Bởi Hoàng thượng và Quý phi đều đã đưa hai đứa trẻ tới Chiêu Anh hầu phủ ở Quang Dương thành chơi vậy nên bầu không khí trong cung chẳng mấy chốc trở nên tĩnh lặng. Hai vị Hoàng tử còn lại hãy còn quá nhỏ lại nói mẫu thân của bọn chúng lại quản khá chặt, kết quả Thất Công chúa Chức Hương không có chất tử [1] nào chơi cùng nên đành chơi đá cầu với đám cung nữ. Kể ra đây cũng là một loại nỗi khổ. Nhưng thà như vậy còn hơn không có bất cứ ai chơi cùng.
_ Công chúa cố lên! Cố lên!
Trong sự cổ vũ của đám cung nữ, Chức Hương không khỏi phấn khích mà đá từng quả cầu. Càng đá càng hăng, chẳng mấy chốc nàng đã đá hơn trăm cái. Trong cung này chưa có ai là vượt qua được Chức Hương nàng. Hoặc có đi chăng nữa thì chắc chắn người đó... vẫn chưa ra đời. Nghĩ tới điều này, nàng không khỏi thích thú mà đưa chân lên cao, dứt khoát đá một cái thật mạnh vào quả cầu khiến quả cầu bay đi đâu mất tiêu chỉ vọng lại tiếng người kêu “ui da” một cái. Xem chừng nàng đã dùng không ít lực vào quả cầu rồi.
_ Cầu của ta!- Vừa ngó xung quanh, Chức Hương không khỏi cảm thán.- Các ngươi đi tìm cầu cho ta.
Đám cung nữ vâng mệnh vội vàng chia nhau đi tìm quả cầu về cho chủ nhân. Nhưng chỉ vừa đi một lát, một bóng người từ phía bên kia chậm rãi đi tới, trên tay cầm quả cầu của nàng. Nhìn dáng dấp, tác phong và cả y phục trên người Chức Hương liền nhận ra người này là quan trong triều. Song làm ở chỗ nào, nàng lại không nhớ ra, chỉ cảm thấy khá quen thuộc.
_ Tham kiến Thất Công chúa!- Người kia cung kính thi lễ.- Hạ thần ở bên kia biết được Công chúa đang tìm quả cầu. Vừa hay, cầu của Công chúa rơi trúng đầu của hạ thần nên hạ thần mang qua đây trả Công chúa.
_ Ngươi là...- Vừa quan sát một lượt từ trên xuống dưới, Chức Hương vừa cố nhớ ra người này.
_ Hạ thần là Tiêu Nghi, làm việc ở Lễ bộ.
Cuối cùng Chức Hương đã nhớ ra người này. Chính là chàng Trạng nguyên trẻ nhất Tân Thục có dáng vẻ hiền lành mà nàng từng có duyên gặp mặt trước đó cũng khá lâu rồi.
_ Nếu nó đã rơi trúng ngươi...- Vừa nói, Chức Hương vừa ném quả cầu.-...vậy ngươi đá đi!
Câu nói của Chức Hương khiến Tiêu Nghi không khỏi sững người. Đương nhiên làm quan trong triều đình đôi khi vì một lý do gì đó họ phải hầu chơi cùng các Hoàng tử và Công chúa. Nhưng ở độ tuổi này của Chức Hương Công chúa, vốn người có thể chơi cùng nàng không phải là phu tử [2] hay sao? Sao giờ lại là chàng?
_ Hồi Công chúa...
_ Lệnh của bổn Công chúa người phải nghe theo.
Chức Hương Công chúa cắt ngang lời của Tiêu Nghi muốn nói làm bản thân chàng không khỏi lung túng. Rõ ràng là chàng đang làm công vụ, tại sao phải ở đây chơi với muội muội của Hoàng thượng vậy chứ?
Suy đi nghĩ lại một hồi, Tiêu Nghi chợt nhớ ra, nàng Thất Công chúa này không phải là một người ham đọc sách nhất là những quyển sách mang ý giáo huấn. Chợt một ý tưởng loé lên trong đầu chàng Thượng thư trẻ tuổi.
_ Được! Hạ thần sẽ chơi cùng với Công chúa với điều kiện Người có thể kể tên tất cả các nữ nhân được kể trong Liệt nữ truyện.
_ Hả?- Chức Hương không khỏi trố mắt ngạc nhiên.- Ngươi dám ra điều kiện với ta?!
_ Thần không dám!- Tiêu Nghi chậm rãi cúi đầu.- Thần chỉ nghĩ rằng, hạ thần phụng mệnh của Hoàng thượng mà làm việc. Nay vì chơi với Công chúa mà làm trễ nải công việc, nhẹ thì bị cắt bổng lộc, nặng thì mất đầu. Mà thần cái nào cũng không nỡ mất nên chỉ có thể trước mặt Hoàng thượng kể chút công lao trong việc đôn đốc Công chúa học hành mới mong vừa không bị mất đầu vừa không bị cắt bổng lộc.
_ Ngươi...- Chức Hương tức nghẹn lời.- Ngươi được lắm!
