Duyên Tình Thứ 3

Chương 27: Chương 27: Chương 24: Quá khứ




Tác giả: Mục Nguyệt

“Có ai đó đã từng nói với em rằng, sự khác biệt giữa quá khứ và tương lai đôi khi chỉ là một ảo tưởng dai dẳng đến ngoan cố. Những ảo tưởng dai dẳng ấy đang dần mờ đi trong em, nhưng nỗi đau mà nó mang đến lại khiến em cả đời khó có thể quên”

-Mục Nguyệt-

***

Con đường đi đến trái tim của một người con gái đôi khi chỉ đơn giản như việc bạn ngồi bên cô ấy hàng giờ chỉ để nghe cô ấy tâm sự về những chuyện đã qua. Nhưng đôi lúc nó cũng khó khăn tới mức tưởng chừng như bạn không thể nào làm nổi, bởi lẽ...điều quan trọng nhất là cô ấy có chịu mở lòng với bạn hay không?

“Nguyệt Nguyệt, em biết không...lúc bà vừa mất, anh đã ao ước biết bao rằng em sẽ chấp nhận anh, chấp nhận cho anh bước vào cuộc sống của em. Nhưng bây giờ, anh chợt nhận ra rằng mình không nghĩ nhiều đến vậy, với anh lúc này đây, quá khứ của em chẳng còn gì quan trọng, chúng ta sống là để cho tương lại, ta không thể cứ sống cho quá khứ, vì thế, mọi điều đau thương trong quá khứ hãy cứ để nó qua đi...em nhé!”

(Em...đã từng có ảo tưởng rất nhiều về một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Với cha mẹ yêu thương, với tình yêu viên mãn. Nhưng mọi thứ dường như đã đi chệch hướng so với ước muốn ban đầu vào ngày nghỉ hè năm đó. Khắp nơi chỉ toàn thấy máu, của ba, của mẹ, không khí chết chóc đó đã ám ảnh em suốt tám năm liền.

Có sợ hãi không ư? Đương nhiên em cũng đã từng rất sợ hãi, sợ ánh sáng, sợ sắc đỏ, sợ cả tiếng người. Những năm tháng đó, em chỉ có một tâm niệm duy nhất rằng, chết đi...đi chết đi, kết thúc đau khổ, chuộc lại lỗi lầm. Nhưng rồi khi đối diện với sinh tử, em bỗng chợt nhận ra...nếu mình có chết, trên đời này cũng chẳng ai thèm thương xót, nhưng nếu mình sống tiếp, để tìm ra những “kẻ đó” thì cái chết của ba mẹ mới không là vô nghĩa.

Trong quãng thời gian đằng đẵng ấy, đã có một chàng trai. Anh ấy ấm áp như ánh nắng mùa xuân, anh ấy lương thiện tới mức chưa từng coi thường quá khứ của em, trong mắt anh ấy, em mãi mãi là một cô gái chân thành, tốt bụng. Anh ấy không quan tâm người đời chê cười, chỉ một mực tìm mọi cách cứu em khỏi ngục tù và bóng tối. Thứ duy nhất anh ấy cần là nụ cười đã biến mất từ lâu trên môi của em, nhưng rồi anh ấy cũng ra đi... vì em!!!

Anh ấy là Lee! Là anh trai, là bạn tri kỷ và cũng là người thân nữa. Ai cũng nói Lee rất yêu em, yêu tới mức chấp nhận buông bỏ tiền đồ rộng mở trước mắt để sống cùng một cô gái đầy tội lỗi như em. Nhưng Lee lại chưa từng nói điều đó, anh ấy chỉ lẳng lặng chuẩn bị mọi thứ khi em cần đến, chuẩn bị cả bờ vai cho em tựa vào khi em suy sụp... nhưng anh ấy lại chưa từng chuẩn bị... để nói lời yêu em. Với Lee, chỉ cần được ở bên quan sát cũng là một cách thể hiện tình yêu chân thành của anh ấy rồi. Vậy mà trong lúc đó, thứ duy nhất em thấy chỉ là sự thương hại, em cho rằng mọi người đang cố tỏ ra quan tâm chỉ vì thương hại một kẻ khốn khổ như em, vậy nên trong khoảnh khắc đột ngột...Lee cứ vậy mà buông tay, không từ giã, không vật vã, không oán hận...

Điều duy nhất anh ấy làm trước khi ra đi là nói xin lỗi. Xin lỗi vì chưa đủ yêu em quá nhiều, nhiều tới mức tình cảm ấy có thể mang em ra khỏi bóng tối vĩnh hằng, nhiều tới mức có thể khiến em quay lại nhìn anh ấy dù chỉ là một chút.

Người con trai ấy...cả đời đã hy sinh vì em quá nhiều, em nợ anh ấy, không chỉ là ân tình mà còn là cả một tình yêu vĩ đại tới mức em mãi mãi không thể nào trả nổi. Nếu anh hỏi em rằng em đã từng yêu anh ấy chưa, thì em chỉ có thể nói rằng tình yêu là chưa đủ. Trên thế gian này luôn tồn tại một thứ cảm xúc cao quý và thiêng liêng hơn cả tình yêu, với em Lee tồn tại như một vị Chúa, cứu rỗi linh hồn đang không ngừng quẫy đạp trong tuyệt vọng của em, vậy nên dù không yêu...nhưng em lại thương anh ấy nhiều lắm...

