Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 105: Chương 105: Muốn có hòa bình phải có chiến tranh




Đêm tĩnh lặng! Gió thu vẫn thổi từng cơn đem lại hương vị thật thanh tân, mát mẻ. Song trong lều trại này một bầu không khí nặng nề lại bao trùm lên cả Lôi Vi lẫn Phúc Tuần. Ngày mai chàng sẽ thống lĩnh đại quân ra trận. Dù bị mọi người ngăn cản, song chàng vẫn kiên quyết ra trận. Trận chiến giữa chàng và Hàn Phong không sớm thì muộn cũng sẽ phải diễn ra, chi bằng giải quyết dứt điểm cho xong. Kéo dài, e binh sĩ sẽ càng thêm mệt mỏi.

Lôi Vi biết mình chẳng thể nào cản được Phúc Tuần. Chàng là Thái tử Thục quốc gánh trên mình trách nhiệm giang sơn vậy nên chàng không có cách nào khác ngoài cách đối mặt với hiện thực. Vẫn biết là nguy hiểm nhưng chàng phải dấn thân vào cuộc chiến này.

Nằm bên cạnh Phúc Tuần, Lôi Vi khẽ thở dài. Nàng thực sự rất lo lắng cho chàng. Ngày mai đây khi cuộc chiến hai bên nổ ra, ranh giới giữa sinh- tử lại trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Không hiểu sao nàng lại có cảm giác cuộc chiến tranh giành lãnh thổ này chẳng khác nào cuộc chiến tranh giành sinh mệnh. Nhưng giữa hai bên, ai mới là thần chết? Hay cả hai đều là thần chết? Nhìn gương mặt có phần trầm tư của chàng, lòng nàng không khỏi phiền muội.

_ Hai bên...buộc phải tranh giành nhau như thế này sao?

Nhìn thấy sự phiền muộn trong đôi mắt của Lôi Vi, Phúc Tuần cũng không khỏi buồn lòng theo.

_ Trừ phi là hôn quân còn không có bậc quân vương nào muốn dân chúng của mình rơi vào cảnh sinh linh đồ thán.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa ngồi dậy.- Nhưng...nếu không có chiến tranh sao có thể có được hòa bình? Nhiều người vẫn nghĩ rằng, phát động cuộc chiến thảo phạt, thâu tóm nước khác là để khẳng định vị thế của bậc đế vương, là để thoả mãn tham vọng mở rộng bờ cõi của người đó. Song nàng có từng nghĩ qua, nếu để dân chúng phải sống dưới sự cai trị của một tên hôn quân, họ sẽ còn khổ hơn?

_ Nhưng...Hàn Phong vốn không phải là hôn quân.- Khẽ thở ra, Lôi Vi thận trọng nói.- Chỉ là...chỉ là...

_ Chỉ là tham vọng của hắn quá lớn!- Phúc Tuần tiếp lời của Lôi Vi.- Đúng! Hắn cai trị Yên Khâu rất tốt. Mới chỉ làm vua có mấy năm, nhưng đời sống dân chúng Yên Khâu đang mỗi lúc một sung túc. Ta không phủ nhận! Song tham vọng muốn chính phục của hắn quá lớn. Từ xưa đến nay, vua của Yêu Khâu đều muốn làm chủ cả hai bên bờ sông Xuyên Tình. Nếu chúng ta ngồi yên để Yêu Khâu đánh chiếm, là dân Tân Thục nàng có chịu được không? Là dân của Tân Thục nàng lẽ nào lại ngồi yên trước cảnh nước mất nhà tan? Không có cuộc chiến nào là đúng hoàn toàn hoặc sai hoàn toàn. Bởi một khi chiến tranh xảy ra, vô số người vô tội sẽ bị chết. Vậy nên để đất nước được thái bình buộc phải có hy sinh. Và điều ta có thể làm là giảm thiểu số người bị giết, bị thương xuống mức thấp nhất.

Ngồi hẳn người dậy, Lôi Vi lại gần Phúc Tuần hơn.

_ Chúng ta không thể nghị hòa sao?

_ Hai bên đều không muốn mất đi lãnh thổ của mình hay phải chịu yếu thế hơn so với nước còn lại. Nàng nói xem, hai bên liệu có thể nghị hòa được không?

