Duyên Số Gặp Ma

Chương 77: Chương 77: Ma gánh hàng




Với tuổi còn chơi vui ở sân chùa khi chiều hoang bên Lào, sân chùa rộng gió hiu hiu thật là mát mẻ.

Sau ngày lễ bái rằm 15, chiều hôm nay thấy một người bạn chung lớp học với ba mẹ, tay bưng một mâm hoa trái đến nơi ông sư thầy nghỉ ngơi. Tôi giơ tay chào bạn và ngồi chơi ở phiá trước chùa tiếp. Cỡ một tiếng đồng hồ sau thì thấy bạn lững thững đi về nơi chúng tôi một mình, còn ba mẹ của bạn thì đã về nhà luôn rồi. Tôi thấy bạn đang đi tới, tôi cất tiếng chào và hỏi:

- Có gì không được khỏe sao mà mặt mũi bơ phờ vậy? Làng của bạn cũng có chùa mà đi xa tới chùa làng mình chi vậy? Ba mẹ đến cúng bái chùa này à?

Bạn trả lời:

- Ông sư thầy ở chùa làng mình về quê hai tuần nữa mới trở về chùa nên mình gấp gáp mới đến chùa lớn này gọi hồn viá cho xong.

Lời nói tới hồn vía hình như hai lỗ tai tôi nó đứng thẳng lên trời luôn, chuyện mà tôi thích thú nghe nhất là chuyện ma quái là lạ. Tôi quay lại ngó mặt bạn rồi cất tiếng hỏi nhè nhẹ:

- Ma phải không?

Người bạn cười nhạt nhạt và gật đầu, im một vài giây rồi hỏi tôi:

- Bạn có tin là có ma không?

Tôi trả lời:

- Mình tin chứ, mình thấy ma đã bao lần mà, bạn hãy kể ngay cho mình nghe luôn coi chuyện bạn gặp như thế nào mà làm cho bạn phải đến chùa gọi hồn viá vậy, nói đến ma hai lỗ tai mình nó nổ nóng lên rồi đó.

Bạn bắt đầu kể:

- Từ đầu thành phố đi chợ cho gần thì phải đi đường tắt theo bờ sông mà không có nhà cửa chỉ có cây cối, ánh đèn đường cũng mờ mờ. Mỗi sáng mình gánh bánh ra chợ cho mẹ từ 4 giờ sáng, rồi trở về tắm rửa ăn cơm sáng mới đi học. Mình cũng không được để ý trong trạm thời gian mà có một bóng người, là cách xa mình cỡ 100 m, hết quãng nhà người đến nơi hai bên đường toàn là cây cối, thì có một cô ở phiá trước cũng gánh hàng ra chợ. Trong thời gian cả tháng mỗi sáng là thấy như vậy, ngó theo đằng sau cô như thấy cô còn trẻ trang lắm. Rồi trong lòng mình như có gì vui vui hiện lên, là mình sẽ theo tán cô từng sáng như có bạn trò chuyện lúc đưa hàng ra chợ.

Chuyện bắt đầu từ hôm đó mình để ý cô, rồi mình cũng bắt đầu đi sớm hơn một chút và đứng ở ngã 3 đường cạnh bờ sông. Bắt đầu vào con đường thẳng mà không có ngã 2 hay ngã 3 nào nữa. Mình đứng một lúc không thấy ai qua lại cả, khi mình ngó về con đường thẳng đằng trước thì thấy cô đang gánh hàng xa mình hơn 100 thước rồi. Úi chà, cô đi qua mặt mình lúc nào vậy ta? Mình cúi xuống lấy gánh bánh lên vai và lẹ bước cho kịp chào hỏi cô, nhưng đi được một quãng rồi thì hình bóng cô vẫn xa mình như thường. Mình gánh hàng nửa đi nửa chạy mà vẫn không kịp cô, miệng lẩm bẩm, cô này chắc bị tào tháo đuổi mới đi lẹ như vậy, vừa lẩm bẩm vừa cười thầm. Rồi khi bóng cô khuất vào con đường cong co một chút, mình lẹ bước tới nơi con đường cong co đó và ngó thẳng về đằng trước thì chẳng thấy cô đâu nữa, nhưng chợ vẫn còn xa hơn 500 thước mà. Trong lòng chẳng nghĩ là chuyện lạ gì cả, chỉ chuẩn bị cái tâm hồn là sáng sớm mai phải gặp cho kịp và tán cô cho được thôi.

