Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 39: Chương 39: Món quà vùng Thảo Nguyên




Ngăn cách giữa Yên Khâu và Tân Thục là một vùng Thảo Nguyên rộng lớn. Nơi đây vốn có nhiều dị tộc sinh sống lâu đời, bọn họ có chế độ riêng của mình, họ không chịu quyền quản lý của bất kỳ nước nào. Vậy nên vùng Thảo Nguyên này chẳng khác nào như một dòng sông chia hai nước lớn này thành hai bờ sông. Hằng năm, hai nước này vẫn thường cử sứ thần tới thăm thủ lĩnh của Thảo Nguyên, Đại vương bộ tộc Khiết, cũng là Vương chủ vùng Thảo Nguyên, Tác Đan để thắt chặt tình cảm, nâng cao mối giao hảo giữa hai bên. Thêm vào đó cả hai cũng thúc đẩy quan hệ kinh tế, kêu gọi các Thương hội giao thương, buôn bán với vùng đất này. Nhưng xem trong ý tứ ai cũng thấy rõ sáu bảy phần là hai nước này muốn lôi kéo đồng minh.

Song trong năm vừa rồi Yên Khâu quốc chưa cử người đi sứ đến Thảo Nguyên lần nào. Có thể là vì Tiên đế bệnh nặng rồi qua đời cũng có thể là vì Tân Hoàng mới đăng cơ, căn cơ vẫn còn chưa vững vàng, chính sự quá bận rộn. Trong khi đó, những năm gần đây Tân Thục vẫn luôn cử người đi sứ đã vậy còn tặng cho thủ lĩnh của vùng Thảo Nguyên vô số món đồ mà ở nơi họ không thể nào có được. Và mấy năm gần đây, cứ vào dịp xuân sang, đích thân Định An Hoàng đế xuất cung đến thăm vùng đất Thảo Nguyên rộng lớn này. Cùng đi với ông đợt này gồm có: Thái Tử Phúc Vân, Hinh Thân vương Phúc Hoằng, Linh Thân vương Phúc Tuần, Thất Hoàng tử Phúc Khải, Bát Hoàng tử Phúc Tường, Cửu Hoàng tử Phúc Quang và Thập Hoàng tử Phúc Lan. Theo họ ngoài Cung nữ, Thái giám, Thái y, Đầu bếp, Ca vũ ra còn có một số vị Đại thần trọng yếu như Lễ Bộ Thượng Thư Liễu Ngọc Long, Đại Tướng Quân Hoắc Thành Uy, Đông Các Đại Học Sĩ Mã Đức Thiên bên cạnh đó còn có hai vị Vương gia mà huynh đệ Phúc Tuần gọi là Hoàng thúc là Duệ Thân vương và Hưng Thân vương, đệ đệ ruột của Định An Hoàng đế...Thật là một chuyến xuất tuần náo nhiệt.

Áng theo luật, Thái Thường Nhạc phủ chỉ cửa Trung Sinh và Thượng đẳng ca vũ đi theo xuất tuần. Bởi đây vốn là việc ngoại giao nên không thể để những ca vũ có phẩm hàm thấp đi được. Tuy nhiên Thiên Phương Công chúa đã viết thư bảo Ông Quốc Dương, Tổng quản Đại điện gây áp lực với Vương Tổng quản của Thái Thường Nhạc phủ, bên cạnh đó, Phúc Tuần và Phúc Khải cũng cử người tới Khánh viện nói chuyện nên Vương Tổng quả đã sắp xêp Lôi Vi đi theo với tư cách là người chuẩn bị y phục cho các ca vũ. Hiếm có dịp được ra ngoài lại đến một nơi xa như vậy nên tâm trạng của nàng rất tốt. Dù cho phải ngồi trên xe hơn năm ngày trời nhưng chỉ cần nhìn thấy màu xanh của vùng Thảo Nguyên rộng lớn là bao nhiêu mệt mỏi trong nàng đều tan biến hết cả.

