“Cộp... cộp... cộp...” tiếng vó ngựa bước đều vọng lại xa gần. Giữa phố phường đông đúc của kinh thành, một chiếc xe ngựa sang trọng nhanh chóng bước vào một con hẻm nhỏ, phía sau những lầu những các xa hoa bậc nhất của chốn kinh kỳ. Càng đi vào sâu trong con hẻm, những ngôi nhà bên trong cũng càng lúc càng nhỏ, tiếng ồn ào của phố xá cũng càng lúc càng xa...
Chậm rãi vén rèm lên quan sát, Tuý Nguyệt nhanh chóng quay về phía phu xa [1] ngồi đằng trước.
_ Phu xa! Cho ngựa dừng lại ở căn nhà phía trước.
Rất nhanh chóng xe ngựa dựng lại ở một căn nhà nhỏ nơi cuối con hẻm.
Đưa ngân lượng cho phu xa, Tuý Nguyệt vừa bước xuống xe vừa đỡ một nữ nhân đứng tuổi xuống. Đôi mắt bà lộ rõ sự ngạc nhiên lẫn khó hiểu. Cách đây tầm một tháng trước, nữ nhân ngay trước mặt bà cũng phu quân của nàng tới nhà bà ở Hoạch Nhiên thôn, một thôn nhỏ nằm ở Thôi lĩnh, ngoại thành phía Tây của Hoa Lệ thành tìm bà. Khi ấy bà không khỏi cảm thấy ngờ vực, một nữ nhân ở nơi thôn dã như bà sao có thể được những người nhà giàu ăn vận sang trọng biết tới? Sau khi hỏi rõ ngọn ngành mới vỡ lẽ khiến bà không khỏi mừng mừng tủi tủi. Sau ngày hôm đó, Phu thê nhà này ước định một tháng sau quay trở lại đón bà. Và quả nhiên họ thật sự giữ lời hứa. Đúng một tháng sau quay lại đón bà, đưa bà đến kinh thành này.
_ Thái thái!- Đứng bên cạnh, Tuý Nguyệt chạm rãi nhắc.- Chúng ta vào thôi!
Dứt câu Tuý Nguyệt đẩy cổng vào. Bên trong là một khoảng sân nhỏ được quét dọn sạch sẽ, vật dụng trong sân cũng được sắp xếp ngăn nắp đâu ra đó. Đứng ở đây nhìn vào, bà có thể nhìn thấy một nam nhân một thân trai tráng lực lưỡng ngày ngày luyện tập võ công, ngày ngày tự chăm lo cho cuộc sống của mình. Nghĩ tới đây bà không khỏi đau lòng, một giọt nước mắt lặng lẽ len ra nơi khoé mắt, lăn dài trên gò má hóp vào của bà...
_ Hài tử của ta có lẽ đã quên người làm mẫu thân như ta rồi.
_ Thái thái! Người đừng khóc!- Đứng bên cạnh, Tuý Nguyệt chậm rãi an ủi.- Hiệu uý mấy năm qua vẫn luôn nhớ về Người và luôn muốn đi tìm Người. Chỉ là chiến sự nơi phía Bắc luôn trong tình trạng cấp bách, không thể đi tìm Người được.
Trong khi Tuý Nguyệt hết lời an ủi, nữ nhân đứng ngay bên cạnh nàng vẫn không ngừng tuôn rơi nước mắt. Nhìn thấy cảnh này nàng cũng không khỏi thở dài. Nếu sớm biết có ngày này, bà năm đó liệu có làm vậy hay không?
_ Nào! Thái thái! Chúng ta vào trong! Có người đang chờ gặp Người.
Nghe tới đây bà càng không khỏi tò mò, rốt cuộc ai muốn gặp bà. Vừa đúng lúc này một chất giọng trong trẻo mừng rỡ vang lên thu hút sự chú ý của bà.
_ Thẩm thẩm!
Nơi cửa nhà, một nữ nhân ăn mặc đơn giản nhưng phục sức [2] trên người từng món đều thể hiện sự sang trọng chậm rãi tiến bước về phía trước trong sự ngạc nhiên của bà. Nét tươi cười trên mặt nàng khiến bà không khỏi liên tưởng tới một nữ hài tử. Chỉ là nụ cười của nữ tử ấy lúc nào cũng đượm buồn còn của nữ nhân này lại rực rỡ, tươi vui.
_ Xích... Điểu?
_ Trang thẩm! Người vẫn còn nhớ tiểu nữ sao? Thật tốt quá!- Chất giọng của Lôi Vi đầy mừng rỡ.
Trang mẫu dường như không tin vào mắt mình. Tiểu nha đầu mà mình lừa bán thuở nào nay một lần nữa xuất hiện trước mặt bà. Dáng vẻ không những không tiều tuỵ mà còn xinh đẹp rực rỡ, ăn vận sang trọng. Điều khiến bà ngạc nhiên hơn cả chính là thái độ của nàng dành cho bà.
_ Phu nhân!- Từ trong nhà bước ra, Hoa Lệ đứng ngay ngắn phía sau Lôi Vi.- Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi ạ!
_ Phu... phu nhân!
_ Được rồi! Ngươi đưa Trang thẩm vào trong nghỉ ngơi đi!- Lôi Vi chậm rãi dặn dò.
_ Vâng!
