Mộ Nhược Ngôn và Đan Thành Lăng gặp lại nhau vào một buổi
trưa khi mặt trời đứng bóng, gió lớn sóng to, mưa như trút nước.
Ngay ngày hôm sau khi ta dẫn hồ ly cùng mèo rừng trở lại
quán trọ.
Ta và Hoành Văn đang ngồi trong sảnh lớn dưới lầu dùng cơm
trưa, thì thấy cánh cửa chính đóng kín của quán trọ bị kẻ nào đó nện uỳnh uỳnh.
Tiểu nhị hé cửa ra một chút, nước mưa bị cơn gió mạnh đột ngột thốc xiên, bay
vào trong quán trọ, bọt nước bắn vào đĩa chay ba loại đặt ngay trước mặt ta.
Một thân người ướt đẫm nước mưa, đầu đội nón tre sùm sụp bước
qua ngưỡng cửa, vừa đúng lúc một tiếng sấm nổ đoàng trên bầu trời.
Vị huynh đệ đội nón tre tháo nón xuống, tức thì toàn bộ lông
trên cơ thể hồ ly dựng đứng hết cả lên.
Bản tiên quân vốn nhanh tay nhanh mắt, lập tức giữ chặt hồ
ly lại. Ta nhìn Đan Thành Lăng lúc này đang hiên ngang đứng giữa sảnh, đôi mắt
sáng quắc đảo quanh bốn phía. Hắn vừa đảo mắt, liền đảo trúng cái bàn này. Vừa
trông, liền thấy ngay Hoành Văn.
Đan Thành Lăng lập tức nheo mắt lại, chân mày hơi nhíu, sắc
mặt lại không mảy may thay đổi, cũng coi như giấu kín được tâm tư.
Hoành Văn khách khí nở nụ cười nhạt như gió thoảng, Nam Minh
Đế quân quả nhiên không phải kẻ tầm thường, sau khi đáp lễ Hoành Văn bằng một nụ
cười, hai đường nhìn mãnh liệt như điện xẹt lập tức quét thẳng lên mặt bản tiên
quân.
Bản tiên quân vốn muốn chắp tay chào hắn cho tử tế, nhưng
hai bàn tay còn đang bận đè hồ ly đương giãy giụa, chỉ đành gật đầu một cái. Đường
nhìn của Đang Thành Lăng làm như vô tình lướt qua con hồ ly, chủ quán chọn đúng
lúc này để khom lưng chạy lại: “Trần gia, cuối cùng ngài cũng trở về rồi, tiểu
điếm xin lập tức đi chuẩn bị nước nóng cùng quần áo sạch sẽ để ngài thay. Trần
gia có cần đưa một bình rượu nóng lên trước, nhấm nháp cho ấm người không ạ”.
Bản tiên quân thầm nghĩ trong lòng, cái ông chủ quán này
cũng thật chậm tiêu, cứ nịnh nọt xun xoe mấy cái chuyện nước tắm rượu nóng ấm
người làm gì, bây giờ trong lòng vị đại gia này ngoài thư sinh ốm yếu trên lầu mà
hắn thương yêu ra, thì còn chứa được cái gì khác nữa? Thứ gì cũng nhắc, chỉ có
người kia là ném tận đâu.
Quả nhiên, Đan Thành Lăng vừa mở miệng đã hỏi luôn: “Mấy
ngày nay, vị Nghiêm công tử ở trên lầu có khoẻ không?”.
Đến tận lúc này, chủ quán mới đột nhiên giác ngộ chân kinh,
vừa luôn miệng nói “rất tốt, rất tốt”, vừa sai tiểu nhị dẫn đường, không quên
nhận lỗi, tiểu điếm hầu hạ không chu đáo, chỉ sợ có điều sơ sẩy với vị công tử
kia, xin Trần gia bỏ quá cho.
Đan Thành Lăng sải bước lên lầu, nhưng mới lên được một nửa
lại đột nhiên dừng bước, đôi mắt nhìn thẳng lên trên. Mộ Nhược Ngôn đứng ở cuối
thang lầu, một tay nắm chặt lấy lan can, bốn mắt nhìn nhau say đắm.
Tình này cảnh này, quả là xúc động vô hạn, cũng buồn nôn
không có điểm dừng.
Ngay cả đến hồ ly cũng bị khung cảnh ấy, tình ý ấy làm cho
tê dại. Nó cố co giật thêm vài cái dưới tay ta, kế đó liền im hẳn.
