Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 36: Chương 36: Cô phải làm gì đây?




Lúc tan tiệc, Tống Hân Nghiên đã say rồi.

Cố Vũ Tùng rất có mắt nhìn mà kéo Khương Thu Mộc về phía mình: “Tôi có đưa tài xế theo, vừa khéo đưa cô Khương về luôn.”

Khương Thu Mộc uống tới say nên phản ứng hơi chậm, đắc ý lấy chìa khóa xe ra: “Không cần, tôi có xe, tôi còn muốn đưa Hân Nghiên về.”

“Uống rượu thì không thể lái xe.”

Nói xong, Cố Vũ Tùng mạnh mẽ cướp chìa khóa xe của cô ấy rồi kéo người vào thang máy, đi trước.

Tưởng Tử Hàn bảo Chúc Minh Đức lái xe đến cửa, lúc này mới nửa dìu nửa ôm Tống Hân Nghiên đi vào thang máy khác.

Hai chân Tống Hân Nghiên mềm nhũn, cánh tay trắng nõn mềm mại treo trên cổ Tưởng Tử Hàn, ánh mắt say lờ đờ: “Chồng em tuyệt thật... Vừa đẹp trai vừa hào phóng vừa... vừa quan tâm đến người khác.”

Mùi rượu nồng nặc phả ra bên mặt, mang đến một sự rung động khác thường.

Tưởng Tử Hàn cau mày đẩy cái đầu nhỏ của cô sang bên cạnh.

Tống Hân Nghiên không thoải mái vặn vẹo, sau đó lại dán lên: “Trước kia mắt tôi bị mù, chứ sao lại đi thích thằng... thằng cháu trai Hoắc Tấn Trung đấy chứ?”

Tưởng Tử Hàn ngạc nhiên: “Cháu trai?”

Tống Hân Nghiên híp đôi mắt say lờ đờ, suy nghĩ một chút rồi ngây ngốc cười lắc đầu: “Không phải... Là cháu đằng ngoại...”. Đam Mỹ Hay

Tưởng Tử Hàn nhíu mày, cái gì mà loạn tùng phèo lên thế!

Cái trán nóng bỏng của người phụ nữ vô ý cọ vào cổ anh, cọ đến mức bốc lửa bên trong.

“Tống Hân Nghiên, cô yên đi xem nào...” Tưởng Tử Hàn răn dạy.

“Khò... Khò...”

Tiếng ngáy nho nhỏ vang lên.

Tưởng Tử Hàn: “...”

Anh cắn răng: “Đợi về nhà tôi trừng trị cô sau!”

Sau đó khom lưng bế bổng cô lên.

Không biết trời bên ngoài đã bắt đầu mưa phùn từ khi nào.

Vừa ra khỏi cửa khách sạn, Tống Hân Nghiên vô thức run rẩy.

Tưởng Tử Hàn bảo người canh cửa cầm một cái chăn mỏng tới rồi quấn người cô vào.

Tống Hân Nghiên bị lộn qua lộn lại đến khó chịu nên mơ màng tỉnh lại.

Nhìn thấy gương mặt đẹp trai đang tức giận của Tưởng Tử Hàn, cô bèn cười ngây ngô rồi ôm lấy bẹp một cái: “Chồng em đẹp trai quá!”

Trong lòng Tưởng Tử Hàn đã bốc lửa sẵn, trên mặt lại bị in lên một đống dấu đỏ.

Anh thầm bực bội.

Đang muốn nổi giận thì chợt thấy lúm đồng tiền bên má của cô gái nhỏ sâu lại, đôi mắt đầy say mê lẩm bẩm: “Ông trời thật bất công với tôi, tình yêu, người thân, bạn bè đều phản bội tôi, nhưng mà... trai đẹp sẽ không lừa dối tôi.”

Lửa giận trong lòng lập tức tiêu tan.