Mang một bụng tức giận, Chức Hương cùng đám cung nữ rời đi, mặc kệ Tiêu Nghi đang đứng đó mà lau mồ hôi trán. Thân là thần tử, bất kỳ ai trong Hoàng tộc sai chàng việc gì chàng phải làm việc đó. Nhưng chàng quả thật không có thời gian chơi cùng nàng Công chúa này. Mà ngoài Chiêu Anh Trưởng Công chúa ra, nàng lại là muội muội được Hoàng đế yêu thương, cũng bởi nàng là muội muội duy nhất còn ở trong cung lại chơi khá thân với các Hoàng tử, Hoàng tôn, Công chúa, còn có cả Nguyên Cát Quý phi nữa, chàng quả thật không đắc tội được. Hai bên mà bên nào bên nấy chàng đều không đắc tội được. Vậy nên chỉ còn cách tự ứng phó mà thôi. Hy vọng lần sau không đụng phải nàng Thất Công chúa này nữa...
Nhưng chàng lại không biết rằng sự việc ngày hôm nay chỉ mới là bắt đầu cho chuỗi tháng ngày khổ sở của chàng sau này...
Chức Hương Công chúa sau khi bị Tiêu Nghi làm cho một bụng tức giận, trở về Đoá Kiều cung liền không tránh khỏi tình trạng đá thúng đụng nia. Bọn cung nữ biết tính khí của chủ tử mình, liền không làm phiền nàng tìm đồ trút giận mà lui ra ngoài, tránh tai bay vạ gió.
Kỳ thực Chức Hương là một nữ tử tính tình hoạt bát lại hoà nhã với mọi người. Nhưng bản thân là Công chúa nên cũng có chút kiêu ngạo lại thêm được mẫu thân và các Hoàng huynh, hoàng tỷ thương yêu, sự kiêu ngạo đó của nàng so với người khác cũng lớn hơn một bậc. Cũng chính bởi vậy, mỗi lần phật ý nàng đều không khỏi tức giận, mà mỗi lần tức giận thì...
_ Tên Trạng Nguyên đáng ghét! Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Dám ra điều kiện với bản Công chúa sao? Lại còn bóng gió ta không biết tứ đức [3] sao? Đợi Hoàng huynh trở về, ta nói huynh ấy chặt đầu ngươi xem ngươi lúc đó có còn nhạo báng ta được nữa hay không. Đáng ghét!
Vừa la lối, Chức Hương vừa ném gối, ném mềm xuống đất trút giận.
_ Đáng ghét! Đường đường là một Công chúa vậy mà bị người khác nhạo báng như vậy. Tôn nghiêm của ta bị ngươi huỷ hoại rồi. Ta nhất định phải khiến ngươi phải trả giá!
Như vẫn chưa trút giận đã, Chức Hương chạy tới giá sách lật đổ sách trên giá xuống. Tới khi lật đổ hết sách xuống đất, nàng mới đỡ tức đôi phần. Vừa lúc này, quyển Liệt nữ truyện rơi vào đúng tầm mắt nàng. Hơi chau mày, nàng chậm rãi ngồi xuống, cầm quyển sách lên và đọc thử vài trang.
_ Liệt nữ truyện sao? Được thôi!- Vừa nói Chức Hương vừa mỉm cười ranh mãnh.- Chỉ là đọc sách thôi mà! Ta đấu với ngươi!
*
Rừng trúc Cam Lâm- ngoại thành phía Tây Tân Độ thành
“Nhật cư nguyệt chư,
Chiếu lâm hạ thổ.
Nãi như chi nhân hề!
Thệ bất cổ xử.
Hồ năng hữu định?
Ninh bất ngã cổ (cố).”**
Chậm rãi xuống ngựa, giữ chặt dây cương của nó, Lôi Vi nhằm thẳng phía nam của rừng Cam Lâm mà đi. Văng vẳng đâu đó vọng lại tiếng thôn nữ đang ngâm nga một bài thơ trong Thi Kinh. Nàng chợt nhớ lại, rất nhiều năm về trước, Phúc Tuần đã an bài cho nàng được cùng chàng ra nơi Thảo Nguyên bao la rộng lớn. Hành trang của nàng ngoài vài bộ quần áo do Đồng Thảo chuẩn bị ra chỉ có một quyển Kinh Thi. Những lúc nhàn rỗi, nàng lại chạy đi tìm Phúc Tuần, cùng chàng ngâm mấy bài thơ trong ấy để vừa luyện viết, luyện đọc, luyện trí nhớ. Có lần khi đọc tới bài thơ này, ngoài một số chữ như “nhật”, “nguyệt”, “như”, “bất“... còn những chữ khác nàng đều không đọc được. Vậy là Phúc Tuần liền ngâm cho nàng nghe. Giọng ngâm của chàng không được hay cho lắm nhưng ngắt câu rõ ràng nhấn nhá đúng lúc khiến điệu ngâm trở nên vô cùng thê lương, suýt khiến nàng rơi nước mắt. Sau đó, chàng kể cho nàng nghe câu chuyện đằng sau bài thơ ấy, nàng thật sự rơi nước mắt vì quá đau lòng cho Trang Khương.
Chuyện nhiều năm nhớ lại cứ ngỡ như mới hôm qua thật khiến người ta không khỏi cảm thán. Chớp mắt một cái, thời gian đã thấm thoắt thoi đưa. Những năm tháng thanh xuân đã qua đi, tuổi trung niên đang tới gần. Thật khiến lòng người không khỏi xót xa mà buông tiếng thở dài...
