Một bàn tay bé xíu túm chặt lấy vạt áo của bản tiên quân, ngọ
nguậy ngồi dậy, một bàn tay khác đưa lên dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm vì ngái
ngủ, sau đó hắn đảo mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ngửa mặt lên nhìn ta: “Chỗ này
là chỗ nào? Mà ngươi là ai?”
Bản tiên quân nhe hàm răng trắng lấp lóa ra, xoa đầu hắn:
“Nơi đây là trần gian, tên của ta là Tống Dao”.
“Vậy ư?” Hắn nghiêng đầu nhìn bản tiên quân, “Lúc ở trên
thiên đình ta chưa nhìn thấy ngươi bao giờ, ngươi là tiên quân hay là tán tiên?
Tại sao ta tỉnh dậy đã thấy mình ở trần gian rồi”.
Ta nhe hàm răng ra, giọng điệu thân thiện dễ gần: “Hư hàm của
bản tiên quân là Quảng Hư Nguyên quân. Ta phụng ý chỉ của Ngọc Đế, dẫn ngươi tới
nhân gian rèn luyện vài ngày. Sau khi ngươi lớn lên sẽ phải cai quản văn mệnh
chốn nhân gian, nhất định phải thể nghiệm phàm tình nơi trần thế”.
Đôi con ngươi đen láy của hắn nhìn thẳng vào bản tiên quân,
không chớp lấy một cái: “Ngài… Là người Ngọc Đế phái tới để giám sát việc rèn
luyện của ta sao?”.
Ta nói: “Không phải giám sát, mà là trông nom, ngươi muốn ăn
gì, muốn chơi gì, cứ nói với ta. Không cần phải gọi hư hàm làm gì. Ngươi cứ kêu
Tống…”. Nói đến đây, bản tiên quân đột nhiên nghĩ ra một chuyện, lúc này không
tranh thủ lên mặt một chút thì còn đợi tới lúc nào? Liền nhẹ nhàng nói: “Ngươi
cứ kêu Tống Dao thúc hoặc Tống tiên thúc là được rồi”.
Nụ cười dần hiện trên gương mặt nhỏ nhắn kia, Thiên Xu trong
bộ dạng hài đồng lại canh đúng lúc này để mà dụi mắt, ngỡ ngàng bò dậy, bản
tiên quân liền dời mắt nhìn sang, Hoành Văn lại ngẩng mặt lên với ta: “Ta chưa
từng tới nhân gian, cũng không biết cái gì ngon, chơi cái gì vui. Ngươi có thể
dẫn ta đi chung quanh xem thử không, Tống Dao?”.
Ta thầm cười khan một tiếng trong lòng, Hoành Văn ơi là
Hoành Văn, thì ra từ lúc nhỏ ngươi đã có cái tính không thích chịu thua người
khác rồi.
Thiên Xu đứng trên mặt đất, đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn
chăm chú vào ta: “Chỗ này là chỗ nào? Mà hai người là ai?”.
Hai người? Bản tiên quân đột nhiên nhớ ra, Thiên Xu ra đời sớm
hơn Hoành Văn, cũng không biết là bao nhiêu năm nữa, lúc Thiên Xu là một thiếu
niên mười một mười hai tuổi thì chẳng hay Hoành Văn còn đang ở chốn nào.
Hoành Văn cũng chớp chớp mắt, chỉ tay vào Thiên Xu, ngửa đầu
hỏi ta: “Hắn là ai thế?”.
Bản tiên quân còn đang cân nhắc câu từ, đã nghe thấy giọng
nói non choẹt của Thiên Xu vang lên: “Ta là Thiên Xu của Bắc Đẩu Tinh cung. Lúc
ở trên thiên đình ta chưa trông thấy hai người bao giờ, hai người là tiên giả,
hay là tiên quân?”.
Ta thầm rên một tiếng “Hỏng rồi”. Quả nhiên, tiểu Hoành Văn
liền nhíu mày nhăn mặt, nói: “Thiên Xu? Thiên Xu Tinh quân rõ ràng là vị…”.
Ta vội vội vàng vàng bịt miệng tiểu Hoành Văn lại, kéo hắn
qua một bên, xoay người, khom lưng, dán sát vào lỗ tai của hắn thì thầm: “Thiên
Xu Tinh quân ở trên trời gặp chút chuyện, hắn và ngươi có vài điểm giống nhau,
Ngọc Đế phong cho hắn là Thiên Xu, sai ta dẫn hai ngươi tới trần gian rèn luyện,
vài ngày sau ngươi sẽ hiểu vì sao. Bây giờ đừng nói thêm gì nữa, được không?”.
Hoành Văn chớp mắt, cái mũi chun lại, nói nhỏ: “Được, nhưng
mấy ngày này ngươi trông coi ta phải ‘thoáng’ hơn hắn một chút đấy”.
Ta trịnh trọng đồng ý: “Nhất định rồi”.
Ta buông Hoành Văn ra, quả nhiên hắn liền ngoan ngoãn đứng cạnh
ta không hé nửa lời, bản tiên quân nói với Thiên Xu rằng: “Tên ta là Tống Dao,
được Ngọc Đế ban cho một hư hiệu là Quảng Hư Nguyên quân, lần này ta phụng chỉ
của Ngọc Đế dẫn ngươi và vị tiểu tiên Hoành Văn này cùng tới trần gian rèn luyện
một chuyến, nguyên nhân thì chờ vài ngày nữa sau khi trở lại thiên đình hai
ngươi sẽ biết. Mấy ngày này, hãy cứ ở lại nhân gian với ta trước đã”.
Thiên Xu tuy mang khí chất trong trẻo lại lạnh lùng, nhưng
khi còn nhỏ cũng chỉ là một thiếu niên mặt mũi thanh tú vô cùng mà thôi, gương
mặt ngập vẻ ngây thơ khờ khạo, hơn nữa còn dễ lừa hơn Hoành Văn phiên bản trẻ
con, y nghe bản tiên quân nói vậy chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nói cái gì là tin
cái ấy.
Hoành Văn từ nhỏ được Ngọc Đế cùng Vương Mẫu chăm nom, tới
khi ba trăm tuổi mới được ban chức quan, phong làm Thanh quân, đứng đầu điện
Văn Ti. Thiên Xu thì lại khác, y vừa sinh ra đã là Thiên Xu Tinh quân, giữ vị
trí tôn quý nhất trong Bắc Đẩu Tinh cung. Không ngờ Thiên Xu khi còn nhỏ lại dễ
lừa như vậy, càng nghĩ không ra một đứa bé hiền lành như vậy khi lớn lên lại trở
thành một vị Thiên Xu Tinh quân thanh cao lãnh đạm thế kia.
