Duyên Số Gặp Ma

Chương 136: Chương 136: Chuyện ngã ba nhắm mắt




Một đám tang sát nhà bạn ở ngoài thành, khi tôi đến thăm bạn rồi ghé chia buồn luôn, ngồi nghe một ông già kể chuyện khi ông còn trẻ trai, chuyện đã lâu nhưng nghe rất là vui khi ngồi nghĩ lại chuyện xưa:

Chuyện mà ông ngồi kể là:

- Khi tôi còn dưới tuổi đôi mươi, 3 giờ sáng thì gánh rau cỏ ra chợ cho mẹ bán xa gần hai cây số, và đưa mối cho mấy quán ăn mua để làm bán thức ăn cho kịp sáng ra, đường sá trong đêm tối đen mịt mù đâu có đèn đường như bây giờ đâu, người có điều kiện thì xài đèn dầu còn không có thì xài đuốc.

Sáng nay đưa rau cỏ ra chợ cho mẹ khi về tới nhà, như có chuyện gì trong lòng nơi ngã ba đường mà mình đi thẳng ra chợ hàng ngày và đi thẳng về nhà. Hôm nay khi đến ngã ba đường, quay mặt ngó xuống thì thấy ánh đèn dầu mờ mờ xa ngã ba cũng cỡ ba trăm thước, với một bóng cô em gái ngồi với cái bàn nhỏ ở lề đường bán cái gì ta từ sớm như vậy, con đường này không ai qua lại từ sớm đâu mà, rồi ngày mai mình ghé coi nếu đẹp gái thì tán luôn.

Hôm nay trên con đường từ chợ về đến ngã ba đường đứng sững ngó xuống gãi gãi đầu sao hôm nay không có ai ngồi đó cả, đường sá vẫn còn ngủ im lặng, miệng lẩm bẩm:

- Hôm nào có ánh đèn dầu mình ghé xem coi cô ngồi đó bán cái chi từ sớm, mong là cho cô đẹp như tiên giáng trần là được rồi.

Từng ngày trôi đi cũng gần cả tháng trời, hoàn cảnh về tới ngã ba đường là đạp thắng xe ấy, cũng mệt mỏi và từ từ quên đi rồi không được dừng bước nơi ngã ba nữa.

Ngày mai là ngày 15 rằm lớn, trên con đường từ chợ về sau khi gánh nặng trên vai rau cỏ ngày rằm, tong tong đi qua ngã ba đường cỡ hơn mười thước, đạp thắng đứng sững, rồi lùi từng bước từng bước chậm chậm tới ngã ba đường xong cười lên khà một tiếng, miểng lẩm bẩm vừa tủm tỉm cười:

- Thấy rồi, cô đến bán hàng rồi, mình sẽ bắt được ma nữ hôm nay cho được, thật là may mắn.

Lẹ bước trên đường tối mịt mù thẳng tới ánh đèn dầu nhỏ nhỏ trên bàn cô ngồi, ngó thấy một cái mâm lớn phủ bằng lá chuối, còn cô thì quay lưng ra ngoài như đang lục kiếm gì trong cái giỏ cần xé nhỏ ở đằng sau cô. Tôi tủm tỉm cười ngồi chồm hổm xuống trước cái bản nhỏ vì trước bàn không có ghế ngồi gì cả.

Xong tôi nói:

- Chào cô, trời tối đen như mực, quá sớm cô không sợ người hay ma gì sao, cô bán gì cho tôi mua chút đi, tôi canh cô cả tháng rồi sáng nay mới gặp nè.

Cô ngồi lặng im, như không nghe tiếng mình.