Ngày đầu tiên xuất tuần bao giờ cũng bận rộn. Nào là dựng lều, sắp xếp chốn ở, rồi chuẩn bị y phục...khi mặt trăng đã lên cao rồi Lôi Vi mới được tạm nghỉ ngơi. Vốn tưởng rằng có thể dạo quanh vùng đất này nào ngờ lại bận đến vậy. Tựa người vào ghế, nàng lắng nghe âm thanh rộn rã bên ngoài. Thật huyên náo! Thật vui vẻ! Nhưng hiện tại nàng chả có tâm trạng để để ý nữa. Ngáp một hơi dài, nàng chậm rãi khép mắt lại.

_ Đói rồi phải không?

Chất giọng dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai khiến tai Lôi Vi có chút nhột nhột. Khẽ mỉm cười nàng chậm rãi mở mắt ra. Gương mặt anh tuấn ngay trước mắt. Rất gần! Rất gần!

_ Không đói! Chỉ sắp chết đói thôi!

Dựa người vào thành ghế, Phúc Tuần bật cười sảng khoái. Ngồi thẳng người, chàng chậm rãi lấy ra một gói bằng giấy có kích cỡ trung bình. Nhìn đôi mắt hiếu kỳ của Lôi Vi, chàng nhanh chóng mở gói giấy ra. Mùi thịt nướng thơm phức bay lên càng khiến cho bụng nàng cồn cào.

_ Thịt dê nướng!- Vừa reo lên, Lôi Vi vừa đón lấy gói giấy từ tay Phúc Tuần.- Trông ngon quá!

_ Ngon thì nàng ăn nhiều vào.

Vừa cắn một miếng thịt, Lôi Vi vừa quay sang mỉm cười với Phúc Tuần. Sự quan tâm của chàng khiến nàng thật sự rất cảm động. Lúc này đây nàng chỉ mong khoảnh khắc này dừng lại mãi thôi.

_ À phải rồi!- Khẽ giật mình, Lôi Vi vội quay sang Phúc Tuần.- Bên ngoài vẫn còn tiệc, anh vào lúc này không sợ bị Hoàng thượng trách tội sao?

_ Cho dù có bị trách tội ta cũng không thể để nữ nhân của ta chết đói được.

_ Nữ nhân của anh?- Vừa nói, Lôi Vi vừa cúi đầu xuống để giấu đi gò má đang ửng đỏ của mình.- Ai mà thèm chứ?!

Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi quay người về phía Lôi Vi rồi đặt một tay lên vai nàng. Cơ thể của nàng lập tức phản ứng song nàng vẫn ngồi im không nhúc nhích. Thấy vậy chàng dịch lại gần nàng hơn rồi chậm rãi cúi gương mặt anh tuấn của mình xuống gần gương mặt của nàng.

_ Nàng nói lại ta nghe xem nào?

Trong lều, ban nãy bầu không khí còn mang theo chút hơi lạnh bên ngoài lúc này đã trở nên ấm nóng và có chút ám muội. Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi quay lại nhìn Phúc Tuần. Thế nhưng chỉ mới vừa chạm mắt chàng, khả năng ngôn ngữ của nàng lập tức bị vô hiệu hóa. Hai hơi thở quyện vào nhau mỗi lúc một chặt. Cả gương mặt nàng nhanh chóng nóng ran và đỏ bừng cả lên. Nàng thật sự muốn nhìn đi nơi khác để tránh ánh mắt của chàng song đôi mắt của chàng đã khóa chặt đôi mắt nàng khiến nàng không thể nào không nhìn vào nó, nhìn vào ngọn lửa đang cháy mỗi lúc một dữ dội nơi đáy mặt. Khoảng cách giữa hai gương mặt mỗi lúc một rút ngắn lại. Nắm chặt gấu váy, nàng khẽ khép rèm mi lại và chờ đợi. Chờ đợi nụ hôn đầu...

_ Khụ...khụ...

Tiếng ho vang lên làm ngưng mọi động tác của cả Phúc Tuần và Lôi Vi. Cả hai vội ngẩng mặt lên và nhận ra con kỳ đà mang tên Phúc Khải đang đứng ngay cửa lều từ lúc nào. Lôi Vi vội đẩy Phúc Tuần ra rồi đứng lên.

