Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 90: Chương 90: Mùa xuân đến sớm




_ Được rồi! Chuyện này ngày mai thiết triều ta sẽ triệu nhà thám hiểm phương Tây đó vào triều và tuyên bố.

Vừa nói, Định An Hoàng đế vừa đưa mắt quan sát khắp một lượt những đứa con của mình cũng như các quan lại đang có mặt trong phòng này. Chỉ chuyện nên hay không nên để nhà thám hiểm phương Tây vào Hoàng cung, những đứa con của Ngài đã chia làm ba phe. Tán thành, phản đối và trung lập. Ngài không hiểu tại sao Phúc Tường trước kia tán thành việc giao thương với người phương Tây nay lại trở nên lập lờ đến vậy.

Rốt cuộc trong chuyến đi vừa rồi, Phúc Tuần và Phúc Tường đã xảy ra mâu thuẫn gì đến độ không thể vãn hồi được? Định An Hoàng đế rất muốn biết nhưng từ ngày về đến giờ Phúc Tuần sau khi nghị sự cùng với mọi người xong liền vội vàng trở về Đông cung. Còn hỏi Phúc Tường, Phúc Tường lại lảng tránh, nói sáng chuyện khác. Xét tình hình, nút thắt này không phải là khó gỡ. Bởi Phúc Tường lảng tránh vấn đề đồng nghĩa với việc chàng vẫn còn nghĩ và quan tâm đến Ngũ huynh của mình. Ngài hy vọng hai huynh đệ Phúc Tuần và Phúc Tường có thể hóa giải hiểu nhầm với nhau.

_ Được rồi! Các khanh lui ra đi làm việc của mình đi.

Ngay sau câu nói ấy, mọi người đều nhanh chóng thi lễ rồi cáo lui, duy chỉ có Phúc Tuần vẫn đứng ở đó.

_ Thái tử!- Quay về phía Phúc Tuần, Định An Hoàng đế chậm rãi hỏi.- Con còn chuyện gì muốn bẩm báo?

Nhìn thẳng vào Định An Hoàng đế, Phúc Tuần hít một hơi đầy căng rồi quỳ xuống.

_ Nhi thần khẩn xin phụ hoàng ban Cát Lôi Vi cho nhi thần.

Chỉ một câu của Phúc Tuần, Định An Hoàng đế không khỏi ngạc nhiên. Nhìn vào đôi mắt của chàng, Ngài biết, con trai của mình đã hạ quyết tâm.

_ Con...

_ Trước kia nhi thần đã khẩn xin phụ hoàng một lần nhưng vì khi ấy có quá nhiều chuyện xảy ra nên...Giờ nhi thần một lần nữa, khẩn xin phụ hoàng ban hôn sự cho nhi thần và Lôi Vi. Nhi thần thật sự rất muốn cưới nàng làm thê tử của mình.

Ý định nung nấu bao lâu nay cuối cùng đã đến lúc thực hiện. Phúc Tuần quả thật không thể chờ đợi thêm được nữa. Lần này, chàng đã hạ quyết tâm cưới nàng về bằng được. Dù có khó khăn bao nhiêu, chàng cũng quyết thực hiện.

_ Lôi Vi đã biết chuyện này chưa?

_ Nhi thần muốn dành cho nàng một sự bất ngờ.

Gương mặt của Định An Hoàng đế trở nên trầm ngâm hẳn. Từng muốn nạp Lôi Vi làm phi tử để che chở bảo vệ nàng. Nhưng nàng một mực cự tuyệt thậm chí lấy cái chết ra để uy hiếp Ngài. Sau này vì xảy ra nhiều chuyện, Ngài buộc phải hứa với nàng sẽ không nạp nàng làm phi tử của mình. Giờ Phúc Tuần, đứa con trai Ngài yêu thương nhất đang quỳ ở đây, một lần nữa xin Ngài ban hôn cho chàng và Lôi Vi. Phải chăng đây là sự sắp xếp của số phận? Đã mất rồi, vụt khỏi tầm tay rồi, vĩnh viễn không thể có lại được nữa.

_ Trẫm sẽ suy nghĩ chuyện này!

_ Đa tạ phụ hoàng!

_ Về phía Thái hậu hai đứa cũng nên tìm cách. Bằng không, việc của hai đứa sẽ khó thành. Nếu có gì khó khăn, hãy nói cho Trẫm biết.

Câu cuối cùng của Định An Hoàng đế khiến Phúc Tuần có chút ngạc nhiên. Bởi khi chàng thỉnh cầu chuyện này, điều chàng lo lắng nhất chính là phụ hoàng mình sẽ khó chấp nhận. Vì trước kia chính Ngài là người muốn nạp Lôi Vi làm phi tử, trở thành Điệp phi. Nay con trai lại quyết liệt xin cưới phi tử hờ ấy có mấy vị vua không chỉ chấp nhận mà còn đưa ra lời khuyên rồi tận tình giúp đỡ như vậy. Nhưng rồi rất nhanh sau đó chàng hiểu ra vấn đề. Chỉ có điều...

_ Cảm tạ sự quan tâm của phụ hoàng. Phụ hoàng! Nhi thần biết Người không quên được nhưng xin Người đừng xem nàng là cái bóng. Bởi nàng là nàng. Nàng không phải là cái bóng của ai khác.

_ Vậy còn Thái tử?- Định An Hoàng đế chậm rãi hỏi.

_ Ban đầu, khi gặp nàng ấy, nhi thần rất bất ngờ và thiếu chút nữa nhi thần đánh đồng hai người làm một. Nhưng từ khi nàng ấy vào Thái Thường Nhạc phủ, tiếp xúc với nàng ấy nhiều, nhi thần nhận ra những đức tính tốt đẹp của nàng, vẻ đẹp của nàng cũng như tâm hồn của nàng. Và nhi thần yêu nàng ấy bởi nàng luôn là nàng chứ không phải là cái bóng của bất kỳ người nào khác. Vậy nên, người nhi thần nguyện cả đời này bảo vệ chính là nàng, Cát Lôi Vi chứ không phải ai khác.

Nhìn vào ánh mắt kiên định của Phúc Tuần, không hiểu sao Định An Hoàng đế cảm thấy thời trẻ của Ngài, Ngài đã thua chàng rồi. Chính là vì thiếu sự kiên định này.

