“Ăn bậy thì được chứ nói bậy thì đừng nhé. Tống Hân Nghiên, mày có bằng chứng không?” Tống Mỹ Như chối.
Tô Vũ Trúc đứng bên cạnh hùa theo: “Mỹ Như, có những người chẳng cần đến cả sĩ diện thì bằng chứng gì chứ? Để cướp quyền thừa kế của chị, có thủ đoạn nào mà không lôi ra dùng đâu?”
Khương Thu Mộc nổi trận lôi đình, bước lên đẩy Tô Vũ Trúc: “Cái loại gió chiều nào xoay chiều ấy như cô có tư cách gì mà nói?”
Tô Vũ Trúc bị đẩy lui về phía sau, trợn mắt trừng trừng: “Khương Thu Mộc, cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Nếu không nể mặt anh họ cô thì tôi đã không nhịn cô rồi!”
“Ha!”
Khương Thu Mộc cười khẩy: “Vậy thì tôi phải cảm ơn cô rồi. Hân Nghiên, bây giờ cậu đã nhìn rõ chưa. Đã nói với cậu đây là loại người mưu mô mà cậu không tin, lần nào cũng thiên vị cô ta, có sản phẩm mới cũng luôn cho cô ta trước. Đúng là nuôi ong tay áo mà.”
Cô ấy mỉa mai: “Năm triệu fan hâm mộ của cô ta thì có hơn bốn triệu là do cậu kiếm cho cô ta rồi, kết quả thế nào? Người ta tiếp cận cậu chỉ vì thích anh họ của tớ, mà anh ấy thì chỉ thích cậu. Cho nên cô ta mới diễn sâu, vào vai cô gái tốt tính trọng tình trọng nghĩa trước mặt anh họ tớ. Anh họ tớ ra nước ngoài rồi là trở mặt ngay tức thì còn gì? Cái loại chỉ biết đòi hỏi, cầu xin sự giúp đỡ của cậu như thế này, lúc cậu bị nhà họ Tống đuổi đi, chẳng những không trả ơn mà còn quay lại đạp một phát, có khác nào ruồi bọ đi tìm phân không, nghe mùi là chạy. Chậc… Đúng là tởm muốn chết!”
Tô Vũ Trúc giận đến nỗi cả mặt lẫn cổ đều đỏ bừng lên: “Khương Thu Mộc, tao vả chết mày!”
Cô ta giơ tay xông đến.
Tống Mỹ Như túm tay cô ta ngăn lại, khinh miệt nói: “Cần gì phải so đo với loại người chỉ biết võ mồm như chó nhà có tang này.”
“Đầu Gỗ, đi thôi.” Tống Hân Nghiên thờ ơ nói: “Cậu cũng nói rồi đó, là ruồi bọ tìm phân, ở chung với ruồi bọ chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình thôi.”
“Chuẩn đấy.”
Khương Thu Mộc lập tức không còn tức giận nữa.
Hai người nhấc chân chuẩn bị rời đi.
“Hân Nghiên?”
Một giọng nói mừng rỡ vang lên.
Hoắc Tấn Trung đi ra từ trong nhà hàng.
Tống Mỹ Như bị phớt lờ nãy giờ bỗng nhiên nắm chặt tay.
Hai mắt cô ta đỏ hoe, vô cùng uất ức đi đến đón Hoắc Tấn Trung, chen giữa anh ta và Tống Hân Nghiên: “Tấn Trung, sao anh lại đến đây?”
Tô Vũ Trúc làm người ác tố cáo trước: “Cậu Hoắc, anh không biết đám Tống Hân Nghiên quá đáng đến mức nào đâu, họ nói chúng tôi đến nhà hàng này là ruồi bọ tìm phân. Họ oán hận chúng tôi thì cũng thôi đi, sao có thể làm ảnh hưởng đến nhà hàng của nhà họ Hoắc, cố ý làm người khác buồn nôn như thế.”
