Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 121: Chương 121: Hủy tất cả đơn đặt hàng




“Đứng dậy, đánh một trận đi!”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nhìn anh ta đăm đăm.

Cố Vũ Tùng: “…”

Đánh cái con khỉ ấy mà đánh!

Bình thường anh ta đã đánh không lại Tưởng Tử Hàn rồi.

Bây giờ mông vừa mới bị chấn thương nặng, lại còn gặp anh Hàn đang kìm nén bực bội trong lòng nữa. Anh ta bị rỗng não thì mới đồng ý.

“Không đánh! Em tới là để khuyên anh nguôi giận.”

Tưởng Tử Hàn hoàn toàn không cho anh ta cơ hội từ chối, nắm đấm vung thẳng tới.

“Đệt!”

Cố Vũ Tùng lăn lê bò toài, sau đó đột nhiên né sang một bên rồi bật dậy.

“Bảo không đánh rồi còn đánh nữa à?”

Tưởng Tử Hàn dùng nắm đấm đáp lại anh ta.

Cố Vũ Tùng bị đuổi đánh mấy cú, tức giận xắn quần áo lên nghênh chiến.

Hai người xoắn lấy nhau không theo quy luật gì, anh một đấm, tôi một đấm, lấy cứng đối cứng.

Mặc dù trước đó Tưởng Tử Hàn đã đánh bao cát rất lâu, nhưng thể lực kinh người vẫn đánh cho Cố Vũ Tùng không thể hoàn hồn lại.

Sau khi đầu bị đập mạnh một cú, Cố Vũ Tùng nổi giận, vò mẻ không sợ vỡ nằm lăn ra đất: “Đánh đi, cứ đánh thoải mái, đánh chết tôi luôn đi!”

Tưởng Tử Hàn: “…”

Hai mắt Cố Vũ Tùng trống rỗng, đầu óc mơ hồ nhìn chằm chằm lên trần nhà, không nói gì nữa.

Vừa rồi khi bị trúng một đòn đó, anh ta cảm thấy như có thứ gì xẹt qua tâm trí.

Đến khi muốn bắt lấy thì lại không biết mình muốn bắt thứ gì.

Giống như sực nhớ ra điều gì đó mà trước đây mình đã quên?

“Vô dụng!” Tưởng Tử Hàn thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Cố Vũ Tùng nguýt mắt không nói gì.

Vợ chồng Tưởng Tử Hàn xảy ra mâu thuẫn, anh ta bị đánh. Đánh xong còn mắng anh ta vô dụng?

Rốt cuộc là có còn công bằng không thế?

“Hết giận chưa? Chưa hết thì đổi địa điểm, đảm bảo khiến anh nguôi giận. Tống Hân Nghiên hẹn hò với người đàn ông khác… Chỉ có gây tổn thương cho nhau mới triệt tiêu được cơn tức này thôi.”

Cố Vũ Tùng lừa Tưởng Tử Hàn vào hộp đêm, tìm một đống các cô gái xinh đẹp đến, vây chặt hai người đến mức một giọt nước cũng không lọt.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn u ám: “Đây chính là biện pháp gây tổn thương cho nhau của cậu à?”

“Ờm… Ha ha… Nếu anh cảm thấy lực sát thương không đủ thì cũng có thể…”

“Cút!”

Một tiếng trầm thấp chấn động đến mức căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Cố Vũ Tùng chậc một tiếng, khoát tay đuổi người đi.

Anh ta không khuyên nhủ nữa. Cầm rượu qua, tự mình rót rượu cho Tưởng Tử Hàn.

“Không cần phụ nữ thì uống rượu giải sầu đi vậy. Hôm nay đừng nghĩ ngợi gì nữa, uống xong rồi ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai tỉnh táo lại rồi tính cách giải quyết.”

Tưởng Tử Hàn cầm ly rượu lên uống sạch.

Thậm chí còn không hít thở một hơi.

Cách uống này… Cố Vũ Tùng có hơi e sợ.

Xem ra lần này thật sự rất tức giận rồi.