Thiên Xu nhìn ta bằng đôi mắt trong veo mà sáng sủa, nói: “Mấy
ngày này ở dưới trần gian, mong ngươi hãy chỉ dẫn dạy bảo cho chúng ta”. Bản tiên
quân ôn tồn cười tới độ mặt sắp co quắp lại đến nơi, Hoành Văn vác theo nụ cười
hì hì chạy tới trước mặt Thiên Xu, kéo cánh tay y nói: “Tên ta là Hoành Văn, ta
gọi ngươi là Thiên Xu được chứ? Đây cũng là lần đầu ngươi xuống trần gian à?”.
Thiên Xu gật đầu.
Hoành Văn nói: “Ngươi sống ở cung Bắc Đẩu đúng không? Sau
khi về thiên đình rồi ta sẽ tới tìm ngươi chơi”.
Thiên Xu rất vui vẻ, đáp: “Được”.
Bản tiên quân ngồi chồm hỗm ở một bên trong cái thân xác già
nua này, trông Hoành Văn thanh xuân niên thiếu cùng Thiên Xu niên thiếu thanh
xuân tay bắt tay đứng đó. Cái cảm giác này, thật giống như đang trông thấy Đông
Hoa Đế quân đứng ngay trước mặt ta nhảy múa tưng bừng, tay áo phấp phới bay vậy.
Một lúc sau, bản tiên quân dặn dò Hoành Văn và Thiên Xu thật
cẩn thận, rằng không được để lộ vết tiên trước mặt người phàm, đang định dẫn
hai người tới một thành trấn nào đó ở tạm, đợi Tiên sử trên thiên đình xuống
đón, Thiên Xu vào vòng luân hồi của Thiên Xu, Hoành Văn tiếp tục làm Thanh quân
của Hoành Văn, còn ta lên Tru Tiên Đài của ta.
Đương lúc bước lên mây, Hoành Văn đột nhiên quay đầu lại,
ánh mắt dõi về phía bụi cỏ dại kề bên: “Đó là gì thế?”.
Bản tiên quân nhìn theo ánh mắt của hắn, giữa bụi cỏ dại kia
là một khối thân màu trắng muốt, là hồ ly.
Ta mải để ý tới Hoành Văn và Thiên Xu, nhất thời quên mất hồ
ly, lúc Bích Hoa Linh quân chữa thương xong thì nó đã tỉnh rồi, chỉ là nhất thời
không động đậy được. Phỏng chừng là ban nãy nhân lúc ta trông nom Hoành Văn và
Thiên Xu, nó giãy giụa định bò đi, nhưng thân thể lại bị thương, không nhích nổi
mấy bước, liền sấp người giữa bụi cỏ hoang.
Hoành Văn chạy đến bên bụi cỏ, ngồi thụp xuống, vạch đám cỏ
cao vút ra: “Là một con hồ ly trắng, sao nó lại bị thương thế này?”. Hắn đưa
tay vuốt ve lưng của hồ ly, hồ ly vùi đầu vào giữa đám lông, hai mắt nhắm chặt.
Thiên Xu bước lại gần nhìn, cũng ngồi xuống: “Vết thương của
nó nặng quá”.
Hoành Văn bế hồ ly khỏi bụi cỏ, Cục Lông này ăn đến độ tròn
vo, Hoành Văn hiện tại bế nó có chút quá sức, vừa bế vừa nói: “Ngoan nào ngoan
nào, ta đưa ngươi đi chữa vết thương”. Đầu của hồ ly tựa vào hõm vai Hoành Văn,
từ khóe mắt đang nhắm nghiền kia chảy ra vài giọt lệ.
Ta đưa mắt nhìn Cục Lông, thở một hơi thật dài.
***
“Tống công tử, hai vị tiểu thiếu gia này chẳng lẽ là…” Hoàng
Tam Bà nhà bên cạnh đang đứng trước cổng tiểu viện của bản tiên quân mà ngớ người,
nhìn đăm đăm vào Hoành Văn và Thiên Xu đứng sau lưng ta.
Ta chỉ cười khan một tiếng đáp lời, Hòang Tam Bà là vợ của
ông thầy lang già Hoàng Tam Công nhà ngay sát vách tiểu viện mà bản tiên quân mới
mua. Ta mới dẫn theo Thiên Xu cùng Hoành Văn tới tòa thành này, mang theo hai đứa
trẻ, chỉ sợ ở quán trọ không được an toàn, liền mua hẳn một căn tiểu viện để ở.
Bản tiên quân vung một đống bạc lớn ra, chân tay của đám
gian thương bán tiểu viện liền nhanh nhẹn đến lạ thường, hô hào hơn mười người
ra ra vào vào, chỉ tốn nửa ngày, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài tiểu viện
đã được quét dọn tinh tươm. Bàn nhỏ, bàn lớn, ghế, giường đều mới toanh, chẳng
thiếu thứ gì. Chiếc giường trong phòng ngủ phủ đệm chăn mới tinh, sạch sẽ; trên
bàn có bày một bộ trà cũ, còn pha sẵn một ấm đầy thứ trà nhài ngát hương.
Sau khi công việc hoàn thành, mọi người đi cả, chỉ để lại một
nữ đầu bếp, một tiểu tư cùng hai nha hoàn tạm thời hầu hạ. Ta đang định ra đóng
cổng viện vào, thì thấy một bà lão đã thò nửa người vào từ phía ngoài bắt chuyện
với ta, trao đổi danh tính. Đôi mắt già nua mà sáng rực như ánh tuyết của Hoàng
Tam Bà nhác thấy Hoành Văn và Thiên Xu, nhất thời phấn chấn hẳn lên.
Ta cười khô khốc, chẳng đáp lời, Hoàng Tam Bà lại nói tiếp
luôn, giọng điệu cực kỳ kinh ngạc: “Tống công tử, cậu còn trẻ thế, sao đã có
hai đứa con trai lớn bằng này rồi!”.
Ta nói: “Tại hạ thành thân sớm”.
Hoàng Tam Bà tấm tắc khen: “Tống công tử, phu nhân của cậu
đúng là giỏi sinh quá, nhìn dung mạo của hai vị thiếu gia mà xem, đúng là…”.