Đi đường rừng ước chừng khoảng hơn nửa canh giờ, Lôi Vi nghe thấy tiếng suối chảy xa gần vọng lại. Đưa tay ra hiệu cho con hắc mã im lặng, nàng căng tai lên nghe thật kỹ hòng xác định phương hướng. Sau đó, Lôi Vi nhanh chóng cho ngựa tới chỗ con suối nghỉ ngơi.
Mới đầu đông, trong không khí chỉ hơi se lạnh, thế nhưng nước nơi con suối này đã trở nên lạnh giá khiến Lôi Vi dù rất muốn tắm cũng không dám tắm. Nàng đành dùng một chiếc khăn nhỏ sạch sẽ lau sơ qua thân thể rồi leo lên một phiến đá to gần đó nghỉ ngơi và cũng sưởi ấm luôn một thể. Nhìn những tán cây đung đưa trên đầu che phủ ánh mặt trời ngày đông, Lôi Vi không khỏi nhớ lại quãng thời gian nàng cùng Phi Đào trèo đèo lội suối, vượt núi băng rừng để chạy ra nơi sa trường tìm Phúc Tuần. Hành trình ấy thật sự gian nan và vất vả biết bao nhưng vì chàng, nàng chấp nhận tất cả, không một câu oán trách.
Từ ngày gặp lại Phi Đào đến nay, Lôi Vi thường hay nhớ lại những chuyện trước kia. Những ngọt bùi, hạnh phúc, đau khổ cứ thế mà hiện ra trước mắt nàng. Phải chăng khi tuổi tác bắt đầu không còn trẻ nữa, ta thường hay hoài niệm lại những năm tháng thanh xuân của mình? Có lẽ vậy thật! Nàng còn nhớ, trước kia, lúc còn nhỏ, nàng thường hay đi ngang qua phòng nghỉ của ba mẹ mình và nghe được họ hay kể cho nhau nghe về thời son trẻ của mình. Ba anh chị em nàng thi thoảng cũng được nghe ba mẹ kể về khoảng thời gian đó. Và mỗi lần những vậy nàng nhìn thấy nơi đáy mắt họ những tầng cảm xúc tuy không quá mãnh liệt nhưng rất mạnh mẽ tựa như một ngọn lửa cứ mãi âm ỉ cháy, không mãnh liệt nhưng rất nóng bỏng. Nàng khi ấy không biết nhưng giờ, nàng nghĩ có lẽ mình đã biết nó. Loại cảm xúc ấy... tên của nó là hoài xuân. Hoài nhớ một thời thanh xuân!
Với suy nghĩ triền miên ấy của mình, Lôi Vi bước vào cõi vô thức từ lúc không rõ. Nàng ngủ rất sâu và lâu, trong mơ cũng mơ thấy khá nhiều thứ nhưng khi tỉnh lại lại không nhớ rõ ràng bất kỳ điều gì nữa...
Mặt trời đang dần ngả về phía Tây. Vì ngủ quá lâu nên giờ Lôi Vi phải đi thật nhanh mới có thể tới nơi khi hoàng hôn, bằng không tối nay nàng phải ngủ trong rừng với những sự nguy hiểm không thể lường trước được của mẹ thiên nhiên.
Đi dọc theo bờ suối hơn một canh giờ, Lôi Vi cuối cùng cũng nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bằng trúc nằm ẩn mình sau những cây trúc cao to bắt được những sợi tơ vàng của mặt trời mà trở nên mướt mát, tươi xanh. Khung cảnh yên bình tựa tranh thủy mặc được vẽ nên bởi họa sư đầy tài hoa ấy khiến Lôi Vi không khỏi lặng người, cứ đứng im một chỗ, không dám động đậy mãi cho tới khi có thôn phụ đẩy cửa ra gọi nàng:
_ Nguyên Lương... à không... Quý phi?!- Một chất giọng kinh ngạc xen lẫn bất an vang lên.
Hơi giật mình, Lôi Vi thu lại tầm mắt của mình để nhìn người đứng ngay trước mặt mình. Người đứng ngay trước mặt nàng từng là Tiểu thư nơi lầu son gác tía, nữ nhân có xuất thân danh gia vọng tộc bậc nhất chốn kinh kỳ nhưng giờ đây khi đã tháo bỏ hết những cái mác ấy trên người, rời khỏi địa vị được người người ngưỡng vọng ấy, nàng ấy là một thôn phụ chân chất hết lòng vì phu quân, vì hài tử của mình và nàng ấy hạnh phúc với điều đó.
_ Yên Xuân!
Chất giọng của Yên Xuân vẫn dịu dàng, êm ái như thuở nào và cũng không hề mất đi cốt khí vốn có của nàng. Mỉm cười thật tươi, Lôi Vi vội ôm lấy nàng ấy, Nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống từ lúc nào.
_ Ta thật sự rất nhớ tỷ! Tỷ thế nào rồi? Vẫn hạnh phúc và khỏe mạnh chứ?
_ Quý phi! Ta vẫn khỏe và cũng rất hạnh phúc nữa.- Vừa nói, Yên Xuân vừa ôm lấy Lôi Vi rồi nhanh chong buông nàng ra.- Người xem! Ta và Thạc Ngạn còn hạ sinh được một Tiểu Công chúa rất dễ thương.
