Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 24: Chương 24: Từ giả thành thật




Tống Hân Nghiên mím môi dưới: “Đi cùng tớ tới công ty một chuyến là biết.”

“Được!” Khương Thu Mộc dứt khoát đồng ý: “Lát nữa gặp lại.”

Trước khi rời khỏi nhà xưởng, Tống Hân Nghiên vô cùng tự tin nói với giám đốc Lý: “Ban nãy thú thật là tôi không tự tin cho lắm.”

Dù sao cũng bị trộm công thức, sản phẩm có thành phần và công hiệu giống nhau đã được ra thị trường trước.

Nếu cô không có chứng cứ chứng minh Tống Mỹ Như ăn cắp sản phẩm của mình thì sản phẩm triệt sẹo giảm nhăn của cô có khả năng sẽ không chiếm được lợi thế, còn có khả năng bị lật ngược tình thế, nói cô ăn cắp ý tưởng.

Nhưng bây giờ đã khác rồi.

Tống Hân Nghiên cười chắc nịch: “Anh chuẩn bị tinh thần tăng ca đi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một khi năm mươi sản phẩm thử nghiệm này ra mắt thì chưa đầy ba ngày sau sẽ phải sản xuất một lượng lớn đấy.”

Tại bệnh viện.

Tưởng Tử Hàn ra khỏi phòng phẫu thuật, vừa vào văn phòng đã thấy Cố Vũ Tùng chờ sẵn.

“Có việc gì?” Anh hỏi.

Cố Vũ Tùng cầm trên tay một túi tài liệu giày cộp: “Chuyện anh nhờ tôi tra đã có tin tức rồi.”

Anh ta đập túi tài liệu vào ngực Tưởng Tử Hàn: “Bệnh án của ông cụ Tống. Kể ra thì ông nội của chị dâu tôi đúng là xui xẻo, vốn dĩ đang khỏe mạnh lại bị ngã, bị thương ở đầu. Cũng không phải vấn đề lớn, nhưng không biết tại sao mà mãi không tỉnh. Tuổi cao rồi, lại nằm quá lâu, khiến cho các cơ quan suy yếu dần, nên bệnh tình mới càng nặng thêm.”

Mặt Cố Vũ Tùng đầy vẻ thổn thức: “Cũng đã mấy tháng rồi, thuốc nhập khẩu từ nước ngoài mới được phê chuẩn, dùng xong có chút hiệu quả. Giữ được mạng, nhưng sức khỏe hư hại nhất định là không hồi phục được. Anh Hàn, bệnh của ông ấy đã nặng đến mức này rồi, cho dù đổi sang bệnh viện chúng tôi cũng bó tay thôi.”

Hàng mày kiếm của Tưởng Tử Hàn hơi nhíu lại, thờ ơ nói: “Không có cách thì nghĩ cách đi.”

Ơ vãi!

Mặt Cố Vũ Tùng ngơ ngác tột độ.

Anh ta là người chứ đâu phải thánh.

“Không phải chứ, anh Hàn…”

Cố Vũ Tùng nháy mắt đầy ẩn ý, đánh bạo chọc anh: “Anh đừng nói là anh thích chị dâu rồi đấy nhé? Chậc, ngoài miệng thì nói ghét vô cùng nhưng trong tim và hành động lại rất thành thật. Từ trước tới nay anh chưa từng quan tâm đến người khác như vậy đâu.”

Tưởng Tử Hàn liếc anh ta một cái: “Chuyện nóc nhà tôi bị dột đã giải quyết xong chưa?”

Biết ngay anh Hàn là người khẩu thị tâm phi, có thù tất báo mà!

Cái việc lật mặt này anh ta thạo lắm, vẻ hóng hớt trên mặt Cố Vũ Tùng nháy mắt đổi thành vẻ lấy lòng: “Đã giải quyết xong rồi, nhưng cái này cũng không phải ăn cơm uống nước, anh phải cho tôi chút thời gian chứ?”

