Thuyền này có năm tay chèo cả thảy, người cầm lái ban nãy ngồi
ở đầu thuyền, là tay chèo chính, mũi thuyền và đuôi thuyền đều có hai thanh
niên trai tráng đang khua lái. Con thuyền lắc lư lắc lư, nhẹ nhàng rẽ nước.
Cơn gió nhè nhẹ mang theo hơi ẩm sông nước len vào bên trong
khoang cỏ bồng, Mộ Nhược Ngôn ngồi ngay ngắn trên tấm ván gỗ, gió thổi khiến tà
áo y khẽ lay động, vẻ mặt lại có vài phần gắng gượng.
Nam Minh đúng là cái loại chẳng ra sao. Tối qua ván giường lạch
cạch gần như suốt cả đêm, hôm nay lại lôi Thiên Xu lên đường, ngồi thuyền qua
sông, sắc mặt y không gắng gượng thế kia mới là lạ.
Ta cũng coi như đoán được vì sao Mộ Nhược Ngôn thân là công
tử tướng phủ lại bệnh tật đầy mình như thế rồi. Nguyên nhân có mười thì đến
chín phần là do bị Nam Minh giày vò mà ra nông nỗi.
Bất quá, bản thân Thiên Xu hẳn cũng thích bị Nam Minh giày
vò nên mới có thể “bị” giày vò thành như thế. Cái này gọi là Chu Du cùng Hoàng
Cái, kẻ mong muốn đánh, người nguyện chịu đòn[1].
[1]Câu này bắt nguồn thừ một điển tích trong Tam Quốc Diễn
Nghĩa, bắt đầu từ hồi 46, kết thúc vào hồi 49. Sau khi Gia Cát Lượng dùng kế
“thuyền cỏ mượn tên” xong, liền trùng hợp cùng đưa ra ý tưởng muốn dùng lửa để
tấn công đại doanh của Tào Tháo. Đúng vào lúc này, hai tướng Kinh Châu là Thái
Hòa, Thái Trung đã đầu hàng Tào Tháo, nhận lệnh tới đại doanh của Chu Du trả
hàng. Chu Du tuy nhìn rõ, nhưng vẫn giar câm điếc, tiếp đón hai tướng này cực kỳ
chu đáo. Sau đó Hoàng Cái đã tìm đến Chu Du hiến kế, để bản thân chịu đòn roi,
lấy cơ hội trả hàng Tào Tháo.
Mộ Nhược Ngôn và Đan Thành Lăng, hai vị này được gắn kết bởi
một sợi tơ hồng to cỡ ngón tay cơ mà, Thiên Xu có thể không bằng lòng bị Nam
Minh giày vò sao.
Đan Thành Lăng đột nhiên lên tiếng: “Con hồ ly và mèo rừng
đó, đều do công tử nuôi sao? Hai con vật này cũng thật hiếm thấy”.
Đan Thành Lăng hắn trên đường thấy cô đơn, bắt đầu gợi chuyện
rồi đây.
Hoành Văn nghe thấy liền mỉm cười, ta đáp: “Ngài quá khen rồi”.
Đan Thành Lăng hỏi: “Lần này công tử cũng tới Lô Dương
sao?”.
Hoành Văn nói: “Đúng vậy, nghe nói cảnh sắc đất Nam Quận vô
cùng tươi đẹp, tại hạ muốn đi thử xem thế nào”.
Đan Thành Lăng nói: “Mấy ngày trước gặp nhau trong Đông Quận
Vương phủ, tình thế gấp gáp. Sau khi tới Lô Dương rồi, nếu công tử không chê,
xin hãy tới tệ phủ làm khách một chuyến, để Đan mỗ này có thể làm tròn lễ nghĩa
của chủ nhà”.
Ta nói: “Đan thí chủ khách khí quá rồi”.
Cục Lông vểnh tai lên nghe Đan Thành Lăng nói chuyện với
Hoành Văn, tuy người thì vẫn nằm ườn ra, nhưng đám lông trên cổ đã dựng lên hết
rồi. Hoành Văn vỗ về đầu nó, đám lông trên cổ hồ ly mới ngoan ngoãn xẹp xuống,
rồi thừa dịp trèo lên đùi Hoành Văn.
