“Không bao lâu?”
Tưởng Tử Hàn giận dữ tự mỉa: “Rốt cuộc tôi phải ngu đến mức nào mà lại để cho cô lừa đến tận bây giờ. Biết rõ cô đang nói lời ngon tiếng ngọt, không biết xấu hổ, nhưng khốn nạn là tôi vẫn tin lời của một gái đểu như cô!”
Anh đến gần, căm phẫn nắm lấy cằm Tống Hân Nghiên: “Tưởng Tử Hàn tôi sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên bị người ta lừa đến thê thảm thế này! Cái gì mà ánh mắt đầu tiên khi thấy tôi đã bị tôi hấp dẫn, động lòng. Khốn kiếp! Ở trong mắt cô tôi cũng chỉ là công cụ trả thù thôi! Tống Hân Nghiên, cô rất đắc ý đúng không?”
Hai mắt Tống Hân Nghiên đẫm lệ, mờ mịt lắc đầu.
Tưởng Tử Hàn nắm chặt lấy cằm cô, quay mặt cô lại, khóe mắt như muốn nứt ra: “Cô trở mặt với nhà họ Tống là thật, sau khi biết thân phận của tôi thì cố ý dọn ra khỏi nhà họ Tống, tiếp cận tôi, lừa dối tôi. Tống Hân Nghiên, cô nói đi, có phải chuyện cô từng sinh con cũng là lừa tôi đúng không? Bởi vì Minh Trúc không có mẹ, mà cô lại đúng lúc từng sinh con, còn làm mất đứa trẻ, loại thiếu hụt tình mẹ này cũng là thứ Minh Trúc cần nên rất dễ dàng đả động người khác có đúng không! Bảo sao tôi kêu người điều tra ở nước ngoài lâu như vậy mà cũng không tra ra được. Vì để đạt được mục đích mà cô thật đúng là không từ thủ đoạn! Khốn nạn, tôi đúng là thằng ngốc mà, còn đau lòng vì quá khứ của cô, tìm mọi cách xoa dịu nỗi đau cho cô! Tống Hân Nghiên! Cô đáng chết!”
Nói xong lời cuối cùng, sát khí ngùn ngụt khắp người anh, trong đôi mắt tức giận đến mức đỏ ngầu kia như chứa hàng ngàn con dao!
Cằm Tống Hân Nghiên rất đau, nhưng lại không tránh thoát được.
Nước mắt rơi xuống như chuỗi hạt châu bị đứt, làm ướt mặt cô, cũng làm ướt tay Tưởng Tử Hàn.
“Không phải… Không phải như thế. Em thật sự rất thích Minh Trúc…”
“Câm miệng!”
Tưởng Tử Hàn tức giận tàn sát tứ tung: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin những lời này của cô chắc? Tống Hân Nghiên, cô biết cô ghê tởm thể nào không!”
Lời anh nói tựa như con dao đâm mạnh vào trái tim của Tống Hân Nghiên.
Cả người cô dâng trào từng đợt lạnh lẽo, vừa tuyệt vọng lại vừa bất lực.
“Chuyện xảy ra ở nước M, em chỉ nhớ mình từng bị bắt cóc thôi. Còn chuyện từng sinh em bé là do kiểm tra trong bệnh viện mới biết. Những chuyện này anh đều có thể tra được, em có thể nhớ được hoàn toàn dựa vào thuật thôi miên của bác sĩ Cung. Không phải hai anh là bạn sao? Anh có thể hỏi anh ta. Tưởng Tử Hàn, lúc đầu đúng là em có mục đích không trong sáng nhưng sau này em thật sự thích anh, rất thích rất thích……”
Thích đến mức dùng từ “yêu” cũng không thể biểu đạt được hết.