Sau một chốc lặng lẽ nhìn nhau, Đan Thành Lăng hỏi Mộ Nhược
Ngôn: “Mấy ngày qua, sức khoẻ của ngươi có khá hơn không?”.
Mộ Nhược Ngôn nói: “Đã khoẻ nhiều rồi”.
Đan Thành Lăng “ừm” một tiếng, sau đó sải bước tiếng lên lầu,
cùng Mộ Nhược Ngôn quay người trở về phòng, sau đó ta không nghe rõ hai người họ
nói gì với nhau nữa.
Ăn cơm xong chúng ta liền trở về phòng, vừa mới cài cửa lại,
mèo rừng đã lao thẳng tới: “Đại vương, đại vương, con… con vừa mới thấy cái gã
bị giam trong động… hắn, hắn…”.
Hồ ly hoá thành hình người, lạnh lùng nói: “Ta cũng thấy rồi”.
Hai tay hồ ly nắm thành quả đấm, rất chặt, vẻ hung ác lộ rõ
trong ánh mắt. Mối thù bắt nhốt cả động yêu tinh của nó sâu như biển, chắc hẳn
trong lòng chỉ muốn xông sang phòng bên cạnh, xé xác Đan Thành Lăng ngay lập tức.
Bản tiên quân không thể không khuyên Cục Lông một câu: Ngồi
yên chớ nóng nảy, Đan Thành Lăng chỉ trở về quán trọ có một mình. Giờ còn chưa
biết ai là kẻ bắt sống cả động yêu quái nhà ngươi là thần thánh phương nào.
Trên thiên đình, Nam Minh cũng có vài người bạn rất thân, không lẽ bọn họ giám
chống lại lệnh của Ngọc Đế, xuống trần gian giúp hắn một tay?
Ta liền nói: “Đám yêu quái trong động của ngươi giờ còn chưa
biết đang bị nhốt ở đâu, nếu như nóng nảy làm bừa khiến Nam Minh bị thương,
không chừng lũ tiểu yêu đó ngay cả tính mệnh cũng không giữ được. Tạm thời vẫn
đừng manh động”.
Cục Lông nắm chặt tay, tiếng khớp xương vang lên rang rắc, đứng
bất động cạnh bàn.
Ta mở cửa, gọi tiểu nhị tới, nhờ làm giúp một đĩa cá chiên
cho mèo rừng ăn trưa. Tiểu nhị chậc lưỡi nói: “Đạo trưởng ăn uống tốt quá, vừa
nãy mới dùng cơm trưa xong mà giờ đã muốn ăn lót dạ rồi”.
Ta cười nói: “Ăn chơi mấy miếng cho tiêu cơm ấy mà”.
Buổi chiều, Đan Thành Lăng tới gõ cửa phòng bản tiên quân. Hắn
đã tắm rửa, thay một bộ quần áo tinh tươm, bị nhốt vài ngày trong động hồ ly,
hai má có hơi hóp vào một chút, nhưng vẻ mặt vẫn hồng hào, vừa bước vào cửa liền
chắp tay nói rằng: “Chuyện đạo trưởng ra tay thần diệu, cứu sống Nghiêm Tử Mộ tại
hạ đã biết được, Nghiêm Tử Mộ vốn là huynh đệ kết nghĩa của tại hạ, vậy nên tại
hạ mới cố ý sang đây nói lời cảm tạ”.
Ánh mắt sắt bén như dao của hắn âm thầm đánh giá bản tiên
quân, hai tay lại dâng lên một phong bao màu đỏ: “Có chút bạc lẻ để tạ ơn, mong
đạo trưởng đừng từ chối”.
Ta chắp tay đáp: “Thí chủ khách khí quá rồi, chẳng qua chỉ
là phương thuốc có vài ba thứ cỏ, bần đạo là kẻ sống ngoài thế tục, vốn không
nên nhận bổng lộc chốn hồng trần, nhưng thấy thí chủ thành tâm thế này, bần đạo
sẽ xem như đây là chút lòng thí chủ quyên góp cho đạo pháp trong thiên hạ, tạm
thời nhận lấy vậy”.
Bản tiên quân không khách khí cầm luôn, nắm trong tay ước lượng
một phen, nặng trình trịch, hình như là vàng thỏi.
Đan Thành Lăng nói: “Chẳng hay đạo trưởng cùng với vị công tử
phòng bên có phải đồng hành?”.
