Duyên Nợ Ba Sinh

Chương 1: Chương 1




Mặt trời lên cao đã lâu, chiếu ra những tia nắng chói chang.

Trong một biệt thự thanh lịch ở vùng ngoại ô, trên sopha một người tóc bạc phơ ngồi xem phim truyền hình

Đây là bộ phim đang được ưa thích nhất hiện nay, bà sợ ông một mình sẽ tịch mịch nên mang phim đến bảo bảo mẫu mở cho ông xem

Bà tên là Cảnh Thần, rất trùng hợp trong bộ phim bà đang xem, nữ phụ cũng tên là Cảnh Thần. Đây là nữ phụ làm Cảnh Thần xem qua mà tiếc mãi cho số phận của cô ấy.

Rõ ràng nữ phụ và nam chính là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, hai nhà là môn đương hộ đối lại có mối quan hệ rất tốt, tốt nghiệp đại học nữ phụ trở thành vị hôn thê của nam chính. Nhưng cuối cùng lại trở thành tiểu tam xen vào tình yêu của nam nữ chính!

Đã bị đẩy thành tiểu tam thì thôi đi lại còn không chịu hết hi vọng, cứ quấn quýt nam chính để cuối cùng không chỉ biến bản thân thành nhân vật phản diện còn làm cho xí nghiệp của nhà mình bị phá sản, cả nhà phải lưu lạc đầu đường.

Cô gái này đúng là không có chút cốt khí nào mà!! Loại này…. Đúng, là tra nam - từ ngữ của cháu gái bà - có gì tốt chứ!

Cảnh Thần rất bất bình, đã thế lại còn cùng tên với bà, biên kịch này lại còn nói là kịch tính nữa đấy!

“Ông à, ông nói xem kịch bản như thế này tại sao có thể được yêu thích vậy nhỉ, cướp vị hôn phu của người khác lại thành tình yêu đẹp đẽ chân chính, đạo đức trở nên bại hoại hết rồi! Mà nữ phụ cũng thật là, cái loại tra nam như thế có cái gì tốt, còn không bằng một ngón tay của cô gái kia! Ông nói đúng không, ông……”

Đầu đầy tóc bạc, Cảnh Thần theo thói quen quay đầu lại nhìn, phát hiện vị trí bên cạnh trống rỗng, không có bóng dáng quen thuộc kia.

Cảnh Thần chớp mắt ngăn không cho nước mắt rơi xuống, cổ họng đau rát.

Sao bà lại quên mất chồng bà, Phong Tế, đã mất hơn 10 ngày.

Yên lặng cầm điều khiển tắt tivi. Cảnh Thần run rẩy đứng lên, đi đến phòng của hai vợ chồng mình.

Các con bà sợ bà vì mất đi chồng mà không tiếp nhận nổi nên không cho bà đi dự tang lễ, cũng đem tất cả ảnh chụp của ông trong biệt thự mang đi hết, bà nhớ là còn một tấm ảnh hai người chụp chung nhưng không nhớ là đã để ở nơi nào.

Con người khi già đi thì trí nhớ sẽ không còn minh mẫn. Nhưng những kỉ niệm của hai người thì càng ngày càng rõ ràng

Ông hơn bà tám tuổi, lần đầu hai người gặp nhau, bà 14 tuổi ông 22 tuổi. Hai năm sau bà gả cho ông làm vợ. Từ đó trở đi hai người yêu thương bảo vệ lẫn nhau cho tới bây giờ.

Hai người ở cùng nhau bảy mươi tám năm, những lúc đó giữa hai người có tình yêu, có tình thân, đã sớm có thói quen mở mắt là có thể nhìn thấy đối phương, không cần nói cũng có thể hiểu đối phương muốn làm gì, thói quen làm bạn của nhau, quen với hương vị trên người nhau.

Vào một buổi sáng của hơn 10 ngày trước ông đã ở bên bà mỉm cười và ngừng thở. Các con sợ bà nhìn cảnh nhớ người nên chuyển bà sang căn nhà khác. Nhưng từ hôm đó đến nay thật ra bà gần như không ngủ.

Tuy rằng người già thì sẽ ngủ ít đi nhưng không có hơi thở quen thuộc của ông bà không thể nào đi vào giấc ngủ.

Cảnh Thần và Phong Tế có 76 năm làm vợ chồng, đã sớm đem đối phương hòa tan vào cốt nhục, bọn họ không có khả năng quên mất nhau cũng không thể rời khỏi nhau.

Ông nó ơi, ông đi 14 ngày rồi, tôi thật sự rất nhớ ông!