_ Trẫm hơi mệt! Thái tử hãy lui về Đông cung. Chuyện của con, Trẫm sẽ suy nghĩ thêm.

Biết không nên nán lại lâu, Phúc Tuần nhanh chóng cáo lui ra ngoài. Vừa ra đến cửa Đại điện, chàng nhanh chóng bị Phúc Khải kéo ra.

_ Thái tử của đệ! Thế nào rồi?

Không vội nói, Phúc Tuần đưa mắt nhìn về phía Phúc Tường đứng bên cạnh. Nhìn dáng vẻ chán chường, chả mấy quan tâm của đệ đệ mình, chàng biết Phúc Tường ở đây là do Phúc Khải giữ lại.

_ Hy vọng phụ hoàng sẽ không đưa ra quyết định sai lầm.

Dứt câu, Phúc Tường nhanh chóng rời đi không kịp để Phúc Tuần hay Phúc Khải kịp lên tiếng.

_ Kệ đệ ấy đi! Đệ tin đến một ngày nào đó đệ ấy sẽ hiểu ra việc huynh làm.

_ Ta cũng hy vọng vậy!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa thở ra.

_ Thế hoàng huynh cầu xin phụ hoàng thế nào rồi?

_ Phụ hoàng nói sẽ suy nghĩ.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa bước đi.

Nghe Phúc Tuần nói, Phúc Khải thật muốn giật nảy mình. Suy nghĩ nghĩa là có khả năng sẽ không đồng ý. Vậy chẳng phải...

_ Nghĩa muội của đệ phải làm tiểu nương tử chờ cưới đến bao giờ đây?

Nghe Phúc Khải nói Phúc Tuần không khỏi bật cười.

_ Nàng ấy đến giờ còn chưa biết mình là tiểu nương tử chờ cưới nữa kìa.

_ Huynh không định nói sao?- Phúc Khải ngạc nhiên.

_ Thất đệ, chuyện ta nhờ, đệ đã hoàn thành chưa?

Đang nói chuyện này, Phúc Tuần lại nói sang chuyện khác khiến Phúc Khải không khỏi ngạc nhiên.

_ Xong rồi!

_ Vậy thì tốt!

Dứt câu, Phúc Tuần bước đi thẳng mặc kệ Phúc Khải không hiểu chàng có ý gì. Đến khi nhớ ra chàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, Phúc Khải chỉ biết gào thét trong câm nín.

*

Sau buổi luyện tập ở Nhã Khiết viên, thường Lôi Vi sẽ được Tiểu Đậu Tử đưa trở về Thuần Quân điện. Ngày nào cũng chỉ đi lại hai chỗ quả thật khiến nàng không khỏi bức bối trong người. Nên hôm nay trước khi tới Nhã Khiết viên để luyện tập, nàng đã báo trước với Tiểu An Tử sau khi luyện tập sẽ dạo Ngự hoa viên chơi để hắn báo với Phúc Tuần khi chàng xong chuyện triều chính trở về.

Vừa đi Lôi Vi vừa hít một hơi đầy căng. Mùa đông tuy lạnh lẽo nhưng lại tinh khiết khiến nàng cảm thấy thoải mái, sảng khoái vô cùng. Kéo áo choàng lên cao một chút, nàng nhanh chóng đến một tiểu đình gần đó. Tiểu đình ấy là nơi nàng đã từng trốn để khóc về sự ngu ngốc của mình khi biết rõ những gì Phúc Hoằng đã làm. Nàng còn nhớ, Phúc Tuần sau khi đi sứ Yên Khâu trở về đã lật tung Ngự hoa viên lên tìm nàng và chàng đã tìm thấy nàng ở đây. Chàng đã đem đến hơi ấm cho nàng giữa những ngày đông lạnh giá. Chàng giúp nàng xác định lại trái tìm của mình, tình cảm của mình. Cuối cùng, nàng một lần nữa mở lòng và trao gửi niềm tin cũng như tình cảm của mình cho chàng. Ký ức của nàng ở tiểu đình này tuy đau thương nhưng không thể phủ nhận nó thật sự ngọt ngào, bởi nó giúp nàng nhận ra ai mới là người thật sự yêu nàng và nàng yêu.

Ngồi tựa mình vào lan can, Lôi Vi phóng tầm mắt ra xa. Tiểu đình này tuy nằm khuất sau những tán cây, rất khó nhìn thấy nhưng tầm nhìn lại khá thoáng. Nàng còn nhớ, khoảng thời gian nàng còn học chữ, khi nhìn lên tấm hoành phi đề tên, nàng không tài nào đọc ra. Hỏi Phúc Tuần, chàng liền nói nó tên Ẩn đình. Ẩn mình lặng lẽ đứng nhìn nhân thế, không thu hút sự chú ý. Có lẽ vì suy nghĩ này nên nàng thích tiểu đình này hơn các tiểu đình khác.

_ Đi đứng kiểu gì thế hả?

Tiếng quát tháo từ xa vọng tới khiến Lôi Vi không khỏi chú ý. Vội quay về nơi phát ra tiếng quát, nàng thấy khoảng ba đến bốn tên thái giám đang vây đánh một tiểu thái giám khác. Đều là thái giám, cung nữ với nhau nhưng giữa họ cũng có sự khác biệt rất lớn. To nhất chính là những người hầu hạ ở Đại điện, Trường Sinh điện sau đó đến những người hầu hạ tại Duyệt Lạc cung và những sủng phi rồi những Hoàng tử, Công chúa được Hoàng thượng yêu mến. Thấp hèn nhất chính là những người phải hầu hạ những phi tần bị thất sủng, hoặc những bị điều đến làm việc trong những nơi chẳng ai thèm bận tâm. Tên tiểu thái giam bất hạnh đó xem ra nằm một trong hai trường hợp kia. Thật không khỏi xót lòng. Hít một hơi thật sâu, nàng vội tiến về phía bọn chúng.

_ Các ngươi làm gì vậy?

