Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 30: Chương 30: Cô bị thẩm vấn




Quản lý nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, mồ hôi lạnh túa ra, vội chạy tới xin lỗi.

Tưởng Tử Hàn quay qua nhìn cảnh sát: “Cảnh sát có thể tùy ý xông vào khu vực tư hả? Các anh đang bắt tội phạm truy nã hay bắt nghi phạm?”

Cảnh sát đang định giải thích.

Quản lý nhà hàng bước lên phía trước ngăn lại: “Thưa hai anh, tự thú nghĩa là phạm nhân hoặc nghi phạm chủ động đến cục cảnh sát các anh khai ra hành vi phạm tội của mình. Nhà hàng chúng tôi là nơi làm ăn chính đáng, không có nghi phạm hay tội phạm gì hết. Nếu các anh không có lệnh bắt, cũng không dùng bữa, cho dù là cảnh sát thì cũng không có quyền thi hành công vụ ở nhà hàng chúng tôi. Mời đi giùm cho. Ra khỏi nhà hàng của chúng tôi, các anh muốn làm gì chúng tôi cũng không xen vào.”

Sắc mặt cảnh sát không tốt lắm.

Quản lý lại vội nói: “Nhà hàng chúng tôi là sản nghiệp của Cố Thị. Hẳn là hai anh cũng có nghe nói về Cố Vũ Tùng, tính tình cậu chủ nhà chúng tôi không tốt lắm. Chọc giận cậu ấy, lớn chuyện lên thì ai nấy đều chịu không nổi đâu.”

Địa vị của nhà họ Cố ở Hải Thành cực kỳ lớn.

Dù là chính phủ, thị trưởng hay bí thư thành phố cũng phải nể mặt mấy phần.

Hai cảnh sát do dự một chút, quay người nhìn về phía Tống Hân Nghiên: “Đã quấy rầy mọi người dùng bữa rồi, cho chúng tôi xin lỗi. Cô Tống, chúng tôi ra ngoài nhà hàng chờ cô.”

Nói xong, hai người không biết làm sao, đành đi ra ngoài.

Tống Hân Nghiên hai mắt lóe sáng, mở miệng nói với Tưởng Tử Hàn: “Anh yêu, vừa rồi anh ngầu quá. Gặp được anh là phúc đức tám đời của em luôn.”

Tưởng Minh Trúc liếc xéo một cái.

Tám đời sao đủ!

Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “Bây giờ cần luật sư rồi chứ?”

“Cần, cần, rất cần. Vẫn là anh đoán đúng. Yên tâm, tôi cam đoan sẽ không làm anh mất mặt.”

Tống Hân Nghiên nhanh chóng đánh hết chén cơm, buông bát đũa xuống, tự tin nói với hai ba con: “Chờ tôi khải hoàn trở về sẽ nấu đồ ăn ngon cho hai người.”

Tưởng Tử Hàn nheo mắt nhấm rượu, không để ý tới cô nữa.

Sau khi Tống Hân Nghiên đi, trên bàn ăn chỉ còn lại hai ba con.

Tưởng Minh Trúc lắc đầu như bà cụ non: “Lão Tưởng, chúc mừng ba nhé. Trước đó còn tưởng rằng ba cưới bà chúa phiền phức này thì sẽ phiền phức lắm. Bây giờ mới biết, mặc dù bà chúa phiền phức có phiền phức thật nhưng cũng rất thú vị, ít nhất cũng mang đến không ít niềm vui thú cho cuộc sống nhạt nhẽo của hai ba con mình!”

Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Con học kiểu vô lo vô nghĩ này nhanh đấy.”

Tưởng Minh Trúc nhếch môi cười kiêu ngạo, không để ý tới ba mình.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày suy tư một lát, bấm gọi cho số trên màn hình.

...

Cục cảnh sát.

“Tống Hân Nghiên, tại sao cô lại dùng công thức chưa hoàn thiện hãm hại Tống Mỹ Như?”

“Sản phẩm cô nghiên cứu làm hỏng mặt người ta, đã cấu thành hành vi phạm tội, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, mục đích cô làm như vậy là gì?”

Một loạt câu hỏi mang tính gài bẫy được hỏi ra.

Tống Hân Nghiên cười lạnh lùng, ngậm miệng không nói.

Mãi cho đến khi cảnh sát tra hỏi hỏi tới mức miệng đắng lưỡi khô, mất hết kiên nhẫn, cô mới hỏi lại: “Trước khi tôi trả lời, xin các anh nói cho tôi biết, bây giờ tôi trả lời với thân phận gì? Nghi phạm hay là tội phạm?”

Không đợi đối phương trả lời, cô nói tiếp: “Nếu là tội phạm thì tôi phạm tội gì? Các anh có chứng cớ gì bắt tôi? Nếu là nghi phạm thì tôi có quyền giữ yên lặng. Các anh vừa mới bắt đầu đã định tội cho tôi, dựa vào điều mấy khoản mấy trong bộ luật nào! Cảnh sát bắt nhầm người thì không cần phải chịu trách nhiệm chắc?”

Sắc mặt của anh cảnh sát rất khó coi: “Tống Hân Nghiên, đừng tưởng rằng nhà họ Tống có tiền thì cô có thể không coi chúng tôi ra gì.”

“Kính trọng người thì được người kính trọng lại.”

Tống Hân Nghiên thản nhiên dựa vào thành ghế: “Các anh chỉ dựa vào một đoạn video chưa chứng thực là thật hay giả mà dám bắt người. Nếu nói ỷ thế hiếp người, nhìn kiểu gì cũng thấy người bị cưỡng chế thẩm vấn như tôi mới là người bị hại đấy?”

