Vừa bám lên cây, Lôi Vi vừa quay đầu nhìn xuống dưới đất. Bên dưới, không ít người ngẩng đầu lên nhìn nàng với đôi mắt đầy sợ hãi. Đám gia nô, ai cũng lo sợ nàng sẽ bị ngã. Khi ấy thể nào cũng có rắc rối xảy ra. Công chúa sẽ không để yên chuyện này. Vậy nên nàng càng trèo lên cao, đôi mắt của họ càng tăng thêm phần sợ hãi.
_ Thu Anh!- Vừa giữ lấy một thân cây, Lôi Vi vừa vọng tiếng xuống.- Tỷ đi tìm xem có cái gì để đựng không. Quả cherry này rất tốt cho sức khỏe đấy.
_ Che-ri?- Thu Anh nhăn trán khó hiểu.- Nó là gì vậy tiểu thư?
Nhận ra mình dùng từ ngữ không hợp thời, Lôi Vi hơi khựng lại.
_ À...ý muội là trái anh đào...Đúng! Trái anh đào rất tốt cho sức khỏe.
_ Ra là vậy!- Thu Anh vỡ lẽ.
_ Vậy nên, tỷ nhanh tìm hộ muội cái gì có thể đựng được đi.
Dứt câu, Lôi Vi quay trở lại với công việc đang dang dở của mình. Hết cành này đến cành khác, những trái anh đào lần lượt được nàng hái và thả xuống. Bên dưới đám gia nô vừa ngẩng đầu nhìn lên vừa vội chạy theo hướng trái anh đào rớt xuống. Chỉ trong chốc lát cả một rổ lớn đã đầy những quả anh đào.
_ Lôi Vi tiểu thư!- Tiếng gọi của Đồng Thảo đầy lo lắng.- Tiểu thư đang làm gì vậy?
Giật mình quay đầu lại, Lôi Vi nhìn thấy Đồng Thảo đang vừa chạy về phía gốc cây vừa gọi nàng.
_ Muội hái trái cây thôi mà!- Lôi Vi trấn an Đồng Thảo.
_ Tiểu thư mau xuống đi!- Đồng Thảo vọng tiếng lên.- Công chúa cho mời tiểu thư
_ Công chúa gọi?! Được muội xuống ngay!
Đang định tụt người xuống nhưng nhìn thấy khoảng cách từ mặt đất lên đến chỗ mình quá cao, Lôi Vi đâm ra sợ hãi. Gương mặt nàng nhanh chóng cắt không còn giọt máu nào.
_ Ca...cao quá! Muội xuống không được. Đồng Thảo tỷ! Muội xuống không được!
Nghe thấy Lôi Vi nói thế, ai nấy cũng sợ hãi. Mọi người bắt đầu nhốn nháo cả lên. Tiếng người làm ồn ào cả một góc vườn.
_ Mau!- Lôi Vi vọng tiếng xuống.- Mau đi tìm Đồng Vũ huynh! Đồng Thảo tỷ! Tỷ mau đi tìm đại ca của tỷ đi.
_ Được! Muội cố gắng lên!
Dứt câu, Đồng Thảo vội chạy đi nhưng chưa được bao xa, Đồng Vũ đã từ đâu bay tới ôm ngang hông Lôi Vi rồi bay xuống. Dang rộng bàn tay của mình, chàng nhẹ nhàng tiếp đất. Vừa định thả nàng ra, nàng đã vội giữ chặt và bắt đầu thở.
_ Lôi Vi tiểu thư! Nàng không sao chứ?
_ Đừng...đừng gọi muội là tiểu thư!- Vừa nói, Lôi Vi vừa đưa một tay lên giữ ngực.- Sợ chết mất!
_ Muội không sao chứ?- Đồng Thảo vội chạy đến hỏi.- Có cần ta tìm thầy thuốc không?
Trước khi Đồng Thảo kịp chạy đi, Lôi Vi đã kịp giữ tay nàng lại.
_ Muội không sao! Chỉ hơi sợ một chút thôi. Chúng ta nhanh vào, đừng để Công chúa đợi lâu.
