Duyên Số Gặp Ma

Chương 65: Chương 65: Ai coi cinema




Đã mấy chục năm trôi qua xa cách khi nhiều đêm vơi sầu. Nước Lào vẫn còn như ở trong lòng, những văn hóa phong tục, tiếng chào, ngày giỗ ngày rằm vẫn còn rõ rệt, phảng phất khi đêm trằn trọc khó ngủ. Nơi đó vẫn còn tiếng nói tiếng cười, sợ sệt về ma quái của tôi khi còn nhỏ để lại. Đêm nay ngồi xuống viết một câu chuyện tâm linh về ma quái và nó đã làm cho tôi nổi da gà như xưa.

- Một rạp cinêma mà xui xẻo nhất trong thành phố nhỏ Luang Prabang đã 2 lần xảy ra chuyện không may mắn, ghen nhau về tình cảm trai gái, xong rồi lấy trái lựu đạn ra ném vào nhau trong rạp. Tên rạp là Siengsavanh, tôi vẫn còn nhớ rõ. Lần đầu trong thập niên 60 là đang chiếu phim Thái Lan, và lần thứ 2 là thập niên 70 vào 1975 trong rạp đang chiếu phim Ấn Độ.

Đến năm 1976, nhà tôi ở sau rạp cinêma, tan học rồi buổi tối thì tôi bắt đầu đến học làm việc chiếu phim ở lầu 3. Rạp cinêma không có đường nào lên lầu 3 bằng đằng trước được, phải đi vào trong rồi lên cầu thang tối mịt mù từ lầu 1 cho đến lầu 3. Khi tan rạp thì tắt đèn hết rồi mò xuống từng bước từng bước cho đến cửa ngoài. Bây giờ đã mấy chục năm trôi qua, khi ngồi nghĩ lại thì thấy gợn hồn mà tại sao thời điểm đó người ta không nối một hay hai bóng đèn nhỏ để thấy đường lên xuống trong đêm khuya như vậy. Mỗi lần tan rạp, người về hết là phải mò xuống cầu thang tối đen.

Rạp cinêma đã để lại bao nhiêu chuyện kể tới bóng ma rất rùng rợn khi tôi mới vào học làm việc.

Một người bạn làm ở đó lâu, nhiều tuổi hơn tôi kể lại:

- Sau khi tan rạp, nhiều người quên cả con nhỏ đang ngủ cũng có, bím khoác với áo ngoài thì thấy luôn luôn. Sau phim tan thì mình phải khám lại từng hàng ghế rồi mới cho phòng chiếu phim tắt đèn trong rạp.

- Lần thứ 1:

Tôi thấy một người đàn ông ngồi giữa rạp, người coi phim thì ra về hết rồi. Tôi hơi lo và cầu cho người đó ngủ quên, đừng cho là coi phim ma rồi ngồi đứng tim chết ở đó. Tôi rọi đèn pin đi theo từng hàng từng hàng và gầm ghế coi ai quên gì không. Khi đến nơi người đàn ông ngồi thì tôi đứng sững, bóng người đó đã đi đâu rồi. Tôi ngó hết hơn 26 dòng ghế, mỗi dòng có 31 ghế không thấy ai mà đèn sáng như ban ngày, không thấy bóng ai đi ngược chiều tôi ra đằng cửa vào.

- Lần thứ 2:

Khi rạp cinêma còn sớm, chưa mở cửa xé vé vào, chỉ mở đèn sáng và mở nhạc bên ngoài, thì tôi thấy hai người ngồi xa nhau 2-3 ghế nơi bóng ma lần trước ngồi, một hình bóng đàn ông và thêm một bóng là đàn bà ngó từ xa thấy đằng sau. Tôi đi ra cửa thì vẫn đóng còn sớm, khi đi tới đầu hàng ghế dừng bước rồi ngó vào cũng xa cỡ 7-8 thước, tay cầm đèn pin rọi thấp chứ không có quyền rọi cao vào mặt người, thì trời ơi, ông bà ông vải ơi, cái chân tôi nó cai quản tôi lúc nào mà chạy ra khỏi rạp rồi bay về nhà luôn. Khi tôi rọi đèn pin đó thì cả hai người không có chân, bên má của người đàn bà toàn là máu me và bên má của người đàn ông cũng vậy và con mắt không có, toàn la máu mủ. Hôm đó tôi nghỉ làm luôn.

