Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 22: Chương 22: Ngủ chung một phòng




Dừng lại một lúc, Tống Hân Nghiên ôm lấy cánh tay của Tưởng Tử Hàn, cười với vẻ mặt đầy nịnh nọt: “Vừa nãy con gái cũng cười nhạo tôi, khăng khăng nói chúng ta kết hôn giả, bắt nạt cô bé đã ăn thịt heo mà chưa thấy heo chạy.”

Đã ăn thịt heo mà chưa thấy heo chạy là kiểu miêu tả quái quỷ gì vậy?

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nói: “Nơi này của tôi không có chỗ cho cô ngủ.”

Tống Hân Nghiên chớp mắt: “Không phải có giường sao, anh chia cho tôi non nửa là được rồi.”

“Mơ đi!” Tưởng Tử Hàn lạnh giọng từ chối.

Đây có còn là đàn ông không vậy?

Cô đã dịu dàng mềm mỏm như vậy rồi, còn chủ động dâng lên tận giường!

Tống Hân Nghiên phát cáu, khuôn mặt nhỏ đầy căm phẫn: “Tại trông tôi xấu xí hay thân hình không đẹp? Rốt cuộc anh có phải đàn ông không vậy?”

Tưởng Tử Hàn nguy hiểm nheo đôi mắt lạnh lùng lại, đột nhiên đến gần, nắm lấy cằm của cô rồi trầm giọng nói: “Tôi có phải đàn ông hay không, cô có muốn thử không?”

“Cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Giọng trẻ con ngây thơ của Tưởng Minh Trúc cất lên ở ngoài cửa: “Lão Tưởng?”

Hai người trong phòng cùng lúc sửng sốt.

Tống Hân Nghiên đảo mắt, cười hì hì nói: “Thử cũng không vội ngay lúc này mà. Con gái đến kiểm tra, con nó mới ngần này tuổi, đang là lúc xây dựng nhân sinh quan, nếu để con bé thấy…”

Khóa cửa vang lên tiếng “lạch cạch”.

Tưởng Tử Hàn cau mày, vẻ mặt lạnh lùng, tiện thể dùng một tay đẩy Tống Hân Nghiên xuống giường.

Đột nhiên ngã xuống, Tống Hân Nghiên mất cảnh giác giật nảy mình, vô thức túm lấy vạt áo của Tưởng Tử Hàn rồi kéo anh cùng ngã xuống.

Hai người đè lên nhau vừa ngã xuống giường lớn thì cánh cửa đã bị Tưởng Minh Trúc đẩy ra.

Ba người trong và ngoài phòng đồng thời im lặng.

Cô nhóc trợn tròn mắt, quan sát hai người quần áo xốc xếch trên giường từ trên xuống dưới, lập tức che mắt lại, xoay người rời đi.

“Con không thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục.”

Lúc này Tống Hân Nghiên mới bình tĩnh lại.

Vừa thở phào nhẹ nhõm thì lập tức phát hiện chuyện càng xấu hổ hơn.

Tưởng Tử Hàn đang đè trên người cô, hai người cách quá gần, hơi thở quấn vào nhau.

Mùi cỏ thanh mát trên người đàn ông xộc thẳng vào mũi cô.

Nhịp tim của Tống Hân Nghiên đột nhiên tăng nhanh.

Mặt cô ửng đỏ, lúng túng dời mắt đi chỗ khác.

“Ha!” Tưởng Tử Hàn cười mỉa một tiếng, trở người ra khỏi người cô.

Khuôn mặt nhỏ của Tống Hân Nghiên càng đỏ hơn, giả vờ không hề gì, vội vàng ngồi dậy, làm bộ đi thu dọn chiếc chăn bông mà mình mang tới.

“Anh quen ngủ bên nào? Thực ra anh ngủ bên nào cũng không quan trọng, chừa cho tôi một góc là đủ… Á!”

Vẫn chưa nói hết câu thì Tưởng Tử Hàn đã đẩy cả người lẫn chăn bông xuống giường.

