Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 54: Chương 54: Lòng hư vinh chết tiệt




Ở bên kia.

Tống Quốc Dũng đuổi kịp anh cả và em ba.

Lửa giận của Tống Quốc Đại cuối cùng cũng bùng lên: “Nhìn chuyện tốt mà cả nhà chú đã làm đi! Còn ngại chưa đủ mất mặt đúng không?”

Trong lòng Tống Quốc Dũng cũng đè nén lửa giận, nhưng vì đuối lý nên không dám bộc phát: “Anh cả, chuyện này đều là Tống Hân Nghiên nó…”

“Tôi không muốn biết chuyện trong nhà chú!”

Tống Quốc Đại không kiên nhẫn cắt ngang lời ông ta: “Sau khi ông cụ khỏe lại, tôi sẽ sắp xếp người tới chăm sóc, sau này không cần nhà chú nhúng tay vào. Nếu để tôi biết bọn chú còn làm loạn, tôi sẽ bảo ông cụ cắt đứt quan hệ với chú, đuổi cả gia đình chú ra khỏi nhà họ Tống!”

Tống Quốc Dũng run lên, chuyện này không thể được!

Tuy nói ông cụ chia công ty cho ba anh em, nhưng đó đều là chuyện bề nổi.

Sau lưng, không biết trong tay ông cụ còn bao nhiêu thứ nữa.

Nếu thật sự bị đuổi khỏi nhà họ Tống, sau khi ông cụ chết, những thứ kia sẽ không liên quan gì đến bọn họ.

Tống Quốc Dũng cuống lên: “Anh cả, chuyện hôm nay thật sự không trách em được, tất cả đều do một tay Tống Hân Nghiên làm ra. Nếu anh không tin thì cứ hỏi Kim Minh đi, nó cũng biết rõ. Đúng không Kim Minh?”

Tống Kim Minh và Tống Mỹ Như hợp tác với nhau, đã không thể nào dứt ra được từ lâu.

Lại thêm vốn có bất mãn với Tống Hân Nghiên, hôm nay còn bị đạp một cước. Lúc này anh ta chỉ hận không thể rút gân lột da cô, thế nên vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy ạ, tất cả là do con nhỏ đê tiện Tống Hân Nghiên kia!”

Hốc mắt Tống Mỹ Như đỏ hoe, vừa tủi thân lại mềm yếu nói: “Bác cả, chú ba, Hân Nghiên tức giận việc con trở về nên mới trút giận lên người ông nội và mọi người. Con xin lỗi, do con làm liên lụy tới mọi người.”

Nói xong, nước mắt lại lăn xuống.

Chút tin tưởng và thiện cảm còn sót lại của Tống Quốc Đại đối với Tống Hân Nghiên cũng dần biến mất.

Tống Quốc Bảo cau mày không hài lòng: “Cái con Tống Hân Nghiên này!”



Mấy ngày sau.

Dưới sự chăm sóc của Tống Hân Nghiên, Tưởng Minh Trúc cuối cùng cũng khỏe lại xuất viện.

Tưởng Tử Hàn tự mình đến đón bọn họ về nhà.

Xe dừng ở trong sân một ngôi biệt thự.

Tống Hân Nghiên kinh ngạc: “Có phải chúng ta đi nhầm nơi không?”

Chúc Minh Đức đã mang đồ vào nhà.

Một tay Tưởng Tử Hàn ôm lấy con gái, tay kia nắm tay Tống Hân Nghiên đi vào biệt thự: “Không nhầm.”

Ở cửa biệt thự, người giúp việc, tài xế và bác sĩ gia đình cùng nhau đứng đợi một bên.

Mọi người đến gần, một đám người lập tức khom lưng chào hỏi: “Cậu chủ, mợ chủ, cô chủ, chào mừng mọi người về nhà.”

Tưởng Tử Hàn giới thiệu mấy người cho Tống Hân Nghiên biết, sau đó vẫy tay để họ rời đi.

“Sau này chúng ta sẽ ở đây, tôi cũng đã cho người chở đồ đạc của cô tới, chuyển vào trong phòng rồi.”

