Duyên Số Gặp Ma

Chương 80: Chương 80: Ăn trộm của ai




Đêm nay ngồi xuống viết vui với những chuyện xưa đã lâu từ hồi ở Lào.

Một câu chuyện lạ lùng đã xẩy ra được 2-3 ngày, thành phố nhỏ không có tin tức, truyền miệng tới chợ búa sáng nay làm tôi đứng nghe tới hết câu chuyện mới cất bước đi chợ tiếp:

- Có một chàng trai nằm bất tỉnh bên đường từ sáng sớm, người đi chợ từ sớm mới gọi người làng nơi đó đem anh vào chùa chứ không phải bệnh viện gì cả vì anh nói ú ớ, với cảnh sợ hãi không biết không nhớ đến cả tên tuổi của mình. Vào chùa được một lát thì anh mới ngủ im cho đến chiều hôm.

Trong cùng sáng ngày hôm đó, mấy người ở làng bên cạnh đó cũng dẫn đến chùa thêm một người cũng trạc trạc tuổi của người đang nằm ngủ đó, cũng chung một cơn bệnh như sợ hãi gì mà quên hết cả tên tuổi của mình, nằm ở trước bên cổng trường tiểu học từ bao giờ. Sáng nay người làng mới mang vào chùa và hai anh nằm lăn cù mèo tới chiều. Người trong làng thì ai cũng muốn biết chuyện gì đã xẩy ra với hai người này từ sáng sớm vậy. Ai cũng nghi là chuyện lưu luyến với đường tâm linh ma quái gì đó, làm cho người trong làng ở gần chùa thêm thích thú với chuyện xẩy ra. Trong chùa bây giờ cũng khá đông người, ai nấy đều chờ coi khi hai người này tỉnh giấc. Hai người này ở làng khác và xa chùa nên không ai quen mặt cả, chỉ biết mong sao cho bình an khi tỉnh lại, đừng có tẩu hỏa nhập ma như vậy cả đời luôn là được rồi. Xong khi tụng kinh sáng, sư thầy và chú tiểu cất bước tới coi hai chàng đang nằm lăn lộn với cơn ác mộng gì không biết.

Ông sư thầy đứng ngó lắc đầu nhè nhẹ và miệng lẩm bẩm nói:

- Mặc kệ đừng đánh thức hai anh dậy, cho nằm nghỉ đến quá trưa nếu còn chưa tỉnh rồi hẵng đánh thức sau, người mình làm cái tốt thì sẽ được cái đẹp thôi.

Như ông đã biết chuyện gì đó xẩy ra. Ông bước thẳng lên nơi nghỉ ngơi của ông, để hai anh với mấy chú tiểu và người làng trông coi.

Thời gian 2-3 tiếng đồng hồ trôi đi như lẹ làng, đã tới trưa rồi mà cũng chưa tìm ra hai anh là người làng nào và thân nhân là ai và ở đâu. Rồi cũng đến lúc xong bữa cơm trưa trong chùa, một lát thì ông sư thầy nói:

- Đánh thức hai anh dậy đi, đã quá trưa rồi.

Tiếng gọi đánh thức, hai người bắt đầu tỉnh nhưng nói còn ú ớ và giật mình lia lịa, tóc vẫn đứng lên chỉ tứ hướng bốn bề. Chú tiểu dẫn hai người đi tắm rửa rồi mới trở lại nơi tụng niệm, được một lát thì hai người quay trở lại chờ ông sư thầy gọi hồn vía tụng niệm cho. Cỡ gần một tiếng đồng hồ thì xong việc tụng niệm gọi hồn vía, hai người ngó thấy tỉnh táo, chắp tay lễ sư thầy và mấy người đang ngồi đó ra về, như muốn tránh câu hỏi và đôi mắt thắc mắc của bao nhiêu người đang ngồi chờ từ sáng đến giờ để nghe chuyện kể ra sao. Một người già trong làng ngồi đó mới hỏi:

- Hai người ngó thấy quen nhau quá, đêm qua hai người đi chung có phải không? Không biết chuyện gì mà đã làm cho hai người mất hết hồn hết viá, không nhớ cả tên tuổi của mình mà lại bất tỉnh xa nhau gần cả cây số vậy? Nếu không có người đi chợ từ sáng sớm gặp gỡ thì hai người bây giờ cũng không biết ra sao.

Ai nghe chuyện xẩy ra cũng khấn xin cho tỉnh lại như thường đừng tẩu hoả nhập ma cả đời. Hai người hãy kể chuyện xẩy ra thế nào mà đến nông nỗi đó? Bầu không khí trong chùa bây giờ tất cả im lặng đợi chờ một chuyện rất thú vị sắp tới.

Hai người ngó mặt nhau rồi từ từ ngồi xuống và bắt đầu kể cốt chuyện đã xẩy ra khi gần sáng:

- Hai người ở làng ngoài thành, ở làng cũng hay đi ăn trộm gà vịt, rau cỏ của người làng. Mấy hôm nay như có gì xui khiến rủ nhau đi đón đường mấy bà đi chợ búa từ sớm kiếm chút tiền. Làng này vòng quanh chùa dù trong thành như con đường rất là vắng vẻ cây cối và vẫn còn là đường đất đỏ bụi bặm trước khi tới chợ.

