Chậm rãi đặt tách trà xuống, Minh Đức Thái hậu quay về phía Ngọc Nhạn Công chúa. Nét mặt thoáng trầm tư suy nghĩ.
_ Tiểu Nhạn! Ta biết con phải chịu ấm ức. Nhưng việc này liên quan đến huyết mạch Hoàng thất. Ta cảm thấy rất lo lắng.
Không nói gì Ngọc Nhạn chỉ ngồi im lắng nghe. Vấn đề này Minh Đức Thái hậu đã nói với nàng cách đây mấy ngày rồi. Người muốn nàng suy nghĩ kỹ việc này. Nhưng quả thật, sau khi nghe Người nói xong, nàng chẳng còn sức đâu để nghĩ về nó nữa. Hôm nay nàng vào thỉnh an, Thái hậu lại nhắc lại nó, xem chừng Người đã quyết định rồi.
_ Trách nhiệm của một Thái tử không phải chỉ chăm lo cho bách tính mà còn phải kéo dài huyết mạch Hoàng thất để thờ phụng tổ tiên. Hai đứa lấy nhau cũng đã được ba năm nhưng sao đến giờ vẫn chưa có hài tử vậy? Ta thật không hiểu!
_ Thái hậu!- Vừa suy nghĩ từ ngữ, Ngọc Nhạn vừa nói.- Người cũng biết đấy! Mấy năm gần đấy xảy ra quá nhiều chuyện. Điện hạ không có thời gian rãnh. Thêm nữa chàng ấy vừa mới được sắc phong nên công việc càng bộn bề hơn. Nên chúng con...
Nói đến đây, Ngọc Nhạn thật không biết nên nói thế nào cho phải. Kỳ thực nàng cũng chẳng muốn giải thích gì thêm nữa. Vào ngày Thượng đẳng ca vũ và Thượng đẳng nhạc công của Thái Thường Nhạc phủ đến Đông cung, tối hôm ấy nàng và Phúc Tuần đã cãi nhau một trận. Ba năm nay, đó là lần đầu tiên họ cãi nhau to đến vậy.
Nàng còn nhớ đêm hôm ấy, khi thấy Phúc Tuần đã đến trước sân Hoàn Bân các mà mãi không chịu vào, nàng đã chủ động ra gặp chàng. Nào ngờ đâu vừa nói được mấy câu, cả hai đã cãi nhau to.
“_ Điện hạ!
Vừa chạy ra, Ngọc Nhạn vừa gọi Phúc Tuần. Nàng không khỏi ngạc nhiên khi xung quanh chàng không có lấy một người hầu. Nhưng rất nhanh sau đó nàng hiểu ra mọi chuyện, chàng chắc chắn đã tìm gặp Lôi Vi trước khi đến chỗ nàng. Bởi xưa nay mỗi lần đến gặp nàng ta, chàng vẫn thường không mang theo người hầu, nếu có cũng chỉ để Tiểu An Tử đi theo rồi đứng chờ ở một nơi nào đó cách xa hai người.
Nghĩ đến điều này nàng không khỏi tự cười bản thân. Thanh mai trúc mã làm chi, sống với nhau từ nhỏ làm chi để khi quá hiểu chàng rồi điều nàng nhận được cũng chỉ là nỗi đau. Nếu không hiểu rõ chàng có lẽ nàng sẽ cho rằng chàng vì muốn có không gian riêng tư với nàng nên không đem theo người hầu. Khi ấy nàng sẽ không phải đau lòng như thế này. Khẽ thở dài, Ngọc Nhạn phẩy tay cho người hầu của mình lui đi rồi tiến về phía chàng.
_ Chàng tới rồi sao lại không vào?
_ Ta chỉ tiện đường ghé qua thăm muội thôi.
_ Nếu đã tiện đường ghé thăm, chứng tỏ chàng quan tâm đến thiếp. Tại sao không vào để xem xem thiếp sống thế nào?
Phải kiềm lắm chất giọng của Ngọc Nhạn mới không vỡ òa. Ngày đầu tiên khi chuyển vào Đông cung, Phúc Tuần chỉ sai người đến quét dọn, lau chùi, phụ giúp người của nàng chuyển đồ vào Hoàn Bân các này. Đến tận chạng vạng chàng mới đến thăm nàng một tý rồi bảo công việc bận rộn phải về Thuần Quân điện giải quyết.
Trong khi đó, từ khi Lôi Vi còn chưa đặt chân vào Đông cung này chàng đã sửa tên Thanh Sương các thành Túc Duyên các rồi sai người sửa sang lại sao cho đúng như sở thích của nàng ta. Nào là trước thềm cửa đặt một cái ghế dài để nàng ta có thể sưởi nắng hoặc nghỉ trưa, nào là sửa sang lại Túc Duyên các sao cho đâu đâu cũng thoáng đãng, đâu đâu cũng tràn ngập ánh sáng...Rồi đến hôm nay, khi nàng ta bước vào Đông cung, chàng cả ngày bồn chồn, hồi hộp. Sau đó lại đích thân dẫn nàng ta về Túc Duyên các, đích thân giúp nàng ta chuyển đồ. Nàng ta thân phận không bằng một Phụng nghi nhưng được chàng sủng ái còn hơn cả Thái tử phi.
_ Tuy ta không hay ghé thăm muội nhưng ta luôn biết muội sống tốt.
Vẫn không quay người lại, Phúc Tuần chậm rãi nói.
_ Dựa vào đâu? Chàng dựa vào đâu mà biết thiếp sống tốt hay không?- Chất giọng của Ngọc Nhạn nghẹn lại.
_ Ngọc Nhạn! Ta mệt rồi!
Vừa nói, Phúc Tuần vừa nhắm mắt lại. Quả thật chàng không nên nghe lời Lôi Vi mà đến thăm Ngọc Nhạn vào lúc này, lúc tâm tình không được tốt. Chàng nên đến thăm nàng khi cả hai bình tĩnh và tâm tình tốt lên. Nghĩ vậy, chàng toan bước đi. Nhưng vừa bước được một bước, chất giọng của Ngọc Nhạn lại vang lên.