Cơ ngơi của nhà họ Tống không tệ, cũng ở biệt thự, nhưng so với căn nhà này của Tưởng Tử Hàn thì thật sự là cống rãnh sóng sánh với đại dương.

Ngôi nhà cũng không có cảnh biển vườn hoa gì, nhưng lại được trang trí ấm cúng và sang trọng.

Thảm Ba Tư được làm thủ công trải trên đất, những bức tranh trên tường đều là tác phẩm của các tác gia nổi tiếng, đèn pha lê rực rỡ chói mắt…

Mỗi một chi tiết đều tinh xảo đến độ có thể ngửi được mùi tiền.

Tống Hân Nghiên tặc lưỡi: “Bây giờ lương của bác sĩ đều cao như vậy sao?”

Tưởng Tử Hàn bảo con gái đi nghỉ ngơi, lạnh lùng trả lời: “Mua một cái biệt thự có thể tốn bao nhiêu tiền chứ?”

Chậc!

Lời này nếu đổi thành Tống Quốc Dũng, ông ta cũng không dám nói như vậy.

Ngoài nghề bác sĩ này, chắc chắn Tưởng Tử Hàn còn cùng Cố Vũ Tùng làm một nghề gì khác để kiếm tiền.

Nếu không, chỉ riêng chi phí cho một căn phòng trong tòa nhà này cũng tuyệt đối không phải là số tiền mà một bác sĩ như anh có thể kham nổi.

Điều khiến cô nghi ngờ là, lúc trước rõ ràng người đàn ông này còn có nhiều lựa chọn khác để chăm sóc Tưởng Minh Trúc, tại sao anh còn muốn giao con gái cho cô trông coi?

Phòng của Tống Hân Nghiên ở tầng hai.

Là một căn phòng có nguyên một cái phòng khách nhỏ trong đó.

Trong phòng còn có một phòng để quần áo có diện tích không thua gì phòng ngủ.

Tủ quần áo khổng lồ, bên trong treo đầy các loại quần áo nữ mùa mới nhất của các thương hiệu lớn, hệt như gói gọn cả buổi triển lãm, khiến người nhìn phải trợn tròn mắt kinh ngạc.

Người giúp việc đi lên gõ cửa: “Mợ chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

“Vâng. Làm phiền chị rồi.”

Người giúp việc được quan tâm đâm lo, vội kính cẩn nói: “Mợ khách sáo quá rồi, mọi người đều gọi tôi là chị Đinh. Sau này nếu mợ chủ có gì dặn dò thì cứ bảo tôi là được.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười gật đầu.

Đi vào phòng ăn.

Trên chiếc bàn ăn lớn bày đủ các món thanh đạm và tê cay thơm ngon xếp xen kẽ nhau, mùi vị nào cần có đều có.

Chị Đinh cười nói: “Cậu chủ nói cô không thích ăn đậm đà, dặn tôi sau này mỗi bữa đều làm theo mấy món cô thích. Tôi có thể nấu tất cả các món ăn truyền thống, cơm Tây cũng biết một chút, nếu cô không thích những món này thì muốn ăn gì cứ gọi ạ.”

“Không cần phiền phức đâu, tôi rất thích.”

Tống Hân Nghiên cảm động không thôi, cô ngước đôi mắt sáng trong vắt lên nói với Tưởng Tử Hàn: “Cảm ơn.”

“Chút chuyện nhỏ này mà đã làm cô vui vẻ đến vậy à?”

Tưởng Tử Hàn chê cười một câu, lấy tất cả thẻ ngân hàng mà cô để lại trước đó ra: “Đồ mà Tưởng Tử Hàn tôi đã tặng thì không ai dám trả về. Cô là người đầu tiên!”

Đôi mắt lạnh lùng mang ý cảnh cáo của anh nhìn cô đăm đăm: “Tống Hân Nghiên, nếu cô dám có lần sau, tôi sẽ để cô ăn hết những thứ này!”

Trong lòng Tống Hân Nghiên ấm áp vô cùng, cô cười cong mắt nhận lấy tấm thẻ: “Không có đâu, đảm bảo không có lần sau. Cảm ơn nhé anh yêu.”

Trong mắt Tưởng Tử Hàn thoáng hiện lên ý cười.

