Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 137: Chương 137: Lời ủy thác của người quá cố




Quỳ bên dưới nàng tỳ nữ vừa cầu khẩn vừa khóc không ngừng. Những bằng chứng cụ thể cùng với đó nàng đã nhân lúc được chủ tử mình sai ra khỏi cung đã tìm hiểu mọi chuyện. Tất cả e rằng mấy chữ “không thể hình dung” cũng không sao nói hết được sự kinh ngạc tột độ cùng sự bi thống của nàng khi ấy. Lời hứa của những kẻ ác tâm là những lời không sao tin được. Nàng thật ngốc nghếch khi tin vào nó.

_ Ngươi đã quyết định?- Vừa hỏi, nữ nhân kìa vừa tiến lại gần nàng tỳ nữ.

_ Vâng! Đại tiểu thư! Nô tỳ đã quyết định!

Khẽ thở ra, nữ nhân kia nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng tỳ nữ. Đôi mắt ấy đỏ hoe khiến nàng không khỏi thương cảm, xót xa.

_ Sẽ rất nguy hiểm! Bản thân ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào. Ta ở bên ngoài, ngươi bên trong có xảy ra chuyện gì ta cũng không biết được. Ta không quyền không thế, ngươi nếu bị xử phạt, ta cũng không thể cứu ngươi được. Ngươi vẫn quyết định theo ta sao?

_ Vâng!- Nàng tỳ nữ gật đầu dứt khoát.- Nô tỳ muốn báo thù cho cả nhà. Quan trọng hơn, nô tỳ muốn là người mà mẫu thân mong muốn. Nô tỳ không thể đã sai lại càng sai thêm nữa.

_ Được!

Hít một hơi đầy căng, nữ nhân kia chậm rãi đứng dậy. Cả gương mặt nàng lộ rõ vẻ trầm tư, đôi mắt nàng cứ mãi nhìn về một nơi nào đó xa xăm.

_ Hãy nói tất cả những gì ngươi biết cho ta nghe.

_ Vâng! Sau khi mẫu tử Người bị đuổi đi, nhị tiểu thư trong một lần tình cờ đã biết được rằng...

*

Đưa tay gõ từng nhịp trên mặt bàn, Lôi Vi hồi tưởng lại những hình ảnh của vài ngày trước, ngày nàng hồi cung. Còn nhớ sau khi nàng tìm đủ mọi cách, nhẹ có nặng có, Phúc Tuần cuối cùng cũng đầu hàng chịu thua và đưa nàng hồi cung.

Ngày nàng hồi cung là một ngày cuối tháng 11 giá lạnh với những bông tuyết phiêu linh trong gió tựa như những kiếp người không biết đi đâu về đâu. Nền trời u ám càng làm khung cảnh Hoàng cung trong mắt nàng trở nên bi thương. Minh Đức Thái hậu chỉ vừa mới qua đời được mấy tháng, Hoàng cung vẫn đang trong giai đoạn để tang vậy nên ai nấy cũng đi đứng nói năng nhỏ nhẹ, không gây ra tiếng động nào. Nhìn quan cảnh xung quanh nàng không khỏi nhói lòng.

Đám nô tỳ, thái giám vừa nhìn thấy nàng đi cùng Thái tử Điện hạ liền không giấu khỏi ngạc nhiên. Thực ra bọn họ ngạc nhiên không phải vì một người tưởng đã chết nay lại sống sờ sờ và trở về mà ngạc nhiên bởi ai nấy trong cung cũng biết đương kim Thái tử xưa nay chung tình với Thái tử phi quá cố nay lại cười nói ân cần với nữ nhân khác. Nhưng sau khi biết nàng chính là người đã mất tích cách đây khoảng một năm trước, bọn họ ai nấy cũng thất sắc kinh ngạc tột độ.

Ngày nàng chính thức yết kiến gia đình Hoàng thất Tân Thục lần nữa, ai nấy cũng không giấu nỗi kinh ngạc. Mỗi người một vẻ mặt khác nhau nhưng đều tựu chung một điểm đó là dường như họ không tin những gì mình đang nhìn thấy là sự thật. Một người ngỡ rằng đã chết lại xuất hiện sờ sờ ngay trước mặt bọn họ. Nàng cảm thấy thật may khi bọn họ không đồng loạt ngất xỉu. Những người thật tâm yêu thương nàng ngạc nhiên bởi họ không ngờ sau sóng gió năm ấy nàng vẫn có thể sống sót trở về. Còn những người lòng đầy dã tâm lại không ngờ rằng cái gai trong mắt tưởng chừng đã nhổ được nay lại quay về. Xem phim cổ trang nhiều, bản thân nàng có lẽ đã ảnh hưởng ít nhiều nên phần nào đoán ra tâm tư của họ. Chỉ có điều...tâm tư của Ngọc Nhạn, nàng lại không thể nào nhìn thấu.

Ngày hôm ấy, Ngọc Nhạn không thèm liếc nhìn nàng dù chỉ một cái. Ban đầu nàng nghĩ rằng nàng ta đang tức giận căm hận nàng đến tận xương tủy bởi nàng ta đã dùng đủ mọi cách để triệt tiêu nàng vậy mà nàng vẫn trở về được. Thế nhưng lúc nhìn gương mặt của nàng ta, nàng không khỏi khó hiểu khi thấy gương mặt kia vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, giống như nàng ta vốn đã biết trước chuyện này. Đôi mắt của nàng ta vẫn tĩnh lặng như năm nào song ẩn giấu bên trong là một ngọn lửa đang âm ỉ cháy, nhưng đó tuyệt nhiên không phải là ngọn lửa của thù ghét. Nàng ta rốt cuộc, đang nghĩ điều gì?

