Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 133: Chương 133: Thế cuộc định sẵn




Ánh trăng ảo diệu đang chầm chậm trôi trên bầu trời đêm. Phía xa, những đám mây hình vẩy cá đang lượn lờ trôi. Nó chậm rãi, kiên nhẫn chờ thời cơ thích hợp để nuốt trọn lấy vầng thái dương của ban đêm, để khiến mặt đất thực sự chìm trong đêm tối.

Ngước lên nhìn bầu trời không một ngôi sao chỉ đường, Sở Thịnh Hòa không khỏi thở dài. Tiếng thở dài nghe thật não nề, tái tê làm sao. Đến giờ, ông vẫn chưa dám tin những gì Túy Nguyệt, nhi nữ của ông kể là sự thật. Ông thật sự không dám tin. Những điều ấy quả thật quá khinh khủng đối với ông. Làm sao ông có thể tin được.

Thế nhưng, từng lời từng chữ Túy Nguyệt đã nói với ông lúc chiều cứ vang vọng mãi trong đầu, khiến ông không thể nào quên được...

“_ Không thể nào có chuyện đó được!- Chất giọng của Sở Thịnh Hòa đầy gây gắt.

_ Phụ thân! Nhi nữ biết, Người sẽ không tin chuyện này, nhưng những gì nhi nữ nói đều là sự thật.- Băng Tư phải giữ vững chất giọng của mình để không bị run.- Năm ấy, Mục Thạc Nhân, tức mẫu thân Người, mang thai Người đúng vào quãng thời gian nội tổ khảo đi vắng, không thể ở bên cạnh chăm sóc mẫu tử Người. Trong thời gian hoài thai người, Sở phu nhân đã bị động thai khi. Đến ngày hạ sinh, Sở phu nhân bị băng huyết suýt mất mạng nhưng may được đại phu cao tay cứu chữa. Song Đặng Nhậm Hoan, Sở nhị phu nhân đã lợi dụng điều này mà tìm cách hại Sở phu nhân. Vì Sở phu nhân chết không lâu sau khi hạ sinh Người, nên ai cũng nghĩ Sở phu nhân chết là do di chứng của hậu sản [1].

Nhìn phụ thân mình ngồi bàng hoàng một chỗ, Băng Tư không khỏi nhói đau. Dù có cố nói giảm nói tránh thế nào, sự thật một khi đã được phơi bày ra vẫn luôn khiến người khác đau thắt ruột gan. Và đối với phụ thân nàng, điều này thực sự quá sức tưởng tượng. Sống từng này tuổi đầu, chưa một lần nghi ngờ người đã dưỡng dục mình. Vậy mà giờ lại phát hiện ra người đó chính là người đã hại chết mẫu thân của mình. Thử hỏi mấy ai đủ tự tin mà vỗ ngực nói rằng mình vẫn vững vàng?

_ Phụ thân!- Vừa quỳ xuống, Băng Tư vừa thưa.- Nhi nữ biết chuyện này là một đả kích rất lớn đối với Người. Nhưng...sự thật vẫn mãi là sự thật. Nội tổ mẫu...thật sự...đã ra tay...hại chết mẫu thân của Người.

_ Nguyệt Nhi! Con bảo phụ thân làm sao có thể tin chuyện này là thật đây. Người đã dưỡng dục ta lại là người hại chết mẫu thân ta. Con bảo, phụ thân sao có thể tin đây là sự thật được chứ?

Chất giọng của Sở Thịnh Hòa như nghẹn ứ lại. Những gì Túy Nguyệt vừa nói, ông không thể phớt lờ. Song lại càng không dám tin đó là sự thật. Làm sao ông có thể tin được?

_ Phụ thân! Hầu gia đã giúp nhi nữ điều tra và tìm ra chứng cứ.- Vừa nói, Băng Tư vừa cho tay vào tay áo.- Sở dĩ nhi nữ không đưa chứng cứ ra cho phụ thân xem, bởi nhi nữ nghĩ, dù chuyện này rất khó chấp nhận nhưng phụ thân sẽ tin những gì nhi nữ nói. Song xem ra, nhi nữ buộc lòng phải làm thế.

Gắng kiềm sự đau đớn, Băng Tư chậm rãi để bằng chứng lên bàn rồi lùi ra sau hai bước.