Cảnh Thần mở tủ quần áo, lấy chìa khóa trên người xuống mở ngăn kéo dưới cùng ra, là giấy chứng nhận kết hôn của Cảnh Thần và Phong Tế. Trong ảnh, Phong Tế mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, Cảnh Thần mặc quần áo học sinh tuy là ảnh đen trắng nhưng được giữ gìn cẩn thận nên còn rất đẹp.

Tay Cảnh Thần thoáng run run cầm ảnh chụp lui lại mấy bước ngồi trên giường gắt gao ôm ảnh chụp vào lòng.

Cảnh Thần chậm rãi nằm xuống giường nhắm mắt lại, mắt đã không còn trong suốt như thời trẻ mà trở nên đục ngầu.

Phong Tế, nếu có kiếp sau thì ông không thể chết trước tôi, người ở lại thật sự rất đau khổ.

Quả thực rất muốn khóc nhưng ánh mắt khô cạn đến mức không còn giọt nước mắt nào có thể rơi.

Vừa nghĩ Cảnh Thần vừa rơi vào mộng đẹp.

Người giúp việc làm cháo bào ngư cho Cảnh Thần đi ra ngoài tìm bà, thì phát hiện bà ôm giấy kết hôn với Phong Tế nằm trên giường mỉm cười nhưng không còn thở nữa.

Sau khi Phong Tế chết 14 ngày, Cảnh Thần cũng đi theo.

Phong Tế thọ 100 tuổi, Cảnh Thần thọ 92 tuổi

Ngày thời tiết tốt

Tiểu Thần em nhất định mãi là vợ anh.

Đây là… lời nói của ai?

Cảnh Thần chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là màu trắng, từ não truyền đến cơn đau như kim châm.

Nơi này là bệnh viện. Bà bị bệnh ư?

Kì thật khi chồng mất, bà có tới bệnh viện hay không cũng thế thôi, bọn nhỏ thật là!

Lúc này một y tá đi vào thấy bà đã tỉnh thì hé miệng cười: “Cảnh tiểu thư cô đã tỉnh. Người nhà của cô rất lo lắng cho cô, trông chừng ở bệnh viện 1 ngày 1 đêm, nếu không phải bác sĩ điều trị cam đoan cô không có việc gì, chỉ chấn động não nhẹ thì đến giờ họ còn không chịu rời đi.”

Cảnh tiểu thư?

Cảnh Thần hơi nghi hoặc, bà đã bằng này tuổi rồi còn xưng hô là tiểu thư, thích hợp sao?

Hơn nữa…. Chấn động não là sao?

“Cái kia…” Cảnh Thần mở miệng muốn hỏi liền ngậm chặt miệng, đây không phải giọng nói của bà, giọng bà sao có thể như người trẻ tuổi thế được!

Đợi chút!

Cảnh Thần nhìn y tá đang nở nụ cười ấm áp, bà cảm thấy mình không đeo kính viễn thị sao lại có thể nhìn rõ ràng vậy nhỉ!

Cảnh Thần có thói quen mím môi.

Răng…

Rõ ràng răng của bà đã bị rụng gần hết rồi… Nếu đến giờ Cảnh Thần vẫn còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì bà thật sự sống uổng phí bao năm trời.

Có điều không biết đây là đâu và thân phận hiện giờ của bà là gì?

Cảnh Thần rất rõ thân thể này không phải của mình.

Tuy bà đã lớn tuổi nhưng cháu gái bà thường xem tiểu thuyết trọng sinh nên bà cũng biết ít nhiều, bây giờ bà trọng sinh rồi đúng không?

Mặc kệ là cái gì, nếu ông trời cho bà một sinh mệnh mới thì bà sẽ không buông tha. Chẳng qua một thời gian dài phải làm quen với cuộc sống không có ông ấy ở bên cạnh.

Cảnh Thần rất rõ ràng đây không phải thân thể của bà trước kia, mà bà cũng không có trí nhớ của thân thể này, nếu bị người thân của thân thể này phát hiện, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng Cảnh Thần quyết định tuy không biết rốt cục thân thể này xảy ra chuyện gì nhưng nói là bản thân mất trí nhớ do não bị chấn động….

(Bắt đầu từ đây, mình sẽ đổi cách xưng hô vì nữ chính đã trọng sinh nhé!)