Hồ Ly chăm sóc bản thân mình rất chu đáo, vóc dáng nở nang,
sắc lông sáng bóng, cơn gió nhẹ khẽ phất qua, đám lông trắng muốt như màu tuyết
liền khẽ rung động, đuôi lông dường như còn mang theo thứ ánh sáng màu bàng bạc,
khiến cho Mộ Nhược Ngôn cũng phải đổ dồn ánh mắt nhìn nó. Sắc mặt y lộ vẻ phân
vân, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Nó hẳn là Tuyết Hồ, màu lông đẹp thật”.
Hoành Văn đáp: “Đúng vậy”.
Ta nói thêm: “Chúng ta mua nó ở quán trọ, nào ai biết nó là
giống gì”.
Hồ ly nằm trên đầu gối Hoành Văn, vành tai khẽ giật vài cái,
Mộ Nhược Ngôn nhịn không được mới hỏi: “Nó… có để người khác chạm vào không?”.
Hoành Văn khoan thai nói : “Cái này thì phải hỏi nó mới được”.
Mộ Nhược Ngôn nhỏm người dậy, bước qua bên này, thử vươn tay
ra. Nhưng hồ ly vốn là kẻ ngông nghênh ngạo mạn, lúc này cố tình làm ra bộ dáng
thế kia phỏng chừng cũng chỉ để gần gũi Hoành Văn thêm một chút, an ủi phần nào
nỗi mong nhớ tương tư. Mộ Nhược Ngôn thì lại khác, y là tình nhân của kẻ thù
không đội trời chung. Cho nên khi bàn tay của Mộ Nhược ngôn vừa định chạm vào đỉnh
đầu nó, hồ ly liền kiêu ngạo nghiêng đầu, né khỏi tầm với của Mộ Nhược Ngôn.
Bàn tay của Mộ Nhược ngôn khựng lại giữa không trung, cười,
nói: “Xem ra nó không muốn, ta đường đột quá rồi”.
Miệng thì nói thế, nhưng tay y vẫn không nhịn được mà vuốt
xuống, lần này hồ ly không né kịp, đành để Mộ Nhược Ngôn xoa đầu mình. Vành tai
nó rung lên, lắc đầu thiệt mạnh.
Mộ Nhược Ngôn thấy thế lại khẽ cười thích thú, rút tay về,
sau đó ngồi lại chỗ cũ. Ta thờ ơ nhìn hồ ly kia đang nằm trên đầu gối của Hoành
Văn, mới nhếch miệng lên cười: “Thật kỳ diệu, Đan thí chủ có muốn tới sờ thử một
chút không?”.
Hồ ly nghe thế mà giật nảy, bật ngay dậy, xù toàn bộ đám
lông trên người lên, nhe răng nanh trắng ởn, nhảy khỏi người Hoành Văn, lỗ mũi
xì một hơi, sau đó tìm một chỗ trên tấm ván gỗ, hậm hực nằm xuống.
Tiếng mái chèo kẽo kẹt vang lên, con thuyền lắc lắc lư lư
theo dòng nước.
Nghe người chèo thuyền nói, phải chập tối mới tới được bến
Bình Giang. Hoành Văn thò tay vào trong áo, giả bộ lục lọi cái gì đó, âm thầm
biến ra một quyển sách để đọc, sắc mặt của Mộ Nhược Ngôn không được tốt lắm,
đang nhắm mắt, ngồi tĩnh tâm dưỡng thần. Chỉ còn lại ta và Đan Thành Lăng
giương mắt nhìn nhau, hắn nhìn lướt qua đỉnh dầu ta ngắm phong cảnh, bản tiên
quân cũng lướt qua đỉnh đầu hắn ngắm phong cảnh.
Đột nhiên, Đan Thành Lăng nói: “Nghe nói đạo trưởng rất giỏi
gieo quẻ xem bói, lúc còn ở quán trọ không có cơ hội nào thỉnh giáo, hiện giờ
không biết có thể bói cho tại hạ một quẻ được không?”.
Bản tiên quân tinh thần phấn chấn hỏi: “Thí chủ muốn xem
gì?”.
Đan Thành Lăng nói: “Xin đạo trưởng xem tay cho tại hạ, bói
giúp vài chuyện quá khứ tương lai”.
