Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 116: Chương 116: Cần thể diện




Tống Hân Nghiên nắm chặt ly nước, sức ấm từ ly nước truyền tới tay mới khiến cô từ từ bình tĩnh lại.

Cô nhìn anh, không muốn anh nghi ngờ ghen tuông, lời nói gần đến miệng rồi lại quay ngoắt thành lời khác: “Vô tình thấy Liễu Hoài Thu tiết lộ tin tức hành trình của em.”

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn ghét bỏ: “Công ty đó của em nên thay máu từ lâu rồi, nhà họ Tống có quá nhiều tai mắt trong đó.”

“Vâng.” Tống Hân Nghiên uống ngụm nước ấm, thấp giọng nói: “Trở về sẽ chỉnh đốn.”

Ra khỏi văn phòng Tưởng Tử Hàn, cô nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Dạ Vũ Đình.

“Đã giải quyết xong rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở. Có điều…”

Do dự một thoáng, cô tiếp tục: “Sao anh biết là Liễu Hoài Thu?”

Dạ Vũ Đình gần như trả lời ngay lập tức.

“Nói ra thì dài lắm, hôm nào có thời gian gặp mặt sẽ kể với cô.”

“Được.”



Trại tạm giam.

Vẻ mặt Liễu Hoài Thu suy sụp nhìn luật sư ở đối diện, mấp máy môi.

“Chính cô không che đậy dấu vết cẩn thận, không trách người khác được. Chuyện này nhất định phải cần một người gánh vác, cô đã không thoát nổi nữa rồi, cứ gánh hết tất cả đi.”

Liễu Hoài Thu tức giận trừng mắt nhìn luật sư: “Lúc trước rõ ràng các người không nói với tôi như vậy.”

“Lúc trước thế nào không quan trọng. Quan trọng là, vì cô mà kế hoạch của chúng tôi suýt hỏng bét. Cô nên nghĩ cho người nhà cô, cô đã vào đây, sẽ không muốn họ đã lo lắng cho cô rồi còn không thể sống yên ổn chứ?”

Sắc mặt Liễu Hoài Thu lập tức trở nên rầu rĩ.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô ta lại giống như tìm được hy vọng.

Cô ta vội vàng đáp lại: “Tôi sẽ không nói lung tung đâu. Anh có thể giúp tôi chuyển lời với cậu ba Tống không? Anh ấy nhất định sẽ cứu tôi. Anh ấy từng nói sẽ cưới tôi, chỉ cần giúp anh ấy lật đổ…”

“Liễu Hoài Thu.”

Sắc mặt luật sư lạnh tanh, cảnh cáo cô ta.

Giọng Liễu Hoài Thu như nghẹn lại ở cổ, đột nhiên dừng lại.

Cánh môi cô ta run rẩy, gục xuống bàn hối hận gào khóc: “Tôi không nên tham lam, tổng giám đốc Tống đối xử tốt với tôi như vậy, tôi…”



Văn phòng.

Chúc Minh Đức đứng trước bàn làm việc của Tưởng Tử Hàn: “Phía trại tạm giam báo tin, Liễu Hoài Thu đã khai hết, thừa nhận cô ta nhất thời bốc đồng, phạm phải sai lầm. Cô ta một mình chịu tất cả tội lỗi.”

“Ha!”

Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “Động cơ là gì?”

“Cô ta nói là ghen ghét. Ghen tỵ với mợ chủ rõ ràng trạc tuổi cô ta nhưng lại khác nhau một trời một vực.”

“Cậu tin chắc?”

Tưởng Tử Hàn ngẩng đầu, lạnh nhạt liếc nhìn Chúc Minh Đức: “Điều tra! Dù là yêu ma quỷ quái gì cũng phải tra đến cùng cho tôi! Tôi muốn xem xem là ai năm lần bảy lượt dùng cùng một thủ đoạn để ra tay với người phụ nữ của tôi như vậy!”

Lần trước là tai nạn xe, lần này là đầu độc. Nếu anh còn không hành động dứt khoát, không biết sau này kẻ kia còn gây ra chuyện gì nữa.

Tưởng Tử Hàn âm trầm dặn dò: “Sau khi điều tra ra cũng đừng nương tay. Dù là ghen ghét, không phục hay thù hận, đều phải khiến kẻ đó nhớ cho thật kỹ, có những ranh giới không thể đụng vào. Tôi muốn sau này nghe thấy ba chữ Tống Hân Nghiên là kẻ đó phải vô thức chạy trốn!”

“Vâng!”



Tưởng Tử Hàn tìm thấy Tống Hân Nghiên trong khu nghỉ ngơi ở bệnh viện.

Cô ngồi ngơ ngẩn trên ghế nghỉ, đầu dựa vào tường không biết đang suy nghĩ gì.

Tưởng Tử Hàn đi tới kéo cô lên: “Đồng nghiệp của em hồi phục rất tốt, đã không sao nữa rồi. Đi thôi, anh đưa em về nghỉ ngơi.”

“Em không mệt…”

Tưởng Tử Hàn làm như không nghe thấy, thẳng thừng dẫn cô vào thang máy, đưa về nhà.

Chị Đinh đã nhận được thông báo từ trước, làm cả một bàn đầy đồ ăn.

Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên ngồi cạnh nhau.

Anh cầm lấy con tôm hùm đất xào cay rồi bóc vỏ cho cô: “Em có dự định gì không, nói anh nghe.”