Trang mẫu cứ mãi lầm bầm hai chữ này trong miệng. Thật không ngờ sau khi bà bán nữ tử bà cho là tai tinh, là điềm gỡ ra khỏi nhà, nhà bà quả thật gặp chuyện, còn nữ tử ấy không biết tốt số thế nào lại trở thành phu nhân nhà quyền quý. Nhìn ra thái độ này của Trang mẫu, trong lòng Tuý Nguyệt không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Lôi Vi. Chờ cho tới khi Trang mẫu khuất hẳn sau cánh cửa, nàng mới lại gần nàng ấy.
_ Nương nương!- Âm lượng của Tuý Nguyệt vừa đủ cho hai người nghe.- Bà ta đã từng đối với Người như vậy, Người hà tất phải...
Thấy Tuý Nguyệt bỏ lửng câu nói như vậy, Lôi Vi lập tức hiểu ra. Nàng ấy vốn là người yêu- ghét rõ ràng nên nhìn thấy Trang mẫu từng đối với nàng như vậy liền không tránh khỏi ác cảm.
_ Trang mẫu từng đối với ta như vậy, ta cũng có một đoạn thời gian oán trách bà ấy. Nếu bà ấy không làm vậy, ta đã không phải chịu tổn thương như thế. Suy cho cùng, ta cũng chỉ là một người trần mắt thịt, không phải là thánh nhân. Nhưng Trang Quang Hạo thật sự có ơn cứu mạng ta, ta muốn làm chút gì đó cho huynh ấy. Hơn nữa ta nghĩ rằng, ai cũng xứng đáng được trao một cơ hội để làm lại, để sửa sai. Còn họ có biết tận dụng nó hay không đó là chuyện của tự bản thân họ, sau này với ta không liên quan.
_ Hy vọng, trời không phụ lòng người!
Không nói gì, Lôi Vi mỉm cười thật tươi nắm lấy tayTuý Nguyệt...
*
Yên Khâu, Thọ Thuỷ thứ 19
Gấp bảng tấu lại, Lãnh Hàn Phong chậm rãi đưa mắt nhìn về phía người đứng đối diện, Lâm Lăng Kiêu đang đứng nghiêm chỉnh, ngay ngắn.
_ Ngươi nghĩ sao về ý kiến của các đại thân trên điện sáng nay?
Chiến sự ở bên kia bờ sông Xuyên Tình đang diễn ra một lúc một ác liệt khi Hoàng Viêm lẫn Tân Thục đang bằng mọi cách thôn tính lẫn nhau. Cuộc chiến này sớm đã được Yên Khâu dự đoán từ sau khi Phúc Tuần đi sứ sang đây nhằm mục đích ký hiệp ước liên minh chống lại Hoàng Viêm nhiều năm về trước. Thế nhưng điều họ không thể ngờ được rằng dù Tân Thục đã trong ứng ngoại hợp với các tướng lĩnh của Tụ Thuỷ song trận chiến vẫn phải diễn ra vô cùng căng thẳng và dai dẳng. Tính tới nay trận chiến này đã bước vào năm thứ tư.
Chiến tranh càng kéo dài, quốc khố càng hao tổn, tình hình của quốc gia càng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cuộc sống dân chúng dọc vùng biên giới cũng vì thế mà trở nên bất ổn, phiên quốc [3] của hai nước này cũng phải sống trong tình cảnh nơm nớp lo sợ. Yên Khâu, với tư cách là một nước đồng minh với Tân Thục, tuy chỉ tham gia gián tiếp nhưng cũng không mong muốn trận chiến này kéo dài.
Vậy nên khi cuộc chiến bước vào năm thứ tư, quan lại đại thần trong Yên Khâu bắt đầu chia làm hai phe. Một bên chủ trương xé bỏ hiệp ước đồng minh với Tân Thục, chờ cho một trong bên bị tiêu diệt sẽ ra tay diệt luôn nước còn lại, nuốt trọn bờ bên kia sông Xuyên Tình. Một bên lại chủ trương tiếp tục duy trì hiệp ước, giúp đỡ Tân Thục mau chóng tiêu diệt Hoàng Viêm để dân chúng cả vùng Xuyên Tình nhanh được hưởng thái bình.
_ Hạ thần cho rằng, các vị đại thần đều có ý đúng của mình. Cuộc chiến giữa Tân Thục và Hoàng Viêm càng kéo dài sẽ càng gây bất lợi cho các nước nằm dọc hai bên bờ sông Xuyên Tình cũng như ảnh hưởng tới việc mở rộng lãnh thổ của Yên Khâu ta. Song...
Nói tới đây Lâm Lăng Kiêu ngập ngừng không nói nữa. Quả thật điều chàng sắp nói ra đây có chút đi ngược lại chủ trương chủ chiến của Yêu Khâu từ bao đời nay.
_ Song thế nào? Ngươi cứ nói! Trẫm sẽ không trách phạt.
_ Tạ Hoàng thượng! Thần cho rằng, trong trận chiến này tuy có những lúc Tân Thục yếu thế hơn nhưng không thể phủ nhận rằng họ vẫn đang nắm quyền chủ động trong tay. Vậy nên chuyện tiêu diệt Hoàng Viêm chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
_ Vậy theo ý ngươi, Trẫm nên tiếp tục hiệp ước với Tân Thục?
Câu hỏi này rõ ràng không phải là một câu hỏi thăm dò ý kiến thông thường. Dựa vào sự hiểu biết của mình, Lăng Kiêu đoán ra được lí do tại sao vị quân chủ của mình lại đồng ý liên mình với Tân Thục; vì sao từ khi Tân Thục tiến đánh Hoàng Viêm, Lãnh Hàn Phong lại đưa một lượng quân đội lớn tới Bắc mạc của Yên Khâu; vì sao chàng lại không đưa ra một quyết định rõ ràng trong khi hai phe chủ hoà và chủ chiến đang cãi nhau kịch liệt...
