Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 158: Chương 158: Thủ lao lao bất phóng, ái niệm niệm bất vong*




Trường Thiên năm thứ 3, vùng Đông Bình thành- Tân Thục

Đầu xuân Thọ Thủy năm thứ 32, Định An Hoàng đế lâm trọng bệnh, Thái tử đương triều Mạnh Phúc Tuần chưa được cứu thoát, Tân Thục cùng lúc đối mặt với hai trận chiến ngoại xâm và nội chiến. Nhờ có sự túc trí đa mưu của Hiếu Nhân Hoàng hậu, sự lanh lợi thông minh của Lôi Vi, sự sắc sảo nhạy bén của Ngọc Nhạn, họ đã bảo vệ được cơ nghiệp của Mạnh gia và đưa Mạnh Phúc Tuần lên ngôi Hoàng đế, trở thành Linh Phúc Hoàng đế, vị Hoàng đế thứ tư của triều Tân Thục.

Sau khi đăng cơ, Phúc Tuần ngay lập tức tổ chức lễ an táng cho phụ hoàng của mình, Định An Hoàng đế. Đây có thể xem là lễ an táng lớn nhất trong lịch sử của triều đại Tân Thục. Người ngoài nhìn vào sẽ hiểu rằng đó là sự hiếu kính của tân đế đối với tiên đế, nhưng chỉ có Lôi Vi mới hiểu đó là bù đắp cho sự ra đi mà không có bất kỳ hài tử nào bên cạnh của Định An Hoàng đế đồng thời cũng là cách để chàng xoa dịu nỗi đau trong lòng mình. Bởi khi lên ngôi chàng đã phải xử tội các đệ đệ của mình, trong đó có người đệ mà chàng yêu quý nhất, Tĩnh Bình Quận vương Mạnh Phúc Khải. Nội chiến xảy ra, kẻ thua phải làm giặc và phải chịu hình phạt thích đáng. Thế nhưng đây lại là huynh đệ tương tàn, dù gì đi chăng nữa cũng là những con người có cùng chung nửa dòng máu với nhau, ai mà không đau lòng. Đã vậy cái chết của Giao phi tựa như một đòn giáng mạnh vào Phúc Tuần khiến chàng phải mất một thời gian dài sau đó mới hồi phục. Cũng khiến cho Lôi Vi vì kinh hãi mà dọn ra ngoài Hoàng cung sống, trở thành vị Quý phi duy nhất trong lịch sử sống ở ngoài Hoàng cung.

Ba năm qua đi đã có không ít chuyện xảy ra cùng với đó là những cải cách mới của Phúc Tuần được đưa vào thực hiện bước đầu đạt được hiệu quả khiến dân chúng phấn khởi, triều thần vui mừng...

Đầu tháng 6, tuy có từng đợt gió thổi lúc chiều tối, thế nhưng ban ngày trời vẫn nắng gắt. Thời điểm này trong năm luôn là thời điểm Lôi Vi ghét y phục cổ đại nhất bởi sự rườm rà và nóng bức của nó. Cùng Phúc Tuần đi trên con đường lớn của Đông Bình thành, Lôi Vi hết mở quạt ra lại quay sang uống nước vậy mà vẫn không bớt nóng.

_ Em thật chẳng hiểu anh đang nghĩ gì nữa, tại sao lại chọn thời điểm nóng nhất trong năm để xuất tuần chứ. Nóng chết đi được!

Nhìn Lôi Vi cau có khó chịu, Phúc Tuần phải nén lắm mới không bật cười. Vươn tay ra định ôm nàng, nào ngờ đâu chàng ngay lập tức bị nàng đẩy ra.

_ Đừng có đụng vào người em! Nóng quá đi mất! Trời ơi! Ai cho tôi cái quạt điện, không thì máy điều hòa cũng được.

Nghe Lôi Vi hét, Phúc Tuần vội bịt miệng nàng lại.

_ Suỵt! Nàng muốn bị mọi người phát hiện ra sao?- Chất giọng của Phúc Tuần có chút trách cứ.

Lúc này Lôi Vi mới thấy mình bất cẩn. Nhưng dù thế nào... nóng vẫn hoàn nóng. Nàng ấm ức nhăn mặt. Mở quạt ra quạt cho nàng, Phúc Tuần dịu dàng nói.

_ Nàng ráng chịu đựng một chút! Chúng ta sắp tới tư gia của cữu cữu rồi.

Không nói gì, Lôi Vi ảm não gật đầu.

Vị cữu cữu mà Phúc Tuần nhắc đến kia chính là bào huynh của Mẫn phi, mẫu thân của chàng, Cát Dật Luân. Nay đã trở thành Cát viên ngoại thay cho ngoại tổ phụ của chàng. Kế tục sự nghiệp của của phụ thân mình, Cát Dật Luân trở thành một vị viên ngoại được người người trong Đông Bình thành tôn kính. Sau khi muội muội của mình qua đời vẫn luôn ở Đông Bình thành tiếp quản cơ nghiệp của phụ thân. Trong vụ nội chiến xảy ra hơn ba năm trước ông từng tìm gặp Chiêu Anh Công chúa đề nghị giúp sức nhưng nàng lại từ chối vì sợ liên lụy đến biểu huynh, bởi đó là người duy nhất giữ hương hỏa cho Cát gia. Lại thêm năm đó sau khi mẫu phi của hai người qua đời đã khiến Cát gia rơi vào tình trạng khó khăn...

_ Thiếu gia đến nơi rồi!- Bên ngoài vừa cho xe ngựa dừng lại, Đồng Vũ vừa nghiêng đầu vào thông báo.

Trong xe, Lôi Vi vừa nghe thấy đã thở ra một hơi thật dài.

_ Cuối cùng cũng tới nơi rồi!

_ Nàng đấy!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đẩy đầu nàng.- Đã làm mẫu thần của một tiểu hài tử rồi mà còn...

Bỏ lửng câu nói của mình, chu luân [1] vừa dừng hẳn, Phúc Tuần bước xuống xe đưa tay ra đỡ nàng. Lần xuất tuần này hai người đi xe chứ không còn đi ngựa như trước kia. Vậy nên, mỗi lần xuống xe, Phúc Tuần đều đưa tay ra đỡ nàng. Những lần như vậy, nàng luôn có cảm giác bản thân là nàng Công chúa được chàng Hoàng tử dìu xuống xe. Đã lâu lắm rồi không có cảm giác thoải mái như thế, đột nhiên nàng muốn bé lại, nên đôi khi vô duyên vô cớ làm nũng chàng. Chẳng trách chàng mắng nàng thành ra như thế. Lè lưỡi, nàng nhanh chóng nắm lấy tay chàng rồi xuống xe.