_ “Ta mệt rồi!”? Chàng tưởng chỉ có chàng mệt rồi thôi sao? Thiếp cũng mệt rồi! Phu quân của người ta thì yêu thương, chiều chuộng người ta hết mực. Còn thiếp thì sao chứ? Có phu quân mà cũng như không có. Không được yêu thương đã đành, cũng không được chăm sóc, quan tâm.
Lúc chiều khi ra Ngự Hoa viên chơi nàng nhìn thấy phu thê Ninh Thân vương vui vẻ với nhau. Miệng nói cười không ngớt khiến nàng không khỏi ghen tỵ. Nàng quả thật không khỏi ghen tỵ với Băng Luân Công chúa mà lòng đầy uất hận. Nàng thật hận vì đã để Lôi Vi ở lại trong cung này. Cuối cùng không những không hại được nàng ta mà còn khiến mình thảm bại.
_ Còn chàng? Chàng có thê tử nhưng lại đi chăm sóc người ngoài. Bỏ mặc thiếp! Nàng ta chẳng qua chỉ là một ca vũ, xuất thân không rõ ràng. Hoặc có thể vốn xuất thân của nàng ta chẳng có gì tốt đẹp nên giấu đi để hòng lấy được sự thương hại...
_ Ngọc Nhạn đủ rồi!- Quay ngoắt về phía Ngọc Nhạn, Phúc Tuần gắt giọng. Chất giọng của chàng đầy nộ khí.- Muội đừng càng ngày càng quá đáng!
_ “Ngọc Nhạn”? Trước kia chàng luôn gọi thiếp là Tiểu Nhạn. Là Tiểu Nhạn! Nhưng chỉ vì chàng nghi ngờ cái chết của Yên Mai có liên quan đến thiếp mà xin phụ hoàng hủy hôn. Sau đó còn thờ ơ, lạnh nhạt với thiếp. Sau đó...sau đó...sau đó...nếu không phải có đêm hôm ấy, có phải chàng đã rước Cát Lôi Vi kia về Vương phủ thay vì thiếp không?
_ Đúng vậy!- Phúc Tuần khẳng định chắc nịch.- Nếu không có đêm hôm đó, ta chắc chắn sẽ rước nàng ấy về Vương phủ của mình. Nhưng vì ta quá tin vào mắt mình, vào câu chuyện của muội và vì trách nhiệm phải bảo vệ muội trước những gì đã xảy ra mà ta đã phạm phải một sai lầm ngu ngốc và phải trả một cái giá quá đắt.
Từng câu từng chữ của Phúc Tuần, đâu đâu cũng thấy ẩn ý. Gương mặt của Ngọc Nhạn thoáng lộ rõ vẻ hoang mang. Chàng đã biết được gì và biết được bao nhiêu? Nàng thật muốn hỏi chàng. Nhưng...nhưng...lòng nàng thật rối như tơ vò.
_ Chàng...chàng có ý gì?
_ Ý gì?- Phúc Tuần gằng giọng.- Muội sai Thanh Nhi gợi ý Lôi Vi lên Vọng Vũ đài bởi muội biết phụ hoàng thất tịch năm nào cũng đến đó và phụ hoàng đã cấm không ai được lên Vọng Vũ đài bằng không sẽ bị chém đầu. Nhưng nàng ấy thoát nạn, muội nhân cơ hội có người muốn đầu độc nàng bằng củ thủy tiên, liền nghĩ cách đổ oan cho nàng khiến nàng khó bề dự kỳ thi thăng cấp lên Sơ kỳ. Khi sự bất thành, muội lại sai người đẩy ngã nàng trong Ngự hoa viên, tìm cách cắt dây đai của Đồng Thảo khiến nàng trượt ngã trong kỳ thi. Sau đó...muội lại giả vờ cầu xin Thái hậu để nàng được thi lại. Ta thật không hiểu muội tốn tâm sức để diệt trừ nàng như vậy tại sao lại có thể bỏ qua cơ hội đó để tống nàng ra khỏi cung?Nàng qua được kỳ thi, được giữ lại Thái Thường Nhạc phủ. Khi ta đi sứ, muội sai Nghê Tú Đình cho người hạ độc nàng bằng Thần Sa. May Hoàng hậu sai Thái y tận tình cứu chữa bằng không mạng nàng giờ đã không còn. Kỳ thi thăng cấp sau này, muội lại sai người cưa lang can khiến nàng vì trượt chân trong lúc thi mà ngã lầu. Nếu không có Tam huynh và tỷ tỷ ta tình cờ đi ngang qua, nàng đã tan xác rồi. Ngọc Nhạn! Rốt cuộc Lôi Vi đã làm gì muội mà muội phải bức tử nàng ấy đến mức không diệt không được?
Theo từng câu nói, Phúc Tuần từng bước tiến lại gần Ngọc Nhạn khiến nàng phải lùi dần.
_ Làm gì?- Ngọc Nhạn gằng giọng.- Là nàng ta cướp đi hôn phu của thiếp. Chàng và thiếp từ nhỏ lớn lên bên nhau, là thanh mai trúc mã. Chúng ta là của nhau vậy mà nàng ta lại xuất hiện, ngang nhiên cướp chàng khỏi thiếp. Thiếp không can tâm! Năm ấy, khi chàng đến Phượng Sơn, thiếp đã nhận ra sự thay đổi của chàng. Chỉ là một nữ nhân bình thường mà chàng đã để ý đến vậy. Khi ấy thiếp chỉ nghĩ tình cảm đó của chàng chỉ là thoáng qua. Nhưng không ngờ....tình căn [1] của chàng đối với nàng ta lại sâu nặng đến vậy. Bên nhau bao năm chàng chưa bao giờ đối với thiếp ân cần dịu dàng đến như vậy. Nhưng với nàng ta thì sao? Chàng nâng niu nàng ta như báu vật, bảo vệ nàng ta hết mực. Phúc Tuần! Chàng rất tàn nhẫn! Chàng có biết không? Vậy nên chàng đừng hỏi thiếp tại sao lại làm như vậy bởi những gì nàng ta phải chịu đựng là do chàng mà ra. Thiếp có chết cũng phải kéo nàng ta chết theo.
