Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 10: Chương 10: Hẹn hò với chị dâu




Tống Mỹ Như bước tới, mảnh mai yếu ớt túm lấy góc áo Tống Hân Nghiên: “Họ biết em cần nghỉ ngơi, em đi cũng không dám để em làm việc mệt mỏi. Hân Nghiên, ít nhiều gì ở đây cũng toàn người nhà, ầm ỹ chút cũng không sao, người ngoài không thấy được. Nhưng bên kia không có chị với ba, ồn ào sẽ khiến người ta chê cười...”

Tống Hân Nghiên nhắm nghiền mắt lại, dồn sức hất tay Tống Mỹ Như ra.

“Đồ gì không phải của chị thì có cầm trong tay cũng không giữ được đâu. Tống Mỹ Như, chị tự lo thân mình đi!”

Nói xong, cô cười khẩy một tiếng, xoay người đi khỏi.

Văn phòng mới của cô là gian nhà kho đựng đồ lặt vặt cạnh nhà vệ sinh.

Tràn đầy bụi bặm, còn chẳng có chỗ mà đặt chân.

Tống Kim Minh nói thu dọn chẳng qua là bảo người dọn dẹp một góc nhỏ trong góc giữa đống đồ đạc mà thôi.

Khinh người quá đáng!

Tống Hân Nghiên tức giận đến mức thở không thông, trong đôi mắt trong veo hiện lên nét lạnh lùng.

Cô rút điện thoại ra, chọn một dãy số, ngập ngừng thật lâu mới ấn gọi.

Mười phút sau.

Tiếng chuông cảnh báo vang dội, vài chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi chạy tới.

Phó cục trưởng Trương Trung Nam của cục cảnh sát khu vực tự mình dẫn người đến.

Tống Quốc Dũng đã rời đi, Tống Mỹ Như và Tống Kim Minh đón người vào phòng họp.

Tống Kim Minh mời thuốc: “Ngọn gió nào thổi phó cục trưởng Trương tới đây thế này?”

Trương Trung Nam đường hoàng không nhận: “Tôi nhận được điện thoại báo cảnh sát, nói nơi này có người gây rối à?”

Mặt mày Tống Kim Minh và Tống Mỹ Như thoáng biến sắc.

Tống Mỹ Như khẽ cười nói: “Hiểu lầm cả thôi, chúng tôi đã giải quyết nội bộ rồi. Làm phó cục trưởng Trương mất công đi một chuyến.”

“Người gây rối còn ở đây, sao có thể là hiểu lầm được?”

Tống Hân Nghiên đi tới, liếc nhìn Tống Mỹ Như và Tống Kim Minh: “Phó cục trưởng Trương là người quen cũ. “Nghiên Mị” cũng có hồ sơ ở cục công an, không cần tôi nói nhiều ông cũng biết ai có tiếng nói ở nơi này nhỉ. Nhưng sáng sớm hôm nay hai người này chạy đến công ty tôi làm ầm ĩ, còn cưỡng ép chiếm đoạt văn phòng của tôi…”

Nụ cười trên mặt Tống Mỹ Như cứng đờ: “Hân Nghiên, “Nghiên Mị” là của nhà họ Tống.”

“Nó nằm dưới danh nghĩa tôi.”

Tống Hân Nghiên khí thế nói: “Phó cục trưởng Trương, ông thấy thế nào?”

Trương Trung Nam gật gù, cười đi tới vỗ bả vai Tống Kim Minh: “Cậu ba, nể mặt tôi, đưa cô cả Tống về trước nhé? Nếu còn ồn ào thì hai người cũng chẳng được lợi gì đâu.”

Mặt mày Tống Kim Minh âm trầm, hất bay tay Trương Trung Nam: “Anh là cái thá gì? Tôi nể tình gọi anh là phó cục trưởng Trương, anh còn tưởng anh có máu mặt thật đấy à? Ở cái đất Hải Thành này, nhà họ Tống chúng tôi là luật pháp, là lẽ trời.”

Nụ cười trên mặt Trương Trung Nam biến mất.

Những cảnh sát theo Trương Trung Nam tới cũng sạm mặt.