_ Khải ca! Huynh...huynh đến từ lúc nào thế?

_ Vừa lúc để ta thấy cảnh nên thấy.- Chất giọng của Phúc Khải đầy sự châm chọc.- Xem cảnh nên xem. Nhanh! Hai người đúng là nhanh thật. Có phải là nếu đệ không tới, Ngũ huynh sẽ bế nàng ấy từ trên ghế đến thẳng giường không?

Câu nói sau cuối không kiêng nể của Phúc Khải thật sự khiến Lôi Vi muốn độn thổ. Nàng phân vân không biết có phải chàng sinh nhầm thời đại hay không, sao lại có thể nói một cách trắng trợn như thế. Cái tên này tại sao lại không một chút kiêng nể gì hết vậy? Dù sao ngồi trước mặt chàng ấy còn có cả huynh ruột của chàng nữa mà. Đúng là trẻ con, ấu trĩ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, so với thời đại này, tốc độ yêu đương giữa nàng và Phúc Tuần cũng có thể cho là nhanh. Nàng cứ nghĩ nam nhân ở thời đại này, đặc biệt là những nam nhân ưu nhã như chàng sẽ đặt chữ “lễ” lên hàng đầu, dù ở trong bất kỳ mối quan hệ nào, kể cả nam- nữ cũng sẽ giữ một khoảng cách nhất định, đúng mực không quá xa cách nhưng cũng không quá thân mật.

Song Lôi Vi thật không ngờ, chàng tuy tôn trọng nàng nhưng lại yêu nàng mãnh liệt đến vậy. Nhớ lại những ngày đầu cả hai đưa mối quan hệ của mình sang trang mới, chàng thật khiến nàng chóng mặt. Nếu như trước kia, chàng chỉ ngồi bên cạnh nàng, giữ một khoảng cách nhất định, vừa phải với nàng, sau khi yêu nhau chàng không ngần ngại nắm tay nàng, thậm chí còn ôm ấp nàng, cho nàng tựa vào ngực hoặc nằm lên người chàng. Yêu nhau hôm trước, hôm sau chàng đã dẫn nàng đến Bảo Khánh cung, giữ nàng ở lại tròn một ngày. Nàng còn nhớ, nguyên cả ngày hôm đó chàng nếu không nắm tay cũng ôm nàng vào lòng. Cái ôm của chàng rất đỗi dịu dàng tựa hồ chàng muốn nâng niu nàng nhưng cũng có lúc nó lại rất mãnh liệt tựa như chàng muốn trói chặt nàng...Nếu hôm nay quả thực xảy ra chuyện như Phúc Khải nói nàng chắc chắn trở thành nữ tử đầu tiên được Linh Thân vương lâm hạnh. Mới chỉ nghĩ đến đó thôi cả gương mặt nàng đã đỏ chín rồi.

_ Huynh đừng nói linh tinh!

_ Đệ đừng nói linh tinh!

Cả Lôi Vi lẫn Phúc Tuần đồng thanh lên tiếng. Phúc Khải dù vẫn tròn mắt song vẫn bật cười. Thật không ngờ hai người này lại có thần giao cách cảm với nhau.

_ Tâm đầu ý hợp thật! Hai người thật đúng là một cặp trời sinh. Sao? Hai người định khi nào báo hỷ cho đệ? Tối nay hay ngày mai? Hay là...ngày mai đi. Còn phải để thời gian để Ngũ huynh đóng thuyền, nấu cơm nữa chứ.

Phúc Khải thật đúng là chọc Lôi Vi đến mức không còn biết chui mặt đi đâu nữa.

_ Hai người ra khỏi lều cho tôi!- Chất giọng của Lôi Vi đầy cáu bẵng.

Vừa nói Lôi Vi vừa một tay kéo Phúc Tuần một tay kéo Phúc Khải ra khỏi cửa lều nhưng sức nữ nhân không thể địch lại sức nam nhân, huống hồ là hai người cường tráng như thế.