Phúc Tuần nói vậy, Lôi Vi cũng không biết nói gì hơn. Tân Thục không háo thắng. Nhưng tuyệt đối không để nước khác cướp đi một tấc đất của mình, càng không có chuyện nhân nhượng khiến đất nước phải chịu cảnh yếu thế. Hiện giờ Hoàng Viêm quốc, quốc gia do tộc người Hạ chiếm được lãnh thổ của Tụ Thủy và bành trướng lãnh thổ phía Bắc Tân Thục kia, sẽ tìm cách bài xích Tân Thục cũng như Yên Khâu khiến việc nghị hòa không thể nào thực hiện được. Vậy nên, ngay từ đầu nghị hòa đã là phương án tồi nhất trong tất cả các phương án. Nhưng cuộc chiến này cũng không thể kéo dài, bằng không Hoàng Viêm quốc thể nào cũng chọc vào.

_ Là vì em nên mới xảy ra chuyện này.- Chất giọng của Lôi Vi ủ dột hẳn.

Quay lại nhìn gương mặt đầy ảm não của Lôi Vi, Phúc Tuần quả thật không khỏi đau lòng. Khẽ thở ra, chàng vòng tay qua ôm lấy nàng.

_ Không phải vậy đâu! Chuyện giữa Tân Thục và Yên Khâu trước sau gì cũng xảy ra. Có nàng hay không có nàng cũng vậy thôi.

_ Nhưng...

_ Không phải ta đang an ủi nàng đâu. Ta nói thật!- Phúc Tuần cắt ngang lời Lôi Vi.- Hàn Phong cũng giống như các vị vua khác của Yên Khâu. Muốn thể hiện uy quyền của mình bằng việc thảo phạt nước khác, mở rộng bờ cõi. Vậy nên hắn khai chiến với Tân Thục là việc không sớm thì muộn cũng xảy ra. Nên nàng đừng suy nghĩ nhiều. Thay vào đó, nàng hãy suy nghĩ giúp ta xem, Thục quốc trong tương lai sẽ như thế nào.- Hít một hơi đầy căng, chàng tiếp tục nói.- Vi Nhi! Ta không rõ dòng chảy lịch sử sẽ đi về đâu. Cuộc chiến này sẽ diễn ra trong bao lâu. Ta chỉ mong khi nó kết thúc rồi, ta có thể giúp phụ hoàng của mình xây dựng một Tân Thục cường thịnh, thái bình. Dân chúng được ấm no, hạnh phúc không còn phải nơm nớp lo sợ nữa. Hai ta cùng hy vọng vào tương lai. Cuộc chiến buộc phải diễn ra này sẽ kết thúc trong thắng lợi.

Lôi Vi đã từng lo lắng sự xuất hiện của nàng ở triều đại này sẽ khiến lịch sử đi sai quỹ đạo. Nhưng dường như việc nàng xuất hiện ở triều đại này lại thúc đẩy mọi việc diễn ra nhanh hơn. Nàng không biết điều này có ý nghĩa gì và liệu nó có gây nên hậu quả gì hay không? Song điều đó không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng với nàng lúc này chính là an nguy của Phúc Tuần và ước mơ về một Tân Thục cường thịnh thái bình của chàng.

Mỉm cười, Lôi Vi nhẹ nhàng vòng tay qua ôm Phúc Tuần sau đó đặt một nụ hôn dịu dàng lên gò má chàng.

_ Ngày mai sẽ là một ngày dài. Vậy nên tối nay anh hãy ngủ trên giường đi.

_ Vậy còn nàng?- Vừa nói, Phúc Tuần vừa giữ tay Lôi Vi lại.

_ Đừng lo cho em! Em tự lo được!

