Tin nhắn giải thích của Tống Hân Nghiên đã sắp thành hàng dài.
Ngay cả mấy câu mặt dày mày dạn không biết ngượng cũng dám gửi cho anh nữa, chẳng đứng đắn gì cả.
Gương mặt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn sau khi xem xong tin nhắn thì hòa hoãn hơn nhiều.
“Vài câu giải thích đã muốn cho qua à? Nào có chuyện đơn giản như thế!”
Anh cười khẩy, tắt di động cất đi.
Anh cần ngó lơ cô vài ngày cho cô nhớ kỹ mới được, có thế thì lần sau mới không dám tái phạm nữa.
Vừa lúc mấy ngày này anh cũng muốn tĩnh tâm để chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Ừ, cứ kệ cô ba ngày đi, chờ phẫu thuật xong rồi tính!
…
Tống Hân Nghiên hủy bỏ đơn đặt hàng của mấy người Dạ Vũ Đình, số sản phẩm công ty vội vàng đuổi thời hạn làm ra nháy mắt hóa thành một đống hàng tồn.
Trên dưới công ty đều ủ rũ ra mặt, khắp nơi bao trùm một luồng khí u ám khó diễn tả thành lời.
Tống Hân Nghiên lập tức điều chỉnh phương án tiêu thụ, đại hạ giá sản phẩm mới, vừa giảm phần trăm bán ra vừa tặng kèm hàng dùng thử.
Vừa mới bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ đã lập tức nhận được lượng lớn hồi quỹ, đơn của khách hàng cũ cũng tăng lên không ngừng.
Các loại đơn đặt trước tại trung tâm thương mại cũng hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Nhóm hàng đầu tiên xuất xưởng lên kệ, chưa đầy nửa ngày đã bị tranh mua không còn, thậm chí còn không đủ trả hàng đặt trước.
Khương Thu Mộc nhìn hàng dài khách hàng trước quầy đang chờ mua, kích động đến mức hai mắt sáng ngời: “Giàu to rồi, giàu to rồi! Nghiên ơi, đời này tớ chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như thế đâu.”
Tống Hân Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo khẩu trang dưới cằm lên, che hơn nửa gương mặt: “Vì tương lai cho cậu kiếm được nhiều tiền hơn. Đi thôi, chúng ta phải nghiên cứu thị trường.”
Hai người đeo khẩu trang đi vào trước quầy.
Lô hàng đầu tiên đến đã bị người lấy đi hết, khách hàng xếp ở phía sau không lấy được chút hàng nào, sốt sắng đến mức mặt đỏ tai hồng.
“Chúng tôi cũng là khách đặt trước mà. Chúng tôi còn xếp hàng lâu như thế nữa, đến lượt chúng tôi thì cô lại bảo hết hàng là sao?”
“Đúng vậy, từ lúc các cô mở rộng bán hàng là tôi đã chờ rồi. Giờ này còn bắt người chờ à? Không được, hôm nay cô phải cho tôi hàng đi, điều từ quầy khác tới. Tôi cho các cô phí vận chuyển và điều động hàng.”
Nhân viên tiêu thụ trong quầy cuống cuồng đến sứt đầu mẻ trán.
“Chị ơi, tiệm khác cũng hết hàng rồi. Cửa hàng bọn em là nhiều hàng nhất đấy. Với cả sản phẩm của bọn em đều cố định giá tiêu thụ, chị có muốn thêm tiền bọn em cũng không dám lấy.”
Những người không lấy được hàng cứ thế làm rùm beng lên, chặn đường trong tiệm không chịu đi.
Khương Thu Mộc bắt lấy cô gái kích động nhất hỏi thăm: “Chị ơi, các chị đang mua gì thế? Sao đông người vậy?”
“Sản phẩm dưỡng trắng mới ra mắt của Nghiên Mị.” Cô gái kia chỉ vào quảng cáo sản phẩm mới ở ngay bên cạnh.
Khương Thu Mộc nhìn thoáng qua: “Hàng tốt lắm ạ?”
