ nàng dành cho chàng đêm nay, nhưng tin này mới khiến chàng bất ngờ hơn cả.

_ Phụ hoàng! Phụ hoàng! Hỷ mạch là gì? Hoài thai là gì vậy? Mẫu phi sẽ không sao chứ ạ?

Vừa hỏi, Tuyết Cách vừa lay cánh tay của Phúc Tuần liên tục khiến chàng bừng tỉnh. Vừa đứng lên, chàng vừa nhấc bổng tiểu Công chúa của mình lên.

_ Mẫu phi của con không sao cả. Ngược lại mẫu phi con đang mang thai. Tuyết Cách của ta sắp trở thành tỷ tỷ rồi! Ha ha ha!

Một lần nữa, quần thần Tân Thục bước ra giữa sân quỳ xuống. Nhạc công cùng ca vũ cũng ngừng lại mà quỳ xuống.

_ Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Nguyên Cát Quý phi! Chúc mẫu tử Quý phi khoẻ mạnh, bình an. Chúc Tân Thục ta mãi mãi trường tồn với trời đất!

_ Miễn lễ!- Phúc Tuần hô to.- Nào các ái khanh! Nâng ly!

_ Tạ Hoàng thượng ban rượu! Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Đồng loạt cả quân và thần Tân Thục uống cạn ly rượu của mình. Sứ đoàn Donlish cũng nhanh chóng gửi lời chúc đến bọn họ.

_ Nhân tin mừng này, Trẫm cho các khanh bãi chầu một tháng. Miễn thuế, giảm số lượng cống phẩm phải nạp cho triều đình ở các thành biên giới xa xôi trong vòng một năm. Các ngươi hãy cứ ở lại vui chơi trọn đêm nay.

Một chiếu chỉ được đưa ra tuỳ hứng của Phúc Tuần khiến đám quần thần không khỏi ngạc nhiên. Đặt ly rượu xuống, Phúc Tuần bồng Tuyết Cách rời khỏi bữa tiệc nhằm hướng tư phòng mà vào.

Tư phòng của Đại điện nằm sâu bên trong nên về căn bản sẽ không nghe thấy tiếng huyên náo ở sân Đại điện. Càng tiến sâu vào trong, bước chân của Phúc Tuần càng chậm lại tránh để làm ồn đến Lôi Vi. Hễ gặp cung nữ hay thái giám nào từ trong bước ra, chàng đều ra hiệu cho họ im lặng...

Chậm rãi mở cửa phòng ra, Phúc Tuần bước hẳn vào trong. Ngay lập tức, chàng nhìn thấy Lôi Vi nằm đó nhắm mắt dưỡng thần, bàn tay của nàng nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng giờ này vẫn còn đang phẳng lì. Cảnh tượng ấy thật khiến Phúc Tuần không khỏi cảm động và thấy bình yên vô cùng. Cả Tân Thục này thuộc về chàng nhưng người chàng muốn bảo vệ nhất chính là nữ nhân này- người đã bỏ lại gia đình, bỏ lại tương lai, hoài bão, ước mơ, khát vọng của bản thân ở thế giới của mình để ở lại thế giới này, bên cạnh chàng và mang thai những đứa con của chàng.

_ Phúc Tuần?!

Lôi Vi khẽ lên tiếng kéo Phúc Tuần trở về. Mỉm cười thật tươi, chàng nhanh chóng thả Tuyết Cách rồi cùng nàng nhóc này bước thật nhanh tới giường. Đến bên giường, không kiềm được lòng mình, chàng vội ôm nàng thật chặt khiến nàng tiểu Công chúa phải vội vàng che mắt lại mà miệng không ngừng cười thích thú. Mỉm cười thật tươi, nàng nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy tấm lưng rộng của ai kia mà lòng ngập tràn hạnh phúc.

Nhẹ đẩy chàng ra, Lôi Vi quay nửa người về phía trước.

_ Cách Nhi!- Lôi Vi vờ nghiêm giọng.- Đừng che nữa!

Bỏ tay xuống, Tuyết Cách như chú sóc nhỏ chạy ào tới giường. Sợ cô nhóc không cẩn thận ngã, nên khi cách giường chừng hai bước chân, Phúc Tuần vội giữ nàng ta lại.

_ Mẫu phi! Mẫu phi! Cách Nhi nghe phụ hoàng nói, mẫu phi đang hoài thai. Hoài thai là gì vậy ạ?

_ Là trong bụng mẫu phi đang có em bé!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cười thật tươi rồi nắm lấy tay của Tuyết Cách đặt trên bụng mình.- Sau chín tháng mười ngày nữa, em bé mới xuất hiện.

