Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 59: Chương 59: Sự nghi ngờ




Hết ngó trước rồi ngó sau, thận trọng đóng cửa lại, Lệ Uyên tiến về phía Ngọc Nhạn.

_ Công chúa! Nô tỳ đã điều tra được rồi.

Nói đoạn Lệ Uyên ghé vào tai Ngọc Nhạn nói nhỏ. Lệ Uyên nói tới đâu nàng mỉm cười gật đầu hài lòng đến đó.

_ Rất tốt! Ngươi hãy cứ tiếp tục theo dõi cho ta.

_ Chúng ta có cần làm gì không ạ?

_ Không cần!- Nụ cười của Ngọc Nhạn càng lúc càng trở nên thâm hiểm.- Đến khi cần, ta tự có tính toán.

_ Nô tỳ hiểu rồi ạ!

“Cốc...cốc...”, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, Lệ Uyên vội mở cửa ra. Rất nhanh chóng nàng ta thấy một tỳ nữ đang bưng khay thuốc đứng trước cửa.

_ Lệ Uyên tỷ! Thuốc của Công chúa đã sắc xong rồi ạ.

_ Được rồi!- Cầm lấy khay thuốc, Lệ Uyên xua tay.- Ngươi lui đi!

Chờ cho đến khi nữ tỳ kia đi khỏi, Lệ Uyên lại thận trọng đưa mắt quan sát xung quanh rồi mới đóng cửa bước vào.

_ Công chúa!

Chậm rãi cầm lấy chén thuốc, Ngọc Nhạn Công chúa nén cơn buồn nôn để uống hết chén thuốc đắng nghét vào. Ngoài đắng ra, hoàn toàn không có vị gì khác. Có lẽ vị đắng này cũng giống như lòng nàng bây giờ. Mi tâm nàng như nhíu sát vào nhau. Hai bàn tay xiết chặt lại để cố kiềm chế bản thân không nôn hết thuốc ra.

_ Công chúa! Sao Người lại phải vất vả như vậy?- Chất giọng của Lệ Uyên có chút lo lắng.- Chẳng phải...

.................

Bên ngoài cửa, cánh tay đang định đưa lên gõ của của Phúc Tuần rất nhanh chóng đã buông thòng xuống. Chàng quả thật không dám in vào những gì mình vừa nghe được. Chàng đã làm chuyện có lỗi với Ngọc Nhạn khiến chàng và Lôi Vi phải xa nhau. Sự mạnh mẽ đến yếu đuối của nàng. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, chàng dã đau thấu tấm can rồi...Tưởng tượng! Ra tất cả chỉ do chàng tưởng tượng ra mà thôi.

Sau đêm giao thừa, chỉ còn bảy tháng nữa, Lôi Vi sẽ tròn mười tám, khi đó nàng đã đủ trưởng thành để xác định được tình cảm nàng dành cho chàng. Chàng định chờ đến khi ấy sẽ xin phụ hoàng ban hôn cho hai người. Nhưng thật không ngờ...chuyện ấy vốn đã được tính toán cả. Nhất tiễn song điêu!

Từng bước chân của chàng trở nên vô định. Chỉ nghĩ đến những mình vừa nghe được, chàng thật không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.

_ Vương gia!

Tiểu An Tử nhìn thấy thần sắc của Phúc Tuần không khỏi hoảng hốt. Dường như hắn đã bị chàng dọa đến giật mình.

_ Chuẩn bị xe!

Nhả ra đúng ba chữ, Phúc Tuần tiếp tục cất bước. Tiểu An Tử vội vã đuổi theo.

_ Vương gia! Ngài định đi đâu?

_ Trùng Hoa viên!- Suy nghĩ một lúc, Phúc Tuần lại nói tiếp.- Từ giờ, ta sẽ tiếp các đại thần ở đó.

_ Vâng!

Tiểu An Tử vội lĩnh chỉ rồi rời đi.

