Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 2: Chương 2: Người đẹp dáng thon




Bị người khác chặn đường, Tưởng Tử Hàn rất bực bội, lúc sắp phát cáu đến nơi thì có một giọng nói trong trẻo dễ nghe xuyên qua tiếng cười nói ồn ào vọng vào tai anh.

“Các cô bỏ cuộc đi, bác sĩ Tưởng là của tôi!”

Đám đông bị tách ra, một cô gái với gương mặt sưng tấy vọt tới trước mặt anh.

Đôi mắt trong suốt thuần khiết của cô gái tràn ngập vẻ tủi thân: “Anh yêu, người ta bị thương như vậy mà sao giờ này anh mới đến?”

Giọng nói nũng nịu khiến người nghe nổi da gà toàn thân.

Tưởng Tử Hàn áp chế lửa giận trong đôi mắt lạnh lùng.

Nhóm fangirl xung quanh không nghe theo.

“Hừ, cô là ai? Tại sao lại nói bác sĩ Tưởng là của cô?”

“Đúng đấy, cả bệnh viện chúng tôi đều biết bác sĩ Tưởng hiện vẫn còn độc thân. Xấu ma chê quỷ hờn ở đâu chui ra thế?”

“Anh yêu ơi, bọn họ không tin kìa, hay là để em chứng minh nhé?”

Tống Hân Nghiên đánh mắt nhìn đám đông rồi ghé sát lại Tưởng Tử Hàn, nói nhỏ vào tai anh nhanh như chớp: “Bác sĩ Tưởng, tôi thấy chuyện bất bình nên rút đao tương trợ, cứu người như cứu hỏa, anh đừng phá đám đấy!”

Hương thơm thoang thoảng trên người cô gái xộc vào mũi khiến Tưởng Tử Hàn hơi nheo mắt lại.

Trước khi Tống Hân Nghiên lùi ra sau, người đàn ông đã duỗi bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo mềm mại của cô: “Chúng mình hiểu rõ lòng nhau là được, cần gì phải quan tâm cách nhìn của người khác chứ?”

“Chụt!”

Khóe mắt Tống Hân Nghiên cong cong, ước lượng bước chân rồi đặt một nụ hôn lên má người đàn ông: “Em biết anh không nỡ để em chịu ấm ức mà!”

Khuôn mặt hoàn mỹ ở sát gần cô như thế, không hôn một cái thì thật lãng phí của trời!

Nhất thời, tiếng hít sâu vang lên từ bốn phía.

Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn chợt run lên, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo.

Tống Hân Nghiên cứ như chẳng cảm thấy gì, cô nắm tay anh bước ra khỏi đám đông rồi đi tới phòng làm việc của bác sĩ.

Cửa vừa đóng lại, cô liền buông tay anh ra: “Trốn thoát thành công, không cần cảm ơn đâu.”

Tưởng Tử Hàn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên một thoáng, sau đấy đi tới ngồi vào bàn làm việc: “Đừng tưởng rằng giở chút mánh lới thì khám bệnh không cần xếp hàng.”

“Sao anh biết tôi tới khám bệnh?” Tống Hân Nghiên nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời: “Tôi mắc bệnh tương tư, do nhớ anh mà thành đấy! Vết thương trên mặt chỉ là khổ nhục kế thôi.”

Cô cúi người xuống, rướn hơn nửa người qua bàn làm việc của Tưởng Tử Hàn: “Tôi vừa cứu anh, anh có muốn suy nghĩ tới việc lấy thân báo đáp không?”

“Cứu tôi?”

Tưởng Tử Hàn cười mỉa, giễu cợt nói: “Đổi một cách khác để quyến rũ tôi, đúng là có sáng tạo hơn bọn họ.”

Tống Hân Nghiên thở dài: “Tuy không hoàn toàn như ý nhưng dù sao cũng thu hút sự chú ý của anh. Có điều tôi muốn đính chính lại một chút, bác sĩ Tưởng à, tôi thật sự thích anh! Ngay lần đầu tiên gặp mặt là tôi đã bị vẻ ngoài điển trai và khí chất nổi bật của anh quyến rũ rồi. Anh chính là thần Venus trong lòng tôi!”