_ Sao nàng lại đuổi ta?- Phúc Tuần lên tiếng, chất giọng đầy ấm ức.- Có đuổi thì đuổi đệ ấy chứ.

_ Hai người, một người phóng hỏa, một người quạt lửa. Không đuổi cả hai thì sao tắt được lửa.

_ Muội muội tốt của ta à! Muội nói nhầm rồi.- Phúc Khải phân bua.- Ta tới không phải là để phóng hỏa càng không phải là để quạt lửa cho hai người đâu.

_ Vậy đệ tới làm gì?

Nhận ra ánh mắt sắc bén của Phúc Tuần, Phúc Khải chậm rãi nuốt nước bọt rồi cười xòa.

_ Vương gia của đệ! Đệ đây là người làm gì cũng quang minh lỗi lạc cả. Đệ không có làm chuyện mờ ám như huynh đâu.

_ Đệ...

_ Được rồi! Được rồi! Đệ tới đây để báo cho muội muội tốt của đệ biết ngày mai có một người khách đặc biệt sẽ ghé thăm nàng.

Phúc Khải vừa dứt câu, Lôi Vi quay lại nhìn chàng bằng ánh mắt khó hiểu. Là ai đến tìm nàng? Nơi Thảo Nguyên rộng lớn thế này nàng nào có quen biết ai.

_ Vậy nhé! Mai ta sẽ an bài cho muội!

Dứt câu Phúc Khải chậm rãi rời khỏi lều trước sự ngạc nhiên và khó hiểu của Lôi Vi lẫn Phúc Tuần.

_ Hai người làm gì làm không cần đuổi đệ.

*

Tháng hai tiết trời dần trở nên ấm áp, bầu trời trở nên trong hơn và cao hơn. Từng tia nắng màu vàng nhẹ nhàng ban phát hơn ấm cho mặt đất bao la. Thấp thoáng trong những tán cây là những ánh sáng lấp lánh của những giọt sương đêm đậu trên đầu ngọn cỏ. Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi mỉm cười thật tươi rồi nhanh chóng ngồi dậy và vươn vai. Trong lều nàng ở, ngoài Quân Đài ra còn có một Trung sinh khác tên là Băng Tư lớn hơn nàng hai tuổi. Nàng ấy vốn là đồng môn thân thiết của Quân Đài, nàng cũng đã từng gặp qua nàng ấy vài lần khi nàng ấy đến Xuân Hoa viện thăm Quân Đài. Một cô nương kiệm lời và có chút lạnh lùng đó là những gì nàng có thể khái quát được về Băng Tư. Chuyến xuất tuần lần này cả hai lại ở chung một lều với nhau, nàng hy vọng có thể kết bạn với cô nương này.

Vội vàng xếp lại chăn đệm, Lôi Vi nhanh chóng sang lều của nhà bếp để lấy ít đồ ăn về cho cả ba. Nhà ăn tập thể! Đó là những gì nàng nghĩ trong đầu lúc này. Xung quanh lều bếp có không ít người đến để chờ lấy đồ ăn mang về. Ai ai cũng có phần nóng ruột nhưng đều không dám lên tiếng bởi lều bếp phải ưu tiên phục vụ cho Hoàng đế cùng các vị Hoàng tử trước sau đó mới tới lượt các đại thần cuối cùng mới là cung nữ, thái giám và ca nữ. Như vậy đồng nghĩa với việc phải mất một khoảng thời gian không nhỏ nữa mới tới lượt nàng. Chỉ vừa nghĩ đến thôi nàng đã không khỏi thở dài rồi.

_ Cát Tiểu thư cát tường!

Chất giọng ái nam ái nữ có phần quen thuộc vang lên khiến Lôi Vi khẽ giật mình. Vội quay lại nàng nhận ra Tiểu Trúc Tử, Công công theo hầu Phúc Khải đang cúi người trước mặt nàng.

_ Đứng lên! Ngươi mau đứng lên đi!- Lôi Vi vội giục.- Ngươi làm thế này ta sau này làm sao có thể sống được trong cung.