Nhắm hướng Nam, cỗ xe ngựa của Phúc Tuần chạy thẳng đến Trùng Hoa viên. Một bầu không khí nặng nề bao trùm lên cả cổ xe khiến người đi đường không khỏi kinh ngạc và tự hỏi không biết kinh thành lại sắp xảy ra chuyện gì. Ngồi trong xe, tâm trạng của chàng mỗi lúc một tệ hại. Chàng nghĩ thế nào cũng không thông về những gì mình vừa nghe được. Sự thật này thật sự quá phũ phàng, phũ phàng hơn cả việc chàng phụ Lôi Vi. Có chuyện nào hoang đường hơn chuyện này? Có nam nhân nào ngu hơn chàng?

Phúc Tuần muốn dùng sự bao dung của mình để bù đắp cho Ngọc Nhạn. Đó là điều tốt nhất chàng có thể làm. Chàng không thể cho nàng tình yêu nhưng chàng sẽ thật tâm đối đãi, chăm sóc tốt và chịu trách nhiệm với nàng. Xong giờ mọi thứ đã đổ vỡ rồi. Khi biết được sự thật, chàng hận mình đã không xông vào và ngay lập tức viết thôi thê thư [1] trước mặt nàng, hoặc làm một điều gì đó tàn nhẫn hơn với nữ nhân kia. Tại sao nàng có thể bất chấp mọi thứ như thế? Đâu mất rồi Ngọc Nhạn của ngày xưa? Tuy tính tình có phần cao ngạo nhưng biết nghe lời chàng. Đâu mất rồi?

Cỗ xe ngựa nhanh chóng dừng trước Trùng Hoa viên. Bước xuống xe, Phúc Tuần đi thẳng đến Mạnh Cát viện.

_ Từ giờ trở đi, không có lệnh của ta, các ngươi không được để Ngọc Nhạn Công chúa đến Mạnh Cát viện nửa bước.

Vừa đi, Phúc Tuần vừa hạ lệnh. Nhìn sắc mặt của chàng, bọn họ vội vàng dạ một tiếng, không ai dám trái ý.

_ Tiểu An Tử!- Sực nhớ ra chuyện gì đó, Phúc Tuần vội gọi Tiểu An Tử lại.- Đi theo ta vào trong, ta có việc cần ngươi làm.

_ Vâng!

Vội “vâng” một tiếng, Tiểu An Tử nhanh chóng bước theo Phúc Tuần vào Mạnh Cát viện.

*

Bầu trời Thảo Nguyên cao và rộng luôn khiến con người ta có được cảm giác tự do tự tại. Một tháng ở trên Thảo Nguyên bao la này là một tháng Lôi Vi cảm thấy mình thật sự sống khi được hít thở bầu không khí trong lành, không vướng bận bất cứ điều gì. Bước ra khỏi lều bếp với Tiểu Khổng Tử, trên tay hắn và trên tay nàng là một ít đồ ăn thanh đạm cho Phúc Vân. Chả là tối qua vì phải tiếp Vương chủ người Khiết kia nên chàng không thể không uống rượu. Đến khi về tới lều, ăn được bao nhiêu đều ói ra cả. Đến sáng vì mệt lả người nên chàng không ăn gì. Lôi Vi phải ép lắm chàng mới chịu ăn ít đồ.

_ Cát Tiểu thư!- Vừa đi, Tiểu Khổng Tử vừa cất tiếng.- Toàn là rau thế này, Thái tử liệu có chịu không?

Quay về Tiểu Khổng Tử, Lôi Vi hơi chau mày lại. Quả là quen ăn sang rồi đến khi ăn thanh đạm lại không chịu nổi.

_ Không chịu cũng phải chịu!- Lôi Vi nghiêm giọng.- Rau rất tốt cho sức khỏe! Những món sơn hào hải vị kia bổ thì có bổ nhưng phải ăn quanh năm suốt tháng, chủ tử ngươi không ngán mới lạ. Thi thoáng nên thay đổi khẩu vị. Hơn nữa, ăn thanh đạm tốt cho sức khỏe hơn những thứ đại bổ kia.