Cát phủ cũng giống như bao nhiêu phủ của hào phú thời xưa khác. Không gian rộng rãi thoáng mát. Hoa viên trồng nhiều loại cổ thụ tỏa bóng mát rợp cả sân. Cư trạch [2] thoáng đãng, không gian được mở rộng hết cỡ, gần gũi với thiên nhiên, kiến trúc đậm chất cổ điển. Vừa đi Lôi Vi vừa không khỏi trầm trồ bởi đây là lần đầu nàng được nhìn thấy một tư gia của một phú hộ thời phong kiến.

Bởi lần xuất tuần này là thường phục xuất tuần nên Phúc Tuần không muốn rầm rộ ồn ào vì vậy chàng sớm đã thông báo cho cữu cữu của mình không làm kinh động đến mọi người. Thành ra ngoài Dật Luân ra không một ai trong Cát phủ biết được thân phận thật sự của chàng và Lôi Vi, bao gồm cả phu nhân và tôn tử của ông.

_ Mừng H....điệt nhi và điệt tức đã ghé thăm tư trạch của cữu cữu đây.

Hoan hỉ chào mừng Phúc Tuần và Lôi Vi, cậu cháu hai người bọn họ ngồi trò chuyện rôm rả với nhau ở đại sảnh. Nàng tuy không thích mấy lễ nghi rườm rà của thời đại này, nhưng nói gì đi chăng nữa người ngồi đối diện là cữu cữu của chàng nên cũng tự động giữ lễ, không để lộ sự mệt mỏi chán chường hay có thái độ bất mãn nào. Thi thoảng liếc mắt qua nhìn nàng, chàng không khỏi mỉm cười hài lòng. Nhưng nhớ đến chuyện nàng đưa ra lý do bản thân không hợp với lễ nghi gò bó để từ chối ngôi vị Hoàng hậu năm nào, chàng lại không tránh được sự khó chịu.

Sau một hồi nói chuyện, bữa trưa cuối cùng đã được đám gia nô dọn lên. Thế nhưng bởi dạo này việc tiêu hóa của Lôi Vi có chút vấn đề nên nàng xin phép về phòng nghỉ ngơi trước. Đến khi Phúc Tuần trở về, nàng đã ngủ từ khi nào...

Đặt một nụ hôn lên trán Lôi Vi, Phúc Tuần nhẹ nhàng nằm bên cạnh nàng, thấy nàng hơi cau mày khó chịu, chàng nhanh chóng mở quạt ra quạt cho nàng.

_ Khiến nàng phải chịu cực rồi!- Vừa rút khăn lau mồ hôi cho Lôi Vi, Phúc Tuần vừa thì thầm.

Trên thực tế, chuyến xuất tuần này Phúc Tuần vốn định khởi hành vào sau Trung thu và sẽ trở về trước giao thừa. Nhưng bởi mùa hạ này có đợt tuyển tú nên chàng quyết định dời thời gian xuất hành sớm hơn và đưa nàng đi theo. Kỳ thực, chàng đã rất nhiều lần phản đối chuyện tuyển tú nạp thêm phi tử nhưng dưới sức ép của Hiếu Nhân Thái hậu cùng các quan đại thần, chàng đành mắt nhắm mắt mở. Lần tuyển tú đầu tiên này chàng giao toàn quyền quyết định cho Ngọc Nhạn còn bản thân lấy lí do xuất tuần đưa Lôi Vi ra ngoài, một công đôi chuyện. Thiên hạ gièm pha chàng không chăm lo hậu cung, không sinh thêm hậu đại để nối dõi cũng không sao, chàng tuyệt không thể để Lôi Vi vì chuyện này mà ấm ức, hay đau lòng.

_ Tuy có đôi lúc vẫn còn khó chịu nhưng ta có thể hiểu được, tại sao năm ấy nàng lại khước từ địa vị Hoàng hậu. Vi Nhi! Ủy khuất cho nàng rồi!

..........

Giữa buổi chiều, sau khi ngủ đến no con mắt, Lôi Vi mới dụi dụi mắt tỉnh dậy. Ngáp một hơi dài, nàng vươn vai ngồi dậy, nhìn khắp gian phòng xung quanh liền thấy gian bên cạnh, Phúc Tuần đang ngồi đọc tấu chương. Tuy đã giao cho phụ chính đại thần trong triều nhưng phàm những chuyện quan trọng vẫn cần chàng phải đích thân xử lý.

Nhìn dáng vẻ lúc làm việc của chàng, Lôi Vi chỉ có thể dùng mấy chữ “yêu không biết để đâu cho hết” để diễn tả cảm xúc của mình lúc này. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng soi chiếu trên gương mặt anh tuấn của chàng khiến nét cương nghị của một vị Hoàng đế, khí chất Vương giả của Hoàng tộc hiện lên mỗi lúc một rõ tựa như ánh hào quang không sao dập tắt được. Đôi mày hơi chau lại thể hiện thái độ nghiêm túc khi làm việc của chàng.

Vén váy lên, Lôi Vi nhẹ nhàng bước từng bước về phía Phúc Tuần, tránh làm ảnh hưởng đến việc phê chuẩn tấu chương của chàng. Hay nói đúng hơn, nàng sợ rằng nếu bản thân gây nên tiếng động bức họa tuyệt đẹp ngay trước mắt nàng sẽ biến mất.

_ Lại đây nào Vi Nhi!

Đương rón rén bước tới, nghe câu nói của Phúc Tuần, Lôi Vi không khỏi giật mình mà mắt chữ A miệng chữ O ngay tại chỗ. Nhìn thấy gương mặt đầy ngạc nhiên của nàng, chàng không khỏi bật cười.

_ Sao thế?

_ Không nghĩ tai anh lại thích đến thế chứ sao?!- Vừa nói, Lôi Vi vừa tiến về phía Phúc Tuần.

Phu thê ở với nhau lâu ngày dĩ nhiên có thể đoán biết được tiếng bước chân của đối phương, chỉ là nàng không nghĩ rằng chàng lại để ý đến mình kỹ tới vậy. Không nói gì, Phúc Tuần nhẹ nhàng kéo Lôi Vi ngồi lên đùi mình. Liếc nhìn chồng tấu chương đã được chàng phê duyệt, nàng không khỏi tròn mắt.

_ Chà! Xem ra em ngủ kỹ thật! Sao anh không kêu em dậy?