_ Mạnh Ngọc Nhạn! Muội...
Vừa hét, Phúc Tuần vừa vung tay lên toan tát Ngọc Nhạn một cái khiến nàng không khỏi thất kinh. Chàng quả thật đã không còn giữ lại chút tình cảm nào với nàng.
_ Chàng muốn tát thiếp?
_ Ta sẽ không tát muội!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa hạ tay xuống.- Muội nói đúng! Những gì Lôi Vi phải chịu đều do ta mà ra. Từ nay về sau, ta chắc chắn sẽ bảo vệ nàng ấy thật tốt. Còn muội, muội hãy an phận làm Lương đệ đi.
Nói đoạn Phúc Tuần chậm rãi quay đi. Song bước được vài bước, chàng lại quay lại.
_ Trước kia, ta nghĩ rằng ta có thể chăm sóc muội thật tốt, đưa muội trở về muội của ngày xưa. Nhưng giờ...xem ra không được rồi. Vậy nên, muội tốt nhất đừng chạm đến giới hạn của ta bằng không muội đừng trách ta vô tình.
Dứt câu, Phúc Tuần quay ngoắt đi, nhanh chóng rời khỏi Hoàn Bân các. Còn lại một mình giữa sân, những giọt nước mắt uất hận của Ngọc Nhạn lặng lẽ tuôn trào. Nàng yêu chàng. Vì chàng mà bất chấp tất cả kể cả tiết hạnh của người con gái vậy mà chàng lại cho rằng đó là sai lầm ngu ngốc và vì nó, chàng đã phải trả một cái giá quá đắt. Chẳng những vậy chàng lại thẳng thừng cảnh cáo nàng. Nàng thật không ngờ chàng lại có thể nói ra những lời phũ phàng ấy.”
_ Thái hậu!
Thoát khỏi dòng ký ức, Ngọc Nhạn quay về phía Minh Đức Thái hậu rồi chậm rãi thưa.
_ Tiểu Nhạn biết mình chưa làm tròn bổn phận của thê tử, giúp Điện hạ khai chi tán diệp. Vậy nên, con xin thuận theo ý của Người.
_ Tiểu Nhạn à!
Nhìn Ngọc Nhạn cúi gằm mặt xuống, Minh Đức Thái hậu không khỏi buồn lòng. Hai đứa cháu này của Người đã thành thân cũng được ba năm rồi mà giờ vẫn chưa có hài tử nào. Nếu chúng sinh cho Người một Hoàng tôn kháu khỉnh, Người chắc sẽ không phải đưa ra quyết định này.
_ Tiểu Nhạn biết đây là chuyện bình thường của chốn hậu cung. Chuyện này trước sau gì cũng xảy ra. Hơn nữa chuyện này có liên quan đến huyết mạch Hoàng thất, con không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho mình được.
_ Tiểu Nhạn! Phải để con chịu ấm ức rồi!
_ Tiểu Nhạn không ấm ức!- Vừa cười, Ngọc Nhạn vừa nói.- Có Thái hậu ở bên, Tiểu Nhạn không ấm ức!
Nghe Ngọc Nhạn nói vậy, Minh Đức Thái hậu không khỏi mỉm cười. Đúng vậy! Người làm sao có thể để đứa cháu gái này của mình chịu ấm ức được chứ. Dù có chuyện gì xảy ra, Người sẽ không để nó phải chịu ấm ức, thiệt thòi nào.
*
Cuối cùng cũng xong buổi luyện tập sáng nay. Ngày nào cũng phải đến Nhã Khiết viên với tinh thần cảnh giác cao độ thật khiến đầu óc Lôi Vi căng lên tựa dây đàn. Tuy rằng ngoài ba người Phức Thư, Thái Âm và Trinh Nhi ra mọi người rất hòa nhã, vui vẻ với nàng nhưng ai biết được ba người kia sẽ gây hấn với nàng khi nào. Cũng may mỗi buổi luyện tập như vậy chỉ kéo dài một canh giờ, nghĩa là bằng tầm 2 tiết học của nàng trước kia, khoảng thời gian còn lại trong ngày là tự luyện tập. Bằng không nếu phải giáp mặt nhóm Phức Thư 8 tiếng một ngày có khi dây đàn của nàng đã đứt phựt từ lâu rồi.
Từ sau hôm bị gài bẫy rồi ướt sũng toàn thân đến giờ, gương mặt của Phúc Thư lúc nào cũng hầm hầm. Nhớ lại đôi mắt của nàng ta nhìn mọi người, Lôi Vi không khỏi rùng mình.
_ Quả thật rất giống Medusa!
Tuy nói vậy nhưng Lôi Vi khỏi thích thú. Vừa dựa vào thân cây Sưa, nàng vừa cười ngắt nghẻo.
_ Đúng là ánh nhìn hóa đá! Cực kỳ giống Medusa!
_ Mê- đu- sa là ai thế?
Chất giọng quen thuộc từ bên dưới vang lên khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Mỉm cười thật tươi, nàng nhanh chóng leo thang xuống đứng cạnh Phúc Tuần.
_ Không phải Mê- đu- sa mà là Medusa. Nàng ta là một ma nữ tóc rắn trong một câu chuyện Thần thoại của một đất nước phương Tây. Ở thời của em, nước đó tên là Hy Lạp.- Vừa nói, Lôi Vi vừa làm điệu bộ.- Theo thần thoại, Medusa vốn là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp. Nàng ta luôn cho rằng mình đẹp hơn cả nữ thần trí tuệ Athena. Và chính vì tính tự cao này, nàng ta đã bị nữ thần Athena trừng phạt biến mình thành một quái vật. Mái tóc bồng bềnh biến thành muôn vàn con rắn trên đầu lúc nào cũng ngọ ngoạy, tay được làm bằng đồng, móng sắt hơn cả dao. Và đặc biệt là đôi mắt. Bất kỳ sinh vật sống nào nhìn vào đôi mắt của Medusa đều bị hóa đá.