_ Cái này... vi thần nghĩ rằng, Bệ hạ đã có quyết định của mình. Thần không dám tự tiện đưa ra phán đoán.
Không nói gì, Lãnh Hàn Phong chậm rãi bước một bước về phía trước, quan sát thật kĩ Lâm Lăng Kiêu lúc này vẫn đang cung kính cúi đầu.
_ Được rồi!- Chất giọng của Lãnh Hàn Phong đầy uy nghiêm, không cảm xúc.- Ngươi lui ra đi!
_ Thần xin cáo lui!
Dứt câu, Lăng Kiêu nhanh chóng lui ra ngoài. Trong kia đó, Hàn Phong vẫn nhìn theo chàng Thái phó trẻ tuổi này mà ngầm đánh giá. Một con người biết tiến biết lùi đúng lúc, suy nghĩ chín chắn, nói năng chừng mực.
Nghĩ tới đây, chàng bỗng nhớ tới Hạ Thiên Công chúa,nhi nữ hoạt bát, nghịch ngợm của chàng...
*
Trường Thiên thứ 3, Thập nhị Hoàng tử Phúc Thái vì không chịu nổi bản án bị giam giữ tại quê ngoại, tâm lí ảnh hưởng chẳng bao lâu đã phát điên. Trong một lần đi lang thang khắp nơi không may đã ngã xuống vách núi đá mà chết. Cuối năm đó, triều đình Tân Thục nhận được tin, Thập tam Hoàng tử Phúc Hoà sau khi chôn cất cho bào huynh của mình được một thời gian đã bỏ trốn khỏi nơi giam giữ, chạy thẳng về phía Bắc, sang Hoàng Viêm. Liên tục hai năm sau đó, Tân Thục thường xuyên nhận được mật báo của mật thám tại Hoàng Viêm báo rằng, Thập tam Hoàng tử cấu kết Hoàng Viêm, đang triển khai kế hoạch thôn tính Tân Thục. Để có thể xây dựng được một lực lượng quân đội hùng mạnh, Hoàng đế của Hoàng Viêm đã không ngừng bóc lột dân chúng khiến tình cảnh dân chúng ở đây vô cùng thê thảm, đời sống vật chất cũng như tinh thần bị ảnh hưởng nghiêm trọng...
Nửa cuối năm Trường Thiên thứ 6, triền đình Tân Thục nhận được tin các đoàn thương nhân của Tân Thục sang Hoàng Viêm quốc giao thương đều bị biến mất môt cách kỳ lạ. Cho tới cuối năm ấy, họ lại nhân được hung tin Thập tam Hoàng tử Phúc Hoà mà họ truy lùng bao lâu nay đã bị Hoàng Viêm ám sát khiến cả triều đình Tân Thục dấy lên mối nghi ngờ, rốt cuộc là ai ra tay giết hại thân thích Hoàng tộc Thục quốc? Đỉnh điểm của sự việc bùng nổ khi vào đúng đêm giao thừa, Tân Thục đã vượt ngọn Thiên phong, băng qua Uông giang, ranh giới địa lí giữa hai nước mà tấn công vào Hà Chương thành, thành luỹ nằm ở cực Nam của Hoàng Viêm.
Sau trận đánh đầy bất ngờ đó của Tân Thục, hai bên nhanh chóng rơi vào thế giằng co khi các thành luỹ luân phiên rơi vào tay hai nước này. Song thời gian đã chứng minh, với sự chuẩn bị kĩ lưỡng của mình, Tân Thục đã giành lấy hơn nửa số thành của Hoàng Viêm khiến bọn chúng liên tiếp nhận lấy thất bại mà phải lui về phòng thủ, không tiến đánh xuống phía Nam được.
Cứ vậy hai năm trôi qua, đến năm thứ 3 của cuộc chiến, Hoàng Viêm vùng lên tấn công. Nhưng dưới sự chuẩn bị kĩ lưỡng của Tân Thục, Hoàng Viêm gần như không tìm ra kẽ hở nào để chọc thủng quân đội của Tân Thục. Cũng từ đây, trận chiến càng ngày càng trở nên ác liệt, dữ dội hơn...
_ Các huynh đệ! Từ khi tộc người Hạ chiếm được nước ta, chúng không ngừng áp bức, bóc lột con dân Tụ Thuỷ khiến dân chúng rơi vào cảnh sinh linh đồ thán. Kêu trời, trời không thấu; gọi đất, đất không nghe. Nay Tân Thục ở phương Nam thảo phạt vua Hoàng Viêm, chiến sự kéo dài khiến dân chúng rơi vào cảnh sống bất an, hoang mang, sợ hãi. Các huynh đệ! Chúng ta phải tự quyết vận mệnh của mình. Tộc người Hạ không được tiếp tục ức hiếp con dân Tụ Thuỷ nữa.
Nói đoạn cả đoàn quân đều hô vang một lòng quyết tâm. Cổng Hoàng thành ngay trước mắt, đám binh sĩ nghe theo lệnh liền phá cổng xông thẳng vào Hoàng cung...
