Duyên Nợ

Chương 18: Chương 18




Lời hắn kể khiến cho kí ức trong cô chậm chậm tua lại, hình như cô cũng từng như thế, câu nói đó cô cũng từng nói với bố cô. Cô ấn tượng vì đấy là lần cuối cùng cô được cùng mẹ đi mua đồ, lần cuối cùng gia đình cô được trọn vẹn bên nhau. Sau hôm đó bố cô báo sẽ đi công tác ở Nha Trang 1 tuần, ông định bụng sau chuyến công tác này sẽ sắp xếp thời gian ở nhà với mẹ con cô nhiều hơn, vì theo như dự kiến thì chỉ còn 2 tuần nữa là đến ngày mẹ cô sinh em bé. Ông muốn bên cạnh và chăm sóc khi bà vất vả vượt cạn, thế nhưng ông mãi mãi không còn cơ hội thực hiện nữa.

Không ai ngờ được rằng ông mới đi 2 ngày thì ở nhà bà trở dạ, lúc này vú năm đang đưa cô tới trường, nhà chỉ còn lại mình bà. Bà phải tự mình ra bắt xe, ngày ấy xe không sẵn như bây giờ, bà gọi mãi mà chẳng có chiếc xe nào. May mắn chú hàng xóm vừa đưa con đi học về đã tốt bụng chở mẹ cô đến bệnh viện. Từng cơn gò căng cứng nơi bụng dưới nhưng bà vẫn gắng gượng ngồi lên xe, chỉ tiếc là chiếc xe còn chưa kịp tới bệnh viện đã gặp tai nạn. Mẹ và em trai cô không qua khỏi, chú hàng xóm thì bị gãy chân và xây xát nhẹ.

Buổi sáng cô đi học bà vẫn còn chải tóc cho cô, ôm cô vào lòng, bà nói nếu cô đi học ngoan tối về bà sẽ làm món chả nem mà cô yêu thích. Thế mà bà đã vĩnh viễn xa cô, cô gào khóc đòi mẹ nhiều đêm liền, ban đầu thì bố cô còn nhẹ nhàng an ủi cô, bố nói: “mẹ và em có công chuyện phải đi xa, con phải ngoan thì mẹ mới yên tâm mà chăm sóc cho em được”. Một đứa trẻ 4 tuổi làm sao hiểu hết được những điều ấy, cô chỉ biết mình nhớ mẹ, cô muốn mẹ trở về để ru cô ngủ, để yêu thương cô, cô cứ nghĩ rằng mẹ có em nên bỏ rơi cô. Cứ thế cô gào khóc thật lớn khiến cho ông Văn không kiềm chế được đã đánh cô, đó là lần đầu tiên ông đánh cô con gái nhỏ của mình. Ông ân hận ngồi thụp xuống ôm lấy cô vừa xin lỗi vữa khóc, hai bố con 1 lớn 1 bé cứ thế ôm nhau khóc thê lương khiến cho vú năm cũng không cầm được nước mắt.

Từng chi tiết ngày hôm ấy cô chẳng bao giờ quên.

Cô vội vã hỏi:

- Có phải con bé đó buộc tóc hai bên, da trắng, nó đi cùng bố mẹ, mẹ nó đang có bầu phải không?

Để cho chắc chắn cô còn mở điện thoại ra, tìm bức ảnh cô chụp cùng mẹ ngày nhỏ đưa ra trước mặt hắn rồi nói tiếp:

- Con bé này đúng không?

Long chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra cô bé có bím tóc hai bên ngày đó:

- Đúng rồi, sao cô biết con nhỏ ghê gớm đó hay vậy?

- Biết cái gì mà biết, đấy là tôi, không ngờ trái đất này tròn thật.

- Là cô, con bé đanh đá đó là cô á?

- Đánh đá, anh nói ai đanh đá hẩ?

- À, tôi đâu có nói cô, tôi nói con bé có bím tóc hai bên mà.

- Anh đùa tôi đấy hả, con bé đó là tôi, anh nói nó mà lại bảo là không nói tôi hả?

- À à, là cô hả, vậy coi như tôi chưa nói gì đi, mà này sao sau bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn đanh đá như xưa không thay đổi chút nào vậy?

- Bộ anh nghĩ anh thì sao?

Hắn ngửa mặt lên đáp:

- Tôi á, tôi đẹp trai này, tính tình tốt này. Nói chung cái gì của tôi cũng đều tốt cả. Hahaa…

- Mắc ói quá đi thôi, anh làm ơn hạ cánh cho tôi nhờ.