_ Nô tài chỉ e Thái tử ăn không quen, ảnh hưởng đến khẩu vị.

_ Ngươi yên tâm! Những món này không chỉ tốt cho sức khỏe mà còn tốt cho việc tiêu hóa. Chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến khẩu vị của Thái tử.

Vừa đi vừa quay lại nói chuyện, Lôi Vi không để ý rằng có người từ nãy giờ vẫn theo dõi nàng để chờ cơ hội ra tay. Đến khi quay đầu lại nhìn nàng không khỏi tái mặt khi nhìn thấy một con rắn màu đen đang vắt mình trên một cành cây, uốn éo thân mình giữa không trung.

_ A! Rắn!

Vừa kêu lên một tiếng, Lôi Vi vừa vội chạy ra phía sau Tiểu Khổng Tử. Trong khi đó, Tiểu Khổng Tử vừa nhìn thấy con rắn, hai tay hai chân đã run lẩy bẩy.

_ Cát...Cát...Cát Tiểu thư!!!

Trong khi hai người đứng run như cầy sấy, một giọng cười sảng khoái vang lên khiến cả hai giật mình. Theo tiếng cười đó, một nam nhân trong bộ y phục màu đen chậm rãi bước ra. Đến khi xác định được người đó là ai, Lôi Vi không khỏi tức tối.

_ Bát Hoàng tử cát tường!

_ Bát Hoàng tử!- Lôi Vi hét lên.- Ngài càng ngày càng quá đáng!

_ Vậy sao?- Phúc Tường tỉnh bơ.- Ta thấy thú vị mà!

Thú vị? Lôi Vi thật hết cách nói nổi. Tức khí, không quan tân con rắn này có độc hay không, nàng vội cầm lấy con rắn định bụng sẽ ném thẳng vào người Phúc Tường.

_ Cẩn thận!- Chất giọng Phúc Tường hoảng hốt.

Đến khi nhận ra hàng động của mình, con rắn đã kịp để lại dấu vết trên tay Lôi Vi khiến nàng phải buông nó ra. Thấy vậy, Phúc Tường không khỏi xanh mặt, chàng vội vất gậy đi cầm lấy tay nàng kiểm tra kỹ lưỡng.

_ Cũng may!- Vừa nói, Phúc Tường vừa thở phào.- Không phải rắn độc!

_ Có chuyện gì thế?

Từ xa truyền tới một chất giọng lo lắng thu hút sự chú ý của cả Lôi Vi lẫn Phúc Tường. Ngước đầu lên nhìn họ nhìn thấy Phúc Hoằng đang tiến về phía họ với sắc mặt có phần lo lắng đủ để hiểu rằng chàng đã nhìn thấy những gì.

_ Hinh Thân vương cát tường!- Tiểu Khổng Tử vội cúi người thi lễ.

Không nói gì, Phúc Hoằng chậm rãi đưa tay về phía trước.

_ Hinh Thân vương! Bát Hoàng tử! Cát Tiểu thư! Không có chuyện gì, nô tài xin phép cáo lui trước!

_ Uhm!

Chờ Tiểu Khổng Tử đi khỏi, Phúc Hoằng tiến lại gần Lôi Vi và Phúc Tường. Nhìn thấy bàn tay ri rỉ chảy máu của nàng, chàng không khỏi chau mày.

_ Bát đệ?- Vừa hỏi, Phúc Hoằng vừa quay sang Phúc Tường.- Ta thấy hai người tranh chấp gì đó phải không?

_ Tranh chấp gì đâu!- Chất giọng của Phúc Tường vẫn tỉnh rụi.- Đệ đây chỉ lấy rắn dọa nha đầu này một lát. Không ngờ nha đầu này nghĩ sao lại lại cầm lấy con rắn khiến nó cắn vào tay. Cũng may không phải là rắn độc.

_ Đệ...- Phúc Hoằng cứng họng.- Trò đùa của đệ ngày càng ác rồi đấy.

Không để ý đến sự có mặt của Phúc Hoằng, Lôi Vi quay mắt về phía Phúc Tường với đôi mắt sắt nhọn như gươm.

