Đại điện
_ Ngươi nói gì?
Cả kinh, Định An Hoàng đế đứng bật lên tiến về phía Hứa Trác Khiêm. Ngài không thể nào tin những gì mình vừa nghe được là sự thật. Chuyện này sao có thể chứ?
_ Bẩm Bệ hạ! Quả thật là như vậy ạ. Thần đã tìm thấy Vong hồn hương trong tư phòng của Cát Lôi Vi.
_ Vậy hiện giờ, Cát Lôi Vi đang ở đâu? Ngươi đã giải nàng về Hình bộ sao?
_ Vâng ạ!
Chống một tay lên bàn, Định An Hoàng đế thật không ngờ mọi chuyện là thành ra thế này. Khi cho tiến hành điều tra cái chết của Phúc Vân, Ngài vốn đã biết rõ chuyện này sẽ gây liên lụy đến không ít người, Lôi Vi cũng không thoát khỏi. Song Ngài không thể ngờ nàng lại bị cuốn vào vòng xoáy này sớm đến vậy. Và trên hết lại có vật chứng chẳng những chứng minh nàng có liên quan đến cái chết của của Phúc Vân mà còn có khả năng bị nghi ngờ là người gây nên cái chết của Tư Thái tử. Thêm vào đó, Lôi Vi bị nghi ngờ như vậy, Phúc Tuần chắc chắn cũng sẽ không thoát khỏi liên lụy.
_ Ngươi nghe cho rõ đây! Việc này, ngươi phải điều tra kỹ càng cho Trẫm, không được phép xảy ra oan khuất cũng như sai sót.
_ Hạ thần tuân lệnh!
Ngâm Hương cung
Vừa chạy, Thảo Ngân, một cung nữ của Ngâm Hương cung vừa thở. Tin động trời lan đã khắp hậu cung nếu nàng chậm trễ, chắc chắn chủ tử của nàng, Giao phi nương nương sẽ quở trách.
_ Á!
Chưa biết chuyện gì xảy ra, Thảo Ngân chỉ thấy đầu óc mình quay cuồng rồi sau đó cả người ngã xuống đất.
_ Thảo Ngân! Ngươi đi đứng kiểu gì vậy hả?
Vừa đỡ Thảo Ngân đứng dậy, vị Công công trẻ vừa quở trách.
_ Anh Công công! Nô tỳ có chuyện cần bẩm báo với Nương nương.
_ Nương nương đang ngồi nói chuyện với Hoàng hậu ở hậu hoa viên. Ngươi có chuyện gì thì chờ Hoàng hậu nương nương về rồi nói.
Chờ đến khi Hoàng hậu về Duyệt Lạc cung có khi chuyện này đã phát sinh thêm những vấn đề khác rồi.
_ Không được đâu! Nô tỳ phải đi tìm Nương nương bẩm báo ngay.
Dứt câu, mặc kệ Anh Công công lên tiếng ngăn cản, Thảo Ngân chạy một mạch ra hậu hoa viên.
_ Nương nương...Nô tỳ...nô tỳ...
_ Vô lễ!- Giao phi nghiêm giọng.- Ngươi không thấy Hoàng hậu nương nương đang ngồi đây sao?
_ Nô tỳ xin lỗi! Xin Hoàng hậu nương nương tha tội! Xin Giao phi tha tội!
_ Thôi được rồi!- Hoàng hậu chậm rãi lên tiếng.- Ngươi đứng lên đi! Nhìn bộ dạng ngươi gấp gáp thế kia chắc là có chuyện cần báo?
_ Vâng ạ!- Thảo Ngân vội thưa.- Nô tỳ vừa nghe được tin...Cát Tiểu thư vừa bị người Hình bộ giải đi vì bị nghi ngờ liên quan đến cái chết của Tư Thái tử.
Như sét đánh ngang tai, Giao phi vội đặt tách trà chuẩn bị uống xuống bàn, quay lại nhìn Thảo Ngân.