_ Tất cả các chứng cứ về cái chết của Mục Thạc Nhân, về hai vụ án oan của Thân Tuyết Thảo cũng như của mẫu thân nhi nữ đều nằm ở đây. Phụ thân! Người tin cũng được, không tin cũng không sao. Nhi nữ không thể để mẫu thân của mình chết không nhắm mắt được.

Dứt câu, Băng Tư cung kính cúi chào phụ thân của mình rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Trong bước chân của nàng có ẩn giấu sự ngập ngừng. Dường như nàng vẫn còn điều muốn nói song chưa nói hết...

Một mình Sở Thịnh Hòa ngồi đó thẫn thờ với loạt bằng chứng xác thực nằm ngay ngắn trên bàn mà lòng đầy hoang mang, bàng hoàng.”

Ánh trăng trong suốt một màu dần bị đám mây hình vẩy cá nuốt trọn để rồi đến một tia sáng cũng bị bao phủ bởi màn đêm dài bất tận. Từng mảng ký ức hiện về như từng nhát dao đâm vào tim của Sở Thịnh Hòa. Những điều ông tin tưởng bao lâu nay bỗng chốc vỡ vụn. Tất cả chỉ là những điều giả dối được che đậy một cách hoàn mỹ bằng sự dịu dàng, thông tuệ. Càng nghĩ càng đau lòng.

Hít một hơi đầy căng, Sở Thịnh Hòa chậm rãi cước bộ ra hoa viên ngay phía trước. Vừa đi, ông vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Chuyện này không thể qua loa, đại khái được. Ông cần phải tỉnh táo để nhìn nhận và xâu chuỗi mọi việc lại với nhau. Bằng không ông sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Bước chân cứ thế bước đi không chủ đích. Chẳng mấy chốc, ông đã dến trước của phòng của Sở lão Thái thái, người mà cả chục năm nay ông vẫn gọi hai tiếng “mẫu thân“. Mất mẫu thân từ thuở còn nằm nôi và được dưỡng mẫu chăm sóc, ông đã sớm xem Người là mẫu thân của mình, một lòng hiếu kính với người xem như là tận hiếu với mẫu thân ruột của mình. Ấy vậy mà chỉ trong chưa đầy một canh giờ tất cả mọi thứ như bị đảo lộn, khiến ông không thể nào tưởng tượng được. Mọi chuyện diễn biến quá nhanh. Ông chưa kịp chuẩn bị tinh thần để sẵn sàng đón nhận sự đả kích lớn thế này. Đã từng này tuổi đầu rồi nhưng đây là lần đầu tiên ông bị đẩy vào trường hợp bế tắc, không có một ánh sáng như thế này.

_ Lão gia!- Tiếng tỳ nữ nhẹ nhàng vang lên.- Lão gia đến tìm gặp lão Thái thái có chuyện gì không ạ?

Khẽ giật mình, Sở Thịnh Hòa quay về phía tỳ nữ. Đôi mắt ông nhanh chóng dịch chuyển về phía sau nàng ta, nơi ngôi nhà đang đóng cửa im lìm.

_ Dưỡng mẫu của ta đã đi nghỉ chưa?

_ Thưa Lão gia! Lão Thái thái đã nghỉ ngơi rồi ạ!

_ Được rồi! Không có chuyện gì đâu. Ta chỉ đến thăm Người một lúc. Ngươi đừng làm kinh động, hãy để dưỡng mẫu của ta nghỉ ngơi.

Nữ tỳ kia cung kính vâng một tiếng rồi theo lệnh của Sở Thịnh Hòa trở về chỗ cũ. Nhìn lại nơi nghỉ của dưỡng mẫu mình một lần nữa, ông chậm rãi rời đi mà trong lòng có không biết bao nhiêu là ngổn ngang...

*

Thanh âm cuối cùng của bản Long Vi thần thoại nhẹ nhàng vang lên rồi chậm rãi tan vào hư vô khiến bầu không khí cứ vậy chìm dần vào trong im lặng. Vừa đưa tay giữ những sợi dây đàn bình ổn trở lại, Phúc Tuần vừa đưa mắt nhìn ra cửa lớn. Chờ đợi bao giờ cũng khiến cho người ta có cảm giác ngày dài lê thê. Thật sự là mệt mỏi! Nếu không phải hôm nay triều đình Yên Khâu đưa ra quyết định cuối cùng về việc có nên liên minh với Tân Thục hay không, chàng nhất định sẽ không ngồi yên một chỗ như thế này. Chàng vừa nghĩ ra được một cách hay có thể giúp Lôi Vi khôi phục lại trí nhớ. Vậy nên chàng thực sự nóng lòng muốn tìm gặp nàng.