Khiêm Vũ, anh không giống anh ấy. Với em, anh tồn tại chân thật. Em có thể chạm vào anh, có thể ôm anh, có thể dùng cả tương lai chỉ để yêu anh, còn Lee, em chỉ còn cách trao cho anh ấy toàn bộ quá khứ của em mà thôi)

Mạc Khiêm Vũ lẳng lặng ngồi bên cạnh Mục Nguyệt, đầu vai cô hơi ngả về phía anh, sườn mặt cô chìm trong bóng tối nhưng Mạc Khiêm Vũ vẫn có thể nhận ra rằng lúc này đây Mục Nguyệt đang chìm trong thống khổ.

Choàng tay qua vai ôm chặt lấy cô, anh chợt nhận ra rằng...thì ra cô lại gầy yếu tới vậy, mỏng manh tới mức không chịu nổi bão dông cuộc đời, tới mức đầu hàng số phận và chấp nhận chìm trong bóng đêm mãi không có lối thoát. Cô như vậy lại càng khiến anh không đành lòng, không đành lòng nhìn cô cô độc trong bóng tối. Anh cảm thấy mình phải làm gì đó, ít nhất là không để cô phải khổ sở như lúc này. Cái chết của cha mẹ cô có vô vàn uẩn khúc, anh nhất định phải tra ra chân tướng, nhất định phải trả lại sự trong sạch cho cô gái anh yêu!

“Nguyệt Nguyệt, em gái em có phải...”

(Huyên Huyên à, con bé rất yêu Lee, đó chính là lý do khiến con bé hận em. Lee ra đi, con bé hận càng thêm hận, con bé cho rằng mọi người gần gũi em đều sẽ không có cục diện tốt đẹp gì. Tình cảm của chị em em cũng từ đó mà xuất hiện một vết nứt không thể nào phục chế lại được. Sự tin tưởng mỏng manh như tờ giấy, dùng sức chút là tan tành...vậy nhưng ai trong số cả hai cũng đều có gắng gượng ép chút hơi tàn của mối quan hệ ấy, để đến bây giờ khi ngoảnh mặt nhìn lại, ai cũng thấy quá khứ thật điêu tàn, một người hận nhưng vẫn cố gắng duy trì, một người ăn năn nhưng mãi cũng chẳng nhận được sự tha thứ. Đó là việc mệt mỏi cỡ nào chứ!.

Trước đây em chưa từng suy nghĩ tới nó, nhưng giờ khi nhận ra sự thật ấy mới cảm thấy thật đau lòng, giống như một mũi khoan sắc bén cắm sâu xuống mọi địa tầng của cảm xúc và đào xới lên tất cả những bi thương cùng thống khổ vậy. Mệt mỏi mà ngao ngán tới vô cùng!

“Đừng nghĩ nhiều về em gái em, cô ấy đang đi lạc đường...cô ấy có lẽ cũng như em, một mình đứng giữa hoang mạc rộng lớn mãi không thấy đường ra rồi lại cố chấp không muốn tìm đường ra. Hãy cho cô ấy thời gian, cô ấy sẽ buông xuôi mọi thứ thôi!”

(Khiêm Vũ, không biết có phải là do Thượng đế thấy em bất hạnh quá nên sai anh tới hay không?)

“Là anh tự tìm tới!“. Vì em là câu đố mà cuộc đời này anh phải hóa giải, nên anh sẽ luôn nắm tay em. Dù thượng đế có ngăn trở, anh vẫn sẽ mãi như lúc này, nắm chặt tay em, cùng em vượt qua tất cả khó khăn, cùng em san se niềm vui nỗi buồn. Có lẽ anh là người dễ dàng thỏa mãn, vì với anh như vậy là đủ rồi!

“ Nguyệt Nguyệt, em không nhớ khuôn mặt của những kẻ đã giết cha mẹ em sao?”

(Lúc đầu là nhớ nhưng không ai nghe em nói, họ một mực quy em vào tội danh giết người, về sau mọi thứ càng lúc càng trở nên mơ hồ, em thậm chí đã quên gương mặt của những kẻ sát nhân đó rồi.)

“Không sao, mọi thứ có thể từ từ. Bây giờ em có anh, hai chúng ta cùng tìm những kẻ đó, cho chúng chịu đựng những nỗi đau mà em đã phải chịu đựng suốt 8 năm qua, được chứ?”

(Có thể tìm được chúng sao?)

“Em đừng quên còn có thứ gọi là pháp luật, dù chúng có trốn tránh cũng vô dụng, sẽ có ngày chúng phải trả giá vì việc mình đã làm!”

---

“Mục Nhan, em còn nhớ ngày hôm nay không? Hôm nay chính là ngày em nhẫn tâm giết chết con của chúng ta. Tôi sẽ bắt con gái của em với tên khốn đó phải chịu gấp bội sự thống khổ mà đứa con chưa thành hình của tôi đã phải chịu đựng. Hãy cứ chờ đi, kịch hay còn ở phía trước, đau thương đó với con gái của em...mới chỉ là sự khởi đầu trong chuỗi ngày sau này thôi!!!”

Cả nghĩa trang vắng lặng, chỉ còn thứ ánh sáng buổi chều tà đỏ ối rực màu máu tươi đang buông xuống nơi chân trời. Trên bia mộ, một người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đang nở nụ cười hạnh phúc. Dường như nụ cười ấy càng khiến người đàn ông trung niên đang đứng trước ngôi mộ thêm phẫn nộ. Ông ta quay phắt người bỏ đi, trên gò má cương nghĩ vẫn còn vương vấn một nỗi buồn không tên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.