_ Ngươi nói cái gì?- Giao phi cả kinh.
_ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?- Hoàng hậu không khỏi chau mày.- Tại sao Lôi Vi lại bị nghi ngờ có liên quan đến cái chết của Tư Thái tử.
_ Hồi Nương nương!- Thảo Ngân vội thưa.- Nô tỳ nghe nói Hứa Thượng thư tìm thấy Vong hồn hương trong tư phòng của Cát Tiểu thư.
_ Vong hồn hương?- Hoàng hậu cả kinh.- Sao có thể?
Gương mặt cả hai vị chủ tử thất sắc nhìn nhau. Dường như họ không tin vào những gì mình vừa nghe được. Chuyện này sao có thể xảy ra?
Linh Vương phủ
Quay ngoắt về phía Lệ Uyên, đôi mắt của Ngọc Nhạn lộ rõ sự hồ nghi.
_ Ngươi nói thật chứ?
_ Vâng ạ!- Vừa nói, Lệ Uyên vừa gật đầu xác nhận.- Trên đường từ Ngâm Hương cung trở về, chính mắt nô tỳ nhìn thấy Cát Lôi Vi bị người của Hình bộ giải đi.
Mấy ngày trước Ngọc Nhạn vào cung thăm Thái hậu, Hoàng hậu và Giao phi có nghe nói qua sau khi Tư Thái tử được an táng, Hình bộ đã theo lệnh của Hoàng thượng điều tra về cái chết của Thái tử. Nắm lấy cơ hội, nàng cuối cùng cũng tống được Lôi Vi vào ngục. Giờ thì...
_ Xem ra mọi việc rất thuận lợi.
Một nụ cười thâm hiểm dần hiện lên rõ ràng khiến gương mặt thanh tú của Ngọc Nhạn lập tức biến thành gương mặt nham hiểm.
_ Ngươi hãy đi tìm người đó đi. Bảo rằng hãy làm những gì ta đã nói.
_ Vâng!
_ Còn nữa, phải nghe ngóng tình hình trong cung thật kỹ cho ta. Rõ chưa?
_ Nô tỳ rõ rồi ạ!
_ Lui ra đi!
Cúi người thi lễ, Lệ Uyên nhanh chóng rời khỏi phòng của Ngọc Nhạn. Lệnh của Công chúa, nàng ta không dám chậm trễ.
Hinh Vương phủ
Chân trước vừa mới đặt xuống cổng phủ, chân sau Phi Đào đã vội vàng chạy đến thư phòng của Phúc Hoằng ở hậu viện. Bao nhiêu lễ tiết đều bị nàng tiểu thư này ném sạch hết cả. Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Phi Anh không khỏi ngao ngán. Đến khi nào muội muội của nàng mới có thể trưởng thành.
_ Phi Đào!
Mặc kệ Phi Anh gọi to thế nào, Phi Đào vẫn chạy một mạch ra hậu viện khiến Phi Anh không khỏi nhăn trán mà đuổi theo sau.
_ Tỷ phu! Tỷ phu!
Vừa chạy vào sân của thư phòng, Phi Đào đã cất tiếng gọi Phúc Hoằng. Tìm khắp thư phòng không thấy tỷ phu của mình đâu, nàng vội chạy ra hậu hoa viên và thấy Phúc Hoằng đang chậm rãi đưa từng nét bút lên.
_ Tỷ phu! Tỷ phu!- Vừa chạy đến, Phi Đào vừa cất tiếng gọi Phúc Hoằng.- Lôi Vi bị Hình bộ bắt rồi. Huynh đã biết chưa?
Nét bút của Phúc Hoằng hơi khựng lại nhưng sau đó lại được tiếp tục như thể thú vui tao nhã này chưa từng bị gián đoạn.
_ Ta đã biết rồi!- Phúc Hoằng bình thản trả lời.
Nhìn điệu bộ bình thản của chàng, Phi Đào đã cuống lại càng thêm cuống.