Nói đoạn Lôi Vi nhẹ nhàng buông tay Phúc Tuần rồi ra ngoài. Trong lều, chỗ ngủ và chỗ làm việc của Phúc Tuần vốn chỉ cách nhau một tấm bình phong. Chỉ cần chú ý nhìn qua tấm bình phong đó là sẽ thấy được mọi động tĩnh của gian bên. Từ ngày nàng đến đây, mỗi lần nhìn qua tấm bình phong thấy chàng đã làm việc mệt mỏi lại còn phải nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài khiến nàng không khỏi xót xa. Song dù khuyên thế nào chàng vẫn kiên quyết nằm trên ghế, nhường chỗ cho nàng nghỉ ngơi. Có lần nàng trêu chàng rằng, chẳng phải chàng đã rêu rao khắp doanh trại nàng là Lương đệ của chàng rồi còn gì, nàng lại bị chàng trêu ghẹo đến độ phải bỏ chạy. Thật không tài nào hiểu nổi, ban đầu mỗi lần trêu đùa nhau chàng toàn nhường nhịn nàng, giờ nhường nàng dù chỉ một chút chàng cũng không nhường. Tuy nhiên, đêm nay dù có cãi nhau đến long trời lở đất nàng cũng bắt chàng phải ngủ trong giường cho bằng được.

*

Tờ mờ sáng, tất cả mọi người trong doanh trại đều đã tề chỉnh. Phi Đào từ lãnh thổ tộc người Kao cũng đã đến từ sớm. Một bầu không khí khẩn trương bao phủ lên mọi ngóc ngách của doanh trại.

Chỉnh sửa lại chiến bào cho Phúc Tuần, Lôi Vi ngẩn đầu lên nhìn ngắm chàng thật kỹ. Trong bộ trang phục này, chàng quả thật khiến cho người đối diện không khỏi choáng ngợp, tỏa ra từ người chàng là khí thế ngút trời không gì có thể che lấp được. Càng ngắm chàng, nàng càng không thể nào rời mắt.

_ Ta biết ta đẹp rồi!- Vừa cúi người xuống ghé sát mặt Lôi Vi, Phúc Tuần vừa mỉm cười nói.- Nàng không cần phải lộ rõ cảm xúc ra như vậy đâu.

Câu nói có Phúc Tuần khiến Lôi Vi tỉnh lại ngay lập tức. Cứ tưởng chàng Hoàng tử này khiêm tốn ai dè cũng tự cao không đỡ nổi.

_ Đồ mặt dày!

Nói xong Lôi Vi bỏ đi một nước mặc kệ cho Phúc Tuần đang cười ầm lên sau lưng mình.

Lần này ra trận, Phúc Tuần yêu cầu Hoắc Đại tướng quân ở lại trấn giữ doanh trại. Vậy nên khi chàng vừa đi khỏi, Hoắc Thành Uy đã nhanh chóng bày binh bố trận phòng khi quân địch tấn công thẳng vào doanh trại.

Ngồi trong doanh trại, cả Lôi Vi lẫn Phi Đào chẳng khác nào ngồi trên đống lửa. Tình hình trận chiến được tên lính trên đài quan sát báo về liên tục. Khi thì quân ta giành được thế chủ động, lúc lại bị đẩy vào thế bị động. Hai bên ở trong thế giằng co bất phân thắng bại.

_ Đại tướng quân!- Tên lính vội quỳ xuống báo.- Thái tử và Anh Đức Hoàng đế đang giáp đấu với nhau ạ.

Tên lính vừa hoàn tất câu nói, Lôi Vi vội chạy lên đài quan sát. Cầm lấy ống nhòm, nàng trông thấy rõ mồn một hai bên Tân Thục lẫn Yên Khâu đang hoặc trèo hoặc bơi lên thuyền địch thủ để quyết trận sống mái. Trong khi đó, cả Phúc Tuần lẫn Hàn Phong đều thi triển khinh công và nhanh chóng lao vào nhau. Cả hai không ai chịu nhường ai...

...Thi triển khinh công, cả Hàn Phong lẫn Phúc Tuần nhanh chóng áp sát nhau. Tiếng gươm va chạm, từng tia lửa tóe ra càng khiến bầu không khí xung quanh hai người trở nên căng thẳng.

_ Lãnh Hàn Phong! Hôm nay ta sẽ tính sổ với ngươi!- Đưa kiếm về phía trước, Phúc Tuần gằng từng chữ một.

_ Ta mới là người nên nói câu đó mới đúng!- Đỡ kiếm Hàn Phong tức giận nói.- Những gì ngươi đã gây ra cho Vi Vi, ta hôm nay sẽ tính sổ.