Tưởng Tử Hàn uống hết ly này đến ly khác. Chẳng bao lâu sau, trong phòng đã lăn lóc một đống chai rượu.

Cố Vũ Tùng không dám để người ta mang rượu lên tiếp: “Anh Hàn, đủ rồi.”

Anh ta kiên quyết giật lấy chai rượu trên tay Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn gục trên ghế sofa: “Tìm khách sạn, đặt cho tôi một phòng.”

“Không thành vấn đề.”

Bây giờ bảo anh ta đặt một chiếc tàu sân bay cũng không thành vấn đề!

“Không được nói cho Tống Hân Nghiên biết. Nếu cậu dám nói một chữ với cô ấy thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

“Được!”

Cố Vũ Tùng không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

Haiz, anh ta đúng là FA số khổ mà!



Tống Hân Nghiên nghĩ đến những lời của Khương Thu Mộc, sau khi nhận mấy ngày thuốc, cô kiên quyết xuất viện trở về nhà.

Tưởng Tử Hàn không có ở nhà.

Chị Đinh cũng đang nghỉ phép.

Cô vác gương mặt tiều tụy đi mua đồ ăn, sau đó về nhà tắm rửa sạch sẽ, làm một bàn đầy những món Tưởng Tử Hàn thích ăn, đợi anh trở về.

Nhưng đợi đến khi cả bàn đồ ăn nguội lạnh, mặt trời đã lên giữa trời mà vẫn không thấy Tưởng Tử Hàn về.

Nhắn Zalo, anh không trả lời.

Gọi điện thoại, anh tắt máy.

Tống Hân Nghiên không còn cách nào khác, cô đành gọi thẳng cho Cố Vũ Tùng.

Ở đầu bên kia điện thoại, Cố Vũ Tùng xoa xoa gương mặt bị đánh, âm thầm hít một hơi: “Chị dâu, không phải tôi không nói, mà là anh Hàn không cho tôi nói.”

“Gợi ý một chút cũng được.”

Cố Vũ Tùng cảm thấy không chỉ mặt đau, khắp mọi nơi trên cơ thể cũng bắt đầu đau.

“Chị đừng làm khó tôi. Tôi thật sự không thể nói được, nếu không anh Hàn sẽ lột da tôi mất. Bây giờ anh ấy đang tức giận mất hết lý trí rồi. Chị nghe lời khuyên của tôi, anh ấy chính là một người ngoài lạnh trong nóng, đợi mấy ngày nữa anh ấy hết giận, chị lại tìm anh ấy giải thích nhận lỗi, đảm bảo có thể dỗ dành được thôi. Bây giờ cho dù chị đi thì cũng chỉ có thể bị sập cửa vào mặt, uổng công dã tràng.”

Cố Vũ Tùng kiên quyết không nói, Tống Hân Nghiên cũng chẳng còn cách nào.

Cô cũng không hiểu hết về anh. Ngoài Cố Vũ Tùng ra, cô không biết còn có thể tìm ai.

Cúp điện thoại, cô lại mở Zalo của anh ra.

“Tưởng Tử Hàn, em xin lỗi, là do em thiếu suy xét, em sai rồi. Nếu lần sau gặp phải chuyện như vậy, em nhất định sẽ nói với anh trước, hoặc là cùng đi với anh. Anh đừng giận nữa được không?”

Lần này là cô sai, cô không nên giấu diếm.

Đã sai thì nên nhận lỗi. Huống hồ, người tức giận còn là một người đàn ông kiêu ngạo như Tưởng Tử Hàn.

Tin nhắn gửi đi vẫn giống như đá chìm xuống biển.

Tống Hân Nghiên thở dài, ôm điện thoại ngã xuống giường. Mãi đến tận hừng đông cũng không nhận được một tin nhắn trả lời.



Hôm sau.

Tống Hân Nghiên lê cơ thể mệt mỏi vào công ty.

Thư ký Tô Diễm An vừa mới được điều đến từ cơ sở ôm tài liệu đi vào: “Tổng giám đốc Tống, đây là lịch trình hôm nay của cô.”