Rồi sáng sớm ngày hôm sau, cũng lại xẩy ra y hệt như sáng hôm qua, rõ ràng mình đứng nghỉ chờ ở ngã 3 và cũng chẳng thấy ai qua mặt, mà lại thấy cô đang gánh đi đằng trước mình nữa. Nữa rồi, thêm một sáng thất tình nữa rồi. Mình cố bước lẹ bao nhiêu thì cái khoảng cách mình với cô cũng vẫn xa ra như cũ, và cứ đến nơi đường cong đó thì lại mất hình dáng cô nữa. Mình cười nhè nhẹ và trong lòng cũng chẳng nghĩ gì, ngoài ra là cô này rất là khỏe mới đi lẹ được như vậy, không lâu mình đuổi kịp cô cho coi nhé, hay là sau quãng đường cong này cô ghé nhà ai. Mình dừng bước một lát ngó vòng quanh cũng chẳng thấy gian nhà nào có ánh đèn cả, chỉ tối đen im lặng trong giấc ngủ sáng thôi.

Như mỗi ngày là mình đi sớm thêm vài phút để chờ cô. Lại thêm một sáng vừa mới bước tới ngã 3 đó, để đòn gánh xuống ngó vòng quanh không có một bóng dáng ai cả. Đang đứng tỉ tê một mình thì 2 người hàng xóm cùng làng cũng gánh hàng ra chợ, thấy mình đang đứng ở đó một mình mới cất tiếng:

- Đứng ở đó làm gì vậy? Bánh đâu có nặng nề gì mà phải đứng nghỉ vậy? Coi chừng ma dọa đó nhá! Con đường vắng này đã lừng danh về ma quái đấy!

Nói xong thì cả 3 người vừa đi vừa chuyện trò vui nhau. Trong lòng mình nghĩ, hôm nay tiêu rồi chắc không thấy bóng nàng gánh hàng sớm đi chợ nữa, vừa lẩm bẩm xong mình lướt mắt đi về phiá trước thì quả thật cô đang đi xa mình một quãng đường như thường ngày. Mình cũng không được nói gì chuyện cô gánh hàng, cho hàng xóm đang đi bên cạnh mình biết, chỉ im lặng như có chuyện gì khó hiểu. Từ ngã 3 đến đây không có nhà người nào cả, chỉ núi rừng cây cối mà sao cô vượt mặt cả 3 người mà đi đằng trước được như vậy. Mình im lặng để ý khi tới quãng đường cong coi đã, rồi bóng cô cũng lại biến mất như xưa vậy.

Một tuần trôi đi với chuyện thắc mắc ở trước mắt mình từng sáng một. Ngày thứ bảy cuối tuần là ngày rằm, sáng thứ sáu khi mình ngược từ chợ về nhà và đến nơi con đường vắng đó, miệng lẩm bẩm cầu khấn, sáng mai cầu cho tôi kịp được cô và cho tôi thấy mặt cô một lần.

Đó là sáng hôm qua ngày thứ bảy ngày rằm lớn, mình gánh hàng đến ngã 3, hình như sáng nay bầu không khí thấy lạnh lùng, là lạ và thấy ớn ớn gì không hiểu. Khi quay mặt về đằng phía chợ, con đường vắng chỉ có một cô đang gánh hàng đi trên đường. Tôi cất bước cho lẹ để kịp cô, nhưng lần này hình như từng bước đã tiến đến gần cô chậm chậm. Khi mình ngó thẳng vào cô thì như cô đang dừng bước chờ, rồi 5 thước xa nhau mình cất tiếng:

- Chào cô, tôi rất mừng khi được quen cô, từng buổi sáng đi đưa hàng ra chợ cùng nhau và cô tên gì vậy?

Cô đứng lặng im không trả lời gì cả, tóc buông phủ hai má đứng cúi đầu ngó xuống đất trước mặt cô. Một giây sau mình đã đứng bên cạnh cô, trong lòng muốn được nghe giọng nói và thấy mặt cô nhưng trong lúc đó hình như da gà bật đứng lên tại chỗ, tôi như cứng hết cả thân luôn rồi tiếp theo với tiếng cười híc híc híc nhè nhẹ và cô bắt đầu ngẩng lên và quay mặt lại phía tôi thật là lẹ bất ngờ luôn, và tóc cô như cơn gió thổi mạnh duỗi ra từng sợi trà trộn với ánh đèn mờ mờ xa xa. Trong lúc đó, tôi chỉ lên tiếng được một câu “trời!” và tất cả bầu không khí như tối mịt xuống tại chỗ.