_ Huynh đã biết rồi? Vậy mà huynh vẫn có thể bình thản được?
_ Bằng không muội muốn ta phải làm sao? Lao vào nhà ngục của Hình bộ cướp nàng ấy ra sao? Việc này ta không làm được. Hơn nữa người có khả năng làm việc này không phải là ta. Thê muội! Muội hãy bình tĩnh lại đi!
Dứt câu, Phúc Hoằng chậm rãi buông bút lông xuống rồi chậm rãi cước bộ rời khỏi hậu hoa viên mặc cho Phi Đào đứng như trời trồng ở đó. Nàng không hiểu! Tỷ phu nàng trước nay rất quan tâm đến Lôi Vi dù cho nàng ấy đã cự tuyệt huynh ấy. Nhưng hôm nay, sao huynh ấy lại hành xử lạ như vậy? Nỗi ngờ vực mỗi lúc một tăng lên. Đôi mày nàng nhíu sát vào nhau. Đôi mắt lộ rõ vẻ thất vọng, khó hiểu. Cụp mắt xuống, tờ giấy Phúc Hoằng vừa mới viết chữ lọt vào ngay nhãn giới của nàng. Giữa tờ giấy chỉ cỏ một chữ duy nhất: “Đả”
Ninh Vương phủ
Vừa đặt túi xách của Lôi Vi lên bàn, Phúc Tuần vừa quay về phía Phúc Tường.
_ Đệ hãy giúp ta giữ cái này.
Nhìn cái tay nải khác lạ, Phúc Tường không khỏi ngạc nhiên. Song chàng trấn tĩnh lại rất nhanh. Xem ra, Lôi Vi đã đem mọi chuyện kể hết cho Ngũ huynh của chàng biết.
_ Đây là...tay nải của Lôi Vi?
_ Đúng vậy! Hứa Trác Khiêm chưa phát hiện ra cái này nhưng có lẽ ông ta đã có sự nghi ngờ. Vậy nên số tư trang này của nàng ấy không thể lưu lại Đông cung được nữa.
Phúc Tuần không phải không muốn giữ đồ của Lôi Vi. Hơn ai hết, chàng là người không muốn để đồ của nàng rơi vào tay bất kỳ ai. Nhưng nàng đã từng nói với chàng rằng chàng sẽ trở thành người bị nghi ngờ nhất về cái chết của Thái tử vậy nên nếu chàng giữ nó, nàng nếu không bị khép tội sát hại Thái tử cũng sẽ bị khép tội sử dụng tà thuật trong cung. Vì vậy ngoài chỗ Phúc Tường, người đã biết được thân phận của Lôi Vi trước chàng ra thì không còn chỗ nào an toàn hơn.
_ Được! Để sẽ giữ nó hộ nàng ấy.- Vừa nói, Phúc Tường vừa cầm lấy túi xách của Lôi Vi.- Ngũ huynh! Huynh tin những gì nàng ấy nói sao?
_ Ta tin!- Trầm ngâm một lúc Phúc Tuần chậm rãi nói.- Tuy ta không thể tin việc nàng ấy xuyên không từ tương lai tới. Nhưng ta tin vào tương lai. Tương lai! Không ít lần ta thấy Vi Nhi thất thần, chắc chắn lúc ấy nàng ấy đang nhớ về thế giới tương lai của mình. Có lẽ nơi đó thực sự rất đẹp. Bây giờ, mọi khúc mắc của ta đã có lời giải rồi.
_ Thất Hoàng tử đến!
Bên ngoài, tên tiểu Thái giám vọng tiếng vào, Phúc Tường nhanh chóng đem túi xách của Lôi Vi vào gian phòng trong.
_ Ngũ huynh! Chuyện Vi Nhi bị Hình bộ bắt là thế nào vậy?
Chưa thấy người đâu nhưng tiếng của Phúc Khải đã vang khắp gian phòng. Phúc Tuần vừa đứng lên, chàng cũng vừa bước vào thư phòng của Phúc Tường.