Đến giờ mỗi lần nhớ lại hình ảnh ấy, nàng lại không khỏi nghĩ ngợi. Trong lòng cảm thấy có chút phiền muộn. Ngọc Nhạn! Nàng Công chúa này đã hại nàng quá ư là thế thảm, lần này thiếu chút nữa nàng đã về gặp tổ tiên mình rồi. Nói nàng không hận nàng ta đến tận xương tủy là nói dối. Nhưng thật tâm không hiểu sao, nàng cảm thấy tuy nàng ta ra tay với nàng rất độc ác song nàng ta lại không sai. Thật nực cười! Thế nhưng nàng đã nghĩ vậy. Tự cổ chí kim, bậc đế vương luôn có hậu cung với ba ngàn cung tần mỹ nữ. Ba ngàn người! Thế nhưng được Hoàng đế ân sủng nào có mấy người? Có được trái tim của bậc đế vương, xưa nay nào phải việc dễ dàng. Đa phần họ đều phải sống trong cô độc và vòn vỏ chờ đợi hết ngày này qua tháng nọ, hết tháng nọ đến năm kia. Cho đến khi kết thúc cuộc đời, họ bị giam cần trong cái lồng son mà chưa một lần được nhìn thoáng qua long nhan chứ đừng nói gì đến chuyện ân sủng.

Ngọc Nhạn lại không phải là một nữ tử bình thường. Nàng ta là nhi nữ của Doãn Vương gia nổi tiếng một thời, là tôn nữ được Minh Đức Thái hậu yêu quý, là thanh mai trúc mã của Phúc Tuần và quan trọng nhất nàng ta từ nhỏ vốn đã sống trong cung. Nàng ta hiểu những điều đó hơn các nữ tử khác gấp mấy lần. Vậy nên khi cảm thấy bị đe dọa, nàng ta phải đấu tranh. Đấu tranh cho hạnh phúc của mình, đấu tranh để giành lại Phúc Tuần từ tay Lôi Vi. Thế nhưng...nàng ta đã dùng sai cách vì vậy chàng càng ngày càng xa lánh nàng ta và xích lại gần với tình địch của mình còn bản thân dù cho thương tổn khắp người cũng chẳng được ai đoái hoài quan tâm...

Từ ngày Lôi Vi trở về, nàng chỉ gặp nàng ta đúng một lần, chính là vào hôm nàng yết kiến Định An Hoàng đế cùng Hoàng thất. Sau hôm đó, nàng chưa gặp nàng ta thêm lần nào nữa. Nàng không đến Hoàn Bân các, nàng ta cũng chẳng đến Túc Duyên các của nàng. Trong chốc lát, nàng có cảm giác hai người đã biến thành kẻ xa lạ, chả liên quan hay dính gián gì đến cuộc đời nhau.

_ Thái tử đến!

Tiếng Tiểu An Tử vang lên khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Vội kéo vai áo ngoài lên cao, nàng nhanh chóng đứng lên tiến về phía cổng.

_ Tham kiến Điện hạ!- Vừa tung hô, Lôi Vi vừa cúi người thi lễ.

_ Nàng không cần đa lễ!

Vừa nói, Phúc Tuần vừa quan sát Lôi Vi một lượt từ trên xuống dưới. Áo choàng nàng chỉ khoác hờ bên ngoài khiến chàng không khỏi chau mày. Thân thể nàng xưa nay luôn mẫn cảm với cái lạnh, lại thêm vào đó, bản thân nàng sau khi trải qua những tháng ngày lưu lạc, thương tích đầy mình, vết thương mới chồng vết thương cũ, chả có chỗ nào lành lặn ấy vậy mà nàng còn mặc áo như thế. Thật khiến chàng không khỏi lo lắng.

_ Tại sao nàng lại không vào trong phòng mà lại ngồi ngoài này chứ?- Trong chất giọng của Phúc Tuần có ý trách móc.- Lại không choàng thêm áo nữa.- Vừa nói, chàng vừa cởi áo khoác của mình choàng cho nàng.

_ Ngồi mãi trong phòng em thấy bức bối nên ra đây ngồi cho thoáng. Còn áo choàng, vài ngày trước em đã nhờ Đồng Thảo và Hoa Lệ đem đến Tẩy Y cục để giặt rồi.

Hồi cung, sau khi biết rõ sự tình, Lôi Vi đã ra sức năn nỉ Phúc Tuần để Đồng Thảo quay trở lại Túc Duyên các với mình. Ban đầu chàng kiên quyết từ chối, không muốn nàng ấy quay trở lại hầu hạ cho nàng. Bởi Đồng Thảo tuy không phải là kẻ có dã tâm nhưng những lần chần chừ, không quyết đoán của nàng ấy đã vô tình đẩy nàng rơi vào cảnh nguy hiểm. Chỉ riêng việc nàng ta vì tâm tư của bản thân mà không truyền lời nhắn của Lôi Vi đến chàng trong đêm giao thừa năm nào cũng khiến chàng nổi giận rồi càng huống hồ, hai lần chần chừ sau đó đều khiến Lôi Vi rơi vào hiểm cảnh. Chuyện này chàng không thể tha thứ được.

Nhưng cổ nhân có câu, anh hùng nan quá mĩ nhân quan. Phúc Tuần yêu thương Lôi Vi nhiều đến như vậy nên cũng không tài nào chịu nổi việc nàng ngày ngày ủ ê, gương mặt buồn rười rượi được. Càng huống hồ trong người nàng vẫn đang mang bệnh nên chàng đành xuống nước, hạ lệnh để Đồng Thảo quay trở về Túc Duyên các. Ngày nàng ấy trở về, chàng đã bắt nàng ấy phải thề độc, từ nay trở đi phải một lòng một dạ chăm sóc, hầu hạ Lôi Vi, không được hai lòng hay có tư tưởng nào khác, bằng không sẽ bị trời tru đất diệt. Đồng Thảo với sự quyết tâm của mình đã quỳ xuống thề độc ngay trước mặt chàng nên chàng mới cho nàng ấy cơ hội thứ hai...