Đan Thành Lăng vươn tay trái ra, ta cầm lấy bàn tay hắn xem
xem một hồi, gì chứ quá khứ tương lai của Đan Thành Lăng được lão già Mệnh Cách
viết bằng sạch lên sổ thiên mệnh, bản tiên quân sớm thuộc nằm lòng.
Ta khép hờ mắt lại mà phán: “Đường chỉ tay của Đan thí chủ rất
lạ, mọi việc trong đời đều khác hẳn với người thường. Thuở nhỏ thì phụ mẫu
huynh đệ sớm ly tán, thiếu niên lại gặp nhiều gian khó, cả đời đã định phải
phiêu bạt bốn phương. Hơn nữa…”. Ta dừng lại bỏ lửng vế sau, ra vẻ ngập ngừng,
muốn nói lại thôi.
Đan Thành Lăng nói: “Đạo trưởng có gì xin cứ nói thẳng”.
Ta nói, cố kéo giọng mình thật chậm: “Mệnh của thí chủ có
mang điềm dữ, là mệnh làm khổ người khác. Phụ mẫu huynh đệ, người thân thiết, kẻ
gần kề, đều sẽ bị liên lụy. Hơn nữa thí chủ đã định sẵn không có người nối dõi,
kiếp này không có nhân duyên, chỉ có nghiệt duyên”.
Mộ Nhược Ngôn đang nhắm mắt tĩnh tâm đột nhiên nhíu chặt đầu
mày, thân thể dường như run lên một chút. Ta tiếp tục nói: “Hơn nữa chẳng bao
lâu sau, thí chủ sẽ gặp một hồi đại nạn, lúc này đã có thể mơ hồ trông thấy điềm
báo trước. Nạn này không thể coi thường, thí chủ nhất định phải cẩn trọng mới
được”.
Tai kiếp này do Ngọc Đế đích thân sắp đặt, không phải đại nạn
mới là lạ. Hơn nữa, người dựng lên cái nạn này cho ngươi chính là bản tiên
quân.
Ánh mắt Đan Thành Lăng lóe sáng, hỏi: “Vậy sao, chẳng hay đạo
trưởng có cách gì phá được kiếp nạn này không?”.
Trong giây lát, lòng từ bi của bản tiên quân đột nhiên trỗi
dậy, ta quyết định noi theo gương chư phật ở Tây Phương, trao cho Nam Minh một
“cơ duyên”, xem hắn có thể ghìm cương trước vực, quay đầu là bờ không.
“Nếu bây giờ thí chủ có thể buông bỏ hết thảy, một mình vào
trong núi tu đạo, đại khái có thể xem như ghìm cương trước vực, sau khi tu đạo
mấy chục năm, có thể liễu ám hoa minh[2] .”
[2]Liễu ám hoa minh: Là cụm từ trích trong câu thơ của Lục
Du: “Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – Sơn cùng
thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng. Ý chỉ có hy vọng, tìm được
lối thoát.
Đan Thành Lăng bật cười ha hả: “Đa tạ đạo trưởng đã gợi ý”,
đôi mày hắn nhướng cao lên, “Tại hạ mạo muội hỏi một câu, đạo trưởng năm nay
bao nhiêu tuổi, thời gian qua tu đạo ở chốn nào?”.
Ta vân vê chòm râu, đáp: “Bần đạo sống uổng bốn mươi tám
năm, luôn vân du khắp bốn phương, không ở nơi cố định”.
Đan Thành Lăng đặt một đĩnh bạc xuống mặt bàn: “Đạo trưởng vất
vả rồi, đây là tiền xem bói”.
Ta dính chặt ánh mắt vào đĩnh bạc, cười giả lả: “Đan thí chủ
hà tất khách khí, mọi người ngồi chung thuyền qua sông, âu cũng là duyên phận,
tiền bói không cần nhắc tới làm gì”.
Đan Thành Lăng nói: “Đạo trưởng xin đừng từ chối, xem bói trả
tiền vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Mong đạo trưởng nhận lấy cho”.
Ta cười khan mấy tiếng: “Vậy bần đạo xin đa tạ”, sau đó vươn
tay cầm đĩnh bạc lên, cất vào trong tay áo.