Người bạn cũng nhiều tuổi rồi kể tiếp:

- Lần thứ 3:

Một hôm là ngày rằm vì tôi còn nhớ là sáng đó tôi đi chùa với vợ con tôi, về rồi trời mưa cả ngày cho đến khuya. Rạp cinêma lưa thưa người, bên ngoài gió ẩm ướt, rạp mở cửa sớm cho người vào ngồi chờ giờ chiếu phim. Tôi chỉ chỗ cho người theo vé và số ghế ngồi, người vào trong ngồi chưa tới 5 người. Tôi ra đứng gần cửa người vào để chờ chỉ chỗ, bỗng dưng có một bà cô đứng bên cạnh tôi lúc nào đưa vé cho tôi, xong tôi dẫn cô đi theo hàng ghế và số trên vé đó, thì tôi thấy ngạc nhiên và lạ vì hôm nay trời mưa từ chiều, người coi phim chưa chắc đã tới 200 người, cỡ 8 hàng ghế thôi, mà một vé này sao ở mãi hàng 17 -18 vậy, cách xa nhau cả gần 300 người ngồi, mải đi mải soi đèn pin đến nơi. Ghế số 14 kia chị, im lặng, mời chị, im lặng. Tôi quay mặt lại không có bóng ai hết, một mình tôi đứng ở giữa đám ghế không người và rõ ràng nghe tiếng chân người đi từng bước theo đến đây mà. Khi rọi đèn xuống tờ giấy trên tay thì là tờ giấy bao thuốc lá, từ đầu đến chân không có nơi nào mà không nổi gai ốc. Tôi muốn bước về nơi người ngồi cũng bước không được như cứng hết và lạnh cột sống. Một lát, tôi gọi lại cái bình tĩnh ráo bước lẹ tới nơi người ngồi, tôi kể lại cho mấy người bạn làm ở đó nghe. Người ta nói cũng thấy luôn luôn vì chỗ đó là nơi lựu đạn nổ lần đầu tiên mà chết bao la.

Tôi mới vào làm khi nghe bạn kể, hai lỗ tai tôi đứng lên như tai mèo và hỏi:

- Rồi lầu 2 có gặp không? Lựu đạn mới nổ năm ngoái?

Mấy người làm đó thấy tôi còn nhỏ tuổi hơn hết thì càng chọc ghẹo cho tôi sợ thêm. Rạp cinêma mà không có người nào bên trong, dù đèn có sáng bằng nào khi ngó thì cũng rợn hồn, lạnh tóc gáy thôi, cả ngàn cái ghế xếp thành hàng dài đằng đẳng, ngó thấy lạnh lùng luôn.

Một thời gian mấy năm làm ở đó cũng không thoát khỏi bị ma dọa nhớ đời tới ngày hôm nay luôn.

- Lần thứ 1 mà tôi gặp ma:

Là đúng vào âm lịch ngày cuối tháng 9 Lào là ngày đua ghe, cũng là một ngày nhộn nhịp của thành phố nhỏ, người từ quê đổ vào thành phố. Rạp cinêma, đêm phải chiếu thêm một xuất nữa từ 10 giờ đến 12.30 giờ. Những ngày lễ lớn, trong rạp nơi chiếu phim đứng từ trên ngó xuống thấy rất là vui khi thấy người chật chọi, bạn bè mình quen hay trai gái cặp đôi. 12 giờ 10 phút đêm khuya tan rạp, người tấp nập ra về đầy đường. Một lát quay về im lặng, khi người làm việc kiểm tra xong ra về, còn tôi một mình ở lầu 3 ngó xuống bên dưới và đằng trước rạp, hết người rồi thì bắt đầu tắt đèn, lò mò xuống qua lầu 2 rồi tới lầu 1, bậc cầu thang từ lầu 1 lên lầu 2 và 3, người ta làm bậc nhỏ vì con nít lên xuống dễ dàng khi đến coi phim, còn một chút nữa mới tới cửa ra ngoài, thì tôi thấy hai bóng người từ giữa rạp mờ mờ trong bóng tối đi về phía tôi ra cửa. Lúc đó trong lòng tôi không có được nghĩ chút nào là ma gì cả, chỉ nghĩ là hôm nay phim chiếu tới khuya thì có người ngủ gật trong đó thôi. Tôi đứng chờ ở cửa, ngó ra trước rạp với ngoài đường tối đen như mực, chờ cho người ta ra về đã, tôi chờ mãi rồi chờ mãi, tay không có cái đèn pin nữa, thấy lâu quá thì tôi vén màn che chắn cửa ra ngoài và ngó vào trong rạp. Trong lúc đó lòng tôi đột ngột sực nhớ là mấy người làm ở đây đã từng gặp ma trong rạp, cái thoải mái thở dài nhẹ nhõm khi làm việc xong của đêm nay nó biến đâu mất rồi, chỉ để lại một cái gì không hiểu, lạnh lùng, rợn tóc gáy, toát mồ hôi tại chỗ. Tôi cố đếm từ 1 đến 10 và ngó vào trong thấy rõ luôn 2 bóng hình người trắng như đám mây trắng mờ mờ, không có đi ra đằng cửa gì hết mà nó bay chậm chậm chơi trong rạp nơi đó. Eo ơi, ma a a, tóc tai nó chỉ đi tứ hướng đứng sững như quả chôm chôm vậy, gai ốc hay gai quả mít gì không biết. Rầm tiếng đóng cửa và thêm một tiếng rầm cửa song sắt bên ngoài, rồi hơi thở như chó chạy mệt he he he và đứng ở trước nhà từ lúc nào không biết luôn. Cả đêm giấc ngủ chẳng im, giật mình từng trạm từng trạm cho tới sáng. Ngày sau chỉ biết ngồi lắc đầu và nhớ tới lời kể của những người đã làm ở đó lâu năm.

- Lần thứ 2 mà xẩy ra với tôi:

Một đêm nay khá đông người coi phim, cũng là một đêm mà thấy rõ những hình bóng ma khi có ánh đèn sáng sủa. Tôi nhớ là ngày năm mới té nước, ngày lễ hội, rạp phim đông đủ người coi và nhộn nhịp. Người làm việc trong rạp dù mệt mỏi nhưng cũng vui khi có cơ hội được chọc ghẹo và ngắm em gái đến coi phim. Khi rạp tan rồi, đêm nay không phải phiên tôi xuống cuối cùng và tắt đèn, tôi xuống và cùng ra về với người coi phim, chờ người ở lầu 1 ra trước thì lầu 2 mới di chuyển xuống, đôi mắt tôi nó thẳng vào nơi nào mà có em gái xinh xinh đẹp đẹp xếp hàng xuống cầu thang từ từ khuất bóng xuống lầu 1 rồi đi ra cửa về. Mấy cô em gái mặc đồ khôi phục năm mới ngó rất là dễ thương lắm, tôi bắt đầu mỉm cười vào mấy cô thì nào ngờ mỉm cười rồi ngừng không được và cười tiếp cũng không được, đứng hình như vậy luôn, sát sau lưng của mấy cô em gái có một người đàn ông còn nửa cái đầu xếp hàng vậy, cứ 4-5 người rồi lại có một bóng hình ma lại không có cánh tay, đèn sáng thấy vết máu còn dính đầy người. Úi chà, ông bà ông vải ơi, ma coi phim cũng có, thân thể từ đầu ngón chân tới đầu nó xần xùi như da cóc chứ không phải da gà. Tôi cố hết sức để lấy cái bình tĩnh lại, bước chân thẳng ngược lên phòng chiếu phim, ngồi run đánh bọ cạp từ đầu đến chân luôn không nói được một câu. Bạn chung làm ngó tôi và ghẹo nữa: “Chắc chắn nó bị ma dọa hay ma gọi nó xuống ngồi coi phim chung, đêm nay mới bị mát nặng như vậy”, ai cũng cười. Tôi chỉ mong là xuống cùng bạn và về nhà ngủ lè lẹ thôi.