Dứt câu, Lôi Vi vội chạy đi mà không để ý rằng phía sau nàng có một nam nhân đang đứng ngẩng ngơ mãi một lúc sau chàng mới tỉnh lại và vội vã đuổi theo...
Dừng chân trước cửa sảnh lớn, Lôi Vi điều hòa lại nhịp thở, chỉnh sửa lại quần áo rồi mới bước vào trong.
_ Than kiến Công chúa!
Vừa nói, Lôi Vi vừa phải nhún người sang một bên. Cách chào hỏi này khiến nàng thật sự muốn ngã xuống đất vì mất thăng bằng. Gần cả tháng nay, mọi thứ ở thời đại này nàng đang dần thích nghi khá tốt duy chỉ có khoản chào hỏi kiểu này là nàng không thể nào thích nghi được. Vừa nhún người, nàng vừa rủa ai phát minh ra kiểu chào này.
_ Miễn lễ!- Thiên Phương Công chúa chậm rãi lên tiếng.
_ Đa tạ Công chúa!
Như trút được gánh nặng, Lôi Vi nhanh chóng đứng lên thả lỏng cơ thể.
_ Ngươi mau ngồi đi!
Học không giỏi môn lịch sử cho lắm nên Lôi Vi cũng không biết gì nhiều về Thiên Phương Công chúa. Nàng chỉ biết rằng, vị Công chúa này là một tài nữ sắc sảo. Nàng là Công chúa được Định An Hoàng đế hết mực yêu thương. Theo sử sách ghi lại, nàng là một Công chúa có tấm lòng nhân hậu, rộng mở, yêu thương dân chúng. Câu chuyện tình về nàng và chàng Phò mã nghèo Nam Cung Hàn là một minh chứng rõ ràng cho việc ấy.
_ Ngươi ở phủ ta cũng đã gần một tháng rồi, ngươi đã quen với cuộc sống ở đây hay chưa?
_ Đa...à...thưa Công chúa, tiểu nữ cũng đã quen rồi ạ.
_ Vậy thì tốt!- Gật đầu, Công chúa chậm rãi nhấp ngụm trà rồi nói tiếp.- Đối với ta cũng như đám tỳ nữ trong phủ, ngươi quả thật là ân nhân. Nên ta luôn hy vọng ngươi sẽ cảm thấy thoải mái vui vẻ khi ở trong phủ ta.
_ Công chúa! Người đừng nói thế!- Vừa cười, Lôi Vi vừa nói.- Tiểu nữ chẳng qua cũng biết chút chút vậy thôi chứ chả giỏi giang gì đâu.
Tính cách này của Lôi Vi có phần giống với Phúc Tuần. Nghĩ thế, Thiên Phương Công chúa khẽ bật cười.
_ Ngươi khá giống với đệ đệ ruột của ta.
_ Đệ đệ ruột?- Lôi Vi ra chiều nghĩ ngợi.- Ý Công chúa là Phú...à Linh thân vương phải không ạ?
_ Đúng vậy! Ngươi đã...
Sực nhớ ra điều gì đó, Thiên Phương Công chúa vội ngừng lại. Lôi Vi đã nhận ra điều này. Nhưng thay vì lên tiếng hỏi lại, nàng chọn cách im lặng chờ đợi. Đối với người của Hoàng thất, người bình thường không nên tùy tiện hỏi han. Bằng không nhiều lúc sẽ mang họa sát thân vào người. Đọc nhiều truyện ngôn tình cổ đại lẫn xuyên không về thời cổ đại nên nàng cũng có “kinh nghiệm” về thời đại này.
_ Ta nghĩ rằng, ngươi đã nhìn thấy Linh thân vương trong buổi yến tiệc rồi.
_ Thưa có! Nhưng không rõ ạ! Vì hôm ấy tiểu nữ bị chóng mặt nên chả nhìn thấy gì cả.
_ Ồ phải rồi!- Thiên Phương Công chúa vờ như nhớ ra.- Thật tiếc!
Lôi Vi không nói gì, nàng chỉ cười xòa.