_ Chuyện giữa chúng ta, ta tự biết thu xếp. Không cần ngươi xen vào. Ngược lại, ngươi vì muốn có được nàng mà khiến dân chúng rơi vào cảnh lầm than. Ngươi thật quá ích kỷ! Lãnh Hàn Phong! Ngươi biến thành tội nhân thiên cổ, ta cũng chẳng màn nhưng ngươi đừng bắt nàng phải hứng chịu tội lỗi đó cùng ngươi.”

_ Đừng phí lời!

Dứt câu, Hàn Phong lại lao vào Phúc Tuần. Cả hai ngang sức ngang tài lại không ai chịu nhường ai nên trận chiến càng lúc càng trở nên quyết liệt. Vung kiếm lên cao, cả hai nhanh chóng đáp chân xuống đất. Rồi rất nhanh sau đó, hai người lại lao vào đánh nhau, bất phân thắng bại.

Trong khi đó, trên thuyền, hai bên vẫn trong thế giằng co. Khói bay mịt mù khiến mọi người nếu không để ý sẽ không phân định được đâu là quân ta, đâu là quân địch. Tình thế phải nói vô cùng hỗn loạn. Chém một tên lính, Phúc Khải đưa mắt quan sát khắp xung quanh hòng tìm Phúc Tuần nhưng không thấy đâu.

_ Thái tử đâu?- Phúc Khải vội cất tiếng hỏi.

Đứng gần đó, Đồng Vũ cũng vội đưa mắt tìm kiếm khắp nơi. Nhanh chóng thi triển khinh công đứng lên cột buồm, chàng không khỏi hoảng hốt khi thấy Phúc Tuần đang đấu với Hàn Phong trên phần đất của Yên Khâu.

_ Thất Hoàng tử!- Vội đáp xuống thuyền, Đồng Vũ gọi Phúc Khải.- Điện hạ đang đấu với Anh Đức Hoàng đế ở phần đất Yên Khâu.

_ Ngươi nói cái gì?- Phúc Khải tái mặt.- Nguy rồi!

Dứt câu, Phúc Khải toan thi triển khinh công để lên bờ yểm trợ cho Phúc Tuần nhưng chàng đã bị Đồng Vũ cản lại.

_ Thất Hoàng tử! Hãy để thần đi yểm trợ cho Thái tử. Điện hạ giờ không có ở trên thuyền, Người phải ở lại để thống lĩnh đại quân.

_ Ngươi hãy dẫn theo một toán lính đi yểm trợ cho Điện hạ.

_ Vâng!

Dứt câu, Đồng Vũ nhanh chóng dẫn theo một toán lính vội chạy lên bờ để yểm trợ cho Phúc Tuần...

...Đứng trên đài quan sát. Thấy tình hình đang càng lúc càng hỗn loạn cả Lôi Vi lẫn Phi Đào đều không thể nào ngồi yên được.

_ Cứ kiểu này thì nguy mất.

Dứt câu, Phi Đào vội xuống đài.

_ Phi Đào!- Vừa gọi, Lôi Vi vừa đuổi theo.- Tỷ định đi đâu?

_ Ta phải ra ngoài đó!

_ Liễu Tiểu thư!

Chất giọng trầm đầy uy nghiêm vang lên phía sau khiến Phi Đào lẫn Lôi Vi đều phải quay lại nhìn. Bước xuống những bậc thang cuối cùng, Hoắc Thành Uy chậm rãi tiến về phía hai người.

_ Tình hình ngoài đó hiện đang rất rối. Tiểu thư ra ngoài đó e rằng không những không giúp được gì mà còn khiến mọi việc trở nên tệ hơn. Vậy nên tốt nhất tiểu thư hãy ở lại đây.

_ Ta mặc kệ!

Dứt câu, Phi Đào vùng tay ra khỏi tay của Lôi Vi rồi chạy thẳng ra khỏi doanh trại. Đến bờ sông, nàng vội sai một tên lính chèo một chiếc thuyền nhỏ dẫn nàng ra giữa dòng. Tên lính ban đầu còn e ngại nhưng thấy thái độ khẩn trương lại có chút dữ dằn của nàng hắn vội chấp lệnh đưa nàng ra giữa dòng.