_ Thất huynh!- Vừa chậm rãi bước ra, Phúc Tường từ tốn gọi Phúc Khải.
_ Bát đệ!- Phúc Khải chào Phúc Tường cho có lệ rồi quay sang Phúc Tuần.- Ngũ huynh! Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sao muội ấy lại bị bắt? Lúc đó huynh ở đó phải không?
_ Thất huynh! Huynh bình tĩnh lại đi!
Thấy vẻ lo lắng thái quá của Phúc Khải, Phúc Tường vội lên tiếng nhắc nhở. Chuyện Lôi Vi khiến ba vị Hoàng tử thất điên bát đảo vốn đã truyền khắp Hoàng cung nên chàng cũng biết ít nhiều. Song khi Phúc Vân còn sống, Phúc Vân đã phong tỏa, không để tin đồn này lan rộng vậy nên chuyện này nhanh chóng lắng xuống. Nay với thái độ sốt sắng này của Phúc Khải e rằng việc này một lần nữa dậy sóng đến khi đó chẳng những tình huynh đệ rạn nức mà tình cảm của Lôi Vi và Phúc Tuần e rằng cũng bị tổn hại.
Ý thức được việc mình vừa làm, Phúc Khải bỗng sững người lại. Phải rồi! Người phải tỏ thái độ lo lắng sốt sắng lúc này không phải là chàng. Ngay từ đầu đã không phải là chàng.
_ Xin lỗi!- Phúc Khải thở dài, chất giọng buồn bã.- Là đệ lo lắng cho muội ấy. Nên mới...
_ Không sao đâu!- Phúc Tuần từ tốn nói.- Đệ nhận nàng ấy là nghĩa muội nên lo lắng cho nàng ấy cũng là chuyện bình thường thôi.
“Nghĩa muội”! Ngay từ đầu là chàng đã từ bỏ cơ hội để có được Lôi Vi. Ngay từ đầu chàng đã lựa chọn rút lui, nhường thế chủ động cho Ngũ huynh của mình. Và ngay từ đầu chàng đã chọn làm một hảo nghĩa huynh của nàng rồi.
_ Vậy giờ, huynh tính thế nào?
_ Ta muốn đến Đại điện cầu xin phụ hoàng có thể đừng giam nàng ấy vào trong ngục nữa không.
_ Việc này e rằng phụ hoàng sẽ khó chấp thuận.- Vừa ngồi xuống ghế, Phúc Tường vừa nói.- Quốc có quốc pháp, Người không thể vì Lôi Vi mà phá vỡ quy tắc này được.
Bầu không khí nặng nề bao bọc cả thư phòng. Tâm trạng ai nấy cũng ngổn ngang, lo lắng. Không biết phải làm như thế nào.
_ Ngũ huynh! Huynh có vào phòng Lôi Vi không?- Phúc Tường bỗng lên tiếng hỏi.- Lọ hương đó được tìm thấy ở chỗ nào trong phòng của nha đầu đó?
_ Khi khám xét, ta cùng Lôi Vi và Trác Khiêm đều ở bên ngoài cả. Trước đó, ta có vào phòng nàng ấy nhưng không thấy gì bất thường.
_ Vậy có khi nào có kẻ đã tìm cách đặt lọ hương đó trong lúc quân lính khám xét. Cố tình để ở chỗ bọn chúng tìm ra?- Phúc Khải suy đoán.
_ Có khả năng!- Phúc Tuần gật đầu.- Nhưng để làm được việc này nếu không phải là có người bị mua chuộc thì cũng là người có gan rất lớn mới dám trà trộm vào Hình bộ.
Nhớ lại cảnh tượng có phần lộn xộn lúc đó chàng quả thật muốn tự đánh mình một cái. Vì quá chú tâm vào việc lo bọn lính tốt sẽ phát hiện ra tay nải trong phòng Lôi Vi nên chàng đã không để ý đến gương mặt của tên linh tốt đem chai Vong hồn hương ra. Dám dở trò ngay trước mặt bổn Vương gia chàng, xem ra kẻ đó chán sống rồi. Nếu đã như vậy, chàng quyết không nương tay. Nghĩ vậy, Phúc Tuần đứng phắt lên.
