Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 8: Chương 8: Thừa nước đục thả câu




Tưởng Tử Hàn: “...”

Cặp chân đã bước qua lại lộn ngược trở về, đứng cạnh chiếc giường lớn ghét bỏ nhìn người đang ngủ: “Tư thế ngủ thế này mà cũng là tiểu thư danh giá nhất Hải Thành cơ à?”

Cánh tay và phần đùi lộ ra ngoài của cô xanh xanh tím tím, đều là vết thương bầm tấy.

Tuy đã thoa thuốc rồi, nhưng da cô trắng và mềm quá, thành ra vết xanh tím kia vẫn khiến người ta thấy mà giật mình.

Tưởng Tử Hàn cau mày, quay mặt đi, mất kiên nhẫn túm chăn lên bọc người vào trong, sau đấy lại xoay người đến phòng của con gái.

Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc ngủ rất say.

Ngọn đèn ngủ mỏng manh chiếu xuống mặt, cô bé khó chịu nhíu mày, lật thân cái ‘bẹp’, cái chân ngắn nhỏ nhấc lên một cái, chăn bị hất ra, chiếc đùi múp míp mềm mại lộ ra khỏi chăn.

Động tác này, tư thế này, giống hệt người nào đó ở phòng bên cạnh!

Đôi mày của Tưởng Tử Hàn tràn đầy mây đen.

Đúng là...

Đây chính là không phải người một nhà, không cùng vào một cửa hay sao?



Sáng sớm hôm sau.

Tống Hân Nghiên bị đồng hồ sinh học gọi tỉnh, mắt nhắm mắt mở vén chăn xuống giường.

Hai chân vừa chạm đất đã suýt ngã quỵ.

Cô sửng sốt vài giây, mở bừng mắt.

Lọt vào tầm mắt là khung cảnh xa lạ, phong cách trang hoàng phòng ngủ chỉ có ba màu trắng - đen - xám, đơn điệu lại lạnh lẽo.

Quan trọng nhất là… trên người cô tràn đầy dấu xanh xanh tím tím!

“Á! Sao tự nhiên lại thất thân rồi?”

Quan trọng nhất là cô không nhớ gì cả!

Tống Hân Nghiên lập tức lao ra khỏi phòng, vào nhà tắm, kéo cổ áo váy ngủ xuống nhìn vào bên trong.

Nhà ăn.

Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc nguýt mắt lườm: “Ngu ngốc thế này, ba chắc chắn không trả hàng đấy chứ?”

Tưởng Tử Hàn đẩy miếng bánh mì đã cắt gọn đến trước mặt con gái: “Ăn cơm đàng hoàng đi.”

Tống Hân Nghiên thay quần áo, lén lút lao ra ngoài như kẻ trộm, lúc ngang qua nhà ăn thì vừa vặn mắt to trừng mắt nhỏ với đôi ba con bên đó.

Tống Hân Nghiên: “...”

Cô cười thẹn thùng: “Anh yêu… sao hôm qua em lại ở trong phòng anh thế?”

Phòng Tưởng Tử Hàn rất dễ nhận ra, khác một trời một vực với phong cách phấn hồng trẻ con ở khu vực chung bên ngoài.

Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc lười không buồn liếc mắt xem thường người này nữa rồi, uống một ngụm sữa rồi nói: “Có gì mà kinh ngạc chứ? Hai người là vợ chồng hợp pháp, ngủ chung không phải rất bình thường à?”

Cô bé đặt cốc xuống, quay đầu, nheo đôi mắt to tròn trong veo: “Cô kích động như vậy... Chắc không phải kết hôn giả với ông ba già của tôi đấy chứ?”

Rõ ràng là giọng trẻ con non nớt, nhưng lời nói ra lại cực có khí thế.

Tống Hân Nghiên bị sặc nước miếng: “Khụ!”

Bọn nít ranh thời buổi này đều khôn khéo thế à?

“Làm gì có chuyện ấy.”

Cô ỷ vào mình còn hơi choáng đầu, cứ coi như say rượu đi.