Càng ra giữa dòng, khói càng dày khiến cả Phi Đào lẫn tên lính kia khó có thể nhìn rõ mọi thứ. Họ chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu la, tiếng gươm chạm vào nhau mỗi lúc một gần hơn để xác định vị trí. Bầu không khí căng thẳng bao trùm lấy chiếc thuyền nhỏ khiến hai người trên thuyền như không dám thở mạnh. Tên lính vừa tấp thuyền lại gần thuyền chiến, Phi Đào đã vội vàng leo lên. Nhìn quan cảnh hỗn loạn, nàng quả thật không khỏi hoảng sợ. Quất mắt xung quanh hòng tìm kiếm bóng dáng Phúc Khải song nàng tuyệt nhiên không nhìn thấy gì. Vội chạy về phía mũi thuyền, nàng nhanh chóng nhìn thấy Mạc Phàm Bồng.

_ Mạc Tướng quân! Thất Hoàng tử ở đâu?

_ Liễu Tiểu thư?- Mạc Phàm Bồng cả kinh.- Sao tiểu thư lại...

_ Không quan trọng!- Phi Đào vội cắt ngang lời Mạc Phàm Bồng.- Thất Hoàng tử giờ ở đâu?

_ Ngài ấy đang ở thuyền bên kia!

Mạc Phàm Bồng vừa dứt câu, Phi Đào đã vội chạy đi, tìm đường trèo sang thuyền bên cạnh...

...Vừa chỉ huy đại quân, Phúc Khải vừa đưa mắt nhìn khắp xung quanh hòng có thể nhìn thấy Phúc Tuần trở về. Nhưng quan sát mãi mà chàng vẫn không thấy đâu. Thật khiến lòng rối như tơ vò. Ngũ huynh của chàng tại sao lại manh động đến thế chứ? Dù hai người có muốn đấu với nhau một trận, Hoàng huynh của chàng cũng không nên liều lĩnh mà đấu trên phần đất của Yên Khâu. Chẳng may bên đó cho người mai phục...

_ Khải ca cẩn thận!

Mãi nghĩ ngợi, Phúc Khải không để ý đến tình hình xung quanh đến khi chất giọng trong vắt đầy hoảng loạn kia cất lên. Lúc này chàng mới nhận ra một mũi tên đang xé gió bay về phía chàng...

...Tại doanh trại, Lôi Vi quả thực không thể nào ngồi yên được. Tình hình vốn dĩ đã khiến nàng không khỏi lo lắng, Phi Đào cứ vậy mà đi càng khiến nàng thêm phần bất an hơn. Nếu cứ ngồi yên một chỗ thế này chắc nàng điên mất. Lắc đầu một cái thật mạnh, nàng dứt khoát đứng lên vội vả rời khỏi lều.

_ Nguyên Lương đệ! Xin hãy ở lại doanh trại!

Chất giọng đầy uy nghiêm của Hoắc Thành Uy vang lên phía sau khiến nàng dừng khựng bước chân. Hít một hơi đầy căng, nàng quay về phía sau:

_ Ngài biết là ta rất lo lắng mà! Ta không thể ngồi yên một chỗ được nữa.

_ Xin Người đừng để tâm sức của Điện hạ đổ sông đổ biển.

Hàm ý trong câu nói của Hoắc Thành Uy quá rõ ràng khiến Lôi Vi không thể nào làm lơ được. Chàng làm tất cả những điều này ngoài vì lê dân bá tánh vùng biên cương còn bởi vì bảo vệ nàng, không để Hàn Phong đem nàng đi. Giờ, nếu nàng ra ngoài đó, Hàn Phong chắc chắn sẽ tìm cách đưa nàng đi, thế cuộc khi ấy sẽ càng trở nên khó định hơn bao giờ hết.

Song, nghĩ đến việc Phúc Tuần đang liều mình chiến đấu ngoài kia, lòng nàng sao có thể ngồi yên cho được. Giờ, nàng thật sự không biết nên làm thế nào cho đúng. Tâm trí nàng cứ rối cả lên, không suy nghĩ được gì nữa.

_ Nguyên...

_ Nhanh! Nhanh đưa Liễu Tiểu thư vào lều.