_ Ta sẽ đến Hình bộ điều tra xem tên lính tốt nào đã cần chai Vong hồn hương đó.
_ Bọn đệ đi cùng huynh!- Phúc Tường lên tiếng.
_ Không được!- Phúc Tuần can ngăn.- Ta chắc chắn sẽ bị liên lụy vậy nên ta không thể làm liên lụy đến hai đệ được. Hơn nữa...nếu quả thật có thêm chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến ta không thể cứu được Vi Nhi thì khi ấy còn có hai đệ. Vậy nên, chuyện này trước mắt hai đệ đừng nên tham gia vào thì hơn.
Dứt câu, Phúc Tuần dứt khoát bước đi không để Phúc Khải lẫn Phúc Tường kịp lên tiếng phản đối.
.....................
Bước từng bước về Hành Đức cung, lòng Phúc Khải mỗi lúc một nặng trìu trĩu. Nhớ lại hành động của mình khi nãy, chàng không khỏi tự trách mình. Phúc Tường vừa nãy khuyên chàng nên hành xử cẩn thận hơn. Nhưng chỉ cần Lôi Vi gặp chuyện là lòng chàng đã như lửa đốt rồi. Nếu cứ như thế này, có lẽ đến một lúc nào đó chàng sẽ hại nàng và hại luôn Ngũ huynh của mình mất.
_ Khải ca!
Chất giọng lo lắng vang lên khiến Phúc Khải không khỏi giật mình.
_ Tiểu Đào Đào!
_ Khải ca!- Vừa chạy về phía Phúc Khải, Phi Đào vừa cất tiếng.- Huynh có thấy Linh Thân vương không, muội tìm Ngài ấy khắp nơi nhưng không thấy.
_ Muội tìm huynh ấy làm gì?
_ Là chuyện của Lôi Vi đó!- Phi Đào vội nói.- Tại sao muội ấy lại bị bắt chứ? Muội lo lắng chết đi được.
_ Huynh ấy có lẽ giờ đã đến chỗ Hình bộ rồi.
_ Vì việc của Lôi Vi sao?
Không nói gì, Phúc Khải chậm rãi gật đầu.
_ Vậy là tốt rồi!
Vừa nói, Phi Đào vừa thở phào. Cuối cùng nàng cũng cảm thấy nhẹ nhỏm phần nào. Linh Thân vương chắc chắn sẽ cứu được hảo muội muội của nàng. Xem ra muội đã lo thừa rồi. Nhưng...sao sắc mặt của Phúc Khải lại xấu đến vậy?
_ Khải ca...Lôi Vi...muội ấy gặp chuyện gì nữa sao?- Vừa đi, Phi Đào vừa ướm hỏi Phúc Khải.
_ Không có!- Phúc Khải chậm rãi lắc đầu.
Quen biết Phúc Khải cũng đã lâu nên Phi Đào hiểu được phần nào tâm sự của chàng. Chợt một nỗi buồn lại dâng lên trong lòng nàng.
_ Khải ca! Huynh đừng lo lắng quá. Lôi Vi sẽ không sao đâu. Muội ấy tốt thế mà, chắc chắn sẽ được Hoàng thiên phù hộ.
Dừng chân lại, Phúc Khải chậm rãi quay về phía Phi Đào.
_ Đào Đào! Muội thật tốt! Sau ai lấy được muội chắc chắn người đó phải tu mấy kiếp rồi.
Nghe Phúc Khải nói vậy, Phi Đào chợt sững lại.
_ Khải...Khải ca! Huynh...huynh đừng chọc muội!