_ Bát Hoàng tử đã bao giờ nghe đến hai chữ “phản phệ” chưa?

_ Những từ ngữ của thời...của ngươi, ta nghe không hiểu.

_ Không phải nghe không hiểu mà cố tình không hiểu. Trò đùa của Ngài coi chừng có ngày phản lại Ngài đấy.

Chất giọng điềm tĩnh, nhẹ như không nhưng ẩn chứa trong đó là cái lạnh đến thấu xương, khiến Phúc Tường suýt nữa đổ mồ hôi lạnh.

_ Nếu không có việc tiểu nữ xin phép.

Dứt câu, Lôi Vi vội bước đi nhưng chưa kịp bước đến bước thứ ba, Phúc Hoằng đã gọi nàng lại.

_ Khoan đã! Vết thương không có độc nhưng dù sao cũng là do rắn cắn, nàng nhớ chú ý cẩn thận.

_ Tạ Hinh Thân vương quan tâm!

Lần này Lôi Vi bước đi thẳng. Con đường từ lều bếp về đến lều của Phúc Vân không quá xa. Nhưng mỗi lần đối diện với Phúc Hoằng, nàng lại nghĩ ngợi nên bước chân có phần chậm lại. Chuyện giữa nàng và Phúc Hoằng đã qua hơn một năm rồi song đến giờ mỗi lần đối mặt với nhau, nàng thật sự không khỏi xót lòng, bản thân nàng thật không muốn đối diện với chàng. Điều đó khiến người ngoài nhìn vào cứ ngỡ rằng nàng không dám nhìn thẳng chàng vậy. Nếu vậy, đến khi về kinh thành, khi đối diện với Phúc Tuần, nàng biết phải làm thế nào?

Nghĩ đến đây, bước chân của Lôi Vi bỗng nhiên dừng khựng lại. Mới thông suốt được mấy tuần, giờ dường như đầu nàng lại trở thành mớ bòng bong nữa rồi. Thật là...con người nàng quả thật thất thường. Đến khi nào mới có thể dứt khoát được đây?

Bất thình lình một vóc người cao to từ một căn lều bước ra lọt vào nhãn giới của Lôi Vi. Nhìn cách ăn vận người đàn ông lạ mặt kia là người của vùng Thảo Nguyên này. Và theo hướng lều hắn bước ra, nàng khỏi khỏi cả kinh. Vội bám đuôi theo tên đó, nàng thấy tên đó có phần quen thuộc. Nếu nàng nhớ không nhầm, dường như nàng đã thấy qua hắn một lần rồi thì phải. Nhìn điệu bộ mập mờ của hắn, khẳng định hắn có hành động bất minh, nàng vội vàng giữ khoảng cách và bám theo hắn.

Ra khỏi khu trại, Lôi Vi bám theo hắn vào rừng. Nguyên cả khu rừng rộng lớn nàng phải theo hắn rất lâu. Lân đến độ nàng không thể nào biết chính xác thời gian được nữa, nàng chỉ biết đến khi mặt trời chầm chậm xuống núi, cả hai mới ra khỏi rừng. Vì để giữ khoảng cách với hắn mà nàng mấy lần suýt mất dấu hắn. Quả thật nàng chưa phải theo dõi ai mà mất thời gian đến vậy.

Tựa người dưới một gốc cây, Lôi Vi vừa thở vừa quan sát xung quanh. Phía trước mặt nàng cách khu rừng không xa là một thôn làng nhỏ. Nàng thật không ngờ ở đây lại có một ngôi làng nằm gần như tách biệt đến vậy. Người đàn lạ mặt kia bỗng nhiên dừng lại khiến nàng không khỏi thót tim vội nấp vào sau gốc cây. Chờ một lúc sau đó, khi chắc chắn rằng người đàn ông kia không còn nghi ngờ gì nữa, nàng mới xoay người lại nhìn. Đến lúc này nàng phát hiện ra mình đã mất dấu đối tượng.