Đôi mắt dính chặt lên người Hoành Văn, hết ngó lên lại ngó
xuống, “Vị tiểu thiếu gia này trông thật ưa mắt quá, bà già này lại chẳng tìm
ra được thứ gì để mà so sánh, dung mạo của vị tiểu thiếu gia kia cũng thanh tú
đến chết người. Chậc chậc, tướng mạo của hai vị tiểu thiếu gia xuất sắc đến nhường
này, đủ thấy tôn phu nhân nhất định là một mỹ nhân còn xinh đẹp hơn cả Tây Thi,
Điêu Thuyền ngày trước, từ nãy già này vẫn không thấy phu nhân đâu, không biết
phu nhân…”.
Ta rề rà đáp lại: “Đã mất rồi”.
Hoàng Tam Bà nghe thế giật mình, sau đó liền thổn thức không
thôi. Lúc trời nhập nhoạng, bà ấy có mang sang mười mấy cái bánh bao mới hấp,
còn có cả một tô thức ăn được chưng cách thủy.
Thiên Xu – tuổi nhỏ cùng Hoành Văn – nhỏ tuổi đều chưa từng
thấy bánh bao.
Vì vậy đến giờ dùng cơm tối, nha hoàn bưng đĩa bánh bao đặt
lên trên bàn, Thiên Xu và Hoành Văn ngồi trước bàn, bốn mắt ngạc nhiên tò mò đều
nhìn chằm chằm về phía bánh bao. Đợi đến khi nha hoàn lui ra rồi, chỉ thấy
Thiên Xu đang bất động trong bộ dạng suy nghĩ rất lung, còn Hoành Văn thì cầm
đũa lên, vươn tay ra, chọc chọc mấy cái lên cái bánh báo, nói bằng vẻ ngạc
nhiên: “Mềm mềm này”. Sau đó mới cầm đũa, nhét vào trong miệng nhấm nháp, vầng
trán liền nhăn tít lại: “Ơ? Chẳng có vị gì cả”.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Thiên Xu nhìn bánh bao rồi lại quan sát Hoành Văn, cũng nhấc
đũa lên, dè dặt chọc mấy cái lên bánh bao.
Hoành Văn cắn đũa, nhìn ta hỏi: “Này, thứ này là gì thế?”.
Ta nghiêm nghị đáp: “Thứ này gọi là bánh bao”.
Hoành Văn chớp mắt mấy cái, Thiên Xu lại thốt lên như thể vừa
ngộ ra chân lý: “A, thì ra nó chính là bánh bao. Thái Âm Tinh quân từng nói với
ta rằng, trần gian có một món ăn tên là bánh bao, lớn cũng có mà nhỏ cũng có.
Còn có một loại thức ăn bé hơn cả bánh bao, tên là sủi cảo, thì ra nó chính là
bánh bao”.
Vốn ta còn định nói thực ra bánh bao với sủi cảo khác nhau
nhiều lắm, một loại đem hấp còn một loại thả vào nước luộc, còn có cả một loại
sủi cảo được hấp chín ở trong lồng hấp, gọi là sủi cảo hấp. Nhưng hai gương mặt
bé xíu đang ngước lên nhìn ta ngờ nghệch đến là thương, ta chỉ sợ hai đứa chúng
nó sẽ mắc kẹt vào vấn đề này, xoắn xuýt tới tận ngày mai. Cho nên bản tiên quân
chỉ đáp qua loa rằng: “Đúng thế, đúng thế, loại thức ăn này chính là bánh bao lớn,
còn bánh bao nhỏ thì được dùng làm điểm tâm sáng, còn có cả sủi cảo nữa, đợi
hôm khác các ngươi sẽ được thấy”.
Ta cầm một cái bánh bao lên, cắn một miếng, sau đó nhai rồi
nuốt xuống, nói: “Ăn như thế này này. Vỏ ngoài không có vị gì, nhưng bên trong
có nhân”.
Hoành Văn lập tức thò tay lấy một cái bánh bao, Thiên Xu
cũng nhẹ nhàng cầm một chiếc, đặt vào trong đĩa. Hoành Văn cầm bánh bao trong
tay, bóp mấy cái, hết nhìn trái lại nhìn phải: “Nhưng ăn như ngươi ban nãy, chẳng
phải hơi… thiếu lịch sự sao?”.
Ta chỉ đành đáp rằng: “Làm gì có chuyện đó, nhập gia tùy tục,
ở trần gian, thứ này phải ăn như vậy”.
Hoành Văn cầm bánh bao lên, để trước mắt, nhìn tới nhìn lui,
sau đó gật đầu, cắn một miếng, lại để trước mắt nhìn, nuốt miếng bánh trong miệng
xuống, nói rằng: “Đúng là có nhân thật”.
Sau đó liền tách bánh bao ra, dùng đũa khều lớp vỏ, tỉ mỉ
nhìn một hồi, mới chọn chỗ có nhân cắn một miếng, vừa cười vừa nói: “Ngon quá”.
Thiên Xu cầm bánh bao lên, nhỏ nhẹ cắn từng miếng một, y và
Hoành Văn lớn lên trên thiên đình từ bé, dù có cầm bánh bao lên cắn, cũng cắn rất
lịch sự.
Thiên Xu ăn một cái bánh bao, gắp mấy đũa rau hấp, và một
bát cháo nhỏ rồi thôi. Hoành Văn ăn xong một cái, chớp chớp mắt, lại cầm một
cái nữa lên; dáng ăn của hắn tuy rằng nho nhã, nhưng lại rất nhanh, ăn xong cái
thứ hai, liền cầm luôn cái thứ ba lên.
Đợi đến khi cái thứ tư vào miệng hắn, bản tiên quân liền thấp
thỏm không yên, chỉ sợ hắn ăn nhiều, bị khó tiêu, liền chặn bàn tay nhỏ xíu
đang chuẩn bị “tấn công” cái bánh thứ năm của hắn lại, khuyên nhủ: “Ăn nhiều sẽ
bị đầy bụng, đợi đến sáng mai hãy ăn tiếp”. Hoành Văn liền rụt tay về, vẻ luyến
tiếc lồ lộ trên gương mặt, nói: “Được”.
Ta đang chuẩn bị gọi người vào thu dọn bát đũa, đã nghe
Hoành Văn nói: “Ta lấy một cái cho hồ ly trắng ăn”.