Tiếng đao kiếm, tiếng người hoảng loạn không ngừng vang lên ở khắp đầu đường cuối hẻm của chốn kinh kỳ. Tân Thục và Tụ Thuỷ trong ứng ngoại hợp tấn cung Hoàng cung Hoàng Viêm khiến chúng nhanh chóng bị thất thủ mà phải tháo chạy. Thế nhưng, chó cùng dứt giậu, chúng dùng tính mạng của dân chúng để đổi lấy sinh lộ của chính bản thân mình. Ai không nghe theo mệnh lệnh của chúng liền giết không nương tay.
_ Tướng quân! Kia không phải là A Sáng của phủ Cổ Đại Đô Đốc sao ạ?
Nghe tên lính tốt của mình nói, Nữu Thái vội vàng quay đầu lại nhìn và không khỏi bàng hoàng.
_ A Sáng!- Nữu Thái gầm lên.- Thì ra là ngươi! Thì ra ngươi chính là tên phản tặc ta tìm kiếm bao lâu nay.
Phía xa, trên yên ngựa, A Sáng chậm rãi kéo môi lên tạo thành một nụ cười mờ ảo.
_ Ta chưa từng trung thành với các ngươi thì sao gọi là phản tặc được.
Giữ chặt thanh kiếm trong tay, Nữu Thái gắng giữ bình tĩnh. Lúc này đây, hắn mới nhìn kĩ người đứng đối diện hắn. Nhân dạng này làm hắn liên tưởng tới một người hắn đã gặp khi đi dò la tin tức của doanh trại Tân Thục cách đây nhiều năm về trước.
_ Thì ra là hắn!- Nữu Thái lầm bầm.
_ Tướng quân?
_ Người chính là người trong doanh trại Tân Thục năm đó?
_ Không sai!- A Sáng điềm nhiên trả lời.
Nhớ đến những gì xảy ra ở Tân Thục năm ấy, trong đầu Nữu Thái nhanh chóng nảy ra một ý định. Kéo dây cương, hắn cho ngựa tiến về phía trước, lại gần A Sáng hơn.
_ Tân Thục đã vứt bỏ ngươi như vậy, ngươi còn muốn trung thành với nơi đó sao?
A Sáng không đáp lại câu nào.
_ Chi bằng ngươi đi theo bọn ta, trung thành với bọn ta, bọn ta chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi. Bọn ta sẽ trọng dụng ngươi, nói không chừng còn có thể giúp ngươi đoạt Hoàng vị của Tân Thục.
_ Các ngươi đã thất thế mà vẫn còn tự tin như vậy sao?
_ Thắng thua là chuyện thường tình của nhà binh. Hoàng Viêm bọn ta hôm nay hổ lạc bình dương [4] nhưng không có nghĩa sẽ bại mãi. Thế nào? Ngươi nghĩ sao?
_ Ta nghĩ, ngươi thật quá coi thường ta rồi.
Dứt câu, A Sáng đưa tay lên ra hiệu tấn công. Ngay lập tức, quân Tân Thục bao vây đám tàn quân của Hoàng Viêm khắp tứ phía khiến bọn chúng không khỏi hoang mang.
_ Xông lên!- Vừa tuốt kiếm ra, Nữu Thái vừa thét lên.
Nói đoạn hắn ra lệnh cho đám tàn quân tấn công. Nhưng trước sự chênh lệch quá lớn về số lượng cũng như sức lực, chẳng mấy chốc quân Hoàng Viêm đã bị đánh bại, chủ tướng của bọn chúng cũng bị bắt sống. Chậm rãi xuống ngựa, A Sáng bước về phía đám tàn quân đã bị đánh bại.
_ Nói cho ta biết, Hoàng đế của các ngươi chạy hướng nào?
Nữu Thái nhất quyết không nói. A Sáng dường như đã đoán được điều này, chàng thực sự không khỏi thở dài trong lòng. Trong thời gian ở Hoàng Viêm, chàng có gặp Nữu Thái vài lần và thấy hắn là một người tuy mưu lược không bằng những tướng lĩnh khác của Hoàng Viêm nhưng hắn trung nghĩa. Chàng muốn hắn quy hàng, nhưng xem ra không thể. Thật đáng tiếc!
_ Ngươi thật sự muốn trung thành với tên hôn quân đó sao? Ngươi nghĩ rằng ngươi không nói, chủ của ngươi có thể sống sót chạy thoát sao?
Trong khu rừng tĩnh lặng bỗng tiếng ngựa ở đâu hý vang trời. Một tên lính tốt vội chạy tới chỗ A Sáng cấp báo. Theo những gì hắn nói, mặt chàng càng lúc càng tái xanh, chàng nhanh chóng quay về phía Quang Hạo.
_ Chỗ này giao cho ngươi!- Vừa nói, A Sáng vừa quay lại nhìn Nữu Thái một lần nữa.- Nên làm gì thì làm.- Trong chất giọng của chàng có lẩn khuất tiếng thở dài.
_ Vâng!
Nói đoạn A Sáng nhanh chóng lên ngựa chạy thẳng vào kinh thành của Tụ Thuỷ...
*
Chậm rãi đặt quyển nhạc phổ xuống bàn, Lệ Yến nâng tỳ bà lên và bắt đầu gảy từng nhịp, từng nhịp sầu thương khiến ai nghe được đều không tránh khỏi thương cảm. Tiếng đàn cứ vậy mà lan toả khắp mọi ngóc ngách của Ngự hoa viên cũng khiến bước chân đấng quân vương phải dừng bước mà lắng nghe. Từ đằng xa, khuất sau những tán cây đang bay tà tà trong gió, Phúc Tuần chậm rãi dừng chân nhìn về phía tiểu đình nhỏ...