Nói dứt câu, Yên Xuân nhanh chóng quay về phía cổng nhà. Lúc này đây, Lôi Vi mới để ý thấy đứng tựa người vào cổng nhà là một đứa bé gái tầm 5- 6 tuổi có đôi mắt to đen láy, cái mũi hơi hếch lên đầy bướng bỉnh, môi mỏng tựa cánh đào.
_ Nào! Xuân Nhi lại đây với mẫu thân!- Vừa nói Yên Xuân vẫy tay về phía đứa trẻ.
Nghe lời Yên Xuân, đứa bé nhanh chóng tới gần hai người.
_ Thật đáng yêu!- Nhìn đứa trẻ đầy thích thú, Lôi Vi mau mắn ngồi xuống bên cạnh nó.- Nói ta nghe, con tên gì nào?
Dường như có chút sợ sệt khi nhìn thấy người lạ, đứa trẻ vội nấp sau lưng Yên Xuân.
_ Nó tên Quách Hỉ Xuân.
Từ trong nhà vọng ra giọng nam trầm thấp đầy yêu thương. Đứng lên nhìn một cách rõ ràng, Lôi Vi liền nhận ra đó là Quách Thạc Ngạn. Cái tên của nàng Công chúa nhỏ này hẳn là do chàng ấy đặt cho. Quách Hỉ Xuân! Mùa xuân vui vẻ mà cũng là...
Quách Thạc Ngạn yêu Triệu Yên Xuân. Thật khiến người khác không khỏi ghen tị.
_ Quý phi!- Vừa nói, Thạc Ngạn vừa chắp tay hành lễ.
_ Ngươi không cần khách khí với ta như vậy đâu.- Vừa nói, Lôi Vi vừa can ngăn.
Mỉm cười, Thạc Ngạn đứng thẳng người. Một tay chàng ôm vai Yên Xuân, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của của Hỉ Xuân.
_ Chỗ này không tiện đứng lâu! Mời Quý phi vào trong.
Nói đoạn cả bốn người nhanh chóng vào nhà. Ngôi nhà nhỏ được dựng bằng tre trúc với lối kiến trúc đơn giản, dân giả không kém phần rộng rãi, thoáng mát khiến Lôi Vi không khỏi cảm thán và cảm thấy thoải mái vô cùng. Nàng ở thời hiện đại có một gia đình là họ hàng tương đối gần với gia đình nàng làm trong lĩnh vực kiến trúc, thi thoảng khi tới nhà họ chơi là nàng lại được cô em họ của mình cho xem sách ảnh. Khi ấy cả hai còn khá nhỏ nên chẳng hiểu gì vì vậy chủ yếu là ngắm hình ảnh trong đó. Những bức ảnh được chụp từ những góc máy đẹp về những ngôi nhà tiêu biểu cho những giai đoạn kiến trúc khác nhau, còn có cả những hình ảnh về kiến trúc xưa được phục dựng bằng hình ảnh 3D nữa. Cả hai khi ấy chỉ trầm trồ cảm thán mà thôi. Tới thời đại này nàng được chứng kiến và học hỏi được không biết bao nhiêu điều mới lạ trong đó có kiến trúc. Mọi thứ đều chân thật hiện ra ngay trước mắt nàng...
Lối kiến trúc đơn sơ giản dị, lại gọn gàng sạch sẽ của ngôi nhà này rất hợp với khu rừng trúc làm nàng không khỏi liên tưởng tới ngôi nhà của Gia Cát tiên sinh trong Tam Quốc.
_ Thật thanh tịnh!- Vừa nhìn ngôi nhà nhỏ, Lôi Vi không khỏi trầm trồ.- Thật giống như tiên phủ [4] ở chốn hồng trần.
_ Nương nương quá khen rồi!
Ngoài trời, vừa mới nãy thôi còn là chạng vạng giờ thì đã tối hẳn. Ngôi nhà nhỏ nhanh chóng được thắp sáng bằng những ngọn nến lung linh càng làm cho ngôi nhà cũng như không gian xung quanh mang cảnh sắc hư ảo của chốn liêu trai. Nói chuyện được đôi ba câu, Lôi Vi nhanh chóng cùng Yên Xuân xuống bếp nấu cơm tối. Yên Xuân nói thế nào cũng không đuổi được nàng đi nên đành để nàng phụ giúp mình. Không gian yên tĩnh thi thoảng lại vang lên tiếng ngâm thơ của Thạc Ngạn ở gian nhà trên khiến Lôi Vi có chút xót xa.
_ Muội đưa ra điều kiện như vậy có phải đối với hai người... rất quá đáng không?
Không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình, Yên Xuân quay sang nhìn Lôi Vi.
_ Tại sao Người lại nói như vậy?
Hướng mắt nhìn lên gian nhà trên, lòng Lôi Vi càng chùng xuống vài phần khi nhìn thấy thân ảnh cô đơn có chút bất đắc chí cầm trên tay một quyển sách ngồi bên cạnh ngọn đèn đang nhẹ lay động trong gió. Cái bóng trên tường rất ăn ý với không gian xung quanh mà nhẹ nhàng lay động càng khiến không gian quanh Thạc Ngạn trở nên cô quạnh.