Dông dài đến nửa ngày, miệng lưỡi cũng khô hết cả, ta liền
móc hồ lô đựng nước từ đáy chiếc gùi mây ra, đang định mở nắp, ngẩng đầu lên
trông thấy Mộ Nhược Ngôn ngồi đối diện vẻ mặt mệt mỏi vô cùng, đôi môi trắng bệch
khô nứt. Nam Minh dẫn theo Thiên Xu lên đường vội vã, ngồi thuyền sang sông,
không có nước sạch, càng chẳng có lương khô, hạng tráng hán mình đồng da sắt
như hắn còn chịu được, Thiên Xu làm sao chịu được giày vò như thế.
Bản tiên quân lắc thầm trong lòng, cơ thể khỏe mạnh của
Thiên Xu được bản tiên quân dùng một bát thuốc Kim La Linh Chi kéo về, sớm muộn
gì cũng bị gã Đan Thành Lăng này hành hạ cho tan nát. Ta nắm chặt hồ lô đựng nước,
do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn có chút không đành lòng, nói: “Bần đạo có một
ít nước sạch, hai vị thí chủ có muốn uống không?”.
Đan Thành Lăng nói một câu đa tạ, sau đó mượn của người lái
đò một chén trà, rót nước đến lưng chén, bản thân uống trước một ngụm, sau đó
đưa ngay cho Thiên Xu. Thiên Xu đỡ lấy cái bát, uống vài ngụm,sắc mặt có khá
hơn, lên tiếng cảm ơn ta. Ta luôn mồm nói: “không cần khách khí”, sau đó cầm hồ
lô lên, tu một ngụm. Lại trông thấy gương mặt của Thiên Xu đột ngột cứng đờ,
nhìn chằm chằm vào chiếc gùi mây đặt trên sàn, sững sờ bất động.
Ta cúi đầu nhìn cái gùi mây, cũng có vài phần hoảng hốt. Mèo
rừng lúc này đang ôm chặt lấy ống trúc gieo quẻ mà bản tiên quân từng tặng cho
Mộ Nhược Ngôn.
Ống trúc kia ta vẫn để lẫn trong đám hành lý, khi đến quán
trọ rồi liền tiện tay đặt trên bàn. Chẳng biết vì sao con mèo rừng ấy vừa nhìn
đã thích, bản tiên quân cũng không tiện vì một ống trúc con con mà trừng mi trợn
mắt với đứa con nít, chỉ đành mắt nhắm mắt mở mặc kệ mèo rừng thỉnh thoảng ôm ống
trúc đùa nghịch. Mèo rừng thích đến độ cầm mãi không buông, nhét một đống cá
khô vào, đầy tới nửa ống.
Lúc này có lẽ bởi đã ngồi thuyền cả nửa ngày trời, cơn cồn
cào trong ruột tác oai tác quái, cộng thêm nỗi buồn tẻ nhàm chán dâng lên, nó
liền tha ống trúc từ đáy gùi mây ra. Giờ phút này, mèo rừng đang ôm hờ lấy cái ống
trúc nằm xuống, áp vào bụng, tay trái đè chặt lấy thân ống, tay phải mò vào
trong ống, từ từ móc đống cá khô dự trữ ra.
Không ngờ Mộ Nhược Ngôn lại nhận ra cái ống trúc này, sau
giây phút sững người thoáng qua, thân thể y dần thả lỏng, trên mặt không thấy
có biểu hiện gì, nhưng lại nhìn ống trúc kia không rời mắt. Mèo rừng thấy y
nhìn chằm chằm, thân thể liền co lại, sợ hãi rên lên: “Meo meo”.
Đáy mắt Mộ Nhược Ngôn dường như có ánh sáng lóe lên.
Mèo rừng ôm chặt ống trúc vào lòng hơn, lại “meo meo” thêm
hai tiếng. Mộ Nhược Ngôn đứng dậy, chậm rãi bước tới cạnh bàn, thong thả vươn
tay, vuốt ve đầu nó.
