Duyên Tới Là Anh

Chương 1: Chương 1: Lễ tang




Cố Hàm Ninh lạnh lùng nhìn gã đàn ông mặc đồ âu màu đen nghiêm túc và trang trọng trước mắt, cho dù nét mặt giờ phút này tỏ ra bi thương, cũng không thể che hết sự tuấn tú phong lãng (*) của gã.

[(*) phong lãng: vô cùng sáng sủa, rạng ngời]

Lúc trước, bản thân mình bị hình tượng tốt đẹp này làm mờ mắt, từ đó, tình yêu duy nhất, cuộc hôn nhân duy nhất…. một sinh mạng duy nhất, đều chôn vùi trong tay gã!

Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy lòng tràn đầy phẫn nộ, khiến cô lạnh buốt, rồi nóng phừng phực!

Không, cho dù là nóng hay lạnh, cô đều không cảm nhận được nữa….

Trừ phẫn nộ, đau lòng, cùng đau khổ và hối tiếc, cái gì cũng đều không còn….

Cố Hàm Ninh lạnh lùng dời mắt khỏi Cao Thần, chuyển đến người phụ nữ bên cạnh cũng đang trưng vẻ mặt bi thương, khuyên nhủ an ủi gã. Bộ đồ công sở màu đen tinh tế, ngược lại tôn lên làn da trắng nõn của ả, dáng người thướt tha dưới bộ đồ công sở bó sát người, lộ ra sự quyến rũ đặc biệt.

Ánh mắt Cố Hàm Ninh như lưỡi dao sắc bén, lạnh thấu xương đâm về phía Bạch Vũ Hân.

Nhưng hai người vận đồ màu đen trông vô cùng xứng đôi trước mắt, lại không hề có cảm giác.

Vẻ giả bộ bi thương này, khiến Cố Hàm Ninh cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến cực độ!

Còn có cái gì, châm chọc hơn so với một màn này?

Yêu nhau tám năm, kết hôn tám năm, người vợ cùng tay trắng dốc sức làm nên sự nghiệp trăm triệu, giờ phút yên lặng nằm trong phần mộ lạnh lẽo.

Mà bạn tốt kiêm kẻ thứ ba cô mới biết mấy ngày trước đang an ủi chồng mình: “Người chết không thể sống lại, hãy nén bi thương. Biết anh đau lòng khổ sở như vậy, Ninh Ninh ở dưới đất cũng sẽ không an tâm đâu.”

“Cẩu nam nữ.” Cố Hàm Ninh lạnh lùng phun ra mấy chữ này.

Cô quả thật không an tâm! Cô không cam lòng! Cứ thế buông tha cho đôi cẩu nam nữ làm bộ làm tịch này!

Nếu như không phải hai người họ, nếu như không phải Bạch Vũ Hân đẩy mình, nếu như không phải Cao Thần thấy chết không cứu, mình sẽ không bị xe tải đâm vào, càng không bởi vì không kịp cấp cứu mà chết!

Đúng, cô đã chết!

Cô, Cố Hàm Ninh đã chết...

Nước mắt Cố Hàm Ninh yên lặng rơi xuống trên gương mặt gần như trong suốt.

Trong nước mắt mơ hồ, cô nhìn mẹ cách đó không xa khóc đến mức gần như ngất xỉu, còn cha cô vì tang thương mà trông như già thêm mười tuổi, hối hận quỳ rạp xuống bên cạnh bia mộ mình.

“Ba, mẹ, con gái bất hiếu!” Cố Hàm Ninh hướng về phía cha mẹ, quỳ rạp xuống đất dập đầu lạy ba cái liên tiếp.

Tất cả đều đã muộn… Chờ đến khi cô có thể nhìn rõ bộ mặt thật của hai người gần gũi nhất, thì đã quá muộn….

Ánh trời chiều dần buông xuống, áng mây đỏ như máu, như một vết cháy trên nửa bầu trời.

Người tham gia tang lễ, từng người một rời đi. Ba mẹ Cố Hàm Ninh cũng được khuyên nhủ an ủi dìu đỡ bước tập tễnh rời khỏi nghĩa trang.