Ta liền thuận miệng nói bừa: “Đúng vậy, vị công tử kia say
mê đạo pháp, định tìm một nơi yên tĩnh để thanh tu, bởi vậy chung đường với tiểu
đạo, thường xuyên cùng ta nghiên cứu thuật luyện đan dược”.
Đan Thành Lăng nói: “Thì ra đạo trưởng có sở trường luyện
đan”.
Ta đáp: “Cũng không hẳn vậy, thật ra nói đến thứ bần đạo khổ
luyện, thì phải kể đến thuật bói tương lai, xem phong thuỷ. Bần đạo trông thí
chủ có vầng trán cao rộng, mang cốt cách của bậc kỳ tài, vốn có tướng an nhàn
phú quý. Bởi vì tổ tiên lộc dày phúc hậu, thế nên đời này sống thoải mái tiêu
dao, thí chủ có muốn bần đạo bói cho thí chủ một quẻ, xem mấy ngày gần đây lành
dữ thế nào không?”.
Đan Thành Lăng thu ánh nhìn lại, nói: “Hôm nay tại hạ thấy
trong người hơi mệt mỏi, để ngày khác vậy”, sau đó xoay người định đi.
Ta làm ra vẻ, sải một bước dài về phía trước: “Thí chủ thật
sự không bói một quẻ sao? Quẻ bói của bần đạo là do Lão quân đích thân truyền dạy
trong giấc mộng, một quẻ chỉ tính có mười tiền, bần đạo lại còn quen biết với
nghĩa đệ của thí chủ, thôi thì lấy tám tiền cũng được. Có thể bói thêm thứ khác
nữa, thí chủ thấy thế nào?”.
Đan Thành Lăng nói ngày khác nhất định sẽ thử, sau đó sải bước
đi mất.
Ta thở dài một tiếng, đóng cửa phòng lại. Người phía sau
lưng lên tiếng: “Ta chi hai mươi tiền, xin đạo trưởng bói giúp ta một quẻ”.
Ta quay đầu lại, thấy Hoành Văn cười mỉm ngồi xuống trước
bàn. Ta liền kéo một cái ghế tới, ngồi xuống bên cạnh, nhấc ấm trà lên, rót đầy
một cái chén cho hắn trước: “Ngươi muốn gieo quẻ Văn Vương hay quẻ Quỷ Cốc Tử?”.
Hoành Văn nói: “Chẳng lẽ không phải là quẻ của Tống Dao
Nguyên quân sao?”.
Ta cuối cùng cũng không nhịn được cười, nói: “Ngươi cũng
nhàn nhã thật, không ở trong phòng trông coi Cục Lông đó, lại ra đây xem ta diễn
trò hề”.
Hoành Văn nói: “Nó bị mấy câu nói của ngươi làm cho chết sững
rồi, phỏng chừng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu. Cả một động yêu tinh đều
bị bắt, trông nó và mèo rừng đáng thương quá, ta bèn để chúng nó ở trông phòng
bình tâm một chút, vừa lúc Đan Thành Lăng tới, mới không nhịn được, chạy ra xem
thử thế nào”. Hắn nhấp ngụm trà, nói: “Ngươi làm đạo sĩ trông cũng có dáng lắm,
càng ngày càng thấy có cốt cách của người tu đạo”.
Ta dương dương đắc ý đáp: “Đó là chuyện đương nhiên, năm đó
ta ở trần gian cả ngày đi xem bói, những sạp tướng số đã đi nhiều vô số kể, khá
hơn đám người mới vào nghề nhiều. Giả như có ngày phạm phải luật trời, bị ném
trở lại trần gian, ta đây đi làm thầy bói thật, việc làm ăn nhất định sẽ lên
như diều gặp gió cho xem”.
Hoành Văn cầm chén trong tay, lắc đầu: “Ngươi đấy, cứ như
làm đạo sĩ mãi thành nghiện. Ta nghe nói người trần gian đều thích bói toán, giống
ngươi năm đó cả ngày đi xem bói, thế rốt cuộc xem ra được những gì?”.
Ta nói: “Ta kể với ngươi rồi còn gì, lúc ta được bảy tuổi,
cha ta đã mời một vị cao nhân từ cái núi gì gì đó về xem tướng cho ta. Vị cao
nhân đó bói ra rằng ta sẽ gặp được cơ duyên lớn, được hưởng may mắn khó có được,
nhưng lại là số mệnh cô loan, đơn độc suốt đời suốt kiếp. Ta không tin những lời
tà ma đó, liền chạy khắp nơi tìm người đoán mệnh, nhưng cứ chạm đến nhân duyên
là đều chẳng được gì”.