_ Dù vậy! Nàng cũng nên để lại một cái cho bản thân mình chứ?!

_ Đồng Thảo tỷ đã để lại một cái cho em. Nhưng hôm nay áo đã bẩn rồi nên tỷ ấy lại đem nó đến Tẩy Y cục và lấy những áo đã khô về.

Không nói gì Phúc Tuần chậm rãi gật đầu. Xem ra lần này, Đồng Thảo đã thực sự thật tâm đối đãi với Lôi Vi. Được như vậy, chàng cũng yên tâm phần nào. Bị đưa đến đây, một thân một mình phải sống ở một nơi nguy hiểm trùng trùng, đối với Lôi Vi khi ấy đó là cả một thử thách đầy khó khăn. Bởi vậy nên những gì nàng cần ở nơi này là một tấm chân tình. Ấy vậy mà người nàng xem là tỷ muội của mình lại hết lần này đến lần khác gián tiếp đưa nàng vào hiểm cảnh...Càng nghĩ, chàng càng đau lòng. Cũng may Đồng Thảo đã nghĩ thông suốt mọi chuyện và thành tâm đối đãi với nàng.

_ Phúc Tuần!

Chất giọng có chút căng thẳng của Lôi Vi nhanh chóng thu hút sự chú ý của Phúc Tuần. Quay lại nhìn nàng, chàng nhận ra nàng đang suy nghĩ điều gì đó rất lung. Xem chừng chuyện này rất khó nói nên nàng mới suy nghĩ nhiều như vậy.

_ Từ ngày hồi cung, em rất muốn thương lượng với anh một chuyện. Em đã suy nghĩ rất nhiều nhưng đến giờ vẫn chưa biết phải nói với anh thế nào.

_ Có chuyện gì mà khiến nàng phải suy nghĩ nhiều đến vậy?- Vừa hỏi, Phúc Tuần vừa điều chỉnh lại tư thế ngồi để có thể ôm Lôi Vi.

_ Là...là chuyện của Ngọc Nhạn Công chúa.- Lôi Vi thận trọng nói.

Cánh tay đang ôm Lôi Vi của Phúc Tuần ngay lập tức trở nên cứng ngắc. Nụ cười trên môi càng cũng đã đông cứng lại từ lúc nào.

_ Chuyện đó, ta không có gì để nói với nàng cả.- Chất giọng của Phúc Tuần đầy lạnh lùng.

_ Phúc Tuần! Nghe em nói đi!

Vừa nói Lôi Vi vừa kéo vạt áo của Phúc Tuần. Bên ngoài nhìn vào trông chẳng khác nào nàng đang làm nũng chàng. Mỗi lần nàng muốn thuyết phục chàng việc gì đều làm hành động này. Những lúc như vậy, chàng thấy nàng rất đáng yêu. Nhưng hôm nay, xem ra sẽ là một ngoại lệ.

_ Vi Nhi! Ta sẽ không nghe nàng nói bất kỳ điều gì về nữ nhân đó đâu.- Chất giọng của Phúc Tuần đầy cương quyết.

Còn chưa bắt đầu mà Lôi Vi đã bị khí thế bức người của chàng lấn át khiến nàng không thể nào mở miệng được. Thật tình!

_ Anh còn chưa biết em định nói cái gì, tại sao lại không cho em nói chứ? Thật là vô lý!

_ Bởi ta biết, nàng muốn nói gì.- Sửa lại áo choàng cho Lôi Vi, Phúc Tuần chậm rãi đứng lên.- Nàng muốn ta tha cho Ngọc Nhạn, có phải không?

Không nói gì, Lôi Vi chỉ ngồi lặng im.

_ Thấy chưa! Ta đoán không sai.- Phúc Tuần thoáng nở một nụ cười, song đó chẳng phải là nụ cười thích thú.- Nữ nhân đó gây ra cho nàng bao nhiêu chuyện như vậy mà giờ nàng lại vì nàng ta thương lượng ta tha cho nàng ta sao? Ta thật không hiểu, nàng dễ dàng tha thứ cho Ngọc Nhạn đến vậy sao?

Câu hỏi của Phúc Tuần khiến Lôi Vi không khỏi lặng người. Một người hại nàng thê thảm hết lần này đến lần khác, hại nàng thương tích đầy mình sao nàng có thể dễ dàng tha thứ được chứ? Dù cho nàng hiểu rõ nguyên nhân Ngọc Nhạn liên tục tìm cách hại nàng, nàng cũng không thể nào chấp nhận hay tha thứ một cách dễ dàng như thế được. Nói nàng không thù ghét nàng ta là không đúng. Nhưng nếu hết ngày này sang ngày khác phải sống trong sự thù ghét, nàng cảm thấy thực sự rất mệt mỏi. Nàng từ nhỏ đến lớn chỉ mong muốn một cuộc sống giản đơn, tự do tự tại, thoải mái. Bị đưa đến đây và phải đối mặt với muôn trùng sóng xô đã là quá sức của nàng rồi. Nay bảo nàng phải sống mà cứ phải thù ghét một ai đó, nàng không muốn làm cũng làm không được.

_ Em đâu phải là thánh hiền đâu mà bảo em không oán giận Ngọc Nhạn. Nàng ta hại em thê thảm hết lần này đến lần khác, anh bảo em có thể không ghét nàng ta sao?

Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi quay lại nhìn Lôi Vi. Phảng phất trên gương mặt nàng là một nỗi buồn không thể nói thành lời. Trước kia, chàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của nàng. Mọi lần dù có buồn đến thế nào, nàng cũng không để lộ ra nét mặt này. Xem ra việc lần này thực sự rất quan trọng với nàng. Nghĩ đến đây, chàng không khỏi thở ra.

_ Nhưng phải sống mà thù ghét ai đó, em cảm thấy rất mệt mỏi và bản thân không thể nào làm được. Trong cuộc đời dài đằng đẳng này, chúng ta sẽ gặp không biết bao nhiêu người khiến bản thân bị tổn thương. Nếu ai làm tổn thương chúng ta, ta cũng căm ghét họ, vậy chẳng phải ta đã tự biến cuộc sống của bản thân trở nên u tối rồi sao?

Vừa nói, Lôi Vi vừa hướng đôi mắt ủ dột của mình về phía Phúc Tuần khiến chàng khỏi nghĩ ngợi. Những lời nàng nói đọng lại trong đầu chàng rồi vang lên khiến chàng buộc phải suy nghĩ. Là chính chàng đã khiến Ngọc Nhạn trở nên như vậy nay chàng lại đối xử với nàng ấy như thế quả thật có chút tàn nhẫn. Nhưng nghĩ đến những việc nàng ấy đã làm với Lôi Vi...

_ Nói em không ghét Ngọc Nhạn là nói dối.- Lôi Vi tiếp lời, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phúc Tuần.- Nhưng việc gì buông bỏ được thì em sẽ buông bỏ. Hơn nữa...đây cũng là di nguyện của Minh Đức Thái hậu.

Không nói gì Phúc Tuần nhìn thật sâu vào đôi mắt của Lôi Vi. Trải qua biến cố lớn như vậy trong cuộc đời, nàng vẫn có thể đứng đây bình tĩnh nói chuyện với chàng, thực hiện theo di nguyện của Thái hậu quá cố, mong chàng bỏ qua cho Ngọc Nhạn. Nàng thực sự trưởng thành và có một tấm lòng thật đẹp.

_ Anh...vẫn còn quan tâm đến Ngọc Nhạn Công chúa, có phải không?

Quan sát Phúc Tuần, Lôi Vi dò hỏi chàng. Hôm nàng đến Phật đường tế bái Minh Đức Thái hậu, nàng có nghe nói trong ngày Thái hậu gia băng, Ngọc Nhạn đã khóc lóc thảm thiết đến độ lả cả người rồi ngất đi. Khi đó chính Phúc Tuần đã đưa nàng ấy về Hoàn Bân các. Cũng chính chàng phân phó nhà bếp làm thức ăn bổ dưỡng để tẩm bổ cho nàng ấy trong suốt một thời gian dài. Thậm chí, trước khi rời khỏi Tân Thục, chàng cũng không quên dặn dò người hầu kỹ càng tránh để Ngọc Nhạn xúc động mạnh.

_ Nếu...anh vẫn còn quan tâm đến nàng ấy, tại sao lại không chịu tha thứ cho nàng ấy chứ? Chẳng phải giờ em đang khỏe mạnh đứng ngay trước mặt anh đây sao?

_ Vậy nàng muốn ta làm gì?- Vừa hỏi, Phúc Tuần vừa nhẹ vuốt lọn tóc mai của Lôi Vi.

Câu hỏi của Phúc Tuần, khiến Lôi Vi không khỏi nghĩ ngợi. Nàng thực sự không biết nên làm thể nào mới gọi là tha thứ. Mỗi người một cách suy nghĩ, nàng sao biết được liệu Ngọc Nhạn có hiểu sự tha thứ của Phúc Tuần hay không. Mấy ngày nay, nàng chỉ nghĩ cách làm sao để thực hiện được di nguyện của Minh Đức Thái hậu nào có nghĩ xa xôi đến thế.

“Buổi chiều cuối thu, đầu đông năm ấy, sau khi dệt xong số vải được giao, Lôi Vi từ Cẩm Sa phòng đến thẳng Trường Sinh điện để Thái hậu kiểm tra. Sau khi kiểm tra chất lượng số vải được giao, Người đã lệnh cho đám tỳ nữ lui ra ngoài.

_ Các ngươi lui xuống đi!- Vừa nói, Minh Đức Thái hậu vừa đựa tay cầm một tấm vải.

Sau khi đám tỳ nữ ra ngoài hết cả, Minh Đức chậm rãi quay về phía Lôi Vi. Đôi mắt bà khắc khoải những lo âu.

_ Đây là lần đầu tiên ngươi dệt vải mà đã dệt ra tấm vải đẹp như vậy thật không dễ dàng gì.

_ Thái hậu đã quá khen rồi ạ!

Khẽ thở ra, Minh Đức Thái hậu chậm rãi cầm lấy bàn tay đang bị thương của Lôi Vi khiến nàng không khỏi ngỡ ngàng. Đây là lần đầu tiên Minh Đức Thái hậu đối xử với nàng ân cần, dịu dàng giống như một người bà. Cảm giác thật thân thuộc và ấm áp.

_ Ngươi xem, tay của ngươi đã sưng cả lên rồi. Hãy gọi Trần Thái y đến thăm khám. Ngươi múa rất đẹp, ta lại được biết ngươi vẽ tranh rất khá, tay ngươi bị thương thế này để lâu sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng. Sau này nếu không vẽ hay múa được nữa không phải rất đáng tiếc sao?

_ Thái...hậu!- Chất giọng của Lôi Vi như lạc đi.