Còn nhớ cách đây mấy ngày trước, khi chàng kể cho Lôi Vi nghe về chuyện của hai người tại ngọn đồi nhỏ trên núi Vân Đoan, chàng dường như đã nhìn thấy những chuyển biến tích cực của nàng. Chàng để ý thấy nàng chau mày liên tục tựa hồ nàng đang cố gắng nhớ lại điều gì đó. Thi thoảng, chàng nghe thấy nàng thở dồn dập chứng tỏ nàng đang rất tập trung và cố hết sức để nhớ lại mọi việc. Và đến khi phải chia tay, khi chàng hôn nàng một nụ hôn thật sâu, nàng cũng không hề phản kháng hay có bất kỳ hành động né tránh nào. Nụ hôn cứ vậy, đến rất tự nhiên và được nàng đáp lại một cách trọn vẹn khiến trái tim chàng cứ nhảy múa liên tục. Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, khóe môi chàng đều không tự chủ được mà cong lên, tạo thành nụ cười thật tươi.

Tiếng bước chân vội vã, dồn dập lập tức thu hút sự chú ý của chàng. Ngước lên nhìn, chàng thấy Tiểu An Tử đang chạy vội vào trong. Chậm rãi đứng lên, chàng nhanh chóng tiến về phía cửa.

_ Thế nào rồi?- Phúc Tuần hỏi ngay khi Tiểu An Tử vừa đến cửa.

_ Hồi Điện hạ! Anh Đức Hoàng đế đã phê chuẩn rồi ạ.

Nghe câu trả lời của Tiểu An Tử, Phúc Tuần thở phào nhẹ nhỏm. Vậy là mọi việc đã dược tiến hành thuận lợi. Giờ chỉ cần thảo một bảng tấu, hai bên đóng dấu vào là xong. Chuyện này, chàng phải làm càng nhanh càng tốt, tránh để các quần thần làm lung lay quyết định của Hàn Phong cũng tránh để việc chàng gặp gỡ Lôi Vi bị phát giác trong thời gian này. Bằng không, chàng sẽ khó bề đưa nàng trở về Tân Thục.

Nhất định, cả hai việc này phải được tiến hành thuận lợi. Bằng không...hậu quả sẽ rất khó lường.

_ Tiểu An Tử!- Quay về phía Tiểu An Tử, Phúc Tuần vội gọi.- Lại đây!

Tiểu An Tử lúc này đang bận việc, nghe chủ tử của mình gọi, hắn lập tức chạy tới. Và chẳng biết chàng đã nói chỉ thấy hắn gật đầu lia lịa, miệng thì vâng vâng dạ dạ liên tục.

_ Ngươi rõ chưa?

_ Vâng ạ!

_ Vậy ngươi đi chuẩn bị đi. Nhớ mọi chuyện phải làm xong càng sớm càng tốt.

Vâng một tiếng, Tiểu An Tử vội chạy đi lo việc. Phúc Tuần cũng nhanh chóng về thư phòng, chuẩn bị mọi thứ để đến Thanh Đức điện gặp Hàn Phong.

*

Đêm tĩnh lặng! Dù đang là rằm nhưng bầu trời không có lấy một tia sáng nào cho thấy sự tồn tại của ánh trăng. Đơn giản là bởi nó đã bị những áng mây đen nuốt chửng tựa như nuốt một con mồi từ bao giờ.

Không có ánh trăng, cả mặt đất chìm vào trong hôn ám. Gió nhẹ thổi càng khiến đêm đen trở nên đáng sợ. Vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trái tim Lôi Vi không hiểu sao lại đập nhanh liên tục, cảm thấy bất an vô cùng. Điều hòa lại nhịp thở, nàng nghiêng đầu, tựa người vào khung cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa.