_ Vậy xem ra Thanh xà và Bạch xà có vẻ đỡ dễ sợ hơn.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa vờ rùng mình.
_ Để em cho anh xem hình là biết ngay thôi.
Dứt câu, Lôi Vi kéo Phúc Tuần vào bên trong Túc Duyên các rồi lấy Ipad của mình ra. Nàng nhanh chóng vào mục hình ảnh. Bên trong mục hình ảnh, nàng chia ra những mục nhỏ khác nhau. Rất nhanh chóng, nàng tìm thấy thư mục “Thần thoại Hy Lạp“. Trong khi nàng tìm kiếm hình ảnh của Medusa, Phúc Tuần đứng bên cạnh vừa chăm chú nhìn vào từng động tác của nàng, vừa không khỏi nhăn trán khó hiểu. Những ký tự kia không hẳn quá xa lạ với chàng bởi vài năm gần đây, có một nhóm người cao to, da trắng, tóc vàng và nói bằng những thứ ngôn ngữ khác đến Tân Thục muốn được thông thương hàng hóa nhưng triều đình vẫn chưa chịu. Chàng thấy họ dùng những ký tự này nhưng chàng không hiểu nó là gì.
_ Vi Nhi! Những ký tự này là...chữ viết sao?- Vừa hỏi, Phúc Tuần vừa chỉ vào dòng chữ bên trên.
_ Uhm!- Vẫn lướt tay trên màn hình, Lôi Vi trả lời.- Đây là chữ cái Latinh. Mỗi ký tự ứng với một chữ cái. Các chữ cái này ghép lại với nhau sẽ tạo nên các từ có nghĩa. Và từ những chữ cái này chúng ta cũng có thể viết ra những ngôn ngữ khác nhau. Dĩ nhiên nếu đất nước đó cũng dùng hệ thống chữ cái này. Còn nếu không, chúng ta sẽ phải phiên âm ra. Rất vất vả!
_ Vậy nàng biết bao nhiêu thứ tiếng?
Ngừng lướt màn hình, Lôi Vi nghiên đầu qua nghĩ ngợi.
_ Dù là phương Tây hay phương Đông thì ngôn ngữ của nơi nào cũng phong phú cả vậy nên số ngôn ngữ em biết cũng không nhiều. Ngoài tiếng đất nước mình ra, em biết tiếng Anh vì nó là môn Ngoại ngữ bắt buộc học ở trường. Tiếp là tiếng Ý. Vì...khi còn ở thời hiện đại, em vốn học thứ tiếng này để chuẩn bị cho tương lai của mình. Tiếp nữa là tiếng Hàn Quốc, Hàn Quốc uhm...ở thời đại này...là triều Cao Ly...hay là triều Triều Tiên nhỉ?
Vấn đề này Lôi Vi thực sự bó tay. Bởi xưa nay nàng vốn không giỏi sử cho lắm nên ngoài những sự kiến lớn là nàng có thể nhớ chính xác ra còn những thứ khác đều mơ hồ.
_ Là Cao Ly!- Phúc Tuần chậm rãi trả lời.
_ Đúng là nó!- Lôi Vi reo lên.- Nhưng đó là do ảnh hưởng từ phim ảnh nên em chỉ bập bẹ được vài từ đơn giản thôi.
Dứt câu, Lôi Vi đưa Ipad cho Phúc Tuần xem. Trên màn hình Ipad là bức tranh bằng màu sinh động vẽ một thiếu nữ khỏa thân nửa trên là người nửa dưới là rắn, nàng có gương mặt rất xinh đẹp nhưng lại không kém phần hung dữ, mái tóc của nàng ta là những con rắn ở trong tư thế sẵn sàng lao vào tấn công, đặc biệt đôi mắt nàng ta đầy sự mê hoặc nhưng cũng không kém phần nguy hiểm.
_ Bức tranh này chính là Medusa!
Sau một hồi nhìn chăm chú vào bức tranh, gương mặt Phúc Tuần bỗng đỏ lên. Nhìn vào bức tranh, chàng thật sự không thể nói nên lời. “Dâm thư”! Hai từ này lập tức xuất hiện trong đầu chàng.
_ Đây là bức tranh vẽ ở thời hiện đại. Nó được vẽ bằng bằng màu nước. Nhìn sắc nét và rất đẹp! Lẽ dĩ nhiên nó cũng đã qua xử lý hình ảnh rồi nên mới đẹp như thế.
Trong khi Lôi Vi trầm trồ khen bức tranh, mặt Phúc Tuần càng lúc càng đỏ. Rất nhanh sau đó, chàng đóng Ipad của nàng lại khiến nàng không khỏi ngạc nhiên.
_ Tại sao nàng lại cho ta xem thứ đó?- Phúc Tuần nghiêm giọng.
Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên trước thái độ của Phúc Tuần.
_ Em chỉ muốn cho anh biết Medusa là ai thôi mà.
_ Nhưng...bức tranh đó...ta...
Thấy Phúc Tuần nói năng càng lúc càng lắp bắp, Lôi Vi không khỏi nghi ngờ. Nhìn vẻ mặt càng lúc càng đỏ tía của chàng. Nàng càng chắc chắn hơn về phỏng đoán của mình. Khẽ mỉm cười, nàng chậm rãi lại ngồi bên cạnh chàng.
_ Anh nghĩ đó là cái gì thế?- Lôi Vi cười ranh mãnh.- Đầu óc của em hoàn toàn trong sáng, anh đừng có vấy bẩn nó đấy.