Bản tiên quân nói: “Hồ ly không ăn bánh bao”.
Hoành Văn nói: “Sao lại thế?”.
Ta nói: “Hồ ly chỉ ăn thịt thôi, thứ chúng thích ăn nhất là
gà, không ăn đến bánh bao đâu. Đợi lát nữa ta sẽ xuống bảo nhà bếp làm mấy thứ
cho nó ăn, ngươi đi tắm trước đi?”.
Hoành Văn ngẫm nghĩ một hồi, liền gật đầu đồng ý: “Được”.
Cả tiểu tư lẫn nha hoàn đều rất lanh lợi, nước nóng dùng để
tắm rửa đã được chuẩn bị sẵn trong phòng. Hoành Văn cùng Thiên Xu đứng trước cửa
phòng ngủ, hai đứa trẻ còn bé xíu xiu, nhưng lại đều rất thấm nhuần tư tưởng
nhường nhịn lẫn nhau.
Hoành Văn hào phóng nói: “Ta không cần tắm gấp đâu, ngươi chắc
mệt rồi, vào trước đi”.
Thiên Xu lắc đầu nói: “Ta không thấy mệt, hôm nay ngươi bế hồ
ly mà, nó nặng lắm, ngươi nhất định đã dính không ít bụi, ngươi tắm trước đi”.
Nha hoàn đứng trước cửa phòng, che miệng lại mà cười rúc
rích, nói với ta rằng: “Lão gia, hai vị tiểu thiếu gia đúng là còn hiểu lễ
nghĩa hơn cả người lớn”.
Đấy là chuyện đương nhiên, ngươi nghĩ hai đứa chúng nó được
nuôi lớn ở chỗ nào cơ chứ. Bản tiên quân nhìn hai đứa chúng nó cứ nhường tới
nhường lui mãi, đành nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường. Bản tiên quân làm hai
lá thăm, Hoành Văn bắt được lá [trước], liền đi tắm.
Buổi chiều ta đã sai tiểu tư đi gọi người của tiệm may tới,
đo kích thước cơ thể của Hoành Văn và Thiên Xu, lấy tạm trước vài bộ quần áo
thuộc dạng chấp nhận được để mặc. Quần áo trên người Hoành Văn và Thiên Xu đều
do phép tiên hóa ra từ trước, cũng thu nhỏ lại theo thân thể, giờ đây Hoành Văn
thay bộ quần áo của trẻ con dưới phàm trần bước ra ngoài. Ống tay áo hơi dài một
chút, hắn liền xắn lên mấy vòng, càng nhuốm nét trẻ con, sau đó vui vẻ theo nha
hoàn về phòng đi ngủ, bản tiên quân nhìn mà trong lòng cứ lâng lâng.
Một chốc sau, Thiên Xu tắm xong đi ra, cả người cũng vấn
vương nét thơ ngây chân chất. Ta nghĩ tới Thiên Xu, lại nhớ đến Mộ Nhược Ngôn,
cuối cùng nhìn Thiên Xu đang đứng ngay trước mắt, càng cảm thấy rằng, tuy chỉ mấy
ngày nữa thôi là bản tiên quân phải lên Tru Tiên Đài rồi, nhưng cũng có thể
trông được dáng vẻ này, cũng đáng lắm.
Đến lúc ngâm mình trong bồn tắm ta vẫn đang nghĩ, không biết
nếu Nam Minh cũng biến thành một đứa bé cỡ tuổi này thì trông sẽ thế nào. Không
biết có phải sau khi Nam Minh và Thiên Xu bước vào luân hồi lần nữa thì ta mới
bị lôi lên Tru Tiên Đài hay không, chẳng biết có kịp xin Mệnh Cách nể tình
nghĩa, cho ta mượn tấm Kính Quan Trần, ngó thử bộ dạng Nam Minh lúc còn đang quấn
tã.
Đêm khuya, bản tiên quân nhẹ nhàng bước vào phòng Thiên Xu
xem một chút, tiểu Thiên Xu đắp chăn trên người, ngủ rất say. Quần áo được gấp
chỉnh tề, đặt ngay ngắn trên ghế. Giờ này phút này, y đang là một đứa trẻ vô lo
vô nghĩ, ngây thơ hồn nhiên, lúc Thiên Xu làm Mộ Nhược Ngôn, sợ rằng chỉ khi
còn bé mới có được giấc ngủ an lành.
Ta bước sang phòng Hoành Văn, thấy hắn đang chìm trong mộng
đẹp, bản tiên quân cẩn thận dịch người hắn vào phía trong chiếc giường lớn một
chút, xốc chăn lên, nằm xuống. Không ngờ vẫn làm Hoành Văn giật mình tỉnh giấc,
hắn dụi đôi mắt lơ mơ ngái ngủ, nhỏm nửa người dậy, nhìn ta bằng ánh mắt ngạc
nhiên, uể oải nói: “Sao ngươi lại vào ngủ cùng giường với ta?”.
Ta túm lấy góc chăn, ngẩn người, sau đó cười khan: “Hôm nay
bề bộn quá, chỉ dọn được có hai gian phòng ngủ, cũng chỉ có độc hai cái giường
ngủ được thôi”.
Ta nhìn gương mặt ngây thơ non nớt trước mặt mình, lúc này
Hoành Văn đâu có biết Tống Dao ta là ai. Bản tiên quân bất đắc dĩ thở dài một
tiếng, đỡ hắn nằm lại xuống gối, đắp chăn cẩn thận, “Ngủ ngoan đi”. Sau đó ta
xuống giường, choàng tấm áo ngoài lên người, định bụng leo lên nóc nhà hoặc giả
gốc cây to to chỗ nào đó ngồi.
Màn đêm sâu thẳm, gió lạnh se se. Bản tiên quân ngồi trên
nóc nhà, ngửa cổ ngắm trời cao, hôm nay bầu trời nặng trĩu mây đen, chẳng trông
được thứ gì.
Không biết Bích Hoa đã về tới thiên đình chưa.
Tính ra, bây giờ trời cũng sắp vào đông đến nơi rồi, chẳng
trách gió lại lạnh như vậy. Mấy ngày trước ngồi trên nóc nhà, gió cũng ấm áp hơn
bây giờ.
Ta ngáp một cái, nằm ngửa trên nóc nhà, nói thật lòng, nằm
trên nóc nhà nào ngủ ngon được, từng phiến ngói trồi lên sụt xuống, gồ ghề đến
khiếp.