Hàn Phong dạo gần đây vẫn nói cười vui vẻ với nàng nhưng chú ý vào từng cử chỉ, từng hành động của chàng, nàng nhận ra chàng dường như có chuyện. Song nàng thực sự không dám tìm hiểu nhiều.

Cách đây khoảng hai ngày trước, Lôi Vi nghe đám người hầu trong Phương Yên cung nói, Yên Khâu và Tân Thục cuối cùng cũng đã trở thành đồng minh với nhau để đề phòng Hoàng Viêm quốc ở phía Bắc của tộc người Hạ. Vậy là xem ra, chẳng còn bao lâu nữa Phúc Tuần sẽ phải rời khỏi Yên Khâu, trở về Tân Thục. Phải chăng vì việc này mà Hàn Phong đang ngày một nôn nóng và mất dần kiên nhẫn? Suy đi tính lại, nàng vẫn cảm thấy nên thông báo cho Phúc Tuần một tiếng, vậy là sáng nay, nàng bèn sai Hân Di lén trở về Hoàng cung đến chỗ ở của Phúc Tuần để đưa thư cho chàng.

Mọi việc đều tiến hành thuận lợi song không hiểu sao, lòng nàng cứ cảm thấy bất an vô cùng. Rõ ràng điều nàng làm là đúng nhưng nàng lại cảm thấy có lỗi. Nàng cảm thấy có lỗi với Hàn Phong vô cùng. Bởi chàng đã không quản ngại đường xa cũng như nguy hiểm để đến Tân Thục tìm nàng rồi đưa nàng về chăm sóc, chữa bệnh cho nàng. Ấy vậy mà nàng lại phụ lại tấm lòng đó của chàng. Thế nhưng, nàng chỉ có một trái tim. Nàng không thể nào làm khác được.

_ Hàn Phong! Muội xin lỗi!- Lôi Vi không giấu được tiếng thở dài.

_ Hoàng thượng vạn tuế! Vạn...

_ Đứng lên đi!

Bên ngoài tiếng Hân Di và Hàn Phong vọng vào khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Một cách mau mắn, nàng trở lại giường rồi nằm xuống giả vờ ngủ. Cảm giác tội lỗi dâng lên thiệt sự khiến nàng không có đủ dũng khí để đối diện với chàng. Dẫu biết không thể nào trốn chàng song quả thật bây giờ, nàng không dám đối diện với chàng. Thôi thì đành chờ đến một hoặc hai ngày nữa, khi tâm trạng của nàng ổn định trở lại, nàng sẽ đối diện với chàng vậy.

Tiếng bước chân đều đều phát ra mỗi lúc một lớn và gần khiến Lôi Vi biết được rằng Hàn Phong đang có mặt bên trong phòng của mình. Khép thật chặt đôi mắt, nàng điều hòa lại nhịp thở sao cho bình ổn...Một bên mềm bị kéo nhẹ, không cần mở mắt ra nàng cũng biết chàng đang ngồi ngay bên cạnh...

Ngắm thật kỹ gương mặt thanh tú đang khép chặt đôi mắt, Hàn Phong nhẹ nhàng vươn tay ra vuốt ve đôi gò má của nàng. Đôi gò má hây hây đỏ tựa như bông hoa khiến người khác thật sự không thể không siêu lòng. Đôi môi nàng hơi he hé tạo thành một nụ cười e ấp làm người đối diện mãi ngẩn ngơ. Giữa muôn vàn mỹ nhân mặt thoa da phấn chốn hậu cung, Lôi Vi thật khác biệt! Nàng tuy không thể xem là xinh đẹp nhất. Song nàng lại có nét dễ thương, trong sáng khó tả. Nét đẹp ấy của nàng hoàn toàn tự nhiên, không cần phải tô điểm thêm bất kỳ loại son phấn nào. Bởi nếu trang điểm không khéo sẽ khiến vẻ đẹp tự nhiên của nàng trở nên xấu đi.

Ngón tay cái của Hàn Phong nhẹ nhàng mân mê khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng. Trái tim chàng đập liên hồi những nhịp đập yêu thương. Thế nhưng môi chàng lại không thể nào nở lấy một nụ cười.

_ Vi Vi...tại sao...tại sao chứ?