Nhắc đến lại muốn sụt sùi, năm đó bản tiên quân lên bảy, đã
hiểu không ít chuyện, ta vẫn còn nhớ như in con gái Phương Nương của Hứa quản
gia hồi ấy là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi. Ta rất thích nàng, còn
đang định bảo cha ta rằng sau khi lớn lên nhất định phải lấy nàng làm vợ, thì
đã bị một gậy của lão đạo sĩ kia đập cho ván đầu hoa mắt.
Có điều cái mồm quạ đen của lão đạo sĩ đó quả thật rất linh,
Phương Nương qua mười bốn tuổi liền gả cho một nhà buôn, ta phẫn hận chạy tới hỏi
nàng vì sao không nhớ tới tình nghĩa năm xưa khi ta cho nàng ăn bánh quế hoa,
bánh ngàn tầng với bánh hạch đào. Phương Nương xoa đầu ta mà nói: “Thiếu gia,
ngài còn nhỏ, chưa hiểu gì cả. Hơn nữa người như Phương Nương sao có thể trèo
cao mà với tới thiếu gia được?”. Và thế là ta trơ mắt đứng nhìn Phương Nương bước
lên kiệu đỏ đón dâu, bị khiêng đi trong cảnh kèn trống rộn ràng.
Cha ta cũng đã từng đính hôn cho ta, là thiên kim của thượng
thư, bà mối bảo nàng có dung nhan của vầng trăng trên trời, có phong thái của
đoá hoa tươi dưới đất, sinh thần bát tự ghép cùng ta đúng là hợp càng thêm hợp,
nàng và ta chính là một đôi trời đất tạo nên. Kết quả, nàng rơi vào lưới tình
cùng thế tử của tam vương gia, hai người bọn họ trong một đêm trăng mờ gió lớn,
công khai dắt nhau bỏ trốn.
Ta lại đính ước, là thiên kim của quốc cữu, nàng lại cùng biểu
ca nàng chạy mất hút. Đính ước thêm lần nữa, là quận chúa của quận vương gia,
nàng bị hoàng thượng nhìn trúng, nạp vào hậu chung. Hoàng thượng đền cho ta một
cô em gái – bát công chúa, nàng lại cũng gã thị lang trẻ tuổi yêu đương vụng trộm,
yêu đến độ phình luôn cả bụng.
Ta lưu luyến nơi thanh lâu kỹ viện, vừa chạm bóng hoa khôi
đã nhất kiến chung tình, dốc gan dốc ruột, cảm động trời đất. Kết quả thì sao?
Nàng vẫn cứ phải lòng gã thư sinh nghèo.
Ta đánh bậy đánh bạ thành thần tiên, quả thật đã được hưởng
thứ may mắn thế nhân không với nổi.
Lão đạo sĩ coi như nói câu nào là chuẩn câu ấy. Thế nên, cái
thứ gọi là “Mệnh” này, không đến lượt ngươi nói không tin.
Hoành Văn ngáp ngắn ngáp dài, nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, hiểu
sự khổ sở bi thương của ngươi rồi. Mấy nghìn năm ta nghe mà muốn chai cả tai
ra, ngươi không thay bài khác được sao? Lúc nào cũng thích ôm khư khư cái số cô
loan trọn kiếp của ngươi là thế nào, giờ ngươi làm thần tiên ở trên trời, chẳng
lẽ sống không thoải mái ư?”.
Ta nói: “Thoải mái. Chỉ có điều ngươi vừa sinh ra đã là thân
tiên, không hiểu được sự lợi hại của cái thứ gọi là ‘tình’ , nếm thử một lần sẽ
không quên được. Nếu không Thiên Xu với Nam Minh ở ngay phòng bên cạnh, đang yên
lành làm Thượng quân không muốn, sao phải đẩy mình vào tình cảnh hiện giờ”.
Hoành Văn xoay chén trà, nói: “Ừm, cũng có lý. Thú vị ,thú vị
thật. Lời này mà bị Ngọc Đế nghe được, nhất định sẽ nói ngươi gốc phàm chưa tịnh,
tống ngươi trở lại nhân gian”.