Song đã theo hắn đến đây rồi, Lôi Vi không thể bỏ về nửa chừng. Nàng thật sự rất muốn biết tại sao hắn lại có thể trà trộm vào khu vực cắm trại của Tân Thục? Hắn xuất hiện ở trại với mục đích gì? Không nghĩ ngợi nhiều, nàng vội tiến tới, bước vào thôn. Vừa bước vào, phàm những ai nhìn thấy nàng đều không khỏi ngạc nhiên. Ngược lại nàng cũng nhìn họ với đôi mắt ngạc nhiên không kém. Ổn định lại tinh thần nàng, nhìn vào cách ăn mặc của họ nàng nhận ra rằng họ là một tộc người khác có thể chưa tiếp xúc với người tới từ kinh thành bao giờ nên họ nhìn nàng với đôi mắt lạ lẫm, ngạc nhiên đến vậy.

Vừa đi, Lôi Vi vừa quan sát thật kỹ hai bên đường hòng tìm ra người đàn ông lạ mặt kia. Thôn này không lớn nên khả năng tìm ra người đàn ông đó khá cao. Chỉ có điều...nàng thật không biết người đàn ông đó đã chui vào xó xỉnh nào. Nếu cứ tìm loạn cào cào cả lên dù chỗ nhỏ đến đâu, cũng không thể tìm đích xác được. Nàng cố hồi tưởng lại dáng vẻ người đàn ông lạ mặt kia xem thử có thể tìm ra manh mối gì không. Hắn ta tuy mặc đồ của người trong thôn nhưng lại mang chút gì đó bụi bặm thêm vào đó dáng đi dường như rất vội vàng cứ như đang có việc gấp...

_ Hoặc là đi gặp ai đó!- Lôi Vi đoán định.

Nếu quả là như vậy, hắn hẳn cũng không phải là người bản xứ ở đây nên chắc rằng hắn sẽ không có nhà ở đây.

_ Trà quán! Tửu lầu!

Ngộ ra điều này, Lôi Vi vội quét mắt một lượt để tìm trà quán hoặc tửu lầu. Song vì không thông thuộc giao thông nơi này nên nàng không thể tìm ra được. Nơi nhỏ nhưng không hiểu biết thì cũng chào thua. Không thể để lỡ thời gian, nàng lại sà xuống bên cạnh một người phụ nữ trông có vẻ phúc hậu để hỏi. Nhưng họ lại không hiểu ngôn ngữ của nàng. Vậy là nàng phải dùng tay miêu tả cả nửa ngày trời và câu trả lời nhận được là ở đây không có trà quán hay tửu lầu nào. Thật đúng là không biết nên khóc hay nên cười.

Nhận được câu trả lời chả khác nào tạt nước lạnh vào mặt, Lôi Vi đứng như trời trồng giữa đường. Nhìn bầu trời đang dần chuyển sắc, lòng nàng càng thêm lo lắng. Mãi một lúc sau, nàng mới ngộ ra, không có trà quán, tửu lầu, còn có khách điếm. Vậy là nàng vội giữ tay một thanh niên tầm hai mươi tuổi để hỏi đường. Lần này so với lần trước ít nhiều nàng cũng có chút kinh nghiệm, thêm vào đó người thanh niên này xem chừng có vẻ hiểu ý nàng rất nhanh nên chẳng mấy chốc nàng đã hỏi được đường tới khách điếm.

Theo sự chỉ dẫn của người thanh niên đó, Lôi Vi chẳng mấy chốc đã tìm ra được khách điếm duy nhất của thôn nàng. Vì đây là khách điếm duy nhất của thôn, nên tại đây cũng tập hợp đủ thành phần khác nhau. Song vì nằm ở nơi ít ai biết đến nên khách khứa cũng không nhiều là bao. Hít một hơi đầy căng, nàng chậm rãi bước vào bên trong. Khách điếm có hai tầng: tầng trệt hơi nhỏ nên bàn ghế sắp xếp cũng không quá nhiều. Vì vậy, chỉ cần nhìn sơ qua một lượt, nàng liền biết ngay người mình cần tìm không có ở tầng trệt. Không nghỉ ngợi nhiều, nàng tiến lên lầu trên và chọn cho mình một chỗ ngồi gần cửa sổ.

