Tác giả: Mục Nguyệt
“Có những lúc chúng ta tha thứ cho một người không phải vì ta thật lòng muốn tha thứ mà chỉ đơn giản vì chúng ta không muốn mất đi họ. Không muốn mất đi thì chỉ còn cách giả vờ tha thứ mà thôi!”
***
Thứ ba là khi duyên ta bắt đầu...có oán hận...có đau thương...nhưng cũng có yêu thương tới tận cùng...
Đúng vậy, tôi sẽ không phủ nhận tình yêu của mình với anh. Tôi cũng luôn tự hỏi sao tôi lại phải phủ nhận? Là vì tôi không thể nói được? Hay vì quá khứ của tôi có quá nhiều thương đau?
Nhưng có lẽ không phải như vậy, mà bởi vì quá để ý, cho nên mới lo sợ khi mất đi, sợ khi giao phó chân tình sẽ phải nhận lấy sự phản bội và chia ly! Nên đành dằn lòng xuống chứ cũng quyết không để bản thân phải hối hận! Hối hận vì sai lầm nhất thời mà khiến đôi bên sống trong đau khổ tuyệt vọng!
---
“Chị! Chị có dự định gì chưa?“. Mục Huyên nhìn chị gái gương mặt vẫn ngập tràn đau đớn sau cái chết của bà ngoại Mạc Khiêm Vũ, trông chị lúc này hoàn toàn không còn nét vui tươi như mấy tháng trước.
Cô không biết chị đã nói gì với Mạc Khiêm Vũ, nhưng cô biết giữa hai người bọn họ có tình cảm với nhau nhiều hơn mối quan hệ thông thường.
Mục Huyên đã từng nói, “khi yêu ai đó, cô sẽ không màng tới tình thân, cô sẵn sàng yêu thật nhiều chỉ để bản thân không phải hối hận vì yêu không sâu mà tình đi mất”
Ngày trước Mục Huyên chấp nhận tha thứ cho chị gái mình chỉ vì cô không muốn mất đi tình thân, nhưng còn hiện tại cô vì sao phải thả thứ hay tình nguyện buông bỏ đây?
Nếu ai đó trách móc cách cô sống quá thực dụng, quá khô khan, vậy sao họ không tự trách họ trước đã? Vì họ quá hèn yếu nên mới chấp nhận buông xuôi, vì quá kém cỏi nên mới mơ hồ thiếu tự tin.
Mạc Khiêm Vũ là người cô yêu, vì sao cô phải lùi bước để chị mình chiếm lấy? Không! Cô sẽ không để chuyện đó xảy ra!
(Huyên! Mọi thứ vẫn như lúc ban đầu, chị vẫn là chị...của quá khứ!)
“Còn Mạc tổng?”
(Mạc tổng? Vẫn sẽ là một người cầu lạ với chị...chỉ có vậy!)
“Chị! Chị và Mạc Khiêm Vũ thực tế có cố gắng cũng không có kết quả tốt! Thay vì vậy sao chị không thử yêu thương một ai khác bình thường hơn?”
(Huyên! Chọn đối tượng không phải trò chơi tình ái. Không có tốt hay tốt hơn! Đừng đem tình cảm của bản thân làm phép toán để đong đo đánh dự cá nhân, vì tình yêu không có phàm tục như vậy!)
“Được rồi chị gái yêu quý của em! Em đùa chút thôi mà. Dì Susan nấu bữa sáng rồi chị xuống nhà ăn đi. À! Em nghe bác sĩ tâm lý của chị nói rằng chị đang điều trị thôi miên nên không thể giữ lối sống về đêm như trước nữa. Từ giờ em sẽ giám sát cuộc sống sinh hoạt của chị mỗi ngày.”
Mục Nguyệt nhìn em gái, người cô luôn rất tự hào. Em gái của cô là một cô gái đầy tự tin kiêu ngạo. Nếu như trong trái tim nó không có yêu thương thật lòng mà chỉ là sự cợt đùa hay đơn thuần là trả thù cô thì Mục Nguyệt chắc chắn sẽ vô cùng hối hận về quyết định của mình.
(Huyên? Em...yêu Mạc Khiêm Vũ thật chứ?)
“Chị! Em sẽ không thừa nhận yêu ai nếu em không nắm chắc!”
(Em có thể hứa với chị một chuyện không? Hãy yêu anh ấy thật lòng, đừng để Mạc Khiêm Vũ phải đau khổ. Đó là lời cầu khẩn của chị và cũng là lời nhờ vả của bà anh ấy trước khi bà cụ qua đời. Nếu đã yêu, xin em hãy chân thành...còn chị, chị sẽ chúc phúc cho em và anh ấy thật nhiều!)