Cô tức giận xoa cái mông bị ngã đau: “Tưởng Tử Hàn!”

“Soạt!”

Một tấm thảm phủ lên đầu.

Cả người Tống Hân Nghiên bị bao trùm bên trong.

Đến khi cô tức giận bò ra khỏi tấm thảm thì Tưởng Tử Hàn đã nằm ở giữa giường lớn, trong tay còn cầm một quyển sách, đang nhàn nhã lật xem.

“Ngủ dưới đất hoặc là ngủ trong phòng khách, chọn một trong hai.”

“...”

Tống Hân Nghiên đè nén ngọn lửa giận dữ hùng hổ trong đáy mắt, cô cười dịu dàng: “Ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất. Mặt đất rộng rãi thế này, còn không cần lo rớt xuống giường.”

Cô nhanh chóng trải bằng tấm thảm, kéo chăn bông mình mang đến rồi trùm bản thân kín mít, nhắm mắt đi ngủ.

Ánh mắt của Tưởng Tử Hàn từ trên sách dời sang bên cạnh.

Cô gái nhỏ dưới giường cau mày, trên khuôn mặt nhỏ bé rõ ràng đang đè nén cơn tức giận, nhưng khóe môi lại khẽ mím, che giấu không bộc phát ra.

Anh lặng lẽ nhếch môi, đặt quyển sách xuống, tắt đèn nằm xuống.

Căn phòng chìm trong bóng tối, Tống Hân Nghiên mở mắt ra.

Ánh trăng lọt vào qua kẽ hở của tấm rèm chưa đóng lại, chiếu ra bóng dáng mơ hồ của người đàn ông trên giường.

Anh nằm nghiêng, ngũ quan điển trai giấu trong bóng tối, nhưng đường nét mờ ảo hiện ra trên gương mặt lại nhìn ra được sự lạnh lùng sắc bén.

Tống Hân Nghiên nhớ tới lời nói của Khương Thu Mộc, không khỏi cau mày.

Tưởng Tử Hàn thật sự là người đã đưa công thức của “Hoa Nhan” cho Hoắc Tấn Trung và Tống Mỹ Như ư?

Chẳng lẽ anh đã biết mối quan hệ của cô với Hoắc Tấn Trung và Tống Mỹ Như từ trước rồi?

Nhưng tại sao lại vạch trần?

Chẳng lẽ cũng có nguyên nhân không thể nói ra như cô sao?

Tống Hân Nghiên bực bội trở mình.

Không đúng!

Tưởng Tử Hàn nhìn như thế nào cũng không giống loại người này.

Hơn nữa, việc làm quen của hai người rõ ràng là cô dẫn dắt trước.

Chuyện quyến rũ khiêu khích cũng là do cô chủ động trước… Gương mặt đó của anh sao có thể làm ra những chuyện bẩn thỉu đó chứ?

Tống Hân Nghiên nghĩ ngợi lung tung rồi ngủ thiếp đi.



Ngày hôm sau.

Khi Tưởng Tử Hàn tỉnh lại, trong phòng đã không còn bóng dáng của Tống Hân Nghiên nữa.

Chăn bông và tấm thảm mà cô ngủ qua cũng được xếp gọn gàng đặt ở cuối giường.

Ra khỏi phòng, mùi thơm của thức ăn lập tức ập tới.

Tưởng Minh Trúc ăn xong rồi, giờ đã đeo cặp sách lên.

Tống Hân Nghiên múc cháo và sữa rồi niềm nở đặt lên bàn ăn: “Anh yêu à, đừng quên chuyện đêm qua anh đã hứa với em đấy nhé. Em để bữa sáng ở đây, anh cứ ăn từ từ, em đưa con gái đi học trước đấy.”

Sau khi hai người phụ nữ một lớn một nhỏ ra khỏi cửa, Tưởng Tử Hàn mới đến phòng ăn.

Bữa sáng kiểu truyền thống và kiểu Tây trên bàn ăn rất phong phú, trình bày rất đẹp, hương thơm lan tỏa ra cũng rất quyến rũ vị giác của người ta.