Khoảng khắc khi ngón tay y vào đầu mèo rừng, nó liền rụt lại
đằng sau một chút. Nhưng Mộ Nhược Ngôn là Thiên Xu Tinh quân chuyển thế, trên
người có tiên khí, là thứ mà yêu tinh rất thích. Mèo rừng nằm bất động, mặc cho
Thiên Xu vuốt ve mấy cái xong, lại meo meo thêm mấy tiếng, chủ động vươn đầu, dụi
vào lòng bàn tay của Thiên Xu.
Bàn tay của Thiên Xu khẽ run lên.
Bản tiên quân liếc mắt nhìn Đan Thành Lăng, hắn vẫn đang
trưng ra vẻ mặt bình thản như không có việc gì, ta cũng cau mày nhìn, cảm giác
chuyện bắt đầu không ổn.
Vẻ mặt của Thiên Xu lại khôi phục bình thường, mèo rừng nằm
đó, khẽ gầm gừ vài tiếng trong cổ họng, mặc y vuốt ve. Thiên Xu làm như thuận
miệng hỏi: “Con mèo này cũng thật thú vị, nó có tên không?”.
Ta chẳng nghĩ gì nhiều liền nói luôn: “Có, nó tên là A
Minh”.
Hoành Văn cuộn quyển sách lại, gõ đánh “bốp” một cái vào
lòng bàn tay.
Tim bản tiên quân giật thót. Chẳng lẽ… Thiên Xu… lại nghĩ
mèo rừng chính là Lý Tư Minh…
Trí tưởng tượng của y không đến nỗi quá đà như thế chứ…
Ta ho khan một tiếng, nói: “Con mèo rừng này lúc lẻn vào
quán trọ trộm cá đã bị tiểu nhị bắt được, cũng được chuộc về giống hổ ly, ha
ha…”.
Mộ Nhược Ngôn “à” một tiếng, lại vuốt ve đầu mèo rừng thêm một
chút, sau đó lùi về ngồi trên tấm gỗ.
Y lại nhắm mắt vào.
Mèo rừng kêu “meo” một tiếng, tiếp tục dũng cảm lao đầu vào
công cuộc… móc cá khô.
Khi vần thái dương xuống núi đã nhuộm đỏ hơn nửa mặt sông,
con thuyền cập bến đò Bình Giang.
Đội hình dàn trận trên bến Bình Giang cũng thật phô trương
khí thế. Một đoàn người ngựa áo giáp chỉnh tề đứng chờ ở bờ sông, thấy Đan
Thành Lăng đi tới, liền đồng loạt quỳ xuống đất, nghênh đón đại tướng quân.
Đến đây đã là địa bàn của Nam Quận Đan Tướng Quân.
Một gã binh tốt dắt một con tuấn mã có sắc lông đỏ rực như
màu lửa tới, quỳ xuống mời đại tướng quân lên ngựa, đại tướng quân liền ra vẻ
khách khí, chắp tay với bản tiên quân và Hoành Văn một cái, sau đó xoay người
lên ngựa. Thuộc hạ của Đan Thành Lăng xem ra cũng có chút lương tâm, mang theo
cả một cỗ xe cho Mộ Nhược Ngôn ngồi.
Mộ Nhược Ngôn cũng rất khách khí nói rằng: Sau này còn gặp lại.
Ta cũng dựng thẳng tay lên đáp lễ: Nghiêm thí chủ bảo trọng, ngày khác có duyên
sẽ lại tương phùng.
Mộ Nhược Ngôn nói: “Đạo trưởng hẳn đã sớm biết tên tại hạ là
Mộ Nhược Ngôn, sau này không cần phải dùng tên giả để xưng hô nữa”.
Thế là ta liền sửa lại ngay: Mộ thí chủ bảo trọng, ngày khác
có duyên sẽ gặp lại.
Mộ Nhược Ngôn xoay người lên xe, một đoàn người ngựa lao đi
như bay, chỉ để lại cát bụi mù mịt.
Ta đứng ở ngã rẽ con đường, nói: “Không biết từ chỗ này tới
thành Lô Dương còn bao xa nữa”.
Hoành Văn phe phẩy cây quạt giấy, nói: “Phía trước có một
quán trà, chúng ta tới đó nghỉ tạm, uống chén trà, hỏi thăm chút tin tức”.