Nhẹ nhàng thả tay Lôi Vi ra, Minh Đức Thái hậu chậm rãi tiến về phía cửa sổ, đôi mắt bà chẳng mấy chốc đã đầy những ưu tư, lo lắng.

_ Chắc ngươi rất ngạc nhiên Ai gia lại sao lại thay đổi thái độ với ngươi có phải không?

Lôi Vi im lặng, không nói gì.

_ Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, Ai gia đã biết ngươi không hợp với chốn Hoàng cung này. Ngươi thiện lương, tốt tính nhưng ý chí phản kháng của ngươi rất mạnh mẽ. Ngươi không chấp nhận việc bị sắp đặt càng không chấp nhận việc phải hạ mình trước ngươi khác. Một người như ngươi dù không làm gì cũng sẽ khiến nơi này phải chú ý, phải dõi theo từng bước chân của ngươi. Người như vậy không hợp vốn chốn hậu cung đầy quy củ, phép tắc cũng như lắm thị phi. Bởi ngươi sẽ khiến nơi này thay đổi theo ý ngươi.

Theo từng câu chữ của Minh Đức Thái hậu, Lôi Vi không khỏi thất kinh. Nàng từ khi bị xuyên không đến đây nào có nghĩ đến việc phải làm một điều gì đó lớn lao để lưu danh hậu thế chứ đừng nói gì đến việc phải thay đổi cả một hậu cung. Nàng chưa bao giờ nghĩ xa đến vậy.

_ Quan trọng nhất, ngươi là một mối đe dọa với Tiểu Nhạn.- Vừa nói, Minh Đức Thái hậu vừa tiến về phía Lôi Vi.- Vậy nên ta mới dung túng cho nó mặc sức làm gì thì làm. Nhưng thật không ngờ vì sự dung túng của Ai gia mà nó càng lúc càng đi sai đường. Giờ, ta chỉ có thể tự trách bản thân mình mà thôi.

Đương suy nghĩ về những gì Minh Đức Thái hậu nói, Lôi Vi không khỏi thất kinh sợ hãi khi thấy Người quỳ xuống ngay trước mặt mình. Quá kinh hãi, nàng vội quỳ xuống theo.

_ Thái...Thái hậu! Xin Người đừng làm như thế ạ! Xin Ngươi hãy đứng lên đi ạ!- Vừa cầu khẩn, Lôi Vi vừa dập đầu xuống đất.

_ Thái tử phi! Ai gia khẩn cầu ngươi...nếu sau này Ngọc Nhạn có làm ra chuyện tày trời gì, ngươi hãy cứu nó một mạng.

Lời cầu khẩn của Minh Đức Thái hậu lập tức khiến Lôi Vi đông cứng tại chỗ. Nàng vội ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ quyền uy nhất Tân Thục mà không khỏi kinh ngạc. Gương mặt già nua đang trở nên co rúm lại, các nếp nhăn đang xô đẩy nhau ép cho nước mắt chảy ra rồi lăn xuống theo các vết rãnh đã bị thời gian bào mòn.

_ Thái...Thái hậu!

_ Ai gia biết bản thân mình chẳng còn sống được bao lâu nữa. Sớm muộn cũng phải quay về gặp liệt tổ liệt tông Mạnh gia. Thế nhưng...điều Ai gia lo lắng nhất chính là Tiểu Nhạn.- Chất giọng của Minh Đức Thái hậu như nghẹn lại.- Nó cùng Tuần Nhi vốn là thanh mai trúc mã của nhau, đã được Hoàng thượng tứ hôn nhưng lần đến Phượng Sơn năm ấy, Tuần Nhi có ghé đến Chiêu Anh hầu phủ chơi và đem lòng yêu ngươi. Chuyện tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường. Nhưng trong hậu cung lại không giống như vậy càng huống hồ Tiểu Nhạn lại yêu Tuần Nhi sâu đậm. Vậy nên nó càng lún càng sâu. Thái tử phi! Nếu sau này Tiểu Nhạn có làm điều gì tổn hại đến ngươi, Ai gia không dám cầu xin ngươi tha thứ cho nó, chỉ mong ngươi có thể cứu nó một mạng, đừng để nó phải sống trong lạnh lẽo, cô độc. Con bé từ nhỏ đã không có phụ mẫu bên cạnh...

Càng nói, Minh Đức Thái hậu càng không kiềm được lòng mình. Giọng nói của Người như vỡ òa ra tựa hồ con sóng đang trào dâng có thể làm vỡ đê bất kỳ lúc nào. Đây là lần đầu tiên Lôi Vi chứng kiến tình yêu thương của một người bà dành cho cháu gái của mình. Vì Ngọc Nhạn, Minh Đức Thái hậu sẵn sàng rũ bỏ hình ảnh của một Thái hậu cao quý mà quỳ xuống cầu xin một hậu bối như nàng cứu lấy tôn nữ của mình một mạng. Trước kia, Lệ phi vì Duyệt Thân vương Phúc Vĩnh đã quỳ xuống cầu xin nàng. Nay Thái hậu vì Ngọc Nhạn Công chúa mà bất chấp thân phận, địa vị quỳ xuống cầu xin nàng. Hoàng cung này nào có phải không có tình người, tại sao cứ phải mãi đấu đá với nhau, tranh quyền đoạt vị đến sức đầu mẻ trán? Ngọc Nhạn! Nếu nàng ta biết được chuyện này không biết sẽ bị sốc đến mức nào.

_ Ta xin ngươi! Hãy cứu Tiểu Nhạn một mạng.

Lời cầu khẩn của Minh Đức Thái hậu như kéo Lôi Vi trở lại với hiện tại. Vội định thần lại, nàng nhanh chóng đỡ Người đứng lên.