_ Vài hôm nữa ta và Phò mã sẽ phải vào kinh thành để dự đại thọ của Thái hậu. Ta muốn dẫn ngươi đi theo cùng. Nhưng ta không muốn ép ngươi. Không biết ý ngươi thế nào?
Cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính. Lôi Vi khẽ nghiêng đầu qua một bên nghĩ ngợi. Được vào kinh thành chơi, lại còn được dự đại lễ thượng thọ của Thái hậu có ai mà không thích. Nhưng nàng thật sự không hiểu tại sao Công chúa lại muốn nàng cùng đi với gia đình họ. Phải chăng nàng ấy còn có mục đích khác sau khi đưa nàng vào cung? Nhưng mục đích ấy là gì? Nàng thật nhìn không ra.
Nhận ra sự hoài nghi trong đôi mắt đen láy của Lôi Vi, Thiên Phương Công chúa nhẹ nhàng nở một nụ cười.
_ Thật ra, trong buổi yến tiệc ấy, ta đã quan sát ngươi rất kỹ và nhận ra rằng ngươi múa rất khá. Chưa từng học múa lần nào mà múa được như thế, ta nghĩ ngươi rất có tiềm năng. Vậy nên ta muốn đưa ngươi vào Thái Thường Nhạc phủ để phát huy hết tài năng thiên phú của ngươi.
_ Tài năng thiên phú ạ?- Chất giọng của Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên.- Công chúa! Người nói quá rồi. Tiểu nữ hôm ấy thật ra chỉ múa đại thôi chứ có biết gì đâu ạ. Giờ nhớ lại, tiểu nữ vẫn còn run.
_ Nhưng Linh Thân vương rất thích điệu múa của ngươi. Nó đơn giản, mộc mạc, tự nhiên và tràn đầy sức sống không giống như những điệu múa khác chốn cung đình chỉ có sự uyển chuyển mà thiếu mất sự tự nhiên. Ta muốn đưa ngươi vào đó để ngươi rèn luyện thêm kỹ năng. Sau đó kết hợp giữa những gì ngươi học được và những gì ngươi sẵn có lại với nhau để tạo nên những điệu múa mới cho phủ.
_ Dạ cái này...
Lôi Vi lúng túng hẳn. Tình thế này rõ ràng tiến thoái lưỡng nan. Nàng thật không muốn chưa về được nhà đã bị thân tàn ma dại hoặc chết nơi đất khách. Vì theo những gì nàng đọc được, người ngoài vào cung không qua tuyển chọn kỹ càng của phủ hoặc viện thường bị các cung nữ nơi đó hà hiếp thậm chí chết không ai hay. Nàng không muốn! Không muốn như thế một chút nào. Ôi sao số nàng lại xui đến thế!
_ Ngươi vào đó tầm một năm nếu cảm thấy không thể cố gắng thêm nữa, hãy báo cho ta biết, ta sẽ đến đón ngươi.- Công chúa xoa dịu tình hình.
_ Cái này...Công chúa! Người có thể cho tiểu nữ suy nghĩ thêm được không ạ?
_ Được! Nếu ngươi chấp nhận, ta sẽ để huynh muội Đồng Vũ đi theo giúp đỡ ngươi.
Nghe Công chúa nói vậy, Lôi Vi vội ra giữa sàn nhà để tạ ơn.
_ Đa tạ Công chúa!
_ Được rồi! Ngươi lui đi!
Nghe vậy, Lôi Vi vội lui ra ngoài. Nàng thật không dám nán lại lâu trong sảnh chính. Trong khi đó, Thiên Phương Công chúa vẫn đang ngồi lặng im trên ghế. Nàng đang nhớ lại cuộc trò chuyện giữa nàng và Phúc Tuần nhiều ngày trước.
“_ Tỷ tỷ đừng nói! Nàng ta vẫn đang nghĩ đệ là “cuồng thư“.
_ Sao?- Thiên Phương Công chúa tỏ ra ngạc nhiên.- Cuồng thư?
_ Nguyên do cũng vì quyển kinh thi mà ra. Đến giờ nàng ta vẫn chưa biết đệ là Linh Thân vương.