Khóe môi của Tưởng Tử Hàn hiếm khi nhếch lên, ngồi xuống nếm thử, tìm số điện thoại của Cố Vũ Tùng rồi gọi điện.

“Anh Hàn, mới sáng sớm ngày ra có việc gì sai khiến thế?”

Trong giọng nói của Cố Vũ Tùng sặc vẻ ngái ngủ, rõ ràng là bị cuộc gọi này đánh thức.

Tưởng Tử Hàn chậm rãi ăn cháo: “Tống Vĩ Tùng nằm ở bệnh viện nhà cậu à?”

Cố Vũ Tùng đầu óc ngơ ngác, nghe giọng như thể lại sắp chìm vào giấc ngủ, nghe vậy liền rên lên: “Anh ơi, người bệnh trong bệnh viện nhà tôi không mười ngàn cũng có bảy, tám ngàn. Anh bảo tôi nhớ một bệnh…”

“Ông nội của Tống Hân Nghiên.” Tưởng Tử Hàn ngắt lời.

Cố Vũ Tùng giật mình, sắc mặt như tờ giấy, tỉnh cả ngủ: “Không có… Ơ kìa, anh Hàn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Cậu tìm hiểu bệnh của ông ta rồi gửi hồ sơ bệnh án cho tôi.”

Nhà trẻ Tân Tâm.

Tống Hân Nghiên đưa Tưởng Minh Trúc đến cổng: “Tạm biệt bé cưng, tan học gặp lại nhé.”

Cô bé chán ghét “ừ” một tiếng rồi rút cái tay nhỏ của mình ra khỏi lòng bàn tay mềm mại của cô.

Suy nghĩ một hồi lại nhíu đôi mày nhỏ, không nhịn được dạy bảo bằng giọng trẻ con ngây thơ: “Coi cái dáng vẻ ngốc nghếch này của cô kìa, cũng không biết làm nũng với Lão Tưởng để ba mua chiếc xe cho cô à?”

Tống Hân Nghiên nhướng mày.

Thảo nào cứ cau mày suốt dọc đường, hóa ra là ghét đi taxi.

Ha, cô nhóc này ăn cây táo rào cây sung à, lại đi dạy một người ngoài như cô dùng chiêu trò với ba mình.

Có điều, Tưởng Tử Hàn là một bác sĩ, lại còn là người ba đơn thân, lo được cho Tưởng Minh Trúc môi trường sống như hiện giờ có lẽ đã cố gắng hết mức rồi, làm sao mua được xe cho cô chứ?

Hơn nữa, hai người họ có mối quan hệ gì, cô bé không hiểu chứ chẳng lẽ trong thâm tâm cô lại không biết rõ chắc?

Nhưng Tống Hân Nghiên vẫn bị cô bé làm cho cảm động.

Cô cười khúc khích vuốt mái tóc mềm mại của cô bé: “Được, lúc về nhà cô sẽ tìm ba cháu để mè nheo.”

“Ừm.” Cô bé gật đầu hài lòng.

“Mẹ ơi, Tưởng Minh Trúc kìa!”

Đột nhiên có một cậu béo chỉ vào Tưởng Minh Trúc mà hét lên.

Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc cùng lúc quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cậu bé lập tức sợ hãi trốn trong vòng tay của mẹ: “Là nó giật tóc con.”

Tưởng Minh Trúc vốn đã rút tay về rồi, giờ lại lập tức đưa bàn tay nhỏ vào trong tay của Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên cũng theo bản năng nắm chặt bàn tay nhỏ của cô bé, bảo vệ cô bé ở bên cạnh.

Tưởng Minh Trúc kiêu ngạo hừ một tiếng: “Ai bảo cậu không nói tiếng người.”

Cô bé hất cằm rồi lắc lư cái tay của Tống Hân Nghiên: “Đây chính là mẹ của tôi, sau này không được phép cười nhạo tôi không có mẹ, nếu không tôi còn đánh cậu tiếp đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.