“Ha!” Tưởng Tử Hàn cười mỉa: “Còn may là không phải yêu. Nếu không tôi sẽ cảm thấy cô ngoại trừ ghê tởm ra còn rất ác độc xấu xí nữa. Những cái thích đó của cô là bởi vì thân phận của tôi đúng không! Tôi nói mà. Chỉ bằng chút gia thế như nhà họ Tống của cô, cô chẳng còn gì khác cả, lấy đâu ra dũng khí đối đầu với mẹ tôi, thì ra là có tâm tư muốn đập nồi dìm thuyền! Nếu tôi không có thân phận này, có phải lúc cô phát hiện ra mình nhận sai người sẽ thẳng chân đá tôi đi luôn hay không?”
Tống Hân Nghiên đã không biết phải giải thích như thế nào nữa.
Anh đã từng tin tưởng cô bao nhiêu thì bây giờ lại ghê tởm cô bấy nhiêu!
Những điểm anh từng thích trên người cô bây giờ cũng đều trở thành trò cười, thành lưỡi dao sắc bén anh dùng để phản kích cô.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Cô, đáng đời!
Tưởng Tử Hàn chán ghét buông tay, rút chiếc khăn trang trí ở ngực áo vest ra, lau đi từng ngón tay đã đụng vào cô: “Có thể làm Tưởng Tử Hàn tôi ngã đau như vậy, cô giỏi lắm! Yên tâm, hôm nay tôi sẽ không giết cô đâu, nhưng những nhục nhã cô cho tôi, tôi sẽ trả lại cho cô không thiếu một tấc!”
Chiếc khăn nhẹ nhàng rơi lên người Tống Hân Nghiên, giống như tình cảm và cuộc sống của cô đã bị anh vứt bỏ.
Tống Hân Nghiên hoảng hốt, đầu óc chậm chạp không kịp phản ứng.
Bản năng mạch bảo cô không thể để Tưởng Tử Hàn rời đi được.
Anh đi rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa.
Chuẩn bị buông tay và buông tay, một bên là lý trí, còn một bên là tình cảm, nhưng giờ phút này cô không làm được cái nào hết.
Tưởng Tử Hàn xoay người đi.
Tống Hân Nghiên vô thức đứng lên, bắt lấy cánh tay anh: “Tưởng Tử Hàn, anh đừng bỏ em như vậy. Cho dù anh muốn chia tay với em thì cũng bình tĩnh trước mấy ngày đã được không? Cho cả hai chúng ta một chút thời gian…”
Sự tàn nhẫn trên khuôn mặt âm trầm lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn tỏa ra khắp nơi, rút cánh tay ra không chút nể nang, đẩy cô ra ngoài.
Tống Hân Nghiên bị anh đẩy đến mức người lảo đảo, ngã bệt xuống đất.
Cửa phòng bệnh bị kéo ra rồi đóng sầm lại, mặt Tống Hân Nghiên xám ngắt lại, đôi mắt thẫn thờ ngây dại.
Thì ra, đây mới thật sự là tuyệt vọng.
Tưởng Tử Hàn đột nhiên bước ra.
Những người đang chờ ở bên ngoài lập tức đứng thẳng người, đồng loạt nhìn anh.
Hai mắt Khương Thu Mộc đỏ hoe bước tới: “Tưởng Tử Hàn, Hân Nghiên…”
Nghe được tên của Tống Hân Nghiên, ánh mắt Tưởng Tử Hàn vốn dĩ đã hung ác nham hiểm đột nhiên chứa đầy sát khí, lạnh lùng nhìn cô ấy: “Đừng để tôi nghe thấy cái này tên thêm một lần nào nữa!”
Sau đấy lập tức nhấc chân bỏ đi.
Lục Minh Hạo với Tô Thần Nam nhanh chóng đuổi theo anh.
Khương Thu Mộc còn muốn đuổi theo giải thích: “Không phải, anh nghe tôi nói đã, tôi có chứng cứ chứng minh… Ưm!!!”
Cố Vũ Tùng vội vàng dùng tay ngăn cô ấy lại, duỗi tay che lại cái miệng còn định nói gì đó của Khương Thu Mộc: “Cô vẫn nên nhanh chóng đi xem Tống Hân Nghiên đi. Tôi cảm thấy so với giải thích thì bây giờ cô ấy cần an ủi hơn đấy.”