Như đoán được lòng của Lôi Vi, Yên Xuân chậm rãi đặt chảo qua một bên rồi quay về phía nàng.
_ Ta hiểu Quý phi đang nghĩ gì. Quả thật, thời gian đầu khi lựa chọn nơi này sinh sống thứ mà chúng ta cảm nhận được không phải là hạnh phúc. Mà là sự cô đơn và bất đắc chí. Có một chút chán nản! Nhưng chúng ta chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình. Vì cuối cùng, trải qua nhiều chuyện như vậy, chúng ta cũng đã hiểu được điều gì mới thật sự quan trọng với bản thân.
Hướng đôi mắt nhìn phía Thạc Ngạn, đôi mắt của Yên Xuân bỗng trở nên dịu dàng, đong đầy yêu thương.
_ Kỳ thực, khi Người đưa ra điều kiện đó, bọn ta đã suy nghĩ rất kỹ. Ta giữa bị nhốt nơi cung cấm và có được tự do cả đời, ta chọn tự do. Còn chàng ấy... lại không có sự lựa chọn. Vì khi chàng ấy quyết theo ta vào tận cung cấm đã đồng nghĩa với việc... tiền đồ một đời của chàng đã bị hủy rồi. Nói về bất đắc chí không phải là chàng ấy càng bất đắc chí hơn ta hay sao? Vậy nên khi ấy, ta đã không do dự mà đồng ý với Người. Ta muốn ở bên cạnh chàng ấy, không chỉ vì tình yêu ta dành cho chàng mà còn bù đắp phần nào sự bất đắc chí đó của chàng. Chỉ là khi đưa ra quyết định ta không khỏi do dự.
_ Tại sao?- Lôi Vi không khỏi khó hiểu.
_ Là vì Người đó! Chuyện này một khi bại lộ, Hoàng thượng dù có sủng ái Người tới đâu, bao dung Người tới đâu cũng không thể không phẫn nộ. Vì vậy, chúng ta mới chạy xa tới vậy. Người đáng lý ra không nên tới nơi này.
Nghe ra sự bất an trong giọng nói của Yên Xuân, Lôi Vi mim cười an ủi.
_ Tỷ yên tâm đi! Muội rất cẩn thận, không để lộ điều gì bất thường, cùng không cho ai biết hành tung nên Bệ hạ sẽ không biết được đâu.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Yên Xuân chỉ biết thở dài. Năm ấy trong cung xảy ra bao nhiêu là chuyện như vậy mà nàng ấy vẫn ra tay giúp đỡ nàng cùng Thạc Ngạn, không màn an nguy của bản thân, khiến nàng không khỏi cảm kích. Chính bởi vậy hai người sau khi vượt qua ngọn Tĩnh Dương, bèn chạy tới ngoại vi Quang Dương thành. Ở đó một khoảng thời gian, nghe ngóng được tin tức trong cung mà lòng nàng cứ thấp thỏm không yên. Nhất là khi nàng nghe được tin ngôi vị Hoàng hậu khi thuộc về Ngọc Nhạn, lòng nàng chẳng khác nào kiến trong chảo nóng làm Thạc Ngạn vừa tìm mọi cách trấn an nàng vừa phải chạy khắp nơi nghe ngóng tin tức. Đến khi biết chắc rằng, Lôi Vi trong cung không xảy ra chuyện gì, cả hai mới an tâm mà tiếp tục lên đường, chạy thẳng về hướng Bắc, tới Tân Độ thành, dừng chân và ẩn cư ở rừng trúc Cam Lâm này.
Những ngày đầu khi tới nơi này sinh sống thực sự rất vất vả cho cả hai. Chàng vốn con nhà sư gia, nhiều nhất chỉ biết gánh nước, chẻ củi; nàng vốn là tiểu thư khuê các chỉ biết thêu thùa may vá hoặc cắm hoa, chưa từng xuống bếp. Vậy mà nay họ phải làm hết tất cả những công việc mà trước đó họ chưa từng làm. Dựng nhà, trồng trọt, nấu nướng, lau chùi... họ phải làm mọi thứ. Tuy đã xác định từ trước, nhưng khi đối diện với thực tế rằng họ từ xuất thân là trâm anh danh môn [5], vinh hiển gia tộc [6] của chốn kinh kỳ nay trong tay không có bất cứ thứ gì, họ không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Phải tới khi cuộc sống của họ dần ổn định, đi vào quỹ đạo, họ mới cân bằng tâm lý trở lại. Nhìn vào thành quả cho bao cố gắng, họ không khỏi mỉm cười hài lòng vì cuối cùng họ cũng đã có được cuộc sống mà mình muốn có.
Một năm sau đó, họ chính thức kết nghĩa phu thê trước sự chứng giám của trời đất cũng như của các vị thần linh. Sau đó Yên Xuân hoài thai, mang trong mình giọt máu cũng như kết tinh tình yêu của cả hai. Chín tháng mười ngày sau, đứa trẻ ấy ra đời, là một nữ nhi yêu kiều với đôi mày thanh tú, cặp mắt sáng, cái mũi hơi hếch lên đầy cao ngạo. Đứa trẻ như luồng sinh khí mới của gia đình nhỏ, giúp hai người càng gắn bó với nhau hơn, tình cảm cũng càng nồng thắm hơn.
