Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 126: Chương 126: Mặt lạnh tim ấm




Bệnh viện Phổ Nhân.

Phòng chuẩn bị phẫu thuật.

Trợ lý ca mổ đang giúp Tưởng Tử Hàn mặc đồ khử trùng.

Tâm thần Cố Vũ Tùng có chút không yên: “Anh Hàn, anh không vấn đề gì chứ?”

“Cậu muốn nói tới vấn đề gì?”

Đáy mắt Cố Vũ Tùng thoáng động, cười khì khì: “Thì là... muốn hỏi xem anh có tự tin không?”

Tưởng Tử Hàn khinh bỉ lườm anh ta: “Cậu bị ốm hay mãn kinh sớm đấy? Càng ngày phong thái càng giống hình tượng mấy thím trung niên rồi đấy.”

Cố Vũ Tùng cười gượng, trong lòng lại thoáng thở phào một hơi.

Vẫn độc mồm như thế, chắc chưa thấy tin tức rồi nhỉ?

Xem ra cãi nhau với Tống Hân Nghiên cũng không phải không có lợi, ít nhất thì thời gian vẫn luôn tắt máy!

Cố Vũ Tùng bắt đầu thao thao bất tuyệt, đủ chuyện trên trời dưới đất: “Thì em lo lắng thôi mà. Cuộc phẫu thuật này vô cùng khó khăn, còn là mẹ của chủ tịch tỉnh nữa chứ. Đáng thương cho cái bệnh viện quèn này của em, muốn an tâm tiếp tục phát triển ở đây thì không thể đắc tội lãnh đạo được. Anh nghe có đúng không?”

Đáp lại anh ta là bóng lưng không chút lưu luyến của Tưởng Tử Hàn hướng thẳng về phòng phẫu thuật.

Cửa phòng phẫu thuật đóng lại.

Cố Vũ Tùng thở phào một hơi, lập tức ra ngoài tìm Chúc Minh Đức.

“Sếp của anh còn chưa biết chuyện bên chỗ mợ chủ anh đâu. Anh mau đi điều tra xem tình hình bên kia thế nào đi. Nếu gặp khó khăn thì lập tức liên hệ với tôi để tôi giải quyết. Đừng làm ảnh hướng tới sếp anh làm phẫu thuật.”

Chúc Minh Đức nghiêm túc nói: “Đã tra ra rồi. Vừa nhận được tin tức, nhà xưởng hoàn toàn báo hỏng, nguyên vật liệu và thành phẩm tổn thất nghiêm trọng, cũng may không có thương vong. Cảnh sát đã tiến hành điều tra nguyên nhân hỏa hoạn, tạm thời không có manh mối. Hiện giờ phiền toái duy nhất chắc là sắp tới ngày giao hàng nhưng lại không có hàng để giao.”

“Tổn thất bao nhiêu?”

“Không rõ, tạm thời chưa tính toán ra được. Nhưng có tới 70% hàng của bọn họ xuất phát từ nhà xưởng đó, tổn thất chắc chắn không ít. Nghe nói mợ chủ và cô Khương đã ra ngoài tìm xưởng gia công cỡ lớn.”

Cố Vũ Tùng lấy di động ra, nhanh chóng lật tìm danh bạ điện thoại: “Mợ chủ nhà anh làm việc quyết đoán thật. Tôi sẽ nghĩ cách tìm xưởng gia công, anh lập tức đi thăm dò xem tài chính của cô ấy có gặp khó khăn không, cả nguyên vật liệu nữa. Cần bổ sung nhiều như vậy ngay lập tức chắc chắn sẽ không dễ. Đám cháu trai Hải Thành này giỏi nhất là ép giá!”

Chúc Minh Đức lạnh lùng nói: “Bọn họ dám!”

Cố Vũ Tùng chắt lưỡi.

Không hổ là người do anh Hàn nhà mình dẫn dắt.

Quả khí thế này giống thật sự!



Bên kia.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc bước vào một xưởng từng có hợp tác.

So với những xưởng khác, xưởng này quy mô lớn nhất, dây chuyền sản xuất và vấn đề vệ sinh đều tương đối khiến Tống Hân Nghiên vừa lòng.

Khuyết điểm duy nhất là xưởng này làm ăn tốt quá, khá là bận rộn!

Sau khi nghe xong yêu cầu của Tống Hân Nghiên, người phụ trách của đối phương lộ vẻ khó xử: “Giám đốc Tống, chúng ta cũng là người quen với nhau cả, tôi không nói vòng vo với cô nữa nhé. Không phải tôi không muốn giúp cô, mà là số lượng cô muốn lớn quá, thời gian lại gấp rút. Dù chúng tôi có lòng cũng không giúp được đâu.”

“Tổng giám đốc Hồ, giá cả không thành vấn đề.”

“Giám đốc Tống, lão Hồ tôi là ai cô còn không hiểu à. Thực sự không phải vấn đề giá cả, mà là năng lực sản xuất của chúng tôi có hạn thôi, không thể xuất hàng đúng thời gian được...”

Đang nói, điện thoại của tổng giám đốc Hồ chợt vang lên.

Ông ta nói một câu xin lỗi, sau đó đứng dậy qua bàn làm việc nhận điện thoại.

Khương Thu Mộc tức giận ra mặt, đè thấp giọng nói: “Lão họ Hồ này cố ý. Nghe thấy tăng giá một cái là hai mắt sáng rỡ như sao, tưởng bọn mình mù hay thế nào!”

Tống Hân Nghiên trấn an vỗ vỗ cánh tay cô ấy: “Bây giờ là chúng ta cầu xin người ta.”