Tưởng Tử Hàn đã đi xa rồi, Cố Vũ Tùng buông lỏng tay rồi rảo bước đuổi theo.
Khương Thu Mộc không cam lòng giậm chân, chỉ có thể xoay người vào phòng bệnh.
Nhìn thấy Tống Hân Nghiên ngã ngồi trên mặt đất, vành mắt cô ấy nóng lên, nhào qua ôm lấy cô: “Nghiên, tớ xin lỗi, xin lỗi cậu, đều là do tớ sai. Lúc trước tớ không nên ra ý kiến bậy bạ, lại càng không nên chưa biết rõ người ta mà đã xúi giục cậu đi trêu chọc anh ta rồi…”
Tống Hân Nghiên dần dần bình tĩnh lại.
Cô ngừng khóc, che mắt lại, giọng nói nghẹn ngào vỡ vụn: “Không… Không liên quan đến cậu.”
Nức nở xong, cô mới tiếp tục: “Là tớ không đúng, giấy không gói được lửa, tớ không nên ôm lòng cầu may, luôn cho rằng có lẽ anh ấy sẽ bao giờ không biết. Đầu Gỗ, tớ có vô số cơ hội để có thể nói ra, để giải thích rõ ràng. Nhưng tớ lại không làm, là tớ đáng đời!”
Nước mắt tràn ra từ khe hở ngón tay.
Cô thở hổn hển: “Tớ với anh ấy là hai người ở hai thế giới, đoạn cảm tình này vốn dĩ không nên tồn tại, là do tớ cưỡng cầu. Bong bóng ảo tưởng vỡ rồi, cũng nên tỉnh mộng thôi. Thứ không thuộc về mình thì cuối cùng vẫn sẽ mất đi.”
Tống Hân Nghiên buông tay xuống, nhìn lòng bàn tay ướt dầm dề của mình.
Nước mắt vẫn đang chảy dài, khóe môi nhếch lên cười tự mỉa: “Thu Mộc, tuy tớ rất khó chịu, trái tim rất đau, nhưng tớ cũng thấy thở phào nhẹ nhõm. Quả bom hẹn giờ vẫn luôn đè nén trong ngực cuối cùng cũng đã nổ rồi, tớ được giải thoát rồi. Tưởng Tử Hàn anh ấy… xứng đáng có được cô gái khác tốt hơn.”
Vợ của anh ấy nên là một quý cô giàu có môn đăng hộ đối chứ không phải loại người giống cô, đến cả ba mẹ ruột cũng ghét bỏ.
Khương Thu Mộc lại không biết phải an ủi thế nào.
Chỉ có thể ôm chặt lấy cô, cùng cô khóc, cùng cô đau lòng.
Đồng thời, cũng cực kỳ hận Tống Mỹ Như!
Việc ngày hôm nay, nếu không phải cô ta thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Tưởng Tử Hàn sẽ cầu hôn, Tống Hân Nghiên sẽ cảm động. Trước khi đồng ý, cô sẽ có cơ hội chủ động thẳng thắn nói rõ tất cả.
Có lẽ Tưởng Tử Hàn vẫn sẽ tức giận, nhưng sau khi tức giận xong, chắc chắn sẽ tha thứ.
Nhưng hiện tại… Dùng cách tồi tệ nhất để cho anh biết chân tướng, haiz!
Tống Mỹ Như vẫn không rời khỏi bệnh viện.
Sau khi Chúc Minh Đức đưa cô ta rời khỏi đây, cô ta chỉ có thể không cam lòng núp vào một nơi trước.
Khi mấy người Tưởng Tử Hàn rời đi, cô ta mới bắt đầu trở lại phòng bệnh.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Tống Hân Nghiên, cô ta hả giận sảng khoái vô cùng.
“Chậc chậc, quả báo rồi kìa. Tống Hân Nghiên làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng cũng gặp phải báo ứng.”
“Tống Mỹ Như!”
Khương Thu Mộc nghiến răng nghiến lợi, buông Tống Hân Nghiên ra, cầm lấy khay đựng trái cây trên tủ đầu giường ném về phía cô ta.