“Chất lượng sản phẩm của Nghiên Mị ở giới dưỡng da vẫn rất đảm bảo. Lần này bọn họ cho ra mắt sản phẩm mới không nhằm đến độ dưỡng da mà chú trọng đề cao độ khỏe mạnh của màu da. Tôi có cô bạn may mắn được dùng thử sản phẩm, mắt thường cũng thấy được làn da ngày càng tốt, ngày càng tươi tắn lên. Ôi trời, dù sao cũng không phải hiệu quả trắng bệch cứng đờ như không thấy ánh mặt trời bình thường, cơ mà nhìn thích lắm. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì tôi cũng chẳng tin đâu.”
Khương Thu Mộc ra vẻ khiếp sợ: “Thần kỳ thế cơ á?”
“Đương nhiên rồi. Nếu là sản phẩm dưỡng trắng thông thường thì dù bạn tôi có tự thử chăng nữa tôi cũng chẳng tin hẳn. Trong thời gian ngắn mà trắng da bật tông như thế thì chắc chắn có vấn đề. Nhưng nếu là sản phẩm của Nghiên Mị thì chẳng có chuyện ngoài ý muốn đâu. Nói cô biết nhé, tôi chú ý tới người phụ trách khai phá sản phẩm mới của Nghiên Mị lâu lắm rồi. Những sản phẩm trước đó của cô ấy cũng rất tôn trọng tự nhiên, nhưng sản phẩm thật sự làm được thì đây mới là lần đầu tiên. Cho nên tôi tin tưởng sản phẩm này tuyệt đối.”
Khương Thu Mộc không nhịn được nụ cười tươi rạng rỡ sau lớp khẩu trang.
Hai người lại hỏi thăm vài khách hàng khác, nghe được đáp án đều khá thống nhất.
Sau khi rời khỏi cửa hàng chuyên doanh, Khương Thu Mộc huých Tống Hân Nghiên: “Tổng giám đốc Tống, cậu thấy chưa? Ngoại trừ sản phẩm, mọi người cũng có chú ý tới cậu đấy. Quan niệm của cậu đã bắt đầu xâm nhập vào lòng người tiêu dùng rồi. Chúc mừng nhé.”
“Tổng giám đốc Khương, cùng vui cùng vui.”
Tống Hân Nghiên cũng vui vẻ cười rạng rỡ: “Nhưng Đầu Gỗ này. Sản phẩm lần này thiệt cho cậu rồi. Vốn nên sản xuất trong công ty mới của chúng ta mới phải, nhưng thời gian này xảy ra nhiều chuyện quá, Nghiên Mị cũng chịu ảnh hưởng lớn, phải có một sản phẩm mới thật tốt, thật được lòng người tiêu thụ đưa ra thị trường thì mới cải thiện được. Thế nên...”
“Nói ngớ ngẩn gì đấy hả.”
Khương Thu Mộc giả vờ tức giận vỗ vào gáy Tống Hân Nghiên: “Tớ là hạng người ánh mắt thiển cận như thế à? Chị đây đang phóng dây dài câu cá lớn nhé. Thứ tớ muốn là lâu dài, là một sản phẩm có thể chống đỡ cả công ty luôn kìa. Giống 'Hoa Nhan' lần trước ấy. Không chỉ có giới làm đẹp ưa chuộng, giới chăm sóc da cũng dùng, đến cả bệnh viện cũng dùng luôn. Nhìn khắp giới làm đẹp này đi, ai có thể sánh được với một công ty biến sản phẩm dưỡng da thành kiệt xuất trong ngành, còn có cả chỗ đứng ở tất cả ngành nghề liên quan chứ?”
“Dạ vâng! Tổng giám đốc Khương nói phải. Xem ra tớ phải tiếp tục nỗ lực, tranh thủ ra nhiều sản phẩm mới hơn nữa!”
Hai người nhìn nhau phá lên cười, cùng rời đi.
Cách đó không xa, Tống Mỹ Như nghiến chặt răng, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
“Tống Hân Nghiên! Khương Thu Mộc! Chúng mày cứ chờ đấy! Những vinh quang này vốn dĩ phải thuộc về tao. Tao sẽ không cho chúng mày tiếp tục đắc ý được đâu!”