_ Thiên thượng bích đào, nhật biên hồng hạnh [1]. Lôi Vi là một nữ tử hiếm gặp. Ta cũng thấy đệ như đã có ý, sao đệ lại không...- Thiên Phương Công chúa bỏ lửng câu hỏi của mình.
Chậm rãi ngẩng đầu lên cao nhìn mặt trăng đang sáng tỏ, đôi mắt Phúc Tuần như mang một sự luyến tiếc.
Liên trì hữu lục y *
Nhật quang chiếu hồng trần
Viễn viễn giai nhân ảnh
Kỳ duyên hữu mộng lý
Nghe Phúc Tuần ngâm thơ, Thiên Phương Công chúa khẽ thở ra. Nàng hiểu ý của đệ mình. Gặp Lôi Vi và cảm thấy thú vị về nàng nhưng e rằng chỉ là một giấc mộng thoáng qua mà thôi. Còn người chàng muốn ở bên cạnh vẫn là Ngọc Nhạn.
_ Đệ đệ! Cuộc gặp gỡ này có phải chỉ là mơ hay không, không thể nói được. Ta luôn cho rằng, trong tình cảm, trái tim mới là quan trọng. Có phải là tri kỷ hay không, nào phải cứ tiếp xúc một thời gian dài là có thể nói được. Trên thế gian này có biết bao nhiêu là chữ “ngờ”, không phải sao?!
Lặng im không nói gì, Phúc Tuần đưa mắt nhìn lên mặt trăng trong vắt một màu. Ánh sáng của nó thật huyền diệu. Mỗi lần cảm thấy không ổn, chàng lại ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng và cảm thấy thoải mái rất nhiều. Lần này cũng không ngoại lệ.
_ Không nói chuyện đó nữa! Tỷ tỷ! Khi nào tỷ tiến cung? Tỷ đang mang thai phải cẩn thận
_ Ta biết rồi! Đệ yên tâm ta sẽ cẩn thận. Ta còn phải về để kịp dự đại thọ của Thái hậu chứ.
_ Vậy tỷ có thể giúp đệ một chuyện được không?
_ Chuyện gì?
_ Đưa Đồng Vũ tiến cung. Hôm trước, đệ cùng Đồng Vũ đánh nhau trên phố với bọn cướp. Đệ thấy thân thủ cậu ta nhanh nhẹn, cũng là người có nghĩa khí. Hơn nữa, nghe khẩu khí, cậu ta là người có chí tang bồng [2] nhưng chưa tìm được cơ hội. Đệ muốn tạo cơ hội cho cậu ta.
_ Được!- Thiên Phương Công chúa gật gù.- Ta cũng đã nhìn ra cậu ta chỉ tiếc chưa có dịp. Nay đệ đã nói như thế, ta sẽ giúp cậu ta cũng như giúp đệ một tay. Trong cung, đệ cũng nên có trợ thủ cho riêng mình.
_ Đạ tạ tỷ tỷ!”
*
Phượng Sơn
Nửa tháng ở Phượng Sơn, bên cạnh Ngọc Nhạn nhưng dường như Phúc Tuần không thể nào không nhớ đến nữ tử chàng đã gặp ở Chiêu Anh hầu phủ. Đó quả là một nữ tử khiến người ta đã gặp một lần rồi là không sao quên được. Tuy nàng nghịch ngợm hay khiến mọi người đau đầu nhưng quả thật, nàng rất đơn thuần. Chàng đoán, trước khi xảy ra việc không may bị đến Chiêu Anh hầu phủ, nàng đã từng sống ở một nơi rất thoải mái, tự do tự tại. Nên dù có phải chịu cảnh sống trong Phò mã phủ, nàng vẫn giữ được sức sống trong mình, không vì thế mà u buồn quá nhiều. Đúng là một nữ tử hiếm gặp.
Nở một nụ cười, Phúc Tuần đưa mắt nhìn về mặt hồ trong vắt. Nữ tử ấy thật giống như mặt hồ này, tâm tư đơn thuần trong sáng. Ta tưởng chừng có thể hiểu hết, nhìn thấu cả nhưng ta lại không thể nhìn thấy ngược lại, ta còn bị nó phản chiếu. Thấy nàng, chàng như thấy được con người của mình, chàng thấy được một cuộc sống chàng hằng mơ ước.