Lâu rồi ko nghe cô gọi anh là anh yêu, khi nghe lại lần nữa bỗng dưng có cảm giác thân thiết đã lâu không gặp.

Lòng hư vinh chết tiệt này!

Tưởng Minh Trúc ở bên cạnh nhìn ông ba già nhà mình, sau đó lại nhìn Tống Hân Nghiên, khóe miệng lặng lẽ vểnh lên.



Hôm sau.

Tống Hân Nghiên đưa Tưởng Minh Trúc đến trường.

Vừa ra khỏi cửa, Chúc Minh Đức đã cung kính đưa một xâu chìa khóa tới: “Mợ chủ, đây là xe mà Boss chuẩn bị cho cô.”

Sau lưng anh ta là một chiếc BMW Z Series màu đỏ kiểu dáng mới nhất vô cùng bắt mắt.

Tống Hân Nghiên vội vàng khoát tay từ chối: “Đắt quá, tôi không thể nhận được đâu.”

Vô công bất thụ lộc, hơn nữa kể từ sau khi biết Tưởng Tử Hàn không phải cậu của Hoắc Tấn Trung, cô vẫn đang tìm cơ hội để đề nghị ly hôn với anh.

Thẻ ngân hàng bất đắc dĩ phải nhận tối hôm qua có thể không dùng đến.

Nhưng món đồ như chiếc xe này, đã qua tay là quy ra tiền, cô lại không có tiền, đến lúc đó phải trả thế nào?

Chúc Minh Đức cười thoải mái: “Cô nên nhận đi. Cho dù là nam hay nữ, trước giờ Boss đều không tặng quà cho ai cả, đây là lần đầu tiên.”

Ấn ý là, không nhận chính là không nể mặt boss.

Tống Hân Nghiên lộ vẻ khó xử.

Nghĩ đến Khương Thu Mộc, mặc dù Tưởng Tử Hàn không phải cậu trẻ nhưng anh quả thật rất ưu tú.

Tướng mạo đẹp trai, lại bá đạo nhiều tiền, thật sự khiến người ta động lòng!

Mặc dù Tống Hân Nghiên không đặt nặng ham muốn vật chất, nhưng cảm giác được yêu chiều này vẫn rất khó để từ chối.

Tưởng Minh Trúc mất kiên nhẫn cầm chìa khóa nhét vào tay Tống Hân Nghiên: “Cô cứ lắm chuyện, cho cô thì cô cứ nhận lấy đi. Chẳng lẽ sau này còn muốn đưa tôi đi tàu điện ngầm hay bắt taxi?”

Ờm…

Tống Hân Nghiên nghẹn lời.

Dứt lời, cô nhóc vênh vang đắc ý chạy đến bên cạnh xe, hất cái cằm nhỏ lên ra hiệu cho Tống Hân Nghiên mở cửa.

Tống Hân Nghiên cầm chìa khóa xe, bất lực cười một tiếng rồi mở khóa.



Phòng thí nghiệm trong trường học.

Tống Hân Nghiên ở phòng thí nghiệm tới tận chiều, mãi đến khi đồng hồ báo thức đến giờ đón Tưởng Minh Trúc vang lên.

Cô vội vàng kết thúc thí nghiệm, lái xe đến nhà trẻ.

Lúc xe đi qua đèn xanh đèn đỏ, đột nhiên bên trái có một chiếc xe vượt đèn đỏ, lao thẳng về phía cô.

Tống Hân Nghiên sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, tay mắt nhanh nhẹn, dồn sức chuyển hướng theo bản năng.

Nhưng tốc độ của người kia quá nhanh, mặc dù tránh được khoang lái nhưng vẫn bị đối phương tông mạnh vào phía sau.

“Ầm…!”

Tiếng vang kinh hoàng vang lên.

Chiếc xe thể thao màu đỏ của Tống Hân Nghiên bị đâm xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ mới dừng lại, nửa sau xe biến dạng kinh khủng, chỗ ngồi ở buồng lái xiêu vẹo nghiêm trọng, túi hơi an toàn bung ra.

Lúc cô bị kẹt ở bên trong thì đã hôn mê bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.