_ Thái hậu! Ngươi mau đứng lên đi ạ! Thần thiếp cầu xin Người!

_ Ngươi hãy hứa với ta!- Chất giọng của Minh Đức Thái hậu đầy dứt khoát.

_ Thần thiếp hứa với Người sẽ cố gắng trong khả năng của mình. Còn kết quả...

Lôi Vi bỏ lửng câu nói. Chuyện gì không chắc chắn, nàng tuyệt đối không gieo hy vọng ảo cho người khác.

_ Được! Ta tin ngươi sẽ làm được!- Đôi mắt của Minh Đức Thái hậu ánh lên sự tin tưởng.

Dứt câu, Minh Đức Thái hậu chậm rãi đứng lên, Lôi Vi lúc này mới dám thả lỏng tinh thần một chút.”

_ Thật sự mà nói, em cũng không biết phải làm như thế nào mới gọi là tha thứ.- Thoát ra khỏi dòng ký ức, Lôi Vi chậm rãi nói.- Mỗi người có một định nghĩa khác nhau về nó. Em không biết Ngọc Nhạn Công chúa định nghĩa về nó như thế nào nữa.

_ Nếu nàng chưa nghĩ ra cách vậy ta sẽ đến Hoàn Bân các thăm nàng ấy một chuyến. Nhưng chuyện khôi phục lại phong hiệu cho nàng ấy thì không. Nhân quả báo ứng!

Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi gật đầu. Đối với nữ nhân chốn hậu cung mà nói được Hoàng đế đoái hoài tới đã là cả một đặc ân rồi. Ngọc Nhạn tuy là Công chúa nhưng suy cho cùng nàng ấy cũng chỉ là nữ nhi thường tình, điều nàng ấy cần nhất vẫn là sự quan tâm của người mình yêu thương và trên hết đó là sự tha thứ của chàng. Lôi Vi nghĩ như vậy cũng tốt, còn chuyện phong hiệu...thôi thì cứ để mệnh trời định đoạt vậy. Thật nực cười! Một người vốn không tin vào mệnh trời như nàng giờ lại phó mặc nó cho sức mạnh thần bí ấy. Nhưng quả thật, nàng không đủ lòng vị tha để cầu xin chàng phục vị cho nàng Công chúa này. Suy cho cùng...nhân quả báo ứng!

_ Nào! Chúng ta vào trong thôi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa quàng vai Lôi Vi.- Tuyết bắt đầu rơi rồi.

Lặng lẽ nhìn những bông tuyết rơi, lòng Lôi Vi chợt cảm thấy thống khổ vô cùng. Hình ảnh mùa đông năm ấy chợt hiện lên rõ nét trong tim nàng. Giữa vũng tuyết trắng xóa, vết máu nhanh chóng loan nổ và lan rộng ra. Khoảnh khắc đau đớn ấy e rằng nàng vĩnh viễn không thể nào quên được.

_ Phúc Tuần! Vài hôm nữa...chúng ta xuất cung có được không?

Chất giọng bi thương của Lôi Vi ít nhiều đã lộ ra vài phần khiến Phúc Tuần mơ hồ nhận ra điều gì đó. Không nói gì, chàng chậm rãi gật đầu rồi dìu nàng vào phòng.

*

Càng về cuối năm trời càng lạnh. Gió cũng theo đó mà thổi mạnh hơn mang cái rét lạnh căm len lỏi vào trong từng ngóc ngách của hậu cung khiến ai nấy cũng run lên bần bần. Các đài, các của Đông cung điện được xây dọc ven hồ vậy nên hơi lạnh bốc lên nhiều hơn so với những nơi khác làm người sống trong nơi này luôn trong tình trạng co rút như những chú rùa sẵn sàng rụt cổ vào trong mai bất kỳ lúc nào.

Hôm nay, tranh thủ thời tiết có chút nắng ấm, Lôi Vi cùng Edlen đi tản bộ ngoài Ngự hoa viên. Vừa đi họ vừa nói về những sự vụ diễn ra trong thời gian gần đây. Cả hai đều cho rằng vụ hạ độc Hoắc Thừa huy không chỉ đơn giản là sự ganh ghét chốn hậu cung mà còn dính líu mật thiết đến con đường chính trị của Phúc Tuần. Theo như những gì đang diễn ra, tình hình ít nhiều đã hạ nhiệt. Song chỉ cần có kết quả điều tra, nó một lần nữa sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Vụ việc Phúc Tuần bị nghi bòn rút ngân lượng để xây dựng đê điều của vùng Tây Thủy vẫn chưa lắng xuống nay lại thêm vụ này chẳng khác nào châm thêm dầu vào lửa khiến ngôi vị Thái tử của chàng càng lúc càng dễ lung lay.

_ Edlen! We have proof that the 11th Prince embezzled that amount. How to bring the incident to light? (Edlen! Chúng ta đã có bằng chứng chứng minh Thập nhất Hoàng tử biển thủ số ngân lượng đó. Làm thế nào để đưa nó ra ánh sáng đây?)- Vừa hỏi, Lôi Vi vừa chậm rãi bước vào trong tiểu đình nhỏ.

Để tránh tai mắt của người khác, Lôi Vi cùng Edlen trao đổi mọi vấn đề với nhau bằng tiếng Anh.

_ The case wasn”t simple. If uncovered, it will make more people get involved. (Vụ việc đã không còn đơn giản nữa. Nếu phanh phui, nó sẽ khiến nhiều người bị liện lụy.)

_ What? Why? (Cái gì? Tại sao?)- Chất giọng của Lôi Vi đầy ngạc nhiên.

Ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Edlen chậm rãi châm trà vào tách và nhàn nhã thưởng thức vị trà khiến Lôi Vi không khỏi lo lắng làm Đồng Thảo cùng Hoa Lệ cũng lo lắng theo nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra.

_ Đồng Thảo! Lẽ nào Nương nương đang bị ngài Edlen uy hiếp sao?- Hoa Lệ khẽ cất tiếng hỏi Đồng Thảo.

_ Đừng đoán lung tung!- Đồng Thảo nhanh chóng phản bác.

_ Edlen! Please say something! (Edlen! Làm ơn hãy nói gì đó!)

Đặt tách trà xuống bàn, Edlen chỉnh lại tư thế ngồi, quay về phía Lôi Vi. Một cách thận trọng, chàng nhìn thẳng vào mắt nàng để khẳng định rằng những gì mình sắp nói ra sẽ không khiến nàng bị sốc.

_ I have heard that the 11th Prince is having a nefarious relationship with a woman in the East Palace. (Tôi có nghe nói, Thập nhất Hoàng tử đang có một mối quan hệ bất chính với một nữ nhân trong Đông cung điện)

_ Nefarious relationship? ( Mối quan hệ bất chính?)- Lôi Vi choáng váng.

_ Yes! (Đúng!)- Quan sát xung quanh, Edlen tiếp tục nói.- But this information has been blocked, so almost no one knows about it. (Nhưng thông tin này đã bị bưng bít, nên chẳng ai biết về nó.)

_ Thảo nào...

Vừa đứng lên Lôi Vi không khỏi thở dài. Ai là người có khả năng bưng bít thông tin này, không để lộ nó ra ngoài? Trong đầu nàng nhanh chóng xuất hiện những cái tên nhưng nàng không dám chắc chắn. Dù gì việc này còn thiếu rất nhiều bằng chứng xác thực, không thể nóng vội được.

_ Lady Manh (Mạnh Phụng nghi!)

Chất giọng của Edlen chậm rãi vang lên nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lôi Vi. Quay lại, nàng đã thấy Ngọc Nhạn tiến vào trong đình từ lúc nào. Hôm nay nàng ấy ra Ngự hoa viên tản bộ, xem chừng Phúc Tuần đã xóa bỏ lệnh cấm ở Hoàn Bân các. Nói như vậy, chàng đã đến gặp và tha thứ cho nàng ấy. Nghĩ đến đây, lòng nàng nhẹ nhỏm vài phần.

_ Tham kiến Thái tử phi!

Trước kia, tuy nàng và Ngọc Nhạn đều là Lương đệ, nhưng về thân phận, nàng ấy là Công chúa nên mỗi lần gặp nhau nàng đều hành lễ với nàng ấy. Sau này khi nàng trở thành Thái tử phi, cả hai chưa một lần gặp riêng nhau, họ đều cùng các phi tử khác của Phúc Tuần đến thỉnh an Thái hậu nên chưa lần nào, nàng ấy hành lễ với nàng. Nay gặp lại nhau, sau lần nàng hồi cung, đây là lần đầu tiên nàng ấy hành lễ với nàng. Có chút bối rối, nhưng rất nhanh chóng nàng lấy lại khí sắc.

_ Mạnh Phụng nghi không cần phải đa lễ.

Với Ngọc Nhạn, có lẽ nàng nên học theo Phúc Tuần. Nàng Công chúa này thương không được mà ghét cũng không xong, nên nàng chỉ có thể dùng mấy từ ngữ nửa trịnh trọng nửa gần gũi để thôi lễ với nàng.

Bầu không khí trong tiểu đình ngay lập tức rơi vào trạng thái im lặng. Cả hai bỗng nhiên không biết phải nói gì với nhau.

_ Thần xin phép lui ra ngoài trước.- Vừa nói, Edlen vừa cúi người xuống chào.

Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi gật đầu. Chờ Edlen rời đi rồi, Ngọc Nhạn mới tiến lại gần Lôi Vi. Cả Đồng Thảo lẫn Hoa Lệ đều lo lắng quan sát cả hai. Dường như, hai nàng tỳ nữ này đang ở trong trạng thái cảnh giác cao độ.

_ Là Thái tử phi đã cầu xin Điện hạ có phải không?

Ẩn ý trong câu nói của Ngọc Nhạn, nàng liền hiểu ngay. Không nói gì nàng chậm rãi gật đầu.

_ Quả nhiên là vậy!- Vừa nói, Ngọc Nhạn cười mỉm.- Nhưng Ngươi nên nhớ rằng...ta sẽ không hối hận về những gì mình đã làm.

_ Có quan trọng không? Nếu sự hối hận của Người không phải là can tâm tình nguyện thì nó cũng chẳng có ý nghĩa gì với ta cả.

Ngọc Nhạn lặng người trước những gì Lôi Vi nói. Nữ tử này vẫn vậy, trước sau vẫn là cái miệng nhỏ có khả năng giết người.

_ Người muốn trở thành người như thế nào, ta không quản ta cũng không muốn quản. Chỉ cần Người thấy thanh thản là được. Mối quan hệ giữa ta và Phụng nghi chẳng khác nào nghiệt duyên của nhau. Vậy nên giúp Người lần này ta cũng không nghĩ rằng sau này Người sẽ tha cho ta. Ta chỉ mong Người sau này đừng khiến Thái tử phải phiền lòng nữa. Đừng đánh mất niềm tin của chàng thêm lần nào nữa. Bởi lần sau...ta sẽ không giúp Người nữa đâu.

Không nói gì Ngọc Nhạn cúi người thi lễ với Lôi Vi rồi rời khỏi tiểu đình.

_ Giúp Công chúa lần này là ta muốn hoàn thành lời ủy thác của Thái hậu.