Trên trán cảnh sát túa mồ hôi lạnh.

Anh ta cũng làm việc theo lệnh thôi, không ngờ Tống Hân Nghiên lại khó giải quyết như thế.

Cảnh sát ngoài mạnh trong yếu: “Cô đừng có già mồm cãi láo, bẻ cong sự thật.”

“À!” Tống Hân Nghiên cười lạnh: “Các anh cần sự thật, không bằng nghe chứng cứ của tôi xem.”

Cô lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn ghi âm.

Chính là buổi chiều, lúc Tống Quốc Dũng tới nói chuyện với cô.

Phát xong đoạn ghi âm, Tống Hân Nghiên cất điện thoại đi.

“So với đoạn ghi âm không khớp khẩu hình trên mạng, đoạn này của tôi chẳng những rõ ràng chân thực, hơn nữa thời gian địa điểm, bao gồm nội dung nói chuyện đều khớp với khẩu hình của đoạn video trên mạng kia.”

Cảnh sát hoàn toàn bối rối, có chút hoảng hốt: “Sao tôi biết được đoạn ghi âm này có thật hay không.”

“Các anh có thể mời một chuyên gia hình sự tới giám định. Không phải các anh dựa vào video ghi âm là có thể bắt người được sao? Bây giờ tôi muốn tố cáo, kiện Tống Quốc Dũng tung tin đồn nhảm vu khống, chứng cứ chính là đoạn ghi âm các anh vừa nghe được. Đi bắt người đi.”

Cảnh sát xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: “Chuyện này… Chuyện này không nằm trong phạm vi chức vụ của chúng tôi, chúng tôi cũng không quyết định được.”

“Vậy thì gọi người có thể quyết định tới.”

Cảnh sát kia không ứng phó được, chỉ có thể gọi phó cục trưởng đang trực ban tới.

Trên đường tới, phó cục trưởng đã hiểu rõ chuyện xảy ra.

Vừa vào cửa, ông ta đã lập tức nở nụ cười nhận lỗi: “Cô Tống, xin lỗi, người này là thực tập sinh mới tới, chưa quen với quá trình nên hiểu sai. Chúng tôi nhận được trình báo, chỉ muốn mời cô tới hỏi thăm thôi, không phải muốn bắt cô, xin cô đừng hiểu lầm. Bây giờ chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi, cô có thể đi về trước, có tiến triển thì chúng tôi sẽ liên hệ cô.”

Thực tập sinh?

Tống Hân Nghiên nhìn hai người một chút, đứng dậy rời khỏi đây.

Vừa đi đến cửa chính cục cảnh sát, một chiếc Porsche kêu “kít”, phanh gấp trước mặt cô.

Hoắc Tấn Trung vội vã đẩy cửa xuống xe: “Hân Nghiên, em không sao chứ?”

Anh ta đưa tay muốn nắm tay cô.

Tống Hân Nghiên rụt tay lại, cũng lui về sau hai bước: “Cậu Hoắc đến xem trò cười nhưng lại tới chậm một bước mất rồi, đã thẩm vấn xong.”

Vẻ quan tâm trên mặt Hoắc Tấn Trung cứng đờ, sắc mặt có chút ảm đạm: “Em vẫn còn trách anh?”

Anh ta thở dài: “Hân Nghiên, anh chỉ lo lắng cho em, muốn quan tâm em thôi. Biết em bị đưa đến đây, lo em sợ hãi, anh còn chưa ăn cơm mà đã chạy tới đây...”

“Vậy tôi phải cám ơn anh rồi.”

Tống Hân Nghiên mỉa mai cười khẩy: “Cám ơn anh khiến cho tôi cực kỳ buồn nôn như thế!”

Mặt Hoắc Tấn Trung lúc xanh lúc trắng nhưng vẫn cố nhịn xuống.

“Anh có biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi tới đây không?” Tống Hân Nghiên hỏi.

Không đợi anh ta đáp, cô đã tự giễu cười nói: “Lần thứ ba! Hai lần trước đều là vị thành niên. Lần đầu tiên là mười tuổi, có lòng tốt giúp một bà cụ bán đồ ăn ven đường, nói tiền bà ấy nhận được là tiền giả, chọc giận tên lừa đảo không nói làm gì, bà cụ đó còn trách tôi làm ảnh hưởng chuyện làm ăn của bà ấy, khóc rống lên, làm lớn chuyện khiến cho cảnh sát đến.”

“Hân Nghiên...”

Tống Hân Nghiên như không nghe thấy: “Lần đầu tiên đi ra khỏi cục cảnh sát, tôi thề đời này không làm người tốt!”

Cô lạnh lùng liếc anh ta: “Lần thứ hai là mười lăm tuổi. Ở trường học, một tên đàn anh cặn bã theo đuổi tôi không thành, thẹn quá hóa giận, chửi tôi là bình hoa, sau đó bị tôi đánh rất thảm. Lần đó ra khỏi cục cảnh sát, tôi quyết định phải dùng năng lực nói chuyện! Tống Hân Nghiên tôi chẳng những không phải bình hoa mà còn không thua kém bất cứ một người đàn ông nào hết! Còn lần này...”

Tống Hân Nghiên dừng lại, nhìn Hoắc Tấn Trung mặt không chút máu, cười khẩy nói: “Lần này các người dạy tôi, trong cái giới này, tình cảm là cặn bã! Tình thân bè bạn, mối tình đầu, đều dùng để lợi dụng và hãm hại nhau hết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.