_ Nàng ngủ ngon như vậy, ta sao nỡ?!

_ Haizzz! Chẳng biết sao dạo này em buồn ngủ quá chừng.- Tựa đầu vào vai Phúc Tuần, Lôi Vi không khỏi cảm thán.- Tưởng như ngủ bao nhiêu cũng không đủ vậy. Cứ cái đà này em thể nào cũng tăng cân mất.

Nghe đến đây Phúc Tuần bật cười càng lớn. Lôi Vi biết quan niệm thẩm mỹ mỗi thời mỗi khác, nhưng nhìn điệu cười của chàng thật không thể nào chịu nỗi mà.

_ Nàng ấy!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa véo má của nàng.- Gầy thế này rồi mà còn sợ mập nữa sao? Ta lại đang muốn vỗ béo nàng đây. Có như thế, lúc ôm mới chắc tay.

Hứ một tiếng, Lôi Vi hời dỗi quay đầu đi chỗ khác. Hơi nghiêng đầu qua nhìn thấy chồng tấu chương còn chưa phê duyệt của chàng, lòng nàng không khỏi thở dài.

_ Không được!- Vừa nói, Lôi Vi vừa nhảy xuống đất.

_ Sao thế?- Đưa tay chắn sau lưng cho Lôi Vi, Phúc Tuần vội hỏi nàng.

_ Em phải giảm cân nữa!- Vừa nói, Lôi Vi vừa nắm tay của Phúc Tuần.- Đi! Đi dạo phố với em!

_ Đừng náo Vi Nhi! Ta còn phải phê chuẩn tấu chương.

Biết ngay Phúc Tuần thể nào cũng lấy lí do này mà. Lần này, nàng quyết không buông tha cho chàng. Phải lôi chàng ra ngoài cho bằng được, không thể ở trong cung đã ngồi một chỗ phê duyệt tấu chương cả ngày rồi ra ngoài cũng như vậy.

_ Chẳng phải anh đang thường phục vi hành sao?- Chất giọng của Lôi Vi được đẩy lên cao.- Hơn nữa, ra ngoài thả lỏng đầu óc biết đâu lại nghĩ ra được biện pháp nào đó.

Nghe Lôi Vi nói đúng lại quay sang nhìn nàng lúc này đang nhìn chàng bằng đôi mắt đầy mong chờ như hài tử mong quà vậy là chỉ trong tích tắc rất ngắn chàng đã thỏa hiệp với nàng.

Ra khỏi Cát phủ, cả hai đi đến khu trung tâm của Đông Bình thành, nơi tụ tập nhiều cửa tiệm, gian hàng nhất thành. Người qua người lại tấp nập càng khiến bầu không khí náo nhiệt. Đối với Lôi Vi, một nữ tử có gần như toàn bộ quãng thời gian trong đời sống ở nơi phồn hoa đô hội lẽ dĩ nhiên không còn lạ gì cảnh phố xá đông đúc như mắc cửi này nữa. Thế nhưng kể từ khi xuyên không về thời phong kiến, cuộc sống của nàng đều diễn ra bên trong bức tường thành Hoàng cung, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Hiếm lắm nàng mới được ra ngoài, và những lần như vậy nàng luôn trở nên hoạt bát, căng tràn sức sống hơn bao giờ hết.

_ Phúc Tuần! Bên kia náo nhiệt quá.- Vừa nói, Lôi Vi vừa chỉ chỉ đám người vừa tụ tập phía trước.

Phía trước là một đám người tụ tập lại trước một lầu cao. Trước lầu có treo đèn kết hoa rực rỡ.

_ Vi Nhi! Đừng...

Trước khi kịp thời ngăn Lôi Vi lại, Phúc Tuần đã bị nàng kéo chạy một mạch. Trong khi đó, Đồng Vũ vừa đi theo vừa nén cười.

Khi cả hai vừa tới nơi cũng là lúc một đám thanh niên trai tráng bu vào nhau tranh lấy một quả cầu, còn thiếu nữ trong bộ y phục tân nương đang đứng trên lầu cao hồi hộp dõi theo quả tú cầu. Lúc này Lôi Vi biết được đám người đó đang làm gì.

_ Ném tú cầu sao?

_ Ta đã định cản nàng lại!- Phúc Tuần ảm não nói.- Nàng chẳng lẽ chưa nhìn thấy lễ ném tú cầu bao giờ sao?

Lúc còn nhỏ Lôi Vi từng xem Hoàn Châu Cách Cách, nàng có nhìn thấy cảnh này. Chỉ là khi ấy còn rất bé nên không biết gì. Sau này lớn lên hiểu chuyện lại chẳng đào ra được bộ phim nào có cảnh ném tú cầu. Hoặc là có nhưng chắc có khi bộ phim đó sớm đã chìm nghỉm nên nàng không biết cũng nên.

_ Dĩ nhiên là có!- Lườm Phúc Tuần một cái, Lôi Vi gằng từng chữ một.

Cùng lúc đó, tú cầu nhằm thẳng hướng hai người mà bay tới. Nhận ra “nguy hiểm” đang tới gần, Lôi Vi vội đẩy Phúc Tuần ra và lẽ dĩ nhiên đầu nàng không thương tiếc bị quả tú cầu kia đáp trúng kêu cái “cốp” khiến nàng ngã lăn ra đất.

_ Vi Nhi!

Vừa gọi nàng, Phúc Tuần vừa ngồi xuống bên cạnh nàng kiểm tra thương tích. Cùng lúc đó, đám người xung quanh ngay lập tức bu đen bu đỏ lại.

_ Trần lão gia! Tìm thấy nghĩa tế [3] của Ngài rồi này.

Có ai đó trong đám đông hét lên. Còn chưa hiểu ất giáp gì, Phúc Tuần đã bị tách ra khỏi Lôi Vi đẩy về phía cổng Trần phủ. Lúc này nàng chỉ biết đứng đó trố mắt nhìn không hiểu gì.

_ Nương nương!

Vừa tiến về phía Lôi Vi, Đồng Vũ vừa khẽ gọi. Quay lại nhìn, nàng nhanh chóng nhìn theo ánh mắt của chàng và hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Thì ra, quả tú cầu sau khi va vào nàng, liền rớt xuống ngay gần bên nàng. Lúc Phúc Tuần chạy đến đỡ nàng, vừa vặn nó nằm ngày dưới chân chàng. Vậy là mọi người xung quanh hiểu nhầm chàng là người nhặt được quả tú cầu đó.

_ Cái quái gì thế này?!