Quả thực, ta chút hối hận vì đã nói nhiều như thế, liền túm
chặt lấy tay áo Hoành Văn mà nói: “Ngọc Đế có nghe thấy hay không thì để sau
hãy tính, ta chỉ nói lung tung một chút thôi, ngươi đừng nghe thấy thú vị , lại
nảy ra ý định tìm ai đó để thử đấy”.
Hoành Văn vỗ vai ta, cười nói: “Yên tâm đi, nhất định ta
không tìm người ngoài để thử đâu”.
Trời sắp tối, lúc xuống lầu ăn cơm, ta thuận miệng hỏi thăm
Mộ Nhược Ngôn và Đan Thành Lăng một tiếng, tiểu nhị nói hai người bọn họ đã
dùng bữa xong, ai về phòng nấy rồi.
Hồ ly với mèo rừng còn đang thương xót cho đám yêu quái sống
cùng trong động, vì thế ta đem luôn phòng của Hoành Văn tặng lại cho bọn nó làm
nơi buồn bã đau thương, ta và Hoành Văn dọn vào gian phòng của ta. Ta nghĩ tới
nghĩ lui, vẫn không đoán được ai là người đã ra tay cứu Nam Minh, lại đột nhiên
nghĩ ra, Nam Minh đi rồi lại về, nhất định sẽ nói với Thiên Xu ngọn ngành, việc
này có lẽ hắn sẽ không giấu Thiên Xu.
Ta và Hoành Văn bàn bạc với nhau xong, bèn đi thám thính
phòng của Nam Minh.
Phòng trọ của Nam Minh là căn phòng nằm cuối hành lang, ngay
sát vách là phòng ngủ của Thiên Xu, mà cạnh phòng Thiên Xu chính là phòng của bản
tiên quân. Hoành Văn kéo chân thân của ta ra, bản tiên quân cùng hắn ẩn mình giữa
không trung, sau đó tới phòng ngủ của Nam Minh trước. Không ngờ ta lại thành ra
đi quá, phòng của Nam Minh chẳng có lấy một bóng người, nhất định đang ở trong
phòng của Thiên Xu rồi.
Ta cùng Hoành Văn tiến vào trong phòng của Thiên Xu, đưa mắt
nhìn, hỏng bét!
Mộ Nhược ngôn cùng với Đan Thành Lăng quấn chặt lấy nhau,
đang… khụ… chuẩn bị làm mấy chuyện mây mưa.
Lưng Mộ Nhược Ngôn dựa vào trụ giường, trên người chỉ còn độc
một tấm áo mỏng manh buông lỏng vạt, lộ hơn nửa ngực, đôi mắt khép hờ, nhẹ
nhàng thở dốc. Đan Thành Lăng cắn cắn phần cổ Mộ Nhược ngôn, một bàn tay đang
chậm rãi trút bỏ tấm áo choàng, bàn tay còn lại lần xuống dưới…
A di đà phật, bản tiên quân thật sự làm thần tiên lâu quá rồi,
quên mất rằng có những thời điểm không thể mò vào.
Hoành Văn nói: “Ô, song tu thật là kịch liệt”.Ta vội vàng
túm lấy Hoành Văn Thanh quân lôi ra ngoài, kéo một mạch về phòng. “Tội lỗi, tội
lỗi, người phàm mà nhìn thấy cảnh này sẽ bị đau mắt”.
Hoành Văn nói: “Bản quân là tiên mà. Vả lại ta với ngươi chỉ
vô tình đi vào thôi, mới liếc có một cái”.
Bản tiên quân lặng lẽ ngồi xuống trước giường, không nói câu
nào, Hoành Văn thì phe phẩy cây quạt rách của hắn: “Ngượng ngùng cái gì, chẳng
lẽ lúc còn ở nhân gian ngươi chưa làm chuyện ấy bao giờ?”.
Ta ho khan một tiếng: “Đương nhiên là làm rồi, nhưng đều là
với nữ tử… So với lại chuyện này, có chút, khụ, có chút khác nhau…”.
Hoành Văn nói: “Ừm, ta cũng xem tranh vẽ trong sách rồi,
đúng là hơi khác nhau thật”.
Bản tiên quân nghe thế mà kinh hãi, nhảy dựng lên: “Xem
trong sách? Sách gì!!! Sao ngươi lại xem?!”.