Một góc nghĩa trang yên tĩnh, càng thêm vẻ trống trải thê lương.

Trước mộ Cố Hàm Ninh, chỉ còn lại Cao Thần, Bạch Vũ Hân, cùng bạn tốt học đại học với họ, Phạm Ý Mân.

Cố Hàm Minh mím chặt môi, đáy lòng lại dâng lên sự mờ mịt không thể kiềm chế.

Cao Thần và Bạch Vũ Hân dường như cũng có ý muốn rời đi, chỉ duy Phạm Ý Mân vẫn đứng thẳng bất động.

Cao Thần đi về phía Phạm Ý Mân định hỏi, thì nơi xa có người chạy băng băng tới, cho tới khi đến trước mộ Cố Hàm Ninh mới đột nhiên dừng lại, thở hồng hộc.

Cố Hàm Ninh có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông mới đến.

Mặt rất quen, nhưng trong chốc lát Cố Hàm Ninh không nhớ ra tên anh ta là gì?

Tên gì nhỉ? Rõ ràng, trông rất quen mà? Cố Hàm Ninh không nhịn được nhíu chặt mày.

“Triệu Thừa Dư! Sao cậu lại tới?” Cao Thần còn kinh ngạc hơn Cố Hàm Ninh, nghe tiếng gọi Triệu Thừa Dư trong miệng gã, lại quay đầu nhìn Phạm Ý Mân bên cạnh, có chút hiểu được.

A, đúng rồi, là Triệu Thừa Dư!

Cố Hàm Ninh cuối cùng cũng nhớ ra!

Triệu Thừa Dư là bạn tốt của Cao Thần và Phạm Ý Mân, bọn họ đều là bạn thời đại học, cô nhớ hồi năm nhất năm hai đại học, bên cạnh Cao Thần thường xuyên có bóng dáng Triệu Thừa Dư, cũng không biết từ khi nào, trong ấn tượng của mình, Triệu Thừa Dư này, đã chậm rãi phai nhạt, cho đến sau tốt nghiệp, cô cũng không còn nhớ nữa.

Nhưng sao Triệu Thừa Dư lại tới?

Nhớ lại tên, Triệu Thừa Dư trong trí nhớ của Cố Hàm Ninh cũng rõ ràng hơn nhiều.

Người sáng sủa trẻ trung lịch sự trong ấn tượng, giờ phút này lại cực kỳ tiều tụy, gương mặt đầy râu ria, tóc đen bù xù, cặp mắt đỏ hoe, quần áo nhiều nếp nhăn, bộ dáng phong trần mệt mỏi.

“Mình nói cho cậu ấy biết.” Phạm Ý Mân im lặng rất lâu mới mấp máy môi nói, “Cho dù như thế nào, cũng nên để Thừa Dư đưa Hàm Ninh một đoạn đường.”

“Thừa Dư, đã lâu không gặp.” Cao Thần không nói thêm nữa, chỉ cười vươn tay hướng về phía Triệu Thừa Dư.

Triệu Thừa Dư ngước lên nhìn thẳng tấm hình của Cố Hàm Ninh, lộ ra đôi mắt đỏ hoe ủ dột, đột nhiên ngẩng đầu đánh Cao Thần một đấm.

“***! Cậu làm gì vậy?” Cao Thần bị đánh lui về phía sau một bước dài, ngã xuống thảm cỏ, đưa tay che một bên khóe miệng, tức giận lớn tiếng trừng mắt.

Lúc này Bạch Vũ Hân mới phản ứng lại, kinh hô một tiếng, vội vàng ngồi xổm đỡ Cao Thần.

“Cao Thần! Anh có sao không?” Bạch Vũ Hân tràn đầy vẻ lo lắng, thấy Cao Thần cuối cùng đứng lên được, mới quay đầu tức giận, “Triệu Thừa Dư! Cậu điên rồi sao?”

Triệu Thừa Dư lại không nói lời nào, nắm chặt tay thành quả đấm, như muốn tiến lên.

Cao Thần hoảng sợ đến mức liên tục lui ra phía sau hai bước, Phạm Ý Mân thở dài, thôi thì đi qua, kéo tay Triệu Thừa Dư lại, thấp giọng khuyên nhủ:

“Thừa Dư, đừng như vậy!”