Nghe thấy chất giọng tức giận của Lôi Vi vang lên, bọn thái giám vội quay lại nhìn. Lúc này nàng mới nhận ra tiểu thái giám bị đánh chính là Tiểu Khổng Tử, thái giám từng hầu hạ bên cạnh Phúc Vân.

_ Tiểu Khổng Tử!

_ Cát Tiểu thư?- Chất giọng của Tiểu Khổng Tử không khỏi ngạc nhiên.

Nhìn hiện trường sự việc, Lôi Vi phỏng đoán vì Tiểu Khổng Tử xách nước bất cẩn va vào người của một trong mấy tên thái giám này nên mới bị bọn chúng đánh.

_ Tại sao lại đánh người?

Không ai trong bọn chúng lên tiếng giải thích. Bởi bọn chúng đều biết Lôi Vi là ai. Nàng tuy chỉ là ca vũ nhưng e rằng địa vị còn cao hơn cả Mạnh Lương đệ. Vậy nên bọn chúng chả dại mà rước họa vào người.

_ Có phải các ngươi rãnh rỗi, không có việc gì làm không? Thời tiết rét mướt khiến mặt đường trợn trượt, đi lại dễ bị trượt té là điều hết sức bình thường. Tiểu Khổng Tử vô tình va vào các ngươi là đâu phải do bản thân hắn muốn vậy. Các người đã không giúp đỡ hắn thì thôi hà cớ gì lại đánh hắn?

Dứt câu, Lôi Vi đỡ Tiểu Khổng Tử đứng lên.

_ Tạ ơn Cát Tiểu thư!

Mỉm cười với Tiểu Khổng Tử một cái, Lôi Vi quay về phía bọn nô tài kia.

_ Đều là người với nhau dù địa vị cao thấp, sang hèn như thế nào đều đáng được tôn trọng cả. Vậy nên lỡ như sau này các ngươi gặp chuyện không may, muốn người khác giúp đỡ thì hãy sống sao cho đàng hoàng, để đức để tiếng cho mình. Có như vậy dù các ngươi có rơi vào cảnh nguy khốn thì người khác cũng nhớ đến tình cũ mà giúp đỡ. Bằng không...những gì các ngươi đã đối xử với họ, họ sẽ đối xử hệt như vậy. Nhớ, hành thiện tại tâm!

Dứt câu Lôi Vi nhanh chóng đưa Tiểu Khổng Tử vào trong đình vừa để hắn nghỉ ngơi vừa để nàng hỏi thăm hắn biệt tăm biệt tích đâu cả năm nay. Hắn cũng nói sơ qua tình hình của mình cho nàng nghe.

Từ sau khi Phúc Vân không còn nữa, hắn bị điều đến làm việc chỗ Tảo Thanh ty chuyên lo việc quét dọn. Ban đầu bọn người ở đó vì nể hắn từng là người hầu thân cận bên cạnh Phúc Vân nên không ai dám đụng chạm đến hắn. Song theo thời gian, thấy không một chủ tử nào quan tâm đến hắn nữa, bọn chúng bắt đầu giao cho hắn những việc nặng nhọc, hạch họe hắn, có khi còn bỏ đói hắn, tệ hơi nữa chỉ cần hắn gây ra một lỗi gì nhỏ gì là bọn chúng lập tức đánh hắn đến mức không cử động được.

_ Ta xin lỗi!- Chất giọng của Lôi Vi đầy tự trách.- Thời gian đó quả thật có quá nhiều chuyện xảy ra nên ta đã quên mất ngươi.

_ Cát Tiểu thư! Nô tài không sao! Ngược lại, nô tài rất lo cho Tiểu thư. Tuy ở nơi cách xa hậu cung nhưng những gì Người trải qua, nô tài đều hiểu rõ. Cát Tiểu thư! Tiểu thư không sao chứ?

_ Ta không sao!- Vừa nói Lôi Vi vừa mỉm cười.

Nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như hồ thu của Lôi Vi, lòng Tiểu Khổng Tử chợt dâng lên nỗi xót xa không thể nào tả được. Nếu chủ tử của hắn không phải vì thân thể suy nhược, không thể sống được bao lâu có lẽ giờ chủ tử của hắn đã có thê tử rồi cũng nên.

_ Thái tử...sẽ bảo vệ Cát Tiểu thư thật tốt!

Không nói gì, Lôi Vi chỉ mỉm cười. Có lẽ nàng không nghe ra ý tứ khác trong câu nói của Tiểu Khổng Tử.

_ Cát...

_ Vi Nhi!

Toan nói điều gì đó, nhưng chưa kịp nói một chất giọng từ xa vang lên cắt ngang lời của Tiểu Khổng Tử. Cả Lôi Vi và hắn đều quay lại nhìn và nhận ra người đang tiến về phía họ chính là Phúc Tuần.

_ Thái tử cát tường!- Tiểu Khổng Tử vội thi lễ.

_ Đứng lên đi!- Phúc Tuần trầm giọng nói.

_ Tạ Thái tử! Thái tử! Cát Tiểu thư! Nô tài còn có việc phải làm. Nô tài xin phép đi trước.

Không nói gì, Phúc Tuần đưa tay ra hiệu cho Tiểu Khổng Tử. Hắn cũng nhanh chóng rời đi. Rất nhanh sau đó, chàng ra hiệu cho Tiểu An Tử rời đi. Xem ra có lẽ đã tới lúc chàng nên cho nàng biết rồi.

_ Nàng ấy! Không có ta là lại chạy lung tung!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa véo nhẹ vào gò má của Lôi Vi.

_ Không còn cách nào khác. Ở hoài một chỗ, em chán lắm lại tù túng nữa. Đi ra đi vào cũng chỉ có một cảnh lại phải nhìn mãi một người. Nhìn đến mỏi cả con mắt. Ngay cả Tiểu Tuyết Cầu còn chán nói chi là em.

Lôi Vi cố tình nhấn mạnh câu cuối cùng để tăng thêm sức biểu đạt. Nàng chán ở Thuần Quân điện rồi. Cô nàng này thật biết cách đá xéo người khác. Nghe nàng nói, Phúc Tuần thật muốn bật cười.

_ Ta cũng không còn cách nào khác!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa ôm Lôi Vi vào lòng rồi ghé sát vào tai mình.- Bởi vì có khi thời gian sắp tới nàng ngày nào cũng phải nhìn mặt ta đến độ chán cũng phải nhìn nên phải cho nàng làm quen dần dần.