Hôm nay, lúc đám người kia đi dọn dẹp phòng ốc cũng có hỏi
ta: “Lão gia ơi, thật sự chỉ cần dọn hai phòng ngủ là được ạ?”.
Ta nói: “Đúng, con ta mất mẹ từ nhỏ, thường bị giật mình lúc
nửa đêm, vẫn còn đang trong thời gian điều dưỡng, cần có người trông coi khi ngủ”.
Thật ra trong lòng ta nghĩ thế này, giả như Ngọc Đế có sầm mặt
xuống mà xách cổ ta lôi lên Tru Tiên Đài, vậy thì chỉ sợ có muốn ngủ cùng với
Hoành Văn trên một chiếc giường cũng không còn cơ hội nữa. Cho nên nhân dịp mấy
ngày này, mặc kệ hắn lớn hay nhỏ, có thể ngủ chung một ngày thì được một ngày
thôi. Mượn cách nói của người trần, ấy là có chết cũng phải làm con ma no mới
được.
Nhưng ban nãy Hoành Văn hỏi ta một câu như thế, nhất thời ta
thấy bản thân mình thật sự rất xấu xa, nói chung ma no làm không nổi, ta chỉ có
mệnh làm ma đói thôi.
Ngày mai sai tiểu tư dọn dẹp gian phòng ngủ để không kia vậy.
Ta nhắm mắt lại, ngáp thêm cái nữa, đột nhiên nghe thấy tiếng
chân ai đang giẫm lên mái ngói, nhẹ tênh.
Ta mở mắt ra, nhìn thấy tiểu Hoành Văn đang đứng trên nóc
nhà, cúi đầu nhìn ta, trên người chỉ khoác một tấm áo rất mỏng, “Nếu ngươi
không có phòng để ngủ thì ta với ngươi nằm chật một chút cũng được. Ban nãy
ngươi vừa nói đã đi, cũng chẳng đợi nghe ta nói hết ý. Ngủ ở đây không dễ chịu
đâu”.
Bản tiên quân lồm cồm bò dậy, lấy áo choàng bọc chặt người hắn
lại: “Ngươi chạy ra đây làm gì, mau về phòng ngủ đi. Ngoài trời gió lạnh lắm”.
Nếu lúc này, có nha hoàn hay tiểu tư nào bước ra từ căn
phòng bên dưới, trông thấy Tống lão gia ta cùng với tiểu thiếu gia đang đứng
trên nóc nhà, nhất định sẽ bị dọa cho chết khiếp.
Hoành Văn túm lấy ống tay áo của ta, “Ừ, cho ngươi ngủ cùng
giường ta đấy, đi thôi”.
Ta theo Hoành Văn trở lại phòng ngủ, Hoành Văn chui vào
trong chăn, bản tiên quân cũng đành trưng cái mặt dày ra, xoay người lên giường.
Hoành Văn lại còn đẩy chăn dịch sang bên ta một chút, “Ngươi đắp nhiều hơn ta,
cho ngươi thêm một ít”.
Bản tiên quân lại kéo chăn trở lại, thay hắn dém góc chăn thật
chặt, “Chăn bên ta đủ đắp rồi, ngươi ngủ đi”.
Hoành Văn ra vẻ trịnh trọng nói với ta rằng: “Ngươi không cần
khách khí với ta. Đợi vài năm nữa trôi qua, sau khi ta lớn lên rồi, làm lễ trưởng
thành, nhận chức phong, sẽ cùng Tống Dao ngươi trở thành tiên liêu trên thiên
đình. Quan tâm lẫn nhau là chuyện nên làm mà”.
Ta nói: “Đúng đúng, ngươi nói rất đúng”.
Đầu của Hoành Văn nằm trên gối, nhích lại gần phía ta một
chút: “Nhưng đế phụ từng nói với ta rằng, sau này ta sẽ phải làm Hoành Văn
Thanh quân, nên người khác liền gọi ta là Hoành Văn. Vậy sao ngươi là Quảng Hư
Nguyên quân, lại gọi là Tống Dao?”.
Ta đáp: “Bời vì ta là một người phàm, trong lúc vô tình
thăng thiên thành tiên. Lúc còn ở trần gian, tên ta là Tống Dao”.
Hoành Văn nói: “Tống Dao nghe hay hơn Quảng Hư Nguyên quân
nhiều”.
Ta vốn định nói từ trước đến nay lúc nào ta cũng thấy vậy đấy.
Nhưng ngẫm một hồi lại thôi. Giờ bản tiên quân đã cầm chắc kết cục phải lên Tru
Tiên Đài rồi, giờ lại dại mồm dại miệng phỉ báng phong hiệu Ngọc Đế ban cho, vạn
nhất bị ông ta nghe thấy, đổ thêm dầu vào lửa, dưới cơn thịnh nộ, nói không chừng
còn không thèm chừa lại cho ta một nhúm hồn phách nào để đi đầu thai ấy chứ.
Hoành Văn khẽ nói: “Nếu ta cũng có một cái tên khác với
phong hiệu thì tốt quá”.
Rất nhiều năm về trước, trên thiên đình, Hoành Văn cũng đã từng
nói câu ấy với ta.
Khi đó, bản tiên quân mới quen biết hắn chẳng được bao lâu,
Lão quân luyện được một mẻ tiên đan thượng hạng, liền mời khách đến mở lò, nể mặt
mang theo luôn một tiểu thần tiên mới lên thiên đình là ta. Đối với chúng tiên,
ta đều chưa quen thân với ai cả, nhưng bữa rượu hôm đó thật vui vẻ vô cùng. Ta
cùng chúng tiên uống đến khi chuếnh choáng. Rời khỏi cung Đâu Suất, mọi người đều
lảo đảo tản ra, đi tìm chỗ nào đó nằm nghỉ chốc lát, chờ giã rượu.
Hoành Văn gối đầu lên trên tảng đá, nhoài nửa người bên cạnh
ngân hà. Sóng nước trên sông hòa cùng mây khói, cuồn cuộn chảy, dường như chẳng
có điểm tận cùng.
Hoành Văn đột nhiên nói với ta rằng: “Thật ra ta cũng muốn lấy
một cái tên mà người trần gian vẫn dùng, nhưng không biết có điều gì cần chú ý
không?”.