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc vừa đi ra khỏi trung tâm thương mại, Khương Thu Mộc đã khoác tay vào khủy tay Tống Hân Nghiên: “Chuyện vui lớn như vậy là phải chúc mừng nha. Đi thôi, chị mời cưng ăn tiệc mừng.”
“Đúng là đáng chúc mừng, nhưng tớ chẳng có khẩu vị gì đâu.”
Khương Thu Mộc bày ra dáng vẻ thấu tỏ, như đã nhìn thấu hết thảy từ lâu: “Cậu còn chưa đi giải thích với Tưởng Tử Hàn đấy à?”
“Đi rồi, nhưng có người đi vào trước tớ một bước.”
“Đậu má!” Khương Thu Mộc chửi thề: “Sở Thu Khánh à?”
“Ừ.”
Khương Thu Mộc cũng không biết nên an ủi cô bạn thân thế nào mới được.
Hai người trầm mặc hồi lâu, cô ấy mới nói: “Việc này phải xem cậu nghĩ như thế nào nữa. Tưởng Tử Hàn ghen chuyện Dạ Vũ Đình cũng không phải vô lý. Chỉ cần không mù thì đều nhìn ra Dạ Vũ Đình có ý với cậu mà. Sau đó cậu còn hợp tác với người ta cơ, đã thế còn bị người khác dùng một cách không chịu nổi như thế bày ra trước mặt Tưởng Tử Hàn. Chỉ cần là đàn ông, chắc chắn sẽ không nhịn được chuyện có sừng mọc trên đầu mình đâu. Đương nhiên, cậu chắc chắn không làm như thế, nhưng vấn đề ở chỗ là có người làm anh ấy hiểu lầm, với cả chính anh ấy suy nghĩ miên man nữa.”
Khương Thu Mộc đồng cảm vỗ vỗ lưng bạn tốt: “Giấu diếm đi trước, lừa gạt theo sau mà. Con người Tưởng Tử Hàn lại kiêu ngạo như vậy, cũng cực kỳ quan tâm cậu nên nổi giận ghen tuông là chuyện thường thôi. Mà người phụ nữ khác muốn nước đục thả câu thì lại càng bình thường.”
Tống Hân Nghiên thở dài: “Nên là tớ đã từ chối hợp tác với Dạ Vũ Đình rồi, thậm chí còn từ chối luôn cả khách anh ta giới thiệu cho tớ nữa. Chuyện tớ làm sai tớ đã nhận sai, nhưng anh ấy không chấp nhận thì tớ có cách nào đâu. Tớ chưa từng ăn nói khép nép như vậy với ai... Anh ấy cũng giỏi thật.”
Khương Thu Mộc thở dài: “Hai người các cậu cứ âm thầm lặng lẽ ghen vì người kia như thế, người kia có biết không hả? Này Nghiên, tớ cũng chẳng hiểu Tưởng Tử Hàn cho lắm, nhưng thoạt nhìn là kiểu người cực lãnh đạm ấy. Nói chung là trừ cậu ra, anh ấy chắc chẳng thèm nhìn mấy cô gái khác đâu. Sở Thu Khánh cùng lắm cũng chỉ là bạn hồi nhỏ của anh ấy thôi. Nếu thật sự có thể nảy sinh tình cảm thì đã tóe lửa từ lâu rồi, nào còn chuyện của cậu nữa. Thế nên việc này hơn nửa là Sở Thu Khánh một bên tình nguyện.”. Truyện Đô Thị
“Tớ hiểu hết mà. Chỉ là chuyện bọn tớ quen biết rồi kết hôn đều mập mờ. Lại thêm chuyện bây giờ nữa...”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn trời, tràn đầy cảm giác bất lực: “Tớ chỉ cần nghĩ đến sau này còn phải đối mặt với vô số ‘Sở Thu Khánh’, ‘Trương Thu Khánh’, ‘Lý Thu Khánh’ thôi là đã cảm thấy mệt lắm rồi.”
“Nghĩa là cậu muốn từ bỏ, muốn ly hôn à?”