Ngọc Đế ơi, Hoành Văn Thanh quân hạ phàm một chuyến, nhỡ lại
mang theo cái đầu nhét toàn những thứ bát nháo loạn xì về thiên đình rồi bị Ngọc
Đế biết được, nhất định sẽ bổ thẳng một đạo sét trời xuống đầu ta, trực tiếp đánh
Tống Dao này thành tro bụi.
Hoành Văn nói: “Ngươi hoảng hốt thế làm gì? Ta nếu là người
cai quản văn mệnh trong thiên hạ, đương nhiên phải đọc bằng hết sách vở trên đời
rồi. Ngày đó, khi còn trong Đông Quận Vương phủ, ta rãnh rỗi không có gì làm,
bèn xuống phố mua vài quyển sách tranh lật ra xem thử, muốn coi thử ‘song tu’
thì phải tu như thế nào”.
Sau đó hắn sục sạo trong ống tay áo, mò ra một thứ gì đó con
con, đặt trong lòng bàn tay. Trong nháy mắt vật ấy biến lớn, là một tập sách có
bìa màu xanh đen. Hoành Văn giơ sách lên vỗ vỗ mấy cái, sau đó đặt xuống bàn.
Ta cầm sách lên, giở vài trang, thấy trước mắt sao vàng lấp lánh – là XUÂN
CUNG!!!
Hơn nữa còn là xuân cung vẽ cảnh long dương thân mật.
Năm đó khi bản tiên quân vẫn còn là người phàm, xuân cung
xem qua nhiều không kể xiết. Cũng thường xuyên cùng cánh tri kỷ, bạn thâm giao
thưởng thức, bình phẩm, trao đổi “sách quý”.
Nhưng, dụ dỗ Hoành Văn Thanh quân xem xuân cung, cái tội
danh này trên thiên đình đâu phải trò đùa. Bản tiên quân làm thần tiên cũng coi
như thoải mái, còn chưa muốn bị áp giải lên Tru Tiên Đài, ngũ lôi oanh đỉnh.
Bản tiên quân coi mà mồ hôi lạnh ướt đẫm cả đầu. Hoành Văn
thì lại rất khoan thai nói tiếp: “Ta xem rồi mới biết, thì ra song tu quả thật
là một môn học vấn, có vô vàn những điều đẹp đẽ bên trong. Chỉ tiếc là tranh vẽ
không được đẹp, có chút mất hứng”.
Ta buột miệng: “Đó là vì ngươi mua phải loại bán đầy trên phố
chợ, loại sách ấy vẽ tranh cẩu thả, không có ý tứ gì mới mẻ. Sách quý thật sự
không mua được ở những hàng sách trên phố đâu, phải thông qua con đường đặc biệt
mới có được, những thứ vẽ trong ấy mới đáng gọi là thi thú”.
Hoành Văn hoà hứng vô vùng, nói: “Thế sao?”. Ta quả thật chỉ
hận không thể tự vả cho mình một cái.
Nam Minh và Thiên Xu chia cách đã lâu, tình nồng ý đậm. Đợi
đến khi ta cùng với Hoành Văn thổi đèn đi ngủ, thì tiếng động bên sát vách liền
tới tấp vọng sang.
Ván giường lạch cạch, tiếng rên rỉ đứt quãng của Mộ Nhược
Ngôn, bản tiên quân nghe thấy mà tâm thần bất ổn, lòng rối như tơ. Cũng may thể
xác của Quảng Vân Tử đang nằm đơ trên nền đất, giảm đi không ít cảm xúc tội lỗi
của bản tiên quân.
Ta nhìn chằm chằm vào Quảng Vân Tử, điều hoà hơi thở, bình ổn
tâm thần. Hoành Văn nằm ngay bên cạnh, nói: “Ngươi nhích sát ra tận mép giường,
thò đầu thò cổ nhìn gì thế?”.
Ta nói: “Gió xuân tới tấp, lại có Hoành Văn Thanh quân nằm
ngay bên cạnh, ta chỉ sợ tiên căn dao động, gây ra sai lầm lớn, mới nhìn Quảng
Vân Tử để củng cố tinh thần”.
Hoành Văn khẽ cười một tiếng: “Lão đạo sĩ đó nằm trên đất,
quả thật có thể ổn định tâm trí. Ngươi cứ nhìn đi”.
Bản tiên quân nghe thấy tiếng hắn lật người, sau đó không
còn động tĩnh gì nữa. Có lẽ đã ngủ rồi.