Lầm bầm vài chữ trong miệng, Lôi Vi nhanh chóng tiến về phía trước liền nhìn thấy vị Trần lão gia kia đã ra tới cổng và đang trò chuyện với Phúc Tuần.

_ Công tử! Trần mỗ tổ chức lễ ném tú cầu này để kén chọn nghĩa tế. Nay Công tử là người bắt được tú cầu, xin mời vào đại sảnh cùng nhi nữ ta, Trần Đạm Nhã làm lễ bái đường thành thân.

Câu cú gãy gọn rõ ràng, mạch lạc, có chừng mực nhưng không kém phần dứt khoát. Xem chừng không chỉ tú cầu nhắm Phúc Tuần mà cả Trần phủ này cũng đã nhắm chàng rồi cũng nên.

_ Không! Không! Không!- Phúc Tuần vội xua tay từ chối.- Trần đại nhân, vãn bối chỉ là lữ khách [4] mà thôi, không có ý định định cư nơi này lâu dài chứ đừng nói đến chuyện thành gia lập thất. Vậy nên xin Trần đại nhân thứ lỗi, mối nhân duyên này ta không thể nhận được.

_ Cho dù là lữ khách đi chăng nữa rồi cùng đến lúc phải dừng chân tìm chỗ trú cho bản thân mình. Nay, Công tử nhặt được quả tú cầu này chứng tỏ Công tử có nhân duyên với khuê nữ [5]. Xin Công tử đừng khước từ. Nếu Công tử chê hồi môn ít, Trần mỗ...

_ Không! Xin Trần đại nhân đừng nói như vậy! Kỳ thực, ban nãy vãn bối chỉ là hiếu kỳ đến xem. Vì không cẩn thận nên tú cầu mới rơi trúng chứ không hề có ý cướp tú cầu để cùng Trần cô nương kết nghĩa phu thê. Xin Trần đại nhân hiểu cho.

Dứt câu, Phúc Tuần nhanh chóng chắp tay lại cáo từ rồi xoay người bước đi để lại đám người bàn tán phía sau. Thế nhưng...

_ Công tử xin dừng bước!- Từ trên lầu, Đạm Nhã vọng tiếng xuống.

Khi Phúc Tuần và Lôi Vi quay lại, Đạm Nhã đã bước xuống lầu. Đứng trước mặt chàng, nàng lễ nghi đầy đủ không thiếu, quả là con nhà gia giáo được giáo huấn nghiêm ngặt từ nhỏ.

_ Công tử nếu không muốn kết duyên với tiểu nữ, tiểu nữ cũng đành chấp nhận. Nhưng tiểu nữ có một câu muốn hỏi.

Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi đưa tay về phía trước ra hiệu tiếp tục.

_ Xin hỏi, vị cô nương đi cùng với công tử là ai?- Vừa hỏi, Đạm Nhã vừa nhìn về phía Lôi Vi.- Tiểu nữ nhìn cách ăn mặc, cô nương này e rằng không phải là người hầu của công tử. Đoán rằng, cô nương này chắc là thê tử của Công tử. Vì chỉ có là thê tử, chàng mới tận tình đến vậy. Thế nên, chàng nói, chàng chưa muốn thành gia lập thất e rằng không đúng đâu.

Nghe câu hỏi của Đạm Nhã, cả Lôi Vi lẫn Phúc Tuần khỏi khỏi ngạc nhiên. Thật không ngờ nữ nhân này lại quan sát kỹ càng, tinh tế đến vậy. Nhất thời, cả hai không biết nên đối đáp thế nào cho phải.

_ Nếu như những gì tiểu nữ nói là đúng, vậy xin mạo muội hỏi Công tử, phải chăng tài đức của tiểu nữ không thể sánh bằng thê tử của chàng nên chàng mới khước từ nhân duyên này?

_ Tiểu thư nói quả không sai!- Chất giọng của Phúc Tuần chắc nịch.- Nàng ấy là thê tử đời này kiếp này của ta. Vậy nên, dù tiểu thư có chước luân lão thủ [6] đi nữa, dung mạo mỹ miều hơn nữa, trong mắt ta tiểu thư mãi không thể nào sánh bằng nàng ấy.

Câu trả lời của Phúc Tuần khiến mọi người xung quanh không khỏi bàng hoàng. Trong khi đó, Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên nhìn chàng, miệng nàng cứ mở to dần như cá ngão há miệng liên tục đớp không khí.

_ Vậy, Trần đại nhân, vãn bối cáo từ!

Dứt câu, Phúc Tuần lập tức dẫn Lôi Vi rời đi, không nán lại thêm nữa. Mặc kệ cho đám người phía sau mãi bàn tán, xì xào. Mặc kệ cho vị Trần tiểu thư cứ mãi ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

*

Mấy hôm nay người của Trần phủ liên tục đến Cát phủ tìm gặp Phúc Tuần khiến trên dưới Cát phủ không khỏi bàn tán ồn ào. Cát Dật Luân vì chuyện này mà đau hết cả đầu. Bởi nói gì đi chăng nữa, Cát gia và Trần gia không ít lần làm ăn qua lại với nhau. Mà muốn là “tiểu thiếp” của điệt nhi ông còn khó hơn cả hái sao trên trời chứ đừng nói gì đến chuyện kết tóc phu phụ. Thật muốn ghi mấy chữ “Hoàng thượng gây họa” lên mặt đứa cháu của mình quá đi mất.

_ Công...công tử...- Bên ngoài thư phòng, Tiểu An Tử rụt rè lên tiếng.

_ Có chuyện gì?- Vừa phê duyệt tấu chương, Phúc Tuần vọng tiếng hỏi.

Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Tiểu An Tử thận trọng đưa mắt nhìn vị chủ tử ngay trước mặt mình. Mấy hôm nay chủ tử của hắn bị người của Trần gia là phiền đến nỗi phát cáu rồi, nếu không cẩn thận, e rằng mạng hắn cũng khó toàn.

_ Có chuyện gì thì bẩm báo. Làm sao mà cứ lấm la lấm lét nhìn ta như vậy.

_ Cái này...- Tiểu An Tử thực nói không nên lời.

_ Nói đi! Ta không ăn thịt ngươi đâu mà sợ.

Thấy Tiểu An Tử vãi mồ hôi hột tới nơi, Phúc Tuần gấp bản tấu lại.

_ Là...là người của Trần gia lại tới ạ!