Hai người rủ nhau đi đến con đường này đón coi có ai đi chợ qua con đường tắt vắng vẻ này không? Thì sáng nay cỡ hơn 3 giờ có thấy một cô gánh hai cái giỏ cần xé ngó thấy nặng nặng, với lòng tham đó mà quên đi là hai người cố bước lẹ thế nào cũng vẫn xa cô khoảng 50 thước. Khi tới ngã 3 sau chùa này cô để gánh hàng xuống bên cạnh đường và bước rẽ xuống ngã 3 như người đi vệ sinh vậy. Hai người thì thầm chia nhau người lấy cái giỏ cần xé trước và người lấy cái sau. Khi đi tới giỏ cần xé và ngó theo đường cô rẽ xuống thì chẳng thấy ai cả, miệng lẩm bẩm, chưa đầy một phút đồng hồ mà cô đã đi đâu lẹ vậy? Ánh đèn ngã 3 đường thì sáng sủa đủ cho thấy từng câu chuyện xẩy ra.

Hai người khi không thấy bóng cô gánh hàng đã quá mừng, chạy thẳng tới giỏ cần xé, một người nói:

- Rất là may mắn trong giỏ cần xé không gà thì vịt, nếu không thì là heo con vì nó đang đụng đậy cả hai cái giỏ cần xé kìa.

Lòng mừng chạy tới bưng giỏ cần xé lên nhưng chẳng may nó quá nặng lại không nhúc nhíc gì cả.

Người thứ nhất kể chuyện xẩy ra với anh:

- Khi lòng tham ngập hai lỗ mũi rồi, tiếng thở phì phì phì trong giỏ cần xé đó, anh lấy tay cầm một sấp lá chuối phủ trên mặt giỏ ra, thì bất thình lình đột ngột có một bàn tay nhỏ bé nắm chặt luôn bàn tay tôi và kéo vào miệng, ánh sáng đủ cho thấy rõ là một đứa bé đang ngồi khoanh chân trong giỏ cần xé và ngẩng mặt lên: Đứa bé không có mắt, không có mũi, không có tai chỉ có cái miệng rộng với răng thôi. Tôi thoát ra được một tiếng: Trời, và tất cả tối mịt luôn. Tôi không trả lời được làm sao tôi nằm nói lảm nhảm tẩu hỏa nhập ma ở gần trước cửa trường tiểu học đó thế nào mà xa nơi ngã 3 cả gần 500 thước.

Tiếp theo là người thứ hai kể tiếp chuyện mà anh gặp trong giỏ cần xé:

- Tôi nghe tiếng thở phì phì phì và quá nặng, tôi nghĩ là nhiều con heo con và khi lấy lá chuối ở trên ra thì ông bà ông vải ơi, thủ công ông địa ơi, trong giỏ cần xé chẳng có gì cả chỉ có một cái đầu người thôi, bầu không khí như người đạp thắng xe bất thình lình, tôi không rút được tay của tôi lên khỏi giỏ cần xé luôn và cũng không ngó ra nơi khác được nữa, đứng hình ngó thẳng vào cái đầu người và cái đầu đó chính là cái đầu của tôi, mặt của tôi. Rồi trong một vài giây thì hai con mắt bất thình lình mở và sáng rọi ra như đèn pin vậy. Rồi từ phút đó thì tất cả như đã ngừng trôi cũng không biết người qua lại đã nhặt tôi ở đâu và đem vào chùa, cho đến sau buổi trưa tôi mới man man nghe tiếng người trò chuyện bên tai, trời phật phù hộ tôi vẫn còn sống sót.

Hai người kể đến đây thì cả hai chắp tay lễ phật, lễ sư thầy và mấy người ở trong chùa hôm nay và hứa sẽ không còn trộm cắp vặt nữa và hứa sẽ trở về chùa này tu một năm, bắt đầu từ rằm tới.

Ông sư thầy kể một câu chuyện mà xẩy ra 8 năm trước với con đường đất đỏ bên cạnh chùa qua ngã 3 sau chùa cỡ 100 thước:

- Lúc đó buổi sáng sớm cho kịp họp chợ buôn bán, lại là mùa mưa, đường xá bùn lầy, trước 4 giờ sáng có một cô có bầu hơn 7 tháng gánh rau cỏ đi chợ sớm. Sáng đó trời mưa tầm tã, đường chẳng ai qua lại từ sớm, chẳng may đường trơn trượt cô té mất máu nhiều và cô đã chết, trong bụng lại có bầu sinh đôi. Số phận cô đến đây cũng đã hết nhưng chuyện bóng cô gánh hàng đi chợ, cũng nhiều người đã từng gặp gỡ và nghe kể của người làng này luôn luôn.

Buổi chiều hôm nay như đã khép lại, hai người cũng đã tỉnh táo, tất cả chào nhau ra về.

Và chuyện kể đến đây cũng đã hết, chúc bạn đọc vui vẻ với truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.