Lời nói mềm mại như một cái móc nhỏ, níu vào một sợi dây thần kinh nào đó trong lòng anh, khiến trái tim anh chợt mềm nhũn trong nháy mắt.

Trên xe.

Tưởng Tử Hàn để cô dựa vào mình rồi lạnh lùng cảnh cáo: “Nhắm mắt ngủ, còn dám lộn xộn là tôi xử cô.”

Đôi mắt to ngập nước của Tống Hân Nghiên nửa mở nửa khép, trông rất ngu ngơ ngốc nghếch, nhưng lại coi trời bằng vung: “Xử đi! Anh muốn xử thế nào? Định xử thế nào?”

Nói đến câu sau thì lại thấy uất ức, bèn mím cái miệng nhỏ nhắn: “Tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ... Tất cả bọn họ đều bắt nạt tôi, phản bội tôi... Còn có thể làm sao chứ? Vẫn phải cười mà sống thôi...”

Người phụ nữ say rượu đúng là khiến người ta đau đầu.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn khó coi: “Này thì uống rượu, sau này còn uống rượu nữa thì cút ra xa một chút!”

Về tới nhà.

Tưởng Tử Hàn ôm người vào phòng rồi đặt lên giường.

Tống Hân Nghiên vòng qua cổ anh không chịu buông tay.

Tưởng Tử Hàn bất đắc dĩ, đành nhẫn nhịn ra lệnh: “Buông tay, ngủ đi.”

“Không muốn.” Khuôn mặt của người phụ nữ đỏ ửng vì say, hai mắt nhắm nghiền lẩm bẩm.

“Tống Hân Nghiên!”

“Tôi không muốn buông tay.”

Người phụ nữ mở mắt ra, trong đôi mắt say mơ màng phủ đầy ánh nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uất ức: “Buông tay thì anh sẽ đi mất... Bây giờ tôi không còn gì cả, anh là chồng tôi, anh không thể bỏ rơi tôi được!”

Nói xong thì lại càng cố chấp siết chặt tay.

Nửa người cúi xuống của Tưởng Tử Hàn bị cô bất chợt kéo một cái nên không giữ được trọng tâm.

Cơ thể cao lớn ngã xuống, vừa khéo đè lên người cô.

Ầm!

Dường như có thứ gì đó nổ tung trong đầu Tưởng Tử Hàn.

Sắc mặt anh u ám đến dọa người, trong đôi mắt lạnh nhạt chứa đầy cảm xúc quay cuồng: “Tống Hân Nghiên, là tự cô tìm cái chết!”

“... Đau.”

Người phụ nữ tủi thân mở miệng, nước mắt ào ào lăn ra ngoài.

Tưởng Tử Hàn: “...”

Anh dùng sức nhắm mắt lại, cắn răng dỗ dành: “Tôi không đi, cô buông tay ra đã.”

“Thật sao?”

“Ừ.”

Tống Hân Nghiên buông lỏng tay.

Tưởng Tử Hàn đứng dậy, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Định không để ý đến sống chết của cô, nhưng Tống Hân Nghiên nằm trên giường lại mở to đôi mắt say long lanh ngập nước mà nhìn anh không chớp mắt.

Anh bỗng không hạ nổi quyết tâm.

Anh cam chịu đi vào nhà vệ sinh để vắt khăn nóng, lúc quay lại thì Tống Hân Nghiên đã ngủ rồi.

Chăn trên người cô bị đá bay, để lộ cái chân dài trắng bóc ra bên ngoài.

Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại.

“Bốp!”

Anh tiến lên rồi vỗ một cái lên chân cô.

“Đau...”

Người phụ nữ đau đớn tỉnh lại, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh.

Tưởng Tử Hàn nghiêm mặt: “Nằm yên tí đi, đắp lại đàng hoàng.”

Tống Hân Nghiên ngơ ngác làm theo.

Đôi chân dài trắng trẻo đẩy qua đẩy lại để tìm chăn khắp nơi.