Anh ta rất tò mò, sau khi nhà bị dột thì chị dâu ngủ chỗ nào!

Đừng nói là hai người bọn họ từ giả thành thật đấy nhé?

Hiếm khi anh Hàn lại bận lòng về một người phụ nữ như vậy, anh ta nhất định phải làm tốt công việc của một trợ công xuất sắc.

Cho nên chuyện phòng ốc ấy à… cứ từ từ mà làm thì mới làm ra được siêu phẩm được!

Trong lòng thầm suy nghĩ xong, thấy sắc mặt Tưởng Tử Hàn không hề thay đổi một chút nào, Cố Vũ Tùng vội nói: “Đúng rồi, tôi còn biết chị dâu đang gặp một rắc rối nữa, anh có muốn nghe không?”

Chưa đợi Tưởng Tử Hàn đáp lời, anh ta đã nói tiếp: “Thôi vậy, chắc chắn anh không có hứng thú đâu, tôi đi trông chừng người ta sửa nóc nhà cho anh đây.”

Tưởng Tử Hàn không biết lấy từ chỗ nào ra một con dao phẫu thuật tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo: “Có phải cậu muốn thử dao mới của tôi không?”

Lông tơ cả người Cố Vũ Tùng dựng hết cả lên, gót chân vừa bước ra ngoài lập tức thu lại, hệt như một cậu học sinh ngoan, sống lưng thẳng tắp.

“Anh Hàn, nghe anh nói kìa, chúng ta là anh em với nhau, sao lại nói chuyện bằng dao phẫu thuật được.”

Anh ta chạy đến bên cạnh Tưởng Tử Hàn, đưa di động đang dừng trên giao diện hot search cho Tưởng Tử Hàn xem: “Sau khi tin tức này bung ra, công ty của chị dâu đã bị phóng viên và người bị hại bao vây cả rồi.”

Nói xong, anh ta lại phóng to chỗ bị thương của người bị hại: “Anh nhìn da mặt người bệnh này xem, lở loét đến mức nào. Anh Hàn, chuyện lần này khá nghiệm trọng, có vẻ không dễ giải quyết đâu…”

Tưởng Tử Hàn nhìn ảnh trên di động của Cố Vũ Tùng, vô thức nhíu mày lại.

“Thật sự là sử dụng loại sản phẩm mới của cô ấy sao?”

“Đương nhiên. Bán đắt hàng lắm đấy.” Cố Vũ Tùng gật đầu, vô cùng nghiêm túc: “Lúc đó tôi cũng có chút động lòng muốn tìm đến hợp tác. May mà không đi.”

Lông mày của Tưởng Tử Hàn càng nhíu chặt hơn.

Hiệu quả sản phẩm của Tống Hân Nghiên anh cũng đã thấy.

Cô gái kia cực đoan lại tàn nhẫn, tự đem cánh tay của mình thành vật thí nghiệm, hiệu quả lúc đó rất tốt.

Mấy ngày trôi qua, miệng vết thương của cô cũng không hề có hiện tượng lở loét.

Tưởng Tử Hàn trả điện thoại lại cho Cố Vũ Tùng: “Tiếp tục theo dõi, quan sát kỹ rồi hẵng tính.”

Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.

Ba người Tống Mỹ Như, Hoắc Tấn Trung và Tống Kim Minh vừa xuất hiện đã bị phóng viên và nạn nhân đang chờ sẵn bao vây.

“Là bọn họ, mau ngăn lại.”

“Tôi đã xem họp báo rồi, sản phẩm chúng ta dùng là do bọn họ sản xuất.”

“Đúng là thương nhân lòng dạ hiểm độc, trả mặt lại cho tôi.”

“Trả tiền, bồi thường.”

“…”

Cảm xúc của người bệnh đang vô cùng kích động, đua nhau chửi bới.

Không biết là ai dẫn đầu, trứng thối cải hư bắt đầu chọi vào ba người bị bao vây ở giữa.