_ Hả?- Không nghe ra ý của Phúc Tuần, Lôi Vi quay lại hỏi.

Không nói gì, Phúc Tuần nhanh chóng đứng lên rồi nắm lấy tay nàng.

_ Đi thôi! Chúng ta về Trùng Hoa viên thôi!

Vừa nói, Phúc Tuần vừa kéo Lôi Vi chạy đi. Cả hai nhanh chóng băng qua Ngự hoa viên rồi chạy thẳng về Nam môn Chu Tước.

_ Phúc Tuần! Anh có ý gì?- Vừa chạy, Lôi Vi vừa hỏi.- Anh nói rõ xem nào?

_ Từ từ nàng sẽ biết!

Thế là Phúc Tuần tỏ ra bí ẩn suốt dọc đường đi. Chưa dừng lại lại đó, Lôi Vi còn cảm nhận được chàng dường như đang có điều khó nói. Mấy lần nàng định hỏi nhưng mỗi lần nàng định mở lời, chàng như đoán trước tìm cách lảng tránh. Thật không giống chàng thường ngày tí nào. Cuối cùng nàng cũng không nhịn được mà cất tiếng hỏi.

_ Hôm nay anh trúng tà gì thế? Thật chẳng giống anh thường ngày.

_ Ta vẫn vậy mà!

_ Không đúng! Thường ngày anh có tìm cách lảng tránh em đâu.

Mỗi lần bên cạnh Lôi Vi, Phúc Tuần đều không tự chủ được mà bộc lộ toàn bộ cảm xúc thật của mình. Nếu đã không giấu được thì nên nói thôi. Nhưng quả thật chàng cần chút thời gian để suy nghĩ kỹ càng.

_ Ta đúng là có chuyện!- Phúc Tuần chậm rãi nói.

Lôi Vi vội quay lại, chăm chú lắng nghe.

_ Nhưng ta cần một chút thời gian. Chỉ một chút thôi! Nàng có thể chờ ta không?

Không nói gì, Lôi Vi mỉm cười rồi gật đầu.

_ Cảm tạ nàng!

_ Gì chứ?

Vừa nói, Lôi Vi véo nhẹ vào tay Phúc Tuần rồi sau đó ngả người vào lòng chàng, thoải mái gối đầu lên đùi chàng.

*

Trùng Hoa viên giữa tiết trời đông giá lạnh được bao phủ bởi những bông tuyết trắng mỏng manh. Tuyết trên mái nhà. Tuyết trên những tán cây, tuyết trên lối đi. Tất cả tạo nên một sắc trắng thuần khiết. Vừa khoác tay Phúc Tuần, Lôi Vi vừa dạo bước trên con đường đầy tuyết. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ thật sự ngắm nhìn nó để thưởng thức hết vẻ đẹp của nó. Một vẻ đẹp đơn giản lay động lòng người.

_ Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ ngắm nhìn tuyết rơi một cách kỹ càng cả. Lần trước có “cơ hội” lại cảm thấy nó thật lạnh giá và bi thương. Không ngờ cảnh sắc này lại có lúc đẹp đến thế.

_ Vậy nàng có muốn đứng trên cao ngắm nhìn nó, xem nó khác như thế nào so với đứng dưới đây không?

Không nói gì, Lôi Vi gật đầu. Mỉm cười thật tươi, Phúc Tuần nhanh chóng dẫn nàng đến một đài cao vừa được xây dựng cách Tây đường không xa.

_ Phong...đài.- Lôi Vi cố đọc tên đài trên tấm hoành phi.- Chữ kia là chữ gì? Hỏa Phong đài [1] à?

_ Làm gì có Hỏa Phong đài chứ!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đẩy đầu Lôi Vi.- Là Huân Phong [2] đài.

_ Oh!- Vừa nói Lôi Vi gật đầu ra chiều đã hiểu. Nhưng sau đó, nàng không khỏi tò mò.- Nhưng sao những lần trước, anh dẫn em đến, em đều không thấy đài này?

Tiến về phía trước một bước, Phúc Tuần ngước nhìn lên đài cao rồi quay sang nhìn Lôi Vi với đôi mắt nồng ấm khiến nàng không khỏi có chút khó hiểu.

_ Nàng còn nhớ có lần nàng từng nói nếu ở đây có một cái đài cao có thể quan sát hết Trùng Hoa viên thì thật tuyệt.

Phúc Tuần chỉ nói bấy nhiêu, Lôi Vi lập tức hiểu ý. Nàng thật không ngờ chỉ một câu nói vui của nàng, chàng lập tức thực hiện.

_ Vậy nên anh đã xây cái đài này? Trước kia là Linh Vi đình giờ lại là Huân Phong đài. Phúc Tuần! Không lẽ anh cho rằng những gì em nói đùa là thật và sẽ biến tất cả những thứ đó thành sự thật sao?

_ Có gì không tốt?- Chậm rãi quay lại, Phúc Tuần hỏi ngược lại Lôi Vi.

_ Lỡ em đòi hỏi quá đáng thì sao? Lỡ những điều em nói toàn là viễn vông thì sao?

_ Ta biết nàng sẽ không như vậy!

Hết ngỏ nói! Lôi Vi thật sự hết ngỏ nói với Phúc Tuần rồi. Nàng toan nói điều gì đó song lời chưa kịp thoát ra khỏi miệng, nàng đã vội nuốt vào. Nam nhân này thật là khiến người ta không nỡ làm tổn thương.

_ Đi thôi! Chúng ta lên trên ngắm cảnh.

Dứt câu, Phúc Tuần nhanh chóng kéo Lôi Vi lên đài. Và khi đến nơi, nàng không khỏi ngạc nhiên trước một khung cảnh rộng lớn mở ra ngay trước mắt. Trùng Hoa viên như nằm gọn trong tầm nhìn của nàng với những mái nhà, mái đình với những khung cảnh được phân chia hợp lý, bố cục đồng đều. Tất cả tạo nên một không gian kiến trúc hòa hợp với thiên nhiên.

_ Đẹp quá!- Vừa ngắm cảnh quan, Lôi Vi vừa thốt lên.