Ta thấp giọng hỏi Hoành Văn: “Ngồi trên thuyền cả một ngày rồi,
ngươi… nhất định mệt mỏi, có chịu đựng được không?”.
Hoành Văn nhướng cao đôi mày, nhìn ta một lượt từ trên xuống
dưới, sau đó cầm cây quạt gõ lên vai ta mấy cái, buồn rầu thở dài nói: “Tỉnh ngủ
đi, Thiên Xu đã đi xa lắm rồi”.
Ta đành cười gượng nhìn Hoành Văn.
Chúng ta hỏi đường ở quán trà, lại thuê một cỗ xe ngựa ven
đường. Sau khi trời sập tối, bọn ta đã đến được thành Lô Dương.
Xe ngựa đi thẳng tới trước cổng quán trọ tốt nhất trong
thành Lô Dương. Bọn ta xuống xe, thuê hai gian phòng thuộc hàng thượng hạng.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, giường trong phòng cũng đã được phủ thêm chăn gối mới
tinh, ấm trà cũng mới toanh trên bàn đã pha đầy thứ trà tươi hảo hạng.
Ta ném thân xác của Quảng Vân Tử trong một gian phòng khác,
để Cục Lông với mèo rừng sang đó làm bạn cùng đạo trưởng. Còn bản thân thì tự cắp
chăn gối chạy sang căn phòng sát vách. Lúc này Hoành Văn đang ngồi bên bàn uống
trà. Ta giũ chăn ra, trải phẳng phui xong liền nói: “Ngươi chắc cũng mệt rồi,
mau lên giường ngủ một giấc, hồi phục tinh thần đi”.
Hoành Văn nắm chặt chén trà, khóe miệng hơi co giật: “Hôm
nay ngươi ngồi chung thuyền với Nam Minh và Thiên Xu cả một ngày trời, ngồi đến
phát điên luôn rồi. Nói năng nghe buồn nôn”.
Ta nghe vậy cũng chỉ biết cười gượng, mới cười được một tiếng,
đột nhiên lại nghe thấy tiếng ai vang lên kèm theo giọng cười sang sảng: “Đúng
thế đúng thế, nói chuyện thật là buồn nôn, khiến ta nghe mà cứ rợn hết cả người”.
Nơi thanh âm dừng lại lấp lóe ánh vàng, hai bóng người chợt
hiện.
Vị đi đằng trước mặc một bộ tiên bào làm từ gấm vóc hoa, tóc
vấn lên đỉnh đầu bằng tiên quan chế tác từ ngọc quý, gương mặt rạng rỡ nụ cười,
“Hoành Văn Thanh quân, Tống Dao Nguyên quân, lần này hai người hạ phàm một chuyến,
suốt thời gian qua vẫn ổn đấy chứ. Vừa lúc tiện đường, ta liền tới thăm hai người
một lát đây”.
Bản tiên quân vừa trông thấy người này, nước mắt vui mừng
suýt ứa ra tròng mắt, cứ như thấy Mệnh Cách.
Người này chính là bạn thâm giao của bản tiên quân, cũng là
vị Thượng quân đã ôm theo chìa khóa của Bắc Thiên Môn đi mất, khiến thiên đình
náo loạn một phen, Bách Hoa Linh quân.
Còn vị đứng sau lưng y, lại khiến bản tiên quân thấy đầu hơi
nhoi nhói.
Người kia mặc một bộ quan phục chỉnh tề trang trọng sáng màu
mây, mái tóc được cài bằng tiên trâm gọn gàng chỉn chu, vác theo gương mặt
không qua loa đại khái, trước tiên hỏi thăm bản tiên quân dạo này có khỏe hay
không, sau đó lại khom người nói với Hoành Văn rằng: “Thanh quân, lần này tiểu
tiên hạ giới, là bởi có một công hàm cực kỳ khẩn cấp cần Thanh quân tự tay phê
duyệt”.
Trong tất cả đám tiên quan dưới trướng Hoành Văn, Văn Khúc
Tinh Vũ Khúc Tinh, hai vị Khôi Tinh, cùng với nhiều người khác nữa, người nào
người nấy tính tình đều rất được, duy chỉ có cái gã Chương Án Tả Tiên Lục Cảnh
này, là khiến bản tiên quân có chút đau đầu.