Tống Hân Nghiên không liếc mắt một cái, trực tiếp dặn dò: “Việc nghiệm thu các sản phẩm mới bên phía nhà máy sẽ hoãn lại. Cô thông báo để bọn họ giảm tốc độ sản xuất đi.”

Tô Diễm An vô cùng ngạc nhiên, sau đó gật đầu đồng ý.

Tống Hân Nghiên chậm rãi tựa vào lưng ghế, cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Dạ Vũ Đình.

“Anh Dạ, có thời gian rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm.”



Quán cà phê.

Tống Hân Nghiên đẩy một phần hợp đồng đến trước mặt Dạ Vũ Đình: “Anh Dạ, rất xin lỗi anh, tôi không thể hợp tác với anh được. Đây là thỏa thuận chấm dứt hợp đồng, anh xem thử đi. Nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ để mọi người tiến hành theo cách này.”

“Tôi có thể biết lý do không?”

“Xin lỗi, là lý do cá nhân của tôi. Sản phẩm xuất hiện một ít vấn đề, tôi không thể cung ứng cho anh được. Thỏa thuận chấm dứt hợp đồng là tôi làm theo thỏa thuận bồi thường trong hợp đồng, khoản bồi thường cũng sẽ thanh toán theo mức trên. Nếu anh cảm thấy không hợp lý, chúng ta có thể thương lượng lại.”

Dạ Vũ Đình nở nụ cười thông suốt: “Không cần bồi thường đâu. Bán mua không thành nhưng tình nghĩa vẫn còn. Nếu không thể tiếp tục hợp tác, vậy coi như chưa từng ký bản hợp đồng này đi.”

“Vậy thì không được.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Giấy trắng, mực đen, dấu đỏ, hợp đồng đã có hiệu lực pháp luật. Chúng ta nên tôn trọng bất kỳ cơ hội hợp tác nào. Hơn nữa, lần này là vì tôi vội vàng chấm dứt hợp đồng. Không có lý gì phải để anh chịu thiệt cả.”

Đang nói, điện thoại của Dạ Vũ Đình chợt vang lên.

Anh ta mỉm cười lịch sử: “Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.”

Cuộc gọi là từ một tổng giám đốc khác mà anh ta giới thiệu cho Tống Hân Nghiên.

“Tổng giám đốc Dạ, không biết sao cô Tô kia lại đột nhiên hủy hợp tác, lại còn đưa tiền bồi thường tới nữa. Nói thật, tôi đã xem sản phẩm của họ rồi, rất tốt. Vốn dĩ còn định đặt hàng thêm…”

Dạ Vũ Đình liếc nhìn sắc mặt không tốt lắm của Tống Hân Nghiên, thản nhiên nói: “Ông nói chuyện này với tôi cũng vô dụng thôi, hợp đồng của tôi cũng bị hủy rồi. Nếu ông vừa ý thì cứ theo trình tự thông thường hẹn ngày đi bàn bạc với tổng giám đốc Tống đi.”

Không cần hỏi, Tống Hân Nghiên đã đoán được nội dung cuộc gọi này.

“Xin lỗi, làm phiền anh rồi.”

Dạ Vũ Đình thoải mái mỉm cười: “Người là do tôi cưỡng ép giới thiệu cho cô, tôi cũng có trách nhiệm. Như vậy đi, tôi sẽ chịu một nửa chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng lần này của cô. Chuyện này coi như xong. Bên tổng giám đốc Trần là ba mươi tỷ đúng không? Tôi sẽ ra mười năm tỷ…”

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đâu. Chút tiền ấy tôi vẫn gồng gánh nổi.”

Tống Hân Nghiên quả quyết từ chối.

Chuyện đã được giải quyết, cô cũng không ở lại thêm một giây phút nào nữa, dứt khoát rời đi.

Dạ Vũ Đình nhìn bóng dáng của cô biến mất, sau đó cười khẽ.

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, không vội. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian…”

Nhưng anh ta thích tính cách của cô gái này đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.