Lôi Vi nói vậy, Phúc Tuần cũng chẳng nói thêm. Nhưng nàng cho chàng xem bức tranh khỏa thân như vậy chẳng khác nào kích thích dục vọng trong chàng. Giờ, trong lúc nàng ngồi ngay bên cạnh chàng, chỉ cần cả hai ngồi gần lại một chút là thân hình nhỏ nhắn của nàng sẽ lọt thỏm và dựa hẳn vào người chàng. Khi đó cơ thể vẫn đang phát triển của nàng sẽ dựa hẳn vào người chàng.
Mỗi lần ôm Lôi Vi vào lòng, chàng đều cảm nhận rõ ràng cơ thể nàng đang dần phát triển và hoàn thiện để trở thành một nữ nhân thật sự. Những lúc ấy, chàng hoàn toàn không hề có bất kỳ ý nghĩ dung tục nào đối với nàng. Nhưng hôm nay, sau khi được nàng cho xem bức tranh nàng coi là đẹp kia, chàng quả thật khó kìm lòng được. Cánh tay chàng nhẹ vươn ra ôm lấy bờ vai bé nhỏ của nàng nhẹ nhàng kéo nàng lại gần mình hơn. Cứ vậy, nàng dựa hẳn vào người chàng lúc nào không hay.
_ Phúc Tuần!- Vừa nói, Lôi Vi vừa vòng tay qua ôm ngang hông Phúc Tuần.- Nếu ngày nào chúng ta cũng được như vầy thì tốt quá. Lặng lẽ ngồi bên nhau nhìn ánh nắng trải dài trên sân qua ô cửa sổ thế này. Không phải lo lắng bất kỳ điều gì cả.
Nghe Lôi Vi nói vậy, lòng Phúc Tuần chợt cảm thấy xấu hổ. Nàng thuần khiết như vậy, chàng sao có thể...trừ phi nàng trở thành thê tử của chàng, bằng không chàng không thể phi lễ [2] với nàng được. Hít một hơi thật sâu, chàng đứng thẳng lên rồi tiến về phía trước hai bước.
_ Phúc Tuần?- Lôi Vi không khỏi bất ngờ.- Anh sao thế?
Vừa nói Lôi Vi vừa đứng lên tiến về phía chàng. Nhìn sắc mặt có phần căng thẳng của chàng, nàng không khỏi lo lắng.
_ Anh không sao chứ? Hay là anh mệt ở đâu?
_ Ta không sao!- Phúc Tuần trầm giọng.- Đi!- Vừa nói, chàng vừa nắm tay Lôi Vi.- Cùng ta xuất cung một chuyến!
Dứt câu, không để Lôi Vi kịp hiểu hết câu nói của mình, Phúc Tuần vội kéo nàng ra khỏi Túc Duyên các nhằm hướng Nam môn Chu Tước mà chạy. Chàng sợ nếu cả hai ở chỗ không một bóng người đó thêm một chút nữa chàng sẽ không kìm chế được ham muốn của mình mất.
Mặt trời đang dần lên cao báo hiệu buổi trưa đang tới gần. Ánh mặt trời mùa thu không gay gắt nhưng nó cũng đủ để khiến người ta có chút cảm giác oi nồng. Vậy nên khi băng qua Ngự Họa viên, vừa chạy, Phúc Tuần vừa đưa một tay lên che nắng cho nàng. Cảnh tượng khiến ai ai nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán, tan chảy vì sự chăm sóc tận tình của chàng.
Cả hai nhanh chóng rời khỏi Ngự Hoa viên đến Nam môn Chu Tước. Suốt dọc đường đi sau đó Lôi Vi cũng không hỏi xem Phúc Tuần dẫn nàng đi đâu. Dù sao, chàng cũng không lừa nàng nên nàng cũng chẳng sợ. Vậy nên hết líu lo với chàng, nàng vén màn lên ngắm phố xá chốn kinh kỳ nhộn nhịp.
Đi được một đoạn khá xa, Lôi Vi liền ríu mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Từ khi còn nhỏ nàng đã tập thói quen ngủ trưa nên giờ nếu không ngủ trưa chiều đến đầu nàng sẽ đau như búa bổ. Nhịp sinh học bao lâu nay vẫn cứ đều đặn như vậy.
Nhìn Lôi Vi ngủ trong trạng thái nhoài người ra bên ngoài để ngắm phố xá như vậy Phúc Tuần không khỏi bật cười. Vừa thở dài, chàng vừa nhẹ nhàng kéo nàng vào trong rồi để đầu nàng tựa vào vai mình.
_ Tiểu An Tử!- Vừa đỡ đầu Lôi Vi, Phúc Tuần vừa vọng tiếng ra ngoài.- Cho ngựa chạy chậm lại một chút.
Bên ngoài, Tiểu An Tử lập tức cho ngựa chạy chậm lại...
...............
Dải sáng hẹp lọt vào kẽ mắt. Vừa dụi mắt, Lôi Vi vừa ngồi thẳng người. Mở hẳn mắt ra, nàng không khỏi ngạc nhiên khi thấy mình đang ở trong một cái sảnh nhỏ. Tuy gọi nó là “sảnh” nhưng kỳ thực nó chẳng khác nào cái điếm nghỉ nằm trên đường khi hai đầu của nó đều là lối đi. Nhìn về phía trước, nàng thấy khung cảnh có chút quen thuộc nhưng không tài nào nhớ ra.
_ Đây là nơi nào?- Chất giọng của Loi Vi vẫn còn ngái ngủ.
_ Là Tây đường!
Tự hỏi mình nhưng lại có người trả lời. Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên mà nhìn xung quanh. Phúc Tuần ngồi ngay chiếc ghế bên cạnh nhìn nàng mỉm cười.
_ Phúc Tuần?- Chất giọng của Lôi Vi có chút ngạc nhiên.- Đây là Tây đường? Nhưng Tây đường này...ở đâu?