*
Hai tuần! Hai tuần đã trôi qua. Nàng bị giam trong nhà gian của Hình bộ đã được nửa tháng rồi. Nếu có ai hỏi nàng nhà giam của Nhân Chính phủ và nhà giam Hình bộ có gì khác nhau thì nàng sẽ trả lời rằng chẳng có gì khác nhau cả. Vào ngục rồi, mất đi quyền tự do rồi, người không có tội cũng phải sống trong cảnh lo lắng phập phồng còn thời gian đâu mà để ý đến sự khác biệt giữa hai nhà giam này chứ.
Ngồi bó gối, Lôi Vi tựa cằm vào đầu gối của mình, mắt nhìn mông lung vào khoảng trống trước mặt. Nàng không hiểu! Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Rõ ràng là...là Phúc Tuần là người bị nghi oan. Sao giờ lại trở thành nàng? Lẽ dĩ nhiên nàng không muốn chàng bị nghi oan, nhưng như thế nào quả thực không đúng với những gì nàng đã đọc trong Ipad. Như thế này, dòng lịch sử sẽ thay đổi mất. Càng nghĩ nàng càng không khỏi cảm thấy đau đầu.
Nhưng dù nó có khiến Lôi Vi đau đầu đến mấy cũng không đủ để khiến nàng lo lắng bằng việc nhìn thấy dáng vẻ hao gầy của Phúc Tuần. Vì nàng, chàng đã lao tâm khổ tứ nhiều rồi. Chàng không những tìm cách cứu nàng ra ngoài mà còn chăm lo đến miếng ăn, giấc ngủ của nàng. Ngày nào, chàng cũng đích thân đem đồ ăn đến cho nàng, ở bên cạnh nàng, nói chuyện với nàng rất lâu rồi mới rời đi. Trước khi rời đi còn không quên căn dặn bọn lính canh đối xử với nàng tử tế, không được để nàng xảy ra chuyện gì. Những gì chàng làm cho nàng thật sự là quá nhiều rồi. Nghĩ đến đây, khóe mắt nàng lại cay cay...
_ Linh Thân vương! Mời Ngài đi lối này!
Tiếng tên lính canh vang lên khiến Lôi Vi khẽ giật mình. Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy tên lính canh đang nhanh tay mở ổ khóa, đứng ngay sau hắn là Phúc Tuần đang cầm một khay đồ ăn trên tay. Những kẻ ở tù thường vì tâm trạng lo lắng mà ốm cả người. Còn nàng được chàng chăm sóc thế này có khi sẽ hóa thành heo mất.
_ Linh Thân vương! Mời!
_ Được rồi! Ngươi ra ngoài đi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa bước vào trong phòng giam.- Khi nào chúng ta nói chuyện xong, ta sẽ gọi.
Tên lính tốt dạ một tiếng rồi sau đó đóng cửa lại. Chậm rãi ngồi xuống Phúc Tuần đặt khay đồ ăn xuống đất.
_ Để ta lấy đồ ăn cho nàng!
Không nói gì, Lôi Vi lặng lẽ lắc đầu. Lúc này, nàng thật sự không có tâm trạng nào để ăn. Nàng thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Nàng không thể nào tin được chuyện này. Chậm rãi đưa mắt nhìn khắp buồng giam, nàng cố nén một tiếng thở dài. Nếu Hoàng cung là một cái lồng kiềm hãm tự do của nàng thì nhà giam này chính là cái lồng tước đoạt đi quyền tự do của nàng.
_ Vi Nhi! Hãy ăn chút gì đi! Bằng không nàng sẽ đổ bệnh mất!
_ Phúc Tuần!- Lôi Vi chậm rãi lên tiếng. Giọng nói của nàng có phần khàn đi.- Em không hiểu! Em thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa. Dường như những gì em cho là đúng đang đi trật đường.
_ Ý nàng là...chúng ta!
Phúc Tuần nói vậy, lòng Lôi Vi càng nhói đau.
_ Em không muốn anh...nhưng mà...