_ Nô tài biết sai rồi!- Mặt Tiểu Trúc Tử lập tức tái mét.

_ Được rồi! Được rồi! Ngươi sửa là được rồi! Ngươi đến lấy điểm tâm cho Thất Hoàng tử?

_ Vâng! Thất Hoàng tử có dặn nô tài lấy luôn phần điểm tâm cho Tiểu thư.

Nghe vậy Lôi Vi khẽ bật cười. Nam nhân này nhìn trẻ con là thế không ngờ lại biết quan tâm người khác.

_ Ngài ấy còn bảo nô tài nhắn với Tiểu thư là chiều nay Ngài ấy sẽ chờ Tiểu thư phía sau trại lớn.

Lôi Vi khẽ chau mày, rốt cuộc là có chuyện gì khiến Phúc Khải phải hẹn gặp riêng nàng? Lẽ nào là chuyện tối qua chàng ấy nói? Nhưng người đó là ai lại khiến Phúc Khải lao tâm khổ tứ đến vậy?

_ Có chuyện gì vậy?

_ Nô tài không rõ!

_ Được rồi ngươi đi lo chuyện của mình đi.

Lấy điểm tâm xong, Lôi Vi nhanh chóng trở lại lều. Lúc này cả Băng Tư và Quân Đài đều đã thức dậy cả. Mặt ai nấy cũng có phần mệt mỏi. Cũng phải thôi tối qua lúc nàng đi ngủ rồi họ vẫn còn chưa về. Nàng cứ nghĩ họ sẽ về sớm nhưng nào ngờ nửa đêm nàng mơ màng nghe thấy tiếng động mới vỡ lẽ buổi tiệc kéo dài đến vậy.

_ Quân Đài tỷ! Băng Tư tỷ! Ăn điểm tâm thôi!

Vừa đặt điểm tâm lên bàn, Lôi Vi vừa quay sang gọi Quân Đài và Băng Tư. Đến khi quay lại nàng phát hiện ra trên bàn đã có phần điểm tâm khác.

_ Điểm tâm này là...

_ Là của ai đó đem qua đấy!- Chất giọng của Quân Đài đầy bông đùa.- Vốn dĩ ta định đi gọi muội nhưng nghĩ đi nghĩ lại ta cảm thấy sáu phần vẫn tốt hơn ba phần.

_ Đúng là nhờ ai đó chúng ta được hưởng phúc từ ai kia.

Quân Đài một lời, Băng Tư một lời khiến Lôi Vi trong chốc lát đã đỏ mặt chẳng khác nào trái gấc. Tuy ngượng ngùng nhưng lòng nàng dâng lên một cảm xúc rất ngọt ngào. Một nụ cười khẽ nở trên gương mặt đỏ ửng ấy...

.................................

Trời chiều mang theo một chút nóng bức của nắng mới song nhờ có những cơn gió không ngừng thổi nên vùng Thảo Nguyên rộng lớn tuy nắng nhưng không khiến mọi người cảm thấy nóng bức. Buổi chiều nếu các lều trại của Tân Thục tương đối yên tĩnh, bên lều trại của tộc người Khiết lại vô cùng rộn rã. Họ vốn sinh ra và lớn lên trên vùng đất Thảo Nguyên tự do tự lại không chịu bất kỳ sự ràng buộc lễ nghi nào nên sự hoạt bát năng động dường như đã ngấm vào trong máu của những con người nơi đây.

Vừa tiến về phía sau lều lớn, Lôi Vi vừa ngó đông ngó tây chả khác nào chuẩn bị làm điều mờ ám. Rõ ràng là nàng chả làm điều gì khuất tất nhưng đây là lều của Đương kim Hoàng thượng, Phúc Khải lại hẹn nàng đến đây thử hỏi lòng nàng sao không lo lắng cho được. Điều chỉnh lại nhịp thở, nàng cố lấy lại bình tĩnh. Tiến về phía trước hai bước nàng nhìn thấy trước lều chính Định An Hoàng đế đang cùng hai đệ đệ và các con của mình ngồi giữa sân nói chuyện rôm rả với nhau. Dường họ đang nói chuyện về lễ nghi phong tục của người Khiết thì phải. Đứng xa, nàng quả thật không thể nào nghe rõ được.