Trần gia! Lại là Trần gia! Đám người này bề ngoài thanh cao, học thức lại không ngờ rằng khi biết chàng là tử tôn của Cát gia liền ngày nào cũng tới, bắt chàng thành hôn với Đạm Nhã, gây phiền phức cho gia đình cữu cữu khiến chàng không biết ăn nói sao cho phải với họ. Rồi còn Lôi Vi nữa! Nàng tuy không tỏ thái độ gì, song chàng biết trong lòng nàng cũng chẳng thoải mái gì.

_ Bọn họ rốt cuộc muốn gì đây chứ?- Đứng bật dậy, không kiềm được Phúc Tuần hỏi bừa một câu.

_ Còn có thể là gì khác ngoài việc muốn đem khuê nữ nhà họ gả vào Cát gia?!

Từ bên ngoài, vừa nói, Lôi Vi vừa tiến vào. Trên tay nàng là một khay gỗ nhỏ, bên trong là chén chè lệ chi nhân hạt sen. Đặt cả khay lên bàn, Lôi Vi phất tay ý bảo Tiểu An Tử lui ra.

_ Được rồi! Em không để ý, anh để bụng làm gì chứ?! Việc gì phải chuốc thêm phiền não không đáng?!

Chậm rãi quay lại, Phúc Tuần nhìn thẳng vào mắt Lôi Vi. Đôi mắt ấy vẫn tĩnh lặng và trong veo như hồ thu năm nào. Chỉ là sâu bên trong nó là sự trưởng thành được thời gian rèn dũa.

_ Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Đông Bình thành.- Chất giọng của Phúc Tuần chắc như đinh đóng cột.

Cách giải quyết không thấu đáo này thật không giống với phong cách của Phúc Tuần. Có lẽ, chàng đã bị nhà họ Trần kia bức đến nỗi phát điên, muốn bỏ chạy rồi cũng nên. Nhưng kể ra cũng thật quá kỳ lạ, nói gì đi chăng nữa Trần gia cũng là nhà viên ngoại, là tầng lớp có tri thức hiểu lễ nghĩa trong xã hội vậy mà lại bám riết lấy chàng không buông.

_ Hay là...bọn họ biết anh là Hoàng đế nên cố tình làm vậy?- Lôi Vi đưa ra suy đoán.

_ Không thể nào!- Phúc Tuần chau mày.- Từ sau khi cữu cữu thành gia lập thất, đây là lần đầu tiên ta đến ngoại tổ trạch, ngoại trừ cữu cữu trên dưới Cát gia không ai biết ta cả.

_ Vậy xem ra chỉ có một nguyên nhân, chính là họ biết Cát gia là ngoại thích của Hoàng đế, nay lại xuất hiện một điệt tử từ trên trời rơi xuống là anh, nên họ muốn kết thân, hưởng tiếng. Vậy nên chúng ta không thể rời khỏi Đông Bình thành lúc được. Chúng ta đi rồi, Cát gia làm sao gánh hậu quả?!

Nghe Lôi Vi phân tích, Phúc Tuần không khỏi ảm não. Tại sao trên đời lại có sự lạ lùng như thế này chứ?!

Thấy sắc mặt của Phúc Tuần không được vui, Lôi Vi nhẹ nhàng cầm lấy chén chè đặt vào tay chàng.

_ Được rồi anh đừng bực bội nữa! Chuyện này để em giải quyết cho.- Vừa nói, Lôi Vi vừa đặt một nụ hôn thật khẽ lên bờ môi của Phúc Tuần.

_ Nàng không việc gì làm vậy!- Phúc Tuần gắt giọng phản bác.- Chuyện này nào có liên quan đến nàng.- Vừa nói, chàng đặt mạnh chén chè xuống bàn.

_ Có chứ!- Lôi Vi tròn xoe đôi mắt nhìn Phúc Tuần một cách thật thà.- Nếu không phải em ham vui, kéo anh tới nơi đó thì đã không xảy ra chuyện này rồi.

Thật hết nói nổi nàng rồi! Không nói gì, Phúc Tuần cốc nhẹ lên trán Lôi Vi. Nhìn nàng trìu mến, chàng chậm rãi kéo nàng vào lòng và ôm thật chặt. Cái ôm chan chứa bao nhiêu yêu thương không nói nên lời.

_ Yên tâm đi!- Vừa nói, Lôi Vi vừa xoa xoa lưng Phúc Tuần.- Em sẽ giải quyết được thôi! Hơn nữa, nữ nhân nói chuyện với nhau cũng dễ dàng hơn.

Dứt câu, Lôi Vi luồng tay vào trong vòng tay của Phúc Tuần rồi nhẹ nhàng đẩy chàng ra, thoát khỏi vòng tay của chàng và tiến về phía cửa. Quay đầu lại, nàng nở một nụ cười tươi rói nhìn chàng sau đó mới bước ra khỏi phòng. Dõi theo bóng nàng qua ô cửa sổ cho đến khi khuất hẳn, lòng chàng không khỏi nhói lên một cái.

Rõ ràng biết nàng không chấp nhận được tư tưởng đa thê của thời đại này vậy mà chàng vẫn nạp thêm thê tử xem như là cách để củng cố địa vị cũng như duy trì nòi giống của mình để xoa dịu, trấn áp bá quan văn võ. Rõ ràng biết nàng đang rất khó chịu với việc Trần gia vậy mà chàng vẫn để nàng đi, trong khi đó bản thân lại ngồi trong một góc ở này.

Mạnh Phúc Tuần! Ngươi còn định để nàng vì ngươi mà chịu uỷ khuất đến bao giờ nữa?

Ngay khi câu hỏi ấy vừa bật lên trong đầu, Phúc Tuần đã bước nhanh ra khỏi cửa, nhằm hướng đại sảnh mà đi...

..................

Đêm mùa hạ bầu trởi quang mây, gió thổi nhè nhẹ mang theo từng cơn mát lạnh. Đâu đó văng vẳng tiếng côn trùng kêu vang tạo nên bản hợp xướng đặc trưng không mùa nào có được trong năm.

Trên mái nhà, ngồi tựa đầu vào Phúc Tuần, Lôi Vi lại đưa tay lên chỉ lên bầu trời đầy sao lấp lánh như những viên đá quý được gắn vào dải lụa của nữ thần Nyx và kể cho chàng nghe những câu chuyện thần thoại xa xưa liên quan đến chúng.

_ Thật không ngờ Vi Nhi của ta lại biết nhiều câu chuyện về sao trời như thế.

_ Đó là đương nhiên rồi!

Ngay lập tức, Phúc Tuần cảm nhận được một chút tự cao của cô nàng đang lởn vởn đâu đây.