“A!”

Tống Mỹ Như bị một quả trứng thối chọi trúng đầu.

Trứng gà vỡ ra, chất lỏng trắng vàng tanh hôi buồn nôn theo trán cô ta chảy xuống đầy mặt.

“Mỹ Như, không sao chứ?” Hoắc Tấn Trung vội ôm Tống Mỹ Như vào lòng.

Tống Mỹ Như bây giờ chỉ ngửi thấy mùi trứng thối, thiếu chút nữa là ói ra.

Cô ta cắn chặt răng, đáy mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, đẩy Hoắc Tấn Trung ra rồi lớn giọng nói: “Mọi người, mọi người bình tĩnh trước đã, nghe tôi nói.”

Tống Mỹ Như nhận lấy khăn giấy Hoắc Tấn Trung đưa, lau qua loa dịch trứng tanh hôi trên mặt, hai ba bước đi lên bậc thang: “Tôi biết sản phẩm công ty chúng tôi xảy ra vấn đề, tôi đại diện công ty xin lỗi mọi người. Vô cùng xin lỗi!”

Cô ta khom lưng, cúi đầu thật sâu, sau đó thẳng lưng, lập tức nghiêm túc nói: “Mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ không lảng tránh vấn đề, càng sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Tuy rằng người phụ trách công ty là em gái tôi Tống Hân Nghiên nhưng thân là một thành viên của công ty, tôi cũng phải có nhiệm vụ khuyên em ấy. Xin mọi người cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ thuyết phục em ấy, để em ấy đưa ra một lời giải thích hợp lý.”

Tiếng kêu gào của đám người dần nhỏ xuống, nhưng vẻ tức giận trên mặt lại càng đậm hơn.

Trên mặt Tống Mỹ Như đầy vẻ đau đớn: “Mặt khác, nhân viên trong công ty vô tội, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì cả. Bọn họ chỉ làm việc theo sắp xếp thôi, xin mọi người đừng giận lây sang người khác.”

“Gọi Tống Hân Nghiên ra đây, chúng tôi cần lời giải thích!”

“Con khốn không biết xấu hổ, lúc lúc trước cướp bạn trai của chị gái không nói làm gì, bây giờ còn hại chúng ta thảm như vậy.”

“Tống Hân Nghiên ra đây ngay!”



Luồng dư luận ác ý của đám đông lập tức tập trung hết lên người Tống Hân Nghiên.

Không ai ném đồ lên ba người đang đứng giữa kia nữa, ba người Tống Mỹ Như lập tức thở phào một hơi.

Cô ta nói tiếp: “Mọi người đừng quá xúc động, em gái tôi còn nhỏ tuổi, mọi người có điều kiện gì cứ nói trước với tôi. Nếu em gái tôi không dám đứng ra đối mặt, tôi sẽ thay em ấy chịu toàn bộ trách nhiệm…”

Thái độ chân thành, lại thêm tinh thần có trách nhiệm, nói xong quả thật rất có tác dụng trấn an mọi người.

Đám người hùng hùng hùng hổ hổ, nhưng không tiếp tục chỉ trích làm khó ba người Tống Mỹ Như nữa.

Bốp bốp bốp.

Đúng lúc này tiếng vỗ tay lại vang lên

Mọi người không tự giác nhường ra một con đường dẫn tới chỗ phát ra tiếng vỗ tay.

Tống Hân Nghiên mỉm cười, vừa vỗ tay vừa đi lên phía trước.

“Là Tống Hân Nghiên!”

Không biết ai đã thốt lên câu đó.

Người bị hại vừa mới bình tĩnh một chút lại lần nữa trào dâng lên.

“Mọi người, đừng tha cho người con ả xấu xa này.”

“Hôm nay không cho chúng tôi một lời giải thích thì đánh chết mới thôi! Đánh xong đưa đến đồn cảnh sát!”

“Bắt cô ta lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.