_ Bên trong Trùng Hoa viên của ta.- Phúc Tuần chậm rãi trả lời.- Vừa rồi ngồi trên xe ngựa nàng đã ngủ gục nên vừa đến Trùng Hoa viên ta đã bế nàng vào trong. Nhưng thật không ngờ...nàng càng ngày càng nặng, ta bế vào Mạnh Cát viện không nổi nên đành bế nàng đến Tây đường này.
Theo từng câu chữ Phúc Tuần nói, gương mặt Lôi Vi đỏ dần lên. Nhưng chàng nói thật quá đáng. Nàng nào nặng đến mức đó chứ? Mà dù có nặng cũng tại chàng mà ra cả.
_ Thật không ngờ ta phải xem tướng ngủ xấu xí của nàng.
_ Anh...- Lôi Vi chịu không nổi.- Mạnh Phúc Tuần! Anh nói gì thế hả? Em đánh chết anh!
Thấy sự chẳng lành, Phúc Tuần vội đứng bật lên rồi chạy. Lôi Vi cũng nhanh chóng đuổi theo. Cả hai rượt đuổi nhau quanh Tây đường nhỏ xíu này.
_ Nàng dám nói với Thái tử thế đấy hả?
_ Thái tử thì sao chứ? Em mặc kệ! Hôm nay em phải giết anh!
_ Nàng mà giết ta sẽ bị chém đầu đấy.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa né đòn.
_ Có người có địa vị cao quý chết cùng kể ra cũng đáng lắm.
Cứ vậy cả hai rượt đuổi nhau đến khi không còn đủ sức được nữa. Và lẽ dĩ nhiên người đuối sức đầu tiên chính là Lôi Vi. Ngồi phục trên ghế, nàng thở liên tục. Trời oi bức càng khiến người nàng trở nên khó chịu.
_ Mệt chết đi được!- Vừa thở, Lôi Vi vừa nói.
Không nói gì, Phúc Tuần đem tới cho nàng một tách trà. Lôi Vi nhanh chóng đón lấy rồi nhanh chóng uống hết.
_ Nghỉ một chút cho đỡ mệt, ta dẫn nàng đến Mạnh Cát viện.
Vậy là cả hai lại ngồi ở Tây đường thêm một lúc nữa rồi đến Mạnh Cát viện.
Tuy Phúc Tuần và Lôi Vi ít khi lui tới nơi này nhưng bên trong lẫn bên ngoài Mạnh Cát viện đều được lau chùi, dọn dẹp sạch sẽ. Vậy nên nhìn nơi này luôn tưới mới và tràn đầy sức sống. Vừa bước chân vào Mạnh Cát viện, Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên khi thấy Tử Vi đang trổ bông. Những bông hoa màu hồng tuyệt đẹp khiến nàng không khỏi ngẩng ngơ. Vừa bước đi, nàng vừa xoay người nhìn ngắm chúng rồi mỉm cười. Nụ cười tươi rói như ánh ban mai khiến lòng Phúc Tuần rộn rã hơn.
_ Đẹp quá!
_ Có thích không?- Vừa tiến lại gần Lôi Vi, Phúc Tuần nhẹ nhàng hỏi.
_ Uhm!- Vừa trả lời, Lôi Vi vừa gật đầu.- Em thích lắm!
_ Vi Nhi! Chúc nàng sinh thần vui vẻ!
Câu chúc của Phúc Tuần khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Mãi tới một lúc sau nàng mới nhớ ra ở thời đại này, mọi người đều dùng âm lịch. Bốn năm nay nàng đều đón sinh nhật bằng lịch âm. Ngày sinh âm lịch với ngày sinh dương lịch của nàng không phải lúc nào cũng khớp nhau. Ví như năm nay ngày sinh âm lịch của nàng đến muộn so với ngày dương mấy ngày. Nàng lại không phải là người hay để ý đến chuyện của bản thân cho lắm nên đã quên bén đi mất. Thật không ngờ Phúc Tuần bận rộn đến vậy lại vẫn có thể nhớ đến nó.
_ Chúng ta vào thôi!
Không nói gì, Lôi Vi gật đầu rồi nhanh chóng cùng chàng tiến vào trong. Trong sân, ngay bên cạnh gốc Tử đằng là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn ngoài những món ăn nàng thích ra còn có một tô mỳ trường thọ khiến nàng không khỏi ngạc nhiên.
Đương trong lúc ngạc nhiên, tiếng cửa bật mở khiến Lôi Vi không khỏi giật mình quay lại. Từ trong các, Phúc Khải, Phi Đào, Phúc Tường, Băng Luân Công chúa, A Sa đều bước ra. Trên tay mỗi người là một hộp quà nhỏ.
_ Lôi Vi! Sinh thần vui vẻ!
_ Mọi người...- Lôi Vi không giấu nổi xúc động.- Bất ngờ quá!
_ Sao lại khóc?- Vừa tiến về phía trước, Phúc Khải vừa chậm rãi nói.- Hôm nay là ngày của muội, muội phải vui vẻ lên.
_ Đúng đấy! Đúng đấy!- Phi Đào hồ hởi.- Hôm nay vui thế này sao lại khóc được.
Vừa nói, Phi Đào vừa nắm tay Lôi Vi. Nụ cười của nàng thật vui và rạng rỡ. Có lẽ vì không để ý nên nàng không nhận ra có người đang nhìn nàng mà mỉm cười.
_ Tại mọi người làm muội xúc động quá!
Vừa nói, Lôi Vi vừa đưa mắt nhìn khắp lượt mọi người. Ai nấy cũng nở một nụ cười vui vẻ. Những người bạn thân thiết của nàng hôm nay đều ở đây để cùng nàng mừng sinh thần 20 tuổi. Một niềm hạnh phúc dâng trào, khiến nàng vỡ òa.
_ Này! Tiểu nha đầu! Ta đây còn chưa tính sổ chuyện hai người làm gì mà tới trễ mà ngươi đã khóc thành ra thế này rồi.
Nhìn Phúc Tường, Lôi Vi không khỏi bật cười.
_ Tất cả là tại Điện hạ! Ngài muốn tính sổ thì tìm Điện hạ ấy!