Nói đoạn Hàn Phong nhanh chóng cúi người xuống. Rất nhanh sau đó, đôi môi chàng đã quấn lấy đôi môi nàng, quấn chặt không rời. Mọi cảm xúc của chàng như bùng nổ trong nụ hôn ấy. Mãnh liệt. Quyết đoán. Chân thành. Tất cả đều quyện chặt vào nhau...

Nằm bên dưới, Lôi Vi sớm đã thất kinh khi Hàn Phong hôm nay lại mạnh bạo đến vậy. Nghe trong hơi thở, nàng đoán rằng chàng đã uống không ít rượu. Lưỡi của chàng nhanh chóng khuấy đảo khoang miệng và quấn chặt lấy lưỡi của nàng khiến nàng nhanh chóng cảm thấy khó thở vô cùng. Nàng vội đưa tay lên chống đỡ và đẩy chàng ra nhưng tay chàng đã vội khóa tay nàng lại khiến nàng không thể nào nhúc nhích. Càng lúc chàng càng được đà lấn tới. Từ môi, nụ hôn của chàng dần kéo dài xuống hõm cổ, bờ vai của nàng...

_ Hàn...Hàn Phong!- Lôi Vi khó nhọc nói.- Huynh...huynh say...say rồi. Mau thả muội ra đi!

Hít một hơi thật sâu, Hàn Phong vội buông Lôi Vi ra rồi nhanh chóng cởi bỏ hết lớp áo ngoài của mình.

_ Ta không say!- Nhìn thật sâu vào mắt Lôi Vi, Hàn Phong khẳng định chắc nịch.- Cát Lôi Vi! Ta nói cho nàng biết, chưa bao giờ ta tỉnh táo như lúc này.

Nói đoạn, Hàn Phong lại lao vào ôm lấy Lôi Vi mặc kệ nàng ra sức giẫy dụa. Một tay khóa chặt đôi tay của nàng, tay còn lại chàng tìm xuống váy của nàng rồi lần vào trong mặc kệ nàng đang đạp tứ tung. Dọc theo đùi của nàng, tay chàng đi đến đâu lập tức để lại lửa đến đó. Rất nhanh chóng chàng xé toạc bộ y phục mỏng mảnh trên người nàng, chỉ để lộ độc nhất dải yếm đỏ che thân. Hành động của chàng khiến nàng không khỏi hoảng sợ. Gương mặt nàng cắt không còn giọt máu.

_ Thả muội ra! Hàn Phong! Huynh thả muội ra!

Hàn Phong càng mạnh bạo bao nhiêu, quyết liệt bao nhiêu, Lôi Vi càng hoang mang sợ hãi bấy nhiêu. Rất nhanh chóng, những hình ảnh tưởng chừng đã bị vùi sâu lại có cơ hội sống dậy khiến mồ hôi của nàng túa ra mỗi lúc một nhiều. Buổi tối hôm ấy nếu không phải Trương Trình Lượng đi ngang qua đúng lúc, nàng đã sớm bị biến thành một tờ giấy nhàu nhĩ, vĩnh viễn không thể xứng đáng với Phúc Tuần. Hình ảnh của những kẻ đó lại hiện lên ngay trước mắt nàng tựa như âm hồn bất tán.

_ Thả muội ra! Hàn Phong! Thả muội ra! Thả muội ra! Hàn Phong!

Nghe thấy tiếng gào khóc của Lôi Vi, Hàn Phong lập tức dừng lại. Đến lúc này chàng mới thấy cả gương mặt nàng đã ướt đẫm nước mắt. Chàng vừa buông nàng giây trước, giây sau nàng đã vội nép vào một góc giường rồi kéo mền lên cao. Tiếng nấc thoát ra liên tục khiến chàng không khỏi xé lòng.

“_ Nếu vị tướng quân đó không tới kịp...e rằng Cát cô nương sớm đã không còn sự trinh bạch.”

Lời bẩm tấu của Triệu Trung năm nào chợt vọng lên trong đầu chàng khiến chàng nhận ra được tình trạng của Lôi Vi hiện giờ. Đến lúc này chàng mới nhận ra, hành động của mình vừa rồi chẳng khác những tên biến thái kia là bao.

_ Vi Vi!- Vội quay về phía Lôi Vi, chất giọng của Hàn Phong dịu dàng hết mức.- Lại đây nào! Nàng đừng sợ!- Vừa nói, chàng vừa đưa tay về phía nàng.- Ta sẽ không làm gì nàng đâu.