_ Vậy những câu chuyện đó là ở đâu thế? Trong những câu chuyện nàng kể, ta thấy xuất hiện tên của rất nhiều vùng đất. Nhưng hình như đó không phải một nước thì phải.

_ À! Đó là tên của những vùng thuộc đất nước Hy Lạp! Anh còn nhớ người thúc thúc mà em từng nói chứ? Thúc ấy đang sống ở Hy Lạp.

_ Hy Lạp?- Nghiêng nghiêng cái đầu qua, Phúc Tuần hỏi Lôi Vi.- Đó là nơi nào?

Mỉm cười, Lôi Vi ngồi thẳng người lên. Vừa nhặt vài ba chiếc lá sắp xếp lại vừa giải thích cho Phúc Tuần hiểu.

_ Hy Lạp là một đất nước có rất nhiều đảo và cụm đảo. Cũng chính vì thế, tuy có diện tích lãnh thổ không rộng nhưng đường biên giới của nó rất là dài luôn. Hy Lạp thời cổ đại rất rộng lớn và nền văn hoá của nó có ảnh hưởng không hề nhỏ đến cả châu Âu. Nó chính là một trong những nền văn minh lớn của thế giới. Muốn từ nó đi qua đây phải vượt qua Địa Trung Hải, xuống Hồng Hải ra Ấn Độ Dương rồi tới Thái Bình Dương. Uhm...em chẳng biết gì về hàng hải, nên chỉ dựa vào bản đồ rồi nói bừa thôi.- Vừa nói, Lôi Vi vừa cười hiền.- Muốn biết chính xác, hỏi Edlen!

Vừa nhìn Lôi Vi sắp lá rồi chỉ chỉ trên đó, Phúc Tuần vừa trầm ngâm suy nghĩ.

_ Nền văn minh lớn của thế giới, gồm những nền văn minh nào?

Hiếm khi thấy “học trò” nào hiếu học như vậy, Lôi vi liền nhân cơ hội khoe mẽ kiến thức của mình một phen. Tuy nói thế, nhưng kỳ thực chính bản thân nàng cũng muốn chàng hiểu hơn về thế giới.

_ Trên thế giới này có rất nhiều nền văn minh với nhiều thành tựu khác nhau. Theo như em biết...uhm...nền văn minh có thể cho là cổ xưa nhất của thế giới là nền văn minh sông Nin hay còn gọi là nền văn minh Ai Cập cổ đại, em không nhớ thời gian cụ thể, nhưng ước chừng nền văn minh này kéo dài khoảng hơn ba ngàn năm lịch sử. Nền văn minh có ảnh hưởng sâu rộng đến cả một châu lục là nền văn minh Hy Lạp cổ đại, nó ảnh hưởng gần như toàn bộ châu Âu. Ngoài ra còn có những nền văn minh lớn khác như nền văn minh sông Lưỡng Hà với vườn treo Babylon nổi tiếng, ở thời điểm này...nó chính là vùng Trung Đông. Nền văn minh sông Ấn- Hằng, là Ấn Độ, chính là cái nôi của Phật giáo. Ngoài ra còn có những nền văn minh trên các cao nguyên mà em không nhớ tên nữa.

_ Hoá ra...thế gian này rộng lớn hơn ta nghĩ rất nhiều. Từ sau khi Edlen đến và nghe được những câu chuyện của nàng, ta luôn biết nhân gian này rất rộng lớn nhưng ta lại không biết rộng lớn đến thế nào. Nhờ có nàng, ta mới biết được nhiều điều như vậy.

Không nói gì, Lôi Vi nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt lấp lánh tựa như vì sao sáng nhìn Phúc Tuần trìu mến.

_ Có thể nói cho ta nghe rõ hơn về những câu chuyện của đất nước Hy Lạp được không?- Quàng tay qua ôm vai Lôi Vi, Phúc Tuần tiếp tục câu chuyện vẫn còn đang dở dang.

_ Thực ra thì về đất nước Hy Lạp, em chẳng biết gì nhiều. Em chỉ biết có mỗi thần thoại Hy Lạp thôi. Những câu chuyện mà em kể cho anh nghe là những câu chuyện thần thoại của Hy Lạp mà thúc thúc của em gửi bản gốc cho và bản dịch do chính tay thúc ấy dịch cho em.

Thời đại công nghệ thông tin bùng nổ, ngành in ấn phát triển, ta có thể dễ dàng tìm ra được bản dịch của những cuốn sách nước ngoài mà bản thân yêu thích. Thế nhưng tự tay mình dịch một bản dịch và gửi bản dịch ấy cho người ta quan tâm đó thực sự là một điều rất trân quý.

_ Nếu...thúc của nàng có con, chắc con của thúc ấy sẽ ganh tỵ với nàng lắm đấy.

Bật cười giòn tan, Lôi Vi gật đầu xác nhận. Nàng còn nhớ, mỗi lần lên facebook trò chuyện với Thiều Dương, cô nàng này luôn ca thán không biết giữa hai người ai mới là con của chú nàng.

_ Trong thần thoại Hy Lạp có ba vị chúa tể. Hades là chúa tể của cõi âm, thế giới người chết. Poseidon là chúa tể của biển cả. Zeus là chúa tể trên đỉnh Olympus, là đỉnh núi được cho rằng là nơi các vị thần sinh sống. Nói thẳng ra Zeus là vua của các vị thần. Ba người này chính là ba anh em của nhau ngoài ra họ còn có ba chị gái nữa gồm Hera là vợ Zeus, nữ hoàng của đỉnh Olympus; Demeter là nữ thần của nông nghiệp, của thiên nhiên, con gái của bà và thần Zeus, nữ thần Persephone là vợ của Hades, nữ hoàng của cõi âm; nữ thần Hestia nguyên thuỷ là nữ thần đạo đức sau là nữ thần bếp lửa. Trong ba vị nam thần tối cao này, em thích Hades hơn.

Phúc Tuần không khỏi trố mắt ngạc nhiên nhìn Lôi Vi. Theo như những gì nàng nói, vị thần Hades này tương đương với Diêm Vương ở cõi U Minh, là người gắn liền với cái chết. Và nó luôn là nỗi khiếp đảm với con người, thật không hiểu tại sao Lôi Vi lại thích ông ta.

_ Thần chết sao?- Chất giọng của Phúc Tuần không giấu được sự ngạc nhiên.