_ Tiểu nhị!- Vừa ngồi xuống, Lôi Vi cất tiếng gọi.

Ngay lập tức Tiểu Nhị vội chạy đến.

_ Khách quan! Khách quan dùng gì ạ?

Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt Lôi Vi. Không ngờ tên Tiểu Nhị này lại có thể hiểu được tiếng nàng nói.

_ Cho ta một ít thịt kho và một đĩa rau luộc lên.

_ Vâng! Có ngay!

Chờ tên Tiểu Nhị đi khỏi, Lôi Vi đưa mắt quan sát xung quanh. Theo kinh nghiêm xem phim lẫn đọc truyện cổ trang, nàng thấy hầu như khách điếm nào ngoài phòng nghỉ cho khách ra cũng có ít nhất một phòng ăn “VIP” và thường phòng ăn này sẽ nằm trên tầng hai. Chính vì vậy nên, nàng cố gắng quan sát thật kỹ, phóng mắt ra thật xa để có thể nhìn hết mọi ngóc ngách của tầng này.

_ Đồ ăn của khách quan đây ạ!

Tên Tiểu Nhị nhanh chóng đặt đồ ăn xuống bàn. Đưa mắt nhìn, Lôi Vi phỏng đoán tên Tiểu Nhị này khá giảo hoạt. Nếu biết “tận dụng” tốt, hắn chắc chắn sẽ giúp được nàng.

_ Tiểu Nhị!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lấy ra một ít ngân lượng.- Chỗ tiền thừa, ngươi giữ lấy.

Tên Tiểu Nhị thấy vậy lập tức cảm ơn rối rít. Thừa dịp, Lôi Vi bảo hắn lại gần.

_ Ta hỏi ngươi, trước khi ta vào khoảng chừng nửa canh giờ, có nam nhân nào trẻ trung người, cao cao, thân hình hơi mập...uhm...có cầm theo một thanh kiếm vào đây không?

_ Có ạ!- Sau một hồi suy nghĩ, tên Tiểu Nhị trả lời.

_ Vậy hắn giờ ở đâu?

Sau câu hỏi này, tên Tiểu Nhị lập tức nhìn Lôi Vi bằng ánh mắt nghi hoặc. Trời ạ! Trên phim làm gì có cảnh này chứ. Nàng nhớ, mấy tên Tiểu Nhị đó chỉ cần cho chút tiền là giải đáp tất, không thắc mắc, không nghi ngờ. Đằng này...phim quả là thứ lừa người.

_ Haizzz!- Vừa chống đầu, Lôi Vi vừa thở dài.- Ngươi tế nhị một chút được không? Bổn cô nương đây là thích hắn nên đi theo hắn. Thật là, ngươi chả giữ một tý thể diện nào cho ta cả.

_ Tiểu nhân xin lỗi! Tiểu nhân xin lỗi!- Tên Tiểu Nhị xin lỗi rối rít.- Tình lang của cô nương đang ngồi trong phòng đằng kia.- Vừa ghé sát vào tai Lôi Vi, tên Tiểu Nhi vừa đưa tay chỉ về phía một lối đi nhỏ.- Gian phòng thứ hai!

_ Trong đó có những ai? Ngươi biết không?

_ Tiểu nhân không biết! Chỉ thấy hai người bọn họ có vẻ thần bí. Cô nương! Tình lang của cô có chút kỳ quái!

Một chữ “tình lang”, hai chữ “tình lang” Tam Muội Chân Hỏa [2] thật sự đã bốc lên đến tận đầu Lôi Vi rồi. Phải kiềm lắm nàng mới giữ được bình tĩnh.

_ Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua câu vô kỳ bất truyền [3] sao?

_ Vâng! Cô nương nói phải ạ!- Vừ nói, tên Tiểu Nhị vừa cười xòa.

_ Lui đi!