“Y tá tiểu thư, tôi biết nơi này là bệnh viện nhưng có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không, còn nữa… tôi là ai?” Cảnh Thần lộ vẻ kinh hoảng và sợ hãi nhìn y tá, hàm răng cắn chặt môi dưới, hai tay nắm chặt do dùng sức nên ngón tay trở lên trắng bệch. Kiếp trước tuy Cảnh Thần không phải là diễn viên nhưng sống nhiều năm lại trải qua nhiều chuyện nên nhìn biểu cảm cũng rất tự nhiên.

Bộ dáng vừa kiên cường lại vừa yếu ớt của Cảnh Thần làm y tá động lòng trắc ẩn, cô ấy đi tới bên giường cầm tay Cảnh Thần nắm thật chặt, “Cảnh tiểu thư không cần lo lắng, có thể do đầu bị va chạm dẫn đến mất trí nhớ tạm thời.” Cô ấy ấn vào nút gọi bác sĩ rồi mỉm cười nói: “Bác sĩ sẽ nhanh thôi, đồng nghiệp của tôi đã liên hệ với người nhà cô. Tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều, tin rằng đây chỉ là mất trí nhớ tạm thời.”

Cảnh tiểu thư? Lúc này Cảnh Thần mới chú ý đến xưng hô của y tá dành cho mình, may mà thân thể này cùng tên với cô ở kiếp trước, vậy cũng tốt, sẽ tránh được trường hợp khi có người gọi mà cô lại không phản ứng.

Kế tiếp mọi chuyện chỉ có thể dùng từ rối loạn để hình dung. Bác sĩ điều trị trị đến không lâu còn chưa kịp chẩn đoán thì cửa phòng bệnh mở ra có 3 người hấp tấp đi vào.

Người phụ nữ trung niên chạy đến trước ôm Cảnh Thần vào lòng, miệng không ngừng nói : “Thần Thần, tại sao con lại mất trí nhớ, chỉ ngã nhẹ thôi làm sao có thể nghiêm trọng thế? Không phải ngay cả mẹ con cũng quên chứ, mẹ là mẹ con, Thần Thần…”

Mà người đàn ông trung niên mặc âu phụ xanh đen nét mặt đau đớn, thở dài một hơi nhìn vợ đang ôm con gái, cau mày trao đổi với bác sĩ.

Người còn lại là một anh chàng đẹp trai khoảng 27, 28 tuổi hắn đứng bên giường dùng ánh mắt dịu dàng thương tiếc, vừa cưng chiều vừa đau lòng nhìn Cảnh Thần đang nằm trên giường.

“Cảnh tổng, lúc trước theo chẩn đoán ban đầu của chúng tôi, gáy của Cảnh tiểu thư bị thương chỉ gây chấn động não nhỏ thôi. Hiện tại lại xuất hiện hiện tượng mất trí nhớ làm chúng tôi có chút trở tay không kịp nhưng chắc chắn chỉ là mất trí nhớ tạm thời. Có điều bệnh viện vẫn đề nghị tốt nhất nên để Cảnh tiểu thư làm xét nghiệm kiểm tra não, làm vậy có thể biết rõ tiểu thư có bị tổn thương não bộ hay không, từ đó chúng tôi mới có thể đưa ra phán đoán chính xác.” Bác sĩ điều trị nâng mắt kính, tốc độ nói chuyện với người đàn ông trung niên rất nhanh.

Cảnh Hoằng Hi dùng khóe mắt nhìn vợ đang ôm con gái khóc, mà con gái với ánh mắt mờ mịt giơ tay lên nhưng không biết phải làm gì, ánh mắt trầm xuống, ông nhất định sẽ điều tra xem chuyện này do ai làm, ông nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!

“Vậy làm phiền bác sĩ sắp xếp, bác sĩ Phong.” Cảnh Hoằng Hi nói với bác sĩ Phong.

Bác sĩ Phong này ông phải lợi dụng quan hệ mới có thể mời đến xem bệnh cho con gái. Nếu không, người kia căn bản sẽ không tiếp nhận ca bệnh chấn động não nho nhỏ của con gái ông, dù sao anh ta cũng học ở nước ngoài trở về lại chữa được không ít ca bệnh khó, là một bác sĩ thiên tài.

“Không cần cảm ơn, đây là việc mà một bác sĩ như tôi nên làm. Thế tôi đi trước, Cảnh tổng nên khuyên phu nhân không nên kích động, việc đó không có lợi cho sự hồi phục của Cảnh tiểu thư”. Nói xong bác sĩ Phong gật đầu dẫn trợ lý rời đi.

Trước khi đi, bác sĩ Phong khẽ hạ mắt kính, nhìn Cảnh Thần đầy ẩn ý, khóe môi hơi cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.