Bỗng nhiên có ai đó bịt miệng Lôi Vi rồi kéo nàng qua một bên. Vội quay ngoắt ra phía sau, nàng không thể không thốt lên.

_ Huynh làm trò gì thế?

_ Suỵt!- Phúc Khải đưa tay lên ra hiệu.- Ta phải trốn ra đây để gặp muội đấy.

_ Rốt cuộc là chuyện gì?

Không trả lời, Phúc Khải chậm rãi mỉm cười, mọt nụ cười tinh quái và có phần bí hiểm.

_ Bẩm Hoàng thượng!- Từ xa, một tên lính tốt vội vào hồi báo.- Vương chủ người Khiết, Tác Đan đã tới hiện đang chờ bên ngoài để được vào yết kiến.

_ Truyền!

Sau câu nói đó, tên lính tốt nhanh chóng chạy đi. Lôi Vi cùng Phúc Khải vội đưa mắt quan sát. Lúc này ai cũng đã về chỗ của mình. Ông Tổng quản đứng ngay bên cạnh Định An Hoàng đế. Các đệ đệ cùng con trai của Hoàng đế, ngoại trừ Phúc Khải cũng đã ngồi vào vị trí của mình. Các vị Đại thần đi theo cũng đã có mặt từ lúc nào. Bên ngoài một đoàn người nhanh chóng tiến vào. Đi đầu là Vương chủ người Khiết tiếp là Thái tử và Công chúa người Khiết. Theo sau họ là một đoàn tùy tùng.

_ Ngô Hoàng vạn tuế!- Vừa tung hô cả đoàn vừa đặt một tay lên ngực và cúi người xuống.- Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

_ Bình thân!- Định An Hoàng đế chậm rãi lên tiếng.

Đang quan sát, Phúc Khải vỗ nhẹ vào vai khiến Lôi Vi giật mình quay lại.

_ Muội có nhận ra nữ tỳ kia không?- Vừa nói, Phúc Khải vừa đưa tay chỉ vào một tỳ nữ.

Lôi Vi ra sức mở to mắt nhìn theo nhưng vì khoảng cách khá xa thêm vào đó ai nấy cũng đeo mạn che nên nàng không thể nào nhìn rõ được. Song đường nét của nữ tỳ đó khá quen thuộc. Nhất thời nàng không thể nhận ra.

_ Nhìn quen quen!

_ Muội thử nhớ lại xem!

Lôi Vi cố vắt óc suy nghĩ nữ tỳ kia là ai. Rốt cuộc nàng có quen ai là người Khiết hay không. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi nàng chẳng thể nghĩ ra. Ngoại trừ việc nàng có quen với một nữ tử dị tộc phương Nam ra...

_ Không lẽ...là...A Sa!

_ Cuối cùng muội cùng nhớ rồi!- Vừa nói Phúc Khải vừa bật cười.- Sau khi được cứu, A Sa đã theo hầu Băng Luân Công chúa.

Nghe Phúc Khải nói, đôi mắt của Lôi Vi như sáng lên, nụ cười của nàng trở nên tươi tắn hẳn. Trong nắng xuân ấm áp nó chẳng khác nào là cơn gió mơn man khiến trái tim chàng đập nhanh một nhịp.

_ Thật tốt quá!

Đêm hôm ấy, sau khi chuẩn bị phục trang cho các ca vũ, Lôi Vi vội chạy sang lều của Phúc Khải để gặp A Sa. Nữ tử dị tộc này vẫn dễ thương như ngày đầu nàng gặp. Thêm vào đó, giờ nàng mới biết nàng ấy phóng khoáng, hoạt bát như thế nào. Hai người lại nói chuyện hợp cạ với nhau nên những câu chuyện của họ dường như không có điểm dừng báo hại Phúc Tuần và Phúc Khải ngồi xem hai người nói chuyện chả khác nào con bù nhìn.

-----------------------------

Hết chương 39

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.