Hàn Phong càng tiến lại gần, Lôi Vi càng lùi vào góc giường và kéo mềm lên càng cao. Dù đã cố gắng như tiếng nấc của nàng vẫn thoát ra mỗi lúc một nhiều.

_ Vi Vi!- Chất giọng của Hàn Phong ít nhiều lộ ra sự bi thống.- Là ta không tốt! Ta xin lỗi!

_ Huynh ra ngoài đi! Muội không muốn gặp huynh lúc này!

Bàn tay đang đưa về phía trước bỗng nhiên chới với. Nụ cười gượng gạo bỗng chốc khô cứng. Đôi mắt của Hàn Phong lộ rõ đau khổ. Chỉ vì một chút men rượu mà chàng đã tự biến mình thành một tên biến thái trong mắt nàng.

_ Vậy được! Nàng hãy nghỉ ngơi đi!

Nhìn Lôi Vi một lần nữa, Hàn Phong chậm rãi cầm quần áo rồi đứng lên bước từng bước ra khỏi phòng. Dáng đi của chàng lộ rõ sự cô độc không sao nói được. Đó dường như đã là sự cách mặc định cho chàng từ thuở vừa mới lọt lòng. Làm thế nào cũng không cũng không thể xóa bỏ được. Chỉ có thể mang theo cho tới lúc rời khỏi thế gian này...

Lúc chiều, nếu không phải chàng tình cờ nhìn thấy Hân Di vào cung và đi theo nàng tỳ nữ này đến chỗ nghỉ của Phúc Tuần, chàng vĩnh viễn không thể biết được rằng Lôi Vi cuối cùng đã khôi phục lại trí nhớ và đang tìm cách quay trở lại Tân Thục với Phúc Tuần.

Người ta là có được rồi mất. Còn chàng là chưa có được đã mất. Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với chàng như vậy? Chàng đã làm gì đắc tội với ông mà ngay đến cả một tình yêu...không thể hoàn chỉnh chàng cũng không có được? Chàng thật sự không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.

Yêu nàng hết lòng, thậm chí vì nàng mà bất chấp tất cả ấy vậy mà trái tim nàng mãi chỉ hướng về một người khác. Dẫu có đớn đau, nàng cũng quyết không hướng trái tim mình về phía chàng. Thậm chí ngay cả khi nàng bị mất trí nhớ, người nàng nhớ tới trong giấc mơ cũng không phải là chàng...Xem ra cuộc chiến này sớm đã định sẵn chàng sẽ là người thua cuộc. Thật không ngờ Lãnh Hàn Phong chàng lại có ngày thảm hại đến thế này.

_ Cuộc chiến này, xem ra...người ta thua không phải là Mạnh Phúc Tuần.

Câu nói của Hàn Phong khiến Lôi Vi không khỏi giật mình mà ngẩng đầu lên nhìn chàng.

_ Vi Vi! Ta thua nàng rồi! Nhất bại đồ địa [2]!

Dứt câu, Hàn Phong dứt khoát bước đi. Nhìn theo bóng dáng của chàng, Lôi Vi không khỏi xót xa. Giờ nàng mới thật sự hiểu ra câu nói những người yêu đơn phương là những người dũng cảm nhất. Nước mắt lại chầm chậm lăn dài trên đôi gò má của nàng.

_ Hàn Phong...muội xin lỗi!

*

Gió thổi mỗi lúc một mạnh khiến người đi đường phải ôm chặt lấy người mới có thể bước thật vững trên con đường trở về nhà. Đâu đó vang lên tiếng xào xạc của cỏ cây tựa hồ những âm hồn bất tán vì còn mãi vấn vương với nhân gian nên chưa chịu rời đi. Trên mái nhà một bóng đen vừa dùng khinh công vừa quan sát mặt đất. Dường như hắn đang theo dõi một ai đó. Hắn hành động đáng ngờ, song người hắn theo dõi lại có hành động đáng ngờ hơn.

Đáp xuống một khoảng sân, hắn nhanh chóng tìm chỗ lẫn trốn. Chẳng mấy chốc, người mà hắn theo dõi đã đến và bước vào căn phòng nhỏ đối diện. Không chần chừ lâu, hắn lại dùng khinh công phi thân lên mái nhà của ngôi nhà đối diện.