Bầu không khí trong văn phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Tống Mỹ Như vội vàng tiến lên làm người hòa giải: “Phó cục trưởng Trương, anh đừng so đo với anh họ tôi. Anh ấy nhanh mồm nhanh miệng ấy mà, nói chuyện không dễ nghe cho lắm nhưng tuyệt đối không có ý xấu đâu. Thật ra chúng tôi cũng không muốn tới khiến Hân Nghiên không thoải mái thế này, nhưng đây là quyết định của công ty cả. Chắc là bất ngờ quá làm Hân Nghiên không chấp nhận ngay được.”

Cô ta áy náy cười làm lành với mọi người: “Việc này cũng trách tôi, vừa đến công ty làm nên không có kinh nghiệm xử lý chuyện như vậy, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ban quản trị giao cho, không ngờ Hân Nghiên lại không thể chấp nhận được quyết định của công ty. Hôm nay hại mọi người chạy mấy chuyến liền, phiền mọi người quá.”

Chỉ một câu mà đã đổ vấy toàn bộ trách nhiệm trước sau cho ban quản trị và Tống Hân Nghiên.

Mặt Trương Trung Nam thoáng dịu xuống, mượn đà mà xuống nước: “Tìm ra được điểm mấu chốt là tốt rồi, nên bàn bạc nội bộ thế nào cũng là chuyện sau này. Nhưng bây giờ công ty còn cần vận hành nữa. Mấy cậu, giúp giám đốc Tống dọn đồ về văn phòng đi.”

Gân xanh trên trán Tống Kim Minh hằn hẳn lên.

Ánh mắt Tống Mỹ Như nhoáng lên tia nham hiểm hung ác, nét cười mỉm không thay đổi mảy may, chỉ vươn tay túm Tống Kim Minh trở lại trước khi anh ta kịp nổi điên.

Hai người trơ mắt nhìn mấy cảnh sát dọn văn phòng thành dáng vẻ trước khi bọn họ tới.

...

Tống Hân Nghiên đưa Trương Trung Nam ra cửa lớn Nghiên Mị.

“Hôm nay cảm ơn phó cục trưởng Trương ủng hộ. Để biểu đạt lòng biết ơn, tôi mời anh ăn một bữa nhé?”

Cô quen anh phó cục trưởng này trong một buổi tiệc rượu tư nhân, rất nhiều lần đều đòi làm anh trai cô, nói sau này sẽ bảo kê cho cô.

Chẳng qua cô đã quen có việc tự mình giải quyết, không muốn nợ tình người ta nên vẫn luôn khéo léo từ chối.

Nếu không phải hôm nay thật sự hết cách rồi thì cô đã không gọi để phó cục trưởng Trương chạy một chuyến này.

Trương Trung Nam cười xuề: “Mời cơm thì thôi đi, nếu muốn cảm ơn tôi thật thì giúp tôi một chuyện nhé.”

Tống Hân Nghiên không tiện từ chối: “Anh nói đi, chỉ cần có thể giúp được tôi nhất định sẽ cố gắng.”

Trương Trung Nam bất đắc dĩ: “Ba mẹ tôi giục hôn khiếp quá, đòi giới thiệu người cho tôi. Nhưng tôi thật sự không có cảm giác với cô gái kia chút nào cả. Có thể nhờ cô giả làm bạn gái tôi, đến nhà ứng phó với ba mẹ tôi một hồi không?”

Tống Hân Nghiên sửng sốt, cười áy náy: “Phó cục trưởng Trương, ngại quá, chuyện khác đều được, nhưng riêng chuyện này thì tôi không giúp được gì rồi.”

Cô cũng xem như có chút danh tiếng ở Hải Thành, một khi dính phải chuyện diễn trò gặp ba mẹ thì hoàn toàn không giải thích rõ ràng được.

Huống chi, đến giờ cô còn chưa thể nắm trọn cậu trẻ đâu!

Trương Trung Nam cười, không miễn cưỡng nữa: “Vậy thì thôi, không ứng phó ba mẹ giúp tôi được thì cùng đi ăn bữa trưa, diễn vai ứng phó đối tượng xem mặt của tôi thì được chứ?”