Đứng bên cạnh, Phúc Tuần cứ mãi ngắm nhìn nàng không rời mắt. Đến giờ chàng vẫn không hiểu tại sao bản thân mình lại bị nàng, một nữ tử sống cách thời đại của chàng gần ngàn năm thu hút đến vậy. Chàng thật sự không hiểu! Chàng chỉ biết rằng, chàng không thể sống thiếu nàng được nữa. Tương lai dù nàng buộc phải quay về thời đại của mình, hiện tại chàng không muốn rời xa nàng dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ.

_ Vi Nhi!

Nghe Phúc Tuần gọi, Lôi Vi nhanh chóng quay về phía chàng. Nhín vào đôi mắt của chàng, nàng nhìn thấy sự quyết tâm và xen lẫn vào đó là bi thương.

_ Ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng.

_ Uhm!- Lôi Vi đợi chờ.

_ Nhưng trước đó, ta muốn nói với nàng một chuyện khác.

Trong lúc Lôi Vi vẫn còn đang cố hiểu những gì Phúc Tuần nói, từ ngực chàng rút ra một phong thư màu vàng sậm và đưa cho nàng.

_ Nàng đọc đi!

Không hiểu chuyện gì, Lôi Vi nhìn vào phong thư. Hai chữ “Lôi Vi” với nét bút có phần quen thuộc hiện ra ngay trước mắt nàng.

_ Đây là...- Lôi Vi bỏ lửng câu hỏi của mình.

_ Là thư của hoàng huynh ta viết cho nàng.

_ Hoàng huynh? Ý anh là...Tư Thái tử?

Không nói gì Phúc Tuần chậm rãi gật đầu. Nhìn vào phong thư một lúc, Lôi Vi chậm rãi mở ra và đọc. Từng dòng một hiện ra trước mắt nàng với những cung bậc cảm xúc khác nhau.

“Lôi Vi

Từ khi còn nhỏ, ta đã biết bản thân không giống như các đệ đệ khác của mình. Thân thể suy nhược khiến ta không thể làm được những gì ta muốn. Điều đó làm ta, một Thái tử đương triều lại không thể giúp gì cho phụ hoàng, cho lê dân bá tánh. Ta cảm thấy tự ti, mặc cảm với các đệ ấy, với chính bản thân mình. Trên hết, ta cảm thấy hổ thẹn với phụ hoàng, bởi Người đặt không ít kỳ vọng vào ta.

Trước khi gặp nàng, cuộc sống của ta là những đêm dài vô tận không lối thoát. Ngoài Đông cung này ra, ta gần như không ra ngoài. Ngoài Ngũ đệ, Thất đệ, ta hiếm khi qua lại với các đệ đệ, muội muội khác của mình. Ta luôn nghĩ rằng ta sẽ sống như vậy cho đến khi sức lực cạn kiệt và chết trong nỗi cô đơn.

Nhưng sau khi gặp nàng, nhìn thấy nàng, một nữ nhi liễu yếu đào tơ dám một mình chống chọi phong ba bão táp, chống chọi lại những hiểm nguy vây quanh mình, ta cảm thấy thật hổ thẹn với nàng. Ta tự hỏi bản thân mình, một nữ nhi nhỏ bé như vậy lại có khả năng xoay chuyển càn khôn, tại sao ta, đường đường là Thái tử của một đất nước lại chỉ biết ngồi đây ủ rủ chấp nhận phó thác cho số phận? Và nhờ có nàng, ta dần dần bước ra khỏi Đông cung. Từng bước một thoát ra khỏi bóng đêm, chạm tay vào ánh sáng, bước ra một thế giới thật tươi đẹp. Một thế giới có muôn vàn âm thanh, một thế giới có muôn vàn cảm xúc, một thế giới có muôn vàn câu chuyện thú vị và một thế giới có nàng.

Nhờ có nàng, ta tìm thấy khát vọng của mình. Đó là giúp đỡ phụ hoàng phần nào công việc triều chính, đó là không để huynh đệ tỷ muội của mình bài xích, mâu thuẫn lẫn nhau, đó là bảo vệ những người ta yêu thương. Đó là yêu nàng! Nhưng nàng biết không, dù thoát ra khỏi sự tự ti song ta lại không đủ can đảm để tiến về phía nàng. Ta luôn nghĩ rằng, nếu ta khỏe mạnh, ta sẽ cạnh tranh với Tam đệ, Ngũ đệ để có được trái tim của nàng. Đáng tiếc, điều đó vĩnh viễn không thể trở thành sự thật.

Nàng từng hỏi ta, tại sao ta đã từng này tuổi lại chưa thành gia lập thất. Khi ấy ta đã trả lời rất rõ rằng vì ta không muốn thê tử của mình phải khổ sở một đời. Đúng vậy! Nếu lấy, ta chắc chắn sẽ lấy người ta yêu thương để ta và nàng ấy một đời hạnh phúc, bên nhau không rời. Nhưng thân mang bệnh nặng, lại không biết bản thân mình sẽ ra đi lúc nào, vậy nên ta không nỡ, cũng không muốn để thê tử của mình cả đời lạnh lẽo nơi cung cấm. Nên suốt quãng thời gian bên cạnh nàng, bầu bạn với nàng, ta luôn dặn lòng mình giữ khoảng cách với nàng và giữ kín tình cảm này của mình.

Yêu nàng càng đậm sâu, ta càng mong nàng được hạnh phúc. Nhưng những gì nàng nhận được đều không như ý. Vậy nên, ta luôn muốn làm một điều gì đó cho nàng. Song ngoài việc quan tâm nàng, chăm sóc nàng, ta thực chẳng biết làm gì khác. Nhìn thấy nàng đau khổ, ta cảm thấy mình thật sự vô dụng. Ngũ đệ từng nói một câu khiến ta chấn động và không thể nào quên được. Chính là nếu ngay cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ được thì còn nói gì đến chuyện bảo vệ lê dân bá tánh. Giờ nghĩ lại, ta thấy mình thật không bằng đệ ấy.