Ta thao thao bất tuyệt rằng: “Chú ý thì nhiều vô kể, sinh
thì đặt tên, sau khi làm lễ đội mũ[1] xong thì còn phải đặt thêm tên tự, dựa
vào điển cố để đặt tên, rồi lại từ tên liên tưởng về điển cố mà chọn tự. Quy củ
rất nhiều. Cuối cùng bản tiên quân trưng ra một nụ cười gượng gạo, đương nhiên,
việc trích kinh dẫn điển này sao làm khó được Hoành Văn Thanh quân.
[1] Lễ đội mũ: Nguyên văn là “Cập quan”, khi nam giới tròn
hai mươi tuổi, buổi lễ cập quan sẽ được tiến hành, thể hiện người đó đã trưởng
thành, lúc này có thể lấy “Tên tự”, căn cứ vào ý nghĩa của tên chính được đặt
khi còn bé.
Hoành Văn cười nói: “Không cần phiền phức thế đâu, cứ có hai
chữ, đọc lại thuận miệng giống tên của ngươi là được”.
Thật ra năm ấy, hành trình ra đời của cái tên ta cũng nào có
dễ dàng, nghe đâu vào ngày đó, ông già nhà ta đã tập hợp cả mười mấy môn khách
lại, còn mời bằng được mấy vị nho gia học vấn uyên thâm tới, cùng thảo luận bàn
bạc với nhau, thảo luận đến mấy ngày mới đặt được cái tên này. Nhưng bản tiên
quân làm người vốn khiêm tốn, đương nhiên sẽ không đem chuyện ấy ra khoe khoang
rồi, chỉ thong thả nói rằng: “Họ phải có trước, sau mới đến tên, ta cùng họ Tống
với cha ta, thế Thanh quân ngươi… muốn mang họ gì?”.
Hoành Văn đưa mắt nhìn dòng nước ngân hà trầm lặng trong
giây lát, sau đó đáp: “Haizz, thôi thì ngươi cứ chọn bừa một cái họ trong số những
họ dưới trần gian cho ta đi”.
Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, ta nói: “Dưới trần gian, hình như
Ngọc Đế mang họ Lý, họ của Lão quân dưới ấy cũng là Lý, xem ra Lý là họ của thần
tiên rồi, thôi thì ngươi cũng họ Lý luôn đi”.
Hoành Văn phe phẩy cây quạt giấy nói: “Ai cũng họ ấy thì còn
ý nghĩa gì nữa, không được, không được”.
Ta chỉ đành nói: “Vậy ngươi thích một cái họ bình thường một
chút, hay ít thấy một chút?”.
Hoành Văn nói: “Cứ bình thường một chút là được”.
Ta liền nói: “Vương, Trương, Lý, Triệu, Ngô, mấy cái này đều
là những họ lớn dưới trần gian. Ngươi đã không thích Lý, thế thì Vương, Triệu,
Trương, Ngô…”.
Hoành Văn đột nhiên lên tiếng: “Ngày ấy lúc xưng tên với ta,
ngươi có nói họ của ngươi là Tống trong Tề Sở Yến Triệu Hàn Ngụy Tống, trong
vài tên nước ấy, hình như cũng có chữ Triệu”.
Thế là Hoành Văn Thanh quân liền gõ quạt đánh xoạch một cái,
quyết định càn khôn: “Vậy thì họ Triệu đi”.
Khi ấy bản tiên quân men say đang đượm, bị gió lướt qua, cơn
chuếnh choáng liền dâng lên cuồn cuộn, thoát ra khỏi miệng: “Triệu Hoành, ngươi
thấy cái tên này thế nào?”.
Hoành Văn gật đầu, nụ cười vương vấn trên môi: “Được, được,
là Triệu Hoành đi”.
Những chuyện xảy ra vài nghìn năm trước cứ như đang hiển hiện
ngay trước mắt, ta nằm trên giường, nghiêng người, thấp giọng hỏi tiểu Hoành
Văn: “Ngươi muốn một cái tên như thế nào?”
Trong chốc lát, Hoành Văn chẳng đáp lời nào, giống như đang
ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Giông giống tên ngươi, đọc thuận miệng ấy”.
Bản tiên quân làm ra vẻ suy tính một hồi, mới nói: “Triệu
Hoành, cái tên này ngươi có thích không?”.
Hoành Văn ghé trên gối, gật đầu thật lực, khiến tấm chăn đắp
trên người cũng rung lên, bản tiên quân nghe thấy tiếng nói ngập tràn sung sướng
của hắn: “Được, ta lấy cái tên này”.
Ta nghe Hoành Văn thốt lên vui vẻ, cảm xúc trong lòng lại chẳng
nói rõ được.
Hoành Văn vẫn còn đang vui mừng lẩm bẩm: “Triệu Hoành, Triệu
Hoành…”.
Bản tiên quân thay hắn dém lại tấm chăn: “Ngủ đi, chúng ta mới
tới trần gian, phải bảo dưỡng tinh thần”. Hoành Văn lại gật đầu, lật người,
xoay vào bên trong.
Sáng sớm hôm sau, lúc ta tỉnh lại, Hoành Văn còn đang kê đầu
lên vai ta, ngủ đến say sưa. Bản tiên quân vươn tay định ôm hắn một chút, lại sợ
chạm vào làm hắn tỉnh, thế là lại rụt tay về. Hôm nay chẳng còn cớ gì để ngủ lì
trên cái giường này nữa, hôm qua thì chỉ sợ là buổi tối cuối cùng. Bản tiên
quân liền nhân dịp này mà đa sầu đa cảm một phen cho hợp cảnh hợp tình.
Đương lúc bản tiên quân còn đang bận đau buồn, Hoành Văn đã
tỉnh lại, dụi mắt, ngáp một cái rồi nhỏm dậy, mặc cho bản tiên quân hầu hạ hắn
mặc quần áo, cứ như đó là lẽ đương nhiên vậy.
Sau khi Hoành Văn xuống giường, liền kéo góc áo của ta: “Cảm
ơn ngươi tối qua đã đặt tên cho ta”.
Ta nghiêm trang đáp lại: “Không có gì, coi như đáp lễ cho việc
ngươi để ta ngủ trong phòng này thôi”.
Hoành Văn chớp mắt nhìn ta, sau đó nhe răng ra cười, nói: “Ừ”.