Hai người cứ thế ngồi tranh cãi với nhau, họ không để ý xung quanh mọi người đã về hết. Ban nãy dường như ly cocktail của cô đã cạn, chai chivas của hắn cũng vơi đi 1 nửa, dường như chút hơi men giúp cho hai người cởi mở với nhau hơn.

Phải đến khi chủ quán lên tiếng thì họ mới đứng dậy thanh toán, theo thói quen cô bấm điện thoại xem giờ, cô hoảng hốt khi biết quá 11h rồi. Cô đã hứa về sớm với cu Vương vậy mà…, giờ này khéo bố cô và dì Liên cũng về rồi. Vội vàng lấy đôi giày ban nãy hắn để dưới đất đi vào rồi đứng lên, chẳng hiểu do ly cocktail ban nãy hay do cô hậu đậu mà cô vừa bước đi thì bị vấp vào chiếc bàn ngã xõng xoài xuống đất.

Cô đang nhăn nhó vì đau mà hắn cứ đứng đó ôm bụng cười không ngớt, phải tự mình lồm cồm bò dậy khiên cho cô bực mình quát lớn:

- Cười cái gì mà cười, anh có phải đàn ông không hả, thấy người ta ngã không tới giúp còn đứng đó mà cười hả?

- Không nhé, tôi chưa phải đàn ông, tôi vẫn còn zin à nha.

- Cái đồ điên nhà anh, lúc nào cũng xuyên tạc được.

Cú ngã vừa rồi của cô tuy không mạnh nhưng cũng khiến cho tay cô bị xây xát vài chỗ. Vết xước ấy không quá sâu nhưng khá xót, cô dơ tay lên thổi thổi, hắn nhìn thấy vết xước ấy thì nụ cười chợt tắt, đưa tay ra cầm lấy cánh tay cô hỏi han:

- Đau lắm hả, đã bảo đau chân thì cởi giầy ra tôi cầm cho còn cố mà đi làm gì cho ngã.

Cô giận dỗi giật tay lại, hắn thuận tay kéo mạnh tay cô lại vốn chỉ định kiểm tra vết thương của cô, nhưng lực kéo của hắn khá mạnh khiến cô mất thăng bằng ngã nhào vào lòng hắn.Thân hình nhỏ bé của cô nằm trọn trong vòng tay hắn, đẩy tay còn lại vào ngực hắn định đứng dậy thì bị hắn nắm chặt tay giữ lại. Hắn cúi xuống hít hà mùi hương trên tóc cô, cô thơm quá, mùi hương hoa bưởi thân thuộc quá, lâu lắm rồi hắn không còn ngửi thấy mùi này. Hắn nhẹ nhàng luồn tay vuốt tóc cô, mũi thì không ngừng hít hà hương thơm toả ra. Khẽ cúi đầu xuống, ánh mắt hai người chạm nhau, ngượng ngùng, cô vội vàng quay mặt đi lảng tránh ánh mắt hắn.

Nhưng hắn nào buông tha, nhẹ nhàng xoay người cô lại đối diện với mình, hắn từ từ nâng khuôn mặt kiều diễm của cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình Không rõ là do ly cocktail ban nãy hay do cái không khí ám muội này mà mặt cô dần ửng đỏ lên, xấu hổ cô cụp vội ánh mắt xuống.. Đôi môi cặng mọng của cô mấp máy định nói gì đó lại thôi, hành động này của của vô tình kích thích hắn, khiến cho hắn tham lam muốn chiếm trọn đôi môi ấy.

Cánh môi nóng ấm của hắn chạm nhẹ vào bờ môi cô khiến cho cô trợn tròn mắt ngạc nhiên, đẩy vội hắn ra cô luống cuống quay đi. Môi cô thật sự ngọt quá, hắm bặm chặt môi lại cảm nhận chút dư vị còn xót lại sao đó mỉm cười lên tiếng.

- Cũng muộn rồi, để tôi gọi xe đưa cô về.

Hắn thản nhiên nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra, sau đó lấy máy gọi 1 chiếc taxi.

Cô thì cứ đứng đó lấy lay lau đi lau lại bờ môi của mình liên tục, nụ hôn đầu đời của cô. Cô đã từng mơ mộng nụ hôn đầu tiên của cô sẽ được trao cho người mà cô yêu ở một nơi thật lãng mạn, có ánh nên lung linh, có rượu vang và hoa hồng thơm ngát. Vậy mà hắn đã cướp đi, còn thản nhiên như không có chuyện gì, cô phát điên mất thôi. Giờ này mà có con dao ở đây chắc chắn cô sẽ băm vằm cái bản mặt hắn ra cho hả giận, tức quá đi mà.