Lôi Vi bỏ lửng câu nói của mình. Bởi thật ra, nàng không biết mình nên diễn đạt thế nào cho Phúc Tuần hiểu.
_ Được rồi!- Ngồi xuống bên cạnh Lôi Vi, Phúc Tuần nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.- Nàng đừng nghĩ nữa! Mọi chuyện cứ để ta lo! Ta chắc chắn sẽ cứu nàng ra khỏi nơi này.
_ Vậy còn anh?- Ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần, Lôi Vi hỏi.- Anh có dự tính gì chưa?
_ Có! Tất nhiên là có rồi!- Vừa nói Phúc Tuần vừa mỉm cười.- Dự tính của ta là nhân lúc nàng không thể chạy nhảy lung tung này, vỗ béo nàng.
_ Anh...Em không đùa!
Nhìn gương mặt có phần tức giận của Lôi Vi, Phúc Tuần không khỏi bật cười.
_ Ta không đùa! Ta biết nàng ở trong này chẳng thoải mái gì nhưng nàng không nên vì thế mà làm việc tổn hại đến bản thân mình. Vậy nên, nàng phải ăn nhiều vào cho ta.
Vừa nói, Phúc Tuần vừa vươn người tới mở khay đồ ăn rồi bày đồ ăn ra trước mặt Lôi Vi. Ấm áp! Đó là từ ngữ duy nhất nàng có thể thốt lên trong lúc này. Trên thế gian này liệu có ai yêu nàng, chăm sóc nàng như chàng không?
_ Phúc Tuần!
_ Nào!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đưa tô cơm đến trước mặt Lôi Vi.- Ăn đi!
Hết nhìn tô cơm rồi lại nhìn Phúc Tuần, chẳng mấy chốc nước mắt của nàng đã tràn ra khỏi khóe mi và lăn xuống gò má.
_ Ăn đi không là ta bón cho nàng ăn đấy!- Phúc Tuần nói rõ từng chữ một.
_ Bón á?- Lôi Vi hồ nghi.
_ Phải!- Phúc Tuần cười ranh mãnh.- Để ta bón thì sẽ không giống như cách bình thường đâu.
Ẩn ý trong câu nói của Phúc Tuần quá rõ ràng. Chẳng mấy chốc cả gò má của Lôi Vi đã đỏ cả lên. Con người này sao lại có thể bất chấp hoàn cảnh mà đùa giỡn với nàng như thế chứ? Thật không còn gì để nói! Vừa cúi mặt xuống, nàng vừa giằng lấy tô cơm từ tay chàng và bắt đầu ăn.
Nhìn gương mặt đỏ ứng của Lôi Vi, Phúc Tuần không khỏi bật cười. Nàng vẫn vậy, dù cái miệng nhỏ của nàng chả chừa một ai, nhưng chỉ cần chàng đùa hơi quá một chút, lập tức nàng sẽ đỏ mặt như thế. Chàng ước gì khoảnh khắc này kéo dài thêm một chút. Nhưng ước cũng chỉ là ước vậy thôi. Bởi chàng không muốn nàng bị nhốt trong chốn lao tù này.
Mấy ngày nay chuyện Lôi Vi bị nhốt đã lan truyền khắp tam cung lục viện khiến Hoàng cung bỗng chốc xào xáo. Phụ hoàng của chàng đã ra lệnh điều tra chuyện này một cách nghiêm ngặt và không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào hòng giúp nàng thoát khỏi cảnh ngục tù này càng sớm càng tốt. Việc công khai điều tra này chả biết lợi hại thế nào chỉ thấy Hoàng cung vì chuyện này mà ai nấy ở trong tình trạng căng thẳng. Thậm chí những ai xuất cung cũng tranh thủ trở về trước giờ đóng cổng để khỏi bị đưa vào diện khả nghi.
Tin tức tốt lành còn chưa thấy đến đã thấy tin xấu. Chuyện là mấy tên lính tốt của Hình bộ không hiểu sao lại bị trúng độc. Dù phát hiện kịp thời nhưng vẫn có hai tên bị chết. Và điểm đáng ngờ chính là hai tên này đã từng theo Hứa Trác Khiêm đến lục soát Tây Ẩn các trong Đông cung.