Sau câu nói đó của Lôi Vi, tên Tiểu Nhị cũng nhanh chóng lỉnh đi mất. Chờ hắn khuất dạng sau cầu thang, nàng theo lời hắn đã chỉ, tiến về lối đi nhỏ nơi cuối phòng, đến trước gian phòng thứ hai, nàng nhẹ nhàng rạch một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ rồ ghé mắt vào quan sát.

Bên trong quả thật có hai người. Một người chính là người Lôi Vi theo dõi, người còn lại ăn trắng mặt trơn xem ra địa vị không hề nhỏ.

_ Đại nhân! Tiểu nhân đã lo liệu ổn thỏa hết cả. Quân của chúng ta đã qua sông để đề phòng có biến, mọi việc chỉ đợi lệnh thôi. Ngài yên tâm! Chuyện này nhất định thành công.

_ Chưa nhìn thấy kết quả, ta chưa yên tâm. Ngươi nên biết, để không phải động một binh một tốt nào, chúng ta đã phải sắp xếp vô cùng kỹ lưỡng. Đêm nay chỉ được phép thành công chứ không được phép thất bại.

_ Tiểu nhân hiểu! Đêm nay Tân Thục và Vương chủ người Khiết kia sẽ mở tiệc rượu. Rượu này vừa có rượu của người Khiết lẫn rượu của Tân Thục. Chỉ cần bọn chúng bị ngộ độc tất hai bên sẽ nảy sinh nghi ngờ lẩn nhau. Đến khi đó Tân Thục sẽ không thể kéo tộc người Khiết về phe chúng được nữa. Chúng ta sẽ nhân cơ hội này mà lôi kéo tộc người Khiết rồi nhanh chóng chiếm Tân Thục.

_ Tên Vương gia đó vẫn tín nhiệm ngươi?

_ Vâng ạ! Đến giờ hắn vẫn nghĩ rằng tiểu nhân là người của tộc người Chân có khát vọng muốn lên làm thủ lĩnh nên nhờ cậy đến hắn. Đến khi mọi chuyện sáng tỏ e rằng bản thân đã mang tội phản quốc.

_ Một kẻ khẩu phật tâm xà [4] như hắn nếu biết cách lợi dụng sẽ rất có lợi cho chúng ta. Ngươi nên chú ý!

Nghe đến đây, Lôi Vi không khỏi thất kinh sợ hãi. Quả là một âm mưu âm hiểm.

_ Đại nhân! Khi nào Ngài định về Yên Khâu?

Ra đây là kế hoạch của Yên Khâu! Yên Khâu và Tân Thục đã trở thành hai trục lớn bất phân thắng bại. Tuy hai bên đã ngưng động binh đao nhiều năm song Yêu Khâu luôn muốn thâu tóm Tân Thục, bành trướng lãnh thổ. Nay Tân Hoàng đăng cơ, muốn củng cố địa vị nên tìm cách chiếm Tân Thục. Vậy xem ra việc Lăng quốc quấy nhiễu vùng biên cương Nam- Tây Nam của Tân Thục để dụ Định An Hoàng đế đến đây cũng nằm trong suy tính của Yên Khâu. Xem ra chuyến đi hằng năm này của Tân Thục đã bị Yên Khâu biến thành một cái bẫy, và vùng Thảo Nguyên sẽ là nơi chôn sống họ. Càng nghĩ, Lôi Vi càng lạnh cả sống lưng. Bất giác một bên vai của nàng đau thấu xương.

_ Vi Vi?

Chất giọng trầm thấp và có chút lạnh vang lên khiến Lôi Vi không khỏi giật bắn mình mà quay lại. Quay lại rồi nàng càng ngạc nhiên hơn khi nhận ra người đứng phía sau mình chính là một người bạn đã lâu nàng không gặp.

_ Hàn Phong huynh!- Lôi Vi khẽ thốt lên.

_ Muội làm gì ở đây vậy?