Lòng cô quyết tâm, bước thẳng tới chỗ Tưởng Tử Hàn, đứng lại cạnh anh, ôm vòng lấy cổ anh: “Sáng nay dậy cũng không gọi em với, để bé cưng chê cười em kia kìa.”

Thân hình mềm mại dán sát lên người, hương thơm nhàn nhạt lan tràn trong không khí.

Mặt Tưởng Tử Hàn đen như đáy nồi.

Nếu không phải con gái còn đang ở đây, anh có thể ném cô nàng không biết chết sống này từ cửa sổ xuống ngay tức khắc.

Tiếng di động kịp thời vang lên cứu Tống Hân Nghiên một mạng.

Tưởng Tử Hàn lặng lẽ đẩy cô gái nhỏ mềm mại trong lòng ra, cầm di động đứng lên: “Tôi có việc ra ngoài trước, cơm nước xong cô đưa Minh Trúc đi nhà trẻ.”

Tống Hân Nghiên vội vàng đuổi kịp: “Anh yên tâm làm việc, chuyện trong nhà cứ giao cho em là được. Tối nay anh muốn ăn gì? Chiều em và Minh Trúc đi chợ…”

Vào đến phòng ngủ, xác định đứa nhỏ không nghe thấy nữa, nụ cười trên mặt Tống Hân Nghiên lập tức bay biến, nắm ống tay áo anh, đè nặng giọng hỏi: “Hôm qua tôi bị ốm, anh không thừa nước đục thả câu đấy chứ?”

Diễn đến nghiện luôn rồi à?

Tưởng Tử Hàn xoay người nắm cằm cô, áp cô nàng lên ván cửa: “Đến trẻ con còn biết chúng ta hợp pháp, tôi phải thừa nước đục thả câu với cô chắc? Huống chi...”

Anh hơi tạm dừng, nhếch môi cười khẩy, giọng nói trầm thấp quyến rũ: “Là cô khóc xin tôi ngủ với cô cơ mà? Giờ mới e dè hối hận à?”

Khóc xin á?

Tống Hân Nghiên giận đến run cả người.

Cô mà không có phẩm giá thế á!

Không thể nào... Bình thường cũng chỉ nói cho sướng miệng thôi, chẳng lẽ thật sự dám nói trước mặt đàn ông luôn à?

“Ha ha...”

Tống Hân Nghiên cười thẹn thùng cực kỳ, bàn tay nhỏ mềm mại không xương khoát lên bả vai rộng lớn của anh, chậm rãi trượt xuống, mơn trớn bờ ngực rắn chắc: “Sao mà hối hận được, có ông chồng đáng gờm như anh, em kiêu ngạo còn không kịp nữa là!”

Tưởng Tử Hàn nhướng mày, cười nhạo một tiếng không rõ hàm ý, đẩy cô ra rồi đi khỏi.

“Rầm!”

Cửa phòng khép lại trước mặt cô.

Tống Hân Nghiên bực bội đá thảm dưới chân một cái.

Tức chết mất! Tức chết mất!

Cô chỉ muốn một thân phận ‘vợ người ta’ thôi, sao tự nhiên còn thất thân nữa chứ?

Chắc chắn anh ta chỉ đùa thôi!

...

Tống Hân Nghiên thay quần áo, quay lại nhà ăn, Tưởng Minh Trúc đã ăn xong.

Cô bé tao nhã lau miệng, nhảy khỏi ghế cho trẻ, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Đi thôi.”

Tống Hân Nghiên lập tức cười đến sáng lạn: “Được thôi bé cưng.”

Chợt, cô như nghĩ tới cái gì, ngượng ngùng cười nói: “Cô... không lái xe, chúng ta gọi xe được không?”

“Sao? Cô muốn tôi hỏi xin một chiếc xe của ba già cho cô à?” Tưởng Minh Trúc khoanh tay trước ngực.

Cô bé nhướng cặp mày nhỏ, trông vừa ngầu lại đáng yêu.

