Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 111: Chương 111: Kéo khách giúp cô ấy




Sở Thu Khánh mỉm cười không nói gì.

Lục Minh Hạo vội đi tới bên cạnh anh, khẽ nói: “Ban nãy đến đây thì gặp được bọn họ ở hành lang. Mọi người đều là bạn nối khố lớn lên bên nhau, cũng đâu thể gật đầu coi như xong việc được, phải không?”

Ánh mắt của mọi người đều dồn cả vào Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên bình tĩnh tươi cười: “Chào mọi người, tôi là Tống Hân Nghiên, rất hân hạnh được gặp các anh.”

Lục Minh Hạo nhanh chóng vươn tay: “Chào chị dâu, em là Lục Minh Hạo. Là bạn từ thời thơ ấu của lão Tưởng. Cậu này là Tô Thần Nam, bọn em quen biết nhau từ khi còn mặc tã.”

Tâm trạng của Tống Hân Nghiên không tốt cho lắm, nhưng vẫn nể mặt bắt tay với cậu ta: “Hoan nghênh các anh tới Hải Thành chơi.”

Rút tay về, cô không dừng lại một phút nào: “Tôi còn có việc phải xử lý, đi trước nhé. Lúc nào mời mọi người ăn cơm sau.”

Rồi xoay người định đi.

Tưởng Tử Hàn nắm lấy cánh tay cô: “Vừa mới ký bao nhiêu đơn?”

“Cái gì?”

Tống Hân Nghiên hơi sững người một lát rồi đáp: “Gần 2 triệu sản phẩm, đơn hơn 900 tỷ. Sao thế?”

Tưởng Tử Hàn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía mấy người Cố Vũ Tùng: “Hiểu chưa?”

Cố Vũ Tùng: “...”

Lục Minh Hạo: “...”

Tô Thần Nam: “...”

Ba người liếc nhìn nhau.

“À… Hiểu, hiểu, hiểu rồi.” Lục Minh Hạo cười nói.

Cố Vũ Tùng cũng vội tỏ thái độ: “Bệnh viện chúng tôi đã muốn có sản phẩm kia của chị dâu từ lâu rồi, lúc trước bận rộn nên cứ lần lữa mãi.”

Tô Thần Nam nhẹ nhàng nói: “Nhà họ Tô không làm trong lĩnh vực này nhiều lắm nên lấy ít một chút. Ký gấp đôi bọn họ đi.”

“Tôi thì không sao hết, dù sao sản phẩm này của chị dâu, bệnh viện bên tôi cũng muốn hợp tác lâu dài. Chỉ cần có khả năng cung cấp hàng bất cứ lúc nào, bao nhiêu tôi cũng lấy.”

Ba người kẻ xướng người họa, quyết định đơn đặt hàng 6 triệu sản phẩm ngay lập tức.

Tống Hân Nghiên vừa khiếp sợ vừa cạn lời.

Thế giới của người có tiền đều trắng trợn như vậy sao?

Tuy rằng sản phẩm của cô đích thực rất tốt, nhưng còn chưa nghiên cứu điều tra gì đã dám đập mấy trăm tỷ xuống ngay tại chỗ rồi.

Đây đúng là không phải… não tàn mức bình thường thôi đâu.

Lục Minh Hạo trêu chọc: “Chị dâu, bọn tôi thoáng tay như vậy, chị cũng vừa kiếm được một khoản lớn, không định mời một bữa cơm bày tỏ thành ý hay sao? Nếu không ở lại được thì để lại danh thiếp cũng được vậy.”

Tống Hân Nghiên bị ba người pha trò như thế cắt ngang, chút không vui nơi đáy lòng đã sớm tan thành mây khói.

Cô ung dung cười nói: “Lời nói gió bay đấy. Hợp tác mà, phải ký tên đóng dấu mới có hiệu lực. Tôi thấy các anh cũng đâu có mang theo con dấu. Muốn thành ý hả, dễ thôi, viết giấy tờ đầy đủ rồi gọi điện cho tôi, tôi sẽ lập tức mang theo thành ý tới ngay.”

“Chậc!”

Lục Minh Hạo cảm thán: “Lão Tưởng đã đủ thâm rồi, không ngờ lại tìm một cô vợ cũng biết tính toán như thế. Haiz, hai vợ chồng anh chị có định để cho chúng tôi sống không thế?”

Cố Vũ Tùng âm thầm liếc Tưởng Tử Hàn.

Anh, vì hạnh phúc nửa đời sau của anh, bọn này đã đủ tình nghĩa chưa?

Tô Thần Nam cũng hơi ngạc nhiên.

Anh ta vẫn tưởng rằng người mà lão Tưởng cưới sẽ là Sở Thu Khánh, không ngờ sau cùng lại chọn một cô gái mạnh mẽ vừa thông minh vừa xinh đẹp như vậy.

Mấy người nói qua nói lại với Tống Hân Nghiên mấy câu đã làm thân với nhau. Tưởng Tử Hàn đứng bên, mắt nhìn dịu dàng, không lên tiếng.

Không biết là vô tình hay cố ý mà Sở Thu Khánh bị gạt sang một bên, hận đến mức nghiến răng ken két.

Tống Hân Nghiên trò chuyện mấy câ rồi tạm biệt rời đi.

Tưởng Tử Hàn cùng theo ra ngoài: “Cũng đã giải thích rõ ràng rồi, vẫn giận à?”

Tống Hân Nghiên giận dữ, hằm hằm trừng anh: “Sao tôi phải tức giận? Bản thân anh chưa chùi sạch mông còn mặt dày mày dạn định bắt gian tôi à?”