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên lạc lõng, khảy khảy đuôi tôm anh bỏ vào bát cô: “Liễu Hoài Thu là người em tuyển thẳng từ trường học vào công ty. Gia cảnh không phải quá tốt, còn vừa ra trường, cô ấy yếu ớt lại nhát gan, còn rất tự ti nữa. Em chưa bao giờ nghĩ đây là vấn đề, vẫn để cô ấy bên mình, cầm tay chỉ dạy cho cô ấy, cho tới bây giờ tự cô ấy có thể tự đứng vững gánh vác được. Có thế nào em cũng được xem như có nửa công làm thầy.”

Cô có chút hoang mang, thậm chí còn hơi khó hiểu: “Em vẫn luôn cho rằng quan hệ của em và cô ấy khá tốt, chắc chắn không phải kiểu trước mặt tươi cười, sau lưng…”

Câu nói sau đó hơi khó nghe, giáo dưỡng của cô không cho phép mình nói thô tục như vậy.

Tống Hân Nghiên thất vọng nói: “Chắc chắn cô ấy bị người ta xúi giục. Nếu trong lòng cô ấy có bất mãn, có nghi vấn thì sao không tới tìm em rồi nói cho rõ ràng chứ? Cô ấy…”

“Giữa người với người, không thể nào có sự tin tưởng tuyệt đối.”

Tưởng Tử Hàn bình tĩnh nói.

Mọi lời của Tống Hân Nghiên đột nhiên im bặt.

Tưởng Tử Hàn tiếp tục bóc tôm cho cô: “Xem như vẫn còn chút đầu óc, không bị tức giận làm cho choáng váng. Ăn cơm cho ngon đi, sau đó nghỉ ngơi, ngày mai bình tĩnh lại đi làm sản phẩm mới của em, những chuyện khác cứ giao cho anh. Anh đã sắp xếp người đi điều tra rồi. Chuyện này cần phải tra kỹ, bên cạnh em có quá nhiều điều không thể xác định, nếu không tra ra, anh cũng không yên tâm. Còn nữa…”

Anh nhìn cô, lại một lần nữa nghiêm túc nhắc nhở: “Thanh lọc những nhân viên bên cạnh em đi. Anh bảo Cố Vũ Tùng chọn những nhân viên chuyên nghiệp có thể tin cậy được ở bên này, tất cả đều là nhân tài kiệt xuất trong ngành sản xuất. Từ kỹ thuật đến tiêu thụ, thậm chí đóng gói kiểm tra đo lường gì đó ở bên nhà xưởng đều có thể làm được hết, có thể yên tâm dùng.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên tràn đầy ấm áp.

Cô dịu dàng cười: “Anh yêu, sự cảm kích của em với anh đã không thể dùng từ ngữ để biểu đạt nữa rồi.”

Tưởng Tử Hàn liếc nhìn cô một cái đầy thâm ý.

Cô nhóc xấu xa này, đã lâu lắm rồi không gọi anh là anh yêu.

Rốt cuộc là cảm động đến nhường nào thế?

Vừa nghĩ vậy, Tống Hân Nghiên lại nói: “Nhưng mà…”

Khóe môi Tưởng Tử Hàn vừa định nhướng lên lại bị từ “nhưng” này làm cho cứng đờ lại.

Tống Hân Nghiên rút khăn giấy, nắm lấy tay Tưởng Tử Hàn, lau ngón tay dính mỡ cho anh.

“Mong anh hãy tin người vợ này, những việc này em vẫn có thể xử lý được. Tưởng Tử Hàn, có thể gặp anh thật sự là phúc khí em tu tám đời, em thật sự rất hạnh phúc. Nhưng em không muốn chỉ làm cây tầm gửi dựa vào anh. Ánh mắt anh Tưởng tốt như vậy, người vợ anh cưới nhất định là một người phụ nữ tài hoa hơn người, năng lực xuất chúng! Anh nói có đúng không?”

Tưởng Tử Hàn thấy hơi khó chịu.

Cô gái nhỏ này học thói xấu rồi.

Giờ còn biết vừa đấm vừa xoa nữa.

Ngón tay dính mỡ đã được cô tỉ mỉ lau sạch.

Anh không kiềm chế được, trở tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, kéo cô lại, ôm vào lòng rồi mạnh mẽ hôn xuống.

Tống Hân Nghiên vừa ăn tôm, khóe miệng vẫn còn dính vị tôm hùm đất xào cay.

Đột nhiên bị hôn như thế, mặt cô đỏ bừng lên, vừa lúng túng vừa xấu hổ, muốn tránh ra.

Tưởng Tử Hàn lại không cho cô cơ hội, dùng lưỡi cạy răng cô ra, thành công xâm chiếm càn quét một hồi.

Mãi cho tới khi Tống Hân Nghiên sắp không thở nổi, anh mới buông tha cho cô.

Tim hai người đều đập cực nhanh, hơi thở dồn dập.

Tưởng Tử Hàn nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, cụng vào trán cô, cất giọng khàn khàn: “Vợ của anh đương nhiên là tuyệt nhất, nhưng cái gì em cũng không cho anh làm, có nghĩ cho anh không thế?”

Đôi mắt to tròn long lanh của Tống Hân Nghiên ánh lên vẻ nghi hoặc.

Tưởng Tử Hàn thở dài: “Tốt xấu gì anh cũng cần thể diện chứ, bảo anh trơ mắt nhìn vợ mình bị người khác bắt nạt mà không thể làm gì, anh còn là đàn ông nữa không?”

Anh bá đạo hôn chụt lên cánh môi đỏ hồng của cô: “Hiểu chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.