Bước chân của Ngọc Nhạn chợt dừng khựng lại trước những gì Lôi Vi nói. Nàng vội quay lại nhìn Lôi Vi hòng tìm kiếm câu trả lời đích xác.

_ Người nói cái gì?

_ Thái hậu lúc còn sống rất lo lắng cho Phụng nghi và dường như đã đoán biết được chuyện Người sẽ gây ra. Vậy nên năm ấy, Người đã ủy thác cho ta.

Chất giọng của Lôi Vi không nhanh cũng không chậm, đều đều rõ ràng từng chữ một nhưng không hiểu sao khi lọt đến tai Ngọc Nhạn lại chẳng khác nào tiếng sấm rền vang, không cách nào nghe rõ được. Cứ vậy nàng thất thểu bức ra khỏi tiểu đình nhỏ. Đưa mắt nhìn theo dáng nhỏ cô đơn của nàng ấy, Lôi Vi không khỏi buồn lòng. Những gì giúp được nàng đã giúp, không giúp được nàng cũng đã tận lực. Về sau thế nào phải xem con đường nàng ta chọn lựa. Khẽ thở dài, nàng đưa mắt nhìn về phía mặt hồ. Mặt hồ rộng lớn đã kết thành một lớp băng dày, ánh sáng mặt trời chiếu vào nó rồi phản chiếu lại tạo nên một màu sắc lấp lánh tựa như cái gương dát vàng, đẹp đẽ vô cùng. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng rồi dần thành hình. Nàng thật nóng lòng thực hiện ý định ấy của mình nhưng e rằng bây giờ không phải thời điểm thích hợp.

_ Lady Manh seemed to know the source of the incident so she didn”t receive any women in the Highness”s harem. (Mạnh Phụng nghi dường như đã biết nguồn khơi của vụ việc, nên nàng ta đã không tiếp bất kỳ nữ nhân nào trong hậu cung của Điện hạ.)

Giật mình vội quay lại, Lôi Vi nhìn Edlen bằng ánh mắt đầy hồ nghi.

_ You said she knew the source of the incident? (Ngài nói nàng ta đã biết nguồn khơi sự việc?)

_ That”s just my speculation. (Đó chỉ là suy đoán của thần.)

Vừa tiến về phía bàn, Lôi Vi vừa nghĩ ngợi những gì Edlen nói. Nếu Ngọc Nhạn đã biết được nguồn khơi sự việc, vậy tại sao nàng ấy lại không nói rõ ra? Nàng ấy có tình cảm sâu đậm với Phúc Tuần như vậy chắc chắn sẽ không lợi dụng việc này để ám hại chàng. Vậy thì nguyên nhân là gì? Trừ phi...

_ Edlen! I have an idea. (Edlen! Ta có ý này.)

*

Chiêu hồn mộ [1] mới đắp trên một cái gò cao giữa Phù Dung viên của Trùng Hoa viên mới đó đã phủ một lớp tuyết dày. Nhìn mộ phần Lôi Vi không khỏi xót lòng. Đứa con của nàng và Phúc Tuần vẫn còn chưa chào đời đã bị người khác vì ghen tuông đố kỵ mà hại chết. Suy cho cùng tất cả cũng do nàng mà ra. Nếu có thể quay ngược thời gian trở lại, nàng nhất định, nhất định phải bảo vệ bằng được đứa trẻ này, đứa con đầu lòng của nàng và chàng.

_ Vi Nhi! Đừng quá đau lòng!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa ôm Lôi Vi vào lòng.

_ Nhưng nếu không phải vì em, con của chúng ta sẽ không phải chết thảm như thế.

Từ khi lấy lại ký ức, nàng luôn tự trách mình đã không bảo vệ được đứa bé. Đây cũng là điều Phúc Tuần lo lắng nhất. Nàng giờ trong người mắc phải không biết bao nhiêu chứng bệnh, nếu nàng cứ mãi u sầu triền miên thế này e rằng...Không! Chàng nhất định không được để điều đó xảy ra. Chàng và nàng phải nắm tay nhau tới thiên trường địa cửu dù là ở kiếp này hay kiếp sau.

_ Nàng đừng nói như vậy! Nếu không ta sẽ càng tự trách mình hơn.

Một thoáng ngỡ ngàng, Lôi Vi đưa mắt nhìn Phúc Tuần. Nơi đáy mắt chàng lộ rõ nét bi thương đến tột cùng.

_ Chẳng phải vì ta nên nàng mới bị hại khiến bản thân không thể bảo vệ hài tử sao?

Câu hỏi của Phúc Tuần khiến Lôi Vi không khỏi nhói lòng. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi dài trên gò má của nàng. Thật nhẹ nhàng, chàng đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt hãy còn vương trên gò má của nàng.

_ Vi Nhi! Hãy hứa với ta sau này đừng tự trách bản thân mình nữa. Chúng ta hãy cùng nhau sống thật vui vẻ có được không?

Không nói gì, Lôi Vi vẫn đưa mắt nhìn Phúc Tuần. Đôi mắt thâm tình của chàng khiến trái tim của nàng trở lên dịu lại.

_ Ta tin rằng rồi chúng ta sẽ có những hài tử thật khỏe mạnh.

Khẽ mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi gật đầu.

Giữa nền tuyết trắng xóa với những cánh Phù Dung đang e ấp, Phúc Tuần chậm rãi ôm lấy Lôi Vi thật chặt rồi nhẹ nhàng trao cho nàng một nụ hôn dịu dàng chan chứa tình ý...

--------------------------------

[1] Chiêu hồn mộ: tương tự như mộ gió.

--------------------------------

Hết chương 137

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.