Khi dùng điểm tâm sáng, Hoành Văn lại nhét vào bụng tận ba
cái bánh bao. Cơn thèm ăn của Thiên Xu dường như bị Hoành Văn khơi lên, ăn liền
hai cái, ta thấy vậy cũng lấy làm mừng.
Sau bữa sáng, ta đứng dậy, định bụng đi dạo loanh quanh một
chút, Thiên Xu đột nhiên hỏi: “Nguyên quân nói Ngọc Đế muốn chúng ta xuống trần
gian rèn luyện, vậy hôm nay có đề mục rèn luyện nào hay không?”.
Bản tiên quân nghe y hỏi mà cứng cả lưỡi, đúng rồi, lời nói
dối này của ta khó bưng bít cho tròn đây. Nhất thời không nghĩ ra cách nào, bản
tiên quân đành nói rằng: “Hôm qua chúng ta mới đặt chân đến thành này, cả Tinh
quân lẫn tiểu tiên đều còn chưa biết gì nhiều về trần gian, hai ngày đầu tiên cứ
dành để làm quen với hoàn cảnh xung quanh đã, đợi ba ngày sau chúng ta lại bàn
tiếp”.
Cả Thiên Xu lẫn Hoành Văn đều gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm
túc. Chuyện này tạm thời lấp liếm cho qua.
Buổi sáng, ta dẫn theo Thiên Xu và Hoành Văn lên phố chợ dạo
một vòng, trông thấy biết bao nhiêu là cửa tiệm, sạp hàng, gánh bán rong, còn cả
vô số người đi đường qua lại. Hoành Văn nói: “Trần gian thật là tuyệt, náo nhiệt
đông vui hơn trên thiên đình nhiều”.
Thiên Xu nói: “Nhưng ta nghe nói dưới trần gian ai ai cũng
muốn trở thành thần tiên, nếu trần gian đã tốt như vậy sao họ còn muốn lên trời?”.
Bản tiên quân đành tỏ vẻ nghiêm trang mà đáp: “Đây là huyền
cơ, cần tự mình suy xét cho tường tận”.
Thiên Xu nhìn ta bằng ánh mắt cực kỳ kính trọng, phỏng chừng
y cảm thấy câu nói vừa rồi của bản tiên quân rất có tiên tính.
Thiên Xu và Hoành Văn đều có bộ dạng cực kỳ bắt mắt, ta mỗi
tay dắt một người đi trên phố chợ, lại càng bắt mắt hơn. Có vẻ hôm nay là ngày
gì đó đặc biệt, trên phố chợ có rất nhiều phụ nhân[2] nhà nghèo, thân mặc váy
làm từ vải bố, đầu cài trâm gỗ cùng với mấy thiếu nữ, họ đều nấp ở ven đường,
không ngừng nhìn Thiên Xu với Hoành Văn. Thiên Xu bị người ta săm soi như thế,
có chút mất tự nhiên, nắm chặt tay ta hơn một chút, Hoành Văn thì lại chẳng hề
để tâm, thỏa sức ngó nghiêng khắp chốn.
[2] Phụ nhân: Phụ nữ đã có chồng.
Bản tiên quân dẫn theo hai đứa trẻ, lại bị mọi người săm soi
kỹ quá, cảm thấy có chút gượng gạo, bên đường là vô số lầu gác quét vôi trắng,
lụa màu ngọc phất phơ, xen lẫn trong đó là vài ba nhạc phường câu lan, có bóng
giai nhân tựa người vào lan can đứng.
Nếu lúc này bản tiên quân đang một mình dạo bước, bên người
chỉ có một chiếc quạt giấy đồng hành, vậy thì chỉ cần vươn tay là có thể chạm
được đôi chút phong lưu. Thế nhưng tình cảnh hiện giờ của bản tiên quân ấy mà,
hệt như một cái thùng dầu đang kè kè hai bình dầu con chạy lông nhông trên phố,
chỉ có thể tơ tưởng cảnh phong lưu, uổng công ao ước.
Ta còn đang thở dài, chợt thấy Thiên Xu vừa đi vừa dõi mắt
sang phía bên đường, ta bước chậm lại, cũng nhìn theo ánh mắt y, lại bắt gặp một
sạp hàng nhỏ đang bày đầy những chiếc bánh nóng hổi vừa mới ra lò, khói bốc lên
nghi ngút. Thiên Xu thấy ta dừng bước lại nhìn, dường như cảm thấy nói ra thì
ngượng lắm, liền quay đầu không nhìn sạp hàng kia nữa.
Xem ra cái tính muốn mà cứ im thin thít này của Thiên Xu từ bé
đã có rồi, ta hỏi: “Bánh bán ở sạp hàng đằng kia các ngươi chưa từng ăn đúng
không, có muốn nếm thử một chút không?”.
Thiên Xu ngẩng đầu nhìn ta, sau đó gật đầu.
Bản tiên quân bước tới sạp hàng, mua hai cái, bánh này được
làm từ bột gạo, trên chóp bánh có rắc chút phấn mịn được nghiền từ hoa quế. Người
bán hàng rong lấy hai tờ giấy nhám bọc hai cái bánh lại cẩn thận, nhưng cầm
trên tay vẫn còn thấy rất nóng, ta đưa một cái cho Thiên Xu, kéo tấm giấy bao
quanh chiếc bánh xuống một chút, nói: “Ăn cẩn thận nhé, đừng để bị bỏng”.
Nói rồi đưa chiếc bánh còn lại cho Hoành Văn, hắn cầm lấy
bánh, cắn được một miếng liền nói: “Bánh này hơi ngọt”, lại ngẩng đầu nhìn ta
mà rằng: “Con không thích ăn đồ ngọt đâu, chỉ nếm một chút thôi, phần còn lại
người ăn nhé”.
Một bà lão bán hạch đào ở sạp hàng hoa quả khô ngay bên cạnh
đang âm thầm nhìn lén Hoành Văn và Thiên Xu, nghe Hoành Văn thốt lên câu ấy
xong liền nở nụ cười cực kỳ trìu mến, nói với ta: “Đứa trẻ này thật hiếu thuận,
công tử đây đúng là có phúc”.
Bản tiên quân lúc này đang cực kỳ sầu muộn, ngẫm lại kể từ
lúc ta thăng thiên thành tiên đến tận bây giờ, dung mạo hẳn là không hề thay đổi.
Thiên Xu và Hoành Văn lúc này thoạt nhìn cũng phải mười một mười hai, ta nhiều
nhất cũng chỉ hao hao huynh trưởng của hai người thôi chứ, sao người nào người
nấy đều nghĩ ta là cha bọn họ???