_ Huynh đang nghĩ ngợi gì thế?
Chất giọng trong veo của Ngọc Nhạn đưa Phúc Tuần trở lại với hiện tại. Hít một hơi đầy căng, chàng chậm rãi quay về phía nàng lúc này đang đứng dưới tán cây bên hồ.
_ Tiểu Nhạn! Muội đến khi nào vậy? Sao không lên tiếng?
_ Muội cũng vừa mới đến thôi!- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa mỉm cười.- Huynh đang nghĩ gì thế?
_ Cũng chẳng có gì quan trọng cả!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa mỉm cười.
_ Thật không? Muội thấy dáng vẻ huynh lúc nãy rất xuất thần. Nếu không có gì, huynh sẽ không như thế.
_ Đúng là không giấu được muội.- Nụ cười của Phúc Tuần có phần gượng gạo.- Ta đang nghĩ đến chuyện lạ vừa nghe được tại phủ đệ của tỷ phu ta.
Ngọc Nhạn Công chúa tỏ vẻ hiếu kỳ. Vậy là Phúc Tuần chậm rãi thuật lại mọi chuyện từ lúc nghe đến lúc gặp được Lôi Vi. Trong khi chàng say sưa kể, Ngọc Nhạn lại để ý rất kỹ nét mặt, ánh mắt của chàng. Và theo bản năng của một thiếu nữ đang yêu, nàng mơ hồ nhận ra một điều gì đó đang đổi thay. Bất chợt, nỗi lo sợ xâm chiếm tâm hồn nàng.
_ Quả đúng là một cô nương thú vị!- vừa mỉm cười, Ngọc Nhạn vừa nói.- Huynh nói, cô nương đó bằng tuổi muội sao?
_ Đúng vậy!- Phúc Tuần chậm rãi gật đầu.
Sau câu nói ấy, cả hai lại rơi vào trạng thái im lặng. Mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Tâm trạng của Ngọc Nhạn nhanh chóng trở nên ngổn ngang. Từ nhỏ đến lớn giờ, nàng và Phúc Tuần luôn bên cạnh nhau. Cùng nhau vui vẻ cười đùa. Cùng nhau đọc sách. Cùng nhau dạo ngự hoa viên. Cùng nhau ngắm tuyết rơi...Đi đâu hay làm gì cũng có nhau cả. Cả hai thân thiết với nhau đến độ nàng hiểu rõ tâm tư của chàng. Nên trong thâm tâm nàng luôn cho rằng, chàng sẽ mãi ở bên cạnh nàng. Nhưng giờ, dường như sợi dây liên kết của cả hai đang có nguy cơ bị đứt làm hai. Bởi nàng biết cho dù có thánh chỉ vua ban nhưng trái tim chàng không thuộc về nàng thì cũng vô dụng. Đưa mắt nhìn Phúc Tuần, Ngọc Nhạn cố hít vào một hơi thật sâu.
_ Chỉ còn ít ngày nữa chúng ta hồi cung rồi!
_ Nghe muội nói, ta thấy muội không muốn xa nơi này thì phải?
_ Uhm...cũng có thể cho là như vậy. Vì dù sao, muội cũng đã ở đây gần hai năm rồi. Giờ xa nơi này, chắc muội sẽ nhớ lắm. Đặc biệt là cái hồ này.
_ Cái hồ này?- Chất giọng của Phúc Tuần có phần ngạc nhiên.
_ Đúng vậy! Trừ những ngày trời quá lạnh còn không ngày nào muội không đến hồ này để ngắm cảnh cả. Cảnh sắc của nó thật sự cuốn hút muội. Thêm vào đó, hồ này có một truyền thuyết sau khi nghe xong, muội thật sự chấn động.
_ Truyền thuyết gì vậy?- Phúc Tuần hiếu kỳ.
Chậm rãi quay về phía mặt hồ, Ngọc Nhạn như hồi tưởng lại rồi kể cho Phúc Tuần nghe.