Sắc mặt của Hoắc Tấn Trung lập tức trở nên khó coi: “Hân Nghiên, em có ý kiến gì với anh có thể trực tiếp đến tìm anh, đứng trước nhà hàng của anh diễu võ dương oai làm gì? Em nhìn em bây giờ đi, chẳng khác nào mụ đàn bà đanh đá cả, sao em lại trở nên như thế chứ?”
Chân mày thanh tú của Tống Hân Nghiên khẽ nhíu lại.
Là cô sơ sót, quên mất đây là nhà hàng của nhà họ Hoắc.
Khương Thu Mộc bây giờ cũng mới nhớ ra chuyện này.
Cô ấy ngại ngùng nhìn Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, xin lỗi nhé, tại tớ…”
“Không sao.” Tống Hân Nghiên ngắt lời Khương Thu Mộc: “Chó cắn cậu thì cậu sẽ cắn lại à?”
Cô liếc mắt nhìn ba người đối diện: “So sánh với phân đã là đề cao chỗ này rồi. Nhìn thấy bọn họ ở đây, tớ cảm thấy chỗ này còn không bằng cả hố phân nữa kìa! Ở đây thêm một giây nào nữa tớ sẽ ngạt thở chết mất.”
Dứt lời liền túm lấy Khương Thu Mộc chuẩn bị rời đi.
“Tống Hân Nghiên!”. ngôn tình ngược
Hoắc Tấn Trung tức giận, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
“Chào mừng quý khách.” Tiếng đón khách vang lên từ chỗ cửa xoay.
Một bóng dáng cao lớn đẹp trai lọt vào mắt của mọi người.
“Tôi xin lỗi, đến trễ rồi. Sinh nhật vui vẻ nhé.” Người mới đến đi về phía Tống Hân Nghiên, đưa cho cô một chiếc bánh gato xinh đẹp.
“Cảm ơn!” Tống Hân Nghiên nhận lấy.
Cô hơi bất ngờ, không ngờ Cố Vũ Tùng sẽ đến thật, lại còn mang theo cả bánh gato.
“Cậu Cố?” Hoắc Tấn Trung sửng sốt.
Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng quen nhau khi nào?
Tống Mỹ Như nghiến chặt răng.
Cậu Cố hạ mình đến mừng sinh nhật của con khốn Tống Hân Nghiên này ư!
Dựa vào cái gì chứ!
Cố Vũ Tùng thản nhiên liếc qua Hoắc Tấn Trung, khóe môi nở một nụ cười suy tư: “Gần đây có người liên tục gợi ý cho tôi, bảo tôi đầu tư vào mấy chỗ tổ hợp khách sạn nhà hàng chơi chơi xem sao. Trái đất thật là tròn, nhìn tới nhìn lui thấy nhà hàng này cũng khá lắm đấy, tôi đang cân nhắc hợp tác hay là mua lại… nhưng giờ nhìn thấy tính tình của cậu Hoắc đây, sợ là đầu tư vào xong sẽ mất cả chì lẫn chài…”
Sắc mặt của Hoắc Tấn Trung và Tống Mỹ Như lập tức thay đổi.
Hoắc Tấn Trung bước lên giải thích: “Cậu Cố, đây chỉ là hiểu lầm thôi…”
Cố Vũ Tùng hoàn toàn không thèm nghe, rút điện thoại ra: “Ngày mai đừng để tôi thấy nhà hàng trên đường Song Hoài của nhà họ Hoắc còn kinh doanh.”
Cúp điện thoại, anh ta dẫn Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc vào thanh máy, rời khỏi đại sảnh.
Khương Thu Mộc cố ý quay lại, lúc lắc đầu khiêu khích mấy người kia.
Mặt của Hoắc Tấn Trung lúc xanh lúc trắng, hô hấp cũng không đều.
Tống Mỹ Như cắn môi: “Từ khi nào mà Hân Nghiên lại chẳng biết phải trái như thế? Coi thường công ty của nhà họ Tống chúng ta thì cũng thôi đi, bây giờ đến cả nhà họ Hoắc cũng không tha…”
Tô Vũ Trúc đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Cô ta như vậy đâu phải mới ngày một ngày hai. Hôm nay là cậu Cố, mấy hôm trước tớ còn thấy cô ta ra vào khách sạn với một người đàn ông đã có vợ con nữa cơ…”
Người đàn ông “đã có vợ con” Tưởng Tử Hàn đến chậm một bước vừa vặn nghe được.