_ Vậy em bé có hình thù ra sao ạ?- Tuyết Cách ngô nghê hỏi.- To hay nhỏ? Lớn hay bé? Tròn hay vuông?

_ Em bé có hình thù hệt như Cách Nhi lúc nhỏ vậy đó!

....

Những câu hỏi hiếu kỳ của Tuyết Cách dành cho Lôi Vi nhanh chóng khiến Phúc Tuần trở thành người dư thừa. Nhưng chàng không vì vậy mà tỏ ra uỷ khuất. Ngược lại, chàng cảm thấy rất ấm áp, yên bình và hạnh phúc.

_ Hồi Hoàng thượng!- Bên ngoài Đồng Thảo vọng tiếng vào.- Đồ ăn mà Trần Thái y căn dặn làm cho Quý phi đã làm xong rồi ạ.

_ Bưng vào đây!

Ngay lập tức, Đồng Thảo bưng khay đồ ăn vào rồi theo lệnh của Phúc Tuần đưa Tuyết Cách lúc này đang ngủ say sang phòng khác. Dáng Đồng Thảo vừa khuất sau cánh cửa phòng, chàng đã nhanh chóng cầm lấy chén canh múc từng muỗng rồi thổi nguội cho Lôi Vi. Nàng lúc này thực sự không muốn ăn nhưng nghĩ đến đứa trẻ trong bụng nên gắng ăn từng muỗng chàng bón. Đến khi nàng thực sự không thể ăn tiếp được nữa, chàng mới đặt chén canh lên khay rồi ôm nàng vào lòng. Trong màn đêm yên tĩnh, khi bên ngoài vẫn đang say sưa ca múa, thưởng thức buổi yến tiệc, nơi này hoàn toàn tĩnh lặng, không hề có bất kỳ một tạp âm nào có thể lọt vào được thế giới chỉ dành cho hai người này.

_ Vi Nhi! Ta rất hạnh phúc!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của Lôi Vi.

_ Em cũng vậy!- Mỉm cười thật tươi, Lôi Vi đáp.

*

Phía Tây Bắc vùng Tây Thuỷ- dọc bờ sông Xuyên Tình

Trong màn đêm dài vô tận, ánh trăng vàng lung linh toả ánh sáng dịu nhẹ soi mình xuống nhân gian làm vạn vật bớt chìm trong âm u, tối tăm. Gió heo may khẽ thổi đâu đó đưa tiếng kèn, tiếng sao bay xa tựa ngàn dặm như thể muốn báo cho khắp nhân gian này biết nơi đây đang có hỷ sự.

Trong ngôi nhà thấp nằm độc lập với tất cả những ngôi nhà khác trong vùng sớm đã được kết hoa treo đèn, màu đỏ tràn ngập khắp mọi nơi trong nhà mang đến sự may mắn, hạnh phúc. Bầu không khí nhộn nhịp vô cùng.

Từ trong gian nhà bên cạnh, đôi tân lang tân nương chậm rãi bước ra lễ đường. Mặc trên người bộ hỷ phục, gương mặt Phúc Khải bừng sáng hạnh phúc. Mỉm cười thật tươi, chàng chậm rãi đưa mắt qua nhìn dáng vẻ khép nép của nữ tử bên cạnh. Tuy không thể nhìn thấy được gương mặt của tân nương, nhưng chàng biết chắc rằng, gương mặt Phi Đào đang hây hây đỏ.

Trên ghế gia chủ, Liễu Thượng thư cùng Liễu phu nhân, Phúc Hoằng cùng Phi Anh không khỏi khấp khởi vui mừng. Tuy Phúc Khải vẫn còn đang chịu hình phạt nhưng với việc đương kim Hoàng thượng ban hôn cho đệ đệ của mình cũng đủ thấy được rằng, ngày chàng trở về không còn xa. Hơn nữa, hai con người này đã đi một đoạn đường rất dài, trải qua rất nhiều chông gai mới có thể bên nhau như ngày hôm nay. Trong hoạn nạn mới biết được chân tình chính là đây.

_ Nhất bái thiên địa!

Giữ chặt hoa kết trên tay, cả Phúc Khải cùng Phi Đào hướng về phía trời đất mà bái ba bái.

_ Nhị bái cao đường!

Hướng về phía lễ đường, cả hai quỳ bái hai bên gia đình.

_ Phu thê giao bái!

Xoay người lại đối diện nhau, cả hai đều hít vào một ngụm khí đầy căng rồi cùng nhau cúi đầu, giao bái.

_ Mời tân lang, tân nương dâng trà cho hai bên gia đình.