Giọng nói vẫn đều đều nhưng nghe kỹ, Lôi Vi còn nghe ra cả sự tực giận lẫn sự lo lắng bất an. Nàng thật không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này. Song lúc này không phải là lúc kéo dài thời gian, nàng vội cầm lấy cánh tay Hàn Phong rồi cả hai chạy một mạch xuống lầu.

_ Vi Vi! Muội định đi đâu vậy?- Vừa chạy theo, Hàn Phong vừa lên tiếng hỏi.

Không nói không rằng gì, Lôi Vi kéo Hàn Phong chạy một mạch ra khỏi thôn. Đến khi cảm thấy an toàn rồi nàng mới dừng lại thở lấy thở để.

_ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy Vi Vi?- Khẽ chau mày, Hàn Phong chậm rãi lên tiếng hỏi.

_ Chỗ khi nãy...huynh và muội đứng...bên trong đó là người của Yên Khâu.- Vừa thở, Lôi Vi vừa nói.- Bọn họ tối nay định ám hại Hoàng thượng Tân Thục cùng Vương chủ người Khiết. Không được! Muội phải quay về trại báo cho mọi người biết.

Không nghĩ ngợi được gì, Lôi Vi vội quay đầu chạy mà không hề để ý đến việc lúc này Hàn Phong như hóa thành một pho tượng, đứng chôn chân tại chỗ. Đến lúc lấy lại tinh thần, chàng mới vội chạy theo nàng. Rõ ràng là chạy cùng nhau nhưng lúc này người trước kẻ sau chẳng khác nào một cuộc rượt đuổi.

Nhắm thẳng hướng lều trại mà chạy, Lôi Vi gần như không để ý gì đến cảnh vật xung quanh. Hiện giờ trong đầu nàng chỉ lởn vởn những câu nói vừa rồi giữa hai người kia. Lúc này đây, ngoài việc làm thế nào để trở về lều trại một cách nhanh nhất, nàng không hề nghĩ điều gì khác, thậm chí cơn đau bên hông vì chạy lâu dường như cũng không thể nào bắt nàng ngừng tốc độ chạy của mình. Cứ vậy, nàng xé rừng mà chạy. Bất thình lình một cơn đau ập đến ngay gáy nàng, tiếp theo bầu trời trong mắt nàng bỗng nhiên tối sầm lại, ý thức cũng nhanh chóng mất đi.

------------------------

[1] Thôi thê thư: Thư bỏ vợ. Thời xưa nam nhân muốn bỏ thê tử phải dựa vào 7 điều, còn gọi là Thất khứ:

Thứ nhất: “Bất thuận phụ mẫu” (không hiếu thuận với cha mẹ)

Thứ hai: “Vô tử” (không sinh được con trai)

Thứ ba: “Dâm” (cái này là Hồng hạnh vượt tường)

Thứ tư: “Đố” (ghen tuông)

Thứ năm: “Hữu ác tật” (mang bệnh hiểm nghèo)

Thứ sáu: “Khẩu đa ngôn” (nhiều lời)

Thứ bảy: “Thiết đạo” (ăn trộm)

Ngoài ra cũng có một số trường hợp ngoại lệ ví dụ như gia đình hay nam nhân đó rơi vào hiểm cảnh, vì thương thê tử nên viết thôi thê thư để thê tử của mình đi tìm hạnh phúc mới, có cuộc sống tốt đẹp hơn. Song trường hợp này rất hiếm.

Qua từng giai đoạn lịch sử, qua từng triều đại, “thất khứ” theo quan niệm của từng thời cũng thay đổi.

[2] Tam Muội Chân Hỏa: Là một phép tạo lửa của Hồng Hài Nhi. Lửa này nước không thể dập được. Lửa này được luyện từ lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân. Ở đây là chỉ sự tức giận.

[3] Vô kỳ bất truyền: Đại ý là không có vẻ ngoài kỳ quái không phải người tài. Đây là một quan niện thường thấy trong văn học Trung Quốc.

[4] Khẩu phật tâm xà: miệng thì nói lời tốt đẹp nhưng bụng toàn rắn rết xấu xa.

--------------------------

Hết chương 59

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.