Lúc đi ngang qua anh dừng lại hỏi: “Mấy người đang nói Tống Hân Nghiên à?”
Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, tác phong mạnh mẽ uy nghiêm khiến cho tim của ba người đập loạn.
“Anh… Anh là ai?”
Tô Vũ Trúc mạnh mẽ trấn tĩnh: “Hỏi thăm chuyện này làm gì?”
Ánh mắt của Tưởng Tử Hàn nhìn lướt qua ba người, lúc nhìn thấy Hoắc Tấn Trung và Tống Mỹ Như thì đột nhiên dừng lại một chút: “Hai người chính là chị gái và bạn trai cũ của Tống Hân Nghiên đúng không?”
Người này biết bọn họ?
Ba người Tống Mỹ Như hoang mang.
Hoắc Tấn Trung đang chuẩn bị hỏi người nọ là ai, chỉ thấy anh đột nhiên nhếch môi cười nhạt: “Hai người đúng là nồi nào úp vung nấy. Người phụ nữ kia lúc trước đúng là bị mù rồi!”
Chẳng hiểu gì cả!
Lửa giận nghẹn đầy trong bụng Hoắc Tấn Trung, nhưng lại ngại khí thế của đối phương, sợ người nọ là ông lớn nào đó nên không dám đi lên tranh cãi.
Sau khi bóng dáng của Tưởng Tử Hàn khuất khỏi tầm mắt, bầu không khí áp bức mới hoàn toàn biến mất.
Quá đáng sợ!
Tô Vũ Trúc vỗ ngực hít thở, vừa ghen ghét vừa căm giận, tức tối nói: “Tống Hân Nghiên giỏi thật, mới có mấy ngày đã đu bám được cậu Cố rồi.”
Tống Mỹ Như gượng gạo nhếch môi: “Hân Nghiên vốn dĩ xinh đẹp, tính tình lại hoạt bát, lúc nói chuyện cũng tốt bụng vui vẻ, hơn nữa rất biết cách giao tiếp, cậu Cố thích em ấy là chuyện bình thường.”
Câu này nghe có vẻ bình thường, nhưng Hoắc Tấn Trung nghe rất chói tai.
Anh ta siết chặt tay, dồn nén căm ức và ghen tuông quay cuồng trong đáy mắt.
Tống Mỹ Như nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh ta, không cam lòng cắn chặt môi.
…
Trong phòng.
Tống Hân Nghiên cảm kích: “Cậu Cố, chuyện của ông nội đã làm cậu nhọc lòng rồi, tôi mời cậu ly này.”
Khương Thu Mộc hưng phấn không chịu được: “Cậu Cố không biết đâu, tôi ngứa mắt với cái con… với người phụ nữ xấu xa Tống Mỹ Như đó lâu lắm rồi. Cậu Cố Vũ Tùng vừa nãy rất có khí phách, tôi cũng mời cậu!”
Cố Vũ Tùng buồn cười, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
“Cũng không phải chỉ trút giận cho hai người không đâu. Lời ban nãy không phải nói đùa, người nên cảm ơn là tôi mới đúng. Nếu hôm nay hai người không mời tôi đến ăn, làm sao tôi có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng như thế. Chờ ký xong hợp đồng thì chuyện đã trễ rồi.”
Nhưng Hoắc Tấn Trung chẳng phải là cháu của Tưởng Tử Hàn sao?
Cố Vũ Tùng và Tưởng Tư Hàn là bạn tốt, anh ta chọn khách sạn dưới trướng nhà họ Hoắc chẳng phải là nể mặt Tưởng Tư Hàn à?
Đôi mắt sáng của Tống Hân Nghiên hiện lên vẻ nghi hoặc: “Nhưng mà cậu đột nhiên ra quyết định như thế, Tưởng Tử Hàn… không có ý kiến gì sao?”
Khương Thu Mộc cũng trông mong nhìn Cố Vũ Tùng, chờ anh ta giải thích.