Từ bên hông hỷ đường, một nha hoàn có vóc người nhỏ nhắn nhanh chóng mang ra một khay gỗ bên trên là bốn chén trà hãy còn nóng.

_ Mời Tam huynh và tẩu tẩu dùng trà!- Cả Phúc Khải và Phi Đào đồng thanh.

Nhận lấy chén trà từ tay của hai người, Phúc Hoằng và Phi Anh chậm rãi nhấp một ngụm trà. Đoạn từ trong tay áo Phúc Hoằng rút ra một hồng bao.

_ Ta chúc phu thê hai người bách niên hảo hợp, đồng tâm đồng lực. Đây là món quà Bệ hạ tặng cho đệ.- Vừa nói, Phúc Hoằng vừa đưa cho Phúc Khải một hồng bao.

_ Tạ ơn Bệ hạ!- Chất giọng của Phúc Khải có chút trầm.

Tiếp theo đó, cả hai quay sang phụ trà cho Liễu Thượng thư và Liễu phu nhân.

_ Mời phụ thân (nhạc phụ), mẫu thân (nhạc mẫu) dùng trà.

Nhìn hai người bằng đôi mắt đong đầy yêu thương nhưng cũng không kém phần lo lắng, phu thê Liễu Thượng thư đón nhận chén trà rồi nhấp một ngụm.

_ Ta chúc hai con vĩnh kết đồng tâm, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử.- Vừa nói, Liễu Thượng thư vừa rút hồng bao ra khỏi tay áo trao cho phu thê Phúc Khải.

_ Tạ phụ thân (nhạc phụ), mẫu thân (nhạc mẫu)!

_ Động phòng hoa chúc!

Sau câu hô đó của chủ hôn, kèn nhạc nổi lên, tiếng cười nói nhanh chóng tràn ngập khắp nơi. Nở nụ cười rạng rỡ, Phúc Khải bế bổng Phi Đào lên bước vào bên trong, theo sau là đám hỷ nương...

_ Mời tân lang dùng gậy gạt khăn che mặt của tân nương!

Sau khi ngồi xuống ngay ngắn, Phúc Khải nhanh chóng nhận gậy từ hỷ nương. Hốt nhiên trái tim chàng đập nhanh một nhịp. Chậm rãi đưa gậy vào bên trong rồi từ từ vén khăn lên, gương mặt kiều diễm của Phi Đào hiện lên mỗi lúc một rõ ràng. Đến khi chàng mở hoàn toàn khăn che mặt ra nụ cười e ấp càng khiến chàng thêm xao xuyến.

_ Mời tân lang, tân nương uống rượu giao bôi!

Nhận rượu từ một hỷ nương, cả hai nhanh chóng vòng tay qua nhau rồi uống cạn chén rượu giao bôi.

Sau khi hai người đặt chén rượu lên khay trở lại, một hỷ nương nhanh chóng bước ra hàng ngũ thi lễ với hai người.

_Chúc tân lang tân nương vĩnh kết đồng tâm, bách niên hảo hợp, tảo sinh quý tử!

Dứt câu đoàn hỷ nương nhanh chóng lui ra ngoài. Chỉ còn lại hai người ở bên trong. Phúc Khải ngắm nhìn Phi Đào thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi nàng phải cúi đầu xuống vì ngượng.

_ Chàng nhìn gì chứ?!

Bật cười, Phúc Khải chậm rãi đưa tay nâng gương mặt ai kia lên.

_ Thật không ngờ Tiểu Đào Đào của ta cũng biết ngượng cơ đấy.

Không nói gì, Phi Đào dẫu môi đầy hờn dỗi khiến ý cười của Phúc Khải càng đậm. Nhẹ nhàng ngồi gần nàng hơn, chàng một tay ôm lấy vai nàng, một tay nâng gương mặt nàng gần gương mặt mình hơn.

_ Cảm ơn nàng! Thê tử của ta!

Dứt câu, Phúc Khải phủ bờ môi của mình lên môi của Phi Đào, trao cho nàng một nụ hôn đầy yên thương, đắm say.

Trong gian phòng nhỏ xuân tình càng lúc càng đậm.

- ------------------------

* Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian: câu thơ trong bài “Thuỷ điệu ca đầu- Trung thu” của Tô Thức. Câu thơ có nghĩa là:

“Đứng lên múa, bóng trăng theo người,

Gì vui hơn ở dưới cõi đời.”

[1] Yến ca: tiệc và ca múa.

[2] Tương kính như tân: kính trọng nhau như lúc mới cưới.

- ----------------------------

Hết chương 161

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.