_ Tiếng đàn nghe thật ai oán.- Nhìn về phía xa, Phúc Tường buông lời nhận xét.- Hoàng huynh! Nàng ta có phải là Giả Mỹ nhân?
_ Đúng vậy! Từ sau khi hài tử qua đời, nàng ấy luôn nhốt mình trong Kính Loan đài.- Đôi mắt Phúc Tuần trở nên xa xắm hẳn.- Nay nàng ấy chịu ra Ngự Hoa viên, xem ra tâm tình đã đỡ phần nào.
_ Nghe nói nàng ta là hảo muội muội với Nguyên Cát Quý phi trong thời gian Quý phi gặp nạn ngoài cung.- Cửu Hoàng tử Phúc Quang đoán định.- Nếu đã là hảo tỷ muội vì sao lại...
Nhìn sắc mặt Phúc Tuần bỗng chốc không được tốt, Phúc Quang liền biết mình đã tò mò điều không nên.
_ Là đệ đã quá phận!- Phúc Quang vội hai chắp tay về phía trước.
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi tiến về phía trước một bước, đôi mắt chú mục nhìn vào nữ nhân đang gảy tỳ bà đằng xa tựa hồ chàng đang suy nghĩ điều gì đó. Tiếng tỳ bà đầy nỗi u oán, nhớ thương khiến người nghe không thể bước chân rời đi được. Từng tiếng, từng tiếng được đánh lên làm Phúc Tuần không khỏi buông tiếng thở dài. Tuổi xuân thì của nữ nhân vốn đã ngắn ngủi, của nữ nhân Hoàng cung lại càng ngắn ngủi hơn. Chỉ cần một cái quay lưng của đấng quân vương là phải sống cô độc trong nơi cung cấm cô quạnh, ôm nỗi tương tư cả một đời...
_ Tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Chất giọng trong trẻo vang lên làm Phúc Tuần có chút giật mình. Quay lại nhìn liền nhìn thấy Nhiêu Đình đang cùng nhũ nương dẫn Hạo Huyên đi dạo.
_ Bạch Thục nghi!- Phúc Tường cùng Phúc Quang đồng thanh.
_ Nàng không cần phải đa lễ!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa ra hiệu cho Nhiêu Đình đứng lên.
_ Tạ Hoàng thượng!
Nhìn Nhiêu Đình một lượt từ trên xuống dưới Phúc Tuần chậm rãi gật đầu. Rồi nhìn sang Hạo Huyên lúc này đang nhìn chàng đầy kính cẩn và sùng bái.
_ Huyên Nhi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa ngồi xuống cạnh Hạo Huyên.- Con đang đi đâu vậy?
_ Hồi phụ hoàng! Huyên Nhi đang được mẫu phi dẫn tới Phù Cừ cung chơi cùng với các huynh đệ tỷ muội ạ.
_ Vậy con chơi cùng các huynh đệ tỷ muội có vui không?
_ Thưa rất vui ạ! Hạo Thần ca ca thường chỉ con luyện võ ôn văn còn có cả đệ đệ Hạo Chuyết nữa ạ. Còn Tuyết Cách tỷ mỗi lần thấy huynh đệ chúng còn bị thương là liền lấy Đả Cốt cao thoa cho chúng con. Rất vui!
Trước câu trả lời chân thật của Hạo Huyên, Phúc Tuần không khỏi mỉm cười hài lòng.
_ Huyên Nhi như vậy là ngoan lắm! Phụ hoàng rất vui! Con nhớ phải yêu thương các huynh đệ tỷ muội của mình, không được so đo thiệt hơn, phải quan tâm bảo vệ mọi người. Được không?
_ Huyên Nhi xin cẩn tuân nghe theo lời răn dạy của phụ hoàng.
_ Tham kiến Hoàng thượng!- Từ phía sau, vừa cúi người xuống hành lễ, Tiểu An Tử vừa bẩm báo.- Trương tướng quân đã chờ ở Đại điện rồi ạ.
Nghe Tiểu An Tử bẩm báo, Phúc Tuần nhanh chóng đứng lên nói với Nhiêu Đình vài ba câu rồi nhanh chóng cùng Phúc Tường, Phúc Quang trở về Đại điện.
Nhìn theo bóng Phúc Tuần đang dần một xa, Nhiêu Đình chậm rãi quay sang nhìn về phía cái đình nhỏ. Nơi đó Lệ Yến vẫn đang gảy lên khúc đàn đầy ai oán khiến người ta không khỏi phải tê tái cả cõi lòng.
_ Nàng ta cũng cao tay thật!- Nhiêu Đình chú mục nhìn vào nhân ảnh của Lệ Yến.- Nhũ nương! Ngươi hãy dẫn Hoàng tử đi trước đi.
Nhũ nương nhanh chóng tuân lệnh, dẫn tiểu Hoàng tử Hạo Huyên tới Phù Cừ cung trước. Đợi cho tới khi hài tử đã đi xa, Nhiêu Đình chậm rãi bước tường bước tiến về phía Lệ Yến mà không hay biết rằng khuất xa xa có người đang theo dõi kịch hay.
_ Nương nương!
Thuyên Thảo toan lên tiếng nhưng lại bị Nhiêu Đình ra hiệu im lặng.
“Lệ vũ phương lâm đối cao các,
Tân trang diễm chất bản khuynh thành;
Ánh hộ ngưng kiều tác bất tiến,
Xuất duy hàm thái tiếu tương nghênh.