_ Thực ra Hades là thần cai quản âm giới chứ không phải thần chết.- Biết Phúc Tuần hiểu sai, Lôi Vi chậm rãi giải thích.- Thần chết là Thanatos, ở bên cạnh họ lúc hấp hối và dẫn đường cho họ đến bờ sông Styx. Còn Charon là người chèo thuyền trên sông Styx, đưa linh hồn người chết đến với cõi âm. Có lẽ vì nhiệm vụ của hai người này tương đối giống nhau mà Charon bị nhầm thành thần chết. Hades tuy cai quản cõi âm nhưng lại là một người điềm tĩnh có khuynh hướng nhân hậu chứ không độc ác đen tối như trong các bộ phim ở thời đại của em. Dù vậy, đối với những kẻ phạm tội, cơn thịnh nộ của ông thật sự rất đáng sợ.

Nghe Lôi Vi nói, Phúc Tuần gật gù ra chiều đã hiểu. Thì ra tiềm thức văn hoá của các nước lại có sự khác biệt lớn đến vậy.

_ Các vị thần trong thần thoại Hy Lạp cũng sở hữu những đức tính của con người vậy nên họ rất gần gũi.- Chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, Lôi Vi dần để lộ ra tâm tư của mình.- Đa phần các nam thầm trong thần thoại Hy Lạp đều có tính ba lăng nhăng, đặc biệt là Zeus, ông ta xứng đáng nhận danh hiệu thần Lăng Nhăng. Ngược lại Hades lại rất chung tình! Ông chỉ có mỗi một Persephone làm vợ và không hề có bất kỳ mối quan hệ ngoài luồng nào. Hoặc có mà em chưa tìm ra.- Chất giọng của Lôi Vi đầy bông đùa.

Tâm tư của Lôi Vi nhanh chóng phơi bày trước mặt Phúc Tuần khiến chàng không khỏi đau lòng. Nhớ lại chuyện chiều nay, lòng chàng càng quặng thắt. Mọi việc đều được nàng bình tĩnh giải quyết gọn gàng nhưng chàng cảm nhận được sự buồn tủi và uỷ khuất của nàng.

“Còn nhớ chiều nay, sau khi Lôi Vi vừa dời gót rời khỏi thư phòng không lâu, chàng cũng nhanh chóng đến đại sảnh. Lúc tới nơi cũng vừa lúc Trần Đạm Nhã vừa tới. Chàng đoán Lôi Vi đã đề nghị người của Trần gia mời nàng ta tới.

Lúc chàng toan tiến vào đại sảnh liền nhìn thấy Cát Dật Luân và đám người hầu của hai phủ đều ra ngoài. Xem chừng Lôi Vi muốn có một cuộc nói chuyện riêng tư với Trần Đạm Nhã. Hiểu dược nguyện vọng của nàng, Phúc Tuần đứng bên ngoài bình tĩnh chờ đợi và nghe được đoạn nói chuyện của họ.

_ Trần tiểu thư! Mời ngồi!

Không nói không rằng gì, Đạm Nhã nhanh chóng tiến về ghế khách ngồi xuống nhìn Lôi Vi một lượt từ trên xuống dưới ngầm đánh giá.

_ Ta nghĩ, Trần tiểu thư chắc đã hiểu được lý do ta tại sao lại mời ngươi tới đây?

_ Có chuyện gì, thiếu phu nhân cứ nói thẳng nhưng ta xin nói trước, ta sẽ không thay đổi chủ ý của mình đâu.

Mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi mới từ từ cất lời.

_ Vậy tiểu thư thật sự muốn cùng ta hồng chúc song ảnh nhất song nhân? Nếu vậy ta cũng không ngại, nhưng tiểu thư liệu có chịu được cảnh bị trượng phu ghẻ lạnh hay không?- Chất giọng của Lôi Vi điềm tĩnh đến lạ.

Hai câu hỏi của Lôi Vi như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim của Đạm Nhã khiến nàng ta phải giữ chặt chiếc khăn lụa trong tay.

_ Đều là phận hồng nhan ta hiểu tiểu thư cũng muốn tìm một chỗ tốt để trao thân gửi phận. Chàng ấy quả thực là một người đáng để gửi gắm cả đời. Nhưng chàng ấy thuộc kiểu người, hễ không yêu thì thôi một khi đã yêu chính là yêu đến chết đi sống lại, không cách gì buông bỏ được. Tiểu thư muốn lấy một người như vậy, ta không lạ. Thế nhưng phải chăng tiểu thư nên hiểu rằng lấy một người không yêu mình, cuộc sống sau này của tiểu thư chỉ toàn là nỗi đau?

_ Trên đời này loại người không thể tin tưởng nhất chính là nam nhân.- Đạm Nhã cứng rắn nói.- Đúng là hôm nay chàng yêu người, không yêu ta. Nhưng chắc gì suốt đời này vẫn sẽ là như vậy?

_ Trên đời này nam nhân quả thật không thể nào tin tưởng được, ngoại trừ chàng!- Lôi Vi khẳng định chắc nịch.- Và ta tin tưởng chúng ta sẽ yêu nhau trọn đời. Bởi yêu không phải là nhất thời mà là một quá trình. Một quá trình mà ở đó hai người cùng nhau rung động, cùng nhau cảm nhận, cùng nhau yêu thương, cùng nhau vượt qua mọi gian khổ và cùng nhau khát khao đem lại hạnh phúc cho đối phương.

Những lời nói đầy mạnh mẽ và tự tin của Lôi Vi như đánh sập bức tường thành của Đạm Nhã.

_ Đây là thời đại tam thê tứ thiếp. Ta không cản chàng kết duyên với cô nương cũng không cản cô nương bước vào phủ của chàng. Chỉ hy vọng cô nương chuẩn bị kỹ tâm lý bị ghẻ lạnh hoặc một trận chiến chưa đánh đã bại.

_ Ngươi!- Đập bàn đứng dậy, Đạm Nhã hét lớn.

_ Trần tiểu thư! Ta đang chừa cho ngươi một đường lui đấy! Hôn nhân như một canh bạc may nhờ rủi chịu. Một khi ngươi đã bước vào đó rồi không cách gì thoát ra được. Ngươi đừng vì mối quan hệ làm ăn giữa hai gia tộc hay vì một phút rung động nhất thời mà đánh cuộc cuộc đời của mình. Những điều đó không đáng. Ta may mắn gặp chàng ở khoảng thời gian đẹp nhất của đời người thiếu nữ và được chàng toàn tâm toàn ý yêu thương nên không phải vướng vào canh bạc đó. Nhưng cô nương lại đang trong hoàn cảnh đó. Vậy nên hãy ngừng lại trước khi quá muộn. Đừng vì bất kỳ một nguyên nhân gì mà đem cuộc đời mình ra đánh đổi.