_ Mọi người thế nào rồi?- Nuốt miếng cơm, Lôi Vi cất tiếng hỏi.
_ Mọi ngươi đều rất tốt!- Vừa cầm đũa gắp thức ăn cho Lôi Vi, Phúc Tuần vừa trả lời.- Nàng yên tâm đi! Họ không sao cả.
Nhà giam Hình bộ không giống như nhà giam của Nhân Chính phủ. Chỉ những ai có quyền hoặc có chiếu chỉ hay khẩu dụ của Hoàng thượng mới được phép vào trong thăm phạm nhân. Đây chính là lí do vì sao nhóm Quân Đài, Băng Tư, Đồng Thảo và cả Phi Đào chỉ biết đứng bên ngoài nhìn vào và nhờ Phúc Tuần đem ít đồ sinh hoạt, gửi lời hỏi thăm đến Lôi Vi.
Đặt tô cơm xuống nền đất, Lôi Vi quay sang nhìn Phúc Tuần.
_ Anh có tin em không?
Câu hỏi của Lôi Vi khiến Phúc Tuần không khỏi nhíu mày. Lẽ nào nàng nghi ngờ sự tin tưởng chàng dành cho nàng?
_ Ta từ trước đến nay chưa từng nghi ngờ nàng.- Cố giữ chất giọng bình thường, Phúc Tuần ôn nhu trả lời.
_ Nhưng em thì mất niềm tin vào mình rồi.- Chất giọng của Lôi Vi yểu xìu.- Những gì em đọc được dường như đều bị sai cả rồi. Nhưng mà...như vầy cũng tốt. Ít ra, anh không bị nghi oan...Thật mâu thuẫn! Chính em cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Lý trí và tình cảm. Tuân thủ lịch sử và nghe theo trái tim. Ra đây là vấn đề của Lôi Vi. Quả thật điều này đã tạo cho nàng sức ép không nhỏ.
_ Đừng nghĩ nữa Vi Nhi!- Ôm Lôi Vi vào lòng, Phúc Tuần nhẹ nhàng lên tiếng.- Những gì thuộc về lịch sử hãy cứ để lịch sử lo. Nàng chỉ cần lo thật tốt cho bản thân mình. Và nghĩ xem...sau khi ra khỏi đây rồi nên báo đáp ta như thế nào.
_ Báo đáp?- Ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần, Lôi Vi ngờ vực hỏi.
Chắc chắn dụng ý của Phúc Tuần chả tốt đẹp gì, nhưng Lôi Vi vẫn muốn hỏi lại xem chàng đen tối đến mức nào.
_ Đúng vậy!
_ Vậy anh muốn em báo đáp anh như thế nào?
_ Uhmmm...chẳng hạn như suy nghĩ xem nên tặng bù quà sinh thần của ta như thế nào...câu đồng ý của nàng chắc chắn là một món quà không tồn.
Câu đồng ý trong ngày sinh nhật của Phúc Tuần? Nghe chàng nói, Loi Vi không khỏi hồ nghi. Sao chàng lại có thể biết được kế hoạch của nàng được chứ. Bỗng nhiên nàng nghĩ đến một cái tên.
_ Sao anh biết? Đừng nói với em...
_ Đúng vậy!- Nở một nụ cười thật tươi, Phúc Tuần trả lời.
Hai huynh đệ nhà này rõ ràng thông đồng với nhau. Nhìn Phúc Tuần cười, Lôi Vi thấy nụ cười của chàng thật nham nhở là bao. Còn cả vị Thái tử hiền lành kia nữa. Thật không ngờ chàng ta lại tiếp tay cho “kẻ xấu“. Chưa bao giờ Lôi Vi muốn đào mộ Phúc Vân lên như lúc này.
-----------------------
Hết chương 72