Tưởng Tử Hàn thấy dáng vẻ tức giận hừng hực của cô, buồn cười nói: “Em ghen cứ ghen, nhưng có thể đừng nói năng thô tục như thế được không? Sẽ làm hư Minh Trúc đấy.”

Tống Hân Nghiên nổi đóa lên: “Tôi chính là người thô bỉ như thế đấy, sợ tôi làm hư cục cưng của anh thì anh đi mà tìm thanh mai trúc mã tao nhã của anh đi.”

Ý cười trong mắt Tưởng Tử Hàn càng sâu hơn, anh vươn tay kéo cô, đè lên tường rồi cúi xuống hôn, chặn cái miệng nhỏ lảm nhảm không ngừng của cô lại.

Sở Thu Khánh đi ra theo, thấy cảnh hai người hôn nhau, trái tim như bị kim đâm vào.

Không mất mạng, nhưng lại vĩnh viễn không thể nào lành lại.

Cô ta siết chặt tay, ánh mắt âm u lạnh lẽo tựa như ngâm trong nọc độc, hận không thể lập tức băm Tống Hân Nghiên ra thành trăm mảnh!

Tống Hân Nghiên bị hôn đến đê mê, hai chân như nhũn ra, toàn thân vô thức trượt xuống.

Cô run lên, cảm thấy xấu hổ mà tỉnh táo lại, tức giận đẩy Tưởng Tử Hàn ra.

“Đồ lưu manh!”

Vừa xấu hổ vừa tức giận xoay người đi, nhưng khóe môi lại không kìm được mà cong lên.

Tưởng Tử Hàn hít thở nặng nề, tựa trên tường lấy lại bình tĩnh, sau đấy mới lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ loạng choạng chạy đi xa.

Quay lại phòng.

Lục Minh Hạo lập tức chạy tới: “Lão Tưởng, anh em kiểu đấy à?”

Chuyện lớn như cưới vợ mà lại giấu kín như bưng.

Nếu hôm nay không tận mắt nhìn thấy người thật, không biết bọn họ còn bị giấu bao lâu đây.

Tô Thần Nam ngồi trên sofa không nhúc nhích, chỉ giơ ly rượu về phía anh: “Chúc mừng!”

Khóe môi Tưởng Tử Hàn cong lên, nắm tay đấm nhẹ lên vai Lục Minh Hạo rồi nói với Tô Thần Nam: “Cảm ơn!”

Lục Minh Hạo giả vờ đau đớn, trêu: “Chậc, đàn ông đã kết hôn có khác! Lại còn vạch rõ khoảng cách với cả bọn em.”

Cậu ta thở dài: “Lão Tưởng, anh như thế là không được, nhìn chị dâu như thế kia là biết anh không có địa vị gì ở trong nhà rồi.”

Tưởng Tử Hàn có vẻ không để bụng mấy: “Cô nàng mạnh mẽ không dựa dẫm vào tôi, tôi đâu còn cách nào khác? Bây giờ ngoại trừ cái mặt ra, tôi cũng chẳng còn gì khác có thể lấy ra trước mặt cô ấy cả!”

Chậc!

Như thế nào gọi là khoe mẽ?

Là đây chứ đâu!

Xuất thân từ gia tộc tài phiệt lớn đứng đầu thủ đô, mà còn nói mình chẳng có gì có thể lấy ra?

Đúng là khoe kín!

Cô Vũ Tùng đã ăn cơm chó đến mức thành thói quen, hậm hực nói: “Anh Hàn là cây sắt nở hoa, ra sức khoe khoang trước mặt mấy đứa FA bọn mình đây mà.”

Tô Thần Nam luôn rất giỏi nắm bắt trọng điểm.

Anh ta liếc nhìn thân dưới của Tưởng Tử Hàn một cái: “Tức là bây giờ không sao nữa rồi à?”

Cố Vũ Tùng cười đắc ý, ra sức dát vàng lên mặt: “Cậu Cố đây ra tay, có bệnh gì mà không chữa được?”

Lục Minh Hạo lườm anh ta: “Lão Tưởng mà kém cậu á? Chính anh ấy cũng không còn cách nào khác, một xíu bản lĩnh của cậu là cái đếch gì?”

“Này Lục Minh Hạo, cậu khinh thường ai đấy hả?”

Hai người từ trêu chọc biến thành đánh nhau.

Tưởng Tử Hàn tách hai người ra: “Im hết đi! Có thời gian thì điều tra người này giúp tôi.”

“Ai?”

Hai người đồng loạt quay đầu, tò mò hỏi.

“Dạ Vũ Đình.”

Lục Minh Hạo lấy làm khó hiểu: “Anh điều tra anh ta làm gì?”

“Cậu quen à?” Tưởng Tử Hàn nhìn cậu.

Tô Thần Nam ít nói nhất, nhưng khả năng quan sát lại vô cùng tốt: “Người mà chị dâu vừa đi gặp là Dạ Vũ Đình à?”

Tưởng Tử Hàn gật đầu: “Ừ.”

Lục Minh Hạo nhíu mày, nói: “Dạ Vũ Đình là người ít nổi bật nhất trong lứa trẻ nhà họ Dạ, anh không biết cũng chẳng có gì lạ. Nhưng sao chị dâu lại đi gặp anh ta?”

Dừng lại một thoáng, cậu ta lại nói tiếp: “Nhưng nếu anh có tìm hiểu về nhà họ Dạ thì cũng sẽ chẳng để tâm đến anh ta. Thật sự muốn biết thì để em về bảo người điều tra giúp anh.”

Tưởng Tử Hàn bình thản nói: “Điều tra đi rồi nói sau, cho biết người biết ta.”

Không hiểu vì sao, từ sau khi nghe được cái tên này, anh luôn có cảm giác không ổn cho lắm.

Chỉ mong là anh nghĩ nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.