Cao Thần thấy Triệu Thừa Dư bị kéo lại, lúc này mới thả lỏng ra, nhưng vẻ mặt vẫn rất khó coi.

“Triệu Thừa Dư, cậu có ý gì?”

Đừng nói Cao Thần, chính Cố Hàm Ninh cũng mê man khó hiểu.

Triệu Thừa Dư và Cao Thần không phải bạn bè vô cùng thân thiết sao?

Nhưng Triệu Thừa Dư chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Cao Thần, mãnh liệt đến mức khiến Cao Thần phải lui về phía sau một bước, rồi mới lạnh lùng nói: “Cậu hỏi tôi có ý gì? Cao Thần, cậu còn nhớ cậu đồng ý gì với tôi năm đó không? E rằng cậu đã quên mất rồi?”

“Mình, mình không quên.” Cao Thần có vẻ cứng ngắc, gân cổ nói: “Việc này, Hàm Ninh gặp tai nạn xe cộ ai cũng không ngờ được. Đây cũng không phải lỗi của mình!”

Cố Hàm Ninh hơi nhếch khóe miệng, nhìn Cao Thần tràn đầy châm chọc.

Đến bây giờ, cô mới biết, thì ra, Cao Thần lại mặt dày vô sỉ như vậy.

Triệu Thừa Dư cũng chậm rãi nặn ra một nụ cười lạnh, châm chọc nhìn Cao Thần và Bạch Vũ Hân.

Cao Thần vội vàng đẩy Bạch Vũ Hân ra, Bạch Vũ Hân bị đẩy lui lại mấy bước, cắn môi dưới, cứng đờ mặt.

Trời dần tối, gió lạnh cuối thu thổi vào mặt, thổi tới khiến người ta nổi lên một tầng da gà.

Bạch Vũ Hân ôm chặt hai cánh tay, run rẩy, nhìn mấy người giằng co, cắn cắn môi, vẫn đi tới bên cạnh Cao Thần.

“Cao Thần, chúng ta đi về trước đi?”

Cao Thần lướt mắt nhanh qua bia mộ Cố Hàm Ninh, chỉ chốc lát, ánh mắt dịu dàng tràn đầy ý cười trên tấm ảnh như bắn ra tia âm trầm lạnh lẽo, gã run lên một cái thật mạnh, chột dạ không dám nhìn nữa.

“Ý Mân, cậu ở lại cùng Thừa Dư đi, chúng mình về trước. Hôm nào rảnh, mình hẹn các cậu, chúc mừng Thừa Dư từ phương xa trở về.”

Nói xong, Cao Thần hơi cúi đầu, giống như là vội vã rời đi.

Bạch Vũ Hân quay đầu nhìn bia mộ Cố Hàm Ninh bằng ánh mắt u tối, rồi chạy chậm đuổi theo Cao Thần, cùng nhau rời đi.

Triệu Thừa Dư không quay đầu lại, chỉ ngơ ngác nhìn tấm ảnh nho nhỏ trên bia mộ Cố Hàm Ninh.

Đó là bức ảnh Cố Hàm Ninh chụp trong tuần trăng mặt, lấy nửa người trên, nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

Giờ phút này, ở trong mắt Cố Hàm Ninh, lại vô cùng châm chọc.

Phạm Ý Mân nhìn Triệu Thừa Dư giống như bị rút sạch hết sức lực, thở dài bất đắc dĩ.

“Thừa Dư… Cậu…..”

“Ý Mân… Cậu đi trước đi… Để mình, yên lặng một chút… mình muốn, ở…cùng….cùng cô ấy…”

Phạm Ý Mân nhìn bóng dáng Triệu Thừa Dư cô đơn hiu quạnh, tâm tình phức tạp.

“Vậy, mình chờ cậu ở cửa. Cậu hẳn là từ sân bay đi thẳng tới đây đúng không? Mình dừng xe ở cửa ... Cậu… Cậu bình tĩnh lại, rồi ra ngoài gọi điện cho mình. Mình chờ cậu.”

Phạm Ý Mân biết rõ, thời điểm này, mình có nói nhiều hơn nữa, cũng không có tác dụng, không bằng để cậu ấy ở một mình chốc lát.