Xe tới hắn vẫn lịch sự mở của cho cô, lúc này cô thật sự cảm thấy không khí ngột ngạt nên nhờ anh lái xe hạ kính xuống. Cô muốn gió trời thổi vào để cô tỉnh táo hơn, ngượng ngùng không biết phải đối mặt với hắn thế nào cô quyết định giả bộ nhìn ra ngoài cửa say sưa ngắm thành phố về đêm.

Hắn biết cô ngại nên mặc kệ cho cô thoải mái, còn bản thân ung dung khép hờ đôi mắt nghỉ ngơi. Giả bộ thế thôi chứ thực ra trong đầu hắn đang hả hê vì nụ hôn ban nãy lắm,

thật ra khi môi hắn chạm nhẹ vào môi cô, hắn cũng run lắm. Hắn chưa rừng hôn người con gái nào, hắn thật không biết cảm giác hôn nguời mình thích lại thú vị đến vậy. Trái tim hắn cứ run lên từng hồi vì niềm hạnh phúc ấy, nhất là khi nhìn cái bộ dạng tức giận của cô hắn càng ngượng ngùng. Thế nhưng hắn nào dám để cô biết suy nghĩ của hắn, nên tốt nhất giả vờ ngủ cho nhanh.

Hắn không ngờ hắn bình thản nhắm mắt lại càng làm cô khó chịu hơn, cô hậm hực suốt cả đường về nhà.

Cho đến khi xe dừng hẳn trước nhà cô hắn mới bước xuống mở cửa cho cô, không quên ghé vào tai cô nói nhỏ:

- Chúc em yêu ngủ ngon và đừng có mơ về anh cả đêm đấy nhé

Khuôn mặt cô đã bớt đỏ mà vì câu nói của hắn lại ửng lên, cô vênh mặt lên nói:

- Tôi cũng không mong mơ thấy anh đâu vì tôi rất sợ gặp ác mộng.

Câu nói của cô làm nụ cười nửa miệng trên môi hắn tắt hẳn, hắn dơ nhẹ nắm đấm lên doạ cô. Cô cũng chẳng vừa mà lấy mũi giày di mạnh vào chân hắn, khiến hắn phải hét lên đau đớn:

- Á, cô.. cô làm cái gì đấy.

- Xin lỗi nhé, tôi lỡ chân thôi mà.

Nói rồi cô chạy vụt về phía cổng không quên lè lưỡi ra trêu ghẹo hắn. Hắn thích thú phá lên cười, quên đi cơn đau nơi bàn chân trái.

Chờ cho cô vào hẳn trong nhà hắn mới dời đi, vừa quay lưng lại hắn có cảm giác ai đó đang nhìn mình, giật mình hắn quay lại hoá ra có 1 cô gái đang chăm chú nhìn hắn từ phía trên tầng 2. Hắn nheo mắt lại để nhìn cho kĩ, thì ra là cô gái ban tối gặp ở cửa quán bar, vốn không có mấy thiện cảm với cô ta nên Long ngay lập tức tiến sang quán nước bên đường lấy xe.

- ---*----*----

Hương rón rén bước thật khẽ tránh tạo ra tiếng động, còn chưa kịp lên cầu thang đã nghe tiếng vú năm:

- Tiểu thư đi đâu mà về muộn thế, đã ăn uống gì chưa? Tôi hâm lại đồ ăn cho tiểu thư nhé.

- Vú à, vú lại thế rồi, bữa nay con đi sinh nhật bạn, con ăn rồi. Sao giờ này vú còn chưa đi nghỉ.

- Tôi chờ tiểu…

- Vú này, con nhắc lại lần cuối, con không có thích vú gọi con là tiểu thư đâu. Con thích vú gọi con là con thôi à.

- Uk, vú nhớ rồi, vú chờ con về rồi mới yên tâm đi ngủ được.

Nghe vú nói cô xúc động tiến lại ôm lấy vú mà nhõng nhẽo:

- Hay tối nay con xuống ngủ cùng vú như ngày bé nha vú, con thích được nghe vú kể chuyện cổ tích lắm. Vú kể cho con nghe nha vú.

Vú nhéo mũi cô, mỉm cười hạnh phúc nói:

- Con lên thay đồ đi, vú chờ.

Cô sung sướng nhảy chân sáo lên tầng, mở cửa phòng cô suýt la lớn khi thấy có bóng người mặc váy trắng ngồi trên giường cô, nhìn kĩ lại hoá ra là cái Huệ. Vuốt ngực cô hổn hển nói:

- Cô làm cái gì mà giờ này lại ngồi lù lù ở đây, làm tôi hết hồn.

- Tôi chờ cô.

- Chờ tôi sao? Có việc gì?

- Anh chàng lúc tối là thế nào?

- Là bạn.