Yên cơ kiểm tựa hoa hàm lộ,
Ngọc thụ lưu quang chiếu hậu đình;
Hoa khai hoa lạc bất trường cửu,
Lạc hồng mãn địa quy tịch trung!”**
Từ khi Nhiêu Đình còn chưa ngâm xong bài thơ, tiếng đàn của Lệ Yến đã im bặt từ lúc nào. Gương mắt nhìn nàng, đôi mắt nàng ta lộ không ít nộ khí. Phải cố lắm nàng ta mới giữ được bình tĩnh.
_ Ngươi nhìn ta như thế là có ý gì?- Mỉm cười ngọt ngào, Nhiêu Đình chậm rãi hỏi.
_ Câu này phải là ta hỏi ngươi mới đúng!- Lệ Yến gắng giữu giọng thật bình tĩnh.- Ngươi ngâm bài thơ ấy là có ý gì?
_ Ta chỉ tức cảnh mà ngâm thôi!
Câu trả lời của Nhiêu Đình khiến đầu của Lệ Yến như muốn bốc khói tới nơi.
_ Đương lúc chiến sự căng thẳng, đám phi tần không san sẻ được với Bệ hạ thì thôi đi thế mà ngươi vẫn còn có tâm tư ngồi đây mà gảy đàn. Ngọc thụ hậu đình hoa này, hợp với ngươi lắm.
Đập bàn cái rầm, Lệ Yến đứng phắt lên.
_ Bạch Nhiêu Đình! Ngươi dám ví Hoàng thượng như Trần Hậu chủ?
_ Ngươi đừng ăn nói hồ đồ!- Nhiêu Đình nghe Lệ Yến nói vậy không khỏi cười lớn.- Hoàng thượng sao có thể là Trần Hậu chủ được?! Nhưng ngươi chắc mình không phải là một Trương Lệ Hoa chứ?- Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn Lệ Yến một lượt từ trên xuống dưới.- Ta thấy ngươi rất giống đấy.
Tiến mấy bước về phía Nhiêu Đình, Lệ Yến nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
_ Giống Trương Lệ Hoa sao? Ta thấy mắt ngươi chắc có vấn đề rồi cũng nên. Nếu nói ta giống Trương Lệ Hoa thì Nguyên Cát Quý phi mà ngươi theo đuôi lại giống hơn ta rất nhiều đó. Đều là hạng thương nữ [5] thấp hèn!
_ Có phải đầu óc ngươi có vấn đề rồi không?- Nhiêu Đình cười một tràn dài.- Quý phi là ca vũ của phủ Hầu gia chứ không phải là thương nữ. Còn Trương Lệ Hoa... ai nói với ngươi là thương nữ vậy? Ta thấy, ngươi mới chính là thương nữ đó.
Ở những chữ cuối cùng, chất giọng của Nhiêu Đình đột nhiên trở nên sắc lạnh. Nụ cười lạnh của nàng cũng khiến Lệ Yến không khỏi cả kinh mà tái mặt. Bàn tay xiết chặt từ nãy giờ càng xiết chặt hơn tựa hồ có thể chảy máu bật kỳ lúc nào.
_ Ngươi đừng ăn nói hàm hồ!
_ Ta có ăn nói hàm hồ hay không người tự biết rõ. Ngươi nghĩ rằng toàn bộ dân chúng của Ngọc Hải Bắc thành thật sự không một ai biết được xuất thân của ngươi sao?- Chất giọng của Nhiêu Đình đầy châm chọc.
Đứng phía sau Lệ Yến, Bối Âm nhìn nàng ta bằng đôi mắt kinh ngạc. Một ca kỹ mà lại được làm Mỹ nhân của Hoàng thượng còn nàng thì...
_ Ngươi nói cái gì?
_ Sau khi biết được Quý phi từng ở Qua thôn và đối với ngươi như tỷ muội, ta cảm thấy tò mò liệu nên đã tìm hiểu một chút. Có phải vì ngươi từng sống ở nơi đó nên đã nhuốm mùi phấn hương, [6] vì vậy ngươi mới đối với Quý phi như vậy? Là vì ganh tị, đố kị sao?
_ Liên quan gì tới ngươi?- Quắc mắt nhìn Nhiêu Đình, Lệ Yến gằng từng chữ một.
_ Ngươi nói đúng!- Nhiêu Đình buồng một tiếng thở dài.- Cũng chẳng liên quan gì tới ta. Ngươi cứ đàn khúc Vong quốc ấy đi. Còn ta, ta sẽ phổ giúp ngươi khúc Kính Loan đài.
Dứt câu, Nhiêu Đình chậm rãi quay đi. Vừa đi nàng vừa ngâm một bài thơ khác:
“Đài Thành lục đại cạnh hào hoa,
Kết Ỷ, Giám Xuân sự tối xa.
Vạn hộ thiên môn thành dã thảo,
Chỉ duyên nhất khúc “Hậu đình hoa“.”***
Bấu chặt tay vào thành bàn, đôi mắt của Lệ Yến tựa như từng nhất dao đâm thẳng vào bóng lưng đang khuất dần sau tám cây của Nhiêu Đình.
_ Bạch Nhiêu Đình!- Lệ Yến gằng từng chữ một.
_ Chủ tử!- Vừa tiến lại gần Lệ Yến, Bối Âm vừa ngẩng đầu lên nhìn.- Người không sao chứ ạ?