Tạm biệt Mạc Khiêm Vũ! Tạm biệt những xúc cảm yêu thương đầu đời! Từ bây giờ em vẫn sẽ là Mục Nguyệt tươi vui, vì anh...không phải là người có thể cùng em tới cuối con đường này. Dẫu rằng tim em đau lắm, dẫu biết anh cũng đau không kém em nhưng tình yêu đầu phải đau mới nhớ, phải sầu mới khó phai.
Em yêu anh...nhưng em lại càng muốn anh hạnh phúc! Ước muốn ấy cao cả hơn nhiều, vì em chưa từng yêu ai nên em không biết phải làm như thế nào nhưng em chỉ biết rằng nếu cố gắng kéo dài hơi tàn của một tình yêu kém bền vững thì thà buông xuôi để nó trôi đi theo thời gian...để thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương, để từng phút giây mình sống mà không hối tiếc vì mình đã cố yêu trong vô vọng cưỡng cầu!
---
Tập đoàn Mạc thị
Bộp!!!
“Mạc Khiêm Vũ, mày mọc đủ lông đủ cánh rồi phải không? Đây là cái gì? Mày dám tự ý điều động tài sản cá nhân của tao từ ngân hàng Thụy Sĩ để đầu tư vào dự án mới của Mạc thị sao?”
“Ba! Người không phải đang muốn về lại ghế chủ tịch sao? Con đây là đang giúp người có thêm sự tín nhiệm của các cổ đông thôi. Hơn nữa tài sản cá nhân của ngài đã được chuyên gia giám định rồi! Là tài sản của Mạc thị thì nên trở về Mạc thị không phải sao?”
“Mày...!”
“Nếu ông vẫn muốn đánh tôi thì tôi cho là ông nên nghĩ lại đi. Chỉ cần một ngày Mạc Khiêm Vũ tôi còn là Tổng giám đốc của Mạc thị thì ngày đố ông đừng mơ lấy được của Mạc thị một xu. Nếu không tôi không dám chắc mình có vô tình lỡ miệng nói với phía cảnh sát kinh tế việc ông biển thủ công quỹ của công ty đâu! An phận cho tôi, bằng không đừng trách tôi không nể mặt cha con!”
“ Mày! Mạc thị đó một tay tạo gầy dựng lên. Mày cho rằng chỉ dựa vào mày mà muốn xoay chuyển toàn bộ cổ đổng sao?”
“Nếu không ông có thể thử xem! Tôi cũng muốn xem nếu tôi rời Mạc thị thì ông sẽ điều hành công ty như thế nào! Năm năm trước khi tôi tiếp quản Mạc thị nó đã là một cái vỏ rỗng rồi, bây giờ ông nghĩ muốn lấy lại nó sao? Được thôi! Chờ tới ngày họp cổ đông sắp tới tôi sẽ thoả mãn nguyện vọng của ông!”
---
“Tổng giám đốc, cuộc họp cổ đông sắp tới rồi, tài liệu ngài yêu cầu tôi đã chuẩn bị xong. Ngài có muốn tiến vào phòng họp ngày bây giờ không?”
“Chút nữa...Mục Huyên, cô chuẩn bị hành lý đi. Tôi muốn đi công tác tại Pháp một tuần. Cô đi cùng tôi!”
“Tổng giám đốc...còn buổi họp cổ đông?...”
“Cứ để cho họ chờ đi! Đám nguyên lão ấy chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ. Tôi muốn cho họ chết chìm thì phải dùng biện pháp nào? Cô thử nghĩ xem?...phải chờ họ chết bởi chính tiền của mình, đòn đau mới nhớ kỹ được, không phải sao? Hừ!”
---
Tiệm hoa
Bản nhạc The Promise của Secret Garden vang lên trong tiệm. Ngoài trời mưa rơi rả rích. Thời tiết tháng mười của thành phố X vẫn mang hơi nóng bỏng rát của những ngày cuối hè oi ả. Mưa làm cho không khí dịu trở lại nhưng sự bức bách vẫn không vì thế mà giảm nhẹ.
Tiệm hoa vắng lặng không một bóng người ngoài dáng vẻ mệt mỏi của chủ tiệm trên chiếc ghế salon phủ bông mềm mại trong góc phòng. Cô gái nhắm nghiền hai mắt, gương mặt chìm sâu vào ánh đèn vàng ấm áp. Làn da tái nhợt mỏng tới mức nhìn rõ những mạch máu dưới da.
Tiếng chuông gió bất chợt vang lên, một người đàn ông vội vã bước vào mang theo nước mưa ướt sũng. Giọng nói gấp rút đầy bất lực của người đàn ông vang lên khiến sự im lặng của tiệm hoa cũng như lòng cô gái chao đảo!
“Cô chủ nhỏ Mục! Tổng giám đốc...tổng giám đốc...ngài ấy bị tai nạn giao thông rồi!!!”
-Hết-