- Lần thứ 3:

Một ngày trong mùa mưa ẩm ướt cả ngày, rạp cinêma rất là hoang vắng, người đến coi lưa thưa, bạn làm trong đó nói than thở: “Hôm nay chẳng gì vui, cũng chẳng có em gái nào đẹp đẹp, cả người đến coi phim lưa thưa như là chiếu phim cho ma coi vậy”. Khi phim chiếu lưa thưa cỡ 200 người ở lầu 1, lầu 2 không có ai luôn vì vé cũng mắc tiền hơn lầu 1. Khi phim chiếu gần một tiếng, trời mưa lạnh tôi muốn đi vệ sinh, trời ơi, ông vải ơi, phòng vệ sinh ở đằng trước sát với màn hình, phải xuống đến lầu 1 rồi đi cho hết hàng ghế người ngồi coi phim mới tới. Khi vệ sinh xong tôi trở về tới lầu 2, ánh sáng khi phim đang chiếu cũng đủ cho biết là lầu 2 đó không có một người nào, mấy hàng ghế vắng tanh. Tối nay lại là phiên tôi xuống cuối cùng tắt đèn nữa.

Rồi giây phút cuối cũng đã tới, tôi tắt đèn chậm chậm xuống lầu 2, miệng thì lẩm bẩm bài hát Lào nhè nhẹ, vừa ngó bước đi vì tối mịt. Khi tới gần bậc thang xuống lầu 1, bỗng nhiên như người đạp thắng xe bất thình lình, bản nhạc cũng ngừng tại chỗ luôn, cơn lạnh với cơn rùng rợn từ đâu đến thăm như cơn bão tố vậy. Tôi dừng bước như muốn ngừng cả hơi thở luôn khi nghe tiếng người thì thầm thì thào nhè nhẹ ở phiá hàng ghế nơi lựu đạn nổ. Tôi muốn bước tiếp cũng bước không được, chậm chậm quay đầu ngó về nơi có tiếng đó thì thân thể, tóc tai tôi nó xùi như con nhím ra trận vậy, cái mặt như tê rát luôn, không biết tím hay đen như bao công hay là tái xanh nữa vì đêm tối. Eo ơi, ba ơi mẹ ơi, ông bà ông vải ơi, trắng như đám mây đan thành hình 5 người ngồi đó thấy rõ luôn vì khắp nơi tối mịt, cái thì có đầu, cái thì không có đầu đang thì thầm thì thào nhau vọng vào tai tôi, cơn khủng hoảng từ đâu không biết, thoát ra một tiếng: Ma a a a! Tôi trượt chân, lấy cái mông xuống thay chân mười mấy bậc thang lầu 1, tiếp theo là tiếng đóng cửa rạp cinêma rầm rầm, hai tiếng đó là tôi còn nhớ rõ luôn.

Eo ơi, hai ngày sau cái mông vẫn còn tím đen, ngồi thẳng cũng không được, ngồi nghiêng cũng không vui, còn hơn là người bị cơn bệnh trĩ nữa.

Mẹ tôi cho thêm một câu:

- Con trai út tôi, cái mông thì bị ma đạp, còn cái mặt thì gẫy đôi lũm xuống thành vết bàn chân con chó, nằm ở đâu mà chó đạp lên vậy?

Tôi hỏi mẹ:

- Cãi lộn với người còn la lại được, nếu với ma con la vào cái nồi cơm được không? Mẹ cười.

Chuyện đến đây cũng đã hết, cũng là một chuyện mà tôi nhớ không bao giờ quên, và xin chúc bạn đọc vui vẻ rồi xin hẹn lại với chuyện khác. Nếu ai được đi du lịch nơi đó, muốn biết cái xui xẻo hai lần ở rạp cinêma thì tìm hiểu với người bản xứ cao tuổi sẽ rõ thêm.

viết xong 12.00 đêm 10.07.2017

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.