_ Ta không sao!- Chất giọng của Lệ Yến lạnh tanh.- Chúng ta về thôi.
Dứt câu Lệ Yến dứt khoát rời khỏi tiểu đình mà không thể ngờ được rằng ngay ngày hôm sau tin đồn nàng ta đàn khúc Hậu Đình Hoa đã lan truyền khắp chốn hậu cung. Trong khi đám phi tử khác xem chuyện này như là cơ hội để bêu xấu nàng ta, đám quần thần coi đây là điềm gở, dâng tấu lên Phúc Tuần, mong chàng xử phạt Lệ Yến, còn đám nô tỳ nô tài lại lấy chuyện này ra bàn tán những lúc trà dư tửu hậu. Chưa biết nàng Mỹ nhân này có thực sự đàn khúc Vong quốc năm nào hay không song khi tin tức này lan đi giữa lúc cuộc chiến với Hoàng Viêm đang ngày một căng thẳng, nó thực sự khiến mọi người cảm thấy lo sợ.
_ Bạch Nhiêu Đình đáng chết!- Thẳng tay ném tách trà xuống đất, Lệ Yến gắng điều chỉnh lại nhịp thở.- Đi! Tới Đãng Huyền các.
Đẩy mạnh cánh cửa tư phòng, Lệ Yến hùng hổ băng lối tới Đãng Huyền các. Không đợi người vào thông báo, nàng ta đã đẩy cửa xông thẳng vào phòng.
_ Bạch Nhiêu Đình! Ngươi làm như thế là có ý gì? Muốn hạ bệ ta sao? Không có cửa đâu.
_ Ngươi chưa từng được nâng lên thì làm sao có chuyện bị hạ bệ được.- Chất giọng của Nhiêu Đình nhàn nhạt, không quan tâm.
_ Ngươi...
_ Uhm!
Ngồi bên cạnh, Lôi Vi chậm rãi hắng giọng cắt ngang lời của Lệ Yến. Tới lúc này nàng ta mới cả kinh nhận ra sự hiện diện của nàng.
_ Ta tuy không để ý tới lễ nghi, nhưng ngươi phải chăng nên biết nơi ngươi đang ở là nơi nào?
Gắng kìm chế cơn tức giận, Lệ Yến cúi người xuống mà hành lễ.
_ Tham kiến Nguyên Quý phi! Tham kiến Bạch Thục nghi!
_ Đứng lên đi!- Đặt quyển sách đang cầm trên tay xuống bàn, Lôi Vi chậm rãi đưa mắt nhìn Lệ Yến.- Ngồi xuống ghế!
_ Tạ Quý phi!
Đợi Lệ Yến ngồi xuống ghế, Lôi Vi mới chậm rãi nói.
_ Chỉ là một khúc nhạc đã khiến ngươi tức giận tới như vậy rồi sao?
_ “Chỉ là một khúc nhạc”?- Chất giọng Lệ Yến đầy châm biếm.- Nương nương hình như đã xem nhẹ khúc nhạc ấy rồi thì phải?!
_ Đó là khúc nhạc gì? À! Là khúc Vong quốc Hậu Đình Hoa sao?
_ Nương nương nghĩ, còn khúc nào khác sao?- Lệ Yến xiết chặt bàn tay.
Vừa nói, Lệ Yến vừa chiếu tia nhìn ác liệt vào hai người ngồi đối diện. Một khi trong thâm tâm đã nhận định người đó là kẻ xấu thì cho dù người đó không làm gì cũng bị người kia ganh ghét.
_ Vậy ngươi có đàn khúc đó không?
_ Thưa Quý phi, thần thiếp không!
Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi quay về phía Nhiêu Đình nhằm xác nhận.
_ Hồi Quý phi, nàng ta quả thật không đàn ạ.
_ Bạch Thục nghi! Ngươi quả là giỏi đổi thắng thay đen. Hôm đó lúc ta đương đàn, ngươi từ đâu bước ra rõ ràng đã ngâm bài Ngọc thụ Hậu Đình Hoa rồi ám chỉ ta đang đàn khúc Hậu Đình Hoa.
_ Giả Mỹ nhân, ngươi hãy nhớ lại cho rõ. Là ta nói khúc Hậu Đình Hoa ấy rất hợp với ngươi khi đó chứ ta chưa từng nói hay ám chỉ rằng ngươi đang đàn khúc Hậu Đình Hoa.
Trước những gì Nhiêu Đình nói, Lệ Yến không cách nào phản bác lại được.
_ Đúng là ngươi đã nói vậy! Nhưng ngươi có chắc rằng bản thân mình không đổi trắng thay đen?
Trước lời cáo buộc lần thứ hai của Lệ Yến, Nhiêu Đình chỉ cười nhẹ.
_ Hôm đó chỉ có ta và ngươi ở trong đình. Nếu không phải là ngươi, ta thật nghĩ không ra là ai tung tin đồn này.
_ Ngự hoa viên rộng lớn như vậy, sao ngươi có thể chắc rằng không ai nghe thấy cuộc nói chuyện của hai ngươi.- Vừa nói, Lôi Vi chậm rãi.- Tóm lại cây ngay không sợ chết đứng. Ngươi không làm thì việc gì phải sợ chứ? Chuyện này là chuyện riêng của hai người các ngươi, ta chỉ nói bấy nhiêu đó thôi. Hai ngươi tự giải quyết với nhau đi. Tiểu Khổng Tử!
_ Có nô tài!
_ Hồi cung!