Đã từ chối người ta một lần rồi, nếu lại từ chối tiếp thì chẳng khác nào vả mặt người ta trước mặt mọi người.

Tống Hân Nghiên ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý.

...

Buổi trưa.

Tại khách sạn Ngân Đô.

Chiếc Porsche của Cố Vũ Tùng dừng trước cửa khách sạn.

Cửa kính xe hạ xuống, anh ta chớp chớp mắt, chỉ vào bóng người xinh đẹp vừa biến mất sau cửa, nói với Tưởng Tử Hàn ghế sau: “Anh Hàn, kia là chị dâu đúng không?”

Tưởng Tử Hàn quay sang nhìn cửa khách sạn, mắt lạnh hơi nheo lại.

Cố Vũ Tùng nằm bò ra tay lái, nhiều chuyện chê cười: “Anh chọn chỗ này ăn cơm chắc không phải muốn hẹn hò với chị dâu cho tiện đấy chứ?”

Tưởng Tử Hàn mặt mày lạnh tanh cởi bỏ dây an toàn: “Tôi muốn hẹn hò còn đến phiên cậu làm bóng đèn cản trở à?”

Cố Vũ Tùng: “...”

Vãi thật!

Mười nghìn điểm bạo kích đúng không!

Cố Vũ Tùng này còn chẳng sánh bằng bóng đèn nữa luôn à?

...

Trong phòng.

Trương Trung Nam đã ngồi xuống, nhưng đối tượng xem mắt của anh ta vẫn chưa tới.

Tống Hân Nghiên uống nước, đăm chiêu suy nghĩ, làm bộ như lơ đãng hỏi Trương Trung Nam ở đối diện: “Đối tượng xem mắt của anh vẫn chưa tới à?”

Cô là người rất đúng giờ, nhưng vì tình huống hôm nay đặc biệt nên đã cố ý đến muộn mười phút.

Trương Trung Nam cầm ấm trà rót thêm nước vào chén cho cô: “Cô ấy vừa nhắn tin cho tôi, nói có việc không tới được.”

Tống Hân Nghiên nhíu mày, trong lòng chợt nổi lên nghi ngờ.

Trương Trung Nam cười nói: “Không đến thì thôi, vừa lúc hai chúng ta ăn.”

Đồ ăn đã đặt sẵn từ lâu, nhanh chóng được đưa vào.

Tống Hân Nghiên hơi thấp thỏm không yên, chưa ăn được mấy miếng đã cảm thấy choáng đầu hoa mắt.

Cô phát hiện có điều bất thường.

Cô cố nén cảm giác khó chịu, gắng sức ra vẻ không có việc gì mà buông đũa xuống: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Cô đứng lên muốn đi ra ngoài.

Trương Trung Nam lập tức đuổi theo ngăn cản: “Hân Nghiên, trong phòng có toilet.”

Tống Hân Nghiên càng chóng mặt, trước mắt nhoang nhoáng mơ hồ. Cô đẩy mạnh Trương Trung Nam ra, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía cửa.

Vẻ hiền lành trên mặt Trương Trung Nam biến mất sạch sẽ, túm lấy áo gáy kéo cô ngược về.

Tống Hân Nghiên kinh hoảng: “Trương Trung Nam, anh điên rồi, buông ra, anh muốn làm gì.”

Trương Trung Nam dâm ô sờ soạng mặt cô: “Giả vờ thanh thuần làm gì, còn tưởng cô là công chúa được cả nhà họ Tống cưng chiều đấy à? Tống Hân Nghiên, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, khi cô gọi cho tôi không phải đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đấy sao?”

“Roẹt…!”

Anh ta xé toạc áo Tống Hân Nghiên, cúc áo rơi lả tả, vạt áo mở rộng, lộ ra nửa bên vai trắng ngần cùng áo lót màu xanh lá nhạt.

“Ừng ực!”

Đôi mắt háo sắc của Trương Trung Nam dừng trên làn da trắng nõn của cô, nuốt nước miếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.