Cô chỉ vào cơ thể mình rồi ra dấu, chớp chớp mắt nói: “Anh nhìn xem, tôi cũng xinh mà, muốn nhan sắc có nhan sắc… Ờm, tuy hôm nay mặt hơi xấu nhưng bình thường tôi có thể bỏ xa mấy bà cô bà thím ngoài kia mười tám con phố. Ngực tấn công mông phòng thủ, dễ đẻ lắm đấy, người đẹp dáng thon dễ ngã vào lòng, anh có muốn thử xem sao không?”

Khóe mắt Tưởng Tử Hàn hơi co rút.

Tự luyến thế này, đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ...

“Có mang theo hộ khẩu không?”

“Cưới tôi về, anh không… Hả, anh nói cái gì cơ?”

Đang chuẩn bị tiếp tục quảng bá cho bản thân, Tống Hân Nghiên hơi sửng sốt.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày.

Đầu óc không tốt, ngay cả tai cũng hỏng luôn sao?

“Tôi là người không thích lãng phí thời gian, vừa rồi cô đã cứu tôi lại chào hàng nhiệt tình như thế, nếu tôi không chiều theo ý cô, chắc cô sẽ dính chặt lấy không buông mất. Tôi không có nhiều thời gian mà lãng phí, chi bằng cứ thế đăng ký kết hôn luôn.”

“Đăng ký kết hôn...”

Tống Hân Nghiên bối rối nhìn anh, ngơ ngác lấy giấy tờ từ trong túi xách ra: “Hộ khẩu và thẻ căn cước, anh cần cái nào?”

Cô mới đi công tác về, tất cả giấy tờ đều ở trong túi xách.

Tưởng Tử Hàn liếc nhìn tên trên thẻ căn cước của cô, nâng cổ tay lên nhìn giờ: “Tôi có một ca mổ. Chờ tôi hai tiếng, cuộc phẫu thuật kết thúc thì đến thẳng Ủy ban luôn.”

“Thật hay đùa vậy?”

Tống Hân Nghiên tỉnh táo trở lại, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Cô… cầu hôn thành công rồi hả?

Tưởng Tử Hàn bước hai bước đến gần, nhìn cô từ trên cao xuống: “Sao thế? Sợ rồi à?”

“Trong từ điển của chị đây không có chữ sợ!”

Tống Hân Nghiên bỏ lại một câu, sau đó bối rối đi ra khỏi phòng làm việc.

Tưởng Tử Hàn cầm điện thoại riêng trên bàn lên, ấn số của viện trưởng: “Cố Vũ Tùng, giúp tôi điều tra người tên Tống Hân Nghiên.”

Trong phòng làm việc của viện trưởng.

Cố Vũ Tùng nghe ba từ “Tống Hân Nghiên” thì tò mò hỏi: “Anh Hàn, cô ta là tiểu thư danh giá nhất đất Hải Thành chúng ta đấy? Sao? Tìm anh để phẫu thuật lén à?”

Tiểu thư danh giá nhất?

Như vậy thì tố chất cũng không quá tệ.

“Thông báo với Ủy ban, hai giờ sau tôi và Tống Hân Nghiên sẽ qua đó đăng ký kết hôn, bảo bên kia phải giữ bí mật.”

“Ừ… Hả?”

Cố Vũ Tùng đứng phắt dậy: “Đại ca, anh không nói đùa đấy chứ? Lần này anh vừa trở về đã đến ngôi miếu nhỏ của tôi để trải nghiệm cuộc sống đời thường là tôi đã sợ lắm rồi, giờ anh còn muốn kết hôn với con gái Hải Thành chúng tôi nữa à?”

“Cậu cũng biết tôi cần một người phụ nữ để đối phó với gia đình mà.”

“Vậy tại sao lại chọn Tống Hân Nghiên? Không phải chỉ vì mặt cô ấy đẹp đấy chứ?”

“Vì da mặt cô ta dày nhất.”

“...”