Dứt câu, Lôi Vi rời khỏi phòng của Nhiêu Đình, mặc kệ đôi mắt đang toé lửa nhìn mình của Lệ Yến.
_ Bạch Thục nghi! Là ngươi liên thủ với Nguyên Quý phi hãm hại ta có đúng vậy không?
_ Vẫn là lời vừa nãy Quý phi nói, ngươi không làm ngươi sợ cái gì?- Nhiêu Đình nhìn thẳng vào mắt của Lệ Yến.- Con người Quý phi như thế nào, con người ta như thế nào, ngươi đại khái cũng rõ hơn đám người trong hậu cung, đám nô tì, đám đại thân một chút chứ? Giả như chúng ta muốn đối phó với một Mỹ nhân nhỏ bé như ngươi, chúng ta có cần phải mất nhiều công sức như vậy không?
_ Đúng vậy! Các ngươi đúng là không cần phải mất nhiều công sức như vậy.- Lệ Yến cười khẩy.- Ta chỉ là một Mỹ nhân nhỏ bé, các ngươi có thể tuỳ lúc mà giết ta. Nhưng làm như vậy chẳng phải các ngươi sẽ bị ghi tội ngàn năm sao? Vậy thì chi bằng lợi dụng một khúc nhạc mà để đám triều thần kia bài xích ta, dâng sớ xin Hoàng thượng xử lý ta. Dù ta chỉ là một Mỹ nhân nhưng nói gì đi chăng nữa cũng từng mang long thai, trong tương lai chưa biết chừng lại hoài thai lần nữa. Giết ta vừa ngăn chặn được tương lai ấy lại vừa răn đe hậu cung. Nhiều lợi như vậy, các ngươi sao lại không làm chứ?
Bật cười một tràn dài, Nhiêu Đình vừa nhìn Lệ Yến đầy khinh bỉ.
_ Trí tưởng tượng của ngươi đúng là phong phú thật. Bỏ đi! Ta chả thèm chấp nhất làm gì với kẻ chấp mê bất ngộ. Nhưng ta khuyên ngươi một câu nếu ngươi cứ mãi giữ lối suy nghĩ đó, sớm muộn gì, ngươi cũng tự hại chết chính mình. Tới khi đó, hối cũng không kịp!
Dứt câu, Nhiêu Đình bỏ vào trong phòng ngủ.
- ------------------------------
* Hậu Đình Hoa: là một tập thơ sau trở thành một điển tích trong văn học. Tập thơ nay do Hậu chủ nhà Hậu Trần thời Nam Bắc Triều của Trung Quốc, Trần Thúc Bảo sáng tác cho hai người thiếp yêu của mình là Khổng Quý tần và Trương Lệ Hoa. Trong tập này bài “Ngọc thụ hậu đình hoa” là nổi tiếng nhất. Vì mê đắm tửu sắc, Hậu chủ bỏ bê việc triều chính, bỏ ra vàng bạc để xây các công trình có quy mô khiến dân chúng rơi vào cảnh đói nghèo, ngày đêm yến tiệc khôn mà ca hát, phổ nhạc những bài thơ trong tập Hậu Đình Hoa ra để ca hát. Sau vua nhà Tuỳ thấy nước Trần suy yếu bèn sai quân đi đánh chiếm nước Trần. Lúc đánh vào Hoàng cun, Trần Hậu chủ đang say khướt... Vì lẽ đó, Hậu Đình Hoa còn bị mọi người gán cho cái tên là Khúc ca vong quốc (bài ca mất nước).
Trong truyện, ví khúc nhạc của Giả Lệ Yến như bài Hậu Đình Hoa ý chỉ từ thời khắc Phúc Tuần nghe thấy khúc nhạc ấy của nàng ta, Lôi Vi dần mất đi chàng vì nàng ta.
[1] Phu xa: phu xe, người đánh xe ngựa.
[2] Phục sức: quần áo và trang sức.
[3] Phiên quốc: nước chư hầu.
[4] Hổ lạc bình dương: một thành ngữ của Trung Quốc. Con hổ rơi xa núi sâu và bị lạc vào nơi bình nguyên bằng phẳng. Ý chỉ sự thất thế, mất chỗ dựa.
** Bài “Ngọc thụ hậu đình hoa” của Hậu chủ Trần Thúc Bảo. Dịch nghĩa:
“Rừng thơm, nhà ngọc, lầu quỳnh,
Điểm trang sắc đẹp khuynh thành là đây.
Ngại ngùng dừng bước phút giây,
Vén rèm, dáng đọng nét cười đón nhau.
Trẻ trung hoa thắm tươi màu,
Nàng như cây ngọc chiếu sau hậu đình.
Hoa nở lại tàn, không mãi được,
Sắc hồng rụng đầy đất, trở về cõi hư không”
[5] Thương nữ: ca nữ, con hát.
[6] Phấn hương: phấn và dầu hương, vật dụng của nữ nhân. Ý chỉ gái lầu xanh.
*** Kim Lăng ngũ đề- Đài thành của Lưu Vũ Tích. Dịch nghĩa:
“Sáu triều đại đóng đô ở Đài Thành thi nhau vẻ hào hoa,
Nhưng lầu Kết Ỷ và Giám Xuân để hưởng lạc là xa xỉ nhất.
Vạn hộ ngàn nhà nay đã thành đồng cỏ hoang dại,
Chỉ vì hậu quả bài ca”Hậu đình hoa””
- ----------------------------
Hết chương 174