Đối phương không động tâm chỉ có thể chứng minh tiền cho không đủ.

Cô nhanh chóng thầm tính toán xem còn có thể nhượng ra bao nhiêu lợi nhuận cho xưởng gia công.

Tổng giám đốc Hồ quay lại, Tống Hân Nghiên vừa định tăng giá thêm một chút đã nghe ông ta nói: “Ôi trời, để giám đốc Tống đợi lâu rồi. Vừa rồi tôi đã đề đơn xin giúp cô với lãnh đạo bên trên, cấp trên đồng ý hoãn sản xuất các sản phẩm khác, ưu tiên sản xuất cho cô trước rồi.”

Niềm vui tới bất ngờ khiến Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc choáng váng cả đầu.

Ban đầu tổng giám đốc Hồ không đồng ý, Tống Hân Nghiên đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng dành ra tổn thất lớn rồi, ai ngờ tình thế lại đảo ngược.

Lời vừa định nói thoáng cái xoay chuyển: “Thế thì cảm ơn tổng giám đốc Hồ nhiều. Xin ông yên tâm, chúng tôi sẽ bồi thường mọi tổn thất của mọi người, giá hàng lần này chúng tôi tính cho các ông bằng giá xuất xưởng, không lấy một xu.”

Chỉ cần có thể thuận lợi xuất hàng đúng hạn, giảm thiểu số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là đã đủ bù đắp lỗ thủng này rồi.

Lúc này, có lời lãi gì hay không đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần đảm bảo danh dự và thanh danh là được. Qua một thời gian nữa là có thể kiếm bù số lỗ thôi.

Tổng giám đốc Hồ nịnh nọt cười nói: “Xem giám đốc Tống nói gì kìa. Hai nhà chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, sao chúng tôi có thể bỏ đá xuống giếng vào lúc này, nâng phí gia công lên được. Có thể giúp đỡ là tốt rồi, cô cứ yên tâm đi, phí tổn chúng tôi vẫn tính giá gốc, không tăng giá một xu!”

Tống Hân Nghiên: “...”

Khương Thu Mộc: “...”

Đồng chí này học chuyên ngành lật mặt đấy à!

Hai người liếc nhau rồi lập tức cảm kích nói lời cảm ơn, sau đó “rèn sắt ngay khi còn nóng”, trực tiếp hạ đơn đặt hàng, cuối cùng mới yên tâm rời đi.

Tống Hân Nghiên vừa trở lại công ty đã lập tức mở cuộc họp với lãnh đạo cấp cao.

Mấy lãnh đạo cấp cao ngộ độc thực phẩm vừa mới xuất viện cũng kéo cơ thể suy nhược trở lại cương vị làm việc.

Tống Hân Nghiên đứng ở chủ vị, nghiêm túc nói: “Thông báo xuống dưới, tạm ngừng toàn bộ công việc đang làm, mấy ngày này trên dưới công ty toàn lực phối hợp với xưởng gia công, tăng ca thêm giờ hoàn thành sản xuất sản phẩm.”

Vừa phân phó công việc xong, Chúc Minh Đức tới.

Tống Hân Nghiên xua tay ý bảo tan họp, dẫn Chúc Minh Đức trở về văn phòng: “Giờ này đến đây là có việc gì sao?”

Chúc Minh Đức đặt tài liệu về một nhà xưởng xuống trước mặt Tống Hân Nghiên: “Cậu Cố biết mợ chủ đang đau đầu chuyện xuất hàng nên giúp mợ tìm một nhà xưởng.”

Tống Hân Nghiên che giấu vẻ mệt mỏi, cười đáp: “Cảm ơn tấm lòng của cậu Cố dùm tôi, nhưng không cần đâu. Tôi đã tìm được rồi, cũng đã bố trí sản xuất xong xuôi.”

Chúc Minh Đức thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt.”

“Ca phẫu thuật của Tưởng Tử Hàn... thế nào rồi?”

“Vẫn chưa kết thúc, không rõ ràng kết quả cụ thể.”

Chúc Minh Đức tự phụ nói: “Nhưng chắc chắn không có vấn đề gì lớn đâu. Mấy ngày nay sếp vẫn luôn tìm đọc tư liệu, sửa chữa phương án phẫu thuật, thậm chí còn vẽ rất nhiều sơ đồ tư duy, nắm chắc lắm.”

Do dự một lát, Chúc Minh Đức lại nói: “Cậu Cố sợ sếp làm phẫu thuật bị ảnh hưởng nên bảo mọi người đều phải nói dối anh ấy, không cho ai nói với anh ấy chuyện xưởng của mợ chủ gặp chuyện không hay. Thế nên chắc giờ sếp cũng chưa biết bên này bị…”

Tống Hân Nghiên hờ hững: “Bên phía tôi không sao cả. Ngoại trừ tổn thất chút tiền ra, tất cả đều ok.”

Chúc Minh Đức gật đầu: “Mợ chủ vẫn luôn rất có chủ kiến, cũng rất có năng lực, có thể giải quyết trong thời gian ngắn như vậy cũng không lạ.”

“Đang khen tôi đấy à?”

Tống Hân Nghiên buồn cười chắt lưỡi: “Trình độ khen người khác của anh thế này, vẫn là đừng nói gì còn hơn.”

Chúc Minh Đức đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi không biết ăn nói cho lắm, mong mợ chủ đừng để trong lòng.”

Dừng một thoáng, anh ta lại bổ sung: “Sếp mặt lạnh tâm ấm, mợ chủ cũng không để ý tới sếp mấy ngày rồi, mợ chủ xem có phải nên…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.