Đang cười vui vẻ, lập tức nụ cười của Phúc Tuần cứng đơ lại. Nguyên nhân là do nàng sao giờ lại thành chàng rồi?
_ Nếu Ngài không dám tính để tiểu nữ tính cho.
_ Được!- Bật cười sảng khoái, Phúc Tường nói.- Lần này ta để ngươi tính đấy.
Đang hoang mang, Phúc Tuần nghe Lôi Vi bồi thêm câu nữa càng hoang mang hơn. Gì thế này? Nợ cũ nợ mới chàng còn chưa tính với nàng, nàng đã tìm cách tính sổ với chàng. Nhưng chàng gây nên lỗi gì chứ?
_ Nàng định làm gì?- Phúc Tuần lập tức cảnh giác.- Có chuyện gì mà lại tính sổ với ta?
_ Có chuyện gì à?- Lôi Vi hỏi lại.- Cái này phải hỏi Điện hạ mới đúng. Từ lúc ở Túc Duyên các đến giờ tiểu nữ thấy, Điện hạ đây cư xử không hề bình thường tí nào. Rất mất tự nhiên. Dáng vẻ cứ như chuẩn bị làm chuyện mờ ám hơn là giữ bí mật. Vì thái độ không minh bạch này của Ngài, tiểu nữ nhất định phải tính sổ.
Thì ra là vụ này. Nhưng chuyện này cũng phải trách nàng trước.
_ Ta như vậy đương nhiên là có lí do.
_ Lí do là gì?
_ Là vì nàng...nàng...ta...- Ngay lập tức, mặt Phúc Tuần lại đỏ lên.
_ Điện hạ! Có phải huynh đã lỡ gây ra chuyện gì rồi không?
Cười ranh mãnh, Phúc Tường nhìn xoáy vào mắt Phúc Tuần hỏi.
_ Ta làm gì có!
_ Vậy tại sao mặt huynh lại đỏ vậy?- Phúc Khải bồi thêm.
_ Cái này...Vi Nhi...nàng...
_ Tiểu nữ sao?
Nhìn gương mặt ngây thơ của Lôi Vi, Phúc Tuần hoang mang không biết có phải nàng cố ý cài bẫy chàng hay không. Nếu thật, chàng quả không còn gì để nói. Nhưng nếu không, lỡ chàng nói ra chuyện bức tranh kia, người chịu điều tiếng chẳng phải là nàng sao. Haizzz!!! Thật không biết làm thế nào cho phải.
_ Thôi được rồi! Nàng định tính sổ với ta thế nào?
Nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của Phúc Tuần, mọi người ai cũng nén lắm mới nhịn được cười. Trong khi đó Phúc Tuần phải niệm liên tục hai chữ “nhẫn nhịn” bằng không...việc này thật mất khí khái nam nhân quá đi mất.
_ Hồi còn ở Quý Hoa cung, tiểu nữ có nghe nói, người phương Tây có vào triều ngoài việc dâng tấu ý muốn được giao thương ra họ còn đem theo cống phẩm cho triều đình phải không?
_ Đúng vậy!- Phúc Khải chậm rãi trả lời.
_ Đồ của bọn người đó cũng thật kỳ quái.- Chất giọng của Phúc Tường đầy khó hiểu.- Trong đó có một thứ nhìn chẳng khác gì cây đinh ba, còn có cả mấy con dao nhỏ xíu nữa.
Nghe Phúc Tường nói, Lôi Vi phải nén lắm mới không bật cười.
_ Đó là dụng cụ dùng để ăn của người phương Tây.- Lôi Vi chậm rãi giải thích.- Cái mà Ngài cho là cây đinh ba đó được gọi là nĩa dùng để cuộn những đồ ăn dạng sợi như mì và nó cũng thay thế chức năng gắp đồ ăn của đũa. Còn con dao nhỏ kia là dùng để cắt những miếng thịt lớn ra thành từng miếng nhỏ vừa ăn. Vì trong ẩm thực của phương Tây có những món phải để nguyên con hoặc thái thành miếng to, vậy nên sau khi làm chế biến xong, chúng ta sẽ dùng đến nó để chia nhỏ lại.
Trong khi Phúc Tuần và Phúc Tường gật gù như vỡ lẽ. Những người còn lại không khỏi ngạc nhiên.
_ Lôi Vi! Muội biết nhiều thật!- Chất giọng của Phi Đào đầy thám phục.- Hôm trước là cái bẫy kia, giờ đến cái này.
Phi Đào nhắc đến bẫy, mọi người lại thi nhau hỏi. Và khỏi cần phải nói, Phi Đào kể nó tường tận đến mức nào khiến ai nấy cũng được một trận cười nghiên ngã mà khen Lôi Vi cao tay.
_ Thôi được rồi! Mọi người đừng cười nữa.- Vừa nói, Lôi Vi vừa quay về Phúc Tuần.- Người phương Tây có dâng thực phẩm không?
_ Có!- Phúc Tuần gật đầu
_ Vậy chúng ta vào bếp! Tiểu nữ sẽ xem thử họ có dâng thứ thực phẩm mà tiểu nữ cần không. Sau đó...đích thân Điện hạ đây sẽ trổ tài nấu nướng.
Trong khi mọi người ngạc nhiên, đầu Phúc Tuần như vang âm lên một tiếng. Nấu nướng sao? Mạnh Tử có câu: “Quân tử viễn bào trù dã” giờ nàng lại bắt chàng vào bếp nấu đồ ăn.
Lúc nãy chàng nghĩ mình đã mất khí khái nam nhân, nhưng giờ chàng mới thật sự mất khí khái nam nhân. Song chàng biết, dù có phản đối đến mức nào chàng cũng là người chịu thiệt. Vậy nên chàng đành thở dài mà đi cùng Lôi Vi vào phòng bếp của Trùng hoa viên. Dù sau, đây cũng không phải là lần đầu chàng vào chốn đó.