Ta nhìn Quảng Vân Tử, dần thấy mệt mỏi, cuối cùng cũng thiếp
đi.
Thiếp đi rồi, ta liền có một giấc mộng.
Sau khi ta trở thành thần tiên, rất ít khi nằm mộng, giấc mộng
này lại rất khác lạ.
Trong cơn mê man, ta đứng giữa một rừng hoa đào trải rộng,
hoa đào rực rỡ át cả tầng tầng mây ngũ sắc nơi thiên cung Cửu Trùng. Sâu trong
lớp mây mù sương khói kia, có một bóng người lờ mờ đang đứng. Lúc ta bước lại gần,
người đó quay đầu lại, ta thấy liền sửng sốt.
Tiên giả nằm mộng, mộng ấy chính là ý muốn của bản thân, ta
biết rõ hiện tại mình đang trong mộng. Lúc trông thấy hắn bản tiên quân liền hiểu,
giấc mộng này chính là khát vọng của ta.
Khát vọng có thể giấu được người khác, nhưng không lừa được
chính mình. Ta cũng không biết bản thân có thứ tâm tư này tự lúc nào.
Cũng có thể từ mấy nghìn năm trước, khi bản tiên quân đứng ở
đằng xa, trông thấy bóng dáng hắn nơi thiên cung Cửu Trùng. Cao quý, thanh nhã
mà mỹ lệ, tuy ngay trước mắt, nhưng xa xôi chẳng thể chạm vào, rồi lại không
kìm lòng được mà muốn bước lại gần thêm.
Mấy nghìn năm ta sống thảnh thơi, tự tại,trong lòng thực cảm
tạ ông Trời, ta vốn mang trên mình số mệnh trọn kiếp cô loan, có ước vọng xa vời
cũng chẳng thể làm gì. Nhưng có thể thường xuyên nhìn thấy đối phương, trong
lòng ta đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Dù sao ta cũng là một thần tiên được nhặt về, gốc phàm đã hết
hay chưa cũng đều là viện cớ mà thôi. Cũng giống như khi ở nhân gian, rõ ràng
biết không thể hái được vầng trăng kia xuống, nhưng thỉnh thoảng vẫn viển vông
rằng bản thân thật sự có thể kéo nó khỏi bầu trời.
Giấc mộng này, chính là tâm địa xấu xa của ta.
Nếu đã là trong giấc mộng của mình, vậy thì có thể mặc sức
phóng túng rồi.
Bản tiên quân ôm lấy thân người trước mặt, hôn lên môi hắn.
Mộng để làm gì? Chính là để hôn đôi môi ngày thường không
dám hôn, cởi bỏ vạt áo ngày thường không dám cởi. Đã là thần tiên thì không thể
làm chuyện ái tình.
Trong khoảnh khắc nâng thắt lưng người đó lên, ta đã nghĩ,
thật đáng. Cho dù bị Ngọc Đế dùng một đạo sét trời đánh thành tro bụi cũng
đáng. Tuy là mộng thôi, những đã đủ để ta không còn gì tiếc nuối.
Trước khi tỉnh mộng, ta nhớ rõ mình đã vô cùng thoả mãn. Dưới
tán hoa đào rực rỡ như mây, bản tiên quân ôm người nọ trong lòng, nói kỳ thật
ta đã thầm thương hắn mấy nghìn năm, cũng đã muốn hắn mấy nghìn năm. Đối phương
tựa vào vai ta thấp giọng đáp: “Ta cũng đã muốn ngươi suốt mấy nghìn năm”.
Sau đó, ta liền tỉnh mộng.
Ta mở mắt, nhìn đỉnh màn, nghiêng đầu sang trái trông thấy gối
đầu và chăn đệm trống không, quay sang phải trông thấy Quảng Vân Tử đang nằm
trên mặt đất.
Hoành Văn đang ở trong phòng hắn, tinh thần cực kỳ thoải
mái, đợi ta tới cùng dùng bữa sáng.
Cục Lông ủ ê ngồi chồm hỗm trên ghế, mèo rừng đau buồn nằm
bên mép giường.
Hoành Văn nói; “Tối hôm qua ngươi mơ thấy giấc mộng gì đẹp lắm
sao, lúc ta đi mặt ngươi vẫn còn đang cười ngớ ngẩn, trông đến là xấu xa”.
Ta cười khan hai tiếng, “À, mơ thấy Ngọc Đế thăng chức cho
ta”.