Song trong lòng hai người ai cũng có tâm sự của riêng mình. Lúc ra đi, ai cũng quyết liệt, không một lần quay đầu nhìn lại. Tới khi đi xa rồi, cuộc sống đã ổn định rồi họ mới có thời gian bình tĩnh mà suy nghĩ kỹ càng. Đối với với Yên Xuân đó là an nguy của Triệu phủ, của phụ mẫu. Đối với Thạc Ngạn đó là vinh nhục của gia tộc. Tâm sự của hai người tuy có khác nhau nhưng đều tựu chung một chỗ đó là đạo làm con.
Kiếp này, họ xem như đã trở thành những đứa con bất hiếu. Nhưng tâm sự của Yên Xuân còn có lối ra, chỉ cần chịu khó dò la tin tức là sẽ ra ngay; còn tâm sự của Thạc Ngạn lại không đơn giản như vậy. Nàng biết, nàng luôn biết, nó như một tảng đá vĩnh viễn đè nặng trong lòng chàng, không cách gì gỡ xuống được. Nàng cũng không biết làm sao ngoài cách quan tâm tới chàng hơn, chăm sóc chàng chu đáo hơn những mong có thể xoa dịu được phần nào trái tim của chàng.
Hỉ Xuân chào đời cũng khiến tâm tình của Thạc Ngạn tốt hơn. Từ ngày có nhi nữ, cả hai cùng nhau nuôi nấng đứa trẻ và bảo ban con nên người. Cả hai dành trọn tình yêu thương cho đứa con thơ cũng chính vì vậy những vướng mắc trong cuộc sống dần dần được giải tỏa...
Ngày qua tháng lại, đứa trẻ dần lớn khôn, dưới sự chăm sóc của hai người Hỉ Xuân cũng dần hiểu chuyện hơn mang lại niềm vui cho cả nhà. Nhờ vậy, tâm tình của Thạc Ngạn cũng tốt dần lên. Từ đó cả nhà luôn tràn ngập tiếng cười của sự yêu thương. Có lần, vào một đêm thu, sau khi ru Xuân Nhi đi ngủ, cả hai ngoài hiên nhà vừa uống rượu vừa thưởng nguyệt lại vừa ngâm thơ. Nhìn gương mặt có phần đăm chiêu của chàng, Yên Xuân không kìm được bằng hỏi rằng, chàng có từng hối hận. Mỉm cười nhìn nàng, chàng chỉ trả lời đơn giản mấy câu:
“_ Ta tuy từng có cảm giác bất mãn, bất đắc chí nhưng tuyệt chưa từng hối hận.- Chất giọng của Thạc Ngạn rất êm tai và đầy yêu thương.- Xuân Nhi! Trước kia là nàng, giờ có thêm Tiểu Xuân Nhi, mẫu tử nàng chính là sinh mệnh của ta.”
Nghe câu trả lời ấy của chàng, lòng nàng cảm động khôn xiết. Mỗi lần nhớ lại đều không kiềm được mà nở nụ cười thật tươi...
Sau một hồi nấu nướng, cơm tối cuối cùng đã được dọn lên bàn. Nhìn Yên Xuân nấu nướng, Lôi Vi càng thấm thía hơn câu nói, thời gian có thể làm thay đổi nhiều thứ. Đúng vậy! Từ một tiểu thư khuê các chốn danh môn, không phải đụng tay vào bất cứ điều gì, thời gian đã khiến Yên Xuân trở thành một nữ nhân có thể quán xuyến được tất cả mọi việc trong gia đình, trở thành một nữ nhân đảm đang, biết lo cho phu quân cũng như hài tử.
Quả thật, thời gian có sức mạnh ghê gớm!
Sau giờ cơm tối, phu thê Yên Xuân sắp xếp cho Lôi Vi một căn phòng nhỏ được bày trí đơn giản, trang nhã ngay gần phòng của Tiểu Yên Xuân. Đêm trong rừng mang theo hương vị thanh mát và có chút lành lạnh của mùa đông như gợi nhớ lại trong nàng không biết bao nhiêu kỷ niệm xưa cũ đã được phủ mờ bởi lớp bụi của thời gian. Mùa đông lạnh giá năm ấy, khi Phúc Tuần không có trong Đông cung, là Yên Xuân đã đứng ra nói đỡ cho nàng trong buổi tiệc mừng sinh thần của Hứa Thủy Trúc. Tuy chỉ là mấy câu nói đỡ lại bị Hoặc Tương Nguyệt xem trời bằng vung kia gạt phắt qua một bên. Nhưng đối với một người thân cô thế cô đang lâm vào tình cảnh ấy thật sự rất đáng quý. Phần ân tình này, nàng không sao quên được.
Sau này khi phát hiện ra chuyện của Yên Xuân và Thạc Nhạn, nàng cũng có tức giận, phẫn nộ nhưng Lôi Vi không phải là người không hiểu đạo lý. Những người có tình, nên được ở bên nhau! Vậy là nàng tìm cách giúp đỡ họ, tuy rằng tới phút cuối kế hoạch có sự thay đổi lớn nhưng cuối cùng đã thành công, hai người cuối cùng đã được ở bên nhau, Phúc Tuần khi không thấy Yên Xuân đâu cũng tin vào lời giải thích của nàng và Thái y, không một chút nghi ngờ. Hoặc có thể là... chàng không muốn nghi ngờ nàng. Mấy năm nay, tình cảm của Phúc Tuần dành cho nàng vẫn nồng đượm như vậy. Nàng thật không biết, nếu chàng biết rõ chân tướng sự việc, chàng sẽ có thái độ gì? Việc nàng đã làm, nàng không hối hận, chỉ là Yên Xuân nói gì đi nữa cũng là phi tần của chàng, nếu biết được chuyện này, chàng sẽ tổn thương tới mức nào? Nàng thật không dám tưởng tượng.