Vi Nhi! Hãy thứ lỗi cho ta vì đã không thể đường đường chính chính yêu nàng như những nam nhân bình thường khác, cũng không thể nói rõ tình cảm của mình dành cho nàng. Ngũ đệ là một hảo nam nhân, đệ ấy lại yêu thương nàng sâu sắc, ta tin rằng nàng ở bên đệ ấy sẽ một đời bình an, một đời hạnh phúc.

Sau này, nếu ta có bề gì, ta sẽ luôn dõi theo hai người, chúc phúc cho hai người.

Mạnh Phúc Vân”

_ Trong thư huynh ấy nói rằng bản thân mình không làm gì cho nàng cả. Nhưng thực ra huynh ấy đã làm một chuyện khiến ngay cả bản thân ta cũng không thể ngờ tới.

Rời mắt khỏi từng con chữ, Lôi Vi hướng mắt nhìn Phúc Tuần. Lúc này chàng đang nhìn về một nơi nào đó rất xa.

_ Là việc gì?- Cố giữ giọng không run, Lôi Vi lên tiếng hỏi.

_ Khi nàng ở Điệp Lan điện còn ta bị giam lỏng ở Bảo Khánh cung, trong lúc bí bách không biết làm thế nào để cứu nàng ra, chính huynh ấy là người vạch ra kế hoạch để ta đưa nàng bỏ trốn. Huynh ấy đã tìm gặp Tam huynh, Thất đệ và Bát đệ để lên kế hoạch này. Chỉ đáng tiếc, khi ta và nàng gần nắm được cơ hội lại bị phụ hoàng ta sai người bao vây.

Từng câu Phúc Tuần nói khiến Lôi Vi không khỏi chấn động. Nàng quả thật không tin một người hiền lành, điềm đạm như Phúc Vân lại có lúc liều lĩnh như vậy. Và có lẽ nguyên nhân đằng sau việc làm ấy càng khiến nàng chấn động hơn. Đó là...chàng yêu nàng. Một mối tình đơn phương không hy vọng được đáp đền. Nàng còn nhớ trước kia, nàng đã từng đọc qua sách giáo khoa của Hạ Huyền trong đó có một bài thơ của thi sĩ người Nga mà nàng không nhớ rõ tên. Khi đọc bài thơ ấy nàng đã rất ấn tượng bởi nó nói về một tình yêu đơn phương không hy vọng bất kỳ điều gì và nguyện cầu chúc người mình yêu hạnh phúc.

“Tôi yêu em đến nay chừng có thể

Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai

Nhưng không để em bận lòng thêm nữa

Hay hồn em gợn bóng u hoài

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen

Tôi yêu em chân thành, đằm thắm

Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em”

Hoàn cảnh ra đời của bài thơ này tuy không giống với hoàn cảnh của Phúc Vân khi ấy. Nhưng tình cảm, nàng nghĩ rằng lại rất giống. Trong lòng nàng chợt dâng lên nỗi xót xa và không khỏi tự trách. Nàng xem chàng là hữu bằng, là hảo ca ca nhưng phải chăng nàng đã quá vô tâm.

_ Là em đã quá vô tâm!- Chất giọng Lôi Vi đầy tự trách.

_ Không phải vậy đâu!- Đặt hai tay lên vai của Lôi Vi, Phúc Tuần nhẹ nhàng nói.

_ Nếu không, tại sao em lại không phát hiện ra tình cảm của Ngài ấy?

Câu hỏi ấy Lôi Vi tự hỏi chính mình hơi là hỏi Phúc Tuần. Càng nghĩ, nàng càng thở dài buồn bã.

_ Là huynh ấy vốn không muốn nàng biết được tình cảm huynh ấy dành cho nàng.

Không nói gì, Lôi Vi nhẹ gật đầu. Lòng nàng không khỏi có chút cảm phục Phúc Vân. Thế gian này mấy ai có được người yêu và âm thầm bảo vệ người họ yêu, không cần người đó hay biết.

_ Đến tiết thanh minh, chúng ta cùng đi thăm Ngài ấy được không?

_ Uhm!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa gật đầu.- Chúng ta sẽ cùng đi thăm huynh ấy.

Hít một hơi thật sâu, nàng nhẹ nhàng ôm Phúc Tuần, áp đầu mình vào vồng ngực của chàng, lắng nghe nhịp tim của chàng. Nhịp tim chàng đập rất nhanh và mạnh, chẳng khác nào trống trận. Đôi mày nàng hơi nhíu lại.

_ Sao tim anh đập vậy?- Ngẩng mặt lên Lôi Vi vội hỏi Phúc Tuần.- Có phải huyết áp của anh có vấn đề không?

Huyết áp? Đây là lần đầu tiên Phúc Tuần nghe thấy từ này. Nhưng câu hỏi trước đó của nàng càng khiến tim chàng đập nhanh hơn và không khỏi căng thẳng. Vốn chàng đã chuẩn bị kỹ càng cả rồi sao lại thế này?

_ Phúc Tuần!- Lôi Vi vội gọi Phúc Tuần.- Anh sao vậy?

_ Ta...ta có làm sao đâu?- Ta...ta vẫn bình thường.

Nghe khẩu khí của Phúc Tuần, Lôi Vi biết ngay chàng chắc chắn có chuyện. Nhưng nàng ngày ngày ở trong Thuần Quân điện, hai người ngày ngày đều ở cùng nhau nên chàng nếu gặp vấn đề gì nàng đều biết cả, nàng sao có thể không biết được chứ. Sực nhớ đến khi nãy chàng nói, chàng có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.

_ Hay là...anh gặp phải chuyện gì?- Lôi Vi dò hỏi.- Khi nãy anh nói, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em không phải sao?

Lôi Vi càng hỏi, Phúc Tuần càng lúng túng thấy rõ. Đưa mắt nhìn về phía cuối Huân Phong đài, chàng thấy mọi thứ đã chuẩn bị theo đúng ý chàng. Hít một hơi thật sâu, chàng nằm lấy tay nàng.

_ Đi với ta!

Nói đoạn, Phúc Tuần dẫn Lôi Vi về phía cuối gian phòng. Đã quyết tâm rồi chàng phải thực hiện tới cùng. Vả lại, chàng tin rằng, nàng nhất định sẽ đồng ý. Đứng trước mặt chiếc bàn gỗ nhỏ, chàng quay về phía nàng.