Chưa kịp hoàn tất việc gọi tên của Lôi Vi, Hoắc Thành Uy không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy binh sĩ vừa khiêng cáng vừa vội vàng chạy vào. Không chần chừ, cả ông và Lôi Vi vội chạy ra xem.

_ Phi Đào tỷ!- Chất giọng của Lôi Vi đầy kinh hãi.- Sao...sao lại thế này?

_ Lương đệ! Vì Liễu Tiểu thư đỡ một tiễn Thất Hoàng tử nên mới bị thương.

Vết thương nằm ở vai, khu vực này không gây nguy hiểm đến tính mạng. Song đối với thân nữ nhi chân yếu tay mền, dù vết thương nằm ở chỗ nào cũng gây nên đau đớn khôn cùng. Vừa giữ chặt lấy tay Phi Đào, Lôi Vi vừa cùng mọi người chạy vào trong lều.

_ Vậy Thất Hoàng tử thế nào? Cả Thái tử nữa?

_ Hồi Lương đệ! Thất Hoàng tử vẫn đang chiến đấu trên thuyền còn Thái tử nghe nói đã cũng Anh Đức Hoàng đế lên bờ giao chiến.

_ Cái gì?- Lôi Vi cả kinh.- Lên bờ giao chiến? Họ thật sự muốn một phen sống mái với nhau hay sao?

Vội đưa, Phi Đào vào gian trong của lều Thái tử, Lôi Vi nhanh chóng dùng kéo cắt áo của Phi Đào ra rồi sai người sang tộc người Kao gọi thầy lang. Đối diện với người bị thương do vũ khí, nàng thật sự không dám làm liều. Chẳng mấy chốc thầy lang bên tộc người Kao đã đến. Ông ta vội kiểm tra vết thương của Phi Đào rồi bảo phải rút tên ra. Khi vừa rút tên ra phải lập tức cầm máu ngay.

Sau khi nghe ông ta dặn dò, Lôi Vi vội sai một tên lính tốt khỏe mạnh giữ chặt lấy đầu Phi Đào để thầy lang rút tên ra. Khoảnh khắc ấy, những ai có mặt trong lều đều nín thở, không ai dám thở mạnh. Khi mũi tên được rút ra, Phi Đào kêu lên một tiếng như xé cả tâm can mọi người rồi ngất lịm đi. Nàng trong phút chốc hoảng loạn không kịp giữ vết thương. May, thầy lang phản ứng kịp thời nên miệng vết thương được giữ lại kịp lúc.

Thấy Phi Đào đã ổn, Lôi Vi mới dám thở phào nhẹ nhỏm. Ra ngoài hít thở lấy một ít không khí, nàng giờ mới có thể hoàn hồn lại được. Những gì đã và đang diễn ra đang mỗi lúc vượt quá sự chịu đựng của nàng. Nơi sa trường này, liệu sẽ có bao nhiều người phải ngã xuống, bao nhiêu máu phải đổ? Chỉ nghĩ đến điều này, nàng thật không khỏi rùng mình sợ hãi. Sinh ra và lớn lên trong thời bình, nàng chưa phải lần nào sống trong cảnh phập phồng lo sợ, sống trong cảnh sống hôm nay mà không biết đến ngày mai. Nhưng giờ, khi tận mắt chứng kiến điều này, nàng không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Tại sao cứ phải dùng vũ lực để giải quyết mọi mâu thuẫn? Câu hỏi này, có nghĩ nát óc nàng cũng không tìm ra câu trả lời cho chính mình. Phúc Tuần nói, muốn có được hòa bình phải dùng chiến tranh để đổi lấy. Nàng hiểu rõ ý những gì chàng nói đêm qua. Hòa bình! Phúc Tuần muốn đem lại hòa bình cho đất nước của mình, muốn dân chúng sống trong cảnh yên vui. Vậy nên để có được cảnh thái bình ấy, người ta phải trả một cái giá rất đắc. Đó là cả một chặng đường gian nan mà để đi đến đích chúng ta buộc phải có máu và sự hy sinh của nhiều người khác. Bởi không gì là tự nhiên từ trên trời rơi xuống, không gì là cho không. Đêm hôm qua nàng còn nghĩ rằng, chiến tranh chẳng khác nào một cuộc chiến tranh giành mạng sống mà hai bên đều là tử thần. Nhưng giờ, nàng hiểu rồi. Nàng đã hiểu ra rồi. Song, để chấp nhận điều này, với nàng thực sự rất khó khăn.