“Phạch... phạch...”, có tiếng vỗ cánh thu hút sự chú ý của Lôi Vi. Một chút chim bồ câu trắng nhỏ xinh đầu trên khung cửa sổ, cái cổ không ngừng quay qua quay lại như đang tìm kiếm điều gì. Nàng nhận ra con bồ câu này. Sớm nay trước khi rời khỏi chỗ Phi Đào, nàng có dặn nàng ấy, nếu có xảy ra chuyện gì nhớ viết thư bồ câu gửi cho nàng. Vừa mới đi được một ngày mà đã xảy ra biến gì rồi sao? Không suy nghĩ nhiều, Lôi Vi nhanh chóng ôm con bồ câu rồi lấy thư ở dưới chân trái lên đọc. Trong thư chỉ viết mấy chữ nhưng cũng đủ khiến nàng vừa mừng vừa lo. Nhanh chóng đốt thư đi, nàng chậm rãi đóng cửa sổ lại rồi sau đó ngáp một hơi dài. Xem chừng sức lực hôm nay đã cạn rồi. Chuyện này có muốn gấp cũng không gấp được. Thôi thì chuyện đâu vẫn còn có đó.
*
Hoàng Viêm quốc, Đại Đô Đốc phủ
Cả sảnh đường lặng ngắt như tờ. Tuy không ai trong hai người nói với nhau câu nào nhưng trong không khí rõ ràng đã nhìn thấy sự căng thẳng lên tới tột đỉnh.
Đứng đối diện A Sáng vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Từ sau hôm đó, Cổ Hoành Thương vẫn đối xử với chàng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Vẫn cho phép chàng theo hầu bên cạnh mình, vẫn cho chàng cùng huynh đệ trong Cổ phủ luyện tập võ công... Duy chỉ có một sự thay đổi đó chính là không giao cho chàng những việc quan trọng nữa. Người khác có hỏi, ông chỉ nói đơn giản là đã giao cho chàng việc khác. Cổ Hoành Thương đang dò xét chàng, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của chàng!
_ Đại Đô Đốc chắc hẳn đã có câu trả lời của mình?
Chậm rãi cất giọng hỏi, A Sáng phá tan đi bầu không khí im lặng của hai người. Đúng vậy! Hôm nay ông sai người cho gọi chàng, chắc chắn là đã có câu trả lời cho chàng. Chàng thực hy vọng đó là cái gật đầu đồng ý của ông. Sống trong Cổ phủ mấy năm, tiếp xúc với Cổ Hoành Thương trong một thời gian dài, hiểu được phần nào tính cách của ông, chàng thật không mong bản thân phải đối đầu với ông trên sa trường....
_ Nếu câu trả lời của ta là không thì Người tính sao?
Vừa nói, Cổ Hoành Thương vừa vuốt chòm râu bạc của mình. Đôi mắt sáng quắc của ông nhìn xoáy vào đôi mắt của A Sáng tựa hồ muốn tìm ra sự thay đổi nhỏ nhất nơi chàng.
_ Ngài không đồng ý?- A Sáng có chút ngờ vực hỏi.
Cổ Hoành Thương im lặng không trả lời.
_ Vậy, Cổ Đại Đô Đốc, xin thứ lỗi! Ta không còn cách nào khác.- Trong chất giọng của A Sáng có sự bất đắc dĩ.
Ẩn ý trong câu nói của A Sáng, Cổ Hoành Thương hoàn toàn hiểu.
_ Người chắc chắn bản thân có thể giết được ta?
Tuy là câu hỏi nhưng rõ ràng mang tính khẳng định trong ấy. Cổ Hoành Thương là ai? Là mãnh hổ tướng của Tụ Thủy làm sao có thể bị giết chết một cách dễ dàng?
_ Ta không chắc!- A Sáng chậm rãi trả lời.- Nhưng ta chắc chắn một điều, ta không thể để kế hoạch bị bại lộ hoặc bị phá hỏng, nên nếu Ngài không chịu hợp tác, ta không thể không ra tay.
Khóe miệng của Cổ Hoành Thương hơi câu lên tạo thành một nụ cười. Người đứng đối diện ông khi nhân từ thì không ngại giúp đỡ người khác nhưng khi tàn nhẫn thì tuyệt không mềm lòng. Rất có khí chất của một người làm nên đại nghiệp chỉ đáng tiếc...
Không nói gì, Cổ Hoành Thương ném về phía A Sáng một thanh kiếm. Nhận kiếm, chàng không khỏi ngạc nhiên nhìn ồng.
_ Trong vòng một trăm chiêu, nếu ngươi thắng ta, ta sẽ giúp ngươi.