Cố Vũ Tùng câm nín, đây chính là tiêu chuẩn chọn vợ của đại ca sao?

“Vậy… Tống Hân Nghiên có biết thân phận của anh không?”

“Cô ta chỉ biết tôi là một bác sĩ trong bệnh viện của cậu thôi. Tôi hy vọng chuyện này tạm thời giữ bí mật, không để lộ ra, sau này hẵng bàn tiếp.” Tưởng Tử Hàn nói xong liền cúp điện thoại.

Vẻ khiếp sợ trên mặt Cố Vũ Tùng dần dần biến mất, thay vào đó là trầm tư.

Thái tử thủ đô cải trang đến Hải Thành vi hành, còn vô tình cưới vợ?

Anh ta rất chờ mong, một người lạnh nhạt như anh Hàn khi ở chung với phụ nữ sẽ có dáng vẻ như thế nào đây?

...

Tống Hân Nghiên ngơ ngác đi lung tung một lúc, mãi đến khi điện thoại của Khương Thu Mộc gọi tới, cô mới hoàn toàn tỉnh táo.

“Hân Nghiên, cậu quyến rũ bác sĩ Tưởng đến đâu rồi?”

“Đầu gỗ này!” Tống Hân Nghiên cắt ngang lời cô ấy, băn khoăn hỏi: “Cậu nói xem, có khi nào đầu óc tên Tưởng Tử Hàn này bị thần kinh không?”

Nghe thấy thế, Khương Thu Mộc hiểu ngay.

Cô bạn thân của cô ấy đã bị từ chối rồi.

Cô ấy vội vàng an ủi: “Yên tâm đi, thất bại một lần không sao cả. Nữ tán trai chỉ cách một tấm màn mỏng thôi. Với điều kiện của cậu, đừng nói là một Tưởng Tử Hàn, dù có là tám Tưởng Tử Hàn hay mười Tưởng Tử Hàn cũng không thành vấn đề!”

“Ý tớ là, anh ta bảo muốn đi đăng ký kết hôn với tớ. Tớ cứ có cảm giác đây là một cái bẫy!”

“Hả? Thật á? Ha ha!” Ở đầu dây bên kia, Khương Thu Mộc ngửa mặt lên trời cười phá lên, sau đó lại kích động khuyên nhủ: “Hân Nghiên à, bây giờ ba mẹ có thương cậu đâu, cậu có gì để lo lắng chứ?”

“Hân Nghiên...”

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.

Hoắc Tấn Trung vội vàng chạy tới, áy náy đưa tay muốn vuốt ve chỗ bị đánh trên mặt Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, mặt em còn đau không? Xin lỗi vì không nói trước cho em biết chuyện ngày hôm nay. Anh...”

Ha!

Tống Hân Nghiên cúp điện thoại của bạn thân rồi lạnh lùng nhìn Hoắc Tấn Trung: “Nói trước cho tôi biết thì có thể công khai quen tôi, đồng thời đính hôn với Tống Mỹ Như sao?”

Hoắc Tấn Trung giải thích với nét mặt day dứt: “Hân Nghiên, em nghe anh giải thích đã. Anh vẫn luôn yêu em, đính hôn với Tống Mỹ Như chỉ là kết thông gia để hợp tác làm ăn thôi. Em không có cổ phần, ba mẹ em muốn để Mỹ Như làm người thừa kế... Anh, anh cũng chỉ bất đắc dĩ. Em lớn lên trong môi trường này chắc cũng biết, anh muốn đứng vững tại Hoắc Thị và tiếp tục phát triển trên thương trường thì nhất định phải có sự ủng hộ của nhà họ Tống. Em yên tâm, chờ tới khi anh kiểm soát được Hoắc Thị hoàn toàn, anh nhất định sẽ cho em...”

“Bốp...!”

Tống Hân Nghiên bỗng nhiên tát thật mạnh vào mặt Hoắc Tấn Trung.

“Hoắc Tấn Trung! Anh khiến tôi phát tởm thành công rồi đấy! Mấy năm qua tôi đúng là mù rồi, mang tình yêu thật lòng cho chó ăn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.