Không nghĩ ngợi thêm nữa, Lôi Vi vội chạy ra khỏi doanh trại.

_ Nguyên Lương đệ!

Vẫn là tiếng gọi của Hoắc Thành Uy ở phía sau. Chỉ có điều, lần này nàng đã hạ quyết tâm. Dù ông ta có nói gì cũng vô dụng.

_ Ta sẽ giải quyết việc này!- Quay về phía Hoắc Đại tướng quân, chất giọng của Lôi Vi đầy cương quyết.- Nguyên nhân của cuộc chiến này, suy cho cùng vẫn là vì ta mà ra. Vậy nên ta sẽ kết thúc nó để hai bên không phải đổ máu vô ích thêm.

Dứt câu, Lôi Vi nhanh chóng rời khỏi lều trại đến bờ sông sai một tên lính tốt đưa mình qua bờ bên kia...

...Trong khi đó, trên bờ bên kia, trận chiến giữa Phúc Tuần lẫn Hàn Phong vẫn đang diễn ra ác liệt. Đồng Vũ vốn đã đem quân đến yểm trợ từ lâu nhưng vì có lệnh của Phúc Tuần nên không ai dám động thủ. Quân của hai bên đều trở thành người xem bất đắc dĩ. Một bên đưa kiếm đâm thẳng vào đối phương, một bên đưa kiếm ra đỡ. Cứ vậy, hai bên giằng co mãi không dứt. Gương mặt ai cũng thể hiện rõ quyết tâm không chịu khuất phục khiến cuộc chiến này càng thêm kịch tính, không ai đoán trước được điều gì.

Đồng Vũ đi theo Phúc Tuần ngót nghét cũng đã được 5 đến 6 năm. Trong những năm tháng đó, chàng luôn thấy một Vương gia suy tính kỹ càng thấu đáo, giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, tuyệt đối không để chuyện riêng tư làm ảnh hưởng đến công việc. Song trong thời gian gần đây, chàng thường xuyên nhìn thấy chủ tử của mình bị cảm xúc chi phối đặc biệt trong chuyện hậu cung. Dẫu xảy ra bất kỳ điều gì, chủ tử của chàng cũng đều đứng ra bảo vệ Lôi Vi. Thậm chí Thái tử còn không để tâm đến những thế lực chống đối sẽ tìm cách lật độ mình. Song, đây có lẽ lần đầu tiên chàng nhìn thấy Phúc Tuần bị tình cảm chi phối mạnh mẽ đến vậy. Sẵn sàng bỏ mặc chiến trường đang hỗn loạn để giải quyết chuyện cá nhân. Đây là lần đầu tiên chàng trực tiếp nhìn thấy sự ích kỷ của chủ tử mình. Mà sự ích kỷ này lại xuất phát từ một tình yêu mãnh liệt, không gì có thể dập tắt.

Tiếng kiếm lại va vào nhau tạo nên một âm thanh nhức tai khiến cho đám hộ vệ xung quanh phải căng mắt dõi theo từng động tác với hy vọng chủ tử của mình không bị thương tích gì.

Xoay một vòng, Hàn Phong vung kiếm ra và để lại một đường cắt trên cánh tay của Phúc Tuần. Giữ chặt lấy thanh kiếm, Phúc Tuần đưa kiếm ra đỡ đường kiếm tiếp theo của Hàn Phong. Hai bên lại ở trong thế giằng co nhau. Vì vận nhiều lực nên máu từ cánh tay Phúc Tuần chảy ra một lúc một nhiều song dường như bản thân chàng chả hề để ý đến điều đó. Đẩy kiếm và xô ngã Hàn Phong về phía sau, Phúc Tuần nhanh chóng để lại một vết chém trên đùi của Hàn Phong khiến Hàn Phong phải chống kiếm xuống đấy để giữ thăng bằng.

_ Bảo vệ Thái tử!- Đồng Vũ kêu lên.

Ngay lập tức, quân của Yên Khâu cũng nhanh chóng xông vào. Cả hai bên nhanh chóng giao tranh để bảo vệ chủ tử của mình.