Một trăm chiêu? Dù có đấu tới hai trăm chiêu hay nhiều hơn nữa e rằng chàng cũng khó lòng đánh bại Cổ Hoành Thương chứ đừng nói tới chuyện chỉ trong vòng một trăm chiêu thế này. Nhưng chàng chẳng còn sự lựa chọn nào khác! Chàng không muốn đối đầu với Cổ Đại Đô Đốc ở chốn yên trần càng không muốn gây nên nạn diệt môn cho một gia đình trung quân ái quốc. Vậy nên, chàng phải thắng!
Không chần chừ, A Sáng nhanh chóng tuốt kiếm rồi xuất chiêu. Hết chiêu này tới chiêu khác được A Sáng tung ra Cổ Hoành Thương dễ dàng tránh được hoặc chống trả lại. Nhìn thoáng qua, A Sáng có thể biết rằng, Cổ Hoành Thương đang chờ thời cơ để ra tay. Và với sức lực của ông, chỉ chưa đầy mười chiêu là có thể hạ được chàng. Chính bởi vậy, A Sáng phải vừa ra chiêu vừa quan sát cẩn thận từng chiêu thức của Cổ Hoành Thương.
Nhưng dù có cẩn thận quan sát tới đâu cũng sẽ có lúc bỏ sót. Cổ Hoành Thương đã lựa chọn thời cơ thích hợp để tung chiêu. Và chỉ với một chưởng vào vai, ông đã khiến chàng phải lảo đảo lùi về sau mấy bước. Chống kiếm xuống đất, chàng ngước nhìn vị Đại Đô Đốc cao sừng sừng tựa như một ngọn núi vững chãi mà e rằng cả đời này chàng khó có thể bì được. Song, là một binh sĩ, chàng không cho phép bản thân mình nhụt chí. Giữ chặt thanh kiếm vận hết sức bình sinh để đứng lên.
_ Bỏ cuộc đi!- Chất giọng Cổ Hoành Thương trầm thấp nhưng rất có uy lực.- Có đánh đủ một trăm chiêu, ngươi cũng không đánh thắng được ta.
Nhìn thẳng vào đôi mắt của A Sáng, Hoành Thương nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt của chàng. Đôi mắt rực lửa như muốn thiêu đốt cả dãy núi.
_ Chưa tới cuối cùng, ta tuyệt đối không bỏ cuộc.
Dứt câu, A Sáng giữ chặt thanh kiếm rồi chậm rãi đứng lên. Hít một hơi thật sâu vào khoang phổi, chàng nhanh chóng tuốt kiếm rồi một lần nữa xông về Cổ Hoành Thương. Lần này, ông liên tục tung chiêu, chiêu nào chiêu nấy cũng hiểm hóc khiến chàng không có cơ hội phản công trở lại. Đến cuối cùng, ông tung một cú đấm xóc vào bụng từ dưới lên khiến chàng ngã nhào ra đất.
_ Như thế này, Người đã hài lòng rồi chứ?- Chất giọng của Cổ Hoành Thương trầm tĩnh.
Đúng vậy! Vừa rồi hai người đã đánh đủ một trăm chiêu. Trong một trăm chiêu đó tuy A Sáng đã nắm bắt cơ hội rất tốt cũng như có lúc khiến Cổ Hoành Thương gặp bất lợi nhưng chàng vẫn không tài nào quật ngã được mãnh hổ tướng của Tụ Thuỷ.
_ Ta thua rồi!
Đứng thẳng người, phủi hết lớp bụi trên người, A Sáng chậm rãi thừa nhận thất bại của mình. Cùng lúc này, cửa lớn của sảnh đường chậm rãi mở ra, tia sáng chếnh choáng bên ngoài chậm rãi tràn vào phòng khiến cả căn phòng trở nên ấm áp lạ thường. Vẫn giữ nét mặt bình tĩnh như nước, chàng chậm rãi quay người, bước thẳng về phía cửa.
_ Ta đồng ý với Người...
- ---------------------------------------------
* Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu, tại địa nguyện vi liên lý chi: Hai câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Dịch nghĩa là:
“Trên trời nguyện làm chim lìa cánh, dưới đất nguyện làm cây lìa cành
[1] Chất tử hoặc điệt tử: cách xưng hô, cách gọi con cháu nói của người ngang hàng với cha mẹ. Cháu hoặc cháu trai gọi là chất tử (điệt tử), cháu gái gọi là chất nữ (điệt nữ)
[2] Phu tử: thầy dạy.
[3] Tứ đức: công- dung- ngôn- hạnh.
** Bài Nhật nguyệt kì 1 thuộc phần Bội phong- Quốc phong của Kinh Thi do Khổng Tử sưu tầm và biên soạn. Dịch nghĩa:
“Hai vầng nhật nguyệt,
Đã từng rọi chiếu mặt đất.
Nay lại có người như chàng,
Chẳng lấy đạo nghĩa xưa mà cư xử với ta.
Làm sao chàng định tâm chí được (khi chàng đã mê loạn rồi)?
Sao đối với ta, chàng không đoái tưởng đến?”
Câu chuyện phía sau bài thơ này, mọi người có thể lên thivien tìm hiểu.
[4] Tiên phủ: nơi tiên ở.
[5] Trâm anh gia môn: nhà quyền quý.
[6] Vinh hiểu gia tộc: gia tộc vẻ vang.
- ----------------------------------
Hết chương 171