Cậu ấy, hẳn là có rất nhiều lời, muốn nói với cô ấy….

Trong lúc ngẩn ngơ, nghe tiếng bước chân phía sau càng lúc càng xa, cho đến khi không nghe thấy nữa, Triệu Thừa Dư mới dịch dịch bước chân có hơi cứng ngắc, dè dặt lại do dự đi tới trước bia mộ Cố Hàm Ninh, từ từ ngồi xổm xuống trước bia mộ, vươn tay phải ra, nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười rực rỡ nhất trên tấm bia đá lạnh lẽo này, mấp máy làn môi, gọi lên cái tên trăn trở trong lòng nhiều năm:

“Hàm Ninh...”

Thâm tình sâu đậm, mang theo sự tiếc nuối và hối hận không cách nào nói thành lời.

Triệu Thừa Dư cúi đầu, đặt nhẹ trán lên trên tấm bia đá, gọi từng tiếng: “Hàm Ninh... Hàm Ninh... Hàm Ninh...”

Giống như đang nhẹ giọng gọi người yêu dấu nhất.

Cố Hàm Ninh đứng bên cạnh bia mộ, cũng chầm chậm ngồi xổm xuống, nhìn lớp vải trên đầu gối Triệu Thừa Dư dần dần ướt át, không khỏi cũng ươn ướt khóe mắt.

Triệu Thừa Dư...

“Hàm Ninh… xin lỗi em…Đều là lỗi của anh… Nếu như, năm đó anh không buông tay, anh không tác thành cho cậu ta… Cậu ta rõ ràng đồng ý với anh, sẽ đối với em thật tốt… Anh mới rời đi… Anh…Sao anh có thể rời đi chứ…?”

Triệu Thừa Dư không tiếng động nghẹn ngào, thì thào tự nói những lời rời rạc lộn xộn, lộ vẻ chua xót khôn cùng.

Cố Hàm Ninh cũng ê ẩm trong lòng.

Năm đó, là mình đã bỏ lỡ cái gì sao?

“Triệu Thừa Dư…” Cố Hàm Ninh lặng lẽ nhớ kỹ, cái tên có chút xa lạ này.

Triệu Thừa Dư trong ký ức dần dần hiện trở nên rõ rệt!

Đúng rồi! Đúng rồi! Cố Hàm Ninh nhớ được, hồi năm thứ nhất đại học, mình quen biết cả Cao Thần và Triệu Thừa Dư!

Nhớ đến Triệu Thừa Dư khi còn trẻ, mỉm cười chăm chú nhìn mình, ôn nhu rõ ràng như vậy, tại sao mình lại không chú ý đến?

Đúng rồi, Phạm Ý Mân đã từng nói, một mình Triệu Thừa Dư giảng dạy ở Oxford nước Anh, vẫn luôn độc thân!

Khi đó, cô không chú ý, chỉ là bạn cùng trường nhiều năm không có tin tức mà thôi, cô cho rằng Phạm Ý Mân nói cho Cao Thần nghe, dù sao, bọn họ mới là bạn tốt, không phải sao?

Nhưng giờ phút này, Cố Hàm Ninh mới giật mình, có lẽ Phạm Ý Mân nói là cho cô nghe!

Cố Hàm Ninh nhớ lại, lúc đại học dường như mình đã từng nói, muốn đi Oxford học! Chỉ là sau khi ra trường, đi theo Cao Thần tới thành phố S gây dựng sự nghiệp, thì ra ước mơ của mình hoàn toàn bị mục tiêu của Cao Thần thay thế.

Triệu Thừa Dư, là bởi vì cô mới rời đi sao? Là bởi vì cô, mới đi Oxford sao?

Cố Hàm Ninh nhìn sâu vào Triệu Thừa Dư, trong lòng tràn đầy khiếp sợ!

Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cũng không chờ Cố Hàm Ninh kịp suy nghĩ tử tế, thì một lực hút khổng lồ lập tức kéo cô vào trong một màn sương mù, Cố Hàm Ninh không kịp giãy dụa, liền chậm rãi mất đi ý thức.

________Hết chương 01________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.