_ Mạnh Phúc Tuần! Ngươi cũng khá lắm! Nhưng ta tuyệt đối không để cho ngươi thắng đâu.

Không nói gì, Phúc Tuần đưa kiếm ngang mặt để chờ đường kiếm tiếp theo của Hàn Phong. Đứng thẳng người, Hàn Phong đưa kiếm lao vào Phúc Tuần.

_ Dừng lại!

Tiếng hét từ đâu vang lên khiến cả Phúc Tuần lẫn Hàn Phong đều phải ngừng lại, ngay lính yểm trợ hai bên cũng vội vàng ngừng lại.

_ Vi Nhi!

_ Vi Vi!

Đưa tay xuống chống hông, Lôi Vi thở lấy thở để. Hít một hơi đầy căng, nàng nhanh chóng tiến về phía Phúc Tuần và Hàn Phong.

_ Hai người nhìn lại mặt mũi của mình xem hai ngươi rốt cuộc giống ai? Chẳng khác nào bọn giang hồ!- Chất giọng của Lôi Vi đầy tức giận.- Rốt cuộc hai người làm gì vậy? Đánh nhau để giành tôi sao? Tôi không phải là món đồ để hai người dùng cách này để giành.- Quay ngoắt về phía Hàn Phong, Lôi Vi nói rõ từng chữ một.- Tôi là con người! Tôi có quyền tự đưa ra các quyết định của cuộc đời của mình mà không lệ thuộc vào bất kỳ ai. Không ai có quyền quyết định thay tôi bất kỳ điều gì, dù cho người đó có thân phận tôn quý như thế nào.

_ Vi Vi! Ta...

_ Còn nữa, đừng có làm ra những chuyện chẳng giống ai này.- Lôi Vi cắt ngang lời Hàn Phong.- Huynh đối với muội là một hảo ca ca, là một người tuy bề ngoài lạnh lùng lại bất cần đời nhưng lại có một trái tim rất ấm áp. Vậy nên, muội xin huynh đừng vì muội mà phá vỡ đi những ấn tượng tốt đẹp đó của muội. Muội thật sự không mong muốn dân chúng vì bất kỳ nguyên nhân gì mà rơi vào cảnh lầm than thế này.

_ Hàn Phong!- Phúc Tuần gằng từng chữ một.- Ngươi chưa bao giờ nghĩ gì cho Vi Nhi, ngươi căn bản chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi. Là vua của nước, tại sao ngươi lại có thể ích kỷ như thế?

_ Muội xin huynh đừng biến máu chảy thành sông thêm nữa. Những binh sĩ kia, họ vô tội, gia đình của họ vô tội. Nếu phải tìm một người để trị tội, vậy hãy trừng trị muội đi.

Câu cuối cùng của Lôi Vi khiến Phúc Tuần lẫn Hàn Phong đều khinh ngạc.

_ Vi Nhi!

_ Vi Vi!

_ Ngọn nguồn nguyên nhân, suy cho cùng là do muội mà ra không phải sao? Vậy nên, huynh chỉ cần trị tội muội và kết thúc cuộc chiến này là được rồi.

Theo từng câu nói, Lôi Vi chậm rãi tiến về phía Hàn Phong. Nhìn nàng cứ vậy tiến lại gần mình mà không hề né mũi kiếm, chàng không khỏi kinh sợ. Đây không phải là điều chàng mong muốn. Chàng chỉ muốn nàng theo chàng về Yên Khâu. Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Trước khi ngực của Lôi Vi chạm mũi kiếm, Phúc Tuần đã kịp kéo nàng lại.

_ Lãnh Hàn Phong!- Phúc Tuần gầm lên.- Ngươi thật sự muốn giết chết nàng sao?

Đến lúc này, Hàn Phong mới ý thức được thực tại. Giật mình, chàng vội buông kiếm xuống. Hành động này của chàng, khiến lòng Lôi Vi le lói một tia hy vọng.

_ Phúc Tuần! Chúng ta về thôi!

Ngay lập tức, Đồng Vũ nhanh chóng đến hộ giá.

_ Vi Vi!- Đưa mắt nhìn theo Lôi Vi, Hàn Phong gọi tên nàng.

-----------------------------

Hết chương 105

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.