- Là bạn mà công khai ôm ấp nhau giữa phố đông người, bạn tình hả?

Con này nó làm như cô là con nó không bằng, giờ này ngồi đây tra khảo cô, nực cười thật, nó nghĩ rằng ai cũng giống nó sao. Cô mệt mỏi nói:

- Cô nghĩ rằng ai cũng giống cô hay sao?

- Mày, ý mày là sao?

- Tôi nghĩ cái này cô hiểu rõ hơn tôi chứ, bây giờ thì cô về phòng cho tôi còn đi ngủ.

Cái Huệ tức tối giậm mạnh chân nói lớn:

- Mày được lắm, mày đừng tưởng lấy chuyện đó ra uy hiếp được tao.

Hương nhún vai không nói gì, với bộ đồ định bước vào nhà tắm thì có tiếng dì Liên ngoài cửa:

- Có chuyện gì mà khuya rồi hai đứa còn lớn tiếng thế hả?

Cái Huệ thấy dì Liên thì chạy tới nắm tay nũng nịu nói:

- Mẹ, hồi tối con thấy Hương ôm ấp bạn trai ở giữa phố nên có lòng tốt nhắc nhở, vậy mà nó lại lớn tiếng mắng con.

Dì Liên nghiêm mặt nói:

- Mẹ nghe thấy tiếng con la lớn nên với sang đây, chưa hề nghe thấy Hương lớn tiếng với con khi nào cả.

Ông Văn từ phía sau chen lên ôn tồn nói:

- Thôi khuya rồi, Hai đứa nên đi nghỉ sớm đi lấy sức mai còn đi học.

Dì Liên biết ý nên kéo tay Huệ ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nó dường như rất tức nhưng lại chẳng thể làm gì cô lúc này được.

Chờ đến khi dì Liên và Huệ đi khỏi ông văn mới lên tiếng hỏi:

- Chuyện cái Huệ nói có đúng không?

- Chuyện gì hả bố?

- Chuyện con ôm ấp bạn trai giữa phố, có đúng không?

Cô khá bất ngờ khi thấy ông Văn hỏi nhưng vẫn từ tốn đáp:

- Bố biết tính Huệ mà, con… con chỉ…đi dự sinh nhật bạn thôi ạ

- Thôi được rồi, bố hiểu rồi, bố không cấm con có bạn trai, nhưng phải nhớ việc học phải đặt lên hàng đầu. lần sau đi đâu thì nên nói với mọi người và nhớ về sớm nghỉ ngơi.

- Con biết rồi, con xin lỗi bố.

- Thôi ngủ đi.

- Vâng, chúc bố ngủ ngon ạ

- Uk.

Bố cô đi khỏi cô thở phảo nhẹ nhõm, chợt nghĩ đến hắn, không biết giờ này hắn đã về đến nhà chưa nhỉ? Với tay lấy chiếc điện thoại, cô toan bấm nút gọi cho hắn nhưng lại thôi, đắn đo mãi cuối cùng cô loay hoay soạn cho hắn 1 cái tin: “ Cảm ơn vì buổi tối ngày hôm nay” viết xong cô lại vội vàng xoá đi, viết thế này lỡ hắn hiểu lầm là mình thích được hắn ôm, hắn hôn thì sao nhỉ. Cuối cùng cô quyết định mặc kệ hắn.

Nghĩ lại cái lúc bị hắn cướp đi nụ hôn đầu đời mà cô xấu hổ, bất giác cô cảm thấy trong phòng bí bách ngột ngạt quá, nhanh chân đi thay đồ rồi ôm gối xuống phòng vú. Phòng của vú tuy nhỏ, giường của vú tuy chật nhưng cô lại rất thích nằm ở đây. Ngày nhỏ mỗi lần bị mẹ mắng cô thường bỏ sang phòng vú ngủ, đến khi mẹ mất 1 thời gian dài cô ngủ cùng vú, nhờ những câu chuyện cổ tích, những bài hát ru của vú mà cô dần nguôi ngoai cảm giác nhớ mẹ. Cô đặc biệt thích được vú xoa lưng cho đi ngủ, bàn tay vú tuy thô ráp nhưng rất ấm áp, cứ thế cô dần chìm vào giấc ngủ.

“Ting Ting”, tiếng tin nhắn vang lên khiến cô giật mình tỉnh giấc, uể oải với tay lấy điện thoại đọc xem ai nhắn đến.

- Em yêu ngủ ngon nhé.

Lúc này thì chẳng cần vú xoa lưng cô cũng hạnh phúc chìm vào giấc ngủ say.

Ở một nơi nào đó cũng có kẻ đang đưa tay lên sờ vào môi mình rồi cười ngây ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.