Tống Hân Nghiên vỗ vỗ ngực: “Gì? Làm gì có chuyện ấy! Nhìn cô là biết cô là kiểu phụ nữ tự lực cánh sinh không ngừng vươn lên mà. Sao có thể dựa vào đàn ông được!”

Cô nhóc vô tình vạch trần: “Không dựa vào đàn ông, thế cô kết hôn làm gì?”

“Cô... trải nghiệm cuộc sống!”

Tưởng Minh Trúc khinh thường bĩu môi nhỏ, chạy đi đeo balo nhỏ của mình.

Tống Hân Nghiên thoáng thở phào một hơi.

Nhóc tinh ranh, không chỉ mồm miệng sắc bén mà đầu óc phản ứng phải gọi là điểm cộng!

Tống Hân Nghiên bắt xe đưa Tưởng Minh Trúc đến nhà trẻ.

Cô nhóc đeo balo đứng trước cổng nhà trẻ, dừng bước quay đầu lại: “Chiều cô lại đến đón tôi đấy.”

Tống Hân Nghiên chớp mắt: “Nếu ba cháu không bận thì chắc là ba đến thôi.”

Tưởng Minh Trúc không vui, tiến hai bước tới trước mặt cô: “Thái độ cô thế này mà đòi tóm gọn ông ba già nhà tôi à? Làm nũng, lăn lộn, ăn vạ, quấn lấy ba tôi, có làm được hay không?”

Không đợi Tống Hân Nghiên đáp lại, bé con đã lộ ra vẻ ghét bỏ: “Chồng cô được cái mặt đào hoa lắm, chỉ giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt thôi. Lần nào ba tôi đến mấy cô giáo cũng đều si dại luôn. Nếu không trông cẩn thận, coi chừng chồng cô bị người khác cướp mất đấy.”

Tống Hân Nghiên trợn mắt há hốc mồm miệng.

Cố nén cười, vội vàng gật đầu: “Nói đúng lắm, chiều nay cô nhất định đến đón cháu.”

Lúc này Tưởng Minh Trúc mới hài lòng gật cái đầu nhỏ, lặng lẽ lấy di động trong balo ra: “Kết bạn Zalo đi, đúng giờ một chút, đừng bắt tôi chờ.”

“Vâng thưa sếp.”

Tống Hân Nghiên cũng lấy di động ra, kết bạn với Zalo của cô bé.

Tưởng Minh Trúc cất di động, nghiêm trang cảnh cáo như bà cụ non: “Đừng nói cho lão Tưởng biết đấy.”

“Rõ!”

Tống Hân Nghiên cố nén cười.

Chậc!

Đáng yêu quá!

Hiệu trưởng đích thân đến dắt tay Tưởng Minh Trúc, kìm nén kinh ngạc cười nói: “Cô là mẹ Minh Trúc đấy nhỉ? Minh Trúc tới nhà trẻ học lâu như vậy mà tôi mới gặp cô lần đầu. Hai mẹ con giống nhau thật đấy.”

Tưởng Minh Trúc hừ một tiếng, kiêu ngạo nghếch mặt sang một bên.

Tống Hân Nghiên liếc nhìn biển tên trên ngực hiệu trưởng: “Làm phiền hiệu trưởng để ý Minh Trúc ạ.”

Cô cúi người, xoa nhẹ bím tóc nhỏ xinh của bé cưng: “Đi học ngoan nhé, tan lớp mẹ tới đón con.”

Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc ghét bỏ ra mặt quay đầu đi, nhưng đôi môi non nớt lại lẳng lặng cong lên.

Vào nhà trẻ, Tưởng Minh Trúc buông tay hiệu trưởng ra, ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm trang nói: “Con có mẹ đấy, mẹ hiệu trưởng phải nói cho các bạn khác đi.”

Lòng tự tôn của trẻ con yếu ớt nhất, hiệu trưởng nhớ tới đợt náo loạn hôm qua thì vội gật đầu: “Được, lát nữa mẹ hiệu trưởng sẽ đến lớp các con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.