_ Người ta nói bên hồ này có một truyền thuyết. Truyền thuyết ấy đã có từ xa xưa rồi. Nó kể về một đôi nam nữ yêu nhau đậm sâu tưởng chừng không gì có thể chia cắt được họ. Khi họ còn nhỏ họ rất hay ra hồ này chơi. Sau này khi yêu nhau, mỗi lần hò hẹn họ cũng đến nơi này. Tình cảm của họ cứ ngày một lớn lên và được hồ này làm chứng. Cảm thấy không thể sống thiếu nhau, chàng trai quyết định nói cha mẹ tìm bà mối đến nhà cô gái thưa chuyện. Những tưởng mọi việc êm xuôi bởi họ tin rằng tình cảm của họ hai bên gia đình biết quá rõ, nhưng không ngờ cha của cô gái thẳng thừng từ chối và ra lệnh con gái mình không được qua lại với chàng trai đó nữa bởi ông đã hứa gả nàng cho một người nhà giàu. Cảm thấy bị xúc phạm, chàng trai quyết ra đi để làm giàu. Ngày ra đi, chàng trai đã hứa với cô gái rằng chàng sẽ tìm cách để trở thành một người giàu có sau đó nhất định sẽ quay trở về cưới nàng. Cô gái ấy cũng hứa với chàng trai ấy rằng, ngày ngày cô cũng sẽ đứng bên hồ đợi chàng trở về. Vì quyết tâm giữ lời thề với chàng trai nên người con gái ấy đã phải chịu đựng không biết bao nhiêu đau đớn về thể xác cũng như tinh thần. Cuối cùng, vào một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo nàng đã gục ngã bên bờ hồ này. Từ đó dân vùng này đặt tên hồ là Đẳng Quân hồ. Còn về chàng trai, không ai biết chàng đi đâu, làm gì và họ cũng không hề thấy chàng trở về. Nhiều người nói rằng, rời khỏi trấn này chàng đã tới một trấn rất lớn để tìm vận may và trong một lần tình cờ, chàng cứu giúp một cô nương con quan lớn khiến cô nương ấy phải lòng chàng. Lợi dụng cơ hội, chàng đã cưới cô nương ấy và trở nên giàu có. Và sau khi giàu có, chàng cũng đã quên lời hứa bên hồ cũng như người con gái ngày ngày đợi chàng bên hồ.
Câu chuyện truyền thuyết được Ngọc Nhạn kể lại với chất giọng trầm buồn khiến Phúc Tuần không khỏi chấn động. Bởi chàng biết, nàng đang muốn gửi một lời nhắn đến chàng. Vì ngay cả trong sâu thẳm trái tim chàng cũng đang nhận ra một điều gì đó thật khác. Một thứ cảm xúc khi bên cạnh Ngọc Nhạn, chàng không hề có. Tình cảm nào mới thật sự là yêu? Đâu mới là sự lựa chọn đúng đắn? Đối với chàng, đây quả là một việc khó khăn.
----------------------------
[1] Thiên thượng bích đào, nhật biên hồng hạnh: đào trên mây, hạnh trên trời. Ý chỉ người con gái quý, hiếm gặp như cây đào, cây hạnh trông trên mây, trên trời.
* Nghĩa của bài thơ này là:
Hồ sen có tà áo màu xanh lục
Ánh sáng mặt trời chiếu (xuống) hồng trần
Xa xa (có) bóng giai nhân
Duyên đẹp (chỉ) có trong mơ
[2] tang bồng: “tang bồng hồ thỉ“. Cung làm bằng cây dâu, tên làm bằng cỏ bồng. Khi đẻ con trai dùng cung bằng cây dâu mũi tên bằng cỏ bồng bắn sau mũi lên trời, xuống đất cùng bốn phương, tỏ ý con trai sẽ có công việc thiên địa tứ phương. Sau đó sẽ treo cung phía bên tả cửa nhà, treo mũi tên vào phía bên hữu cửa nhà cho mọi người thấy nhà có con trai. Làm trai chí ở tang bồng, chỉ chí tung hoành ngang dọc, lập được công danh...
-----------------------------------
Hết chương 5