_ Nào! Nàng mở ra đi!

Không khỏi tò mò, Lôi Vi hết nhìn Phúc Tuần rồi lại nhìn vào hai cái khay đựng đồ đã được phủ vải đỏ. Nang thật sự hiếu kỳ không biết bên trong là thứ gì. Hốt nhiên, tim nàng đập nhanh một nhịp.

_ Phúc Tuần! Đây là...

_ Nàng cứ mở ra là sẽ biết thôi!

Quay sang nhìn Phúc Tuần, Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra sự lúng túng vừa rồi trong mắt chàng đã biến sạch, thay vào đó là một sự quyết tâm không gì có thể lay chuyển được. Không chần chừ lâu. Lôi Vi quay sang mở tấm vải đỏ đầu tiên ra. Khi tấm vải vừa được mở ra, nàng không khỏi ngạc nhiên khi trước mắt nàng là một chiếc mũ phượng bằng vàng vô cùng tinh xảo. Mở tấm vải đỏ của khay thứ hai ra, nàng nhìn thấy một bộ hỷ phục đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Bên cạnh bộ hỷ phục là một chiếc khăn màu đỏ được xếp gấp cẩn thận, nhẹ nhàng cầm lên nàng nhanh chóng mở chiếc khăn ra. Ngay giữa chiếc khăn có thêu đôi long phụng đang quấn quýt bên nhau không rời.

Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi đưa mắt nhìn Phúc Tuần. Ngay từ khi nhìn thấy mũ phượng kia, nàng đã hiểu dụng ý của chàng rồi. Song nàng thật không biết nên nói gì lúc này.

_ Vi Nhi! Có nhớ lần đầu tiên chúng ta lên Linh Vi đình không? Khi ấy ta đã nói rằng đợi nàng tròn mười tám tuổi sẽ hỏi cưới nàng. Bởi vì lúc đó nàng đã trưởng thành, xác định rõ trái tim của mình rồi. Tuy là nói vậy, nhưng khi đó, ta thực sự đã xem nàng là thê tử đời này kiếp này của ta. Vậy nên khi biết được chuyện này, tỷ tỷ ta đã đích thân chọn mũ phượng cũng như hỷ phục này cho nàng. Thật không ngờ sau này lại có nhiều biến cố xảy ra khiến nàng phải chịu ấm ức, thiệt thòi và đau khổ, khiến ta không thể nào giữ được lời hứa năm đó của mình với nàng. Giờ mọi chuyện đã qua rồi, sóng gió đã qua hết rồi, ta muốn rước nàng về làm thê tử của ta, trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian. Nàng có ưng thuận?

Từng câu từng chữ của Phúc Tuần cứ thấm dần, thấm dần vào trong trái tim của Lôi Vi. Nàng rất hạnh phúc! Nhưng không hiểu sao nàng lại hoang mang thế này? Tương lai! Bỗng nhiên hai chữ đó hiện lên trong đầu nàng khiến nàng không khỏi thất thần.

_ Vi Nhi!- Nhẹ lay vai của Lôi Vi, Phúc Tuần chậm rãi hỏi.- Gả cho ta nhé?

_ Nhưng...nhưng Thái hậu...Người sẽ không đồng ý.

_ Qua những gì nàng đã làm cho Người, Người tuy không đồng ý song chắc chắn sẽ không phản đối. Còn về kế hoạch “đắc nhân tâm” của nàng, sau khi thành hôn vẫn có thể tiếp tục thực hiện. Vả lại khi đó, nàng sẽ thực hiện nó dễ dàng hơn.

Nghe Phúc Tuần nói vậy, Lôi Vi cũng cảm thấy yên lòng. Song sự hoang mang vẫn còn đó. Chàng biết rõ đến một ngày nào đó nàng sẽ phải rời xa nơi này, rời xa thế giới của chàng, tương lai đã định sẵn nhất định phải chia lìa tại sao chàng lại khiến nó trở nên phức tạp như vậy?

_ Nhưng...còn tương lai?

Lôi Vi vừa nói vừa nhìn đám người hầu xung quanh. Nhìn thái độ của nàng, Phúc Tuần lập tức hiểu ngay nàng định nói điều gì. Cho đám người hầu lui đi, chàng nhìn thật sâu vào mắt nàng.

_ Vi Nhi! Ta biết nàng muốn quay về thế giới của mình, bởi nơi đó có gia đình, người thân của nàng. Nhưng ta cũng biết...nàng không muốn rời xa nơi này, bởi nơi này có ta, có tình yêu của chúng ta.

Nghe Phúc Tuần nói, Lôi Vi dù mặt mày đang ủ ê cũng phải cong môi lên cười. Chàng quả thật quá tự tin. Nhưng sự tự tin đó nào có vô lý.

_ Nàng sợ một ngày nào đó chúng ta sẽ phải chia lìa nhau, vĩnh viễn không bao giờ được gặp lại nhau nữa. Nhưng dù vậy, Vi Nhi, nàng lẽ nào không muốn cùng ta tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc khi hai ta còn ở bên nhau? Nếu nhất định phải xa nhau, tại sao chúng ta lại không cùng nhau tạo nên những ký ức tốt đẹp để sau này khi nhớ về chúng ta sẽ không thấy tiếc nuối bởi chúng ta đã sống hết mình, sống cuộc sống chúng ta hằng mong ước.

_ Biết rõ tương lai phải xa nhau, tạo nên nhiều ký ức tươi đẹp, anh không sợ đến khi đó chúng ta sẽ phải sống trong sự nhớ thương đau khổ và tuyệt vọng sao?

_ Không sợ!- Phúc Tuần nhẹ lắc đầu.- Chỉ cần có những ký ức khi nàng bên cạnh ta, ta không sợ điều gì cả.

Phúc Tuần nói vậy, Lôi Vi cũng chẳng biét nói gì hơn. Chàng quả thật “cứng đầu” hơn nàng tưởng nhiều. và nàng thật sự không hiểu tại sao chàng lại có niềm tin lớn đến vậy. Yêu nhau càng sâu đậm, sau này chia li càng đau khổ. Tương lai sớm đã định hai người phải chia lìa nhau, nàng không muốn chàng phải đau khổ.