Tôi đưa tay đi dỡ tàu lá chuối đậy trên mâm đó ngó không rõ gì cả, úi chà cái gì mà nó lủng củng đầy mâm đây ta, cô đang ngồi bán gì đây? Ánh đèn dầu quá nhỏ lại mờ nên thêm một tay tôi cầm cái đèn dầu gần vào cái mâm thì:

- Chao ui, đứng hình, đứng tim, miệng ngậm không được nữa:

- Trên mâm thấy mấy con chuột đồng cắt từng khúc, con rắn cắt từng khúc, chân tay và có cả đầu con khỉ nữa, máu me đầy mâm luôn, chiếc đèn dầu đang cầm lững lờ ở trước mặt cứng luôn, soi rõ về phía cô thì nữa:

- Hai đầu gối, rồi hai quả táo (vú) trước ngực quay về phía mình đằng trước nhưng cái đầu cô thì quay về phía đằng sau, cô từ từ quay mặt lại đến khi quay ngang thì tôi thấy:

- Tóc, cái tai với má cô như bị cháy trụi luôn thấy cả hàm răng trắng bạch.

- Eo ơi! ông bà ông vải ơi! bất thình lình ngồi nhảy về phía sau như con ếch nhảy lúc nào không biết rồi không nhớ gì thêm nữa, cho tới gần buổi trưa, ngày rằm lớn trong chùa đông đủ tiếng ồn ào trò chuyện tôi mới tỉnh một chút thì thấy ba mẹ và các em bạn bè người làng ngồi quanh tôi, rồi tôi mới kể câu chuyện cho tất cả nghe. Sau bữa cơm trưa bận rộn ngày rằm, sư thầy mới đến gọi hồn vía lại cho và ông ngồi xuống chơi kể lại câu chuyện cô ma đó là:

- Đã lâu có một gia đình dân tộc miền núi đến làm cái lều nhỏ ở nơi đó, người trong tộc người ta hay đem thịt thú rừng đến cho gia đình này bán, nhưng một hôm không may khi cô đang ngồi bán đó trời giông tố và sét đánh thẳng vào cô, chết tại chỗ mặt cô bị cháy đen một nửa. Người dân tộc thì lại không có tôn giáo gì cả nên không có ai cúng bái cho linh hồn cô được siêu thoát, nên đêm âm u hay đêm rằm lớn cô hay xuất hiện như vậy. Còn sáng sớm nay sư trong chùa đang chuẩn bị tụng kinh sáng thì thấy tôi khủng hoảng chạy tới, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía ngã ba đường ú ớ với tiếng m m ma ma, mấy chú tiểu mới đem vào nằm ở góc nơi tụng niệm và đắp chăn cho nghỉ ngơi.

Nghe xong chuyện kể của ông sư thầy, tôi cũng thấy tỉnh táo là biết rõ là mình đã gặp ma mà trên đời là lần đầu tiên thấy ma rõ luôn. Tất cả chắp tay lễ chào cảm ơn ông rồi ra về.

Và từ đó khi đưa rau ra chợ đến ngã ba đường thì không đạp thắng ngừng như trước đây mà hít gió đầy cái phổi, nhắm mắt ba chân bốn cẳng chạy cho qua ngã ba này trước đã mới đi bộ tiếp rồi lúc về từ chợ cũng vậy tới ngã ba là nhắm mắt bay luôn, hết cả tiên giáng trần, hết cả bắt cô, rồi cuối cùng đi đến gần ngã ba thì sợ té đái luôn, được một bài học thấm thía trong tuổi nghịch ngợm về ma quái nhớ đời không quên luôn.

Một thời gian sau tôi lấy vợ, rồi về quê ở với vợ xa thành phố nhưng lúc nào mà nghĩ đến ngã ba này vẫn còn nổi da gà gai ốc lên tại chỗ. Hôm nay tôi từ quê trở về chia sẻ đám tang của bạn xưa, khi đi qua ngã ba đường đó giờ đã có đầy nhà cửa người ở mà tôi vẫn nhắm mắt và rợn tóc gáy luôn không ngừng.

Chuyện Ngã Ba Nhắm Mắt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.