Đạm Nhã lặng im không khỏi gì, nàng nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo của Lôi Vi. Đó là một đôi mắt điềm tĩnh đến lạ thường. Phải chăng người này đã biết trước được kết quả nàng sẽ thua hay là bởi người đó tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của trượng phu mình nên mới bình tĩnh đến vậy.

“Cót...két...” tiếng đẩy cửa vang lên khiến dòng suy nghĩ của Đạm Nhã bị cắt đứt. Quay lại nhìn nàng thấy chàng công tử một thân áo trắng ấy chậm rãi bước vào, tiến về phía thê tử của mình.

_ Sao anh lại tới đây?- Lôi Vi thấp giọng hỏi nhỏ.

_ Được nàng tin tưởng như vậy, ta sao có thể để nàng chịu uỷ khuất?- Mỉm cười, Phúc Tuần nhìn Lôi Vi trìu mếm. Đoạn quay về phía Đạm Nhã, gương mặt chàng liền trở nên xa cách.- Được Trần tiểu thư để ý quả là vinh hạnh của tại hạ. Nhưng Đào mỗ đây một đời này nhất kiến chung tình với thê tử của mình. Mong tiểu thư hiểu cho!

Lời nói vừa quyết đoán lại vừa chân thành kia của Phúc Tuần quả thực có sức thuyết phục rất lớn. Lại cộng thêm những gì Lôi Vi nói trước đó khiến Đạm Nhã suy nghĩ không ít. Cuối cùng vị Trần tiểu thư này cũng phải xin lỗi Cát Dật Luân và cáo từ hai người mà ra về.”

_ Vi Nhi! Chiều nay uỷ khuất cho nàng rồi!

Thoát khỏi dòng ký ức của mình, Phúc Tuần vừa nói vừa xiết chặt vòng tay của mình quanh người nàng. Mỉm cười, Lôi Vi nhẹ nhàng lắc đầu.

_ Không có uỷ khuất! Ở thời đại này, em thật sự chẳng thể san sẻ chuyện triều chính cho anh, vậy nên chuyện gì có thể giải quyết giúp anh, em nhất định sẽ giải quyết, tránh để anh gặp phải những phiền phức không đáng có. Mẫu thân của em thường hay dạy huynh tỷ muội em rằng gia đình chính là nơi quan tâm nhau, săn sóc nhau và hỗ trợ lẫn nhau. Khi đó em còn nhỏ nên không hiểu, giờ trải qua nhiều chuyện như vậy em cuối cùng đã hiểu.

Nở một nụ cười thật tươi, Phúc Tuần đặt lên đỉnh đầu Lôi Vi một nụ hôn thật sâu rồi cúi xuống, chạm đầu mình và đầu nàng.

_ Vi Nhi! Khi còn làm Vương gia, làm Thái tử ta đã hứa với nàng rất nhiều điều, nhưng ta chẳng hoàn thành được điều nào. Nay ta đã làm Hoàng đế của một nước, những gì ta đã hứa với nàng, ta sẽ thực hiện đầy đủ. Đem lại cho nàng một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc, toàn tâm toàn ý chở che nàng một đời, không để nàng phải chịu bất kỳ uỷ khuất nào. Sau này, nếu nàng bị tổn thương hay cảm thấy không hạnh phúc, không an toàn thì đó chính là ta chưa chăm sóc tốt nàng, ta tình nguyện chịu sự trừng phạt cao nhất của ông trời.

_ Phúc Tuần!

Lòng có ngàn vạn điều muốn nói cho Phúc Tuần biết nhưng lời thoát ra là tên của chàng. Nam nhân ngồi ngay trước mặt nàng đây quả thật có thể khiến nàng đắm mình trong hạnh phúc. Giọt nước mắt trào khoé mi, vội vòng tay qua cổ Phúc Tuần, Lôi Vi trao cho chàng một nụ hôn đong đầy yêu thương.

Nàng tuy tính tình hoạt bát nhưng trong chuyện tình cảm lại ít khi chủ động vậy nên mỗi lần chủ động nàng đều khiến Phúc Tuần thất thần một hồi. Đến khi có thể định thần trở lại, nụ hôn của nàng đã khiến chàng rơi vào trầm mê, không thể và cũng không muốn thoát ra. Nhang chóng xiết chặt vòng tay quanh chiếc eo nhỏ của nàng, Phúc Tuần đáp lại nụ hôn của nàng, không để ai kia chiếm thế thượng phong thêm nữa. Nụ hôn triền miên như đưa hai người phiêu du tận miền hạnh phúc ngọt ngào. Nhẹ nhàng tách miệng nàng ra, chàng nhanh chóng đưa lưỡi vào càn quét khắp khoang miệng của nàng khiến đầu óc nàng chẳng mấy chốc đã choáng váng, hoàn toàn phó thác cho chàng.

Một nụ hôn thuần tuý nếu kéo dài quá lâu sẽ châm ngòi cho dục vọng. Khi cả hai hơi thở đã hoà vào làm một, khi con tim chung một nhịp đập cũng là lúc cả hai cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể đối phương. Một tay đặt lên vai Lôi Vi, tay còn lại luồng qua hai bắp chân nàng, Phúc Tuần nhanh chóng bế nàng lên rồi thi triển khinh công bay khỏi mái nhà, thận trọng đặt chân xuống đất rồi bước từng bước vững chãi vào phòng nghỉ của cả hai và tiếp tục câu chuyện còn dang dở của đêm nay...

------------------------------

* Thủ lao lao bất phóng, ái niệm niệm bất vong: câu hát trong bài Tam sinh tam thế do Trương Kiệt trình bày, OST của Tam sinh tam thế thập lý đào hoa. Câu này có nghĩa là:

“Tay nắm chặt không buông, tình đau đáu chẳng quên”

[1] Chu luân: bánh xe son, chỉ nhà quyền quý.

[2] Cư trạch: cư là sống, ở. Trạch là nhà. Chữ này dùng chỉ nhà ở.

[3] Nghĩa tế: con rể.

[4] Lữ khác: khách qua đường.

[5] Khuê nữ: khuê chỉ cái khoá cửa của phòng. Thời xưa, phòng có khoá (khuê phòng) là phòng của nữ nhi chưa xuất giá. Nữ nhi chưa xuất giá, còn ở nhà với phụ mẫu được gọi là khuê nữ.

[6] Chước luân lão thủ: người có tài nghệ thành thạo, tinh thâm hoặc có kinh nghiệm.

--------------------------

Hết chương 158

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.