Khi tôi tỉnh lại thì đã 2 giờ trưa rồi, đang nằm ở nhà và nói ra vẫn còn ú ớ, giật mình từng trạm từng trạm, tóc tai cầm chỗ nào rụng chỗ đó. Trong nhà đầy là bà con người quen, còn 2 người hàng xóm mà vác tôi về cũng ngồi ở đó và cười vang lên khi thấy tôi tỉnh và nói:

- Sáng nay hai đứa tôi đi chợ muộn một chút, và khi đến đó thì cả hai người đều rợn hồn luôn, là không làm thế nào và là cái gì đã xẩy ra ở nơi đó. Hai người sát vào nhau và cố bước tới gần thì mới biết là hàng xóm đang nằm mất hồn, miệng nói lảm nhảm ở đó. Lúc đầu nghĩ là đem vào bệnh viện, nhưng nghe theo tiếng ú ớ đó mới biết là bạn bị ma dọa, và đem bạn về nhà. Hai bạn hàng xóm nói tiếp:

- Làm sao mà dám đi kiếm vợ ma về gánh hàng giúp mẹ ra chợ, giỏi ghê luôn.

Tiếng cười ầm ĩ cả nhà như làm cho mình tỉnh giấc thêm một chút và ngồi dậy. Trong lúc đó thì ai mà ở trong nhà mình thì cũng ngồi xuống chờ nghe chuyện kể xẩy ra thế nào. Mình ngồi dậy ăn cháo một chén nhỏ rồi tôi bắt đầu kể câu chuyện lại từ đầu đã xẩy ra cỡ hai tuần. Mình ngồi cố bình tĩnh kể lại từ đầu khi thấy cô cho tới ngày hôm nay:

- Sáng nay như cô đứng chờ mình và khi mình đến gần đằng sau rồi đã đứng bên cạnh cô. Bầu không khí lạnh cột sống nổi da gà da vịt đó làm tôi muốn chạy luôn, hình như thân thể tôi đã cứng hay đứng hình hết rồi. Khi cô ngẩng lên thật lẹ và quay mặt lại thì mặt của cô không có mắt, mũi hay miệng gì cả, chỉ thành một miếng thịt bọc da thôi, rồi tóc cô phùng lên tại chỗ và duỗi thẳng ra, thì mình đã bất tỉnh luôn. Đến bây giờ da gà da vịt vẫn xùi lên từng trạm nè.

Ai ngồi nghe ở trong nhà lúc này cũng thấy rợn hồn tại chỗ.

Mình hỏi:

- Lúc đi cùng nhau 3 người rồi hai bạn có thấy một bóng cô em gái gánh hàng đi ở phía đằng trước mình không vậy? Mình không thấy cô đi qua mặt mình ở ngã 3 mà lại thấy đi đằng trước mình hàng sáng như vậy đó.

Hai ông bạn hàng xóm trả lời:

- Có ma thì có chứ bóng cô em gái gì thì chưa từng thấy trên đường đó từ sáng sớm. Vậy thì ra bạn thấy một mình mà hai đứa chúng tôi không thấy bóng ai cả. Đáng đời trong làng đầy em gái rất đẹp mà không tán kiếm tán ma.

Bà con anh em đầy trong nhà nghe chuyện kể thì chẳng có ai tặng một câu an ủi gì cả, chỉ được một câu “đáng đời” mà thôi.

Trưa rồi mà mình vẫn còn chưa tỉnh táo gì cả, khi bất thình lình hỏi hay có tiếng động gì thì mình giật mình lia lịa. Ông sư thầy ở chùa làng mình thì đi về quê. Giờ đã chiều rồi, chờ ngày mai đến chùa lớn ở làng bạn này luôn. Cả đêm qua mình ngủ không được cứ giật mình hay nói lung tung làm cho cả nhà mình lo lắng, và hôm nay bạn thấy mình mệt mỏi bơ phờ như vầy, thôi mình về nghỉ ngơi, mai gặp lại bạn ở trường học.

Khi bạn kể hết câu chuyện và đi về, câu chuyện rất là đáng sợ. Tôi chắp tay lễ xin đừng có chuyện như vầy xẩy ra với tôi là được rồi. Bạn bè chơi thể thao ở sân chùa cũng đã tan.

Chuyện đến đây cũng đã hết, xin chào

viết xong 17.01.2019

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.