Ai cũng nói thần tiên trường sinh bất lão, hôm nay ngẫm lại,
sương gió mấy nghìn năm hẳn vẫn để lại trên người bản tiên quân chút vết tích
gì đó, khiến ta trông có vẻ tang thương.
Ta cười với bà lão. Hoành Văn nhét cái bánh nóng đã cắn được
hai miếng vào tay ta, bà lão trông thấy thế liền khen: “Thằng bé này hiểu chuyện
quá”. Sau đó bốc một nắm hạch đào từ trong cái rổ ra, run rẩy đưa cho Hoành
Văn, Hoành Văn lập tức đưa tay ra nhận, nói: “Cảm ơn bà”.
Bà lão luôn mồm nói “không cần cảm ơn”, tay Hoành Văn rất nhỏ,
chỉ sợ không cầm được nhiều thứ như thế, liền nhét hết vào trong tay áo, chỉ cầm
một quả trên tay, nhìn trái rồi lại nhìn phải, há miệng định cắn. Bà lão vội
vàng nói: “Ấy ấy, cháu ơi, không cắn được đâu”.
Ta cũng nói: “Không cắn được đâu, vỏ nó rất cứng, sẽ bị đau
răng đấy”.
Hoành Văn cầm quả hạch đào, cái miệng phồng lên, ta nhẹ
nhàng nói: “Đợi đến khi về nhà, cha sẽ bóc vỏ cho con ăn”.
Hoành Văn chớp chớp mắt, sau đó gật đầu.
Bà lão nói với ta: “Thật tình già này rất ít khi thấy một
người đã làm cha rồi lại dẫn theo hai đứa con lên phố chợ, trông phục sức của
công tử không phải hạng tầm thường, tại sao lại không ngồi kiệu, ngay cả đầy tớ
cũng không đem theo?”.
Ta nói: “Ta mới dọn tới nơi này, dẫn hai đứa trẻ lên phố chợ
thăm thú một phen”.
Bà lão nói: “Vậy phu nhân ở nhà sao?”.
Ta cười khan đáp: “Nàng đã sớm không còn trên nhân thế rồi”.
Một đám người vây xung quanh, ai nấy đều dỏng tai lên nghe
ngóng, vừa nghe thấy câu này xong, liền thở dài mãi không thôi. Bà lão kia là
người thở dài não nề nhất, lại cho Thiên Xu một đống đậu phộng, nhét đầy trong
tay áo. Thiên Xu nói cảm ơn cực kỳ lễ phép. Bản tiên quân kéo theo y cùng với
Hoành Văn rời khỏi đám đông, đi được mấy bước rồi vẫn còn nghe thấy tiếng thở
than thương cảm của bà lão nọ.
Hoành Văn hỏi ta: “Phu nhân là cái gì thế? Tại sao ngươi vừa
nói không có là người ta liền cho chúng ta một đống thứ để ăn?”.
Bản tiên quân vẫn trong trạng thái đờ đẫn, đáp lại: “Bà ấy
nhắc đến phu nhân, là ý hỏi về vợ của ta. Ở trần gian, người đàn ông nào cũng
phải lấy một người phụ nữ làm vợ”.
Hoành Văn chợt hiểu ra: “À, thế nên lúc ngươi nói ngươi
không có phu nhân thì bọn họ đều rất thông cảm với ngươi. Nhưng thông cảm với
ngươi thì mắc gì phải cho chúng ra đồ ăn”.
Ta ho khan một tiếng: “Chuyện này ấy à…”.
Thiên Xu vừa cắn bánh nóng vừa nói: “Có phải vì bọn họ cảm
thấy ngươi đã không có vợ, lại còn phải chăm sóc chúng ta, đã tội nghiệp nay
còn tội nghiệp hơn, nên giúp ngươi quan tâm đến chúng ta một chút”.
Không hổ là Thiên Xu nhỏ tuổi, nhìn đi nhìn đi, đứa bé này
hiểu lòng người khác biết chừng nào!!! Ta gật đầu đáp: “Đúng thế!”.
Thiên Xu ăn hết bánh nóng, bắt đầu quay qua nghiên cứu xem
phải “xử lý” đậu phộng thế nào, bản tiên quân bóc một hạt cho y, y liền chưng
ra dáng vẻ ông cụ non nói: “Ta đã từng ăn nhân rồi, thế mà lại không biết thì
ra nó còn có vỏ”. Sau đó móc một nắm đậu phộng từ trong áo ra, đưa cho Hoành
Văn, “Ngươi ăn cái này trước đi, bóc dễ lắm”.
Hoành Văn nhận lấy, “Cảm ơn, đợi đến lúc về nhà chúng mình lại
cùng ăn hạch đào nhé”.
Cách mấy bước về đằng trước có lụa mỏng phất phơ, lại là một
nơi dừng chân tạm nghỉ dành cho khách đa tình. Một dáng người ngà ngọc, khoác
tà áo màu đỏ bóng đang tựa bên lan can lầu hai, dường như đang thảnh thơi dõi mắt
ra xa, khiến cho đám đàn ông trẻ trung cường tráng đứng gần đó, đều không nhịn
được mà dồn mắt về phía nàng.
Ta dẫn theo Hoành Văn và Thiên Xu, mắt không ngó đầu chẳng
nghiêng, bước thẳng về con đường phía dưới căn lầu kia. Trước một sạp bán son
phấn bên đường, có vài thiếu nữ mặc váy vải bố, đầu cài trâm gỗ đang chọn son,
trong số đó có một người con gái đang rời khỏi sạp hàng, đột nhiên vấp một cái
liền thất thanh kêu lên: “Ai da!”.
Bản tiên quân định bụng giang tay ra đỡ nàng, nhưng một tay
đang bận nắm Thiên Xu, tay còn lại thì cầm cái bánh nóng Hoành Văn ăn dở, vạt
áo thì bị Hoành Văn túm gọn, nhất thời không giơ được cái tay nào ra cả, liền
xoay người một cái, thiếu nữ kia vừa khéo nhào vào trong lòng của bản tiên
quân, không xiên không lệch.
Nàng kinh hoảng kêu một tiếng “Ôi chao”, ta cũng sững cả người,
cảm thấy có một thứ gì đó vừa nhẹ nhàng đáp xuống đầu mình.