Sau khi Lôi vi kiểm tra phòng đông và lôi ra một đống thứ đồ trong đó đa phần là những thứ mọi người không biết, nàng bắt đầu hướng dẫn Phúc Tuần.
Trong khi Phúc Tuần lúng túng đánh trứng với đường với nhau sau đó chậm rãi cho bột mỳ vào, Lôi Vi lại vận dụng những món đồ có sẵn để làm khuôn bánh. Ở ngoài, mọi người nhìn vào, ai nấy cùng tò mò và cảm thấy kỳ quái. Quan sát kỹ, họ thấy sau khi Lôi Vi gật đầu hài lòng với hỗn hợp Phúc Tuần vừa làm, cả hai nhẹ nhàng đổ nó vào cái khuôn nàng mới hoàn thành sau đó cho vào lò.
Điều chỉnh lại lượng nước trong thùng, Lôi Vi bắt đầu tính thời gian. Vì đây không phải lò vi sóng nên nàng cũng phải canh thời gian khác đi. Trong lúc vừa canh thời gian, nàng và Phúc Tuần vừa làm khâu tiếp theo, làm kem.
Trong khi Phúc Tuần nhẹ nhàng khuấy nồi nước đường, Lôi Vi nhanh chóng tách lấy lòng trắng trứng gà vào tô và lấy bơ ra bỏ vào một cái tô khác. Đến khi đường keo lại rồi nàng bảo chàng đổ ra một cái tô.
_ Cẩm thận!- Vừa nói, Lôi Vi vừa quan sát Phúc Tuần.- Anh đổ từ từ thôi. Đường này nóng lắm đấy!
Đổ đường ra tô xong, Phúc Tuần tiếp tục cho lòng trắng trứng vào tô và đánh lên. Khi chưa vào bếp, chàng quả thật thấy việc bếp núc không hề đơn giản tý nào. Đến lúc này rồi, chàng vẫn cảm thấy vậy nhưng vì có Lôi Vi đứng bên cạnh nên công việc này trở nên đơn giản hơn...
_ Á!
Lôi Vi kêu lên một tiếng khiến Phúc Tuần thoát khỏi dòng suy nghĩ. Quay lại nhìn chàng thấy nàng đang dùng một tay ôm láy cánh tay kia của mình.
_ Nàng sao thế?- Vội thả đũa xuống, Phúc Tuần vội quay về phía Lôi Vi.
_ Em không sao!- Lôi Vi lắc đầu.
_ Đưa ta xem nào!
Thật nhẹ nhàng, Phúc Tuần mở tay của Lôi Vi ra. Và ngay lập tức một vết bỏng lọt ngay vào nhãn giới của chàng. Lúc nãy vì mãi nghĩ ngợi nên chàng đánh hỗn hợp đường và trứng có phần mạnh tay khiến nó văng lên tay nàng.
_ Chỉ là một vết nhỏ! Không sao đâu!- Lôi Vi cươi xòa.
_ Sao lại không sao? Sẽ để lại sẹo đấy!
_ Cùng lắm là một cái chấm thôi mà! Trước kia, có lần nào nấu đồ ăn mà em lành lặn đâu. Không bị bỏng thì bị đứt tay, không bị đứt tay thì bị dầu văng khắp mình. Quen rồi!
Lôi Vi nói vậy Phúc Tuần đành thở dài. Chỉ một chút không chú ý mà chàng đã khiến nàng bị thương rồi.
_ Mau! Mau lấy bánh ra giúp em!
Nghe Lôi Vi giục, Phúc Tuần nhanh chóng dùng khăn mở lò ra để lấy bánh. Sau đó cả hai cùng làm những khâu cuối cùng để cho ra đời món bánh kem đầu tiên trong lịch sử ẩm thực Tân Thục.
Nhìn thứ đồ ăn tròn trịa có nhiều màu sắc như vậy, mọi người ai cũng không khỏi ngạc nhiên.
_ Nha đầu! Đây là món ăn của người phương Tây sao?
_ Chính xác là món ăn vào dịp sinh thần của người phương Tây.
_ Nó là món gì vậy?- Băng Luân Công chúa vừa nhìn vừa hỏi.- Trông lạ quá! Lại có nhiều màu sắc nữa.
_ Nói được gọi là bánh kem.
_ Bánh kem?- Phúc Khải tò ra hiếu kỳ.- Ta chưa nghe bao giờ.
Nghe Phúc Khải nói mọi người cười rộ lên.
_ Dĩ nhiên rồi!- Vừa cười, Phi Đào vừa nói.- Nó là của người phương Tây mà.
Nhìn mọi người vui vẻ, lòng Lôi Vi không khỏi hạnh phúc. Sinh nhật tuổi 20 của nàng tuy không thể chia vui cùng gia đình nhưng lại có thể ở bên những người bạn thân thiết như thế này quả thật nàng đã rất vui rồi. Quay lại nhìn Phúc Tuần, nàng nở một nụ cười thật tươi. Chàng cũng đáp lại nàng bằng cái nhìn trìu mến, dịu dàng. Lần đầu tiên chàng vào bếp cùng nàng, đụng đến những dụng cụ làm bếp, ban đầu quả thực không thoải mái cho lắm. Nhưng chỉ nghĩ đến chuyện bên cạnh có Lôi Vi và chàng đang làm món bánh sinh thần cho nàng là chàng đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
-----------------------------
* Quân tử cận bảo trù dã: Câu gốc của câu này là “Quân tử viễn bảo trù dã” của Mạnh Tử. Câu gốc có nghĩa là người quân tử nên tránh xa chuyện bếp núc. Tớ sửa chữ “viễn” (xa) thành chữ “cận” (gần) hàm ý, Phúc Tuần vì Lôi Vi mà sẵn sàng vào bếp (dù trong chương mang tính ép buộc hơn là tự nguyện).
[1] Tình căn: căn là gốc rể. Ý chỉ gốc rể của tình yêu.
[2] Phi lễ: làm điều thất lễ, không hợp với lễ nghĩa.
-----------------------------
Hết chương 80