Nằm nghiêng sang một bên, người này nhanh chóng lật một miếng ngói lên. Tất cả mọi hành động cử chỉ của hai người bên trong gian phòng đó đều được hắn quan sát kỹ lưỡng cẩn thận. Hắn thậm chí còn hồ nghi không biết điều mình nhìn thấy liệu có đúng hay không. Nhưng theo dõi đã được một thời gian như vậy, hắn chắc chắn không thể nhầm được.

Vội nín thở để không bị phát hiện, quan sát thêm một lúc nữa, hắn nhanh chóng đứng lên rồi phi thân rời đi. Chẳng bao lâu sau đó hắn lại dừng lại trước một khoảng sân rộng lớn. Lần này, hắn đường đường chính chính bước vào cửa lớn.

_ Đại nhân!- Vừa nói, hắn vừa chắp tay thi lễ.

_ Thế nào? Ngươi đã điều tra được gì?- Đặt quyển sách xuống, vị đại nhân kia chậm rãi hỏi.

_ Đại nhân! Chuyện này quả nhiên liên quan đến chuyện của Thái tử. Thuộc hạ còn nghe rõ những gì họ nói với nhau.

_ Bọn họ nói những gì?

Hít một hơi thật sâu, người kia nhanh chóng thuật lại những gì mình vừa nghe được cho chủ nhân của mình. Hắn thuật lại rõ ràng và không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất.

_ Hai người này...một người muốn làm Hoàng đế, một người muốn làm Hoàng hậu. Tham vọng cũng tương xứng lắm.- Vị Đại nhân cười nhạt một tiếng.

_ Đại nhân! Ngài định thế nào?

_ Ngươi hãy cứ tiếp tục theo dõi cho ta. Nhớ không được để họ phát hiện.

_ Thuộc hạ tuân mệnh!

_ Được rồi! Người hãy về nghỉ ngơi đi.

Người kia nhanh chóng cúi người thi lễ rồi rời khỏi phòng của vị đại nhân kia. Còn lại một mình trong phòng, vị đại nhân kia không khỏi thở dài ngán ngẩm. Cuộc chiến vương quyền, cuộc chiến chốn hậu cung xem ra giờ mới bắt đầu...

------------------------------

[1] Di chứng hậu sản: di chứng sau khi sinh.

[2] Nhất bại đồ địa: thất bại thảm hại. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ Sử ký- Cao Tổ bản kỷ kể về chuyện Lưu Bang khi làn làm Đình trưởng Tứ Thủy. Lúc ấy Lưu Bang áp giải dân công đến Li Sơn để xây mộ cho Tần Thủy Hoàng. Thế nhưng số dân công này dọc đường đi đã bỏ trốn. Biết mình khó thoát tội nên Lưu Bang cũng số dân công lên Mang Đãng phát động khởi nghĩa. Báy giờ khắp nơi đều nổ ra khỏi nghĩa khiến Huyện lệnh Bái huyện sợ hãi, không biết tính sao. Thuộc hạ của ông ta là Tào Tham và Tiêu Hà đều đề nghị mời Lưu bang trở về. Khi thấy Lưu Bang dần tiến vào thành, ông ta lo ngại bèn tính kế hãi hại cả bai người. May Tào Tham và Tiêu Hà biết được, trốn ra ngoài thành báo cho Lưu Bang biết. Lưu Bang liền viết một bức thư bắn vào trong thàng phát động dân chúng nổi dậy chống Tần. Dân trong thành liền kéo đến Huyện nha đập phá và giết chết Huyện lệnh sau đó mở cổng đón Lưu Bang vào thành. Khi vào thành, mọi người đều nhất trí bầu Lưu Bang làm chủ tướng, nhưng Lưu Bang từ chối nói rằng: “Nay thiên hạ đang đại loạn, việc cấp bách nhất hiện nay là lật đổ ách thống trị triều nhà Tần. Nếu ta bầu nhầm tướng lĩnh, một khi bị thất bại thì mọi người đều gan óc đầy đất (nhất bái đồ địa), đây không phải vì tôi hèn nhát, chỉ mong mọi người tìm được người xứng đáng mà thôi.”

------------------------------

Hết chương 133

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.