Tưởng Tử Hàn không nhìn nổi nữa, bèn kéo chăn ném lên.

Tống Hân Nghiên nằm im.

Tưởng Tử Hàn nghiêm mặt lau mặt cho cô: “Sau này không được uống rượu! Một giọt cũng không được đụng vào!”

Đột nhiên Tống Hân Nghiên ngây ngô nín khóc mỉm cười, vừa ngoan vừa đáng yêu: “Có chồng ở đây rồi, không sợ.”

Tưởng Tử Hàn hơi sững sờ, tin tưởng anh như vậy sao?

Anh lau mặt và tay cho cô, sau đó đắp chăn lại rồi đứng dậy rời đi.

Vừa đi đến cửa.

“Bịch!”

Phía sau truyền đến một tiếng rơi.

Tưởng Tử Hàn quay đầu lại.

Người phụ nữ đang nằm trên giường ôm cả chăn rơi xuống đất.

Lửa giận bị đè nén cả một đêm của Tưởng Tử Hàn cuối cùng cũng bộc phát vào giờ khắc này.

Anh ném khăn mặt đi, vòng lại rồi ôm người vào phòng tắm, sau đó ném vào bồn tắm lớn.

Mở nước lạnh, dội thẳng xuống mặt cô.

“Ơ...”

Dòng nước dày đặc khiến người ta nghẹt thở.

“Cứu... Cứu...”

Tống Hân Nghiên hoảng sợ tỉnh lại, đạp nước đứng lên từ trong bồn tắm, sau đó bỗng đâm vào ngực Tưởng Tử Hàn rồi ôm chặt lấy anh: “Chồng ơi, cứu...”

Quần áo trên người cô ướt đẫm, dán chặt vào đường cong lả lướt, trước lồi sau vểnh vô cùng quyến rũ.

Hơi nước làm mùi thơm đặc trưng trên người cô tỏa ra khắp phòng.

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn dần trở nên sâu thẳm: “Tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi.” Người phụ nữ gật đầu như giã tỏi.

“Tốt lắm!”

Tưởng Tử Hàn ném vòi hoa sen, nắm cằm cô rồi đột nhiên cúi đầu, bắt lấy cánh môi đỏ mềm mại của cô.

Hơi thở bị tước đoạt, đầu óc vừa mới tỉnh táo của Tống Hân Nghiên lại lâm vào lần mơ hồ thứ hai, không kìm lòng được mà trầm mình vào đó.

Chỉ một lát sau, hai chân cô mềm nhũn, cơ thể không khống chế được mà trượt xuống.

Tưởng Tử Hàn kéo người vào ngực, cắn một cái trừng phạt trên cánh môi cô xong, lúc này mới buông tha cho cô.

Đau quá!

Tống Hân Nghiên nhíu mày, thở hổn hển nâng mắt lên.

Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, đường nét xinh đẹp như được khắc ra của người đàn ông như được phủ một tầng sa, dần biến thành người đàn ông cặn bã khiến cô ghét cay ghét đắng.

“Hoắc Tấn Trung! Anh là đồ cặn bã!”

Cô giơ cánh tay mềm nhũn lên, muốn đánh.

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nhíu mày, lúc này mà cô lại có thể nghĩ đến người đàn ông khác.

Tuy người đàn ông kia cho cô ấn tượng không tốt lắm, nhưng chuyện này vẫn khiến người ta không vui mừng nổi.

Anh bắt chéo hai tay cô ra sau lưng.

Tống Hân Nghiên giãy dụa, nổi giận mắng: “Buông ra! Đồ khốn! Đồ vô lại! Đồ dâm dê đê tiện! May là lúc trước tôi chỉ cho anh lừa gạt tình cảm chứ không cho anh có được thân thể tôi, nếu không tôi sợ sẽ ghê tởm bản thân mình muốn chết mất!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.