_ Vi Nhi!

Nghe Phúc Tuần gọi tên mình, Lôi Vi nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ. Và nàng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy chàng đã quỳ xuống ngay trước mặt mình từ lúc nào. Rất nhanh sau đó nàng nhớ ra, cách đây không lâu, nàng có cho chàng xem một bộ phim thuộc thể loại phim thần tượng để chàng biết hơn về thời hiện đại của nàng, đó là phim Boy Over Flower phiên bản Hàn.

“Khi xem đến cảnh Goo Jun Pyo quỳ xuống cầu hôn Jan Di, Phúc Tuần đã không khỏi ngạc nhiên:

_ Như thế này thật mất khí phách nam nhân.

_ Gì chứ?- Quay lại nhìn Phúc Tuần, Lôi Vi cong môi lên.- Đứng trước người mình yêu thì những thứ đại loại như địa vị, quyền lực, thanh thế, khí phách vân vân chả là cái gì cả. Hành động lãng mạn này, theo em, có lẽ có nguồn gốc người phương Tây. Đây không phải là sự hạ mình mà là một hành động thể hiện tình yêu, sự tôn trọng cũng như sự tin tưởng và nhiều điều khác nữa của người đàn ông dành cho người phụ nữ của họ.

Nhìn gương mặt bỗng nhiên sáng rỡ, đôi mắt như trôi về một nơi nào đó rất xa của Lôi Vi, Phúc Tuần không khỏi ngạc nhiên. Chàng thật không ngờ hành động chàng cho là mất khí phách ấy lại có ý nghĩa lớn đến như vậy.

_ Nó thật sự có ý nghĩa đến vậy sao?- Phúc Tuần dò hỏi.

_ Tất nhiên rồi! Người phương Tây đa phần theo đạo Thiên Chúa vậy nên khi làm đám cưới, họ sẽ tổ chức ở lễ đường bên trong nhà thờ. Chủ trì buổi lễ sẽ là một vị linh mục. Khi đó vị linh mục sẽ hỏi như thế này...uhm...Mạnh Phúc Tuần! Con có đồng ý lấy Cát Lôi Vi làm vợ? Con có bằng lòng dù trong lúc khỏe mạnh hay bệnh tật, lúc giàu sang cũng như nghèo khó, đều yêu thương cô ấy, ở bên cô ấy, an ủi cô ấy, suốt đời chăm sóc và làm chỗ dựa cho cho cô ấy không? Diễn tả bằng lời nói như thế rất có ý nghĩa nhưng hơi dài dòng, song chỉ cần một hành động quỳ gối thôi đã nói lên tất cả rồi.

_ Đám cưới trong lễ đường? Có phải là nơi chàng Go...Go này đã tổ chức hôn lễ trước đó không?- Vừa hỏi, Phúc Tuần vừa chỉ vào nhân vật nam chính.

_ Đúng vậy! Là đám cưới với nàng “Khỉ” Jae Kyun. Mà lời tuyên thệ không phải lúc nào cũng giống nhau, đa phần về cơ bản sẽ có nội dung như em vừa nói.”

Đoạn ký ức ngắn được tua lại khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên mà nhìn Phúc Tuần. Thật không ngờ chàng lại tiếp thu nhanh đến thế.

_ Vi Nhi! Gả cho ta nhé?

Tương lai còn rất dài, rất dài. Không ai biết trước sẽ xảy ra chuyện gì. Lôi Vi có thể sẽ quay trở lại thời đại của mình, cũng có thể nàng sẽ phải sống ở đây, không thể nào trở về được nữa. Biết trước phải khổ đau thì đã sao? Lẽ nào vì nguyên nhân này nàng lại từ bỏ cơ hội được hạnh phúc bên người mình yêu? Làm như vậy liệu có tàn nhẫn quá không? Suy đi tính lại cũng là do nàng sợ cả hai phải đau khổ khi lìa xa nhau mà không để ý đến cảm xúc hiện tại của chàng.

_ Phúc Tuần!- Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi lên tiếng.- Em muốn được hạnh phúc và em muốn người em yêu được hạnh phúc. Vậy nên...em đồng ý.

Mừng rỡ trước câu trả lời của Lôi Vi, Phúc Tuần vội đứng lên ôm chầm lấy nàng. Vòng tay chàng xiết chặt đầy hạnh phúc.

_ Cảm ơn nàng! Vi Nhi! Cuối cùng nàng cũng đã đồng ý rồi!- Chất giọng của

Phúc Tuần như nghẹn lại.- Vi Nhi! Tương lai dù có xảy ra bất kỳ biến cố gì, ta chắc chắn với nàng chúng ta vĩnh viễn bên cạnh nhau. Dù là kiếp này hay kiếp sau vẫn không thay đổi.

Câu nói của Phúc Tuần khiến Lôi Vi không khỏi chấn động. Nó...không thực tế và xa vời so với hoàn cảnh của hai người. Nhưng thôi kệ! Giờ cả hai đang hạnh phúc, nàng không muốn phá hỏng bầu không khí đặc biệt này. Khoảnh khắc này, nàng tin nó sẽ ở mãi trong tim mình.

-------------------------------

[1] Hỏa Phong đài: Lôi Vi cố ý nói lộn ngược Phong Hỏa đài thành Hỏa Phong đài. Xưa, Phong Hỏa đài là một cái đài khá cao được dựng trên núi. Cứ cách một quãng lại có một đài như vậy. Nhiệm vụ của đài này chính là khi nước lớn phát hiện quân xâm lăng lính canh trên đài sẽ đốt lửa. Lửa cháy sáng giúp lính canh ở đài khác nhìn thấy. Cứ vậy các Phong Hỏa đài được đốt lên để truyền tin đến các nước chư hầu. Nhìn thấy Phong Hỏa đài cháy, các nước chư hầu sẽ đem quân sang cứu viện cho nước lớn. Chuyện về đốt Phong Hỏa đài gắn liền với mỹ nhân Bao Tự thời Chu U vương đã trở thành một giai thoại cho việc vì mỹ nhân mất cả giang sơn trong lịch sử Trung Quốc.

[2] Huân phong: gió êm hòa.

-------------------------

Hết chương 90

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.